Ghi chép 8: ghi chép của Trương Hải Khách.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú thích: Trương Hải Khách là truyền nhân Trương Gia, xuất hiện trong Tàng Hải Hoa quyển 1.

Hắn đeo mặt nạ da người giả làm Ngô Tà trong nhiều năm với nhiều mục đích. Hắn vốn sinh ra và lớn lên cùng nơi với Trương Khởi Linh, quen biết anh từ thời còn là một đứa trẻ. Sau đây là ghi chép về lần đầu hắn cùng Trương Khởi Linh cùng rời Trương gia đi làm nhiệm vụ, và vị ngọt cả hai lần đầu được thưởng thức.


Chuyên cũ do Trương Hải Khách ghi lại.

Năm ấy, con cháu Trương gia, những ai đến tuổi thiếu niên đều phải xuất tộc, tha phương tìm kiếm mộ cổ để thực hành những gì đã được rèn giũa.

Nói là "thực hành", nhưng thực sự đây là một cuộc đấu sống còn. Trên lãnh thổ Trung Hoa, số lượng mộ cổ chưa bị sờ đến chắc còn đếm trên đầu ngón tay. Nếu như có tìm được, chắc chắn sẽ phải đối đầu giành giật nhau, máu sẽ đổ, mạng sẽ mất, ai cũng hiển nhiên hiểu rõ điều này. Vì đã coi là "hiển nhiên", vậy nên chuyến này cũng không có từ biệt trân chối. Mỗi đứa trẻ tự chuẩn bị hàng trang, có đứa chỉ vào ổ bánh nhỏ, có đứa thì cơm nắm cá khô, ít lệ phí, chúng đi vào sáng sớm khi chưa rõ mặt người, không ai tiễn đưa, từng dấu chân nhỏ in trên nền đất bùn đỏ đồng.

Trương Hải Khách năm ấy 15 tuổi, hắn từng vài lần đi kiến tập cùng cha và các chú, cho nên kinh nghiệm cũng coi là không thiếu. Để sống sót, hắn thừa tự tin. Nhưng hắn đặc biệt chú ý đến tên lỏi con ngày nào giờ 12 tuổi, bé như cây kẹo đường. Thúc thúc của nó chỉ đưa nó bọc hành lý nhỏ xẹp lép, trong khi bọn trẻ thi nhau lập nhóm để hợp tác, thằng bé không hề quan tâm, nó với cái bóng bé xíu cùng cất bước về phía trước không hề do dự.

Trương Hải Khách tách ra khỏi đội nhà hắn, hắn quyết định không thể để thằng bé kia một mình. Ý định này không phải xuất phát từ lòng trắc ẩn hay lo lắng, hắn chỉ đơn giản là muốn xem thằng nhóc này bản lĩnh ra sao. Trong tộc, vị trí của nó còn thấp hơn một kẻ ngoại tộc đơn thuần. Bị xa lánh từ nhỏ, hẳn nó phải tập cách tự loay hoay cho số phận nhỏ bé của mình.

Cả hai rong ruổi cùng nhau suốt từ bắc chí nam, mỗi huyệt mộ đột nhập vào lại là thêm một mớ hỗn độn, dường như tất cả đều bị xới tung lên, cướp sạch không còn thứ gì. Nhóm nội tộc được đặc luyện từ nhỏ, chúng có thân thủ vô cùng tốt và năng lực xuất chúng, nếu chẳng may đụng nhau dưới mộ, một màn máu đổ là khó tránh khỏi. Thậm chí khó có thể trở về. Trương Hải Khách tin mình có thể cầm cự, nhưng thằng nhóc tí hin kia chết yểu cũng quá đáng thương, vậy nên hắn cố tình tránh những huyệt mộ của những quan triều đình hay bậc chí tôn có quyền tước, chỉ gắng dò mộ của mấy vị điền phú có của một chút, ắt cũng không phải thất vọng.

Đáng tiếc là đến mộ của điền phú cũng không được bọn trẻ Trương gia tha cho, chúng cứ như lũ châu chấu, đi đến đâu ăn sạch tới đó, gặm cả gốc lẫn ngọn, khiến Trương Hải Khách vừa nhìn đám hỗn độn vừa thở dài, chả lẽ cứ thế nhục nhã tay trắng về đón Tết tại gia tộc?

Nghĩ liền nhiều ngày khiến Trương Hải Khách chán nản, dù sao hắn vẫn chỉ là thiếu niên 15, thấy chán sẽ tự động tìm chủ đề để trấn an tinh thần. Hắn quay sang hỏi thằng nhóc đi cùng.

"Vị Tiểu ca này, nhân tiện tới Tô Châu, có muốn dạo qua phố phường một chút không?"

Dù gì thì đây cũng là nơi náo nhiệt, cả hai đã cắm mặt lăn lộn nhiều ngày, hoàn toàn không để ý tới xung quanh, nay thì Hàng Châu hay Hành Châu gì đi nữa thì cũng phải lanh quanh chơi cho đã đi.

Thằng nhóc kia không có ý kiến, nó chỉ lặng lẽ gật đầu, chắc đã đủ chán. Thằng nhóc này im lặng đến kỳ lạ, không phải kiểu băng lãnh kiêu ngạo như nhóm nội tộc, mà đúng là nó không bao giờ lên tiếng nếu không cần thiết. Mỗi cử chỉ của nó phát ra luôn có mục đích nhất định, nếu biến không xảy ra, nó sẽ thuỷ chung giữ một dáng vẻ như kẻ lười biếng. Nhưng đi với thằng nhóc, Trương Hải Khách chẳng hề thấy nhàm chán. Cả hai không đối thoại nhiều, nhưng hành động lại ăn nhập đến kỳ lạ. Chỉ cần liếc mắt, lập tức có thể hỗ trợ như ý đối phương muốn, đều là do khả năng phán đoán tình huống vượt trội của thằng nhóc. Nếu được , Trương Hải Khách nghĩ hắn muốn kết thân với thằng nhóc, hắn sẽ chỉ dạy nó thật nhiều, biến nó cùng bản thân mình thành hai nhân vật vượt trội nhất gia tộc. Hoàn toàn có khả năng.

Tô Châu cận Tết lại càng nhộn nhịp, Trương Hải Khách dẫn thằng nhóc đi khắp mọi ngóc ngách, chúng cùng chen chúc xem đoàn diễn xướng, đoàn xiếc tạp kỹ, len lỏi các khu chợ Tết nhộn nhịp xem đủ mặt hàng hoá trên trần gian. Được tự tung tự tác, chúng không sợ ai quản giáo, không sợ ai đốc thúc đe nẹt rèn luyện đến lỗ mũi cùng miệng tuôn đầy máu, từ khi có mặt trên đời, lần đầu Trương Hải Khách được nhìn cuộc sống bằng con mắt của chính bản thân hắn.

Gần cuối ngày, hai đứa trẻ cũng thấm mệt. Trương Hải Khách muốn tìm một chỗ hoang vắng nào đấy như đình chùa để qua đêm. Hắn ngó quanh quanh muốn tìm thằng nhóc kia, nhưng nó không còn đi bên cạnh hắn nữa. Trương Hải Khách dừng cước bộ, hắn quay đầu lại đã thấy thằng nhóc tụt hẳn về phía sau, đứng trân trân như một bức tượng. Lần đầu tiên hắn thấy có thứ khiến thằng nhóc sinh sự chú ý.

Trương Hải Khách tiến lại gần, phát hiện ra thứ thu hút toàn bộ ánh mắt của thằng nhóc chỉ là cây hồ lô bọc đường bán dạo. Mấy chục cây đỏ thẫm đính trên sào nhìn như một loại trùng kỳ dị, nhưng hắn liên tưởng ghê tởm như vậy chỉ vì hắn không có khái niệm về cái đẹp. Đối với một đứa trẻ, đó là một hình ảnh thu hút đến khó quên.

"Có muốn một cây không?"

Thằng nhóc kia vẫn không rời mắt, khuôn miệng nhỏ nhắn mấp máy.

"Được."

Trương Hải Khách nhướn mày, thằng nhóc hiếm khi thèm đáp lại chủ ý của hắn, giờ lại chỉ vì một cây kẹo, hắn không biết nên buồn hay nên vui nữa. Móc trong tay áo ra vài đồng lẻ, Trương Hải Khách mua lấy hai cây, đưa cho thằng nhóc một cây. Vị ngọt đậm lan toả đầu lưỡi khiến Trương Hải Khách thích thú. Ở Trương gia, bọn trẻ bị hạn chế tối đa đồ ngọt, phục vụ cho huấn luyện đường tiêu hoá và bài tiết. Từ nhỏ tới giờ, đồ ngọt duy nhất mà hắn được ăn là viên đường trong hồng trà nhà hắn. Nhìn sang thằng nhóc, hắn đã ăn gần hết cây nhưng thằng nhóc mới chỉ dùng đầu ngón trỏ và ngón cái, nắn nhẹ lấy đầu quả hồ lô, hiếu kỳ quan sát. Cảm thấy đã đủ, nó há miệng cắn một quả. Lập tức, trong đôi mắt lúc nào cũng hờ hững của thằng nhóc bỗng có gì loé sáng lên, thậm chí đôi má tròn cũng trở nên lấp lánh.

Trương Hải Khách bất giác mỉm cười. Phàm là trẻ nhỏ, dù ít hay nhiều thì vẫn cứ có niềm yêu thích với vị ngọt. Chưa nói đến, đây có thể là lần đầu tiên nó được trải qua hương vị này, các thúc thúc nuôi nó vốn lạnh nhạt, chắc gì đến viên đường của hồng trà nó đã được nhìn thấy. Thằng nhóc ăn hết xiên hồ lô trong chớp mắt, nó còn cầm cây que, không ngừng ngắm nghía tư lự. Trương Hải Khách cầm que của mình, chỉ chỉ.

"Chút đường kết ở đuôi que, cứ để ngang ra là cắn được."

Hắn làm mẫu, đưa nốt số đường còn lại vào trong miệng. Thằng bé không ngần ngại làm theo, sau đó hết tình hết nghĩa ném que đi. Trương Hải Khách cười ha hả, bám vai nó cùng đi tìm chỗ chui cho hết ngày.

Những ngày sau, cả hai hội ngộ với mấy thằng ôn ngoại tộc cũng đang trắng tay, lườm nhau một hồi, cả đám quyết định lập nhóm để chốt một phi vụ. Chúng lẩm bẩm tính, với số lệ phí còn lại, nếu 2 tuần nữa không tìm được chỗ để đào, chắc chắn sẽ phải quay về tay trắng. Cả đám chia nhau ra để cùng đi thám thính, loanh quanh một hồi, Trương Hải Khách huých huých vai thằng nhóc.

"Tiểu ca, mặt trời nhỏ của cậu kìa."

Thằng bé mông lung quay sang, khi thấy sào bán kẹo hồ lô, tầm mắt nó thu lại. Trương Hải Khách nghĩ, tiền có không nhiều, nhưng nếu thằng nhóc muốn ăn kẹo, hắn nhất định sẽ vắt được ra tiền mua cho nó. Nhưng ngược lại, thằng nhóc dường như không thèm bận tâm, đôi mắt vẫn vô cùng hờ hững, liếc cũng không buồn, tốc độ cũng không hề giảm, nó nói, vừa qua phát hiện một khu mộ được canh giữ đặc biệt, cần nhanh chóng tụ họp xem xét.

Trương Hải Khách ban đầu còn nghệt ra chưa phản ứng,sau đó hắn mỉm cười. Thằng nhóc phốc một cái đã leo lên ngọn cây, thổi quỷ sáo gọi đám lâu nhâu kia về. Những tiến triển sau đó ly kỳ ra sao, xuống mộ thế nào, rồi kết cục bi đát cả nhóm phải gánh lấy bởi khu mộ vô cùng kỳ dị kia, tất cả Trương Hải Khách đều không muốn nghĩ lại.

Cái mà lâu năm sau đó trong buổi trà chiều hắn bỗng nhớ đến, đó là ánh mắt hờ hững của thằng nhóc, nay là tộc trưởng Trương Gia, Trương Khởi Linh khi nghe đến sạp hồ lô bọc đường.

Sở dĩ Trương Khởi Linh tỏ thái độ thờ ơ, hay thậm chí có chút kinh thường như vậy, không phải vì hắn không thích ăn kẹo hồ lô nữa. Mà chỉ vì Trương Hải Khách đã quên, vốn dĩ người của Trương Gia sớm phải ném đi cái gọi là dục vọng trần tục của bản thân. Khi một giọt máu Trương Gia được sinh ra, hắn đã sớm mang một sứ mệnh phải hi sinh vì mục đích nhất định, do đó, bất cứ tư tưởng vương vấn không có lợi ích khác đều phải triệt để khai trừ, phòng khi một ngày, chính thứ đó sẽ trở thành vật cản khiến nhiệm vụ không thành công. Trừ bỏ quan hệ duy trì nòi giống, trong Trương Gia không có khái niệm hỉ, nộ, ái, ố... Tất cả chỉ là tiến về phía trước,bỏ tất cả sau lưng và không ngừng tiến về phía trước cho đến khi trút hơi thở cuối cùng.

Trương Hải Khách nghĩ rằng, ngay từ giây phút nhìn thấy Trương Khởi Linh khinh thường hắn,hắn đã cảm giác được nghiệp tu luyện của hắn so với Trương Khởi Linh là hoàn toàn không đủ.

Thả viên đường vuông vắn vào tách hồng trà, Trương Hải Khách đưa lên miệng nhấm vị ngọt lan toả nơi đầu lưỡi. Hắn thầm nhủ, sẽ giữ lấy một bí mật tối quan trọng cho bản thân, cái bí mật về vị ngọt thanh khiết luôn khiến tâm hồn hắn được thư giãn và yên bình lạ thường...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đaoj