Chương 1: Lại lần nữa trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Tháng 5 thời tiết ngoài ý muốn nóng bức, ánh nắng chói chang xuyên thấu qua lớp màn mỏng chiếu sáng khắp phòng học, tiếng giảng dạy của giáo viên cùng tiếng nói chuyện của học sinh làm lớp học trở nên ồn ào.

        Đường Quả chính là trong hoàn cảnh như vậy tỉnh lại, tiếng ồn văng vẳng bên tai trong thời tiết nóng nực như một ngòi kíp nổ làm con người trở nên táo bạo. Rõ ràng thân thể nóng kinh người nhưng trong lòng Đường Quả lại một mảnh nguội lạnh.

        Mở mắt ra đầu tiên nhìn thấy không phải mạt thế qua đi tồi tàn lọt gió phòng ở, không khí cũng không phải quanh quẩn làm người buồn nôn máu tươi thối nát khí vị, ý thức được chính mình đã trọng sinh trở lại mạt thế trước hoà bình tình cảnh Đường Quả cảm thấy tâm tình của chính mình như nào đâu.

      Kích động ? Kinh hỉ ? May mắn ?

      Đều không phải, từ linh hồn truyền đến thật sâu mệt mỏi nói cho hắn biết đã không có lần đầu tiên trọng sinh khi mừng rỡ như điên, bây giờ Đường Quả tựa như một cái  đã trải qua hết thảy tuyệt vọng búp bê sứ bên dưới mĩ lệ bề ngoài là trống rỗng đến chết lặng tâm.

     Đây không phải là lần đầu tiên hắn trọng sinh, phải nói Đường Quả đã luân hồi liên tục 19 lần hắn cũng đã trải qua thời kì mạt thế suốt 19 lần, tận mắt nhìn thấy thế giới đi đến diệt vong mà chính mình cũng liên tục chết không tử tế được.

     'Rốt cuộc chính mình vì cái gì phải sống đâu?' Đường Quả ở trong lòng hỏi qua chính mình, đây không phải lần đầu tiên hắn có suy nghĩ như vậy trong quá trình luân hồi kéo dài, mỗi khi cận kề cái chết hắn luôn tự hỏi chính mình lí do để tiếp tục tồn tại, muốn lấy này chống đỡ hắn đang không ngừng xói mòn tâm linh.

     Nhưng bây giờ Đường Quả thật sự tìm không ra khiến chính mình nỗ lực lí do nữa, gia đình không phải yêu thương hắn gia đình, đồng đội không phải hắn có thể tín nhiệm đồng đội, ngay cả thế giới này cũng sắp trở thành hắn chán ghét bộ dạng thế giới.

     Yên lặng cảm thụ trong óc nhiều ra tới không thuộc về chính mình đồ vật, Đường Quả giương lên tự giễu tươi cười cảm thấy chính mình nhiều năm như vậy nỗ lực giãy dụa mà sinh tồn lại tựa như cái nhảy nhót vai hề giống nhau mặc kệ là như thế nào tránh cho cuối cùng cũng phải dựa theo kết cục đã định chết không tử tế được.

     Thế giới này không phải hắn nguyên bản thế giới mà hắn cũng không phải nguyên lai cái kia Đường Quả. Đây rõ ràng là một cái từ tiểu thuyết cấu tạo mà thành đam mỹ thế giới mà hắn chỉ là trong tiểu thuyết một bộ phận chuyên tìm đường chết cuối cùng bị vai chính công thụ phản kích chết thảm pháo hôi mà thôi.

     Đường Quả cho rằng biết được chân tướng chính mình hẳn là phẫn nộ,  rốt cuộc thì hắn chính là vô tội những cái đó tìm đường chết việc hắn rõ ràng chưa từng làm nhưng mỗi lần mọi người như là biết trước giống nhau luôn nhận định đó là hắn làm, hắn nghĩ đây chính là số mệnh đi, số mệnh của hắn chính là phải làm những cái đó sự sau đó ngoan ngoãn đi tìm đường chết mới là lẽ thường tình, tất cả mọi người đều cho là như vậy tại vì thế giới này phải là như vậy, đến chính hắn cũng dần cảm thấy đó chính là sự thật.

     Đường Quả cảm nhận được thay đổi trong chính suy nghĩ của mình, thật là đáng sợ không phát giác được trong vô thức chính mình đang dần thay đổi theo hướng mà chính mình không muốn trở nên giống với ' Đường Quả' kia. Nếu như chính mình không thức tỉnh kí ức có lẽ hắn vẫn sẽ như vậy không ngừng luân hồi sau đó một ngày sẽ bị thế giới này hoàn toàn đồng hoá.

     Đường Quả nghĩ có lẽ hắn đã nghĩ ra chính mình không ngừng luân hồi lí do. Tại vì hắn không phải thế giới này người cho nên hắn tồn tại tựa như một viên đá kẹt giữa bánh răng vận mệnh ngăn cản vận mệnh tiếp tục dựa theo quỹ đạo đi xuống, đáng lí ra hắn hẳn là phải bị mạt sát tựa như loại bỏ viên gạch ra khỏi đường ray nhưng tại vì hắn là 'Đường Quả' mà 'Đường Quả' chính là một phần của thế giới này không thể loại bỏ, cho nên thế giới này bắt buộc phải liên tục lặp lại dùng dòng thời gian luân hồi muốn ma sát hắn biến hắn trở thành 'Đường Quả'.

     Đường Quả cảm thấy nếu như đã là kết cục đã định thế thì hắn tiếp tục giãy dụa cũng chẳng có ích lợi gì, lần này hắn cũng không muốn chính mình làm việc vô ích nữa có lẽ hắn nên thuận theo tự nhiên nên chết thì chết dù sao cũng không phải lần đầu đã chết chỉ hi vọng lúc chết có thể có người cho chính mình một đao chết nhanh một chút bớt đau đớn.

     "...Đường Quả ! ĐƯỜNG QUẢ !..." Bên tai vang lên tiếng thét chói tai cùng một góc tay áo bị người giật nhẹ xúc cảm lệnh đang mơ màng suy nghĩ Đường Quả phút chốc lấy lại tỉnh táo.

     Trong tầm mắt xuất hiện toán học lão sư như phun lửa ánh mắt cùng vặn vẹo gương mặt làm hắn ý thức được có lẽ chính mình đã ngẩn người lâu lắm.

      Ngay sau đó chỉ nghe toán học lão sư chỉ thẳng mặt hắn tức hộc máu mà rống :" Đường Quả đồng học, có phải em cho rằng chính mình rất giỏi liền đi học không cần nghe giảng cũng có thể thi được? Lên lớp không phải ngủ chính là ngẩn người, nếu em đã cảm thấy chính mình thật hảo liền giải cho tôi bài toán này, em mà giải được về sau tôi cho phép em ở lớp của tôi muốn làm gì thì làm!"

      Đường Quả nghe vậy chỉ là ngước mắt thoáng liếc qua bảng đen một cái, trên bảng là bài tập giải toán nâng cao đối với học sinh bình thường thành tích kém cỏi như hắn chính là có lắp mô tơ vào não ép buộc hết công suất cũng giải không ra được, vốn dĩ bọn họ lớp thường là không phải học cái này nhưng toán học lão sư là một người cầu toàn muốn học sinh của mình thi được mãn phân cho nên dành thời gian dạy học giảng giải những bài toán nâng cao sau đó ép buộc bọn họ ghi nhớ.

      Nếu theo lời lão sư nói, hắn giải được về sau có thể không cần học môn toán nữa nhưng mà ai cũng biết hắn chính là cái học tập dốt nát cho nên lời này chính là đang nhục nhã hắn, Đường Quả có thể nhận thấy được các bạn học nhìn về phía hắn ánh mắt mang theo chế nhạo cùng khinh thường như muốn nhìn hắn chê cười dường như.

      Đường Quả chậm rãi đứng lên đón nhận mọi hướng ác ý tầm mắt, góc áo lúc này bị giật nhẹ mà trên bàn hắn cũng bị đẩy đến một tờ giấy, giống như lòng tốt của một vị đồng học muốn nhắc nhở hắn, nhưng mà Đường Quả cũng không nhìn kia tờ giấy liếc mắt một cái mà là chậm rãi niệm ra bài toán chính xác cách giải cùng đáp án sau đó ở cả lớp cùng lão sư ngạc nhiên tầm mắt dưới thong thả nói :" Lão sư, bài toán em giải được có phải hay không lời thầy nói cũng nên có hiệu lực, em về sau ở lớp của thầy muốn làm gì thì làm."

     Sắc mặt của toán học lão sư có chút khó coi thật sự không tin Đường Quả thế mà giải được, nhưng mà lời nói ra như bát nước đổ đi hắn cũng không có mặt nói không tính, cuối cùng chỉ là hừ mạnh một cái gằn từng chữ nói :" tùy em"

     Đường Quả hơi nhún vai ngồi xuống, thoáng liếc nhìn tờ giấy có lời giải trên bàn mình cuối cùng đặt ánh mắt lên chủ nhân tờ giấy. Thiếu niên dung mạo không tính là thật xuất sắc làm người thoáng nhìn liền kí ức khắc sâu nhưng cũng có thể gọi một tiếng tiểu soái ca, chính là loại hình thoạt nhìn có vẻ sạch sẽ thanh tú làm người thích. Đường Quả ở trong lòng thầm sách một tiếng cũng không cho rằng đối phương có lòng tốt giúp mình rốt cuộc trong một lần luân hồi cũng là như thế này tình cảnh, hắn nhận đối phương truyền đạt tờ giấy sau đó bị đối phương 'không cẩn thận' làm lộ ra cuối cùng hắn thành toàn ban trò cười mà đối phương đã có thể làm một cái có lòng tốt giúp đỡ đồng học lương thiện người.

     Đường Quả tâm lí dâng lên một trận chán ghét, nhìn về phía Lương Y Nhiên ánh mắt cũng trở nên không tốt lên nhưng nói ra giọng điệu lại cực kì bình thản giống như đang tán gẫu với một cái bình thường bạn học mà không phải chính mình ôm hận hơn mười kiếp kẻ thù :

      " Y Nhiên đồng học, cảm ơn ngươi. Bất quá ta cũng không phải cái người ngu dốt cũng không cần ngươi 'trợ giúp' đâu"

     Đường Quả hơi nghiến răng nhấn mạnh trợ giúp cái này từ
ánh mắt nhìn Lương Y Nhiên càng thêm sâu thẳm giống như ấp ủ gió lốc lại giống như hoàn toàn trống rỗng chết lặng. Cho dù đời này không muốn cùng đối phương tranh mạng nhưng mà mười kiếp hận thù nói bỏ liền bỏ sao được, có thể cùng Lương Y Nhiên bình tĩnh nói chuyện đã là hắn khắc chế chính mình lý trí kết quả.

      Nếu không phải giết chết Lương Y Nhiên sau hậu quả quả thực làm chính mình kí ức khắc sâu thì chính hắn cũng muốn không màng tất cả đem người này bằm thây vạn đoạn lại chết cũng không muộn.

      'Bình tĩnh' Đường Quả nói cho chính mình, đem hắn sau bên trong tuyệt vọng giãy dụa dã thú nhốt vào lồng giam lệnh chính mình bình tĩnh lại     thoáng liếc nhìn Lương Y Nhiên ở đối phương tiếp xúc chính mình tầm mắt sau hoảng loạn né tránh phát ra một tiếng nhẹ trào, mặc kệ đối phương cứng đờ thân mình đứng lên nói một tiếng thân thể không hảo xin nghỉ lấy cớ sau ngang nhiên bước ra khỏi lớp.

     Lương Y Nhiên nhìn theo Đường Quả bóng lưng, trong ánh mắt mang theo một chút nghi hoặc lại nhớ đến Đường Quả nhìn hắn ánh mắt sau vô thức rùng mình, theo sau là tràn ngập bất an giống như có gì ở chính mình không biết địa phương thay đổi.

     Lương Y Nhiên hơi không thể nghe thấy lẩm bẩm, ánh mắt loé loé cảm thấy Đường Quả thay đổi làm hắn thập phần không thích.

     "Về sau vẫn là để ý cái kia ngu xuẩn một chút đi, nếu là bất lợi cho ta liền ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro