3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi hoàng hôn nhẹ nhàng chiếu những ánh nắng cuối cùng vào trong căn phòng mà Tiêu Chiến đang làm việc, lưng của anh ngày càng đau nhưng với cái tính cách và suy nghĩ đó thì đương nhiên là vẫn ngày ngồi 15 tiếng, ngủ 4 giờ còn thời gian còn lại dùng để nấu ăn, dọn nhà.

Đột nhiên tiếng gõ cửa khiến anh giật mình, Tiêu Chiến vội vã chạy à không đúng phải nói là cẩn thận chạy chứ chân anh ấy cũng không lành lặn gì mà đi xuống cầu thang, thế nào mà lại xém té.

“Đợi chút!!!”

Anh mở cửa ra đó là một người mà anh không quen không biết, nhìn có vẻ là nhỏ tuổi hơn anh, gương mặt thanh tú nhưng có gì đó rất đanh đá.

“A, chào anh Tiêu nhé!”

“Sao cậu lại biết tên tôi?!”

“Thì tôi là người mà Vương Nhất Bác yêu mà, nên chắc chắn phải biết tên vợ của anh ấy rồi ạ!!!”

Nói xong cậu ta đẩy cửa bước vào không kiêng nể ai hết, thậm chí còn chẳng thèm cởi giày ra, thẳng thừng ngồi lên chiếc sofa.

“À quên giới thiệu với anh, tôi tên là Hạ Dư.”

“Ừ.”

“Nè nè, anh mau đi gọt trái cây cho tôi đi.”

Tiêu Chiến nghe xong liền bực bội vì anh có quen cậu ta đâu, tại sao phải tuân lệnh chứ.

“Này này, anh đi đâu đó?! Không phải tôi nói anh đi gọt trái cây cho tôi sao?!!!”

“Cậu đừng có mà quá đáng, tôi không phải người hầu.”

Hạ Dư thấy thế liền thẹn quá hóa giận, đi tới đẩy anh, Tiêu Chiến ngã ra sàn nhà, cái eo của anh đập xuống dưới, nhức nhối lên từng hồi.

“Cho anh chừa, tôi nói cho anh biết, tên Vương Nhất Bác ấy chỉ yêu mình tôi thôi, anh không là cái gì cả nên tự biết thân biết phận mà rút lui đi!”
Cậu ta thấy anh nằm trên sàn, sẵn tiện lấy chân đạp mạnh lên bụng anh một cái nữa mới chịu rời đi.

Tiêu Chiến quằn quại dưới sàn, anh đau lắm, mà chẳng ai tới cứu anh cả…

Anh ngất tới sáng hôm sau mới tỉnh, cũng không phải là tỉnh bình thường, do bụng anh với nằm dưới sàn nên cơ thể biểu tình dữ dội tới mức tỉnh ngủ thôi.
“A…đau quá…” Tiêu Chiến lồm cồm ngồi dậy, cố gắng đứng lên.

“Ôi… cái lưng già này, còn phải đi dọn nhà nữa chứ.”

Bây giờ đến những việc tưởng chừng đơn giản như cúi người thì anh cũng không làm nổi. Trong lòng thầm trách mình tại sao lại bị bệnh…

“Haizz, cái thân thể này sớm chết đi cho rồi, sống làm gì cho tốn tiền chữa bệnh, lãng phí.”

Tuần sau Cố Từ lại tới, lần này anh còn ốm hơn trước, không biết có phải do Hạ Dư đạp vào bụng anh không, mà anh ăn không nổi, bình thường còn có thể ăn được nửa chén, bây giờ một muỗng cũng không vào.
“Tiêu Chiến ~ Tôi lại tới rồi đây, sao rồi, có mập lên tí nào không?”
“Cậu lại tới đây nữa sao?” anh đang đứng nấu ăn trong bếp thì ló đầu ra nhìn.

“Sao hả? Không muốn tôi tới chơi với cậu à?”

“Ừ.” 

“Này, lạnh lùng quá đi, để tôi vào giúp cậu nấu.”

Cố Từ chạy vào trong bếp, mặc dù cậu không biết nấu ăn nhưng vẫn cố làm, báo hại nguyên một nồi canh mặn chát.

“Hahaha, cậu tự làm tự ăn đi, mặn như này ăn cho sỏi thận à?” Tiêu Chiến nếm xong mà cười nghiêng ngả, cái vị như này chỉ có một mình Cố Từ có thể nấu ra được.

“Tiêu Chiến, cậu đừng cười nữa, để tôi ăn là được chứ gì?”

“Thôi, bỏ đi chứ sao mà ăn được.”

“Ê, tôi muốn ăn trứng xào cà chua.” 

Đó là món mà Cố Từ thích nhất, lúc trước anh có nấu một lần khiến cho cậu ăn mãi không quên, nhưng mà món này lại là món mà Vương Nhất Bác không thích…

“Ừm…”

“Không sao, thằng nhóc đó chưa chắc gì hôm nay đã về mà cậu lo cái gì, nấu đi tôi ăn.”

“Được được, chiều cậu.”

Chẳng mấy chốc, mùi hương thơm lừng bay khắp nhà cùng với tiếng cười ở dưới căn bếp, Vương Nhất Bác đi từ bên ngoài vào, tay còn cầm chiếc áo khoác.

“Tiêu Chiến, anh nấu trứng xào cà chua sao?!”

Giọng nói vừa cất lên thì tiếng cười bỗng im bặt, Tiêu Chiến tay đang cầm chảo cũng run lẩy bẩy.
Cố Từ bước ra từ trong phòng bếp, nhìn thằng oắt con làm cho bạn mình thành người không ra người, ma không ra ma này mà cười khẩy.

“Về rồi sao?”

“Sao anh lại ở đây?”

“Thì sao?”

“Ừ, mau về đi, ở lại làm gì?”

“Ăn ké.”

Vương Nhất Bác có vẻ bực bội hơn, đi vào nhà bếp, thấy Tiêu Chiến thật sự đang xào trứng với cà chua, mặt liền tối lại.

“Anh xào cho ai? Tôi đâu thích ăn món này.”

Cố Từ đứng dựa vào tường, hai tay khoanh lại, nói:”Cho tôi, tôi thích ăn.”

“Đúng vậy sao? Tiêu Chiến?”

“hu…hức…h..ức, a…đ…đừng đánh…anh…anh, xin lỗi…”

Không biết từ lúc nào, Tiêu Chiến đã khóc tới mức đỏ cả mắt, sụt sịt nhìn như con thỏ nhỏ đang sợ hãi, rất dễ thương. Vương Nhất Bác thấy vậy thì không biết muốn làm cho Cố Từ khó chịu hay là thấy Tiêu Chiến đáng yêu mà lại ôm anh vào lòng.
Cái ôm đầu tiên từ khi kết hôn tới giờ.

“A…a?! Vương Nhất Bác em làm gì vậy?!”

“Ôm, ngoan, đừng quậy.”

Cố Từ thấy thế cũng phẩy phẩy tay, nói:”Thôi đi, giả vờ vừa vừa.”

“Ai giả vờ chứ.” Vương Nhất Bác thả anh ra, Tiêu Chiến ngại đến đỏ hết cả mặt.

“Thôi, dọn lên ăn đi.”

Cố Từ đi lại, bưng chảo trứng của mình lên trước.
---
Vào mangatoon đọc ủng hộ tui nhé, trong mangatoon đã cập nhật đến chap 4 rồi ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx