Hối hận luôn đến muộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản tóm tắt :
Cuộc sống thật tàn nhẫn , nếu bạn nhận ra quá muộn để đấu tranh cho một điều có giá trị . Thời gian sẽ không bao giờ quay trở lại quá khứ , ngay cả khi bạn khóc bằng những gọt nước mắt ân hận

Um Ki Joon đang chạy dọc hành lang bệnh viện . Nỗi sợ đang bao trùm tâm chí anh , anh thậm chí cũng không quan tâm những ánh mắt kì lạ, săm soi từ mọi người xung quanh .

"Vì vợ anh sắp sinh rồi "

Ki joon nhắm mắt lại cầu nguyện khi ở trong thang máy đi nên tấng ba anh cầu nguyện vì người phụ nữ của anh đang phải đấu tranh cho kết tinh tình yêu của họ

Trái ngọt tình yêu của chúng ta

Khoảng khắc anh nói ra câu đó , trái tim của anh ấy trở nên đau nhói và đập nhanh đến mức như ai đó đang bóp chặt trái tim của anh làm anh dường như không thở được và cuối cùng anh nhận ra rằng dường như mọi thứ đã quá muộn .

* *

Ki Joon nhìn thấy bố mẹ mình ngồi thụp xuống hàng ghế dài trước cửa phòng sinh . Bố chồng cô đang đứng trước một cánh cửa kính có tấm rèm trắng che khuất tầm nhìn mọi thứ bên trong

Cả hai quay về phía Ki Joon vừa mới đến , Ki Joon cảm thấy cơ thể của mình như thể sắp ngã khi mẹ ôm anh . Đôi vai của mẹ anh khẽ run lên và bà chậm rãi nói thì thầm với cái chất giọng khàn khàn "con bé nhất định không sao đâu , chắc chắn sẽ ổn thôi . Ji ah là một cô gái rất mạnh mẽ "

Ki Joon không biết chuyện gì đã xảy ra với vợ mình trong đó. Anh hoàn toàn không biết Ji Ah đang phải đối mặt với hiện thực gì. Khi nhìn thấy mẹ mình thổn thức, anh bắt đầu sợ hãi, nhiều điều hối hận ập đến ám ảnh anh. Anh bắt đầu không thích cô.

Chúa ơi, tôi có thực sự quá muộn không? Tôi có thực sự quá muộn để chuộc lại tội lỗi của mình không?

**

Um Ki Joon sinh ra đã sở hữu gương mặt điển trai và là con cháu chính của tập đoàn lớn số một Hàn Quốc. Cuộc sống hoàn hảo mà mọi người thực sự mong muốn. Sống với tất cả những thứ xa hoa khiến tính cách của Ki Joon trở nên tồi tệ. Ki Joon lớn lên trở thành một người đàn ông đầy kiêu ngạo. Sự giàu có và họ "Ừm" của anh ta khiến anh ta trở nên đen tối.

Ki Joon lớn lên thành một người đàn ông bị gắn mác trai hư .

Anh ta chỉ coi một số ít phụ nữ là sự bổ sung và thỏa mãn đơn thuần, chỉ giới hạn trong trò chơi giường chiếu sau đó anh ta sẽ cho một vài đồng tiền thắng cược và sau đó đi tìm một người phụ nữ phù hợp hơn với mình.

Phụ nữ và tình yêu mỏng manh, đầy vô nghĩa.

Khi cha mẹ kỳ vọng anh trở thành một người con trai trở thành người tài giỏi của gia đình, Ki Joon đã khiến họ thất vọng với hàng triệu thứ tồi tệ và vô dụng, đôi khi khiến căn bệnh tim của cha anh ập đến bất ngờ. Cha mẹ anh thậm chí không biết phải làm gì với đứa con duy nhất của họ nữa. Tự do là hơi thở của Ki Joon.

Anh ta không bao giờ nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài những thú vui của thế giới. Anh ấy không quan tâm đến bất cứ điều gì, kể cả công ty , gia đình của anh . Anh ta chỉ quan tâm đến kết quả, sau đó tận hưởng nó miễn phí vì niềm vui như thế là phù hợp với anh ta.

rồi thế giới tàn khốc đảo lộn mọi thứ.

Ki Joon cảm thấy thế giới của mình thật ngột ngạt khi cổ phần trong công ty anh giảm sút, chỉ cần một ngón tay là công ty của anh sẽ phá sản. Ki Joon cảm thấy cổ họng nghẹn lại khi cha mẹ sắp đặt anh phải cưới với con gái đối tác kinh doanh của gia đình, đưa họ vào một cuộc hôn nhân mà Ki Joon chưa bao giờ tưởng tượng được.

**

Họ chỉ quen biết khoảng 2 tháng. Chỉ là người quen giữa các gia đình và mặt đối mặt.

Um Ki Joon và Lee Ji ah kết hôn vào đầu mùa xuân. Nụ hôn đầu tiên trong đám cưới.

Hôn nhân dựa trên sự hợp tác của công ty sẽ không phải là mối đe dọa đối với Ki Joon, bởi vì Ki Joon chỉ nghĩ đây chỉ là hình thức. Anh ấy nghĩ rằng đây chỉ là một chút giúp đỡ của Ki Joon cho công ty của họ thoát khỏi nguy cơ phá sản.

Nhưng không phải với cô gái đó.

Ji Ah thích khuôn mặt điển trai của Ki Joon, cô cảm thấy bay bướm khi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của anh. Quá nhiều niềm vui là điều này thực sự cho anh ta? Ji Ah quen Ki Joon từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, Ki Joon là đàn anh của cô. Ki Joon nổi tiếng còn Ji Ah nhút nhát.

Ji Ah không phải là một cô gái dễ hòa đồng. Cô ấy không thích đám đông. Cô ghét khói thuốc và rượu, dù sinh ra trong một gia đình giàu có. Cô ấy không thích những người đàn ông kiêu căng, ngạo mạn và kiêu ngạo. Nhưng khi ánh mắt rơi vào khuôn mặt điển trai của Ki Joon, dần dần nguyên tắc sống mà anh tôn sùng dường như bị phá vỡ, bị ánh mắt dịu dàng của Ki Joon bào mòn.

Lần đầu tiên họ gặp nhau là tại một bữa tiệc của công ty bố anh, khuôn mặt đẹp trai đó nở nụ cười hiền lành, anh giới thiệu mình với Ji Ah với một nụ cười ngọt ngào, Ji Ah cảm thấy cơ thể mình nhũn ra, thậm chí đôi chân dường như không thể chống đỡ được trọng lượng cơ thể khi đôi mắt cô hướng về phía trước. bị khóa bởi cái nhìn của cô ấy. Anh nói chuyện với bố của Ji Ah theo phong cách điển hình của con trai một chủ công ty nổi tiếng, biết rất rõ mọi chuyện trong và ngoài công ty.

Nhưng Ji ah biết nụ cười và khuôn mặt thân thiện đó là giả tạo. Ji Ah có thể nhìn thấy sự dối trá trong mắt anh ta. Hình ảnh đôi mắt của anh ấy cho thấy anh ấy không quan tâm đến bữa tiệc cũng như công ty.

Kể từ lần gặp mặt đó, họ không còn gặp mặt và gặp mặt trực tiếp nữa, Ji ah quá nhút nhát và thậm chí ngại nói lời chào. Cô chắc chắn rằng mình không phải là cô gái mà Ki Joon mong muốn. Ki Joon là một người đàn ông rất đẹp trai và quyến rũ, anh ấy phải chọn một cô gái hoàn hảo để đồng hành cùng mình.

Và vào cuối tháng 1, họ bị ràng buộc trong sợi dây hôn nhân mà thậm chí không nhìn thấy con đường của mối quan hệ sau này.

**

Dịu dàng

Ji Ah cảm thấy cuộc hôn nhân mà cô đã chung sống 7 tháng thật nhạt nhẽo.

Người đàn ông là một kẻ nói dối.

Cô chỉ phát hiện ra con người thật của Um Ki Joon sau khi hôn lễ diễn ra.

Người đàn ông hư hỏng!

Đêm nào anh cũng say khướt về nhà. Từ chiếc áo khoác của anh ta, anh ta ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ, thứ mà cô chắc chắn không phải của mình.

Họ sẽ được nhìn thấy cùng nhau và thân mật tại một sự kiện gia đình hoặc công ty. Và lúc đó Ki Joon đã thừa nhận điều đó và hãnh diện nói với mọi người rằng Ji Ah cao ráo xinh đẹp chính là vợ anh.

Buồn!

Ji Ah liếc nhìn chiếc nhẫn cưới của một thương hiệu nổi tiếng đang đeo trên ngón áp út của cô, rồi nhìn Ki Joon đang thưởng thức bữa sáng của mình. Cuộc hôn nhân vô ích! Ki Joon đứng dậy khỏi chỗ ngồi, anh bước ra khỏi căn hộ tráng lệ của họ trước khi Ki Joon cuối cùng nhìn Ji Ah với hàng triệu ẩn ý mà cô gái chưa bao giờ hiểu được.

Đây có phải là cảm giác yêu một người chưa bao giờ nghĩ rằng bạn tồn tại?

**

Năm thứ hai của cuộc hôn nhân của họ

Ki Joon về nhà trong tình trạng say khướt, anh cố ấn nút mật mã trên cửa căn hộ của mình. Căn hộ trông tối hơn bình thường khi Ki Joon vào được căn hộ.

Đầu anh đau như thể bị hàng chục tảng đá đập vào. Đôi tay cố với lấy bất cứ thứ gì để bám vào. Những ngón tay cố ấn vào công tắc đèn khiến căn phòng bừng sáng. Anh tập trung ánh mắt vào chiếc ghế sofa màu trắng thường có sức nặng của một người phụ nữ đang ngủ say, nhưng anh cau mày ngạc nhiên khi không tìm thấy cô.

Cô gái đó ở đâu? Không phải anh ấy luôn đợi tôi sao?

Ki Joon lững thững đi về phía phòng của họ. Căn phòng tối om, chỉ có chút ánh sáng hắt ra từ ánh đèn hắt ra từ ban công phòng họ.

Ki Joon mơ hồ nhìn thấy người phụ nữ đang ngủ say trên giường. Mái tóc dài của cô ấy rủ xuống dưới ánh trăng thật đẹp, làm anh ấy choáng váng. Tưởng tượng của cô bắt đầu chơi khi cơ thể anh từ từ trèo lên giường.

"Ôi trời ơi Soyeon thân yêu, anh yêu em rất nhiều ."

Đôi tay lực lưỡng của anh bắt đầu ôm lấy cơ thể người phụ nữ đang há hốc mồm kinh ngạc và đặt lên mình những nụ hôn quá tham lam. Người phụ nữ hoàn toàn nhận thức được và nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi khi Ki Joon khiến cô phải tận hưởng đêm nay

**

Ji Ah ngay lập tức ném đi kết quả testpack mà cô ấy nhận được sáng nay. Nỗi sợ hãi bắt đầu ăn mòn tâm hồn anh vào một buổi sáng như thế này.

Tích cực

Kết quả gói xét nghiệm trên bụng chứa linh hồn, cô đã mang thai đứa con của Um Ki Joon. Trái ngọt tình yêu của cô với Ki Joon -không! Không phải là kết quả của tình yêu của họ? Không có tình yêu trong cuộc hôn nhân của họ.

Ji Ah ngồi trên sàn phòng tắm lạnh lẽo, bắt đầu nguyền rủa sự xui xẻo của mình, cho đứa bé này, cho Ki Joon, cho cuộc hôn nhân ngu ngốc này. Tất cả những điều này dường như là địa ngục đối với cô ấy . Người đàn ông thậm chí còn không thừa nhận sự tồn tại của mình, vậy còn đứa bé này thì sao?

Cảm giác lo lắng, sợ hãi, căm ghét bây giờ trộn lẫn với nhau. Cô như không kiềm chế được cảm xúc, nắm chặt lấy tóc mình , chịu đựng đau đớn cho đến khi nước mắt lại tuôn rơi.

Những sự kiện của hai tuần trước tái hiện trong tâm trí cô . Đêm cảm thấy tối hơn bình thường.

Soyeon là ai? Và những lời yêu thương đó dành cho Soyeon .

yeon? Không dành cho Lee Ji Ah vợ anh.

Có một điều chắc chắn rằng, một thực tế phũ phàng là chồng cô có người phụ nữ khác ngoài kia và anh ta không yêu cô?

Ôi đồ ngốc, vậy tiếp theo là gì? Tự sát?

Ji Ah đứng dậy khỏi chỗ ngồi và từ từ mở cửa phòng tắm. Cô thấy Ki Joon đã chuẩn bị sẵn sàng, đang mặc một chiếc áo sơ mi đen. Ki Joon liếc nhìn cô rồi quàng chiếc cà vạt trắng quanh cổ anh.

"Aku hamil"

Hai từ giống như thì thầm hơn khiến Ki Joon quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào những người phụ nữ không có biểu cảm. Ji Ah nhìn anh với ánh mắt xót xa, mong rằng Ki Joon sẽ hạnh phúc nhưng dường như điều đó là không thể.

"Thật sao? Ít nhất thì em cũng có ích hơn vì đã thụ thai thành công. Anh chúc mừng em" rồi Ki Joon lấy một chiếc áo khoác trong tủ và bước ra ngoài để lại cảm giác hụt hẫng trong lòng người phụ nữ.

Chỉ thế thôi? Đó có phải là phản ứng duy nhất?

**

Ốm nghén.

Ji Ah không thích điều này. Những cơn buồn nôn vào buổi sáng luôn tấn công khiến cô thực sự khó chịu và cản trở sinh hoạt.

Ki Joon liếc xéo khi thấy Ji Ah quay lại và ngồi vào bàn ăn, cố gắng thưởng thức bữa sáng. "Cô làm tôi chán ăn mất rồi" Ki Joon nói với giọng trầm nhưng đanh thép. Anh ta nhìn Ji Ah với vẻ ghê tởm và coi thường.

"Xin lỗi" là tất cả những gì Ji Ah có thể nói. Cô không thể nghĩ được gì . Cơn buồn nôn vẫn lấn át cô . Cô  thấy Ki Joon đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bỏ lại rất nhiều bữa sáng. Ki Joon ra khỏi căn hộ và kết thúc bằng một tiếng đóng sầm cửa lớn.

**

mang thai 5 tháng.

Chiếc bụng phẳng lì của Ji Ah bắt đầu phình ra và ra hơn . Cô thừa nhận mình rất vui trước sự hiện diện của em bé, nhưng Ki Joon - chính anh cũng không biết người đàn ông đó thế nào vì đã 2 ngày rồi Ki Joon không về nhà.

Và cuộc kiểm tra nội dung ngày hôm nay đã khiến thế giới của Ji ah trở nên trắng đen.

Chúa tôi! Tại sao nó phải khó thế này? Khi cô  đang hài lòng với vị trí của mình, tại sao lại xuất hiện một sự lựa chọn khiến cô phải suy nghĩ hàng nghìn lần? Làm cho cái tôi và trái tim của cô ấy chiến tranh, hoành hành trong lồng ngực cô ấy.

Nước mắt cô tuôn rơi ngay lúc đó, và với một tiếng thở dài, Ji Ah cuối cùng đã đưa ra quyết định lớn nhất trong cuộc đời mình. "Tôi sẽ tiếp tục chăm sóc đứa bé này cho đến khi thời điểm thích hợp" Tôi chắc chắn sẽ ổn thôi. Chắc chắn!

**

Và những khoảng thời gian khó khăn đó cuối cùng cũng đến.

Ji Ah tiếp tục chiến đấu vì con, cố gắng chịu đựng cơn đau khi con cô lớn lên.

Cô tập thể dục thường xuyên, hỏi ý kiến bác sĩ, uống thuốc do bác sĩ kê mà Ki Joon không hề hay biết.

Ji Ah không muốn Ki Joon để ý đến mình chỉ vì thấy thương hại trong khi Ji Ah muốn nhiều hơn thế. Trái tim cô luôn tin rằng những ngày của mình sẽ trôi qua tốt đẹp mặc dù một chút sâu thẳm trong trái tim cô vẫn muốn Ki Joon nhận ra điều gì đã thực sự xảy ra giữa họ. Giữa cô và con cô.

Nhưng cô biết rằng tất cả chỉ là một hy vọng hão huyền sẽ không bao giờ thành hiện thực. Và khi dần dần Ki Joon không nhận ra mình bắt đầu chú ý đến mình, trong lòng cảm thấy có gì đó vướng mắc.

**

Một tháng nữa sẽ đến Giáng sinh, và ở đó em bé cũng sẽ chào đời.

Em bé sẽ chào đời vào dịp Giáng sinh, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi là cô đã cảm thấy tốt hơn rồi. Không có gì tuyệt vời hơn khi Giáng sinh và sự ra đời của em bé này đến.

Ji Ah hạnh phúc nhưng tổn thương quá sâu sắc.

Ji Ah lấy cây thông Noel và đồ trang trí từ nhà kho ra. Cô ấy dự định hôm nay sẽ dựng một cây thông Noel để chuyển hướng mọi hoạt động của mình.

Ki Joon đến căn hộ khi Ji Ah đang sắp xếp một cây thông Noel cao bằng người phụ nữ và cố giữ nó ở góc phòng khách. Ki Joon không quá để ý nhưng điều anh nhớ là người phụ nữ không còn béo như khi mang bầu. Bất kỳ phụ nữ mang thai nào cũng sẽ béo lên vì ăn nhiều và thèm ăn.

Nhưng anh không thấy điều đó ở Ji ah. Trông cô càng gầy và xanh xao hơn. Đôi má phúng phính một thời của cô biến thành hốc hác.

Ki Joon theo phản xạ giữ chặt cái cây chuẩn bị đổ vào người Ji ah đang cố gắng đứng dậy. Bản thân Ki Joon thực ra cũng hơi bất ngờ và bối rối trước hành vi lúc nãy của mình. Tôi không biết điều gì đã ám ảnh anh ấy để làm điều đó.

Ji Ah vẫn đang im lặng vì bất ngờ vội chạy đến đỡ lấy cây thông Noel. Họ cùng nhau nắn cái cây cho đến khi nó đứng thẳng và sẵn sàng để trang trí.

"Cô định dựng một cây thông Noel như thế này sao? Tại sao cô không nhờ tôi giúp?"

Ji Ah choáng váng.

Anh ta đã nói gì? Sự giúp đỡ của anh ? Ngay cả việc nhìn vào khuôn mặt đáng sợ của anh ấy cũng khiến tôi phải suy nghĩ hàng triệu lần chứ đừng nói đến việc nhờ anh ấy giúp đỡ.

"Xin lỗi. Tôi chỉ không muốn làm phiền bất cứ ai." Chỉ có những từ đó thoát ra khỏi miệng của Ji ah.

Ki Joon lấy một quả bóng trang trí màu đỏ và treo nó lên cành cây. "Sẽ rắc rối hơn nếu bị thương chỉ vì dựng một cây thông Noel vô dụng.

Ji Ah cười khan và lấy một quả bóng vàng, cũng trang trí nó. "Tôi yêu Giáng sinh và rất hào hứng khi dựng cây thông

Noel"

"Thật sự?"

"Vâng"

Một nụ cười nở trên khuôn mặt điển trai của Ki Joon. "Giống như tính cách vui vẻ của anh, không phải Giáng sinh phản ánh hạnh phúc sao?"

Ki Joon không biết mình đã để ý đến Ji Ah từ bao giờ. Thói quen của cô ấy, thích và không thích, hành vi vui vẻ và bất cân.

"Tôi không vui" Ji Ah nói.

Ki Joon quay đầu lại, cảm thấy hứng thú với chủ đề họ đang nói.

"Thật sự?"

"Ừ. Có lẽ những gì anh đã thấy cho đến nay là không đúng

Ji ah im lặng nhưng đôi mắt không thể nói dối, sự kinh ngạc và hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt cô. "Tôi rất thích nó"

Ba từ đó lại khiến Ki Joon mỉm cười. "Tôi rất vui vì bạn thích nó. Và nếu tôi có thể hỏi nếu em yêu-"

"Nam. Đứa bé này là nam"

Ki Joon sững sờ sau đó mỉm cười nhẹ nhõm và phá lên cười. "Ơn trời. Ít nhất thì tất cả những thứ này hoàn toàn phù hợp với một cậu bé"

Có một khoảng im lặng giữa hai người cho đến khi Ki Joon hỏi lại. "Vậy thì khi nào con  sẽ được sinh ra?"

Ji Ah vuốt ve cái bụng to của mình. "Tôi muốn đứa bé này được sinh ra vào dịp Giáng sinh" Ji Ah cười nhạt rồi từ từ bước vào để nhìn kỹ hơn.

"Cẩn thận đó" Ki Joon nhanh chóng nắm lấy tay Ji Ah, đan vào nhau và giúp cô bước qua vết sơn màu bị đổ.

"Tôi không giỏi làm tất cả những việc này. Cải tạo phòng không phải là sở trường của tôi. Vì vậy, tôi hy vọng anh sẽ không thất vọng nếu kết quả không đẹp như bạn tưởng tượng," Ki Joon chậm rãi nói, nhìn chằm chằm vào cô. đôi mắt tròn xoe. Ki Joon cảm thấy những hạt cườm xinh đẹp bắt đầu mờ dần, khiến người đàn ông tự hỏi, điều gì thực sự đã xảy ra với anh ta?

Ji Ah cảm thấy bản thân trở nên trầm lặng hơn trong những ngày này vì em bé của cô sắp chào đời. Anh cũng không biết tại sao mình lại trở nên thân thiết với Ki Joon hơn, như thế họ là một cặp vợ chồng hạnh phúc yêu thương nhau vậy. Nhưng Ji ah thích điều này mặc dù nó quá ngắn và giống như một vở kịch.

"Không sao đâu. Em vẫn sẽ thích" Ji Ah tự tin đáp.

Ji Ah buông bàn tay đang nắm chặt của họ ra và bắt đầu lấy vài miếng dán mà cô ấy nghĩ là tốt để dán lên tường.

"Cô không cần phải làm việc này. Tôi có thể lo việc này, Ki Joon nói, giọng bảo vệ.

"Được thôi. Tôi cũng muốn trang trí căn phòng này nữa".

Ki Joon chỉ biết nhìn bờ vai gầy guộc của Ji Ah từ phía sau. Cơ thể người phụ nữ ngày càng yếu đi và trông xanh xao hơn. Mái tóc đẹp của cô ấy giờ trông xỉn màu hơn và cô ấy trông nặng nề với một tiếng thở dài. Có phải cô ấy đã trải qua rất nhiều căng thẳng khi mang thai? Ki Joon hoàn toàn không biết.

Ki Joon lấy miếng dán và dán ngay bên cạnh Ji Ah.

"Tôi chỉ muốn cô biết rằng tôi chưa bao giờ dễ dàng như vậy. Về cô và đứa bé này, mọi thứ đều rất thật đối

Kijoon thở dài.

"Cứ nghĩ đến việc mình sắp được làm bố là vui lắm rồi. Đứa trẻ đó sẽ lớn lên trở thành một người đàn ông đẹp trai, thông minh và mạnh mẽ như anh".

Ji Ah liếc nhìn anh và có thể thấy rõ nụ cười đang quay lại.

"Đứa trẻ đó sẽ thực sự là một đứa trẻ đặc biệt. Tôi chắc chắn rằng chúng tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt và biến nó thành niềm tự hào của gia đình chúng tôi. Niềm tự hào cho tôi, cho cha mẹ của chúng tôi, đặc biệt là cho anh . Rồi khi về già chúng ta sẽ mỉm cười và rời khỏi thế giới này hạnh phúc"

Nhưng bánh xe cuộc đời vẫn tiếp tục quay và không thể cưỡng lại được nên hành động cuối cùng là chấp nhận nó.

**

Khi Ki Joon từ từ bước vào một trong những căn phòng của bệnh viện, tim anh đập thình thịch. Dạ dày của anh ấy cảm thấy buồn nôn và anh ấy cảm thấy như mình có thể nôn ngay lập tức và vì đây là tình huống mà anh ấy vô cùng ghét.

Người đàn ông khiếp đảm đằng sau thân hình vạm vỡ. Sợ phải đối mặt với hiện thực trước mặt.

24 tháng 12, 11 giờ 50 tối

Một y tá đặt đứa bé vào lòng Ki Joon, Ki Joon bế nó cẩn thận vì sợ đứa bé  sẽ bị thương. Nước mắt Ki Joon trào ra khi anh nghe thấy tiếng con khóc quá to. Đứa bé chào đời an toàn . Khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt đẹp giống mẹ, thân hình mập mạp trắng trẻo và khuôn mặt giống Ki Joon. Ji Ah chăm sóc con rất chu đáo.

Ki Joon đến gần người phụ nữ đang nằm trong phòng bệnh. Khuôn mặt cô ấy trông rất nhợt nhạt và hơi thở của cô  ấy nghẹt thở với sự trợ giúp của oxy. Ji Ah từ từ quay lại và mỉm cười nhẹ.

Ki Joon đã cho thấy đứa con của họ và lúc đó anh bắt đầu nhận ra rằng anh rất biết ơn vì đã được làm cha, được trở thành một gia đình hạnh phúc mà anh hằng mong đợi vào thời điểm đó.

Em bé đặt vào tay cha mẹ, chào đón thành viên mới của gia đình họ.

Ki Joon tiến lại gần cơ thể đang dần tái nhợt của Ji Ah rồi đặt một nụ hôn lên trán vợ.

Một nụ hôn hạnh phúc

Một nụ hôn của sự chân thành

Một nụ hôn tạm biệt

Ji ah mỉm cười trong tiếng thở dài nặng nề và từ từ đôi môi khô và nhợt nhạt của cô thốt ra lời cảm ơn thầm lặng.

Ki Joon không hiểu chuyện gì đang xảy ra lúc này. Khuôn mặt người phụ nữ ngày càng phờ phạc, yếu ớt khiến anh càng thêm sợ hãi. Cũng vì nhớ rằng em bé chào đời sớm hơn những gì Ji Ah mong muốn lại trùng với lễ Giáng sinh.

Ji Ah tháo mặt nạ dưỡng khí che mũi và miệng khiến các bác sĩ, y tá canh giữ cô vô cùng hốt hoảng. Nhưng Ji Ah đảm bảo rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.

"Tôi có thứ này cho anh" Ji ah nói nhẹ nhàng. Sau đó, một y tá đến chỗ anh ta và đưa cho anh ta một chiếc hộp màu xanh có đính kèm một ngôi sao và một tấm thiệp Giáng sinh bằng vàng.

Ki Joon nhìn anh không hiểu.

"Mở nó ra".

Ki Joon mở chiếc hộp màu xanh lam và tìm thấy một cuốn sách có bìa màu cam - một loại sổ lưu niệm - được viết bằng mực vàng trước mặt anh, 'Um Ji Hoon.

Hết trang này đến trang khác là hình ảnh kết quả siêu âm của con họ và hàng loạt câu viết đầy hy vọng và hạnh phúc.

Khi mở trang cuối cùng ra, Ki Joon trố mắt nhìn Ji Ah không hiểu. "Ý nghĩa của tất cả những điều này là gì?"

"Giống như lời nhắn của cô ở trang trước, hãy chăm sóc Ji Hoon thật tốt. Tôi giao nó ấy cho anh"

Tôi vẫn chưa hiểu và sẽ không muốn hiểu.

Người đàn ông ghét những lời tạm biệt.

Khi trái tim anh bắt đầu chấp nhận và nhận ra rằng anh yêu người vợ mà anh đã từ chối, người mà anh chưa bao giờ nghĩ là tồn tại.

Bàn tay yếu ớt của Ji Ah nâng lên và chậm rãi vỗ nhẹ vào má Ki Joon. "Anh sẽ là một người cha tuyệt vời Ki Joon- ahh. Ji Hoon sẽ tự hào khi có một người cha như anh"

Ji ah mỉm cười với anh.

"Nụ cười đó của em là có ý gì? Em định bỏ anh sao?"

Nước mắt cô trào ra. "Không, em không định rời xa anh. Nhưng em phải làm vậy. Mạng sống của em không nằm trong tay em"

Khi Ki Joon yêu cầu giải thích thêm, bác sĩ đã nói một điều khiến tim anh như ngừng đập. "Bà Lee có một bào thai yếu. Chúng tôi đã cho bà lựa chọn khi bà mang thai ở tháng thứ 5 nhưng bà Lee vẫn nhất định giữ lại đứa bé. Và trong quá trình sinh nở, bà đã mất rất nhiều máu và phải truyền máu. lúc này chúng tôi không giúp được gì."

Ngay lập tức Ki Joon cảm thấy trái tim mình tan chảy. "Sao nãy giờ em không nói với anh ?"

"Nếu tôi nói với anh , anh sẽ quan tâm chứ?"

Ki Joon chết tiệt.

"Nghe này Ki Joon, em rất hạnh phúc với tất cả những điều này. Em hạnh phúc với cuộc hôn nhân của chúng ta, hạnh phúc với sự hiện diện của em và Ji Hoon. Đó là một món quà Giáng sinh tuyệt vời"

Ki Joon cảm thấy thế giới của mình mờ mịt, khuôn mặt như cứng lại, trong mắt anh nhìn thấy Ji Ah nói một câu yêu thương, sau đó mỉm cười nhắm mắt lại.

Vì vậy, nó thực sự là quá muộn?

phần kết

Trang cuối của cuốn sách Um Ji Hoon

Đây là trang cuối cùng.

Bạn có thể nhìn thấy một em bé hình thành đầy đủ trong bức ảnh siêu âm này không?

Chà, nó là con của chúng ta. Um Ji Hoon của chúng ta.

Nó là con của chúng tôi. Khi nó chào đời, tôi sẽ đặt tên nó là Um Ji Hoon, bởi vì mọi thứ liên quan đến đứa bé này đều là niềm vui và hạnh phúc của Giáng sinh.

Tôi giao thằng bé cho bạn Ki Joon-ahh. Tôi biết rằng anh sẽ là một người cha tuyệt vời cho nó sau này. Chẳng phải chúng ta đã dọn xong chỗ cho thiên thần nhỏ của mình rồi sao?

Ồ vâng, chúng tôi thậm chí còn chưa mua cho con một chiếc cũi.

Tôi xin lỗi nếu tôi không thể đi cùng anh để mua đồ cho em bé. Tôi xin lỗi tôi không thể được với anh . Tôi xin lỗi tôi không thể thay tã cho con . Tôi xin lỗi tôi không thể cho con bú như những bà mẹ khác. Tôi xin lỗi tôi không thể là một người vợ tốt.

Tôi xin lỗi vì tất cả mọi thứ.

Em yêu anh cho đến ngày hôm nay, Um Ki Joon. Không có gì có thể thay thế điều đó từ trái tim tôi.

Cảm ơn anh vì mấy tháng qua anh đã dành thời gian cho em, cho em cảm giác được anh yêu thương quan tâm em dù chỉ là ảo ảnh. Bạn sẽ luôn là ngôi sao trong tôi. Cảm ơn vì tất cả..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro