[Đông Xuân] Dược sư cầu được ước thấy 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Học Viện Trinh Thám] Thuyết Tương Đối Hogwarts

Chất xúc tác cho Nội dung vở kịch - Quách Văn Thao

≪ °❈° ≫≪ °❈° ≫

"Thế nào rồi?"

Trong phòng sinh hoạt chung của Ravenclaw, hai bóng người lén lút đang ngồi bên cạnh bàn trong một góc phòng nghỉ. Hai người tựa vào nhau, Vương Xuân Úc cầm một bình nhỏ bằng đất nung, Quách Văn Thao cầm tay Vương Xuân Úc ngửi mùi hương bên trong bình.

"Đoán được chưa? Mùi gì?" Vương Xuân Úc giơ tay đến nhức mỏi.

Quách Văn Thao sắc mặt ngưng trọng ngồi trở lại chỗ ngồi, Vương Xuân Úc vừa đặt cái chai xuống, lại bị Quách Văn Thao nắm lấy cổ tay, Quách Văn Thao lại ghé sát vào ngửi một lần nữa, lông mày cau lại càng sâu.

Vương Xuân Úc xoa xoa cổ tay, nhìn Quách Văn Thao nghiêm mặt: "Văn Thao? Cậu ngửi ra được sao? Sẽ không phải không ngửi được đi?"

"Không, tớ ngửi thấy." Quách Văn Thao lắc đầu.

Vừa nghe được câu trả lời khẳng định, Vương Xuân Úc lập tức lấy lại tinh thần, hỏi: "Mùi gì vậy?"

Quách Văn Thao mở miệng, nhưng không nói lời nào, sau đó im lặng ngậm miệng lại.

"Đây là độc dược gì?" Quách Văn Thao hỏi ngược lại, "Tớ luôn cảm giác có chỗ không đúng."

"A. . ." Vương Xuân Úc cố gắng tránh né, "Tại sao không đúng?"

"Mùi dược này lạ quá." Lần đầu tiên Quách Văn Thao cảm thấy mình miệng lưỡi vụng về, nói không ra cảm giác này, chỉ là cảm giác khác với dược bình thường thấy trong lớp độc dược mà thôi.

"Cậu ngửi thấy mùi gì?" Vương Xuân Úc tò mò hỏi: "Là mùi bàn cờ phù thủy sao? Còn có bánh dứa?"

'A? Không phải." Quách Văn Thao vẻ mặt khó hiểu, "Tớ ngửi được mùi giấy, giống như là có nước bí ngô, còn có. . . còn. . ."

"Còn gì nữa?"

"Còn... mùi dầu gội đầu của Bồ Tập Tinh." Quách Văn Thao nghĩ nghĩ, cuối cùng thành thật trả lời.

"A?" đầu óc Vương Xuân Úc chập chờn một giây, sững sờ hỏi: "Làm sao cậu biết Bồ Tập Tinh dùng dầu gội gì?"

"Là. . . Mùi tóc của cậu ấy." Quách Văn Thao thấp giọng nói, dùng sức chuyển chủ đề, "Cái lọ này là cái quỷ gì?"

"Ách," Vương Xuân Úc mở to đôi mắt thành thật nhìn Quách Văn Thao không chớp mắt, "Tớ nói là nhặt được trên đường, cậu tin không?"

Trên cầu thang truyền đến một tiếng động lớn, như thể một con troll xuất hiện từ ký túc xá nam sinh Ravenclaw. Quách Văn Thao cùng Vương Xuân Úc nhìn lên, sắc mặt hai người cứng đờ một chút.

Lang Đông Triết biết hai người họ đang ở trong phòng chung, chính là sau khi xác nhận rằng Vương Xuân Úc đang ở trong phòng chung anh mới bước ra khỏi phòng ký túc xá.

Anh đang ôm một vài cuốn sách lớn so với mấy bức tường trong trường còn dày hơn, mặt không đỏ tim không đập từ trên lầu đi xuống.

Vương Xuân Úc trong lòng kinh hãi, Quách Văn Thao chỉ liếc anh một cái liền quay đầu đi, trong lòng thầm nói, gần đây gặp Lang tiền bối xác thực rất bình thường.

Hai người đồng thời cúi đầu, khi Lang Đông Triết nhìn sang, giả vờ như đang thảo luận gì đó, không để ý tới dáng vẻ của anh.

Lang Đông Triết thực sự không chú ý đến nhiều chi tiết như vậy, chỉ nhìn thoáng qua, xác định vị trí cụ thể của Vương Xuân Úc, sau đó mạnh dạn đi về phía cậu.

Khi anh dừng lại trước mặt hai người bọn họ, hai vị học đệ không thể giả vờ như không nhìn thấy anh nữa, có chút ngượng ngùng chào hỏi, ánh mắt giao nhau mấy lần, cũng không biết tại sao Lang Đông Triết lại tìm tới chính mình.

Lang Đông Triết bình tĩnh hơn hai đàn em rất nhiều, nhưng vẫn vô thức đỏ mặt khi nhìn thấy Vương Xuân Úc, anh ta chất đống sách trước mặt Vương Xuân Úc, dùng nắm đấm nắm chặt che khuôn mặt hơi đỏ bừng ho khan.

"Mấy ngày trước tôi có nói với cậu rồi," Lang Đông Triết nói với Vương Xuân Úc, "Tôi đã chọn một vài cuốn sách. . . đọc xong chỉ cần nói với tôi, tôi sẽ tự mình lấy, nếu có gì không hiểu có thể hỏi tôi."

"A. . ." Vương Xuân Úc vẫn ngẩng đầu, không biết nên trả lời Lang Đông Triết như thế nào. Một mặt, cảm thấy có chút áy náy, cậu biết Lang tiền bối học trưởng thầm mến mình nhưng không thể đáp lại tình cảm của anh, mặt khác, vừa lúc mình cần một cuốn sách về độc dược cao cấp, Lang Đông Triết đã giúp mình một việc lớn.

Sau đó bởi vì đại não hoạt động quá độ, cả người Vương Xuân Úc vẫn bất động như thể bị ấn nút tạm dừng.

Quách Văn Thao bị kẹt giữa hai người cũng không thể nhịn được nữa, dùng cánh tay đẩy nhẹ Vương Xuân Úc, ánh mắt ý bảo mau cảm ơn, Vương Xuân Úc lúc này mới gật đầu như gà mổ thóc, nói: "Cảm ơn. . . cám ơn học trưởng! Phiền anh quá."

Lang Đông Triết vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Xuân Úc, theo dõi mọi hành động của cậu, nhưng sự rối rắm của Vương Xuân Úc mắt anh lại biến thành một ý nghĩa khác - ý nghĩa hoàn toàn trái ngược.

Nhưng. . . cũng rất dễ thương.

"Không có gì." Lang Đông Triết giả vờ bình tĩnh nói xong, xoay người rời đi — giống như lần trước ở cửa thư viện, nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Có chuyện gì vậy?" Vương Xuân Úc lại ý đồ qua loa cho qua chuyện.

"Lang tiền bối đưa cho cậu sách này làm gì? Cậu xin anh ta sao?"

Vương Xuân Úc nội tâm hô to "Oan uổng quá tớ không có a", nhưng để ngăn chặn cái người đáng sợ Quách Văn Thao này, nhanh chóng liên hệ với Lang Đông Triết, nhanh chóng giải thích: "Không có a, Lần trước đến thư viện, tớ có nhắc đến một chút, chỉ là một cuốn sách đang tìm đọc mà thôi."

"Hai người các cậu... gần đây rất thân thiết a." Quách Văn Thao vẫn còn nghi hoặc, cúi đầu nhìn cuốn sách Lang Đông Triết gửi tới.

"Ha... không có, nào có a? Vương Xuân Úc cười hai tiếng, cũng cầm một quyển sách lên.

"Cậu gần đây nghiên cứu độc dược. . . là vì cái lọ vừa rồi?" Quách Văn Thao lại thản nhiên nói.

Đây là lần đầu tiên Vương Xuân Úc ước rằng Quách Văn Thao đừng thông minh như vậy, ha ha hai tiếng rồi thành thật trả lời: ". . .Phải."

"Cái kia là ai đưa cho cậu?" Quách Văn Thao nghi hoặc.

"Được rồi. Là Dược sư đưa cho tớ." Vương Xuân Úc từ bỏ phản kháng. "Tớ không phải luôn nói cùng Lang Đông Triết chơi cờ không thắng nổi, muốn uống một ít Phúc Lạc Dược sao? Tớ thật sự đi tìm Dược sư xin Phúc Lạc Dược, người đó thật sự cho tớ —— chính là chai này."

"Dược sư?" Quách Văn Thao sửng sốt, "Đó không phải là Lang Đông Triết sao?"

Vương Xuân Úc cũng bị sốc, cậy luôn nghĩ mình là người duy nhất biết Dược sư là Lang Đông Triết, hiện tại phát hiện hình như không chỉ một mình mình biết, trong lòng không hiểu sao có chút không vui. Cậu nhíu mày, ngữ khí đột nhiên có chút cứng ngắc: ". . . Lang Đông Triết là Dược sư? Làm sao cậu biết?"

"Chữ viết tay." Quách Văn Thao hiển nhiên nói. Cậu vẫn còn kinh ngạc mà không phát hiện ra Vương Xuân Úc có gì không ổn. "Tớ đã giúp Chủ nhiệm Hà phân loại hồ sơ của mọi người trong nhà chúng ta. Chữ viết tay của Dược sư cùng Lang tiền bối giống nhau."

"Ồ... như vậy à."

"Cái này anh ta đưa cho cậu?" Quách Văn Thao sực tỉnh, vội vàng ngồi dậy, cầm lấy cái lọ nhỏ, lại ngửi ngửi,

"Đây không phải là mùi của Phúc Lạc Dược dược a?"

"Ừ, tớ cũng phát hiện, cho nên không uống." Vương Xuân Úc đột nhiên từ trong lòng thấp thỏm bừng tỉnh, sau khi bình thường trở lại, không hiểu sao vừa rồi giọng điệu của mình lại cứng ngắc như vậy.

"A..." Quách Văn Thao nhìn chằm chằm cái bình, suy nghĩ một chút, "Anh ta cầm nhầm sao?"

Vương Xuân Úc tựa hồ nghe được âm thanh thứ gì vỡ vụn, nghe được chính mình đáp lại Quách Văn Thao:

"Hả?"

"Tớ cũng từng tới Phòng Yêu cầu, trên mặt đất có một đống bình tương tự." Quách Văn Thao híp mắt, cẩn thận nhìn bình đất nung trong tay, "Nếu không nhìn kỹ, rất dễ lấy nhầm chai phải không?"

Vương tiên sinh dù có bị Lang Đông Triết mê muội như thế nào, thì vẫn là Ravenclaw chân chính, Quách Văn Thao vừa nói xong, trong đầu thu thập manh mối trong nháy mắt dung nhập, khớp vào nhau kêu răng rắc. Tất cả những chi tiết nhỏ mà mình nhận thấy, những điểm không hợp lý, những chi tiết nhỏ không thích hợp, đột nhiên được kết nối với nhau.

Bằng cách đó mọi thứ đều có ý nghĩa.

Bởi vì đưa nhầm thuốc, Lang Đông Triết hoảng sợ chạy ra ngoài hỏi mình, sau khi mình nói giỡn là uống rồi, Lang Đông Triết mới không khác thường như vậy. Sau đó, anh ấy vẫn xuất hiện bên cạnh mình trong khoảng thời gian này. . . có lẽ vì sợ rằng mình sẽ gặp chuyện không may.

Vương Xuân Úc hoàn toàn ngây người, thậm chí không nghe thấy Quách Văn Thao gọi.

Hóa ra Lang Đông Triết căn bản là không thích mình.

≪ °❈° ≫≪ °❈° ≫

Lời tác giả:

cảm ơn đã đọc

Một chút khoa học phổ biến: mùi của lọ thuốc tình dược - mọi người đều ngửi thấy những gì họ thích, vì vậy mọi người đều có mùi khác nhau!

Chap này bị kẹt rất lâu rồi, cảm ơn người thân và bạn bè đã đồng hành cùng mình để hiểu cốt truyện hơn 1 chút (I love you)

Tuyến tình cảm cuối cùng cũng có vài sợi lông mày hahahahahahaha tôi rất vui

Khác: Chỉ số IQ của anh Vương trong chương này vẫn còn online, nhưng anh ấy có xu hướng thiên vị khi nói đến những vấn đề liên quan đến bác sĩ Lang (tệ quá, bản thân bác sĩ Lang cũng vậy hhhh)

Muốn biết chuyện gì đang xảy ra thì cùng đón nghe chap tiếp theo nhé hhhh

Ps: Lúc trước tôi đã xem douyin của thầy Lang bị lật đổ ấn tượng, tôi định xóa văn bản và chạy đi thay đổi toàn bộ văn bản, sau khi nghĩ về toàn bộ khuôn khổ và cốt truyện, tôi không thể từ bỏ, hơn nữa, màn trình diễn của thầy Lang trong chương trình thực sự là lão cán bộ... vì vậy tôi sẽ không thay đổi nó.

Tôi thực sự xin lỗi, xin vui lòng tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của tôi! ! Tôi nhất định sẽ làm bài tập về nhà trong tương lai 555555

Lời editor:

Từ lúc tui coi bác sĩ Lang rap thì hình tượng lão cán bộ đổ cái rầm luôn há há shock không kém gì tác giả đâu ┗(・ω・;)┛

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro