Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://shope.ee/1q8OVGgnQW

It đã dọn dẹp căn hộ một thời gian. Khi vào phòng ngủ, cậu thấy Day đã ngủ đièu đó khiến It hơi khó chịu.

"Cái gì thế này? Mày ngủ ngon quá!" It lầm bầm nhưng vẫn tiếp tục dọn dẹp cho đến khi mọi thứ sạch bóng. It ngồi trên ghế sofa trong phòng khách và nhìn đồng hồ. Cậu thấy đã ba giờ chiều.

"Đói quá phải ăn gì đã?" It nói rồi đi vào bếp. Khi mở tủ lạnh ra, cậu thấy nó trống rỗng, chỉ có nước.

"Cái gì thế này? Day, mày đã dọn sạch tủ lạnh rồi à? Mẹ kiếp!" It nói trước khi nghĩ ra điều gì đó.

"Vậy là tao phải đi ra ngoài để mua đồ mới. Khi anh ấy tỉnh, mình sẽ bảo anh ấy làm đồ ăn cho mình. Tao sẽ trách anh ấy làm loạn, để tao phải dọn dẹp." It mỉm cười tự nhủ. It lững thững đi lấy ví đi ra ngoài. Cậu không muốn đánh thức Day vì It biết Day đã mệt mỏi sau khi lái xe quá lâu, không giống như It, người đã ngủ cho đến khi họ đến. It rời căn hộ để đến trung tâm mua sắm gần đó. It vừa đẩy xe vừa nhặt đồ tươi.

"Mình phải chọn cái nào.. và phải mua cái gì? Thật là nghiệp chướng! tao không biết nên mua cái gì!" It tự trách mình khi nhận ra rằng khi cậu đi mua sắm với Day, anh ấy là người mua tất cả những thứ mới.

"Mày đã biến mất đi nơi nào?" Một giọng nói vang lên. It quay lại nhìn và thấy Pete phía sau mình.

"Mày đến đây bằng cách nào?" It giật mình hỏi.

"Tao đến ăn ở trung tâm thương mại, và tao vô tình thấy mày. Vì vậy, tao đến chào!" Peter nói. It nhìn với vẻ hoài nghi.

"Thật là trùng hợp!" It thẳng thừng nói.

"Này, nhưng mày đang làm gì ở đây?" Pete hỏi

"Tao đi mua đồ!" It đáp, tiếp tục đẩy xe đi chọn đồ.

"Mày đến đây một mình à?" Pete đi theo và hỏi.

"Mày có thấy ai đi với tao không?" It trả lời, mừng vì Day không thức dậy. Nếu không, chắc chắn sẽ có vấn đề với Pete.

"Mày đang mua sắm đồ dùng cho nhà à?" Pete nói khiến It hơi sững người.

"Tao đến thăm một người bạn và ghé qua để mua đồ!" It nói vì cậu không muốn Pete biết cậu đã chuyển đến ở chung cư gần đó với Day.

"Hả, bạn, hay là tên khốn đó?" Pete hỏi với giọng hơi cứng rắn.

"Hừ, tao có phải hay không tới tìm hắn, sao tao phải nói cho mày? Cái gì cũng đừng hỏi, mày không phải nói tới đây ăn cơm sao? Đi theo tao làm gì?" It nói với giọng cáu kỉnh.

"tao đang tìm một người bạn để ăn cùng, hãy đi ăn cùng tao! tao có lẽ không nên can thiệp quá nhiều vào thời gian riêng tư của mày với thằng Day." Pete nói khiến It dừng lại.

"Đừng mỉa mai tao, Pete!" It càu nhàu nói. Cậu nghĩ mình đang rất đói và đợi Day dậy sẽ rất lâu, và giờ It cũng chẳng mua được gì.

"Vậy có vấn đề gì? Muốn đi sao?" Pete hỏi lại một chút do dự.

"Tao sẽ ăn, nhưng tao không muốn đến muộn vì tao phải nhanh chóng lấy đồ và quay lại." It nói.

"Mày có sợ Day không?" Pete giả vờ hỏi. It quay lại nhìn Pete cười khẽ trong cổ họng.

"Được, tao sẽ không nói như vậy, đi thôi!" Pete ngay lập tức kéo cánh tay của It và bỏ đi. Họ để chiếc xe đẩy ở cửa hàng, và cả hai ngồi xuống và ăn ở khu ẩm thực. Khi họ ăn xong, Pete đề nghị giúp mua đồ mới. It để anh ta giúp vì nó sẽ nhanh hơn.

"Làm thế nào mày đến được đây? Mày có cần đi nhờ không?" Pete hỏi, nhìn vào những thứ trong giỏ hàng. It quên là đã mua một đống đồ, nhưng sợ Pete mang đi sẽ bị Day nhìn thấy, rắc rối nên chưa đồng ý ngay. Pete tự quyết định và đẩy chiếc xe đến chỗ ô tô của mình đang đỗ.

"Tao không cần.." It nói

"Tại sao tao không thể đưa mày đi? Bạn sẽ không khinh thường lòng tốt của tao chứ?" Pete khàn giọng nói. It hơi ngạc nhiên.

"Được rồi, lên xe đi nhanh lên!" It đã trả lời, Pete ngay lập tức lên xe rồi đưa It ra khỏi trung tâm mua sắm. It nói cho anh ta biết nơi đỗ xe khi Pete dừng lại ngay trước lối vào căn hộ của Day, khiến It ngạc nhiên nhìn anh ta.

"Làm sao mày biết tao sẽ tới đây?" It hỏi khi Pete khẽ nhún vai.

"Pete, bây giờ nói cho tao biết, làm sao mày biết?" It hỏi lại vì cậu chưa bao giờ nói với ai khác ngoài Nick.

"Mày có nhớ hôm trước ăn tối với tao không? Hôm đó, tao nhìn thấy Day lái xe đưa mày đến đây nên biết mày cũng ở đây." Pete bình tĩnh nói.

"Tại sao mày lại đi theo tao?" It khẽ hỏi.

"Tao chỉ là lo lắng cho mày, sợ thằng Day mang mày đi nơi nào, tao làm sao có thể chăm sóc mày được?" Pete lại nói. It nhìn anh ta một lúc rồi quyết định không nghĩ về điều đó nữa.

"Ồ, cảm ơn rất nhiều vì đã đưa tao đến," It nói rồi vội vã bước ra khỏi xe, tay ôm chặt tất cả những thứ đã mua. It ngay lập tức bước vào căn hộ. Pete nhìn cậu và cười nhẹ trước khi lái xe đi. It đang mang rất nhiều đồ vào thang máy, tự hỏi liệu Day đã thức dậy chưa. Khi đến tầng, cửa thang máy mở ra. It dừng lại khi thấy Day lo lắng đứng trước thang máy. Khi nhìn thấy khuôn mặt của It, biểu cảm của anh ấy ngay lập tức thay đổi.

"Mày đi nơi nào?! Tại sao không nói cho tao biết mày đi đâu?" Day hét lên khi kéo cánh tay của It về phía mình.

"Ôi, đau quá. Day, bình tĩnh lại, mọi thứ sẽ rơi xuống mất." It hét lên vì vẫn cầm cái túi trên tay.

"mày đi đâu vậy? Không cầm điện thoại sao?" Day lại hét lên.

"Chúng ta có thể nói chuyện trong phòng được không? Túi này nặng quá." It nói. Day cầm lấy một trong những chiếc túi từ tay It. Sau đó, anh đẩy It vào phòng. It mở cửa và đi vào. Ngay khi cánh cửa đóng lại, Day lập tức ném chiếc túi xuống sàn với vẻ mặt khó chịu.

"Sao mày không nói cho tao biết mày đi đâu?" Day bắt đầu hỏi lại. It đặt những thứ trong tay xuống sàn.

"Tao chỉ đi mua một số sản phẩm tươi."

"Vậy tại sao mày không bắt máy?" It thò tay vào túi quần.

"A. . . Tao quên mất!" It nói bởi vì cậu thực sự quên. Day đứng đó với một vẻ mặt thất vọng trước khi quay trở lại phòng ngủ với một nụ cười. It nhìn Day bước vào phòng ngủ và mỉm cười khi cậu nhớ lại cảnh cậu nhìn thấy Day trước thang máy với vẻ mặt lo lắng.

Khi Day thức dậy và không tìm thấy It, anh ta cuống cuồng đi khắp phòng ngủ và phòng khách. Vì vậy, anh nhấc điện thoại và bấm số của mình, nhưng điện thoại reo trong phòng. Day rất căng thẳng vì họ vừa đến và nghĩ rằng It lại bỏ trốn. Vì vậy, Day chạy đi tìm It, nhưng anh ta thấy It đi ra khỏi thang máy. Nhìn thấy khuôn mặt của It cảm giác đè nặng trên ngực như được buông bỏ. Sự khó chịu ấy dần chuyển thành tức giận. Tiếng mở cửa phòng ngủ vang lên trước khi It kịp bước vào. Day nhìn lên với vẻ mặt lo lắng, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác với vẻ mặt ủ rũ. It dừng lại trước mặt anh.

"Sao lại tức giận? tao chỉ đi ra ngoài mua đồ!" It khẽ nói.

"Sao mày không để tao đi cùng?" Day hỏi với giọng nghiêm khắc.

"Ừm, mày đã lái xe một đoạn đường dài, tao muốn để cho mày nghỉ ngơi một chút... Hơn nữa cũng không có gì ăn, tao đi mua sắm ít đồ." It đã trả lời. Day ậm ừ khó chịu trong cổ họng.

"Tao không nghĩ chạy trốn, tao quá mệt mỏi, ai có khí lực chạy trốn nữa?" It nói, và Day ngay lập tức quay sang nhìn cậu.

"Vì vậy, nếu mày có sức lực, mày sẽ làm điều đó, phải không?" Day hỏi với giọng nghiêm khắc.

"Tao không có ý đó. Tao thấy nên dùng lại vì cang nói nhiều lại càng cãi nhau." It nói trước khi rời khỏi phòng.

"Mày đi đâu?" Day ngay la cau hoi

"Tao đi lấy đồ đã mua." It đã trả lời.

"Hiện tại không cần lấy. Lại đây!" Day nói. It được nhìn thấy trước khi quay trở lại Day.

It được kéo xuống ngồi trên mép giường giữa hai chân của Day. Bàn tay mạnh mẽ của Day ngay lập tức ôm lấy eo cậu. Anh vùi mặt vào gáy It. It đóng băng trong bàng hoàng bởi vì trạng thái hiện tại của Day. It có thể nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Day. Cậu cười nhẹ rồi vươn tay nắm lấy cánh tay đang ôm mình.

"Tao không chạy trốn! Tao đói muốn ăn cái gì đó, nhưng tủ lạnh trống rỗng. Nên tao đi mua đồ ăn ."

"Mày đã đi mua sắm ở đâu?" Day khẽ hỏi nhưng khuôn mặt vẫn khuất sau It

"Ở trung tâm thương mại, đi bộ một đoạn ngắn thôi."

"Sao mày không lái xe đi?"

"tao sợ mày sẽ nói điều gì đó nếu tao lấy xe của mày và lái đi." It khẽ nói.

Bây giờ cậu biết rằng Day không buồn chút nào.

"Tao từng để mày lái xe đến trường đại học, khốn kiếp! Mày chỉ lái xe đến trường thôi." trung tâm mua sắm. Tại sao tao phải ghen?" Day nói

"Tao quên mất!" It khẽ nói

"Ồ, mày quên, anh quên. Có thể một ngày nào đó mày cũng sẽ quên tao." Day nói với giọng khó chịu. It quay sang nhìn anh. Ánh mắt anh lúc này tối sầm lại. It lập tức đặt tay lên trán Day.

"Mày có ổn không?" It hỏi vì Day nói năng lạ lùng, mặc dù điều đó khiến It cảm thấy dễ chịu.

"Tao hết giận rồi.. tao đang cố tán tỉnh mày đấy." Day nói, hơi nheo mắt lại.

"Mày đang đùa tao à?" It khẽ hỏi, mặt cậu hơi ửng hồng khi bắt gặp ánh mắt của Day.

"Được rồi, mày buông tao ra đi, tao đi lấy đồ ở phòng khách." It nói

"Vậy mày đi một mình hay có người cùng đi?" Day hỏi.

It dừng lại khi nghĩ về Pete.

"Tao là đàn ông. Tại sao tao lại cần ai đó đi cùng?" It nói đùa.

"Vậy mày đã ăn cái gì?" Day hỏi

"Tao đã ăn một ít bánh mì. Tao không biết khi nào bạn sẽ thức dậy." It đã trả lời.

"Còn đói không? Nếu muốn ăn, tao sẽ đi làm chút gì!" Day hỏi, và It lập tức gật đầu.

"Tao muốn ăn cơm. Tao mới ăn một chút."

"Vậy thì tao sẽ lấy những thứ bạn đã mua và xem tao có thể làm gì cho bữa trưa." Day nói, lấy lại bình tĩnh.

Lúc đầu, Day rất khó chịu, nhưng khi thấy It đồng ý, anh ấy cũng không muốn nói nhiều vì anh ấy cũng đói. It nhanh chóng thu thập các túi và mang chúng vào bếp. Day xoay xở để nấu món gì đó, và chẳng mấy chốc đã xong.

"Khi nào mày về?" Day hỏi khi lái xe chở It đến trường đại học sáng hôm đó. It có một số việc cần phải hoàn thành, vì vậy cậu nhờ Day lái xe đưa đến trường đại học và đón về khi cậu xong việc.

"Tao cũng chưa biết, khi nào xong tao sẽ gọi cho mày!" It đã trả lời

"Được, đừng đi đâu mà không nói cho tao biết!" Day lại nói.

"Tao biết!" It nói rồi ra khỏi xe. Kể từ khi họ trở về từ thác nước, Day đã dịu dàng hơn một chút nhưng vẫn cứng rắn với cậu. Sau khi ra khỏi xe, It bước vào trường đại học. Điện thoại của It reo. Cậu nhấc điện thoại lên và nhìn số trước khi trả lời.

"Vâng, mẹ.. con ở với Day.. tối mai? Được, được!" It nói xong cúp máy trước khi nhíu mày ngạc nhiên.

"Sao mày lại làm vẻ mặt đó?" Một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Ai đã đưa mày đến vậy? Còn xe của mày đâu?" It hỏi khi thấy bạn mình bước qua cánh cửa trường đại học.

"Tên khốn đó đưa tao đến. Hắn không để tao lái xe một mình. Còn mày?" Nick vòng tay qua cổ It khi họ đi dạo cùng nhau.

"Day đưa tới!"

"Vậy chuyện gì đã xảy ra? Tại sao mày lại trông như vậy?" Nick hỏi.

"Mẹ tao vừa gọi!"

"Và?"

"Bà ấy hỏi tao hiện đang ở với ai. tao nói với mé rằng tao đi cùng Day vì bà đã biết anh ấy. Sau đó, mẹ bảo tao tối mai dẫn Day về nhà ăn tối. Vì vậy, tao rất ngạc nhiên!" It nói.

"Ha ha... mẹ vợ muốn gặp con rể sao?" Nick nói đùa. Nhưng It không cười.

"Mày điên à Nick?" It nghĩ rằng bạn mình không nghiêm túc, nhưng trong lòng cậu cũng đang suy tính điều gì đó.

"Này, đừng lo! Chắc mẹ chỉ muốn xem ai đang chăm sóc cho con trai bà đấy!" Nick nói để trấn an It đang im lặng.

"Mày có nghĩ rằng Ba mẹ có thể chấp nhận sự thật rằng con của họ đang hẹn hò với một người đàn ông không?" It hỏi khiến Nick im lặng một lúc.

"tao không biết!" Nick khẽ nói khi nghĩ về gia đình của chính mình.

"Mày nghĩ sao?" Nick hỏi

"Mày đã thảo luận điều này với Day chưa? Về gia đình của mày?" Nick tò mò hỏi, và It lắc đầu.

"Tao nghĩ mày nên thử nói chuyện với anh ấy nếu mày thực sự nghiêm túc với Day." Nick nói với giọng bình tĩnh.

"Tao không biết Day nghiêm túc với tao như thế nào!" It bình tĩnh nói.

"A a. . . khốn kiếp. Hắn đã mang mày đi giới thiệu mày còn không biết? phê thuốc sao?" Nick thản nhiên nói.

"Tao không chắc, tao chưa từng hẹn hò với ai trước đây, mày biết không?" It nói

"Ồ, mày đang coi trọng những người như Day, hehe! Mày rất giỏi đấy, bạn của tao!" Nick nói đùa

"Đừng nói về nó nữa! Hãy làm việc để tao có thể trở về sớm." It nói, làm gián đoạn cuộc trò chuyện càng nói về nó, đầu cậu càng đau.

"Mày đợi tao ở quán cơm trước cổng trường đại học.. Ừ, tao đang đi cùng Nick. Tao không đi với ai khác đâu. Được!" It nói trước khi cúp máy. Sau khi xong việc, cậu gọi điện cho Day bảo anh đến đón.

"tao không nghi ngờ gì về việc Day và Neil là bạn!" Nick nói

"Tại sao?" It hỏi

"Chà, cả hai đều là những kẻ độc tài. tao đã nghe thấy mày nói chuyện điện thoại. Nó giống như giống như khi tao gọi cho Neil. Khi tao nói rằng tao sẽ đợi anh ấy ở cửa hàng đối diện trường đại học, anh ấy cứ hỏi tao có tao có ở cùng mày và không ở với người khác." Nick nói đùa.

"À, nhưng người của tao không phải chăm sóc một con tê giác." It nói giữa những tràng cười vì Day đã hỏi Neil liệu anh ấy có thực sự ở bên Nick không. Hai người vào quán ngồi đợi.

"tao nghĩ hai người họ nên ở bên nhau." Nick nói khi ngồi xuống ăn.

"KHÔNG!" It nói trước khi cậu cảm thấy muốn nuốt xuống những lời vừa nói vì nhìn thấy Day và Neil cùng nhau bước vào cửa hàng. Nick cười vì anh ấy đúng.

"Mày còn chưa no sao?" Day và Neil đồng thời hỏi.

"Tại sao mày lại nói chuyện giống với tao?" Neil nói

"Kẻ ngốc!" Day trả lời bằng một giọng đều đều.

"Mày có muốn ăn gì không?" It đã nhanh chóng dừng cuộc chiến trước khi hai người bạn thân nhất có thể tranh luận thêm.

"Không, xong chưa? Tao đưa mày về!" Day nói thẳng nhưng mắt căng ra để nói là no. It lập tức uống nước.

"tao no rồi, Nick trả tiền!" It đưa tiền cho Nick. Cậu ấy chộp lấy chiếc túi của mình và ngay lập tức rời khỏi cửa hàng cùng với Day.

"Chúng ta sẽ đến nhà em trai của mày?" It hỏi khi họ lên xe. It thấy xe của Neil đậu sau xe của Day, nhưng anh không hỏi gì cả.

"Hừm." Day trả lời

"Tại sao chúng ta lại đến đó?" It tò mò hỏi

"Night bảo tao đưa mày về." Day nói với giọng điệu bình thường. It khẽ nhướng mày nhưng không hỏi nữa. Day lái xe một lúc và dừng lại trước một tiệm bánh ngọt.

"Tại sao bạn dừng lại?" It hỏi

"Tao sẽ mua cho Night một cái bánh. Mày có muốn một cái không? Nếu mày muốn nó, hãy xuống và chọn đi." Day nói với cậu.

It vội vàng đi xuống, không cần Day nhắc lại. Chuông trước cửa hàng vang lên khi họ mở cửa. It đi đến tủ bánh ngay khi nhìn thấy nó. Day khẽ lắc đầu nhưng không nói gì.

"Ôi, nay thật là một ngày đặc biệt đối với em, P'Day đã đến cửa hàng." Giọng nói ngọt ngào của cô gái khiến It lập tức rời mắt khỏi chiếc bánh. Cậu nhìn thấy một cô bé xinh xắn, có đôi mắt to tròn giống con gái Nhật tiến lên chào hỏi.

"Em nói như thể anh đã đi trong một thời gian dài!" Day khẽ nói.

"À, chắc chắn rồi. Lần đó sau khi mua hai hộp bánh, P'Day đã biến mất." Cô gái nói với giọng ủ rũ. Cô quay sang nhìn It và mỉm cười với anh vì cô không biết anh đã đi cùng Day.

"Xin chào.." cô gái nói.

"Chúng ta đến cùng nhau!" Day nói ngắn gọn.

"Ồ, anh ấy là bạn của anh à?" Cô gái hỏi lại.

"Vợ tao!" Day nói khiến It đứng hình khi nghe. Sau đó cậu nhanh chóng đưa tay chạm vào cánh tay của Day

"Mày nói nhảm cái gì?" It thì thầm với Day rồi quay lại mỉm cười với cô gái. Day còn nghiêm trang.

"Vậy tao nói sai cái gì?" Day hỏi với giọng điệu bình thường. Đây là một sự thay đổi khác sau khi trở về từ thác nước. Day đã thể hiện sự rõ ràng đối với It mà không chút e ngại. Mặt It đỏ bừng, và cậu nhìn thấy khuôn mặt của cô gái đang há hốc miệng. Cô cảm thấy xấu hổ.

"Có chuyện gì vậy Na?" Day quay sang hỏi cô gái.

"Không.. không.. chỉ là.. em hơi bất ngờ. Chà.. anh chưa từng mang theo ai, và giờ thì đột ngột. Nó đến như một tia chớp, và hơn hết điều quan trọng là.. uh... là..!" Cô gái không nói nên lời.

"Đó là một chàng trai? Có chuyện gì vậy?" Day hỏi với giọng điệu bình thường. It đứng sau Day vì cậu thấy xấu hổ.

"À... tên chị là Na. Chị là bạn của P'Day!" Cô gái tự giới thiệu vì biết mình lớn tuổi hơn It.

"Uh.. chào.. tên em là It!" It nói với giọng lắp bắp.

"Khi nhìn kỹ, cậu ấy rất dễ thương đó, P'Day!" Na mỉm cười nói.

"Ừm, cậu ấy dễ thương.. mày chọn trước đi, tao để quên ví trên xe." Day nói với It rồi rời đi. It sững người vì nghe thấy từ 'dễ thương' từ miệng Day.

//Hôm nay là ngày gì? Tại sao Day lại đến đây? Lạ thật.// It chỉ biết hét lên trong đầu đầy nghi hoặc.

"Haha.. sao cậu lại làm vẻ mặt đó?" Na hỏi

"Ồ, không có gì.." It vội vàng nói.

"Chị không thể tin rằng P'Day đã đưa bạn trai của mình vào cửa hàng. Anh ấy thường chỉ đến với Nong Night." Na mỉm cười nói.

"Ờ.. đúng rồi!" It không biết nói gì. Đôi mắt cậu cũng chọn nhìn vào chiếc bánh mà cậu muốn ăn.

"Nhưng ai tán tỉnh ai trước?" Na hỏi lại khiến It không nhúc nhích được. Cậu không biết phải trả lời thế nào. Tiếng mở cửa lại vang lên. Day đã trở lại.

"Em đang nói về cái gì vậy?... Mày đã chọn bánh chưa?" Day hỏi lặng lẽ.

"Ừm.. P'Na hoi Day đi ạ! Để em chọn bánh." It thả bom để Day trả lời và bỏ trốn. Day nhướng mày.

"Hỏi cái gì?" Day nói

"Em chỉ hỏi Nong It, ai tán ai trước?" Na lại hỏi. It đang chọn bánh ngọt nhưng vẫn dỏng tai lắng nghe những gì Day sẽ nói.

"Ah.. tao bắt được hắn và trói hắn lại... để hắn không thể đi đâu được." Day nói. It gần như cắn lưỡi khi nghe nó.

//Này.. không phải mày quá thẳng thắn sao, thằng khốn? // It chỉ biết hét lên trong trái tim. Trong khi cậu nghĩ Day nên là người trả lời, mặt của It lúc này đã đỏ bừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro