Quyển I: Chương 2: Nguy hiểm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Aurora, cô... cô về rồi" Edward thấy mọi chuyện hiện tại đã được giải quyết thì liền chạy tới bên canh Aurora bế cô lên một xoay một vòng khiến cho Bella bên cạnh, từ lúc Aurora xuất hiện đã khó hiểu thì bây giờ lại càng khó hiểu hơn.

"Edward đây là ai vậy??" Được một lúc thì Bella không thể chịu được nữa liền chạy đến bên cạnh Edward hỏi.

"À Bella, đây là cô anh Aurora Cullen " Edward trả lời

"Ồ... Xin chào, cô có thể gọi tôi là Aurora" Aurora thấy cô gái trước mặt mình thật thú vị. Làm sao một cô gái loài người lại có thể khiến cho gia đình mình hết mực bảo vệ như thế, đối với Bella ,cô rất hứng thú.

"Gì cơ... cô anh? " Bella giật mình hỏi, cô nghe lầm chăng?

"Rất vui được làm quen..."Aurora đưa tay ra nở nụ cười tiêu chuẩn với Bella.

Aurora được biến đổi từ sớm, mặc dù không phải quá nhỏ nhưng cũng không thể nói là đã trưởng thành. Người đầu tiên cô cắn lại chính là mẹ, lúc tỉnh táo lại, nhìn thấy mẹ chỉ còn một hơi nằm trên một vũng máu, cô chính là phát điên. Mẹ không hề sợ hãi, đôi mắt cũng dịu dàng như thường ngày, mẹ cười với cô, đôi môi mấp máy khó khăn, mẹ nói: "Sẽ ổn thôi".

Đến tận lúc bị treo lên thiêu, trong tâm trí của cô cũng chỉ có mẹ. Tiếng gào thét bên tai đòi thiêu chết quái vật cũng không hề khiến cô sợ hãi, trên môi lại luôn nở nụ cười ngọt ngào.

Khi nhìn thấy nụ cười của Aurora, Bella liền cảm thấy có chút ngại ngùng. Vẻ ngoài của Aurora là một cô nhóc mười lăm tuổi, đôi mắt hoàng kim linh động đầy ý cười, đường nét trên khuôn mặt tinh xảo như một món đồ chạm khắc nghệ thuật mà một lần cô (Bella) đã từng thấy trong tủ trưng bày. Càng nhìn Bella lại càng cảm thấy gia đình Cullen đúng là toàn tập trung gen tốt.

"Aurora thân yêu, cô về rồi, thật tốt!" Alice vui vẻ cất tiếng.

Rosalie đột nhiên lên tiếng: "Đi lâu rồi, cuối cùng cũng phải về thôi."

"Rồi rồi, Aurora nhỏ bé có muốn đấu một trận không?" Emmett cười cợt hướng Aurora khiêu khích, đúng kiểu ngứa đòn muốn bị đánh. Vì chiều cao của mình, Aurora từ trước đến này luôn bị Emmett chê cười.

"Cháu không sợ thua hả Emmett thân mến! Cháu đã thua nhiều rồi, còn muốn thua tiếp?" Emmett có chút rụt người lại, nhưng cũng không ngăn được lòng hiếu thắng của anh, vỗ vỗ ngực: "Đến đi"

Nhìn dáng vẻ của Emmett ai cũng cười một tràng. Kể cả Rosalie cũng không khỏi nhếch môi khinh bỉ. Thấy tình yêu và gia đình của mình hướng bản thân cười nhạo Emmett liền khóc không ra nước mắt. Bản thân anh không chấp, quay mặt đi, Emmett lại chạy đến nịnh nọt Rosalie.

Sự xuất hiện của Auroa làm cho Bella cảm thấy thật thoải mái nhưng cho đến khi ba ma cà rồng khát máu kia biến mất trái tim của cô mới hoàn toàn bỏ xuống, nhẹ thở một hơi, nhìn về phía Edward đang nhíu màu đứng bên Bella đột nhiên cảm thấy hành động nào của anh cũng đẹp, đến cả nhíu mày thôi cũng hoàn mĩ đến thế.

Carlisle thấy trời không còn sớm , ông cười dịu cất giọng bảo Edward cùng với Aurora và Emmett đưa Bella về nhà, bản thân ông biết lí do mà ba người kia đi mất, nhưng ông vẫn phải bảo vệ Bella an toàn, phòng ngừa vẫn hơn. 

Cười một tiếng, hướng nhà Cullen chào tạm biệt Bella còn chưa kịp phản ửng thì Edward đã nắm lấy khuỷu tay cô kéo đi.

"Esme, em sẽ về sớm thôi!" Emma cười tươi nhìn về phía Emse tâm trạng đang không tốt. Cô biết là do Carlisle bảo cô đi tiễn Bella mà bà không vui. Nhưng mà Emma biết Carlisle bảo cô cùng cả Emmett đi cùng tiễn Bella về là có lí do, cô cũng không muốn nói nhiều.

Cô rời khỏi đây đã lâu rồi, thật tốt khi trở về với gia đình, đưa Bella về nhà tiện thể nhìn ngắm lại chỗ ở cũ.

Nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của Aurora, Emse liền thở dài, vuốt mái tóc của cô, bà liền quay mặt đi :

"Được rồi, đi nhanh lên rồi về!!!"

Emse là một người hiền thục, tốt bụng lại dịu dàng biết chăm sóc, một người mẹ hoàn hảo, nhưng lại có một số phận chua xót, đứa con đầu tiên bà chờ đợi lại ra đi khi chưa kịp ra đời. Nhưng không sao, hiện giờ bà có gia đình, có con cái, những đứa con "đáng yêu", mặc dù không phải ruột thịt, nhưng đối với bà, bọn họ là tất cả.

Khi thấy Aurora trở về, bà cảm thấy lòng dường như nhẹ hơn, bà đã nghe truyện của Aurora từ Carlise, đã bao nhiêu năm rồi bà không dám tưởng tượng lúc đấy Aurora đối mặt như nào, đến bà một người đã hai mươi sáu tuổi cũng không thể nào chịu được nói chi lúc đấy Aurora mới mười lăm. Thở dài nhìn về phía bóng đã khuất của Aurora, Emse cầm lấy tay Carlisle cùng với Alice Jasper, Rosalie về nhà.

Bella chợt cảm thấy cánh tay truyền đến cơn đau nhức, thấy khuôn mặt không còn kiên nhẫn của Edward, Bella chợt cảm thấy khó hiểu. Đang định nhắc nhở Edward bỏ tay mình ra thì phía kia Aurora đã lên tiếng trước:

"Edward, cháu muốn tay của Bella bị phế luôn mới chịu???"

Đang ngắm nghía ở phía sau, Aurora cảm thấy không khí có phần lạ, tiến tới nhìn đôi tay dường như chỉ cần thêm tí lực nữa thôi là có thể gãy mất. Edward lại im lặng đến đáng sợ, trạng thái vội vàng làm Aurora càng càm thấy có điều gì đó không đúng.

Giật mình buông tay của Bella ra, nhìn cổ tay đã tím đỏ lên của cô, anh chợt cảm thấy xót:

"Bella, anh xin lỗi, tại anh mà..." Edward có chút xững người.

"Không sao đâu, không sao!" Còn chưa để Edward nói xong thì Bella đã lên tiếng cắt lời, chuyện này cô không trách anh.

"Anh..." Edward ngập ngừng cất tiếng. Nhưng còn chưa để ai chuẩn bị gì anh đã bế Bella đặt cô vào lồng ngực chắc chắn của mình, ôm chặt lấy cô rồi hướng chiếc xe Jeep mà chạy thật nhanh. Khi vừa mới tới xe, Edward đã nhanh chóng bế cô vào ghế phụ lái, luống cuống thắt đai an toàn vào cho Bella. Những cảm xúc khó chịu, bất an cứ quanh quẩn xung quanh Edward làm cho cơn thịnh bộ của anh như muốn bùng lên.

Edward khởi động máy, còn chưa để cho Aurora, Bella cùng Emmett thích ứng, Edward đã nhấn ga, khiến cho cả ba người bật ngã ra sau, rồi lắc lư đến lộn cả ruột gan lên khi chiếc xe lao nhanh trên con đường quanh co, uốn lượn.

Aurora cùng Emmett ngồi ở phía sau, bộ dáng Emmett bớt đi phần cợt nhả, đề cao cảnh giác ở xung quanh, nhìn thẳng vào đêm tối . Còn Aurora thì càng giống như ngắm cảnh hơn, cô thả tay ra ngoài cửa sổ đưa qua đưa lại như đang vuốt ve những cơn gió. Edward tăng tốc khi chiếc xe đến đường quốc lộ, chiếc xe chạy băng băng trên con đường không một bóng người. Cảnh vật xung quanh mờ mờ ảo ảo nhờ bóng đèn đường.

Như cảm thấy có điều gì không ổn, Bella lên tiếng hỏi :

"Chúng ta đang đi đâu thế này?"

Không có ai trả lời Bella, bao chùm chiếc xe là một không khí im lặng quỷ dị. Thậm chí cũng trả có ai quay sang nhìn cô. Tình cảnh này làm cho lòng Bella trở lên suốt ruột bất an.

Nhìn ra bên ngoài cửa, hướng này là hướng Nam, là hướng ngược lại với Forks, Aurora nghi ngờ nhìn sang Edward, người đang điên cuồng nhấn ga, bỏ qua tất cả mọi thứ, kể cả lời của người con gái anh yêu. Nhưng Aurora cũng không lên tiếng, cô biết rõ là vì sao, tên thợ săn tên James kia. Đúng là phiền toái, nhưng cũng thật thú vị, cuộc sống có vẻ hơi nhàm chán.

"Edward, ta đi đâu vậy?"Bella cũng cảm thấy phương hướng không đúng.

Edward: "Rời khỏi Forks, đi phà đến Vancouver."

"Không, em phải về nhà ngay bây giờ." Bella quay ra nhìn Edward.

Edward quay sang Bella, trong mắt anh đều là sự lo lắng: "Em không thể về nhà, a đã đọc suy nghĩ James, hắn đã coi đây là một trò chơi, hắn muốn em."

Bella nhíu mày: "Vậy ta phải làm gì, anh không thể cứ thế đưa em đi khỏi Forks."

"Edward, ít nhất cũng nên cho con bé về nhà lấy quần áo, tạm biệt bố chứ, không mọi chuyện sẽ càng rắc rôi đấy." Aurora nhìn về phía rừng, lông mày nhướn nhẹ một cái rồi đóng cửa sổ lại."

Hết chương 3.

Trạch Nữ Nhà Bên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro