Chap 45:Sự trở lại của ác quỷ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



***
Trời đột nhiên ầm ầm nổi sấm, quạ bay toán loạn như đang cố tìm một chỗ trú ẩn nào đó, không gian ngập tràn màu sắc u tối. Hình như có một cái gì đó đáng sợ vừa mới xảy ra, nó khiến cho tất cả các sinh vật bóng tối đều sợ hãi vô cùng.
Nhưng đây không phải là lúc để tôi bận tâm đến những thứ đó bởi hiện tại, mạng sống của Jennie như sợi chỉ mong manh có thể đứt lìa bất cứ lúc nào. Hại cô ra nông nỗi này tất cả cũng chỉ tại bản tính ngu ngốc, cả tin của tôi, giá như tôi cứng rắn hơn, tàn nhẫn hơn thì mọi chuyện đã không xảy ra.
Tôi nghĩ rồi cố gồng mình xốc cậu lên vai, máu từ vết thương trên lưng cậu thấm xuống áo tôi, hơi thở đứt quãng phả vào cổ tôi mát lạnh. Cố nén tiếng nấc nghẹn ngào chỉ trực òa ra trong cổ họng, tôi đưa bàn tay đẫm máu lên quẹt nước mắt, máu khiến đôi mắt tôi cay xè.
Sức nặng trên vai khiến tôi dù cố gắng đến mấy cũng chỉ có thể bước đi chậm chạp. Tôi cắn răng nhìn sang chỗ Seulgi đang ngồi thẫn thờ, bàn tay vẫn nắm chặt lấy khẩu súng bạc, khuôn mặt cô ánh lên vẻ bàng hoàng như chưa tin vào sự việc vừa xảy ra.
Phát súng vừa rồi thực sự đã cướp đi sự thương cảm còn đọng lại trong lòng tôi đối với Seulgi. Bây giờ nhìn thấy cô ta tôi chỉ thấy một sự chán ghét cùng cực. Nhưng để cứu Jennie tôi vẫn phải nhờ Seulgi giúp sức. Nghĩ vậy nên tôi đành lên tiếng:
- Mau qua giúp tôi đi, cô không muốn để người mình yêu chết chứ?
Nghe tiếng tôi gọi Seulgi giật mình cuống cuồng chạy đến, đôi mắt nhìn Jennie ánh lên vẻ xót xa đau đớn.
Tôi cùng Seulgi đưa Jennie đến bệnh xá của học viện. Vết thương khiến cô mất khá nhiều máu, khuôn mặt lạnh lùng trở lên xanh xao tím tái.


...
- Trời ơi, cô chủ nhà Kim làm sao lại ra nông nỗi này?

Y tá Park kêu lên khi chúng tôi đặt Jennie nằm xuống chiếc giường bệnh đầu tiên cạnh cửa sổ.

- Y tá Park chị giúp em với, cậu ấy bị trúng đạn ra nhiều máu lắm

Tôi nói với giọng vang lên khẩn thiết.

- Súng? Trong học viện này lại có người cả gan dám dùng súng bạc ư?

Y tá Park trừng mắt tức giận nói, hàng lông mày của chị khẽ nhíu lại.

Cánh tay đang đặt trên vai tôi của Seulgi khẽ run nhẹ, không thèm liếc cô ta lấy nửa con mắt tôi vội nói:
- Chị đừng thắc mắc nữa, mạng người là quan trọng, mau giúp em đi.
- Ừ được rồi, hai em lấy thuốc sát trùng, bông băng và nước nóng lau vết thương và cầm máu cho cô ấy, chị sẽ đi gọi bác sĩ Chung , chỉ có ông ấy mới đủ khả năng chữa trị những vết thương nặng thế này thôi.
- Bọn em á? Nhưng...
- Nhưng nhị gì nữa? Ngày hôm nay có mỗi mình chị trực ca thôi, không còn ai nữa đâu

Y tá Park nói rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tôi khẽ thở dài hết nhìn Jennie rồi lại quay sang liếc Seulgi. Có lẽ cả tôi và cô ta đều không có kinh nghiệm chăm sóc một người bị thương nặng như vậy nên trông cả hai đều có vẻ lúng túng, vụng về.
Nhưng nếu cứ im lặng mãi thế này cũng phải là cách hay, mạng sống của Jennie lại đang bị đe dọa. Nghĩ vậy nên tôi bèn tìm cách phá vỡ bầu không khí bằng một giọng lạnh lùng:
- Cậu giúp cô ta thay áo và nằm sấp xuống, tôi đi lấy thuốc

Tôi nói rồi không để Seulgi kịp ư hử gì chạy vội ra ngoài.

Khi tôi đã quay trở lại với thuốc, bông băng và nước sạch trên tay, Seulgi vẫn đang đứng lóng ngóng tại chỗ, Jennie thì nằm nguyên trên giường, không có dấu hiệu gì của sự thay đổi. Tôi khẽ đặt mấy thứ lình kỉnh lên bàn nhíu mày nói:
- Sao cậu chưa làm gì?
- Tôi sợ, cậu ấy là chủ còn tôi chỉ là con gái của người làm trong tộc không được phép đụng vào cậu ấy - Seulgi dè dặt nói.

Thật quá sực chịu đừng rồi, con người này, trộm vòng, cầm súng thì được vậy mà khi bảo đụng vào người mình yêu lại không dám. Tôi tức tối nghĩ rồi thô bạo đẩy Seulgi đến sát giường Jennie cằn nhằn:
- Nếu cậu cứu sống được cậu ta, tôi nghĩ có khi cậu lại được lên làm mợ chủ đấy. Lúc này là lúc nào rồi mà còn...
Tôi bỏ lửng câu nói rồi quay ra với đống thuốc đang bị vất chỏng chơ trên bàn. Bị sự giận dữ "hiếm có" của tôi làm cho giật mình, Seulgi rụt rè đi đến đứng cạnh Jennie, bàn tay nhỏ nhắn run run đưa ra định chạm vào vai cô. Nhưng những đầu ngón tay của cô nàng chưa kịp chạm vào người Jennie thì đã bị cậu giật lấy hất mạnh ra sau một cách thô bạo. Giọng nói lạnh lùng phát ra từ cuống họng tuy nhỏ nhưng khiến người khác phải rùng mình:
- Cút ra...
Seulgi bị hất mạnh ngã nhoài trên nền đá, đau đớn đến độ không đứng dậy nổi. Tôi cắn môi khẽ thở dài, đi đến đỡ cô nàng ngồi dậy rồi vội vã đứng cách ra xa. Tôi muốn Seulgi hiểu rằng bản thân tôi không còn cách nào tha thứ cho cô ta được nữa.
- Thôi được rồi, để tôi làm thử xem

Tôi nói mà không quay đầu lại, đi đến bên cạnh Jennie vừa đi vừa lẩm bẩm:

" Cái đồ thuần chủng hách dịch, ngỏm đến nơi rồi mà còn kiêu, để rồi xem tôi sẽ xử lí cậu"
Mạnh miệng là vậy chứ khi đối diện với khuôn mặt lạnh lùng cau có của cô, tôi cảm thấy cơ thể mình như đang run lên từng đợt. Quả thực tôi rất sợ, sợ cậu sẽ thô bạo đẩy tôi ra giống như với Seulgi
Tôi nghĩ rồi từ từ đưa tay ra định chạm vào trán cô để kiểm tra nhiệt độ cơ thể. Hàng lông mày thanh tú của cô chợt xô mạnh vào nhau, cánh tay đột ngột đưa lên nắm chặt lấy tay tôi khiến tôi giật mình suýt thì hét toáng lên.
Nhưng chỉ trong giây lát cả người Jennie như được thả lỏng, bàn tay đang nắm chặt lấy tay tôi khẽ buông thõng, hai hàng lông mày trên trán khẽ dãn ra. Khuôn mặt lạnh lùng của cậu trở lên hiền hòa, yên bình hơn bao giờ hết.
Phải mất đến mấy giây tôi mới có thể lấy lại bình tĩnh, đưa tay lên chặn ngực. Thật là may mắn, chắc tại mệt quá nên cậu mới không cố tình làm khó tôi. Nghĩ đoạn, tôi nhẹ nhàng giúp cô nằm úp xuống, dùng kéo cắt phần áo ở chỗ bị thương.
Vết thương xuất hiện trên bả vai cô khiến tôi rùng mình, sợ hãi. Viên đạn màu bạc cắm vào tạo thành một lỗ sâu hoắm, máu từ vết thương cứ liên tục tuôn ra xối xả.
Tôi cắn răng nén tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ run run lau máu và rửa vết thương cho cô

Chắc là phải đau lắm, tuy cô không kêu la, không phàn nàn gì cả nhưng tôi thấy chỗ thành giường bị cậu nắm vào chắc đến độ đóng thành băng. Trong giây phút ấy không kiềm chế được lòng mình, những giọt nước trên khuôn mặt tôi khẽ rơi xuống vết thương trên lưng Jennie.

_ TÁCH..TÁCH...
- Khóc đấy à? Đừng có khóc, tôi không sao đâu

Tiếng nói lạnh lùng thoát ra từ khóe miệng cô khiến tôi giật mình vội đưa tay lên lau nước mắt. Đúng lúc ấy cửa phòng bệnh bật mở hiệu trưởng Kim bước vào theo sau là một người đàn ông cao lớn, râu tóc lơ thơ mặc áo blu trắng. Người này chắc là bác sĩ Kim mà y tá Park đã nhắc đến.

- Hiệu trưởng, bác sĩ._ Tôi vội vã đứng dậy cúi đầu chào hiệu trưởng Kim và người đàn ông kia.
- Ờ, Rose đấy hả, cảm ơn em đã chăm sóc Jennie, giờ em có thể lánh mặt một chút được không?
Hiệu trưởng Kim nói rồi vội vã quay sang nhìn người đàn ông kia, hai người họ trao đổi với nhau những ánh mắt vô cùng lo lắng.
- Vâng ạ
Tôi gật đầu, khẽ liếc mắt nhìn Jennie rồi nhanh chóng đẩy cửa bước ra ngoài.
Ngồi trên chiếc ghế gỗ đặt cạnh phòng bệnh tôi thấy Seulgu đang đi đi lại lại trên hành lang bệnh xá, khuôn mặt cô ánh lên sự lo lắng cùng cực. Dù cô ta có ác độc, có bất chấp thủ đoạn để hại người hòng chiếm đoạt thứ mình muốn thật nhưng tôi có thể thấy tình cảm cô ta dành cho Jennie thực sự rất sâu đậm.
Còn tôi thì sao? Tôi ngây thơ? Tôi hiền lành, ngốc nghếch ư? Không – thực ra tôi là một con người ích kỉ, tôi đa mang và hời hợt, tình cảm của tôi mập mờ không rõ ràng nên mới khiến bao người đau khổ như vậy.


Anh MinHo, Lisa và cả Jennie nữa họ đối với tôi là thứ tình cảm gì tôi thực sự không biết. Và tình cảm của tôi đối với họ là gì tôi lại càng không rõ hơn. Tôi yêu anh MinHo hay chỉ là ngưỡng mộ, tôi thích Jennie hay tất cả chỉ là ngộ nhận trong lúc yếu lòng. Có lẽ tôi đã sai, không phải những vampire này khiến tôi đau khổ mà là chính tôi đã khiến họ đau khổ.
Nếu tôi dời xa họ, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới vampire này liệu có thể có một cái kết viên mãn cho tất cả mọi người không??
...
——————————————————
- Ông nói gì đi chứ, thằng bé sao rồi?
- Tôi đã lấy viên đạn trên lưng cậu ấy ra rồi. Vết thương khá sâu lại nằm ở chỗ hiểm nên ra rất nhiều máu._ Ông Chung lên tiếng, khuôn mặt đăm chiêu lo lắng.
- Vậy có nguy hiểm đến tính mạng không?
- Đối với một thuần chủng như cậu ấy thì vết thương này không là gì nhưng do bị mất máu quá nhiều. Lúc nãy tôi đã tiêm thuốc an thần cho cậu ấy nhưng một khi cậu ấy tỉnh giấc chắc chắn sẽ bị cơn khát máu hành hạ. Nên chỉ còn một cách...
- Cách gì?
Hiệu trưởng Kim sốt sắng hỏi.
- Hiến máu.
- Cái gì? hiến máu ư?
- Đúng vậy, hoặc là máu của con người hoặc là máu của những người cô Jennie yêu thương
Bác sĩ Chung từ tốn nói.
- Làm sao mà con người hiến máu cho nó được, ông vốn biết là một khi con người bị thuần chủng cắn sẽ biến thành ma cà rồng mà. Đó là hành vi vi phạm pháp luật của xã hội vampire. Ông muốn cháu ta vào tù ư?
Hiệu trưởng Kim tức giận nói.
- Tôi biết, thế còn người cậu ta yêu thương thì sao?
- Nó ư? Thực sự nó đối với ai cũng vậy, một lòng đầy thù hận, ngoài mẹ nó ra tôi chưa thấy nó đối xử dịu dàng với ai cả, mà mẹ nó thì lại....
Hiệu trưởng Kim đau khổ nói.
- Ta thấy có một người đủ khả năng đấy
Bác sĩ Chung nói với giọng đầy ẩn ý.
- Ý ông là...
Hiệu trưởng Kim nhíu mày rồi đánh mắt ra bên ngoài cửa.
- Đúng vậy
Bác sĩ Chung gật đầu khẽ cười.
...
————————————————————
_Cạch...
Cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở ra khiến tôi giật mình vội vã đứng dậy.
- Hiệu trưởng..Jennie...
Hiệu trưởng Kim khẽ đóng cửa lại rồi quay ra nhìn tôi nhẹ nhàng nói:
- Nó bị mất máu khá nhiều.
- Cậu ấy sẽ không chết chứ?
Tôi lo lắng hỏi.
- Nó sẽ không sao nếu có sự giúp đỡ của em.
- Em?
Tôi kinh ngạc kêu lên rồi tự chỉ vào mình.
- Đúng vậy.
- Nhưng em thì làm được gì?
- Ta chưa cầu xin ai bao giờ nhưng bây giờ thì ta thực lòng cầu xin em hãy dùng máu của mình cứu sống Jennie, con bé đang điên cuồng vì khát máu.
Hiệu trưởng Kim nhìn tôi chân thành nói.
- M..áu của em...
Tôi hổn hển hỏi lại.
- Đúng vậy...
...
- Ông không thấy yêu cầu của mình là quá đáng sao Hiệu trưởng Kim?
Một giọng nói nhẹ nhàng đột ngột vang lên khiến tôi giật mình vội quay ra, một dáng người thanh tú đang nhẹ nhàng bước đến...
- Lisa...
- Muốn Rose dùng máu của mình cứu cháu ông ư? Đừng mơ...
- Lisa sao cậu lại ở đây?
Hiệu trưởng Kim khẽ nhíu mày quay sang nhìn Lisa hỏi.
- Tôi ở đây cản trở việc của ông sao?
Lisa khẽ cười lạnh.
- Chuyện này không liên quan đến trò, đừng xen vào.
- Hừ...ai nói với ông là không liên quan đến tôi? Lisa lạnh nhạt hỏi, đôi mắt đen nhìn xoáy vào Hiệu trưởng Kim.
- Ta đang nói chuyện với Rose, cậu đừng tự cho mình cái quyền quyết định mọi chuyện. Sự tự cao, tự đại của cậu thực sự khiến ta bực mình đấy
Hiệu trưởng Kim trừng mắt tức giận nói.
- Nói chuyện ư? Ông dùng từ lịch sự quá đấy quý ngài hiệu trưởng đáng kính ạ. Phải nói là ông đang ép cô ấy dùng máu của mình để cứu cháu trai ông chứ?
Lisa nhướn mày nói bằng giọng khinh bạc.
- Trò...Hừ.
Hiệu trưởng Kim nghiến răng nhìn Lisa đầy tức giận rồi quay ngoắt sang tôi hỏi nhanh
Rose, em đồng ý được không? Chỉ có em mới đủ khả năng giúp Jennie thôi.
- Em...
- Đừng nói nữa, đi theo tôi Rose
Lisa đột nhiên lên tiếng rồi cầm chặt lấy tay tôi dứt khoát kéo đi.
- Lisa, khoan đã, tôi...
Tôi giật mình vội vã níu áo anh ấy lại rồi ngập ngừng nói
Cậu...cậu muốn cứu Jennie.
- Cái gì? Cậu muốn cứu cô ta ư? Cậu quên ai là người đã không tin cậu, làm cậu đau khổ rồi à?_ Lisa giận dữ nhìn tôi hỏi.
- Nhưng cậu ấy đã cứu tôi, nếu không có Jennie thì người bị trúng đạn và đang nằm trong kia phải là tôi. Bây giờ cậu ấy đang nguy cấp, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được.
- Cậu...là nhất quyết?
- Xin lỗi cậu, Lisa._ Tôi nói rồi dằng mạnh tay mình ra khỏi anh ấy, dứt khoát quay sang Hiệu trưởng Kim nói:
- Em sẽ cứu Jennie, thầy đừng lo.
- Cảm ơn em, vậy tất cả trông đợi vào em đấy.
- Là chuyện em nên làm thôi. Lisa, xin cậu đừng giận tôi...
Tôi nói rồi vội vã mở cửa định bước vào trong.
- Cậu... đã không còn là một cô bé chỉ biết nghe lời tôi nữa rồi. Sau 10 năm gặp lại, thứ duy nhất thay đổi ở cậu chính là tình cảm.
Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng chất chứa một nỗi buồn man mác bất chợt vang lên khiến tôi giật mình vội quay đầu lại nhưng bóng Lisa đã nhanh chóng mất hút sau hành lang bệnh xá. Tôi nhìn theo bỗng thấy trái tim mình đau nhói, nắm thật chặt tay để không bật khóc, cảm giác tội lỗi bỗng ngập tràn trong tim tôi, rốt cuộc thì tôi nên làm thế nào mới đúng đây?
- Sao vậy Rose?_ Giọng nói sốt sắng của Hiệu trưởng Kim vang lên khiến tôi giật mình vội thoát ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung, mỉm cười nói:
- Dạ không có gì đâu, hiệu trưởng yên tâm.
Tôi nói rồi nhanh chóng quay người lại, đẩy cửa bước vào. Trong phòng bệnh, Jennie đang nằm hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt cô nhợt nhạt trắng bệch. Ở bên cạnh bác sĩ Chung ngồi bắc chân chữ ngũ, khuôn mặt ông đăm chiêu khó hiểu.
- Bác sĩ
Tôi gọi nhỏ rồi cúi người chào vị bác sĩ trước mặt.
- Cháu là Roseanne Park?
Bác sĩ Chung nhìn tôi cười hiền.
- Vâng, thưa bác sĩ cậu ấy...
Tôi nói rồi lo lắng đánh mắt nhìn Jennie.
- Nếu cháu chịu giúp, cô ấy sẽ không sao. Nhưng sẽ đau lắm đấy, đã bao giờ thử cảm giác bị cắn chưa?
- Dạ, chưa ạ
Tôi thành thật trả lời, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, sợ hãi.
- Bây giờ cô ấy vẫn chưa thức giấc, nếu cháu muốn thay đổi ý kiến vẫn còn kịp đấy. Một khi cô ta đã thức dậy, cơn khát máu sẽ biến Jennie thành ác quỷ
Bác sĩ Chung nghiêm giọng cảnh báo tôi.
- Cháu đã suy nghĩ rất kĩ trước khi bước vào đây, điều đó có nghĩa là cháu sẽ không thay đổi quyết định. Nếu những giọt máu này có thể cứu được Jennie thì cháu sẽ dâng hiến nó
Tôi quả quyết nói.
- Tốt lắm. Nếu cháu đã quả quyết như vậy thì ta sẽ để cháu ở lại một mình. Nhưng nếu không muốn cháu có thể nói với Jennie ta tin là cô ấy sẽ không bao giờ ép buộc cháu đâu. Mong rằng tình cảm cháu dành cho Jennie cũng giống như tình cảm cô ấy dành cho cháu, Jennie...thực sự là một cô bé rất đáng thương. Ừm...Ta tin rằng cháu sẽ có một sự lựa chon sáng suốt trong chuyện tình cảm này
Bác sĩ Chung nhìn tôi cười trìu mến rồi vội quay người định bước ra ngoài.
- Bác sĩ, bác sĩ nói gì cháu không hiểu?
Tôi hỏi với theo khi bác sĩ Chung đã đi ra đến cửa.
- Haha...Rồi sẽ đến một lúc nào đó cháu phải đối diện với những điều ta vừa nói thôi, cô bé ạ. Lựa chọn, chà một điều cực kì khó đúng không?
Bác sĩ Chung nói rồi nhanh chóng mất hút sau cánh cửa bệnh xá.
Còn lại một mình trong căn phòng bệnh lạnh lẽo và u buồn, tôi chán nản ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh giường Jennie. Khuôn mặt cô lúc này tuy xanh xao và thiếu sức sống nhưng lại hiền hòa một cánh kì lạ. Có lẽ vì đã mất hết ý thức nên hắn mới trở lên ngoan ngoãn như vậy.
Tôi nghĩ rồi khẽ với tay định vén cọng tóc đang che phủ quầng mắt của cô sang một bên. Nhưng những ngón tay của tôi chưa kịp chạm vào người cô thì cô đã bật tỉnh giấc, bàn tay nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt lạnh đỏ rực phát ra sát khí đang sợ, tiếng gầm nhỏ thoát ra từ cổ họng cô khiến tôi rùng mình, sợ hãi:
- Cút đi.
- Jennie à...
Tôi run rẩy lên tiếng, cố gắng rút tay mình ra khỏi bàn tay cứng như thép nguội của cô.
- Tôi nói cô cút đi, không nghe thấy gì à?
Cô tiếp tục gầm lên đẩy mạnh tôi ra xa. Đôi mắt màu đỏ nhìn tôi vừa phẫn nộ vừa khao khát, ống dây truyền bị cô dật đứt tung.
Bàn tay tôi bị Jennie bóp chặt đến độ tưởng như xương gãy vụn. Rõ ràng là Jennie đang cố gắng kiềm chế cơn khát máu điên cuồng của mình, tìm mọi cách đẩy tôi đi.
- Cậu bình tĩnh đi, Jennei à
Tôi nhíu mày, nghiêm khắc nói.
- Cô có ra ngoài không thì bảo?
Jennie nhìn tôi gầm gừ.
- Tại sao tôi phải ra ngoài? Cậu nói rõ lí do xem nào?
Tôi hỏi lại bằng giọng thách thức.
- Tôi...ghét cô, bản mặt của cô làm tôi phát ngấy
Jennie nói mà không nhìn vào mặt tôi.
- Sao cậu không dám nhìn vào mắt tôi? Cậu đang nói dối, rõ ràng là cậu đang lo lắng mình sẽ làm tổn thương tôi, làm tôi đau nên mới dùng cách này để đuổi tôi đi, cậu tưởng tôi là con ngốc sao?
Tôi phẫn uất gào lên.
- Dựa vào đâu mà cô nghĩ rằng tôi không ghét cô?
Jennie vẫn ngoan cố, lạnh lùng nhìn tôi nói.
- Ghét tôi thì sao lại năm lần bẩy lượt cứu tôi mà không màng đến tính mạng, ghét tôi tại sao lại đứng dưới mưa cầu xin sự tha thứ của tôi? Ghét tôi thì sao lại nói thích tôi lúc ở sau dãy nhà hiệu bộ? Cậu nói đi, cậu ghét tôi hay là đang trốn tránh sự thật?
Tôi vừa nói vừa tiến lại gần Jennie, nhìn thẳng vào mắt cô để mong tìm kiếm một sự thật mà cô đang cố dấu. Khẽ vén mái tóc dài lên cao, tôi nhìn cậu từ tốn nói:
- Cậu đang điên cuồng vì khát máu đúng không? Hãy uống máu của tôi đi.
- Đừng có điên nữa, tôi không muốn nhận sự thương hại của bất kì ai
Jennie gằn giọng nói rồi đẩy mạnh tôi ra xa, đôi mắt đỏ rực lên trông thật đáng sợ, hàm răng nanh nhọn hoắt bắt đầu nhô ra một cách vô thức.
- Cậu mới là đồ điên, cậu có thể kiềm chế cơn khát máu của mình không? Hút máu của tôi là cách duy nhất để cậu thoát khỏi nguy hiểm.
- Tôi không cần. Chết hay không không liên quan đến cô.
- Đến bao giờ thì cậu mới có thể loại bỏ được những suy nghĩ ích kỉ của mình? Cậu chết rồi thì những người xung quanh, những người yêu thương cậu sẽ phải làm sao đây? Cậu nghĩ tôi có thể khoanh tay đứng nhìn cậu chết vì đã đỡ phát súng cho tôi à?
_ Tôi tức giận hét lên.
- Tôi cứu cô không phải để nhận mấy sự thương hại kiểu này
Jennie lạnh lùng nói, bàn tay đưa lên cố che đi đôi mắt đỏ rực màu máu.
- Tôi không hề thương hại cậu, đừng có gán cái suy nghĩ của cậu cho tôi, tuy chưa thể xác định được tình cảm mình dành cho cậu nhưng tôi biết vị trí của cậu trong lòng tôi không hề nhỏ chút nào. Tôi không muốn cậu chết vì vậy hãy hút máu của tôi đi, xin cậu
Tôi nói rồi ngồi xuống ngay trước mặt cô, khẽ nhắm mắt lại.
...
- Đừng làm như vậy, tôi không muốn cô đau.
Jennie nắm tay thành nắm đấm, quay mặt sang hướng khác đau khổ nói.
- Làm đi mà. Nhanh lên.
- Tôi sẽ không thể dừng lại.
- Nếu cậu không thể dừng lại, tôi sẽ giúp cậu, đừng lo. Hãy làm đi
Tôi nói rồi khẽ mỉm cười, vén cao tóc lên.
...
_ PHẬP.
Khi những chiếc răng nanh nhọn hoắt cắm phập vào cổ, tôi bỗng cảm thấy rùng mình, tê dại cả người. Đầu óc choáng váng vì bị mất nhiều máu. Một giọt máu nhỏ chợt rớt ra rơi xuống cổ thấm vào áo tôi. Đáng sợ quá, máu và răng nanh những thứ này dường như đang gợi cho tôi nhớ về một miền kí ức đầy đau thương.
Hình như Jennie đã hút khá nhiều máu, cơ thể tôi đang dần lả đi vì thiếu máu. Tôi muốn đẩy cô ra, muốn giúp cô dừng việc này như đã hứa nhưng tôi không thể, cả người nhũn ra, đầu óc quay mòng mòng như đang chìm trong một miền kí ức đen tối, đầy máu và nước mắt cùng sự hiện diện của cái chết.
Đúng vào lúc ấy, một bàn tay ấm áp chợt dang ra ôm lấy tôi vào lòng và kéo tôi thoát khỏi sự ràng buộc của những chiếc răng nanh.
_ BỐP..._
Một cú đấm mạnh chợt giáng xuống khuôn mặt Jennie khiến hắn ngã ra đằng sau.
- Cậu mau tỉnh táo lại đi, cơn khát máu của cậu đang làm hại Rose đấy
_ Giọng nói nhẹ nhàng nhưng tỏa ra sát khí đang sợ vang lên khiến tôi giật mình mệt mỏi mở mắt ra nhìn người trước mắt:
- Lisa, sao cậu lại...
- Em đã cứu cô ta rồi, giờ thì đi thôi.
Lisa dịu dàng xoa đầu tôi rồi bế xốc tôi lên, nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng bệnh ngập mùi máu tươi.
...
- Lisa, cậu đang giận à?
Tôi lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt.
- Nếu là cậu khi nhìn thấy cô gái mình yêu tự nguyện dâng máu cho người khác thì cậu có vui không?
Lisa nhíu mày nhìn tôi hỏi.
- Ơ...Lisa._ Tôi giật mình kêu lên, nhất thời không thốt lên lời.
- Rốt cuộc là cậu định giả ngốc đến bao giờ hả Rose? Chẳng lẽ cậu không biết tình cảm tôi dành cho cậu sâu sắc đến mức nào ư? Tôi nghĩ rằng những điều mình thể hiện đã quá rõ ràng rồi chứ.
- Tôi...rõ ràng là không có chỗ nào xứng với cậu, từ tư chất đến ngoại hình, cậu đều hoàn hảo đến độ không tưởng. Có phải cậu đang trêu đùa tôi không?
- Tôi giống như đang đùa lắm sao?_ Lisa khẽ nhíu mày hỏi lại.
- Nhưng...tôi...Lisa, tôi buồn ngủ quá!
Tôi kêu lên, chợt cảm thấy đầu óc quay cuồng như muốn nổ tung ra.
- Rose, em không sao chứ?
Lisa nhìn tôi đầy lo lắng.
- Tôi không sao chỉ hơi nhức đầu thôi, chắc là do thiếu máu.
- Ừm...vậy không nói nữa cậu nghỉ ngơi đi. Có lẽ kí ức đó đang dần trở lại, không biết là điềm lành hay điềm dữ đây
Lisa khẽ nói bằng giọng trầm buồn.
- Cậu...nói gì tôi không hiểu._ Tôi ngập ngừng hỏi lại, cảm thấy cả người mệt nhoài mất hết sức sống, đầu óc nặng chịch và cứ liên tục ong lên.
- Không có gì đâu, cậu hãy tạm nghỉ đi, hãy để tôi gánh vác mọi chuyện...
.
.
——————————————————
"Ông ta đã thức dậy rồi, không biết ta nên vui hay nên buồn đây? Một khi nhìn thấy ông ta chắc chắn phần kí ức đã bị mất của em sẽ hồi phục, em sẽ nhớ ra tôi là người mà em luôn yêu quý. Nhưng...liệu con ác quỷ đó có để yên cho em không? Với sức mạnh như bây giờ, tôi thực sự vẫn chưa đủ sức để bảo vệ em..."
Lisa vừa đi vừa nghĩ, trong lòng ngập tràn bao lo lắng, muộn phiền, tình yêu là thứ gì mà lại khiến một vampire kiêu hãnh như cô sẵn sàng đánh mất tất cả? Câu hỏi này có lẽ sẽ không có lời giải đáp.
Phía xa xa trên đỉnh kí túc xá của trường, một con quạ lớn khẽ tung mình bay lên không trung, đôi mắt nâu lóe lên tia sang đầy hiểm ác.
———————————————–
_ Phập... phập...
- Quác...quác.
- Blood đấy hả? Ta đã chờ mi đi nghe ngóng tình hình về rồi mới thức dậy đấy. Lại đây, để ta xem mi đã nhìn thấy cái gì rồi nào.
_ Quác...quác.
- Hahahaha...đúng như ta dự đoán, con bé đó đã trở lại thế giới vampire, cái thứ rác rưởi của gia tộc Manoban đó lại mang vẻ đẹp của bà ấy, người đã tạo ra dòng tộc này và cũng chính là mẹ ta.
...
- Hừ, mày cũng thấy phải không? Đúng là rất giống, giống đến kì lạ. Còn con nhóc đó nữa, là người thừa kế của gia tộc Kim đúng không? Chẳng lẽ lịch sử đang lập lại, mối tình tay ba đầy máu và nước mắt của hàng nghìn năm về trước giữa hai gia tộc Manoban và Kim lại xảy ra lần nữa? Hừ...không được, với tư cách là người bảo vệ gia tộc Manoban ta sẽ không để điều đó xảy ra. Trước khi mọi việc đi quá xa, cần xử lí con bé đó.
...
- Hửm, nhìn gì? Mày hiểu ta chứ? Ta đã sống mấy nghìn năm rồi, chỉ vì một mục đích là bảo vệ tộc Manoban vì thế ta không thể để cho ai làm ảnh hưởng đến gia tộc mà cha mẹ ta đã tạo lên được. À...còn đứa cháu Lisa nữa, gọi nó về đây. Nó sẽ là một người thừa kế sáng giá, một vampire thuần chủng hoàn hảo nếu như không có mấy cái thứ tình cảm linh tinh đó. 10 năm trước nếu như không phải vì nó lừa ta thì ta đã tiêu diệt được con bé nghiệt chủng đó rồi, hừ.
- Quác quác...
- Hửm, sao không đi đi, mau đi thông báo cho tất cả mọi người biết, ta đã trở lại, người bảo vệ cho gia tộc Manoban đã trở lại rồi...hahahahaha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro