Chương 22: Bạn Học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắp xếp chỗ ngồi xong, liền tới điểm danh. Mặc dù ban nãy lúc sắp xếp chỗ ngồi Văn Tài đã kiểm tra danh sách các học sinh của mình, đi học đủ. Nhưng vẫn điểm danh lại một lần, là để các học sinh hiểu biết điểm danh là thế nào, tránh về sau trốn học.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, nên cũng không dạy nhiều, chỉ là trước để các bạn làm quen với trường lớp, bạn bè, bạn học mà thôi. Tám giờ vào lớp, tới chín giờ rưỡi là giờ ra chơi, ra chơi mười lăm hai chục phút thì sẽ vào lớp.

Giờ ra chơi, Nhị Hương, Tam Xạ và Tứ Tự không hẹn mà cùng đồng thời đi vào lớp một. Lúc bước vào lớp, nhìn em gái nhỏ của mình ngồi úp mặt trên bàn nhất lim dim ngủ, ba chị em có chút bất ngờ mà đi vào.

"Út à, không phải hồi sáng em ngồi ở bàn kế cuối sao?" Nhị Hương đi tới đứng bên cạnh bàn hỏi.

Nghe tiếng nói của chị ba mình, Tiểu Hàm ngóc đầu lên, nhìn chị ba, anh tư, anh năm, kêu một tiếng. Sau đó ủ rũ nói.

"Thầy nói em nhỏ con, kêu em lên ngồi trên này, còn sắp xếp đổi chỗ ngồi cho các bạn khác nữa."

Tam Tự giống như cũng đã nhìn ra sự khác biệt về chỗ ngồi của những người khác so với ban sáng, nhưng cũng không hỏi nhiều, mà bước tới gần vuốt vuốt đầu Tiểu Hàm, mềm giọng hỏi.

"Em học được không? Có ai ăn hiếp em không?"

Tiểu hàm lắc lắc đầu, cô tự nhiên không nói bạn học tên Đỗ Thị Hòa bị thầy kêu đổi chỗ đó luôn liếc xéo cô, ban nãy còn cố ý nói lớn, nói cô mặt dầy đi chiếm chỗ ngồi của người khác.

Ba người ngồi lại nói chuyện với Tiểu Hàm một hồi trong ánh mắt hâm mộ cùng tò mò của một vài bạn khác. Hôm nay là ngày đầu tiên mọi người gặp mặt nhau, cho nên đa số đều ngượng ngịu xa lạ, ngồi chơi ở tại chỗ của mình.

Cũng có vài người đã sớm quen biết, như là bạn cùng xóm, bạn hồi học mẫu giáo, thì đã tụ tụ lại với nhau ngồi nói chuyện, hoặc rủ nhau đi ra sân trường chơi trò chơi, đi ăn hàng...

...

Buổi học đầu tiên cũng không có gì mới mẻ ngoài học chữ cái và tập đánh vần vài từ đơn giản. Chờ đúng mười một giờ ba mươi, tiếng kẻng vang lên, đã tới giờ ra về. Tiểu Hàm ngồi yên vị trí cũ, chậm chạp chờ ba anh chị tới.

"Ê, sao mày không đi về?" Bạn học Hữu Chí đi tới chỗ Tiểu Hàm ngồi, vỗ vỗ bàn tò mò hỏi.

Tiểu Hàm nhìn bạn học mập mạp, nhướng mày nói. "Mình đợi anh chị qua rồi về cùng."

Hữu Chí bĩu môi: "Lớn già đầu còn tối ngày đeo theo anh chị!"

Nhìn đứa nhỏ có biểu cảm này, Tiểu Hàm đột nhiên có hứng thú muốn trêu chọc nhóc, cũng cười nhướng nhướng mày, dùng chất giọng đùa cợt nói:

"Đỡ hơn ai đó ah, hở chút là đi mét nội, lêu lêu!" Tiểu Hàm học theo cách trêu chọc của chú Văn Ha mà chọc Hữu Chí.

Hữu Chí trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Tiểu Hàm, tựa hồ muốn mắng gì đó. Đúng lúc này giọng của anh tư Tam Xạ lạnh nhạt vang lên.

"Có chuyện gì?"

Tiểu Hàm xoay đầu nhìn, mỉm cười ngọt ngào hô. "Anh tư!"

Tam Xạ gật đầu, nheo mắt nhìn Hữu Chí, liếc mắt một cái. Một cái liếc mắt này khiến Hữu Chí hoảng sợ mà thụt lùi một bước, vô thức rụt cổ. Tam Xạ không thèm nhìn hắn nữa, nhấc chân chậm rãi đi về chỗ Tiểu Hàm, "Đi về thôi!"

"Dạ!"

Tiểu Hàm nhìn cậu nhóc mập mạp chỉ vì một cái liếc mắt của anh tư mà hoảng sợ lùi bước, trong lòng vui vẻ liền cười meo meo, đôi mắt híp lại tựa trăng khuyết.

Lôi cặp da trong hộc bàn ra, đưa cho anh tư, sau đó mặc áo khoác vào, đứng dậy nắm tay anh tư đi ra ngoài.

Hữu Chí bị bỏ lại phía sau, buồn bực đá đá chân hầm hừ hai tiếng. Rồi nhấc bước đi theo.

Ra tới cửa bên ngoài, chị ba cùng với anh năm Tứ Tự đã đứng đó đợi, mấy anh em liền nắm tay nhau đi về nhà. Dọc đường đi, Tứ Tự liên tục hỏi Tiểu Hàm hôm nay học thế nào, còn vỗ ngực nói rằng nếu học không hiểu cái gì thì cứ đi tìm cậu, cậu sẽ dạy.

Tiểu Hàm tự nhiên gật đầu, cười ngọt ngào nói nịnh anh một hồi, khiến Tứ Tự vui vẻ phồng phồng cái mũi.

Đi bộ một quãng đường dài, mỏi chân, phơi nắng, đói bụng, Tiểu Hàm vừa về tới nhà liền ngã người nằm ì trên bộ ngựa thở phì phò.

Lúc này Bao Ngọc Thủy ở trong bếp nấu nướng, thấy các con đi học về, liền chạy ra hỏi thăm một chút, rồi mới đi tới bên cạnh Tiểu Hàm, quan tâm hỏi.

"Mệt lắm hả con? Đã đói bụng chưa? Hôm nay con học thế nào?"

Tiểu Hàm ngoan ngoãn trả lời từng câu: "Dạ mệt, còn đói, hôm nay học rất vui!"

Bao Ngọc Thủy nghe nói học vui, liền thở phào. Rồi nói:

"Chờ lát để mẹ nhún khăn lau mặt cho mát. Sắp có cơm ăn rồi."

Tiểu Hàm học lớp một, Tứ Tự học lớp hai, cho nên chỉ học một buổi sáng, mà Nhị Hương và Tam Xạ một người học lớp năm một người học lớp ba, cho nên buổi chiều còn phải đi học một chuyến nữa.

......

Ngày hôm sau.

Giống ngày hôm qua, hôm nay Tiểu Hàm theo thói quen đi vào lớp. Chân vừa vào cửa, cô liền dừng bước mà nhíu mày nhìn về phía chỗ ngồi của mình. Ở đó đang có một người bắt chéo chân ngồi ở trên bàn học của cô.

Là Đỗ Thị Hòa, cái người hôm qua bị cô đổi chỗ.

Cô bé hôm nay mặt bộ váy màu xanh, áo màu hồng phấn, chân đi giày đen, nhìn rất đẹp và thời thượng so với những bạn học khác. Cô bé đặt mông ngồi ở trên bàn, chân gác lên ghế ngồi, tư thế bắt chéo chân còn hơi ngửa đầu, nhìn qua có một chút tự kêu.

Thấy Tiểu Hàm vào tới, lại làm bộ như không thấy mà vẫn ngồi yên chỗ đó cùng bạn học bàn dưới tán gẫu.

Nếu là Tiểu Hàm của đời trước, bắt gặp người khác ngồi ở trên bàn học của mình, thế nào cũng sẽ nổi điên mà đi tới phân phải trái. Chính là Tiểu Hàm hiện tại đã được tu dưỡng, ở trong không gian nhiều như vậy, cô cũng học được tính cách trầm tĩnh từ tốn, kiên nhẫn khiêm nhường.

Nói thế nào, dù không phải cô cố ý, nhưng cô đã ngồi ở vị trí mà người ta mơ ước. Hôm qua cô cũng biết được, cái người bạn học tên Hòa này là hôm qua cố ý đi sớm để chọn ví trí bàn đầu, cuối cùng bị cô phỗng tay trên, đổi lại là ai cũng sẽ không vui vẻ.

Cho nên Tiểu Hàm chọn cách vị tha, yên lặng đi vòng từ đầu bàn đằng này rồi bò vào vị trí đầu bàn của mình ở chỗ kia.

Bàn học nơi này dài một mét tư, một bàn học ngồi ba người là có chút trống trải, cho nên Tiểu Hàm tháo cặp da, để vào vị trí bên trong một chút cùng bạn học ngồi giữa. Sau đó cũng ngồi ở chỗ này.

Đỗ Thị Hòa thấy Tiểu Hàm vào tới nhưng không có tới dành lại chỗ, còn an tĩnh tránh mình, trong lòng vui vẻ, lại khinh thường. Hừ, đồ đáng ghét! Cô sẽ không bỏ qua dễ như vậy đâu.

Lúc này bạn học cùng bàn của Tiểu Hàm cũng vào tới, vừa lúc nhìn thấy Tiểu Hàm ngồi ở sát chỗ của mình, cau mày liếc mắt nhìn Đỗ Thị Hòa một cái. Mấp máy môi, nhưng không có nói. Đem cặp để vào bàn rồi quay đầu mỉm cười với Tiểu Hàm.

"Chào bạn, bạn đi học sớm!"

Tiểu Hàm nhìn bạn học Ngọc Cẩm, cười gật đầu đáp lời. "Không, mình cũng vừa vào tới thôi!"

Ngọc Cẩm thấy Tiểu Hàm cười hòa thuận nói chuyện với mình, liền vui vẻ, lại bắt đầu xoay qua cùng cô buôn chuyện.

"Bạn học Tiểu Hàm, mấy người hôm qua là anh chị của bạn hả?"

"Bạn nói chị ba, anh tư, anh năm của mình hả?"

"Ừ, anh ruột của bạn đó hả?"

"Đúng vậy, là anh chị ruột của mình!"

"Hâm mộ bạn thiệt, có anh chị học lớp lớn ở bên cạnh. Về sau làm bài không hiểu có thể lén chạy qua hỏi rồi!" Nói xong lại kề đầu sát vào Tiểu Hàm nói nhỏ.

"Về sau lỡ mình không làm bài được, bạn nhớ hỏi dùm mình với nha!"

Tiểu Hàm nhướng mày, mỉm cười gật đầu. Đổi lại nụ cười rạng rỡ của Ngọc Cẩm.

"Đi, ra ngoài chơi, mẹ mình cho mình năm trăm đồng, mình mua kẹo cho bạn ăn."

Tiểu Hàm nhìn nhìn bạn học nhỏ, mỉm cười gật đầu, đứnglên đi theo. Lại nhủ trong lòng, xem ra cô đã quen với cuộc sống con nít rồi,nhìn xem, cô cũng đã có bạn rồi đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro