Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm, biển rộng có vẻ phá lệ thần bí, ngẩng đầu nhìn lên không trung, một ánh trăng cô độc cùng với hàng vạn vì sao. Màu lam sóng biển khẽ hôn lên chiếc du thuyền trắng thuần, phóng mắt nhìn lại, này trên ánh đèn lộng lẫy, tiếng cười nói không dứt.

"A ——"

Một tiếng thét chói tai cắt qua bầu trời đêm, sự phồn hoa náo nhiệt trên du thuyền giây lát đã trở nên tán loạn la hét ầm ĩ, khủng hoảng cũng lan tràn ở trong lòng mọi người.

Sắc mặt Megure lúc này đặc biệt khó coi:

"Phiền toái, thủ phạm thế nhưng còn có mang bom."

"Sếp, ban xử lý bom mìn đã tới rồi."

Sato Miwako vội vàng đuổi tới.

"Vậy là tốt rồi."

Cảnh sát Megure có chút yên tâm, quay đầu nhìn về phía mấy người Mori Kogoro ở một bên:

"Mori, về thủ phạm, các cậu có manh mối gì không?"

Mori dứt khoát lắc đầu:

"Tạm thời không có."

Amuro Tooru cùng Conan cúi đầu như suy tư gì.

Tại tầng 2 của một gian phòng ngủ.

Trên chiếc giường trắng lớn có một tên con trai đang ngủ say, bỗng nhiên lại vang lên một trận tiếng "Ting ting".

Tên kia không hề có bị đánh thức, như cũ mà ngủ say.

Vài phút sau, tiếng chuông còn ở liên tục kêu, rất vẫn luôn ở một bộ dạng "Ngươi không nghe điện thoại, ta liền vẫn luôn kêu".

Tên nào đó nhíu nhíu mày, không tình nguyện mà vươn tay phải, nhắm hai mắt sờ soạng điện thoại:

"Kẻ nào?"

"Ha? Bộ trưởng đây, có thể nhanh chân chạy đến giúp bộ hình sự đi?"

"Kia cũng không có cách a, này trên chiếc du thuyền tụ tập toàn thương giới quý tộc, phàm là bọn họ xuất hiện một chút vấn đề, kinh tế Nhật Bản liền xong rồi. Hơn nữa, kỹ thuật dỡ bom của cậu, chúng ta đều biết đến, chỉ có là cậu, ta mới yên tâm."

Trong điện thoại truyền đến thanh âm thâm trầm của một người đàn ông.

"Được rồi, tôi đã biết."

"Ông yên tâm đi, có tôi ở đây, này trên chiếc du thuyền, một mảnh bom đều sẽ không nổ mạnh."

Tên nào kia liền hiện lên một nụ cười đầy tự tin.

Trong điện thoại:

"Cậu hứa hẹn ta đã nghe được, vậy thì chạy nhanh cái mà hành động lên, những thứ cậu cần, đã có người đặt ở ngoài cửa."

"Ok——!"

Tên kia liền tắt điện thoại, thần sắc cực kỳ bất mãn.

Đây còn ngủ chưa đến nổi ba tiếng đồng hồ, tính toán chạy nhanh đi gỡ xong bom sẽ trở về ngủ!

.....................

Một cảnh sát trung niên cẩn thận kiểm tra bom, nhìn thật lâu sau cũng tìm không ra chút nào manh mối, trên trán mồ hôi lạnh chảy xuống.

Cảnh sát Megure khẩn trương dò hỏi:

"Thế nào, có cách phá bỏ không?"

Cảnh sát kia lau sạch mồ hôi trên mặt, hổ thẹn nói:

"Đây là một loại bom có kết cấu liên hoàn thức kích phát, với kỹ thuật của tôi trong khoảng thời gian ngắn còn không có năng lực mà an toàn dỡ bỏ."

"Thật sự không có cách nào sao?"

Cảnh sát Megure chưa từ bỏ ý định truy vấn.

Cảnh sát kia lắc lắc đầu:

"Thực xin lỗi."

Amuro Tooru nhìn chằm chằm quả bom, khóe miệng cắn chặt.

Loại bom này chính mình cũng là lần đầu tiên thấy, hắn cũng không nắm chắc có thể ở trong khoảng thời gian ngắn mà dỡ bỏ.

"Đát, đát, đát, đát, đát", tiếng giày da gõ trên đất từ xa tới gần truyền đến.

Amuro Tooru có chút nghi hoặc, lúc này còn có ai sẽ đến chỗ quả bom.

Rốt cuộc, chủ nhân của thanh âm cũng xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Ngay sau đó, trong không gian nhỏ vang lên tiếng của cảnh sát Megure cùng Sato Miwako cùng kêu lên:

"Matsuda Jinpei!"

Bên ngoài Amuro Tooru lúc này sớm đã mất đi vẻ bình tĩnh ôn hòa ngày xưa, đồng tử tím màu xám co chặt khi thấy bóng dáng người nọ ngoài cửa.

Như thế nào đây? Matsuda hắn không phải ở ba năm trước đây liền hi sinh vì nhiệm vụ sao?

Trước mắt, người này lớn lên cùng Matsuda giống nhau như đúc, thậm chí liền cả cái cong khóe miệng đều cùng trong trí nhớ không có sai biệt.

Màu lam cảnh phục, chiếc giày da màu đen, đôi mắt đen nhánh như mực lại hết sức sáng ngời, mái tóc đen hơi xoăn như những sợi mỳ.

Cứ như vậy một cái chớp mắt, Amuro Tooru phảng phất đã xuyên trở về năm 22 tuổi ở trường cảnh sát, kia đoạn ký ức chôn giấu ở nơi sâu thẳm, được chính mình trân quý quãng thời gian nhiệt huyết, ấm áp đầy tốt đẹp, chỉ thuộc về mình Furuya Rei.

Đúng vậy, đó là kí ức của Furuya Rei.

Hắn hiện tại là Amuro Tooru, là thành viên của tổ chức áo đen, Bourbon.

Bình tĩnh lại, hãy suy ngẫm lại.

Matsuda đã sớm ở ba năm trước đây hi sinh vì nhiệm vụ là không thể nghi ngờ, người trước mắt tuyệt đối không thể là Matsuda. Hẳn chỉ là vừa lúc cùng Matsuda lớn lên giống nhau thôi, bất quá cũng không thể ngoại trừ là tổ chức tìm người giả trang dùng để thử hắn.

Hắn phải cẩn thận đối phó.

Người nọ đứng ở cửa, nghi hoặc chớp chớp mắt:

"Ha? Các ngươi vừa mới gọi tôi sao? Bất quá tên nói sai rồi."

Amuro Tooru ánh mắt u ám, liền thanh âm đều giống nhau như đúc.

"Tôi tên Matsumoto Junpei, cảnh sát đương nhiệm trực thuộc bộ điều tra hình sự tổ 1 của Kyoto."

Tên cũng rất giống a........

Bộ điều tra hình sự tổ 1 của Kyoto sao? Chờ lát nữa tìm Kazami kiểm tra một chút.

Cảnh sát Megure thu hồi kinh ngạc, thân là năm đó chính mắt thấy một màn Matsuda hy sinh rất rõ ràng trước mắt. người này không có khả năng là Matsuda Jinpei nhưng thật là giống nhau như đúc a.

Nhìn đôi mắt đỏ bừng của Sato Miwako, Megure thở dài trong lòng:

"Chỉ tiếc hai người có duyên không phận."

Matsumoto Junpei móc ra sổ cảnh sát làm chứng:

"Theo lệnh của bộ trưởng mệnh lệnh tiến đến dỡ bom, cấp trên tới hiện tại hẳn là cũng thông báo tin tức xuống rồi."

Cảnh sát Megure tiếp nhận sổ cảnh sát kia, nhìn kỹ xem, không có phát hiện cái gì vấn đề, sau đó ông lại mở ra di động, xác thật có một cái tin nhắn đến từ Sở Cảnh sát Tokyo hình sự thuộc bộ quản lý —— Sở Cảnh sát Tokyo hiệp trợ cùng Matsumoto Junpei dở bỏ bom, mau chóng đem phạm nhân áp giải.

"Được rồi, tôi là Megure Juzo, cảnh sát đương nhiệm Sở Cảnh sát Tokyo ở tổ điều tra số 1."

Cảnh sát Megure lộ ra nụ cười hiền lành:

"Từ giờ trở đi, mọi người ở Sở Cảnh sát Đô thị hiệp trợ cậu an toàn dỡ bỏ bom, có cái gì yêu cầu cứ việc đưa ra."

Matsumoto Junpei đánh giá bốn phía, ánh mắt lơ đãng mà dừng ở trên người Amuro Tooru, vừa vặn hắn cũng đang nhìn về phía chính mình, hai người ánh mắt tức khắc cùng gặp nhau.

Mái tóc vàng kim, làn da bánh mật cùng với cặp đồng tử tím màu xám kia thật hiếm thấy, cảm giác giống như chính mình ở nơi nào gặp qua đâu.

Amuro Tooru nhìn đôi mắt Matsumoto Junpei, đôi đồng tử đen láy giống nhau ánh ngược lại khuôn mặt chính mình. Giờ khắc này, tâm không chịu khống chế đập lỡ một nhịp.

Tuy rằng có điểm để ý đến làn da ngăm đen của tên kia nhưng là trước mắt quan trọng nhất vẫn là việc dỡ phá bom.

Matsumoto Junpei nhấc chân liền hướng phía trong đi, một bên vẫn luôn không nói chuyện Sato Miwako đột nhiên vươn tay, túm chặt hắn.

"Hửm?"

Hắn nghi hoặc nhìn về phía trước mặt nữ cảnh sát.

"Vị cảnh sát nữ này, tôi đã chứng thực thân phận. Cảnh sát các ngườii cũng đồng ý cho tôi tới tiếp nhận dỡ phá bom."

Nhìn xuyển qua gương mặt vô cùng quen thuộc, Sato Miwako phảng phất lại thấy ba năm trước đây, tên kia thích mang kính râm, trong miệng thường xuyên ngậm một điếu thuốc lá.

Cô há miệng thở dốc, lại không biết nói cái gì.

Takagi nhìn Sato Miwako thất thố, ánh mắt xen lẫn nghi hoặc cùng bừng tỉnh.

Cảnh sát Sato.............hắn chính là mối tình đầu, người vẫn luôn được em tâm tâm niệm niệm không bỏ xuống được sao?

"Cô cảnh sát, cô lại không buông ra, kia bom tôi đã có thể không kịp dỡ bỏ."

Thanh âm quen thuộc đem Sato Miwako kéo ra khỏi hồi ức, lúc này cô mới nhớ tới tình cảnh nguy hiểm hiện tại, vội vàng buông tay ra, "Xin lỗi."

Matsumoto Junpei không có để ý, xua xua tay, bước đi khẩn trương rồi ngồi xổm trước bom.

Ầy, thế nhưng bên đây có chuẩn bị thiết bị chấn động cảm ứng, chỉ cần nhẹ nhàng động một chút liền sẽ "Bùm" một tiếng nổ mạnh.

Hướng tổ cảnh sát phá đạn mà nhắc nhở, nói:

"Đây là bom liên hoàn thức kích phát nổ, một chút động tác, dù nhỏ đều có thể cảm ứng được."

Nói ra hắn có chút hổ thẹn, chính mình thân là người thuộc tổ phá bom lại muốn bộ hình sự tới phá đi đạn, thật là thất bại a.

Matsumoto Junpei liếc mắt nhìn ông, phát giác tâm tư của ông vì quan tâm tâm lý của đồng nghiệp, hắn khó nói được câu an ủi.

"Đây là kiểu bom mới, các người rốt cuộc chưa thấy qua, phá không được cũng không phải vấn đề của các người."

Megure:..............

Sato:.............

Takagi:..............

Cảnh sát:..............

Thật cũng không cần như vậy an ủi :)

Amuro Tooru hơi hơi gợi lên một tia cười, thật là cái độc miệng quen thuộc gì đâu.........

Conan sắc mặt run rẩy, cảm giác người này hoàn toàn không được bởi vì trong lúc vô ý đã hãm hại chính mình đồng nghiệp a.

Cảnh sát Megure lo lắng, trái tim lập tức đều phải nhảy ra ngoài:

"Có thể dỡ bỏ được không?"

"Ông đây là xem thường kỹ thuật của tôi sao?"

Matsumoto Junpei bất mãn bĩu môi.

Cảnh sát Megure nghe xong ngượng ngùng cười.

Hừm, rốt cuộc cũng không phải đồng nghiệp cùng nhau công tác, sẽ lo lắng cũng là lẽ thường.

Hắn dừng một chút, lại bổ sung một câu:

"Yên tâm đi, ở phương diện này, tôi chính là chuyên gia."

"Loại chuyện này nhất định phải giao cho chuyên gia xử lý."

Giờ khắc này, thanh âm trong hồi ức với hiện tại thực giống nhau.

Với khuôn mặt hoảng hốt, Sato Miwako như phảng phất lại thấy vị cảnh sát áo đen với nụ cười tự tin trên mặt trong chiếc đu quay kia.

Thật sự rất giống a.

Matsumoto Junpei không chút hoang mang bắt đầu cắt dây, bất quá đi qua năm phút liền đã cắt hết dây nhưng chỉ còn dư lại hai cái, một cái màu trắng và một cái màu lam. Không do dự, hắn cắt đứt dây màu lam kia, sau đó, đồng hồ đếm ngược dừng.

Thời gian dừng lại sau còn dư lại mười mấy phút, tương đương có dư.

"Hô ——"

Cảnh sát Megure lau mồ hôi lạnh trên trán, ngữ khí mừng rỡ:

"Cảnh sát Matsumoto, thật là có ít người như cậu a."

Bằng không hôm nay bọn họ một thuyền đầy người đều phải bỏ mạng ở trên biển rồi.

Matsumoto Junpei lười biếng ngáp một cái:

"Nhiệm vụ hoàn thành, tôi trở về tiếp tục ngủ."

"Anh ơi, thoạt nhìn có bộ dáng như buồn ngủ quá a."

Conan làm bộ ngây ngô.

Vừa mới nhìn đến phản ứng rất kỳ quái của Bourbon khi thấy tên cảnh sát này, giống như là nhìn đến cái gì người không thể tưởng tượng.

Thực sự là hoài nghi hắn cùng Bourbon giống nhau, đều là thành viên tổ chức áo đen.

Cảnh sát Sato cùng Megure phản ứng cũng rất kỳ quái, hơn nữa, Matsuda Jinpei, tên này ngoài ý muốn quen thuộc đâu.

Bị Tử Thần học sinh tiểu học đánh chủ ý là thành viên tổ chức áo đen, Matsumoto Junpei:...............

Liền không biết nói gì.

Cúi đầu nhìn nhìn cậu nhóc, ánh mắt hắn trở nên có chút kỳ quái.

Sở Cảnh sát Tokyo đã bị buộc đến loại trình độ này sao, liền đến cả một cậu nhóc đều bị bắt tới phá bom!

Cậu nhóc Conan:........

Ha hả, ngươi hiện tại mới nhìn đến ta sao?

Hơn nữa, ta mới không phải tên nhóc, ta là học sinh trung học 17 tuổi, tuy rằng, hiện tại bị teo nhỏ.

"Đúng vậy, từ ngày hôm qua đến bây giờ, anh mới ngủ không đến ba tiếng, mới vừa lại bị kêu lên dỡ phá bom cho nên hiện tại thực vậy."

Matsumoto Junpei giơ tay xoa xoa tóc Conan.

"Cậu nhóc, em cũng nên trở về ngủ. Còn nhỏ mà thức đêm, lớn lên sẽ không cao."

Vóc dáng thấp, Conan:.........

Đợi ta uống thuốc giải, một giây sau cao cho ngươi xem!

Ngửa đầu nhìn nhìn độ cao mặt hai người  so với mặt biển, Conan ủ rũ cúi đầu.

Đột nhiên phát hiện, cho dù chính mình uống thuốc giải cũng không có cao hơn đối phương, bi thương a.

Một bên, cảnh sát Megure xấu hổ sờ sờ cái mũi, dù sao cũng là bởi vì trợ giúp bọn họ mới làm đối phương bị phá giấc ngủ.

"Ting ting ——"

Matsumoto Junpei từ trong túi móc ra điện thoại.

"Chào ngài, tôi là Matsumoto Junpei."

Trong điện thoại:

"Matsumoto, dỡ bom đi."

"Lúc ngài gọi điện thoại tới thật tốt, ta mới vừa đem bom xử lý rồi."

Matsumoto Junpei nhẹ nhướng mày.

"Đây là bởi vì ta thập phần tin tưởng kỹ thuật của cậu."

Người nọ dừng một chút, lại nói:

"Cậu đối với thủ phạm có manh mối gì không?"

"Có một chút dữ liệu."

Matsumoto Junpei day day trán.

"Thực tốt, vậy hãy giúp Sở Cảnh sát Tokyo mau chóng đem thủ phạm bắt giữ quy án, tên thủ phạm ra tay ác độc như thế, quyết không thể mặc kệ."

"Tôi đã biết."

Hắn không hề có chút phản kháng cho bản thân.

Tắt điện thoại, Matsumoto Junpei nhìn về phía vị cảnh sát đậm người nọ, nói:

"Cảnh sát Megure có hứng thú nghe một chút phỏng đoán của tôi về thủ phạm không?"

Cảnh sát Megure vừa mới kết thúc sắp xếp người xử lý, lại nghe thấy điều này, sắc mặt nháy mắt liền nghiêm túc:

"Cậu cứ nói."

Mặt khác, năm người cũng đều kinh ngạc nhìn về phía trước mặt vị cảnh sát tuổi trẻ tóc quăn.

Matsumoto Junpei chỉ chỉ vào bom:

"Lúc quả bom này có rất nhiều điểm đặc sắc, nó mỗi một bước đều phi thường hoàn mỹ, từ kết cấu, chiều dài đến dung lượng thuốc nổ đều là nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn mà làm ra, có thể nói là không hề có chút tỳ vết. Nhưng mỗi người chế tác bom thì đều sẽ không thể tránh khỏi xuất hiện dù lớn hay nhỏ lỗi sai, người có thể chế tạo ra loại này bom là kiểu người rất chu toàn, này đến bản thân rất có thể là một kiểu chứng bệnh rối loạn cưỡng chế."

"Đồng thời, thủ phạm còn có thói quen sạch sẽ, hắn đối với vẻ ngoài yêu cầu thực nghiêm khắc, hẳn là làm loại hình nghề nào đó liên quan đến mỹ thuật. Với theo ý tôi còn có nhất định mang theo kiểu chủ nghĩa lãng mạn."

Nghe xong hắn nói, Amuro Tooru cùng Conan cúi đầu suy tư, vài giây sau đồng thời lộ ra nụ cười hiểu rõ.

"Thật là lợi hại."

Mấy người Megure kinh ngạc cảm thán nhìn thanh niên đĩnh đạc đang nói kia.

Conan nhìn chằm chằm Matsumoto Junpei bằng ánh mắt đề phòng, dựa vào một quả bom vậy mà lại có thể phỏng đoán ra chức nghiệp cùng tính cách của phạm nhân, thật là lợi hại.

Bất quá, loại này phân tích tâm lý cùng chức nghiệp năng lực người khác, không giống như là kiểu trinh thám mà suy ra, ngược lại càng như là............

"Ế, anh có học về tâm lý sao?"

Conan ngửa đầu mà làm ra vẻ ngây thơ.

Matsumoto Junpei kinh ngạc, đứa nhỏ này thật là dị thường nhạy bén đâu.

"Nhóc thật đúng là thông minh a."

Phảng phất giống như không phải trí thông minh của một đứa nhóc sáu tuổi.

"Không sai, chuyên ngành của anh là tâm lý học tội phạm."

Quả nhiên........

Conan trong lòng thầm than một tiếng.

Chuyên ngành là tâm lý học, kia kỹ thuật phá bom lại là từ nơi nào học tập?

Amuro Tooru nhìn chăm chú vào mái tóc quăn của thanh niên, ánh mắt quan sát tìm kiếm.

Có Junpei cung cấp tin tức, Sở Cảnh sát Tokyo thực mau liền khoanh vùng phạm nhân, đem người bắt quy án.

Phạm nhân chính như Junpei phỏng đoán, là một mỹ thuật gia. Bởi vì oán hận nhà tư bản thao túng cho nên mới nghĩ tại trên chiếc du thuyền kéo theo sở hữu tư bản Nhật Bản cùng nhau tiến vào địa ngục.

May mà cuối cùng không để cho tên tội phạm thực hiện được tội ác, mà Junpei cũng có thể trở lại nhà tiếp tục nghỉ ngơi.

Du thuyền cũng sẽ ở buổi chiều ngày hôm sau của cửa biển Tokyo mà cập bờ.

Ai cũng không biết đây không giống như chiếc du thuyền du lịch, tương lai sẽ liên quan đến vận mệnh rất nhiều người từ đó phát sinh đi.

***

Chút kịch nhỏ:

Conan: Chờ ta uống được thuốc giải, sẽ cao cho ngươi xem!

Sau khi cao lên.

1m74, Kudo Shinichi như cũ ngửa đầu nhìn tên kia:............

Có được 1m8, Matsumoto Junpei: A, nhóc con vẫn mãi là nhóc con.

Theo tin nóng của mấy người bạn, cùng ngày sau khi trở về, Conan liền bắt đầu sớm chiều gì cũng uống một ly sữa bò, cái này vẫn luôn là thói quen của hắn, dù có biến trở về Kudo Shinichi cũng không có thay đổi.

Ran: Nga, vì cái gì Conan đột nhiên chủ động uống sữa bò, rõ ràng lúc trước còn thực không muốn.

Matsumoto Junpei: Ẩn sâu công cùng danh.

--------------------------------------------

📌 Bản dịch thuộc về 桃花开

DO NOT REPOST trên mọi hình thức😌

#Mon

🦊🦊🦊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro