Chương 1: Cá cược hại thân ( p.1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Này Quỷ Hòe, có muốn cá cược không?"
" Hở? Cược chuyện gì? Cược cái gì?"
" Cược sau khi ngươi vị sét đánh đen thui thì ai còn thờ cúng ngươi nữa hay không. Ai thua tjif dùng hình dạng nguyên thủy của người đó làm quan tài."
" Khà khà, lấy... thân gỗ thần nghìn năm làm quan tài, lão Liễu... lấy thi thể to lớn của ngươi?"
" Bớt nói những câu đùa nhạt nhẽo đi. Nào, tới đây..."
Tại một thôn nhỏ tên Tiểu Trạch ở phía tây nam huyện Phù Phong, quận Thủy Bình ở Tàn Châu, An Mi đang tranh thủ thời gian chạng vạng rảnh rỗi để ngâm cả cánh tay đầy thương tích vào dòng nước suối mất lạnh. Dòng có một vùng nước trong và lặng sóng tại chỗ chảy điều hòa, vừa hay in bóng khuôn mặt khổ sở của nàng.

Đó là một khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn như sữa dê, ngũ quan thanh tú và rõ nét, nhất là đôi mày đen nhánh dưới tóc mái, nó như trăng non, dài mảnh, phần đuôi lại hơi nhếch lên. Thái dương mịn màng như nhấp nhánh các tia sáng xanh... Ấy vậy mà đôi lông mày phong lưu như thế lúc này đây đang nhíu lại, đôi con ngươi đen láy hơi run rẩy, hoảng loạn dưới hàng mi dày.

" Mình phải đi tìm chàng..." Sau khi thở dồn dập một hồi lâu, An Mi ngẩn người nhìn ráng mây hồng trôi qua dưới đáy nước màu xanh lam, nàng lẩm bẩm, vừa sợ hãi nhưng cũng rất kiên quyết.

An Mi họ An, đây là một trong " Chiêu Vũ cửu chính*" nổi danh của người hồ, nguyên quán tại Tây Vực, châu An Tức nước An**.
(*: Chiêu Vũ cửu tính, hay còn được gọi là " Chín họ người Hồ", là tên gọi chung cho chín nước nằm bên ngoài núi Thông Lĩnh, Trung Quốc: nước Khang, An , Thạch, Mễ, Sử, Tào, Hà, Hỏa Tầm, Mậu Địa.
**: Nước An vào thời Hán còn có tên gọi là nước An Tức, do đó hai tên riêng này trong truyện đều chỉ nước An.)
hay Trương thì bọn họ vẫn cứ là người Hồ. Dòng máu thấp hèn được gắn vào người họ ngay từ lúc mới sinh ra.
" Mình phải đi tìm chàng."
" Chàng" trong lời An Mi chính là phu quân của nàng - Từ Trân, vào ngày tân hôn đã được quan binh dẫn đi Lạc Dương xây kênh Đại Hưng.

Từ hai mươi năm trước, khi người Hồ quấy nhiễu Trung Nguyên rồi phải lùi ra quan ngoại tới nay, hằng năm có rất nhiều thương nhân người Hồ mua thiếu nữ Hồ ở chợ đàn bà tại Quy Từ, Vu Chân', rồi đi ngàn dặm xa xôi tới bán ở Trung Nguyên. Xưa nay, những cô gái Hồ xinh đẹp giá rẻ chính là lựa chọn đầu tiên của người nghèo khi mua vợ.
Lúc An Mi mười hai tuổi thì được nhà họ Từ bỏ mười lăm nghìn tiền mua từ một quán rượu ở huyện Phù Phong. Mấy năm qua, từ lớn tới vé nhà họ Từ đều sai việc nàng như đầy tớ, cho tới năm ngoái nàng hơn mười sáu tuổi thì làm lễ chải tóc", thành thân với Tân Trân. Ai ngờ vào ngày nàng thành thân thì quan sai đi bắt tráng đinh tới bất ngờ, kết quả là dù đã làm lễ chải tóc nhưng cuộc sống không thay đổi gì cả, thậm chí bà mẹ chồng có tính cách quái đản còn quy chụp chuyện rời đi của con trai là tại nàng, từ đó càng bắt nàng làm nhiều việc hơn.
(': tên hai nước ở tây vực.
": Một trong các tập tục cưới hỏi của dân tộc người Hán, trước khi kết hôn các cô gái phải thay đổi kiểu tóc, đồng thời cạo hết phần lông tơ trên mặt.)

" Cưới một đứa con gái người Hồ quả nhiên không may mắn." Khi bà mẹ chồng của nàng là Vương thị nhìn chằm chằm nàng làm việc thì thường đảo con ngươi phát sáng, bĩu môi nói. " Lại chả biết ngày sinh tháng đẻ, ai mà biết có khắc mệnh không, mặt nhọn má gầy mắt hồ ly, càng lớn càng không biết an phận... "

An Mi đã nhẫn nhịn thành quen, cũng không cãi lại mà chỉ nhẫn nhục chịu khó, một lòng trông ngóng Từ Trân có thể trở về sớm. Không ngờ đợi một năm cũng không thấy tin tức, chỉ nghe nói lao lực trên kênh Dại Hưng chết hết nhóm này đến nhóm khác, những người không chết thì do cả ngày ngâm mình trong nước mà chân cũng có dòi. Đa phần đều trở nên tàn phế. Thời gian càng dài thì Từ Vương thị càng cho rằng con trai của bà ta tám phần đã mất mạng, liền nghĩ đến chuyện để An Mi thành thân với đứa con trai nhỏ - Từ Bảo - năm nay mới mười bốn tuổi. Trong lòng An Mi trăm nghìn lần không đồng ý nên khó tránh được đôi ba ý hiển hiện trong lời nói, tuy nhiên nếu nàng chống lại Từ Vương thị thì nhất định sẽ phải chịu một trận đòn nặng.

Nàng không muốn gả cho người khác, huống hồ trượng phu còn chưa có tin bái tử chính xác. Có khi tìm tới kênh Đại Hưng ở Lạc Dương thì có thể tìm đuọc trượng phu; cho dù phải ở lại nơi đó, ở bên trượng phu tiêos tục đi lính, hoặc tìm việc giặt giũ may vá gần đấy kiếm kế sinh nhai thì cuộc sống cũng sẽ tốt hơn bây giờ chứ?

Khi lòng nàng đã quyết thì dường như nàng nhìn thấy một tia hy vọng. Nàng phấn khích cháy xuống một con dốc thoai thoải, đón làn gió đêm mùa thu thổi qua bãi lau sậy trắng đang bây nhảy. Nàng chạy một mạch đến xây hòe lớn ở đầu thôn, quỳ xuống một cách thành kính, cầu khấn. Đó là một cây hòe nghìn năm, khi cành lá của nó còn rậm rạp thì nó là cái cây thần trong thôn, hằng năm người dân đều làm lễ cúng tế bên gốc cây.

Mùa thu năm ngoái, một trận sấm chớp kì lạ đã chém cháy cả cây đại thụ, làm nó không thể đâm chồi nảy non được nữa. Trưởng lão trong thôn cho rằng cây thần bị trời phạt, nhất định có lí do không may mắn nào đấy, từ đó bèn đỡ bàn tế, cờ dài ở cây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro