Hồi 1: Thật và Giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạm mắt đến đỉnh trần nam mộc, khung giường khắc cửu tử liên, mành che tím nhạt chỉ vàng thêu chìm gia văn tử liên cửu cánh quen thuộc, chừng như đã cách mấy đời.

Đã từng nghe nói đến "đèn kéo quân", chỉ là hắn không nghĩ lại chân thật tới vậy.

Hắn họ Giang tên Trừng tự Vãn Ngâm hiệu Tam độc Thánh Thủ và hắn đã chết rồi

Không cần thở dài hay thương tiếc, hắn đã sống một đời trọn vẹn, không chết già, chết vì mọi sự đã hoàn tất.

Tìm được cách kéo dài mệnh cho Ngụy Anh dẫu cho thân xác của Mạc Huyền Vũ tu vi thật hạn chế. Giúp Kim Lăng lo sự vụ, đứa trẻ ngày nào theo hắn gọi cữu cữu, bây giờ đã trưởng thành rồi, ổn trọng nhiều. Giang gia hợp tác với Thanh Hà Nhiếp thị, cũng đào tạo xong người kế tự.

Nói ra mê tín, bọn họ học đạo, trảm yêu trừ ma, sống thanh cao như tiên thánh, như vậy sao lại có Xạ Nhật Chi Chinh? Con cháu thế gia đời đời trảm yêu trừ ma, tay cũng thấm đẫm máu tươi rồi, chết lão ngược lại rất ít, sống đến lúc đều tuần tự bế quan rồi tạ thế, sống được đến khi lão rồi tử rất ít, nhưng người đời mê muội lại truyền bá rộng rãi, người biết thầm lặng kẻ chẳng hay lại truyền rao.

Ngày đó lúc bế quan tạ thế, hắn cũng có cảm giác này, chỉ là rất mệt, chợp mắt trong chốc lát mở ra cũng thấy tấm mành này, khoảnh khắc đó hắn chỉ thấy hoang đường, mọi thứ giống như một giấc mộng, hắn còn hi vọng rằng tất cả chỉ là giấc mơ, nếu là thật vậy quá tàn nhẫn rồi

Người học đạo làm sao có tư cách trách thiên mệnh _ lão sư năm ấy đã từng thở dài mà nói câu này. Bây giờ vẫn câu nói ấy, nhưng người đổi lại là hắn.

Đặt tay lên vách gỗ đầu giường, xúc cảm chân thật đến bất ngờ. Đột nhiên hắn thở dài, ngoài cửa có tiếng bước chân

- A Trừng, đã tỉnh hay chưa, tỷ vào được không

**

- Tỷ vào đi

Giọng con trẻ non nớt, giống như làm hăn bừng tỉnh, hắn không nói, nhưng giọng nói đúng là phát ra từ phía hắn, đầu hắn chợt lạnh, là cô hồn dã quỷ mượn xác hoàn hồn, hay chính hắn là cô hồn dã quỷ.

Nhưng hắn không có thời gian suy đoán.

A tỷ của hắn, còn đang cười nhìn hắn, cô hồn dã quỷ thì sao chứ, hắn chết là thật vậy coi như gặp lại a tỷ cũng tốt

Nhưng hắn lầm, hắn gặp Ngụy Anh, ngày hôm nay Giang Phong Miên dẫn Ngụy Anh về, ban nãy phòng nhỏ đầu óc đều là A tỷ đang cười với hắn, trở nên trì độn hắn căn bản không có cảm giác gì. Nhưng khi cánh tay nhỏ, gầy nhom lấm lem ấy lay bàn tay hắn, hắn giống như rơi vào hầm băng, hắn cảm giác được nhưng không điều khiển được.

Đây là cảm xúc hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn, như ngươi xem một bộ phim, cho dù có đau lòng nhân vật thế nào, tim ngươi chỉ có quặn thắt lại, nước mắt ngươi rơi bao nhiêu lần đều là cảm xúc của một mình ngươi. Tại đây hắn cảm nhận được cái đau xuyên tim của một người xem, cũng là nỗi đau tiềm tàng trong kí ức vốn có và nỗi đau trùng lặp lên cơ thể hiện tại.

Một roi tử điện, không ra bao nhiêu sức, cùng lắm chỉ đỏ một mảnh da, thực tế lại là máu chảy đầm đìa tróc một tảng da, như ngươi cầm chùy roi móc quật vào người. Hắn đau nhưng thân thể không hiện rõ

Bây giờ hắn rất vui, ít nhất không thể thay đổi được điều gì, vậy để hắn đau một chút, đủ đau sẽ chết lặng không quan tâm gì nữa

Nhưng khi giới tiên quật xuống, hắn tuyệt vọng, đây là thứ khiến hắn bất tỉnh ngay lập tức, tri giác cảm nhận đau đớn tê liệt sẽ làm thần trí hắn mê muội, những thứ liên quan bảo hộ cho hắn thời gian giảm xóc, trước mắt thời gian như ngưng đọng, mọi việc diễn ra chậm đến không thể chậm hơn, đau đớn phóng đại đến cực điểm, cơ thể như chết lặng.

Nhưng đó là nếu hắn còn điều khiển được cơ thể.

Còn trong trạng thái của hắn hiện tại, thời gian không chậm đi, nhưng giác quan được phóng đại, gặp cường tắc cường, một roi này đánh hắn như ngã từ huyền nhai hơn trăm mét xuống, lại từ huyền nhai mặc kệ cho diều quạ xâu xé thú dữ chia thịt và hắn hoàn toàn thanh tỉnh, nỗi đau năm đó bị hủy đan là 9 phần thì bây giờ là 90 phần, mỗi sợi linh mạch, mỗi huyệt đan điền đều bạo phát, thong thả như cảm giác ngươi đặt một ít thuốc nhổ rồi châm, nổ liên hoàn như pháo, tai hắn ù đi, mắt hắn mờ mịt dần.

Không có bi kịch nhất chỉ có càng bi kịch. Hắn thấy Ngụy Anh cho hắn hiến đan, Giang thiếu tông chủ bất tỉnh rồi, nhưng hắn còn tỉnh, phẫu lấy đan đau, vậy phẫu nối đan sao lại không đau? Một đao mà thôi, hắn đã không còn nhìn rõ nữa rồi, Ngụy Anh đang cố gắng thanh tỉnh, vì thiếu chủ hắn không ngại mạng, đau nhưng xứng đáng, Giang thiếu chủ cũng đau, nối đan mà, giống như ghép những mảnh thủy tinh rời rạc vào cơ thể vậy mà, mỗi một góc nhọn ghim vào từng ngón tay, đâm từ đầu ngón vào tủy móng, nỗi đau thấu tim ấy chừng như không kết thúc.

Quan Âm Miếu ấy mà, hắn thở dài, lần này thì đúng là tim thấm nước mưa thật rồi.

**

Hắn ra mở cửa bóng tử y nho nhỏ, rõ ràng là trẻ mới lên ba, vì sao dáng dấp lại ngay ngắn như vậy, ánh mắt của y lại như vậy?

- A tỷ, ta đi thôi

Đứa nhỏ mỗi khi gặp nàng sẽ cười thân thiết, ngọt ngào gọi "a tỷ" đã đi đâu rồi?

Giang Yếm Ly cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng khí chất mày rất quen thuộc, nên khi nhìn thấy mẫu thân, nàng đã không nói gì.

Hôm nay, Ngụy Anh được Giang tông chủ đưa về Liên Hoa Ổ, mọi người đã đủ căng thẳng rồi.

Vài tháng sau, trong một chiều Liên Hoa Ổ tập huấn, đám người Ngụy Anh bị bắt phạm gia quy, bên trong cũng có Giang Trừng

Sau lại Vân Mộng Giang thị diệt môn

Hôm ấy Xạ Nhật Chi Chinh, Giang thiếu chủ bị tập kích vốn đã sắp chờ được viện binh tới hắn lại thấy chân tay thoát lực.

Tử Điện bừng sáng cả một góc trời, hắn ngơ ngác nhìn tay trái Tử Điện đang không ngừng chớp động, một roi chấn động vang đến tận trại đóng quân, hắn chỉ muốn giết một lần nữa báo thù cho cha nương. Đánh một trận vang danh, chủ động phát quân đánh ập vào trại giặc, lúc Lam Vong Cơ đuổi tới đã là cả doanh trại máu chảy thành sông, không cần dẫn theo môn sinh, một mình hắn giữa doanh trại, một thân toàn máu, trong mắt hắn đã không còn cảm xúc, so với Ngụy Anh hắn càng giống tu ma đạo. Người của Lam gia không cản được hắn, Ngụy Anh đến rồi, hắn cũng cạn linh lực rồi. Hắn ngã xuống, như cũ, chẳng ai kịp đỡ hắn.

Hồi quang phản chiếu ấy mà, cho hắn cơ hội xem lại, lúc tỉnh thì xem bằng mắt, lúc bất tỉnh thì xem như người xa lạ. Trận chiến này hắn có nhớ, có kẻ đã nói, Ngụy Anh tu ma đạo, cha mẹ hắn chết như thế nào, lần nào kẻ đó cũng có mặt, trận đó hắn cũng làm trái lệnh, giết đỏ mắt như vậy, lần này xem như được trải nghiệm lại mà thôi.

Vẫn Ngụy Anh tu quỷ đạo, sai lầm của nàng 14 năm trước, nàng đã nói với A Anh

Ngụy Anh vẫn phản phệ mà chết, trần tình canh giữ nhiều năm

Vẫn Quan Âm miếu không còn Vân Mộng Song Kiệt.

Lần này hắn có dịp xem Ngụy Anh, thì ra sư huynh của hắn lúc dự Thanh Đàm Hội lại ưu thương đến như vậy, lúc gặp lại "Mạc Huyền Vũ" lại sợ hãi đến như vậy, từ đường Giang gia lại cười gượng gạo đến vậy. Bóng lưng đi cùng với Lam Vong Cơ lại thong thả đến như vậy, đã từng cô độc trở lại từ Di Lăng, vai hắn chưa bao giờ buông xuống tại Thanh Đàm Hội, cuối cùng đã được bình an rồi.

**

[Spoil]

Lần này hắn cũng chỉ là người đứng xem, nhưng hi vọng biết đâu có thể ảo tưởng thêm một chút, thay đổi một điều gì đó vì tương lai. Hắn làm được

Lần sau mở mắt, hắn đã có thể hoạt động theo cách của mình, lần này hắn hành động cẩn trọng hơn, trưởng thành hơn Giang gia thiếu chủ, nhưng đời hắn từ khi sinh ra vận mệnh đã định sẵn, "Vãn Ngâm" mà, đời này hắn chẳng thay đổi được gì.

Hắn kịp nhìn cha mẹ nắm tay, nhưng không kịp cứu họ, hắn kịp nhìn Kim Tử Hiên bị hại, cũng không ngăn được, hắn thấy Ngụy Anh điên cuồng, nhưng đuổi không kịp A tỷ, nực cười làm sao, tỷ ấy không kim đan, không đạo hạnh hắn lại trước sau đuổi không kịp, còn Ngụy Anh, hắn đuổi kịp, nhưng khế ước quỷ đạo mạnh hơn hắn. À là hắn vô năng, bất tài, không phải là thời thế không kịp, vốn chính là đuổi kịp hắn cũng chẳng thể làm gì. Hắn đã sống "bốn đời", trước sau vẫn chẳng thay đổi được gì.

Lần sau hắn đã sớm không còn giãy giụa nổi nữa, hắn muốn nhìn người thân lâu thêm một chút, lần này, hắn sống vì quan tâm người thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro