CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng lúc 8 giờ 30 phút.

Chàng thanh niên tóc đen từ trên giường ngồi dậy, duỗi tay gãi gãi tóc, lại uể oải ngáp một cái rồi mới vươn vai kéo giãn cơ thể. Hắn đi vào phòng vệ sinh, một bên đánh răng, một bên lại xem di động.

A, bữa sáng ăn ở nơi nào đây?

Trên mạng không biết có những chỗ nào người ở đây đề cử không?

Bỗng nhiên, hắn lại thấy được một cái bài viết.

#Đồ ăn tại quán cà phê Poirot quá ư là ngon, hơn nữa người phục vụ siêu đẹp trai!

#Anh chàng phục vụ có màu da nâu thật có mị lực! Làm sandwich cũng siêu ăn ngon.

#Đồ ngọt đặc biệt ăn ngon, anh chàng phục vụ rất đẹp!

Màu da nâu?

Junpei một chút liền nghĩ tới vị hàng xóm bên cạnh kia. Vậy là hắn quyết định hôm nay liền đi tới quán cà phê Poirot ăn bữa sáng.

Xuống xe, Junpei ngẩng đầu nhìn tòa nhà đang ở trước mắt, tầng thứ hai cửa kính bên trên có viết 'Văn phòng thám tử Mori'.

Tên này làm hắn nhớ tới người thám tử nào đó có bộ ria mép.

Hắn nhướng mày, đi vào tầng thứ nhất cũng là quán cà phê Poirot.

"Linh linh ——"

Chuông cửa vang lên, anh chàng tóc vàng cúi người xuống theo tiêu chuẩn phục vụ đang mỉm cười:

"Hoan nghênh quý khách ——"

Nhìn người vừa đến là chàng trai nào đó, hắn sửng sốt, ngay sau đó lại cười nói:

"Là Junpei a, tới ăn bữa sáng sao?"

"Đúng rồi, ở trên mạng lướt thấy có rất nhiều người nói quán cà phê Poirot đồ ăn rất ngon, liền quyết định tới."

Junpei gật đầu:

"Vốn đang có chút hoài nghi trong lòng nhưng nhìn đến Amuro ở đây thì liền không lo lắng đồ ăn sẽ không thể ăn được."

Amuro Tooru khiêm tốn nói:

"Junpei quá mức khen ngợt rồi, muốn ăn gì?"

"Một phần thịt gà sandwich, thêm một ly nước chanh đi."

Junpei chọn ở một vị trí gần với cửa sổ.

"Tốt, mời chờ một lát."

Amuro Tooru xoay người và từ tủ lạnh lấy ra nguyên liệu nấu ăn, bắt tay vào làm món sandwich.

Enomoto Azusa đi đến bên cạnh, dò hỏi:

"Amuro-san, anh biết vị khách này?"

"Đúng vậy, cậu ấy ở bên cạnh nơi tôi ở, hôm qua mới dọn tới đây."

Amuro Tooru nói.

Enomoto Azusa: "Vị khách kia lớn lên cũng thật đẹp, không biết là làm gì vậy?"

Cô sắc mặt có chút ửng đỏ, làm như thẹn thùng.

Amuro Tooru tay đang cắt rau liền dừng một chút:

"Cậu ấy là cảnh sát."

"Hả?"

Enomoto Azusa kinh ngạc:

"Khí chất hoàn toàn không giống như là làm cảnh sát đâu."

Amuro Tooru cười trừ:

"Không thể trông mặt mà bắt hình dong, cậu ấy chính là một vị cảnh sát rất lợi hại."

"Được rồi, giờ đem sandwich mang cho vị khách kia nào."

Enomoto Azusa liền né người ra một chút, thuận tiện cho hắn đi ra.

Amuro Tooru đem sandwich cùng nước chanh mang tới trước mặt Junpei:

"Chúc ngon miệng."

"Cảm ơn."

"Không cần khách sáo."

Junpei ăn sandwich một cách ngon lành, ánh mắt thì lại nhìn người phục vụ có màu da nâu kia tiếp đón các vị khách.

Mái tóc chàng thanh niên màu vàng, thân hình cao lớn, còn có chiếc tạp dề màu nâu dài xuống dưới thân. Trên tay hắn cầm một cái menu màu trắng và mặt thì lúc nào cũng treo một nụ cười tươi ôn hòa cùng khách nói chuyện. Thái độ đó không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, lễ phép lại xa cách.

Nhìn qua mười phần chính là một vị phục vụ bình thường có diện mạo và phong thái tuyệt vời. Nhưng Junpei lại từ đây nhận ra một tầng gương mặt giả ẩn ẩn hiện hiện, tạo nên một cảm giác có gì đó không tầm thường.

Cơ bắp săn chắc ở trên cơ thể hoàn toàn không giống như là người thường sở hữu có được, kẽ hở tiếp xúc của hai đầu ngón cái cùng ngón trỏ gần như đều có vết chai thật dày. Đây là kết quả của việc luyện tập bắn súng rất nhiều, hơn nữa, còn là một thời gian dài luyện tập mà hình thành.

Tuy rằng luật pháp Nhật Bản cho phép công dân cầm súng, cũng chính là đối với tầng lớp cấp cao mới có thể có được. Người ở tầng lớp dưới thì hoàn toàn làm gì có bởi vì công dân bình thường muốn có súng liền đều không với được. Cứ mỗi năm lại phải cho súng ống bảo dưỡng với giá phí kếch xù, đó hoàn toàn không phải người bình thường có thể chi trả nổi. Hơn nữa, nơi có sân luyện tập cùng phí tập bắn các viên đạn cũng là một mức giá cả xa xỉ. Tất cả đó đều không phải điều mà một người phục vụ quán cà phê gánh vác nổi.

Càng quan trọng là hắn ở tại đây thấy trên người chàng trai tên Amuro này một hơi thở hắc ám nhưng hơi thở này lại hỗn loạn chung với hơi thở cảnh sát chính nghĩa.

Thật là kỳ quái.

Cảm nhận được quần áo bị túm lấy, Junpei cúi đầu nhìn.

Một đứa nhóc con mang theo kính đen lôi kéo góc áo hắn.

"Là nhóc à, nhóc con."

"Em là Edogawa Conan, anh Matsumoto kêu em là Conan thôi là được rồi."

Nhóc con ngửa đầu nói.

"Em có thể cùng anh Matsumoto ngồi cùng nhau được không ạ?"

Junpei tùy ý nói:

"Có thể."

"Chị ơi, có thể mang cho em một ly nước trái cây với ạ."

Conan ngồi vào chiếc ghế đối diện.

"Anh Matsumoto là ở vùng Kyoto, lại còn được Sở Cảnh Sát ở đó điều đi công tác. Thế mà ngày hôm qua lại nói muốn ở Tokyo thuê một năm phòng ở, rất kỳ quái a."

Conan ngây ngô nói một câu.

Junpei nuốt xuống một miếng đồ ăn cuối cùng, lại uống một ngụm nước trái cây.

"Cơ bản là do anh đã bị điều đến Sở Cảnh sát Tokyo của tổ hình sự rồi, ngày mai liền phải báo danh đi làm."

"Thì ra mọi chuyện là như thế này nhưng vì cái gì sẽ bị điều đến Sở Cảnh sát Tokyo ạ? Có phải là có cái nguyên nhân gì đặc biệt không?"

Conan đôi mắt chớp chớp, ý đồ làm nũng.

Junpei liếc mắt nhìn cậu nhóc:

"Nhóc con, lòng hiếu kỳ cũng thật nhiều, con nít vẫn là nên chăm chỉ học tập đi."

"A...Em uống xong nước trái cây rồi, em phải về văn phòng đây."

Conan phát hiện tình hình có bất lợi, lập tức vội tìm cách trốn đi.

Đi qua hắn, mặt trên cậu làm bộ dáng mặt ngây thơ đã biến mất, thay vào đó chính là vẻ mặt nghiêm túc.

Cái thanh niên này mơ hồ cùng Bourbon có quan hệ, sẽ là của người tổ chức sao?

Đột nhiên bị điều đến Sở Cảnh sát Tokyo, mục đích là cái gì?

Junpei nhìn chằm chằm bóng dáng Conan, đôi mắt hơi hơi nheo lại.

Đứa nhỏ này thật đúng là không đơn giản, có điểm thông minh quá mức.

"Nhìn chằm chằm vào bóng dáng Conan, là làm sao vậy?"

Thanh niên có mái tóc sắc vàng cười hỏi.

Junpei thu hồi tầm mắt:

"Không có gì, chỉ là cảm giác Conan cùng đám con nít bình thường kia thực không giống nhau."

"Conan xác thật rất thông minh, năng lực trinh thám cũng rất mạnh. Có thể là cùng Mori-sensei ở cạnh nhau lâu rồi đi, mưa dầm thấm lâu nên có thể đã học đến rất nhiều loại kiến thức."

Amuro Tooru vuốt ve cằm nói.

Junpei nghi hoặc nhướng mày:

"Mori-sensei?"

Amuro Tooru cười tủm tỉm:

"Đúng vậy, tôi là học trò của Mori-sensei, cũng là văn phòng thám tử Mori ở tầng trên đó. Lúc trước ở một vụ án, Mori-sensei đã lộ ra năng lực trinh thám vô cùng xuất sắc. Vì tôi muốn bồi dưỡng khả năng trinh thám nên liền xin Mori-sensei làm thầy ở lĩnh vực này."

Junpei:

"Như vậy a."

Khóe miệng ý cười càng thâm sâu.

Amuro Tooru tuyệt đối sẽ không là một trinh thám bình thường hoặc là người phục vụ.

Một người không tầm thường như vậy lại vì cái gì sẽ bái sư một ông chú lớn tuổi ở gần đây?

Xem ra vị Mori Kogoro này....trên người ông ta nhất định có bí mật đáng giá để tìm kiếm.

Vùng Beika này thật đúng là mỗi người đều ẩn chứa những điều bất ngờ.

...............

Ngày hôm sau, sáng sớm Junpei đã rời giường lái xe đi báo danh trước Sở Cảnh sát Tokyo.

Có thanh tra bậc I Hakuba cùng công văn do lão già thúi nhà mình nên thực thuận lợi nhập chức.

Đối với việc hắn được điêu đến, có người hoan nghênh, cũng có người bài xích. Hoan nghênh đương nhiên chính là người ở tổ điều tra số 1, cũng là hoa khôi của sở Cảnh sát được săn đón nhất, Sato Miwako. Và những kẻ bài xích thì chỉ còn lại là một đám cảnh sát nam.

Loại bài xích này không ảnh hưởng toàn cục, với Junpei mà nói, cũng không có cái gì can hệ.

Nhắc tới đây, thanh tra Hakuba thật là không có nói sai a. Tội phạm ở Tokyo tần suất cũng quá cao. Đặc biệt là ở Beika, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ phát sinh vài vụ án đi.

Mấy cái này này không nói, hiện tại, hắn liền đang đứng đuổi bắt một kẻ phạm tội liên hoàn cướp bóc ở trên đường.

Náo nhiệt trên đường lớn, một tên thanh niên cao lớn, hung ác còn chạy nhanh ở trên đường phố, nhiều người đi đường bị hắn xô cho ngã xuống đường.

"Tránh ra, mau tránh ra ——"

Tên đó hét lớn đầy hùng hổ.

Ở phía sau hắn là hai cậu thanh niên không bỏ công cuộc theo đuổi, gần nhất chính là một chàng trai trẻ có mái tóc quăn màu đen, thoáng xa xa là một chàng trai trẻ tuổi khác tóc nâu.

Đột nhiên, ở phía trước của tên đàn ông hung ác xuất hiện vài đứa trẻ, lũ nhóc chính là đang vui vẻ cười nói.

Không được!

Ánh mắt tên kia chợt trở nên sắc bén.

Mắt thấy hai bên sắp đụng phải, chàng trai tóc quăn màu đen liền cầm lấy một chậu hoa nơi ven đường rồi dùng sức ném về phía gáy của hắn.

"Phanh ——"

Hắn ngã xuống đất ngay tức khắc, chàng trai tóc quăn màu đen càng chạy nhanh hơn vài bước và trở tay bắt được hắn.

"Răng rắc."

Chiếc còng tay thuận lợi khóa tên phạm nhân.

"Tanaka Mura, anh bị nghi ngờ có liên quan đến việc làm trái pháp luật, đó là cướp bóc tài sản của nhiều người, trong quá trình cướp bóc đã khiến nhiều người bị liên lụy dẫn đến trọng thương, hiện theo luật sẽ đem anh bắt theo quy định. Anh có quyền giữ im lặng nhưng mỗi một lời khai của anh đều sẽ là bằng chứng trước tòa."

Vị cảnh sát tóc quăn màu đen sau khi nói với Tanaka Mura liền giơ tay nhìn đồng hồ:

"Ngày 3 tháng 6, vào lúc 15 giờ 37 phút, tội phạm Tanaka Mura hiện giờ sẽ bị bắt theo quy định."

Vài đứa trẻ tiểu học thiếu chút nữa bị xô ngã đang nhìn chằm chằm thao tác của chàng trai, ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ.

"Thật ngầu! Thật là lợi hại!"

"Ồ, là cảnh sát Matsumoto a."

Cậu nhóc tiểu học mang theo kinh đen nói ra tên vị cảnh sát trẻ tuổi.

Ba ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cậu nhóc:

"Conan-kun, cậu thế nào quen được vị cảnh sát này vậy?"

"Anh ấy thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy mà cũng đã là cảnh sát, thật là lợi hại!"

"Đúng vậy."

Conan bất đắc dĩ bày ra bộ dáng nửa con mắt:

"Chúng ta đi cảm ơn anh ấy đi, vừa mới là anh ấy đã cứu chúng ta."

"Được!"

Ba đứa trẻ cùng kêu lên.

Junpei đem phạm nhân đưa cho Akiyama, đang muốn rời đi.

"Cảnh sát Matsumoto."

Hắn quay đầu nhìn lại, mày có chút nhướng lên:

"Conan, có chuyện gì sao?"

"Chúng em muốn cảm ơn anh về chuyện hồi nãy."

Conan nở nụ cười giả tạo.

Junpei nhìn lướt qua phía sau Conan, ba đứa nhóc mặt cũng tràn đầy hưng phấn nhìn hắn. Ở một chỗ khác còn có một đứa nhỏ tóc màu trà đang lạnh lùng đứng.

Lại là một đứa trẻ không giống một đứa trẻ con bình thường.

"Em là Kojima Genta."

Đứa nhóc mập mạp nói.

"Em tên là Tsuburaya Mitsuhiko."

Nhóc con gầy gầy nói.

"Em tên là Yoshida Ayumi, còn cậu ấy là Haibara Ai."

Đứa nhỏ tóc ngắn nói.

"Vừa nãy anh lập tức liền đem người xấu đánh tới, thật là cảm ơn!"

Yoshida Ayumi hai mắt tỏa ánh sáng.

"Không có gì, đây là anh nên làm."

Junpei tiếp tục nói:

"Anh còn đang chấp hành công vụ, cần về lại Sở Cảnh sát Tokyo, các em cũng sớm một chút nữa về nhà đi."

Hắn là không có hứng thú cùng mấy đứa nhóc này nói chuyện trời đất.

Conan tiến đến bên người Haibara mà thấp giọng nói:

"Hắn cũng là thành viên tổ chức sao?"

"Trên người hắn không có hơi thở của tổ chức."

Haibara Ai lắc đầu.

Conan rũ mi suy tư.

Không phải ngưởi của tổ chức, lại sẽ là người thuộc về tổ chức nào?

****

Tác giả có lời muốn nói:

[Kịch bản nho nhỏ]

Junpei: Amuro-san, trên người bí mật cũng thật nhiều a!

Có bốn thân phận, Amuro Tooru: ( ^v^ )

--------------------------------------------

📌 Bản dịch thuộc về 桃花开

DO NOT REPOST trên mọi hình thức😌

#Jinpei

🐱🐱🐱

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro