Chap 29:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seunghee giãy giụa giữa hai tay của Seungho đang áp chế cậu. Dùng hết lực bình sinh đẩy anh ra nhưng lại không được. Seunghee bất lực rồi, tuyệt vọng rồi. Là ai đã nhắc nhở cậu tạo ra khoảng cách, giờ lại là ai ở đây dây dưa với cậu.

Yang Seungho, ngay lúc con tim này đã dần nguội lạnh, sao anh lại đến và thắp nến trong lòng tôi. Seunghee tự hỏi. Cậu đã quá mệt mỏi, mặc anh thôi.

Chính cậu cũng chẳng biết mình là ai? Đến cả bản thân mình cũng không phải là của mình thì dựa vào đâu để cậu trách móc hay hận một ai đó.

Seungho giờ chỉ tập trung vào hoan ái nào để ý tới có một người vừa rơi lệ vừa lẳng lặng nhìn anh. Phải, Seunghee muốn nhìn anh, bởi chỉ có những lúc này cậu mới thực sự chân chính nhìn anh.

Anh cứ việc chơi đùa thể này làm tình với người mình yêu chắc điều hạnh phúc nhất. Cứ tiếp tục chìm trong hoan ái chỉ vậy thì em mới hội nhìn anh lâu thêm một chút.

Nhưng cớ sao Seungho à, em vẫn luôn muốn hỏi? Anh đã từng, chỉ một chút động tâm em chưa?

Anh biết em cũng giống họ. Em yêu anh tất cả những làm cho anh, em mong anh để tâm đến, chỉ vậy thôi. Em yêu anh

Seungho từ lúc nào đã thoát y cho cả hai, kịch liệt đâm rút. Lưng Seunghee tất nhiên vì vậy mà ma sát với tường đến ướm máu.

A, Seungho tiến vào điểm nhạy cảm nhất trong cơ thể của cậu. Vừa mang lại khoái cảm vừa là cảm giác đau thấu xương thịt.

"Em yêu anh" Seunghee nén tiếng rên rỉ, chân thành nói ra ba tiếng. Môi lúc này lại muốn tìm kiếm môi anh, khẽ chạm vào.

*Bụp*

Seunghee bị đẩy ngã giống như tình yêu của cậu đang bị ném đi. Nếu nói lời yêu anh thì thật không xứng. Nhưng không nói lúc này thì cả đời cậu sẽ phải ân hận. Seunghee cậu chỉ muốn nói ra tình cảm của mình, không mong đợi gì. Hôn anh một lần cuối, xa xỉ lắm sao?

"Đĩ điếm, muốn dụ dỗ tôi sao? Thèm khát quá rồi à. Cái lỗ đó của cậu có vẻ lâu rồi chưa được đàn ông thao nhỉ?"

Từng lời châm chọc, mỉa mai của Seungho đều lọt vào tai cậu một cách rõ ràng nhất. Tâm can đau đớn mà cậu thì chỉ biết rơi nước mắt. Khóc cho thứ tình cảm sai trái này.

Seungho bực tức đi ra khỏi phòng. Đóng rầm cửa khiến Seunghee đang thoi thóp dưới sàn nhà run lên, Heunie khóc oa oa...

Heun ah, con khóc không đúng lúc gì cả. Baba của con giờ đang rất mệt mỏi, đứng lên e là cũng không vững nữa.

"Heun... Nín đi con... Heun ba yêu con... Xin lỗi con... " Seunghee hổn hển nói ra từng tiếng một, trong lòng chỉ cầu mong con đừng khóc.

Điều đó có thể coi là đặc biệt không khi Heun liền im bặt. Nó hiểu cho ba nó sao? Phải, ba của nó đã khổ sở thế nào, vất vả ra sao để nuôi nó.

"Aaaaa... "

Đang nằm mơ màng chuẩn bị chìm vào hôn mê sâu thì sau gáy liền cảm nhận được một luồng đau đớn. Tay Seungho giựt lấy tóc cậu, kéo cậu vô phòng tắm. Tay anh cầm theo lọ thuốc nhỏ, dốc hai viên vào miệng Seunghee rồi liền ấn đầu cậu xuống bồn nước.

"Mau nuốt xuống không lại sinh ra nghiệt chủng!"

Nghe đến hai từ 'nghiệt chủng' Seunghee liền hoàn hồn, tay vung lên cho Seungho lãnh đủ một bạt tai.

"NÓ KHÔNG PHẢI LÀ NGHIỆT CHỦNG" Seunghee gần như rống lên. Có thể nói cậu là gì cũng được nhưng con cậu thì không. Cậu không muốn quá khứ của mình lại một lần nữa được Heunie tái hiện.

"Ra ngoài, tôi cũng không muốn có con với anh. Yên tâm"

Seunghee ngồi gục xuống, hai tay ôm mặt khóc không thành tiếng. Thấy vậy, Seungho cũng chẳng thèm nán lại lâu nên liền li khai khỏi phòng.

End Chap 29

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro