Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hẹn hò với tôi đi."

Lời nói thốt ra mà không cần suy nghĩ của Hoàng Minh khiến nhịp tim cậu đập liên hồi. Trong thoáng chốc, cậu lại nhớ về ngày đầu hai người gặp nhau thời cấp 3.

Lê Hoài Kha vốn sinh ra trong một gia đình khá giả, họ hàng cha mẹ đều là người có học thức cao nên từ nhỏ cậu đã không ít lần chịu nhiều áp lực về điểm số trong nhà. Cha mẹ lo sau này cậu không thể nối nghiệp họ trở thành bác sĩ nên đốc thúc Hoài Kha học ngày học đêm đến mức cậu không chịu nổi mà đổ bệnh nằm viện suốt một tuần liền.

Những ngày nằm viện, không ai tới chăm lo cậu. Chỉ có các cô y tá hoặc bác sĩ vào kiểm tra chút rồi lại đi ra. Trong lòng Hoài Kha trào dâng cảm xúc khó tả, nước mắt cứ rơi xuống. Cảm giác cô đơn bao trùm cả căn phòng khiến cậu khóc nức nở trong chăn rồi ngủ thiếp đi.

Sau lần đổ bệnh ấy trở đi, Hoài Kha đối với gia đình ít nói hơn hẳn. Từ một cậu nhóc vui vẻ hồn nhiên lại trở nên lạnh lùng vô cảm, cha mẹ cậu không khỏi lo lắng.

Cứ như vậy cho đến lúc cậu lên cấp ba. Hoài Kha đã đỗ vào ngôi trường hàng đầu thành phố mà bao người mong ước. Tỉ lệ đầu vào chỉ có 30% học sinh trên khắp cả nước là con số quá kinh khủng. Ngày cậu biết tin mình trúng tuyển vào ngôi trường đã kiên quyết chuyển vào khu nội trú ở.

Cha mẹ Hoài Kha cũng đáp ứng nguyện vọng của con, yêu cầu nhà trường sắp xếp cho cậu một phòng nội trú khá tiện nghi.

Học sinh ở khu nội trú phải chuyển vào trường trước hôm khai giảng một ngày nên Hoài Kha đã gấp gáp xếp vali bắt xe đến trường. Cha mẹ thấy cậu vội vã đi trong lòng cũng buồn man mác.

Khuôn viên trường A rất lớn, cây cối xum xuê khá thoáng mát. Đã nhiều lần ngôi trường đã được kha khá nhà làm phim chọn nơi đây để làm bối cảnh học đường của mấy câu truyện tình yêu sến súa.

Theo thông báo đã được định sẵn, cậu được giám thị phân bổ vào phòng 102. Kéo lê vali đi lên tầng 2, đứng trước cửa phòng. Hoài Kha nắm chốt cửa kéo vào lại bị một lực mạnh đẩy ra lại, cú đẩy bất ngờ khiến cậu té xuống nền nhà. Mông giờ đây đã ê ẩm, miệng mấp máy vài câu chửi rủa ngày xui xẻo.

Một bàn tay chìa ra đỡ Hoài Kha đứng dậy, ít ra cậu bạn này có chút lương tâm.

"Cậu không sao chứ, lúc nảy không biết cậu ở ngoài đấy."

"Không, tôi khôn..." chưa nói dứt câu, Hoài Kha đã ngước lên nhìn thấy khuôn mặt điển trai của cậu bạn cùng phòng này. Đôi mắt xếch hình bán nguyệt, khuôn miệng cong cong, sóng mũi thẳng tấp trông hài hoà vô cùng.

Cứ như một tia điện xẹt ngang cả cơ thể Hoài Kha, mặt cậu vô thức đỏ bừng. Tay cả hai vẫn còn đang nắm chặt với nhau. Hoài Kha vội buông tay cậu bạn điển trai ra, gấp gáp chạy vào phòng đóng sầm cửa.

Ngồi trước cửa phòng, khuôn mặt Hoài Kha nóng bừng. Đây là lần đầu tiên cậu có cảm xúc như thế. Tay chảy mồ hôi, mặt đỏ như trá cà chua, cơ thể căng cứng, tim đập liên hồi,...

'Không lẽ đây là tình yêu sét đánh trên phim tình cảm hay nói tới sao?' suy nghĩ trong đầu loé lên bất ngờ. Cơ thể Hoài Kha rung rẩy không tin là thật, cố gắng đứng dậy thì nhận ra hiện vật trong quần đã ngóc đầu dậy từ lúc nào không hay.

'Ngày đầu chuyển đến khu nội trú lại hứng lên thì sẽ bị cho là biến thái mất thôi aaaaa.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro