Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cử động nhỏ ở cánh tay khiến Day từ từ mở mắt. Bố của It đang ở bên giường bệnh.

"Hết giờ rồi!" Bố It bình tĩnh nói. Day nhìn It, người vẫn đang ngủ. Anh từ từ đứng dậy khỏi giường để It không chú ý.

"Ta hy vọng cậu làm như chúng ta đã thỏa thuận." Bố It bình tĩnh nói.

"Con sẽ!" Day trả lời.

"Đừng giận ta.. ta làm điều đó chỉ vì con trai mình." Bố It lại nói.

Day im lặng, anh chỉ nhìn It, người vẫn đang ngủ trên giường.

"Xin hãy chăm sóc cho It!" Day nói

"ta sẽ chăm sóc con trai của ta. Cảm ơn vì đã đồng ý làm theo yêu cầu của ta." Bố của It nói. Day rời phòng của It để trở về phòng của mình. Bố It quay sang nhìn con trai với ánh mắt không rời.

"Ta hy vọng con sẽ không nổi giận với ta vì đã làm điều này, It!"

SÁNG HÔM SAU

It thức dậy trong lòng cảm thấy hơi lo lắng khi không thấy Day đâu. Nhưng khi nhìn thấy mẹ ngồi đó, cậu hiểu rằng Day chắc hẳn đã về phòng.

"Dậy rồi à con? Con có thể tự dậy đi rửa mặt đánh răng được không? Có muốn anh giúp không?" Mẹ It vội hỏi.

"Ba đâu ạ?" It liền hỏi về bố mình vì không thấy ông trong phòng.

"ba đi xem cửa hàng và sẽ quay lại ngay."

"Mẹ, con đi gặp Day được không?" It hỏi mẹ anh. Cô hơi sững sờ.

"Con trai, con đi tắm rửa sạch sẽ trước, sau đó ăn cơm và uống thuốc." Mẹ cậu nói khiến It khẽ thở dài. It từ từ rời khỏi giường và cố gắng rửa mặt và đánh răng trong phòng tắm. Sau khi làm xong, It rời khỏi phòng tắm và ngồi trên giường.

"Nick đến đây?" It hỏi về người bạn của mình.

"Mẹ không thấy Nick. Mẹ chỉ thấy Gear và Four." Mẹ của It nói. It nhíu mày nhưng không hỏi nữa. Mẹ cậu mang thức ăn và thuốc đến cho cậu. Ngay sau khi It làm xong, có tiếng gõ cửa. Điều đó khiến It nhìn lên, mong đợi là Day, nhưng thật thất vọng, đó là hai người bạn thân nhất của cậu.

"Chào mẹ!" Gear và Four giơ tay chào mẹ của It. Mẹ của It gật đầu và mỉm cười trước khi ngồi xuống sofa để bạn bè của con trai bà có thể nói chuyện với cậu.

"Mày có khỏe không?" Gear hỏi với một nụ cười.

"Vẫn còn sống!" It đã trả lời.

"Miệng của mày đấy, đúng chứ? Đau lắm phải không?" Gear hỏi lại.

"Chà.. cậu ta trở nên mỉa mai.. như Day!" Tên của Day vang lên, khuôn mặt của It hơi tái đi. Gear và Four nhìn nhau nhưng không nói nhiều.

"Khi nào thì xuất viện? Tao dẫn mày đi nghỉ vài đêm, mày có hứng thú không?" Four nói, thay đổi chủ đề.

"tao sẽ đợi Day xuất viện!" It nói. Mẹ It nhìn cậu nhưng không nói gì.

"Gear.. tao muốn đi gặp Day.. mày có thể giúp tao được không?" It nhẹ nhàng lắc cánh tay của Gear, người vẫn còn hơi ngạc nhiên.

"Mẹ.. Gear và Four có thể đưa con đến phòng Day được không?" It hỏi mẹ, người vẫn đang im lặng. "Chuyện gì vậy? Tại sao tất cả mọi người đều im lặng?" It hỏi, cảm nhận được một điều gì đó bất thường.

"Không có gì.. uh.. uh.. It, bộ phim mày nói bạn muốn xem.." Four định hỏi

Đột nhiên, It ngay lập tức đứng dậy khỏi giường.

"Này, mày đi đâu đó?" Gear nhanh chóng đi theo người bạn của mình.

"tao sẽ gặp Day.. Bọn mày đang hành động rất kỳ lạ!" It nghi ngờ nói. Gear đang cố giữ cậu lại.

"Mày đi như thế nào? Thân thể không tốt!" Four nói.

"tao ổn... tao sẽ ra khỏi đây, Gear!" It đẩy bạn mình ra. Tim cậu đập loạn xạ.

It cảm thấy hoảng loạn khi nhìn thấy phản ứng của hai người bạn thân nhất của mình, những người hành động như thể họ sẽ không muốn cậu đi thăm Day.

"It, bình tĩnh!" Mẹ cậu vội nói.

"Sao vậy mẹ? Con định gặp Day ở phòng bên. Sao con không đi được?" It khẽ hỏi mẹ. Cửa mở mà không cần gõ.

"Đang làm gì vậy, It? Cậu ấy không có ở đó nữa!" Bố của It nói. It gần như gục ngã ngay sau khi nghe điều đó.

"Ba.. ba nói cái gì? Sao anh ấy không có ở đó?... Bác sĩ có đưa anh ấy đi kiểm tra không? Con ở trong phòng đợi anh ấy." It ngay lập tức quay lưng lại với ba mình. Gear và Four vội vã đi theo. It đến mở cửa căn phòng Day ngủ và phát hiện ra chỉ có các nhân viên. Bệnh viện đang dọn dẹp và sắp xếp lại phòng.

"Xin lỗi, người đàn ông bị thương trong căn phòng này đã đi đâu... người bị bắn vào lưng?" It vội hỏi và biết chắc chắn mình không vào nhầm phòng.

"Ồ, cậu Rawipol đã rời đi rồi. Cậu ấy yêu cầu bác sĩ hồi sức về nhà, và cậu ấy đã xuát viện." Trái tim của It đau nhói.

"Tại sao... Tại sao anh ấy lại ra viện sớm như vậy?" It hỏi lại

"Lúc đầu, bác sĩ không đồng ý nhưng cậu Rawipol nhất quyết đòi xuất viện. Thế là bác sĩ đành phải đồng ý". Vị y tá nói. It từ từ quay lại nhìn Gear và Four.

"Gear, gọi cho Day giúp tao... hoặc mày có thể gọi cho Night.. tại sao Day lại xuất viện? Tại sao anh ấy không nói gì với tao?" It nói với bạn mình bằng một giọng run run. Bài phát biểu chia tay của Day ngày hôm qua khiến It cảm thấy tồi tệ"

"Uh.. a.." Gear không nói nên lời.

"Gear... mày có phải là bạn của tao không? tao xin mày đấy.." It vung cánh tay của Gear để cầu xin. Gear không biết phải làm gì. Rồi anh đưa điện thoại cho It. It lấy nó và gọi ngay cho Day, nhưng anh ấy không bắt máy. It lặp đi lặp lại cuộc gọi nhiều lần cho đến khi anh quyết định gọi cho Night.

"Xin chào, Gear!" Night trả lời cuộc gọi khi nhìn thấy số của bạn trai mình.

"Night.. là P'It... Day.. Day ở đâu? Anh muốn nói chuyện với anh ấy." It vội nói với giọng run run. Night dừng lại một chút khi nghe thấy giọng nói của anh.

"P'It!" Night nhẹ nhàng gọi tên It.

"Night.. anh có thể nói chuyện với Day được không?" It hỏi lại. Gear và Four nhìn nhau mà không nói gì.

"P'Day.. a.. P'Day không còn ở đây nữa!" Night bình tĩnh nói. It đã tê liệt.

"Ý em là gì?" It hỏi lại

"P'Day không còn ở bên em nữa.. em cũng không biết anh ấy ở đâu. Khi anh ấy xuất viện và trở về nhà, Day bảo em hãy tự chăm sóc bản thân, rồi anh ấy rời đi.. Day để lại một lá thư để Gear cũng mang đến cho anh." Night nói.

It ngay lập tức nhìn vào mặt bạn mình.

"Gear, bức thư mà Day đã gửi cho mày là gì?" It vội vàng hỏi anh. Gear đưa cho cậu một tờ giấy không quá lớn. It vội vàng đọc.

<<-It, Dù có chuyện gì xảy ra, mày sẽ ở bên tao, được chứ? tao muốn mày biết rằng tao chỉ làm điều này cho bạn ..Tao Yêu mày!

-Day>>

Khi đọc xong bức thư của Day, đầu óc It hoàn toàn rối bời. It rùng mình và nhìn Gear với đôi mắt ngấn lệ.

"Không.. chuyện đó.. chuyện gì đã xảy ra?... Bởi vì.. uh.. tao không chấp nhận nó.. uh.. anh ấy gửi thư cho tao.. anh ấy không yêu tao... tao không muốn cái này!" It ngồi xuống đất trong khi khóc. Gear chạy đến hỗ trợ người bạn của mình với sự quan tâm. Các nhân viên bệnh viện đã bị sốc trước tình trạng của It. It vò nát rồi xé bức thư thành từng mảnh.

"Day... đồ khốn.. đồ ngốc.. hả.. tại sao mày lại bỏ tao?... Tại sao mày lại bỏ tao với những lời đó?" It hét to đến mức nghẹt thở.

"It, xin hãy bình tĩnh!" Four nói để an ủi bạn mình. It ngồi trên sàn nhà nức nở và ngước lên trong nước mắt.

"Ba.. ba tao nhất định phải biết chuyện này!" It vội đứng dậy chạy về phòng. Vừa bước vào đã thấy bố mẹ đang ngồi trên ghế sô pha.

"Ba... uh.. Day đã đi đâu?... uh.. ba đã làm gì?" It hỏi bố mình.

"Làm sao ta biết được?" Bố cậu trả lời.

"Huh.. Không đúng.. con muốn biết sự thật.. ba.. tại sao ba lại làm thế?... Con yêu anh ấy.. ba nghe thấy chưa? Hả?" It đang ôm chân bố mình trên sàn nhà. Mẹ It ôm con trai.

"Con yêu cậu ta nhiều đến mức phải khóc như vậy hả It?" Bố cậu hỏi.

"Vâng.. huh.. Con yêu.. Con xin ba. Hãy nói cho con biết Day ở đâu?" It cầu xin Bố một lần nữa.

"ta thật sự không biết!" Bố cậu nói, quay đầu đi.

"Không đúng.. ba chắc chắn phải biết. Gear, đưa tao đến nhà của Day và sau đó đến căn hộ của anh ấy, đến cửa hàng của anh ấy ở tỉnh... huh.. ở tiệm bánh của Khun Nam nữa." It đứng dậy và ôm bạn mình. Gear đưa tay ra để ôm It và giúp cậu bình tĩnh lại.

"Hay là cậu ta nhập viện khác...hả..Four..anh kiểm tra giúp tao với..Four...giúp tao với!" It năn nỉ Four.

"It, tao nghĩ mày cần hồi phục trước, sau đó chúng ta sẽ đi tìm Day." Gear nói.

"Không. . . Tao sẽ đi tìm Day ngay bây giờ!" It nhấn mạnh với giọng nghiêm khắc.

"It, con có thể lo cho bản thân mình trước được không?" Mẹ cậu không kìm được nước mắt khi nhìn thấy tình trạng của con trai mình. It dừng lại và quay lại nhìn mẹ mình, nước mắt lăn dài trên mặt. Cậu rời khỏi Gear và ôm lấy mẹ mình.

"Mẹ.. huh.. con chỉ muốn gặp Day.. huh." Cả hai cùng khóc.

It ngủ thiếp đi trên ngực mẹ. Bạn của It từ từ bế cậu và lên giường.

"Cảm ơn rất nhiều! ta tin tưởng các con sẽ chăm sóc It." Cha của It bình tĩnh nói với Gear và Four.

"Vâng.. Con đi đây, mai sẽ đến thăm IT." Gear nói trước khi rời khỏi phòng để quay trở lại nhà của Night. Bố của It bước đến nhìn cậu con trai đang ngủ với đôi mắt ngấn lệ và khẽ thở dài.

"It đâu, Night?" Nick hỏi khi bước vào nhà Night sau khi biết It đang ở nhà mình.

Sau khi được xuất viện, trong hơn một tuần, cậu đã nói chuyện với tất cả những người biết Day. It đã đi khắp nơi mà cậu có thể nhớ và lái xe đến cửa hàng trong tỉnh, nhưng It không thể tìm thấy Day. Các nhân viên không biết chuyện gì đang xảy ra.

It luôn vừa lái xe vừa khóc nên gặp tai nạn. Do đó, chìa khóa của chiếc xe đã bị tịch thu. Nhưng dù bố mẹ có mắng bao nhiêu lần, cậu cũng không nghe. It tiếp tục tìm kiếm Day trong suốt thời gian qua. Gear và Four sẽ đón và đưa cậu đến trường học, nhưng It sẽ bí mật bắt taxi đến nhà Night, xen kẽ với căn hộ của Day. Bây giờ It đã đủ can đảm để đi taxi một mình.

"Anh ấy đang ở trong phòng của Day!" Night bình tĩnh nói.

"P'Nick, em cảm thấy có lỗi với P'It!" Night nói

"Day gọi cho Night sao?" Nick hỏi, và Night lắc đầu. Nick thở dài trước khi đi đến phòng của Day, nơi bạn cậu đang ở. Nick mở cửa và thấy bạn mình đang nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

"It!" Nick khẽ gọi bạn mình khi ngồi xuống bên cạnh. It quay lại nhìn Nick cùng với những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.

"Nick!" It nhẹ nhàng nói

"Mày có khỏe không?" Nick lo lắng hỏi.

"Nick.. tao đã làm gì sai? Tại sao anh ấy lại bỏ tao?... Tại sao anh ấy lại biến mất? Tại sao anh ấy không nói với ai? Tao đã tìm kiêm sở khắp mọi nơi, bây giờ tao không biết tìm ở đâu nữa." It run run nói.

"Bình tĩnh nào.. Day sẽ không để mày yên đâu, tin tao đi. Một người như Day luôn làm mọi việc có lý do. Anh ta không giống bất kỳ ai khác." Nick cố nói đùa, nhưng It không cười chút nào.

"tao muốn gặp anh ấy, Nick.. tao muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy. Tao muốn hỏi tại sao anh ấy lại bỏ tao? tao đã hỏi ba của tao, nhưng ông ấy không nói với tao bất cứ điều gì. Trước khi biến mất, Day nói với tao rằng nếu anh ấy không có ở đây, tao nên tự chăm sóc bản thân và đừng khóc, đừng cho mọi người thấy." It nức nở nói.

"Day ra lệnh cho mày. Mày sẽ làm theo lệnh của anh ta chứ? Day là một nhà độc tài. Mày quên rồi sao?" Nick lại nói. It chậm rãi lắc đầu.

"tao không thể làm điều này.. huh.. tao nhớ anh ấy.. thật tàn nhẫn khi đối xử với tao như thế này. Anh ấy chưa bao giờ nói với tao rằng anh ấy yêu tao.. tao cũng không nói với anh ấy.. nhưng tao không muốn để anh ấy rời bỏ tao như thế này." It lại nói. Nick đã phải kéo It vào một cái ôm và an ủi cậu. Nhưng càng an ủi It, cậu càng khóc nhiều hơn.

"It, mày không thấy có lỗi với bố mẹ mình sao? Mày yêu Day, tao hiểu, nhưng tao muốn mày quay lại và nhìn những người yêu thương mày. Mẹ của mày gần như không bao giờ cười khi nói về mày. Bà ấy đã rất buồn. Mày đang làm khổ mẹ mày đấy. Day dặn mày phải chăm sóc bản thân thật tốt. Mày sẽ không làm những gì anh ấy nói sao? Mẹ của mày cũng sẽ được hạnh phúc, tin tưởng tao. Đừng như vậy. Hãy yêu bản thân mình nhiều hơn!" Nick nói.

"Huh.. xin lỗi Nick.. cho tao thêm một chút thời gian, và tao hứa tao sẽ khá hơn. tao sẽ trở thành It như cũ... yên tâm." It nói với giọng run run. Cậu biết bố mẹ mình cũng đang đau khổ nên It cần thêm một thời gian để hồi phục và trở lại bình thường.

SAU BA THÁNG

It hiện đang trong kỳ nghỉ học kỳ. Cậu giúp việc tại cửa hàng của bố mình và không đi đâu cả. Khi It cần đi học học, bạn bè của cậu sẽ đến đón cậu và họ luôn chăm sóc It, bất kể cậu đi đâu. It luôn có những người bạn theo sát cậu mọi lúc mọi nơi. Mặc dù It nói rằng mình có thể đi một mình, nhưng không ai cho phép cậu đi. It ngừng tìm Day vì cậu không biết làm thế nào để tìm thấy anh ấy, ngay cả khi cậu liên tục hỏi Night luôn nói cùng một câu trả lời. Cậu không biết tại sao Day không liên lạc với mình, kể cả người bạn thân nhất của anh ấy là Neil.

It quay lại nói chuyện với người khác bình thường. Nhưng thầm khóc mỗi khi chỉ có một mình. Nhiều nhân vien trong cửa hàng không biết chuyện và cho rằng It đã thay đổi nhiều. It đã từng hài hước, và bây giờ cậu khá im lặng. It hiếm khi nói chuyện với bất cứ ai. Có nhiều người tán tính It cả đàn ông và phụ nữ nhưng It miễn cưỡng dừng cuộc trò chuyện. Cậu không quan tâm đến bất cứ ai. Khi về nhà, It sẽ đến cửa hàng của bố mình để giúp đỡ hoặc ở trong phòng của mình.

Về phần Pete, hai tuần sau khi It xuất viện, bố của Pete nói với cậu ta rằng cậu ta sẽ đi du học và không cho Pete quay lại Thái Lan nữa. Bản thân Pete cũng hối hận và muốn xin lỗi nhưng It từ chối vì không muốn gặp lại Pete.

"Này.. It!" Giọng nói của Gear vang lên khiến It, người đang bận trông xe cho một khách hàng, nhìn lên.

"Có chuyện gì vậy?" It đã trả lời

"Hôm nay chúng ta có định say một chút không? Chúng ta sẽ ăn ở nhà mày. Tao đã gọi cho Nick cùng với chồng cậu ta, cả Four, Night và Gus nữa." Gear nói.

"Tại sao muốn tới nhà tao ăn cơm?" It hỏi ngược lại.

"tao thấy mày làm việc quá sức, tao không muốn mày phải lái xe sang chỗ của tao, tao rất tâm lý đấy chứ?" Gear nói với một nụ cười.

"Chà.. đó là cách duy nhất để đánh lạc hướng bản thân." It trả lời rất nhẹ nhàng. It cho Gear biết rằng cậu đang nói về Day.

"Được, tao đã hỏi qua bố mẹ của mày, mày làm xong việc liền theo tao về nhà." Gear nói. It gật đầu trước khi nhìn chiếc xe và hoàn thành công việc đang làm. It bước xuống nhà mình. Cậu thấy rằng tất cả bạn bè của mình, Gear, Night, Four, Gus, Nick và Neil, đang uống rượu ở chiếc bàn cạnh một hồ bơi nhỏ.

"Tao đi tắm trước, sau đó sẽ quay lại." It nói trước khi về phòng. Cậu nhìn thấy mẹ trên đường đi.

"Ba đâu rồi mẹ?" It hỏi

"Ở văn phòng nói chuyện công việc." Mẹ It trả lời.

It gật đầu và bước vào phòng tắm để tắm và thay đồ, sau đó cậu đi xuống cầu thang để tham gia cùng bạn bè của mình. It đã ngồi uống rượu và nói chuyện với bạn bè suốt thời gian đó. Nhưng It thường xuyên bị phân tâm đến mức bạn bè của cậu phải liên tục gọi cho It.

"Night.. Day có liên lạc với em không?" It không thể không hỏi em trai của Day.

"Anh ấy chỉ gọi một lần để nói với em rằng hãy chăm sóc ngôi nhà thật tốt và để Gear ở lại với em để bầu bạn với em." Night nói

"Day, anh ấy có hỏi về anh không?" It hỏi. Night chậm rãi lắc đầu.

Điều đó khiến mặt It lập tức tái mét.

"Hừ, hắn hỏi chuyện của anh làm gì? Đâu có liên quan gì!" It nói xong liền nốc cạn ly một hơi.

"Chán quá, đi quán bar đi!" It nói

"Tốt hơn là ở nhà và ăn." Neil nói

"Tao đi đây!!! Nick, để Neil ở đây và say khướt với tao. Hôm nay tao muốn say thật say!" It cảm thây khó chịu và bị xúc phạm bởi người đã bỏ trốn.

"Kh.." Nick phản đối.

"Mày không đi, tao có thể tự mình đi." It vừa nói vừa đứng dậy đi về phía xe của mình.

"Này.. này.. đợi bọn tao với!" Gear cuối cùng cũng đồng ý. Vì vậy, mọi người phải thay đổi chỗ ngồi và đi đến một quán bar.

Đồ uống được gọi và chuẩn bị sẵn, tiếng nhạc lớn vang lên, và những vị khách bị thu hút lẫn nhau. It, người uống có chừng mực, đứng dậy và nhảy múa để đánh lạc hướng bản thân.

"It, mày nhảy rất tốt!" Nick đưa tay kéo người bạn đang rúc vào người một người đàn ông cao lớn.

"Tại sao? tao đã nhảy kiểu gì vậy?" It hỏi lại

"Chà.. đừng nhảy quá gần người khác. Tao lo cho mày đấy!" Nick nói.

"Sao lại lo lắng? Đừng.. tao có thể tự lo cho mình." It vừa nói vừa tiếp tục nhảy. Nick quay sang cầu cứu người cùng bàn nhưng mọi người chỉ lắc đầu.

"Ừm.. xin lỗi.. cậu Itthipol?" Một nhân viên gọi It vì đây là quán nhậu thường xuyên của nhóm It.

"Có chuyện gì?" It hỏi

"Một chiếc ô tô đi lùi và đâm vào xe của cậu. Người đâm phải xin gặp chủ nhân của chiếc xe." Người nhân viên nói. It hơi khó chịu khi nghe điều này, nhưng cậu dừng lại khi cảm thấy điều này đã xảy ra trước đây.

"Ai dám đâm vào con trai quý giá của tao?" It lẩm bẩm trước khi đi về phía sau quán rượu, nhưng trước khi đi, cậu đi ngang qua bàn và nói với bạn bè trước. It chạy đến bãi đậu xe để xem chiếc xe của mình. Đèn hậu bị vỡ.

"Ai đâm vào sau xe của tao?" It nói, không thấy ai trong bãi đậu xe.

"Tao đã làm!" Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng It.

It vội quay lại nhìn và thấy khói thuốc lá cuồn cuộn khắp nơi. Bóng dáng cao lớn quen thuộc đứng yên nhìn It. It gần như ngừng thở khi nhìn rõ mặt người kia.

"D.. Day!" It khẽ gọi tên người kia. Cậu có cảm giác tê dại từ đầu đến chân.

"Lên xe đi. Tao đưa mày đi dọn dẹp đống đổ nát ở căn hộ của tao." Day nói đi chầm chậm về phía cậu. It quay người đi.

"Tao sẽ không!!" It mắng Day và giả vờ chạy về phía quán rượu.

Đột nhiên.. Bàn tay mạnh mẽ của Day nắm lấy cánh tay của It rồi kéo cậu lên xe của mình.

"Buông tao ra đồ khốn! Thằng khốn hư hỏng..." It rên rỉ muốn vùng vẫy để thoát ra, nhưng Day đã lôi được It vào xe của mình trước và đẩy cậu vào bên trong xe.

"Nếu mày không muốn chết, thì đừng ra khỏi chiếc xe này." Day nói với giọng nghiêm khắc khiến It đứng hình. Day đi vòng qua ghế lái và ngồi vào ngay. It không nói nên lời. Cậu không biết phải làm gì.

It không biết mình đang vui hay buồn. It không khóc, và cũng không nói chuyện với Day. Day nhấc điện thoại lên và gọi.

"Ừm.. cậu ấy ở bên tao rồi, đừng lo. Cảm ơn rất nhiều. Chỉ vậy thôi." Day nói xong rồi cúp máy. Anh quay lại nhìn It, người đang nhìn ra ngoài xe. Day không nói gì cho đến khi họ đến căn hộ. It đã không đặt chân đến đó hơn một tháng rồi. It đã từng bí mật ngủ trong đó để chờ Day trở về.

"Xuống xe!" Day vừa nói vừa đỗ xe. Nhưng It vẫn ngồi yên. Sau đó, Day kéo It ra khỏi xe với một sức mạnh ghê gớm.

"Ôi, đau quá!" It hét lên, nhưng Day không chú ý lắm. Anh kéo It vào thang máy và đưa cậu lên phòng. Vào phòng, Day bế It thẳng vào phòng ngủ và quăng lên chiếc giường rộng.

"Mày đang làm cái quái gì thế?" It mắng bằng giọng run run. Day khoanh tay, dựa vào cửa phòng ngủ, nhìn It.

"Mày đã làm gì ở quán bar?" Day hỏi. It nhìn Day với đôi mắt run rẩy.

"Mày đang nói về cái gì vậy?" It hỏi

"Mày đã đi khiêu vũ và quyến rũ đàn ông? Mày đang học cách hành động như một con đĩ, như Nick?" Day hét lên với đôi mắt giận dữ.

"Nếu tao quyến rũ ai đó, thì liên quan gì đến mày?... mày bỏ tao đi... mày đã không cần tao nữa. Tao không thể tìm người khác sao?" It nói bằng giọng run run. Day tiến đến It, nắm lấy cằm cậu và bóp mạnh.

"Còn dám đi tìm người khác? Muốn chết phải không?" Day trầm giọng nói. It đẩy mạnh tay Day ra.

"Ừ!! Tao sẽ tìm một người khác!.. một người thực sự yêu tao... người sẽ không rời xa tao. Dù có đi đâu, cũng không bỏ lại tao!!" It hét lên cùng với những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.

Day thở ra một hơi thất vọng.

"Mày thật sự cho rằng sẽ có người khác thay thế tao sao?" Day nhẹ nhàng hỏi khi anh ngồi xuống chân giường. It cách xa Day một chút.

"Đúng!" It gật đầu đáp dù trong lòng không tin vào miệng mình.

"Đúng vậy. . . Tao đã làm rất nhiều chuyện không tốt với mày. Tao luôn làm tổn thương mày và làm mày đau khổ. Mày muốn rời xa tao cũng không có gì lạ." Day nói. Tim It lạc nhịp trước giọng điệu của Day.

"Về nhà đi.. tao xin lỗi vì đã đưa mày đến đây như thế này. Mày có thể lấy xe của tao để đi về, tao sẽ đến lấy nó sau." Day nói, giao ra chìa khóa xe. It ngập ngừng nhìn chùm chìa khóa. Suốt thời gian qua, It đã chờ đợi Day trở lại. Cậu đã nghĩ rằng nếu gặp lại Day, cậu sẽ chạy đến ôm chầm lấy Day và không để anh đi đâu nữa, nhưng giờ thì đó không phải là điều mà It đã tưởng tượng.

"Mày chưa bao giờ thực sự yêu tao, phải không?" It khẽ hỏi. Day ngay lập tức quay lại nhìn It.

"Tại sao mày nói như vậy?" Day hỏi

"Nếu mày thực sự yêu tao... tại sao mày lại để tao ra đi dễ dàng như vậy? Hừ... đồ khốn...tại sao mày lại bắt tao yêu mày?... đồ chết tiệt... mày không có trái tim." It nói to với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Môi cậu bị đôi môi nóng bỏng của Day chặn lại. Âm thanh mắng chửi của It bị cắt đứt. Anh đẩy It lên giường và ngồi lên người cậu. Day khóa cánh tay của It để ngăn cậu di chuyển. It, người ban đầu dường như phản đối, đã bỏ cuộc và để trái tim đáp lại những gì Day đưa ra. Cái lưỡi nóng bỏng của Day quấn lấy cái lưỡi nhỏ háo hức. Day mút liên tục cho đến khi It lơ đãng vươn tay ra và quàng tay quanh cổ Day.

"Ưm.. ư!" It phát ra những tiếng rên rỉ, Day từ từ rút ra. Mặt It đỏ bừng khi mắt họ chạm nhau. It vô tình cắn vào môi mình. Day nhấc một ngón tay lên và nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của It. Có những tia sáng lóe lên trên khuôn mặt đỏ bừng của It.

"Ai nói là tao không yêu mày?" Day khẽ hỏi.

"Hừ, mày còn chưa một lần nào nói cho tao!" It khẽ nói. Day vẫn còn trên người của It.

"Tao rõ ràng đã viết thư cho mày!" Day đã trả lời.

"Tao không muốn đọc nó, mày hiểu không? Tao muốn nghe mày nói." It lại nói.

"Anh thật cố chấp!" Day nói đùa. It nhìn anh với đôi mắt run rẩy.

"Mày chiều tao được không?" It hỏi. Day cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu.

"Không muốn gặp tao, lại muốn tao cưng chiều thế nào?" Day giả vờ đe dọa. Mặt It nhăn lại.

"Mày không giận tao chứ?" Day hỏi.

"Đáng giận. . . thật tức giận. Mày bỏ tao đi không nói một lời, làm sao tao lại không giân được?" It nói.

"tao thực sự tức giận." Day đã trả lời

"Mày thì tức giận cái gì?" It bối rối hỏi

"Mày đã đi nhảy múa với người khác... sao mày dám.. hmm? Mày quên mất mình có chồng à?" Day nói làm It đỏ cả mặt.

"Tao đã bị bỏ rơi!" It trả lời với giọng điệu nghèn nghẹn.

"Ai bỏ lại mày? Trước khi đi tao đã nói với mày rồi phải không? Nếu không có tao ở đây, mày hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt!" Day nói

"Mày buông tao ra!" It đã trả lời.

"Tao phải đi vì mày, biết không?" Day đã trả lời. It làm vẻ mặt bối rối trước khi Day quay lại nằm xuống cạnh cậu và ôm It vào lòng.

"Vì tao?... tại sao?.. Day, mày có thể cho tao biết mày đã ở đâu không?" It tò mò hỏi lại.

"Nếu muốn biết tại sao, hãy thử hỏi người này." Day nói. Anh nhấc điện thoại lên và gọi.

"Là con, con xin lỗi vì đã mang It đi.. Cậu ấy đi cùng con!" Day nói với người mà mình đã gọi mà It không biết đó là ai. Day đưa điện thoại cho It.

"Xin chào?" It nói vì cậu không biết mình đang nói chuyện với ai.

"Này, đồ ngốc.. con muốn biết cái gì?" Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến It tròn mắt kinh ngạc.

"Ba?" It nhận ra rõ ràng giọng nói.

"Uh, là ba.. con ở đâu? Day đã quá mệt mỏi. Thay vì nghỉ ngơi, cậu ta còn phải đi đón con." Bố cậu trả lời.

"Ba, chuyện này là sao? Con không hiểu." It hỏi. Bố của It cười khúc khích

"Không có gì, ta đã thỏa thuận một chút với Day!"

"Thỏa thuận gì vậy ba?" It hỏi

"It có biết không? Ba đã mở một cửa hàng khác ở Chonburi."

"Con biết, cửa hàng mới được xây dựng cách đây ba tháng.. ah.. ba.. ba đừng nói với con điều đó là..." It nói với bố của mình.

"Hmm.. cậu ấy phải thể hiện một số tài năng để có thể chăm sóc con của ba. Ba muốn biết cậu ấy có thể đảm đương công việc kinh doanh của ta trong tương lai không? Vì vậy, ta đã nói với Day hãy đến quản lý cửa hàng trong ba tháng. Day phải mang lại lợi nhuận cho cửa hàng ít nhất 50% của cửa hàng lớn ở Bangkok. Ai mà biết được Day sẽ thu được nhiều lợi nhuận hơn thỏa thuận? Hôm nay là ngày đến hạn và Day đã mang lợi nhuận về nhà. Nhưng con lại đi khỏi nhà!" Bố của It nói.

"Vậy... tại sao... không ai nói với con về điều này?" It hỏi lại.

"Bố đã thoả thuận với Day rằng trong quá trình thử thách, cậu ấy không được phép gặp con. Không liên lạc cho đến khi thời hạn kết thúc." It nghe thấy những gì bố nói và sửng sốt.

Ba tháng nay It luôn nghĩ về sự tức giận của ba mình, cậu không nghĩ mọi chuyện lại như thế này.

"Ba... Con xin lỗi.. Con" It không nói nên lời, cậu cảm thấy rất có lỗi.

"Đừng xin lỗi.. Ta cũng muốn xem con của ta có yêu Day hay không. It có nói thật hay không. Nhưng những gì ta quan sát được trong ba tháng này, ta đã biết." Bố của It dịu dàng nói.

"Được rồi.. mọi chuyển ta đã nói cho con. Bảo Day đến ngủ trong nhà mình. Đừng để cậu ta ngủ ở bất cứ nơi nào khác. " Nói xong, bố của It cúp máy. It vẫn còn choáng váng trước những gì mà cậu nghe được.

"Vậy giờ.. mày đã hiểu chưa?" Day khẽ hỏi. It nhìn Day với sự xúc động sâu sắc trong lòng. Ngày xưa Day đã từng nói gì? Rằng anh ấy sẽ làm bất cứ thứ gì cho It. It lúc này mới hiểu ra và lập tức nhào vào ôm Day.

"Huh.. tao hiểu rồi, Day... tao hiểu rồi. Mày đã làm mọi thứ cho tao. Lúc nào cũng vậy.. tao thật ngốc khi nghĩ rằng mày đã bỏ rơi tao và không quan tâm đến tao nữa." It rên rỉ hạnh phúc vì những gì cậu nghe thấy. Khoảng trống trong trái tim cậu trong ba tháng qua đã được lấp đầy trong vài phút. Day ôm It thật chặt.

"Mày biết đấy, tao thực sự lo lắng cho mày.. nhưng tao không thể nhìn thấy mày. Tao chỉ có thể tin tưởng Gear và Neil sẽ chăm sóc mày cho tao." Day nói.

"Vậy, họ cũng biết về điều này?" It run rẩy hỏi, cơ thể cậu có chút thổn thức.

"Họ biết, nhưng tao không thể để bất cứ ai nói với mày bất cứ điều gì. Nếu họ làm vậy, tao sẽ có lỗi với bố của mày." Day trả lời khiến It nhận ra rằng suốt thời gian qua bạn bè đã quan tâm đến cậu rất nhiều.

"Tại sao mày phải làm điều đó?" It nhẹ nhàng hỏi.

"Mày vẫn không biết sao?" Day hỏi, khiến It, người muốn nghe điều gì đó từ Day, im lặng một lúc. It biết rằng mọi thứ Day làm đều là vì cậu, nhưng It thầm mong được nghe điều đó từ chính miệng Day. Nhưng nếu Day không muốn nói, It cũng không muốn đùa giỡn quá nhiều. Cậu đã thực sự yêu Day nhiều như thế nào.

"Tao biết!" It khẽ nói, vẫn ôm Day

"Tao Yêu mày!" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, nhưng It nghe rõ mồn một. Cậu dường như tê liệt khắp người. Tim It đập thình thịch như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. It nhìn Day với vẻ mặt hạnh phúc

"Mày nói gì cơ?" It hỏi lại cho chắc ăn. Day khẽ mỉm cười và ôm It chặt hơn.

"TAO YÊU MÀY!" Day nói nhấn mạnh từng từ một. It lướt môi qua môi Day trước khi ôm lấy anh, cảm thấy cơ thể anh run lên. It biết rằng kể từ khi gặp Day, anh ấy rất nhạy cảm.

"Hừ.. hự.. hự!" It khóc nức nở trong lòng Day, người ôm cậu mỉm cười.

"Tao xin lỗi vì đã nói yêu mày?" Day hỏi và It lắc đầu.

"Tao hạnh phúc.. huh!" It nói với giọng run run. Day nâng It lên và đặt It vào lòng, quay mặt vào nhau. It ngồi trong lòng anh. Tay Day ôm lấy chiếc eo thon của It và áp trán mình vào trán cậu.

"Vậy là mày cũng yêu tao, đúng không?" Day khẽ hỏi

"Tao yêu mày.. nếu mày ôm tao chặt hơn.. tao sẽ yêu mày nhiều hơn!" It nói lại.

"Mặc dù tao đã làm rất nhiều điều tồi tệ, và tao từng có ý nghĩ xấu với mày..." Day nói

"... Mày vẫn sẽ yêu tao chứ?" Day hỏi lại. It lắc đầu một chút trước khi giơ tay lên mặt Day.

"Huh.. nghe này, Day.. Tao... Tao yêu mày rất nhiều.. ngay cả khi mày tàn bạo... mày là người duy nhất tao có thể yêu nhiều như vậy." It nói trước khi nghiêng mặt về phía Day.

Hai người họ hôn nhau say đắm, cảm nhận được cảm xúc của nhau. Quá khứ tồi tệ của họ đã ở phía sau. Họ sẽ cố gắng tiến về phía trước với những tình cảm tốt đẹp mà họ dành cho nhau. Sự oán giận ban đầu ... đã phát triển thành một mối quan hệ. Từ sự tàn ác cho đến tình yêu bất ngờ. It không muốn quên đi quá khứ tồi tệ của họ bởi vì đó là điều đã khiến họ yêu nhau rất nhiều, ngay lúc này.

KẾT THÚC

=>  Vậy là chính văn của quyển 1 đã khép lại. Tiếp sau đó sẽ là những phần truyện đặc biệt của cặp đôi NielNick và DayIT. Cùng chào đón hành trình tình yêu của căp đôi NielNick mọi người nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro