Chương 53 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc đời này, rất khó để kiếm được một người đủ yêu mình, đủ hiểu mình. Khi mới biết yêu, chỉ yêu theo cảm tính, làm gì có kinh nghiệm, ai mà chẳng trải qua những mối tình chênh vênh, bồng bột. Khi mười bảy, mười tám, tình yêu tuổi học trò tươi đẹp biết bao nhiêu, nhưng có mấy ai níu kéo được lâu dài khi trước mắt là tương lai, sự nghiệp, con đường học vấn cao rộng. Không chỉ một người, mà đôi khi cả hai người đều muốn rời xa nhau để tìm đến một chân trời mới, bởi vì đâu đó trong họ tin rằng, họ vẫn còn rất nhiều thời gian, rất nhiều cơ hội để tìm một nửa còn lại của riêng mình.

Minh Dương thất thiểu đi đến căn tin trường. Từ ngày Tuấn Hạo quyết định dọn đồ khỏi phòng ký túc xá, anh một mình ở căn phòng rộng rãi, nhiều sinh viên rất thích được một phòng đơn, thoải mái tự tại, thích làm gì thì làm, còn anh, sao mà cô đơn.

Căn bản bụng không đói, tâm cũng chẳng muốn ăn, nhưng lại nghĩ đến mấy tiết học dày đặc buổi chiều, cuối cùng cũng mua cho mình một phần cơm.

Anh tới hơi muộn nên căn tin đã khá đông người, hầu như các bàn đều có người ngồi. Anh chán nản định cầm phần cơm lên căn tin khu B ngồi ăn, chân đã định, mà sao lòng lại vương.

Bóng lưng nhỏ bé kia sao mà quen thuộc, người mà anh đã đặt trọn trái tim vào đó, giờ đây sao lại ngồi một mình?

Nói lại, nếu như những lứa tuổi trên chưa phù hợp để bắt đầu một tình yêu nghiêm túc và toàn vẹn, vậy còn tuổi hai mươi hai của anh thì sao? Anh không dám tự nhân mình là con người rành rỏi sự đời, nhưng anh cũng không ngô nghê, quãng thời gian anh đã sống, đã cho anh kha khá kinh nghiệm rồi.

Anh muốn mình có một mối tình nghiêm túc với một ai đó, rất nhiều người bạn của anh, đứa thì có vợ, đứa thì lấy chồng, còn không thì cũng đã tay trong tay với tình yêu đích thực. Vậy tại sao người như anh, vẫn chưa có một ai?

Danh Tĩnh Nam, từ đầu khi gặp em, anh đã từng mơ tưởng đến tương lai có em và anh riêng một khoảng trời, thế mà đùng một cái, nam chính trong câu chuyện tình đẹp đẽ chẳng thấy đâu, lại nhận về cho mình chức nam phụ bất đắc dĩ, đã vậy bây giờ nam phụ này còn vô tình đóng vai ác, khiến cho hai nữ chính đang yêu nhau lại quay sang xung đột. Trớ trêu, phải chi từ đầu em đã là của anh, thì mấy chuyện dở khóc dở cười này có cớ gì mà diễn ra.

Trách anh cứ luyến tiếc một mối tình không có kết quả, hay trách anh đã có một cô bạn tính tình quá nhỏ nhen ích kỷ đây? Anh thật muốn anh bây giờ cứ đóng vai ác luôn, xông vào cướp em đi, đằng nào em và Tĩnh Đào cũng đang mâu thuẫn, cơ hội tốt quá còn gì, chỉ là trái tim thì muốn vậy chứ lý trí nào có cho phép.

Minh Dương suy nghĩ liên man gần nửa ngày, cuối cùng vẫn là đi lại an ủi em, nhưng cuộc đời này cũng thật lắm kỳ đà. Thật không biết hôm nay là ngày gì, may mắn được gặp lại nhiều người quen thế không biết.

Danh Tĩnh Nam từ lúc chuông reo hết tiết đã xuống đây ngồi ăn cơm, có một phần cơm thôi mà ngồi gần cả tiếng rồi em vẫn chưa ăn hết. Thần trí của em mấy ngày nay cứ như ở trên mây, làm việc gì cũng như một cái máy, cười cũng không cười, mà khóc cũng không khóc nổi. Mọi việc hôm đó xảy ra nhanh đến mức em còn không theo kịp, những tưởng ngày đầu tiên sau bao lâu xa cách sẽ ngọt ngào và ấm áp lắm, cớ sao kết thúc chỉ để lại dư âm của tổn thương và nước mắt.

Em trách mình, thật sự rất oán bản thân, cuộc điện thoại đó sẽ không khiến mối quan hệ của em với chị tệ đến mức này nếu như em không nói mấy lời khiếm nhã đó. Đã biết chị đang giận, em còn đổ dầu vào lửa làm gì? Từ lúc nào em trở nên quá quắt với chị như vậy?

Đang suy nghĩ dằn vặt miên man, thì bàn của em lại có người vào ngồi cùng. Sẽ chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu như em không nhận ra người con trai ở trước mặt mình, đâu quá xa lạ nhưng lại khiến em bất giác rùng mình, hoảng sợ rơi cả chiếc muỗng đang cầm trên tay.

Tuấn Hạo.

Người con trai đang nở nụ cười tươi như hoa với em đúng là Tuấn Hạo. Suýt nữa em đã không nhận ra anh ta, bởi những vết sẹo đáng sợ chằn chịt trên khuôn mặt khiến em không tài nào hình dung ra được chàng trai lãng tử, hào hoa trước đây nữa.

Và người này... xuất hiện như muốn nhắc lại cho em nhớ, anh ta đang chờ em với chị ấy. Đúng là mấy hôm nay vì mấy chuyện cá nhân mà em quên khuấy đi Tuấn Hạo với Lâm Nhã Nghiên đang có một kế hoạch rất đáng sợ nhằm hại Đào của em, mà em có khi cũng sẽ là nạn nhân như Tử Du đã nói. Sao em lại quên được chứ, em còn muốn bảo vệ cho chị nữa mà, không ổn, chị với em đang mâu thuẫn, chị không ở gần em, em vẫn chưa dặn chị phải cẩn thận, chị sẽ gặp nguy hiểm mất...

"Lần đầu nói chuyện cùng nhau. Rất cảm ơn em, nhờ em mà anh được Tĩnh Đào chiếu cố rất nhiều, cho nên hôm nay muốn gặp em để tỏ lòng biết ơn."

Tuấn Hạo gằn giọng hai từ "chiếu cố", tay vuốt ve mấy vết sẹo lồi lõm trên mặt, thái độ rất phấn khích. Lâm Nhã Nghiên của hắn đang bận "chăm sóc" cho Bình Tĩnh Đào, hắn cũng phải phụ một tay chứ. Mà theo tình thế bây giờ, Bình Tĩnh Đào với Danh Tĩnh Nam đang có vấn đề, hay là đang giả vờ có vấn đề, điều này hắn không biết, cho nên hắn muốn điều tra một chút thông tin từ con thỏ nhỏ này.

"Anh muốn cái gì ở tôi?" Danh Tĩnh Nam cố gắng giữ giọng của mình bình tĩnh nhất có thể, chứ chỉ em mới biết trong tâm em đang run rẩy như thế nào.

"Thì anh đã nói rồi đấy, anh muốn cảm ơn em, không những vậy còn có một ít quà để tặng em."

"Quà?"

Tuấn Hạo ngồi ngã ra ghế, dáng vẻ rất ung dung, hỏi bâng quơ: "Hình như em với Tĩnh Đào đang có xung đột có phải không?"

Bàn tay bất giác nắm chặt lại thành quyền, em vừa lo vừa sợ. Tại sao anh ta lại biết chuyện này? Là ai nói cho anh ta biết, chẳng lẽ là chị? Cái này chắc chắn là không phải rồi. Em cũng không kể cho đám Tử Du biết. Vậy rốt cuộc là sao? Sao cái gì em cũng không biết hết vậy? Sao em lại vô dụng quá vậy?

"Anh đang nói cái gì vậy? Tôi và chị ấy vẫn rất tốt, rất bình thường, anh đừng có nói bậy." Em không biết sao hôm nay mình lại hung dữ như vậy, em chỉ biết có chết cũng phải phủ định lời anh ta nói, vì em cảm giác chỉ cần em thừa nhận, em và chị sẽ phải đối mặt với nguy hiểm sớm hơn nữa.

Nhưng mà cuộc đời không bao giờ đi theo đúng hướng em nghĩ. Tuấn Hạo nghe vậy liền rất ngạc nhiên, há hốc mồm kinh ngạc nhìn Danh Tĩnh Nam.

"Em nói sao? Chuyện em nói là thật hả?" Tuấn Hạo hốt hoảng nói xong liền lấy điện thoại ra, mở hình ảnh rồi lướt lướt trước mặt em: "Không thể tin được. Em mau nhìn đi, nhìn đi này."

Em bih bất ngờ trước phản ứng của Tuấn Hạo, nhưng khi nhìn vào mấy bức ảnh mà anh ta đưa em xem, em thật muốn bản thân mình chết ngay lúc này. Một loạt ảnh quá thực, hai người con gái đẹp đến chói mắt không một mảnh vải che thân đang quấn lấy nhau trên giường lớn, làm những chuyện mà những người bình thường nhìn thấy chỉ có nước mặt đỏ tim đập. Em ước gì mình cũng giống như những người bình thường đó, nhưng tại sao một chút cũng không có xấu hổ, chỉ có tim là đau đớn kịch liệt. Là chị, là chị với Lâm Nhã Nghiên, hai cô gái quyến rũ này là họ.

Hai người họ, tiến triển đến mức này rồi sao? Không thể tin được, vậy mà mấy hôm nay, em vẫn đinh ninh chỉ cần chờ đợi, chị sẽ quay về và làm lành với em nữa chứ. Hóa ra, chị đã có chốn mới, một người con gái đẹp hơn em, quyến rũ hơn em, và chắc chắn rằng không vô dụng như em rồi. Cũng đúng, hoàn hảo như vậy, thì còn lý do gì quay lại với em nữa.

"Em ổn không? Tội nghiệp em quá. Cớ sao lại để bị cắm sừng vậy em? Em với Tĩnh Đào vốn rất tốt mà, sao nó làm như vậy với em được chứ? Thôi, nó chó như vậy chia tay quách đi em ạ. Hay là em muốn không, chúng ta cũng làm như vậy đi, anh không ngại hợp tác giúp em đâu. Tin anh đi, em sẽ vừa được thỏa mãn vừa trả thù được con người yêu khốn nạn của em. Ok không bé?" Tuấn Hạo thương xót xoa xoa gò má của Tĩnh Nam, giọng nói cũng sụt sùi đồng cảm.

Chỉ là đáp lại hắn là nguyên chiếc điện thoại không thương tình văng thẳng vào mặt, Danh Tĩnh Nam như một con thú nhỏ xông qua nắm lấy cổ áo Tuấn Hạo, vừa khóc vừa đánh hắn khiến cả căn tin nhốn nháo hẳn lên, ai cũng nhìn họ bàn tán xôn xao.

"Anh im đi! Tôi không tin anh đâu! Mà cho dù có như vậy, còn lâu tôi mới cần sự giúp đỡ ghê tởm của anh!"

Mắt Tuấn Hạo bỗng nhiên long lên, hắn hất mạnh tay em ra, đè mạnh em xuống bàn, nét mặt hung dữ ghé sát lại gần em, gằn từng tiếng.

"Con ngu. Tao đã cảnh cáo mà mày không nghe. Mày nghĩ Tĩnh Đào tốt như mày nghĩ hả? Mày quen nó được bao lâu? Nó là ác quỷ đội lốt người mày có biết chưa? Mày nhìn đi, nhìn mấy vết sẹo trên mặt tao đi, tất cả đều do nó đó. Rồi cũng tới lượt mày thôi, nó sẽ sớm đá mày như những đứa khác, khi đấy đừng nói tao không nói trước, mày..."

Lời còn chưa kịp nói hết, cổ áo lại một lần nữa bị nắm lấy, Tuấn Hạo còn chưa kịp nhìn ra là ai đã bị người đó đấm cho một đấm vào mặt, mạnh đến mức khiến hắn ngã xuống đất.

Minh Dương ôm lấy Tĩnh Nam đang sợ hãi che chắn sau lưng anh. Nhìn thấy chiếc điện thoại của Tuấn Hạo vẫn còn hiện lên những hình ảnh bỏng mắt đó, anh dường như đã hiểu hết mọi chuyện đang diễn ra, cũng không thèm suy nghĩ mà đạp vỡ chiếc điện thoại.

"Vô ích thôi, tao còn nhiều lắm." Tuấn Hạo lồm cồm ngồi dậy, ánh mắt như ngàn mũi dao chĩa thẳng về phía Minh Dương, hất mặt như thách thức.

"Mày muốn cái gì?" Đối mặt với người mình từng coi là anh em, giờ đây phải tương tàn như vầy, Minh Dương nếu là nói không đau lòng chính là nói dối. Nhưng người này đã phản bội anh, bây giờ lại còn muốn tổn hại đến người anh yêu nhất, thì cho dù có xót xa thế nào đi chăng nữa, anh vẫn không bỏ qua được.

Tuấn Hạo nhún vai: "Tao đang có ý tốt mà. Tao chỉ muốn Tĩnh Nam nhìn ra bộ mặt thật của Tĩnh Đào thôi. Sai sao?"

"Láo. Mày nghĩ tao không nhìn ra được kế hoạch của mày hả thằng chó phản bội?"

"Anh mày đang nói chuyện hết sức đàng hoàng. Mà cho dù tao có phản bội thì sao? Vẫn đỡ hơn mày. Ấy chết tao quên, mày là con chó trung thành của Tĩnh Đào còn gì, suốt ngày núp váy nó đ** biết nhục à?"

"Mẹ kiếp! Mày nói gì hả thằng chó?"

Minh Dương đến lúc này chỉ có thế nói là tức nước vỡ bờ, mặc kệ đám đông xung quanh, lao đến nhảy lên người thằng phản bội mà đánh tới tấp.

Danh Tĩnh Nam cứng đờ người. Âm thanh ồn ào, tiếng tháo quát, tiếng đánh nhau cũng không đánh thức được em khỏi mớ hỗn loạn mờ ảo trong đầu. Từng hình ảnh chị và người đó, như một thước phim quay chậm tra tấn thể xác lẫn tâm hồn của em.

Đau không thể chịu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro