Chương 46: Dấu vết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản năng cầu sinh trong Thẩm Huyên trỗi dậy mãnh liệt. Tuy rằng cô cùng Mục Dịch cũng chẳng có gì nhưng cô vẫn sợ bị người ta bàn tán. Chuyện này người ăn khổ vẫn là cô.

Mục Đình nhéo nhéo má cô, ánh mắt tràn đầy nhu hòa: "Vậy em muốn như thế nào?"

Mặt Thẩm Huyên lập tức đỏ lên. Cô bèn trừng mắt nhìn anh: "Anh có thể đứng đắn một chút được không?" Nếu không phải sớm tối bên nhau sao có thể nhận ra đây chính là Mục tổng kiệm chữ như vàng, thân sĩ lịch sự chứ. Bây giờ lời anh nói có khác gì lưu manh không? Ôi, đàn ông ấy mà, trong ngoài bất nhất!!!!

"Anh đương nhiên vẫn đứng đắn hơn mấy tên đàn ông thô lỗ khác."

Mục Đình buông ky rượu rồi tiếp tục ngồi xem văn kiện. Tuy anh vẫn lãnh đạm như cũ nhưng Thẩm Huyên biết mình đã dỗ được con hàng này rồi. Ai nói lòng dạ phụ nữ bé như lỗ kim, cô nghĩ lòng dạ đàn ông cũng không to lớn hơn lỗ kim được bao nhiêu đâu, hừ!

Thẩm Huyên vòng ra sau ghế, rất thân mật mà ông lấy anh. Cô nhẹ nhàng thì thầm bên tai anh: "Được rồi, sau này mà nhìn thấy anh ta thì em sẽ đi đường vòng ngay lập tức, vậy được chưa?"

Nếu như cô có ý đồ với Mục Dịch thì đã sớm nên chuyện rồi, sao phải dùng dằng đưa đẩy đến tận bây giờ chứ. Điều đơn giản như vậy chẳng lẽ con hàng này còn không rõ? "Con hàng" trong lòng Thẩm Huyên vẫn bình tĩnh lật văn kiện như đúng rồi. Cô bỗng sinh ra xúc động mắng người mãnh liệt. Nghĩ cô không làm gì được chắc. Vậy là trong cơn nóng đầu, cô đã để lại trên cổ tên đàn ông này một vết cắn. Còn chưa kịp đắc ý thì cả người đã bị kéo vào trong lòng người nào đó.

"Em....em sai rồi, anh đừng như vậy, lát nữa không phải còn có cuộc họp sao. Người khác nhìn thấy sẽ không hay đâu." Thẩm Huyên vừa nói vừa cố gắng ngăn lại người đàn ông đang muốn hạ thủ.

Mục Đình bơ đẹp lời nói của cô, hung hăng mà hôn lên đôi môi thơm ngọt. Thẩm Huyên đỏ mặt, đôi tay để ở trên vai anh, lưng dựa vào bàn làm việc. Phải một hồi lâu sau đó hai người mới tách ra. Hơi thở của cả hai vẫn còn hỗn loạn. Thẩm Huyên quay mặt đi, không nhịn được mà vò vò tóc anh: "Anh....đồ nhỏ mọn. Ngày trước em cùng anh ta đi gần nhau cũng không thấy anh phản ứng gì."

"Còn có ngày trước?" Mục Đình sầm mặt.

Thẩm Huyên: "......." Hình như cô lỡ nói gì đó rồi.

"Em đùa chút thôi mà. Ngày trước anh ta ở nước ngoài suốt, sao em có thể gặp anh ta được." Thẩm Huyên cười trừ.

Mục Đình không nói gì nữa, cứ như vậy nhìn cô. Tay anh chậm rãi xoa vòng eo thon của cô, trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh tự nhiên như cũ.

Thẩm Huyên vừa đứng dậy khỏi người anh thì bên ngoài liền có tiếng gõ cửa. Cô giật mình, vội vàng ngồi xuống ghế sofa ở bên kia. Cô vội vàng lấy gương soi đi soi lại mặt với cổ xem tên đàn ông xấu xa kia có lưu lại dấu vết gì không.

Trợ lý Chung thấp thỏm tiến vào phòng. Anh ta sợ rằng mình vừa phá hư chuyện tốt của Mục tổng. Nhưng mà anh ta đâu thể trì hoãn việc công chứ. Sau khi tiến vào, lại quan sát tình huống trong phòng, anh ta rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm. Anh ta biết mà, Mục tổng sao có thể là người tùy tiện như vậy.

"Đây là tài liệu...."

Anh ta vừa đưa một phần văn kiện đến chỗ Mục Đình, còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì ánh mắt đã bắt gặp dấu vết không bình thường trên cổ của sếp. Kia hình như là dấu răng, còn rõ ràng như vậy, ai dà, sức lực cũng không nhỏ đâu. Chắc là vừa mới lưu lại, vẫn còn vệt đỏ kia kìa.

"Đây là tài liệu ngài yêu cầu."

Trợ lý Chung nhanh trí cúi thấp đầu, ánh mắt lại quét về phía Thẩm Huyên đang ngồi trên sofa. Trong đầu anh ta đã bổ não n lần trong phòng đã xảy ra chuyện gì.

"Cậu ra ngoài được rồi." Mục Đình tùy ý nhận tài liệu được đưa đến.

Nghe thấy sếp nhắc nhở, trợ lý Chung nhanh chóng xoay người ra ngoài. Ầy, anh ta cho rằng Mục tổng là người trên cao có với cũng không tới, không thể làm ra mấy chuyện như thế này. Nhưng mà hôm nay,.... anh ta nhầm rồi. Mục tổng hóa ra còn tìm kích thích chốn văn phòng nha.

Có dùng đầu gối suy nghĩ Thẩm Huyên cũng biết ánh mắt của tay trợ lý kia là gì. Cô không nhịn được mà lườm tên đàn ông xấu xa đang ngồi nghiêm chỉnh ở đằng kia. "Cũng tại anh, người ta chắc là hiểu lầm rồi!"

Chuyện này mà truyền ra ngoài thì cái mặt già của cô còn biết giấu đi đâu?!!!

"Hiểu lầm cái gì?" Mục Đình nhàn nhạt đáp.

Thẩm Huyện hận không thể vác bàn trà lên đập cho con hàng này một trận. Ngày trước nào ai biết tên này còn có một mặt không biết xấu hổ như thế? Cuối cùng cũng đến giờ, Thẩm Huyên lặng lẽ đi theo Mục Đình vào phòng họp. Người nhà họ Mục đều ở đây, còn có một số cổ đông khác. Nhìn thế trận này cũng biết đây nhất định là một hồi gió tanh mưa máu. Mục Dịch ngồi nghiêng ở phía đối diện. Thẩm Huyên thì như kiến bò trên chảo nóng. Cô nhìn tập văn kiện trước mặt, một chữ cũng không hiểu.

Không chỉ có trợ lý Chung kì quái mà ngay cả thư kí Lý cũng nhìn sếp bằng ánh mắt quái dị. Bát quái thì bát quái nhưng vẫn cần làm tròn nhiệm vụ. Vậy là mấy người cố nén tò mò tập trung phân phát văn kiện cho mọi người. Đến chỗ Thẩm Huyên thì hơi dừng lại một chút rồi sau đó lướt nhanh.

Ngay cả những người khác cũng cổ quái nhìn Mục Đình, thi thoảng không nhịn được bèn đưa mắt đến chõ Thẩm Huyên. Không phải nói cái dấu răng kia thực sự là quá bắt mắt, làm người ta muốn không để ý cũng khó. Sống lâu mới thấy điều kì lạ, không ngờ Mục tổng thoạt nhìn đứng đắn như vậy mà cũng chịu chơi thật đấy.

Mục Đình biết ngay đây là chuyện tốt mà vợ mình làm ra. Anh bất động thanh sắc mà nhìn người phụ nữ đang ngồi ở phía dưới kia, đầu ngón tay hơi động. Thẩm Huyên vờ như không có việc gì xảy ra, bình thản mà chống tay đọc văn kiện. Thế nhưng có người không thể bình tĩnh nối. Ánh mắt Mục Dịch lộ ra chút âm trầm. Hắn nắm chặt cây bút trong tay. Chỉ cần nghĩ đến chuyện hai người họ xảy ra quan hệ, hô hấp của hắn trở nên rối loạn. Mục Diệp bên cạnh thấy vậy thì không vui chút nào. Ông ta ra hiệu, ám chỉ hắn nên thu liễm lại một chút.

Kết cục của Thẩm Dục Dân còn sờ sờ ra đấy, ông ta không muốn con trai mình lầm đường lạc lối. Đừng tưởng rằng ông không phát hiện ra tâm tư của con trai. Nó làm ra những chuyện điên rồ như vậy cũng chỉ vì một người phụ nữ!

Nội dung họp hành cũng không có gì thú vị. Thẩm Huyên như nghe thiên thư, vào tai trái, ra tai phải, vài lần còn suýt nữa gục xuống bàn. Thế nhưng thời gian còn chưa hết. Mỗi lần nhìn đến Mục Dịch ở phía đối diện, thần kinh của cô lập tức căng cứng. Cứ như vậy giằng co đến 4 rưỡi mới kết thúc.

Cô đương nhiên biết tác phẩm của mình còn trên cổ của Mục Đình. Sợ đối phương tìm mình tính sổ, cô lập tức bỏ của chạy lấy người ngay sau khi tan họp. Nhưng mà liệu ngày mai có bị bắt không thì cô không biết.

Thời điểm Thẩm Huyên vào phòng bệnh thì thấy lão gia tử đang chơi cờ cùng viện trưởng. Hai người vừa chơi vừa trò chuyện, cực kì hài hòa. Nhận thấy người tới là Thẩm Huyên, viện trưởng mới ngừng tay, cùng cô nói đến bệnh tình của lão gia tử.

"Qua thảo luận với chuyên gia, chúng tôi quyết định để lão tiên sinh dùng loại thuốc mới. Trước mắt chùng tôi sẽ khống chế, điều chỉnh liều lượng sao cho phù hợp. Còn một phần nữa đó là lão tiên sinh không thể đụng vào thuốc lá hay rượu. Không được ăn đồ dầu mỡ, cũng không được chịu kích thích quá lớn."

Nghe lời viện trưởng, Thẩm Huyên trầm mặc một hồi. Ông nội giờ đây tính tình ngày càng trẻ con, có nhắc nhở thế nào chắc cũng lén uống rượu hút thuốc. Để ông ăn uống thanh đạm lại càng bất khả thi.

"Tôi sẽ để ý đến ông cụ, phiền ngài còn phải chiếu cố lâu dài." Cô khác khí đáp lại viện trưởng.

Viện trưởng cũng gật đầu: "Đây là bổn phận của tôi." Viện trưởng cũng không nán lại lâu, nhắc nhở vài câu rồi đi.

Tiếng radio cũ khiến cô hơi đau đầu. Thẩm Huyên nhẹ nhàng rót cho ông chén nước, đoạn ôn tồn nói với ông: "Ông à, ông nghe rồi đó. Bây giờ ông phải tĩnh dưỡng cho tốt."

Âm thanh radio còn ê a phát ra một đoạn hí khúc. Lão nhân tựa vào giường, híp mắt hưởng thụ, bộ dạng có bao nhiêu nhàn nhã. Thế nhưng nghe lời cháu gái nói, ông lập tức lên giọng, rất không vui mà nói: "Hừ, ông có lúc nào không nghe lời bác sĩ. Nghe lời họ chẳng phải là chỉ uống canh suông một tháng thôi sao?

Thẩm Huyên: "......"

"Xương cốt ông còn cứng lắm, nằm một tháng trong này không phải bị biến thành rỉ sắt sao? Mấy tay bác sĩ đó ông còn lạ gì nữa. Cứ nghe bọn họ thì cảm mạo cũng bị thổi phồng thành bệnh nan y. Cái này chỉ có thể hù dọa mấy người trẻ tuổi các cháu!" Lão nhân càng nói sắc mặt càng khó coi, giống như hận không thể ngay lập tức xuất viện.

Thẩm Huyên ngồi bên cạnh ông, một tay đem radio vặn nhỏ một chút. Cô lập tức nghiêm túc nói: "Ông không muốn ôm chắt ngoại sao? Sau này thân thể ông không tốt chỉ có thể ngồi nhìn bé con thôi."

Mấy ngày nay cô nghĩ bạc cả đầu để tìm cách lay chuyển ông lão. Nghĩ đi nghĩ lại mới nhớ ông còn đang mong được bế chắt. Ha ha, để xem ông còn cứng đầu đến thế nào.

Nghe đến chắt ngoại, lão nhân ngày lập tức ngồi bật dậy. Trên mặt ông lộ rõ vẻ vui mừng: "Con nhóc này, ông nội cháu xương cốt vẫn còn cứng lắm, đâu thể suy yếu đến mức ấy được. Hai đứa  kết hôn 3 năm rồi mà chút động tĩnh cũng không có. Có thời gian thì đến khám bác sĩ trung y ông quen đi. Mẹ cháu năm đó cũng như vậy, sau khi uống thuốc liền lập tức có thai. Trong nhà phải có trẻ con thì mới hoàn hảo chứ."

Thấy đối phương càng nói càng hăng, Thẩm Huyên cũng không thể nói chêm vào câu nào. Cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi yên nghe ông cụ dạy bảo. Nói một lúc đã bàn đến chuyện bé con lập gia đình, cái tốc độ này ngồi hỏa tiễn cũng không đuổi kịp được.

Lão nhân nói say sưa, đánh bài tình cảm đủ thứ để khuyên cô đi khám. Cứ ngồi thế này cũng không phải cách hay, Thẩm Huyên đồng ý cho có lệ rồi kiếm cớ chuồn đi. Cô nhắn bác sĩ có việc gì thì cứ liên lạc với mình. Cô không thể nói mình với Mục Đình vừa mới làm chuyện đó chưa được bao lâu.

Về nhà cũng đã 7 giờ, đúng lúc dì Vương vừa làm đồ ăn xong. Đợi một lúc mà không thấy Mục Đình xuống ăn cơm nên Thẩm Huyên muốn lên thư phòng gọi người. Nhưng mà còn cái vết tích kia....cô vẫn nên ăn trước đi.

"Ông thế nào rồi?"

Thẩm Huyên rùng mình, quay lại đã thấy Mục Đình đang đi xuống. Cô trấn tĩnh đáp lại: "Ừm, ông vẫn khỏe. Bác sĩ cũng có phương pháp điều trị rồi. Chỉ cần ăn uống hợp lý là được."

Nhìn người phụ nữ còn đang mơ màng trước mặt mình, Mục Đình nhanh chóng xuống lầu.

"Vậy là tốt rồi."

Thấy anh không có vẻ gì là tức giận, tảng đá trong lòng Thẩm Huyên cũng rơi xuống. Hôm nay anh có vẻ rộng rãi nhỉ, chiếu theo tính cách thường ngày, cô dám khẳng định con hàng này sẽ làm chút chuyện gì đó.

Thẩm Huyên đứng dậy thân mật khoác tay anh. Cô chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Hôm nay,...em không khống chế được nặng nhẹ. Anh đừng tức giận nhé."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro