#22: "Anh yêu em, Donghyuk"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Junhoe kéo ghế ở gần đó, cố ý ấn Donghyuk ngồi xuống. anh xoa nhẹ đầu gối cậu " Anh hiểu, nhưng sức khỏe của em không tốt, em không cần quỳ với anh"

Donghyuk vươn tay chạm nhẹ vào vết thương của anh, nhỏ giọng " Chảy máu rồi"

Junhoe nắm lấy tay cậu " Đừng nhìn, anh sợ máu, nhìn sẽ ngất đấy "

Cậu cười nhẹ nhàng " Trước đây không thấy anh có bệnh này"

Junhoe "uh" một tiếng, anh bị ba anh lấy nguyên cái ghế đập vào phía sau lưng, trên người đau không chịu được, nhưng cố gắng chống cự.

Cậu nhìn anh chau mày, sắc mặt căng thẳng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu " Đau không?"

" Em đừng rời xa anh" Junhoe gục đầu lên đùi cậu, vòng tay ôm nhẹ eo cậu, " Em ở gần bên anh, anh sẽ không thấy đau nữa"

Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, chậm chậm vuốt tóc anh. " Anh đã suy nghĩ kĩ chưa? cũng có thể bất cứ lúc nào em sẽ giống như lúc trước, anh biết trong lòng em vẫn hận anh, bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh, muốn rời khỏi anh" Donghyuk thì thào nói, cậu không nhận thức được lúc cậu tiến đến quỳ bên cạnh anh, trong tâm cậu sớm đã bỏ đi ý nguyện thù hận rồi.

" Anh muốn ở bên cạnh em, em nguyện ý yêu anh hay không không còn quan trọng, chỉ cần em đồng ý ở bên anh, đồng ý cho anh thương yêu em, để cho mọi người biết anh rất yêu em" Junhoe cười nhẹ, trong ánh mắt ngây ngốc nổi lên một tầng nước " Em cũng không cần cảm thấy áp lực, chỉ cần thản nhiên tiếp nhận tình yêu của anh, những thứ của anh, anh đều cho em"

"Anh biết anh rất ích kỉ, từ đầu đến cuối đều vì ham muốn cá nhân, không suy nghĩ về cảm giác của em.  Em không nợ gì anh cả, lúc anh biết được tủy của anh phù hợp với cơ thể của em... anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như lúc đó, anh chỉ mong em được sống tốt" anh bây giờ chỉ muốn cậu hiểu lòng anh " Ở bên cạnh anh... em ở bên cạnh anh được không? anh không thể không có em".

"Anh yêu em, Donghyuk"

Mẹ anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, đặt hộp thuốc ngay trước cửa, lau nước mắt xoay người đi, con trai bà như vậy rồi, không lẽ bà có thể mở mắt nhìn con mình chết đi hay sao? Nhà nào cũng có chuyện khó nói, làm mẹ, cũng không thể chặn cả con đường hạnh phúc của con mình.

Đến nữa đêm Junhoe cũng không thể chống cự, đau đến hôn mê, lập tức được mang đi bệnh viện. Anh bị thương ở lưng, phải nằm trên giường mấy ngày.

Ba anh cũng không xuất hiện, mẹ anh cũng ghé nhà anh một vài lần, mỗi lần đều chờ Donghyuk ra khỏi nhà thì mới vào nhà, tuy là tiếp nhận rồi, nhưng trong lòng vẫn không cảm thấy tự nhiên. Trước đây luôn cảm thấy Junhoe chỉ là vui đùa mà thôi, lần này thực sự muốn thực sự tiếp nhận việc con trai mình yêu một nam nhân, lại còn muốn bên nhau cả đời, nhất thời vẫn cảm thấy khó chịu.

Lần này mẹ anh ghé nhà, Junhoe vẫn nằm ở trên giường. Thấp giọng kể hết những chuyện của bản thân và Donghyuk cho mẹ mình nghe, không xót một tiểu tiết nào. Tuy rằng không nhắc đến tên Jinhwan, nhưng mẹ anh cũng đoán được mười phần chính là Jinhwan.

Mẹ anh đau lòng nhìn con trai mình, lại hận không thể lôi ra đánh cho anh một trận " Mẹ thật sự không ngờ con có thể làm ra những chuyện vô liêm sĩ như vậy"

Junhoe lắc lắc đầu " Không bằng mẹ tát con hai cái "

" Vậy cũng là quá nhẹ cho con, lần này con phải tử tế cho mẹ, đừng có lăng nhăng như trước, đừng nghĩ rằng Donghyuk tính khí tốt như vậy lại chạy qua bên kia" giọng mẹ anh như cảnh cáo anh không được làm tổn thương Donghyuk nữa.

"Con có hồ đồ như thế nào, cũng không thể một lỗi phạm hai lần" Junhoe thì thầm, lại có ý tứ làm nũng nhìn mẹ mình. " Bằng không mẹ sinh con ra một lần nữa, con đảm bảo người đầu tiên con yêu sẽ là Donghyuk, không để cho em ấy chịu khổ nữa"

Mẹ anh khẽ hừ một tiếng " Nếu sinh lại con thêm lần nữa từ nhỏ mẹ đã không cho con chạy lung tung làm loạn"

Anh khẽ cười, cầm tay mẹ " Mẹ, con cảm ơn mẹ"

Mẹ anh lau khóe mắt " Mẹ không có cách nào ủng hộ hai con, nhưng cũng sẽ không phản đối"

Junhoe cúi đầu " Con xin mẹ giúp con một việc"

"Con nói đi"

"Donghyuk từ nhỏ không cha, mẹ của em ấy lại qua đời sớm, đến bây giờ chỉ có một mình, con sẽ nghiêm túc yêu thương em ấy, nhưng có một số thứ con không thể đem lại cho em ấy được. mẹ xem như có thêm một người con trai, đối với em ấy tốt một chút, được không?" Junhoe thận trọng câu chữ, sợ chọc giận mẹ mình.

Mẹ anh thở dài, Junhoe là đứa con được bà nuông chiều từ nhỏ, muốn cái gì thì được cái đó, cũng chưa bao giờ nghe con trai dùng giọng điệu này cầu xin bà, vốn dĩ cũng rất thương Donghyuk, nay nghe Junhoe nói vậy, cũng không nói gì nhiều nhưng trong tâm cũng đã thầm đồng ý.

Donghyuk vừa về nhà thì gặp mẹ anh, cậu biết mấy ngày nay mẹ anh đều ghé nhà thăm anh, đến giờ chiều cậu lại tìm lí do để đi ra ngoài, tránh khiến cho mẹ anh không yên tâm.

" Bác..." Donghyuk đứng trước cửa nhà, tiến cũng không được lùi cũng không xong " Con đi làm cơm, tối này bác có ở lại ăn cơm không ạ?"

Mẹ anh đứng lên, đi đến chỗ Donghyuk, kĩ lưỡng quan sát cậu. Đứa trẻ này, nhìn rất nhu thuận, chắc là cũng chịu khổ rất nhiều, thiếu chút là cũng mất mạng.

" Không gấp, con có mệt không, ngồi nghĩ đi, đừng nghĩ bác mấy năm nay ít nấu cơm, nhưng kĩ nghệ bác không tệ đâu, tối nay bác sẽ cho cháu nếm thử" Mẹ Koo ôn nhu nói, ánh mắt từ ái nhìn cậu.

Donghyuk đang bị mẹ anh nhìn không hiểu ra làm sao, nghe được mẹ anh nói ra nhất thời ngây ngốc nhìn bà.

Junhoe len lén đối với mẹ mình giơ ngón tay cái, lòng tràn đầy vui mừng nhìn cậu " Donghyuk"

Donghyuk liếc nhìn anh, rồi lại nhìn mẹ anh, mấp máy môi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói gì.

" Ta thật là có phúc mà, đứng ngây ra đấy làm gì, con đi nghỉ ngơi đi"

Mắt cậu trở nên hồng hồng, cậu có thể cự tuyệt Junhoe, nhưng không thể cự tuyệt tình thương của một người mẹ. Thanh âm khàn khàn, cậu dùng nổ lực rất lớn mới có thể cất tiếng " Mẹ"

Nói ra chữ đó liền cúi đầu cắn nhẹ môi, lệ rơi đầy mặt. Donghyuk vĩnh viễn không thể quên được ngày đó, một tiếng mẹ phát ra khiến cho toàn bộ bức tường phòng bị của cậu sụp đổ, tình cảm của cậu từng chút từng chút một ngiêng về phía Junhoe.

Junhoe quá hiểu rõ cậu, biết rõ nhược điểm của cậu, bây giờ cậu không thể rời đi cũng không muốn rời đi.

Cậu thích mẹ anh vuốt tóc mình hỏi sức khỏe có tốt không, thích cùng mẹ anh bận rộn trong bếp, càng thích lúc cậu gọi một tiếng mẹ, đáp lại là nụ cười từ ái của mẹ anh. Junhoe từ từ nhắm hai mắt tựa đầu giường, ngực thở phào nhẹ nhõm. Khi hắn thấy vẻ mặt của Donghyuk anh biết cậu sẽ không bao giờ rời anh mà đi nữa.

Lễ mừng năm mới hai người đều ở nhà của mình. Lúc trưa mẹ anh nói anh trai ghé qua đưa cho bọn họ 100 cái hoành thánh do chính tay mẹ anh làm, đều là vị mà bọn họ rất thích ăn.

Junswang không vào nhà, tuy là đã nhiều năm nhưng anh cũng không thể nào bước vào căn nhà mà em trai mình sinh sống cùng với một người đàn ông khác. Hai người bọn họ đứng ở ngoài hành lang nói chuyện, Junswang trong lòng rất tức giận. Ngày Junhoe về nhà là lúc anh đang đi công tác nước ngoài nên cũng không biết trong nhà đã náo loạn một trận long trời lở đất như vậy.

" Em xem em đã làm nên chuyện gì? Ở ngoài đường em muốn làm gì thì làm ba cũng không quản, sao lại cứ phải về nhà làm loạn khiến ba khó chịu" Junswang vừa tới đã la mắng anh một trận.

Junhoe dựa vào tường, miệng cắn điếu thuốc " Dù sao cũng là chuyện sớm muộn gì cũng phải biết, trước sau gì em cũng dẫn cậu ấy về nhà ra mắt "

" Em định làm thiệt sao, không muốn kết hôn nữa sao? Không muốn sinh con nữa sao?" Junswang tức giận quay mòng mòng, công việc anh bận rộn, không có thời gian dạy dỗ đứa em trai này. Trước giờ vốn nghĩ là đứa nhỏ này chỉ chơi đùa, đến tuổi rồi cũng sẽ biết an phận thu hồi tâm ý.

" Chưa bao giờ là đùa giỡn" Junhoe gần đây tâm trạng không tồi, hiếm thấy bản thân nhẹ nhõm thế, giọng nói cũng buông lõng " Em cũng chỉ có thể cương lên khi với cậu ấy"

" Còn đắc ý nữa, người nhà của người ta có đồng ý không, đừng nghĩ em có thể quyết định được tất cả?"

Junhoe gãy gãy điếu thuốc đang hút, vui vẻ cười " Người nhà của cậu ấy ngoài bản thân cậu ấy thì chính là em, có thể không đồng ý sao?"

Junswang hừ lạnh một tiếng " Không muốn nói với em nữa"

Junhoe ngậm điếu thuốc, đối với anh trai cười tươi như hoa, hồ đồ nói " Chấp nhận hiện thực đi, mẹ cũng đồng ý rồi"

Junswang nhìn liền muốn đấm em trai mình một cái, nhịn rồi lại nhìn, quay người đi " Mẹ cũng bị em ép đến không còn biện pháp nào"

Junhoe vẫy tay chào anh, đứng ở cửa hút thuốc xong, di di chân tắt lửa thuốc, thở dài. Không đơn giản gì để đi đến ngày hôm nay. Anh chắc chắn sẽ vì Donghyuk làm mọi thứ tốt nhất, người nhà không chấp nhận cũng được dù sao nhà anh vẫn còn Junswang. Ba anh cũng sớm không quản anh rồi, chỉ cần mẹ anh chấp nhận, những chuyện khác không quan trọng.

Anh biết anh đang dùng tình cảm gia đình, dùng thứ mà Donghyuk luôn khát khao có được để giữ chân cậu, mặc dù như thế, Donghyuk đối với anh vẫn còn thiếu cái gì đó thân mật. Con đường anh đi còn rất gian nan, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện từ bỏ. Anh nhớ cái con người lúc nào cũng ngoan ngoãn bên cạnh anh. Anh muốn người đó quay về, cái người mà đối với anh không một chút ngăn cách về tình cảm và thể xác.

Junhoe trở về nhà nhìn thấy cậu đang đứng chia hoành thánh ra làm hai phần cất trong tủ lạnh. Anh nhẹ nhàng đi tới, vòng tay ôm cậu từ phía sau. Donghyuk sửng sốt, thân thể trở nên cứng ngắc. Cậu vẫn chưa có thói quen với loại tiếp xúc thân mật này, trong lòng cậu lúc nào cũng như có hai người đánh nhau, một bên tiếp nhận thì thắng rồi, nhưng còn một bên vẫn như lúc trước chưa chết tâm, cuối cùng khiến cậu không giải thích được mà cảm thấy khó chịu.

Junhoe cũng cảm nhận được, nhưng cũng không muốn buông tay ra, nghiêng đầu hôn lên tai cậu, nhìn tai cậu dần dần đỏ ửng lên, vui vẻ cười " Chúc mừng năm mới ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro