Chap 2: Nghe lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi rời khỏi phòng anh, cậu qua loa băng lại vết thương cho mình rồi đi làm bữa tối.

---15' sau tại phòng Seungho---

Trợ lý của anh đã có mặt tại phòng. Kể lại tóm tắt cuộc họp cổ đông hôm nay. Trong căn phòng vô cùng căng thẳng, là có người liên tục chơi xấu. Trên đời này lại có kẻ nào to gan đến vậy. Sự tức giận bị anh kìm nén, sắc mặt trở nên đỏ hơn, ánh mắt hiện lên tia thâm độc.

Vết thương chảy máu rất nhiều nhưng không còn cách nào khác cậu vẫn phải chạm vào nước. Lực tay yếu hơn mọi khi, tay cậu vì vậy mà bâng nồi canh hầm không chắc.

"Choang" một tiếng, nước canh gà hầm cậu làm chiều giờ đổ lan cả một khoảng lớn giữa phòng bếp.

Thật là, sao cậu lại xui đến như vậy. Giờ thì biết làm món gì cho anh? Cậu đã cố tình chuẩn bị 'canh gà hầm' cho anh bồi bổ, cơ mà giờ thì coi như công sức đều tiêu tan.

Tay cậu cùng theo cảm giác đau nhức thì còn hơi rát một chút do nồi canh hầm nãy rớt xuống để lại. Vậy lại thêm một lần nữa, cậu dùng đôi tay tổn thương trầm trọng của mình nấu một bữa ăn khác cho anh.

Hoàn tất bữa tối, những món ăn tuy đơn giản nhưng vô cùng bắt mắt được cậu đặt ngay ngắn trên bàn ăn.
Gõ nhẹ cửa phòng, "Cậu chủ, mời cậu xuống dùng bữa tối."

Cậu vô cùng lo lắng quan sát biểu hiện của anh. Vì tự cậu thấy rằng những món ăn trên bàn quá bình thường so với các bữa ăn khác.

Anh tao nhã đi xuống cầu thang, bước vào phòng anh vẫn là còn rất tức giận.
Một phát, tay anh hất đổ tất cả.

''Cậu coi đây là đồ ăn sao, thứ này lại có thể nuốt trôi?"

"Dạ thưa cậu chủ..."

"Tôi không phải thứ nghèo hèn như cậu. Những món này cậu định cho chó ăn? Ý cậu là gì mà lại đặt chúng lên đây?

"... "

"Ý cậu là gì? Mau nói đi!"

"Tôi không có ý gì."

"Vậy cậu nói tôi đặt điều?" Anh nghiến chặt hai hàm phát ra lời khiển trách cậu. Tay bóp chặt cổ cậu lại càng thêm sức.

"Mau bỏ tay ra.... " tay cậu vô lực nắm lấy bàn tay đang xiết cổ mình.

"Làm..ơn. Tôi..sai..rồi. Xin lỗi"

Anh vốn là ngang tàn như vậy, sẽ không bỏ qua dễ dàng. Hơn nữa cậu còn chọn đúng ngày anh đang tức giận. Mọi bực tức lúc trong phòng anh kìm nén đều đổ lên đầu cậu.

Một lúc sau khi cậu dần mất ý thức, anh mới buông tay hất mạnh cậu xuống sàn. Cậu thoi thóm nơi sàn lạnh buốt, thầm vui mừng vì anh đã bỏ qua.

"Cậu là người ở, lại liên tục nói dối tôi. Xem ra tôi không thể để cho cậu tiếp tục làm ở đây rồi."

"Không được, tôi sẽ sửa mà, sẽ không lừa gạt anh. Anh nói gì tôi cũng sẽ làm hết."

Cậu rất cần công việc này để trang trải cho việc học cũng là vì cậu đã có tình cảm với anh. Nói ra thật hổ thẹn nhưng cậu thực rất yêu anh bằng không bao lần anh hành hạ cậu để trút giận cậu đã rời khỏi đây từ lâu.
-------------------
Cậu nói việc gì cậu cũng làm đúng không? Vậy anh sẽ cho cậu vào quán bar của mình phục vụ. Vừa hay đang thiếu người mà cậu nhìn cũng khá xinh đẹp.

"Cậu nghĩ sao nếu mình đến quán bar của tôi làm phục vụ?"

End Chap 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro