Chap 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xốc balo lên vai tôi đến chỗ hẹn, không biết đi đến nơi nào mà 6 giờ sáng đã dựng đầu tôi dậy rồi.. không hiểu nhỏ Lam này nghĩ gì nữa.. Qua chào hai em một tiếng rồi cất bước ra đứng trước ngoài cái công viên chờ nhỏ qua rước.. đứng nhịp nhịp chân, vai balo, tai đeo phone không khác nào khách du lịch từ xa mới về.. nhìn tướng tá cũng giống Việt Kiều chứ bộ. Khung đường sáng sớm ở khúc nhà tôi luôn nhộn nhịp..những người bán cây cảnh, cá cảnh luân phiên vận chiển những món hàng của mình để bày bán, trong công viên một quán cà phê nhỏ đang sập sình tiếng nhạc, những cụ già, những chú bác cơ quan đang thưởng thức món cafe buổi sáng, gió mùa đông ngày càng lạnh nhưng cũng không ngăn nổi lòng yêu cờ tướng của các ông cụ, ngồi thưởng thức tiếng nhạc, nhâm nhi một li cafe đá, tay lạch cạch đi từng con cờ trên bàn..

Tôi say sưa thưởng thức một trận cờ của hai bậc lão tiền bối cái câu nói " Rừng càng già càng cây " quả không sai, hai ông cụ đang đi những nước cờ hết sức kì diệu, tôi thì chỉ biết cờ tướng và biết cách chơi thôi.. chứ đánh trên mạng thì tỉ lệ thắng rất ư là mong manh..

Nhìn hai ông cụ mà tôi hoa cả mắt cho đến khi một ông cụ có mái tóc bạc nhưng vẫn trong phong độ lắm đang vuốt chòm râu trắng dưới cằm mình mà cười hà hà vị đã chiếu tướng, đúng lúc ấy thì nhỏ Lam cũng tới.

- Làm gì mà mình gọi khan cả cổ mới chịu nghe vậy..

Hình như nhỏ tức lắm thì phải, cái khuôn mặt ưa nhìn kia đang đỏ lên những giọt mồ hôi lăn dài trên má mặc dù thời tiết rất lạnh, đôi mắt nâu nhìn tôi sắc bén..

- Cờ tướng hay nên coi.. Trả lời cọc lóc rồi nhìn ra ngoài đường..

- Lấy đâu ra cái cách nói chuyện cộc lốc thế không biết, lúc nhỏ có vậy đâu..

- Nhỏ khác lớn khác..

- Xùy xùy..

Nhỏ vẫy tay kiểu cho qua..

- Đi đâu..

Tôi bất chợt hỏi, không biết

nhỏ sẽ dẫn tôi đến nơi nào nữa..

- Giờ chạy qua nhà mình, rồi ra bến xe bắt xe đi..

- Ờ..

Đi ra khỏi thành phố luôn sao.. vui nhỉ... Lấy điện thoại ra thông báo đi đến chiều luôn.. đã ra khỏi thành phố là đi chơi lúc cáng.. tối về ăn mắng của hai em tính sau.

Tôi chở nhỏ trên chiếc xe đạp điện có phần hơi lòe loẹt, sườn xe màu xanh ngọc đã  vậy còn đính thêm vài tấm hình chibi của những ca sĩ Kpop rồi nào là Puca, mèo, thỏ.. Nhỏ cũng con nít vậy sao.. Nhỏ chỉ đường cho tôi đến một ngôi nhà cũng thuộc dạng khá giả..

- Nhà mình thuê đó, nhìn đẹp không..

Nhỏ xuống xe rồi hỏi tôi, khi tôi đang mãi nhìn ngôi nhà..

- Ờ.. mà thuê tháng bao nhiêu vậy.

Ngôi nhà nhìn cũng rất bắt mắt, nhà mặt đường ngay đường Phạm Ngọc Thạch luôn, cái cửa kéo màu xanh dương nhà có 2 tầng và một khoảng sân rộng mà được trải lên đó một thảm cỏ xanh mướt.

- Khoảng 3 triệu một tháng..

- Thuê thì cần phòng trọ thôi, cần chi thuê cái nhà to đùng..

- Tại nhà mình muốn ở cho thoải mái ấy mà..

- À ừ..

- Tôi vô nhà mình đi, định đứng đó mãi à..

Nhỏ tủm tỉm cười trước cái mặt ngơ ngáo của tôi..

- Ờ..

Dắt xe của nhỏ vào trongsân.. nhìn bải cỏ mà muốn bỏ giày ra mà chạy chân không để cảm nhận được sự mềm mại của cỏ ở nhà nhỏ có bằng ngoài Novotel không..

- Bạn ăn sáng chưa..

Nhỏ quay lại hỏi tôi.. và bắt gặp khuôn mặt tôi đang đờ đẫn vì mãi chạy theo suy nghĩ trong đầu..

- Hả..

- Hihi, ăn sáng chưa..

Nhỏ che miệng cười, quê à nha..

- Chưa..

- Vậy vào ăn với mình luôn nhé..

- Ờ..

Cái cửa kình đen được mở ra thì đập vào mắt tôi là sự trang trí hài hòa của căn phòng khách nói riêng và ngôi nhà nói chung, hai bên vách là những bức tranh sơn thủy cùng với nhiều bức thư pháp bay lượn..

- Bạn ngồi xuống đây chờ mình chút..

Nhỏ nói rồi đi lên lầu, tôi ngồi trên bộ ghế gỗ lán bóng.. dáo dát nhìn những bức tranh sơn thủy rồi cố đọc những bức thư pháp..

- Anhhhhh

Thoáng bên tai có tiếng con gái gọi lớn rồi chỉ trong một phút trong một nghìn giờ thì tôi cảm nhận được có một thân hình người nhảy xổ vào tôi..

- Cái gì vậy..

Ngoảnh đầu lại thì một mái tóc đen của một đứa con gái có vóc dáng nhỏ nhắn.. nhìn quen quen..

- Anh mới qua chơi hả..

Nhỏ đó ngước lên hỏi tôi, đôi mắt đang mắt nhắm mắt mở và cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu có phần xinh ra hơn lần đầu tôi gặp.. tôi nhận ra đó là Linh em gái của Lam... lúc này đang dụi dụi mắt như vừa ngủ dậy..

- Ờ..

- Sao vậy, anh không thích chơi với em nữa à.. chị Lam nói kể cho anh nghe rồi mà..

Khuôn mặt cô bé xụ xuống, buồn buồn.

- Kể gì..

Tôi đưa mắt nhìn bé Linh..

- Linh, em nói gì vậy..

Tiếng nói Lam phát ra trước mặt tôi, quay lại nhìn thì nhỏ Lam đang đưa đôi mắt không hài lòng nhìn về phía bé Linh.

- Dạ dạ, không gì.. em đi rửa mặt đây..

Haiz.. con gái con lứa hà..

- Bó tay con bé này.. lớn rồi mà cứ như con nít..

Nhỏ nhìn lại nhỏ đi, có con nít không nhé.. xe đạp gì toàn hình với dán.. từa lưa hết

- Thôi bạn vô ăn sáng nè, mình làm xong rồi..

- Ờ...

Đi theo nhỏ vào nhà thì một bửa ăn thình soạn cũng được diễn ra, bé Linh ngồi ăn mà cứ nhìn tôi cười cười suốt.. không hiểu cái mô tơ gì luôn.. Xong rồi thì bé Linh đi học, nhắc mới nhớ hai chị em này cũng học cùng trường với hai nàng ở nhà. Còn nhỏ Lam thì cũng đang xếp đồ cho vào balo, hình như chuyến đi này có vẻ nhiều việc đây..

- Lên xe thôi bạn.. Nhỏ Lam kéo tay tôi đi lên một chiếc xe khách đang chuẩn bị lăn bánh..

Tôi với nhỏ ngoài cùng một băng ghế, tôi ngồi sát cửa kính nhỏ thì ngồi kế bên.. khi đi xe tôi chỉ thích ngồi ở phần sát cửa kính để có thể quan sát đường, có thể nói đây như là một thú vui tao nhã của tôi khi đi xe, nhưng cái thú vui tao nhã này cũng không bằng việc mà ra đường hay nhìn bản số xe người khác rồi ai có biển số ảo như 86- FA, 86 - S2 là lên haivl hết.. đăng nhiều bài lắm chứ nhưng có được lên trang chủ đâu, tức khí.

Khi xe đến thị trấn Phú Long thì cũng báo hiệu đã ra địa phận thành phố Phan Thiết, bên cạnh tôi nhỏ Lam đang nghe nhạc trên chiếc điện thoại lâu lâu khe khẽ hát lên công nhận là giọng của nhỏ nghe nhẹ nhàng thật.. những hàng cây ven đường hiện ra rồi khuất dần khi xe chạy qua chỉ có những dãy núi là vẫn cố bám theo một cách kiên trì rồi cũng đến lúc hụt hơi đứng lại nhìn trong nuối tiếc, những ánh nắng không qua

gây gắt đang chiếu xuống mặt đường, còn có những tia nắng bé nhỏ tinh nghịch

nhảy nhót trên những tán lá cây xanh hay cùng với gió sưởi ấm được chút ít cho

mọi người trong cái thời tiết giá lạnh.

Từng dòng người vội vã chạy suôi chạy ngược tìm những đồng tiên. Nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc thì thấy vai tôi nặng nặng, quay sang nhìn thì nhỏ Lam đã tựa đầu vào vai tôi khi nào rồi, mắt khẽ nhắm lại.. đành tạm cho nhỏ mượn cái đôi vai gầy để nhỏ tựa vào vậy.. Xe đi được một chút nữa thì cũng tới nơi..

- Dậy đi, tới nơi rồi.. Mọi người đang lục đục đi xuống xe..

- Ủa.. tới nơi rồi sao..

- Ờ..

Tôi đang còn không biết đây là đâu nữa.. nhưng cảnh vật thì có một chút gì đó thân quen lắm..

Ra trước cổng bến xe thì thấy dòng chữ " Bến xe miền Nam Bắc Bình, Lương Sơn " Ơ.. đây không phải là quê của tôi sao, hèn gì cảnh vật thân quen quá.. cũng đã lâu rồi tôi chưa đặt chân về quê nội của mình, tôi vô tâm quá. 

- Hihi, nhớ đây là  đâu không.. Nhỏ Lam mỉm cười rồi nhìn tôi mà hỏi..

- Quê..

- Vậy nhớ mình là ai chưa..

- Chưa..

- Xí

Nhỏ nguýt dài rồi thong thả bước đi trước.. tôi thì cũng lo đi theo nhỏ chứ tôi có nhớ đường đâu..

Mùi vị của quê hương lúc nào cũng dễ chịu , bình dị, nhẹ nhàng, chậm chạp không rộn rã, chạy đua như thành phố, tôi thích một khoảnh lặng thích những nơi bình yên.. Tôi đi qua những con phố thân thuộc từ thuở nhỏ nhưng lại không nhớ một cái tên đường hay một phường nào.. chỉ biết cảnh vật rất thân thương.. theo lời mẹ tôi thì khi tôi rời nơi đây chỉ có 5 tuổi mà thôi.. nên kí ức về nơi này có thể đã  bị tôi cất đi trong một cái hộc tủ nhỏ trong căn phòng trí nhớ.. Những hàng quán đang nghi ngút khói, những đàn bò được thã ra đi từng chập trên những con đường. Những con người thôn quê luôn nở một nụ cười ngay khi họ khó khăn.. và đây cũng là đặc điểm tôi yêu ở thôn quê của chính mình.

Nhỏ Lam dẫn tôi vào một con đường đất đỏ, những bụi tre ven đường như đang chào đón và dẫn đường cho chúng tôi, lòng tôi rất háo hức khi biết rằng nơi đây là quê của mình.. một nỗi niềm thương nhớ khó tả đang muốn bùng nổ trong lòng tôi. Đi vào trong một quán hàng tạp hóa thì nhỏ Lam chưa kịp nới gì với tôi thị chạy nhanh vào và reo lên :

- Ngoại ơi, con về rồi nè.. con nhớ ngoại quá..

Trước mặt tôi, một bà lão mái tóc bạt phơ.. khuôn mặt hồng có nhiều nếp nhăn nhưng vẫn không che khỏi vẻ đẹp lão.. bà đang ngồi trên một chiếc võng, tay cầm một cây quạt giấy.. nghe tiếng cháu gái của mình thì đôi mắt của bà như sáng lên như có một vì sao đang hiện hữu trong mắt bà.

- Bé Anh phải không..

Bà ngước nhìn cô cháu gái của mình..

- Dạ.. con nè ngoại.. hix..

Nhỏ Lam lúc này nước mắt tuôn trào.. làm tôi cũng hơi bùi ngùi xúc động một chút..

- Con bé này, đi đâu biệt tích mấy năm trời, làm suýt nữa tao không nhận ra mày đấy..

Nhỏ Lam xà vào lòng bà được bà vuốt mái tóc, miệng cười tươi nhưng mắt cũng long lanh nước mắt..

- Ngoại ơi.. ngoại có nhớ bạn kia không..

Nhỏ Lam ngẩng đầu dậy chỉ tay về phía tôi...

- Cháu là...

Bà ngoại nhỏ Lam nhìn tôi hồi lâu..

- Cháu của ông Ba Nhựt đấy bà ạ.. hồi nhỏ hay qua chơi với cháu còn được bà hay cho quà bánh đấy ạ..

- À.. ta nhớ rồi.. có phải thằng ku Bin không..

Bà quay ra hỏi tôi..

- Dạ phải, nhưng sau bà biết cháu ạ..

Tôi ngơ ngác mặt dù được nhỏ Lam chỉ đúng tên ông nội mình..

- Bộ mày quên bà già này rồi sao? Năm nào nó còn nhỏ mà giờ lớn tướng thế này rồi.. không khéo nó thực hiện lời hưa với mày liền đó Anh ạ..

- Ngoại này, kì ghê..

Nhỏ Lam đỏ mặt phụng phịu..

- Bà có phải bà Năm không ạ..

Trong trí nhớ tôi, có một người bà khi xưa luôn cho tôi quà bánh mỗi khi tôi cùng lũ nhóc chạy nhảy trên những cánh đồng.. Bà luôn là người chữa trị cho tôi mỗi khi tôi bị thương vì bất cẩn không dám về nhà vì sợ bị đánh.. bà là một người bà tuyệt vời với tôi, tuy không phải là họ hàng nhưng tôi cũng yêu quý bà lắm..

- Ta đây..

Bà mỉm cười phúc hậu.. nụ cười này của bà tôi mãi không quên..

- Bà...

Sống mũi tôi cay cay, nước mắt từ khóe mắt từng giọt rượt đuổi nhau ngã lăn dài trên má tôi..

- Thằng nhóc này, giờ này mày mới nhớ ta là ai sao?

Bà mỉm cười khẽ cốc cái trán tôi..

- Dạ.. con hư quá..

Tôi cũng cười.. lúc này trước mắt tôi bà vẫn là một người bà năm nào còn tôi thì là một cậu nhóc 5 tuổi tươi cười vui vẻ..

- Bé Anh, mày dẫn thằng Bin đi thăm quê hương mình lại đi, nó đi cũng 10 năm rồi chứ ít gì.. để coi nó cảm nhận quê mình với thành phố nơi nào đẹp hơn..

- Khỏi cần so sánh bà ạ, quê mình luôn đẹp mà..

Tôi cười xòa..

- Mình đi thôi.. chào bà con đi ạ.. trưa con về phụ bà nấu cơm..

Nhỏ Lam kéo tay tôi chạy đi...

- Chào bà con đi..

Tôi cũng quay lại chào bà.. rồi theo quán tính chạy theo nhỏ Lam..

Trên con đường đất đỏ, mùi hoa sữa sọc vào mũi tôi.. nhẹ nhàng, mê li, cuối con đường đất đỏ là một cánh đồng lúc bát ngái muôn vàng, nhìn ruộng lúa bao la thích thú tôi men theo con đường trên những thửa ruộng vừa đi vừa đưa tay nâng nhẹ những bông hoa lúa và những cây lúa vàng chưa đựng những hạt gạo thơm lừng, gió thoáng qua cây lúa nghiêng mình vẫy gọi cười tươi cùng gió.. bâu trời trong xanh nhưng ánh nắng nhẹ nhàng.. những ngày cuối đông không quá nóng với lại là rất lạnh.. tôi có thể cảm nhận từ lòng bàn tay những giọt sương trên những bông lúa đang thấm và lăn dài trong lòng bàn tay, mát lạnh.

- Lúc trước mình và cậu hay chạy nhảy nơi đầy nè.. bị mấy cô chú nông dân gặt lúa mắng hoài nè.

Nhỏ Lam cũng tươi cười nói trong gió, tay cũng đưa lướt nhẹ trên từng bông lúa..

-À ừ..

- Chiều mình sẽ dẫn bạn đi một nơi này, đảm bảo sẽ thích luôn..

- Sao không đi bây giờ..

- Hihi.. ăn cơm trưa xong mình sẽ đi.. còn giờ mình về nhà làm diều đi.. mình muốn thả diều..

- À ừ..

Tôi cùng nhỏ Lam rời khỏi cánh đồng lúa bát ngát kia và đi vào một khu chợ nhỏ để mua sóng lá, sóng lá là một loại cây dẻo rất thích hợp để làm diều hay buột những bó rau.. trên thành phố họ cũng có bán nhưng chỉ số ít bọn con nít tụi tôi mua để làm diều và làm cần câu cá mà thôi.. còn ở dưới quê thì sóng lá rất được mọi người tin dùng và sử dụng rộng rãi.. Rời khỏi chợ, trên tay tôi có 6 thanh sóng lá dài, giờ chỉ cần việc về nhà bà và làm thành những con diều đầy màu sắc. Đường từ chợ về đến nhà cũng là một con đường đất đỏ, ở miền quê nhưng khu làng như thế này thì có rất ít đường nhựa, đường nhựa thì chỉ có ở những đoạn đường giao thông chính còn những ngỏ ngách vào làng thì chỉ một màu đất đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro