1. Đời tầm thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi sắp chết rồi, sinh mạng từng phút từng phút rời khỏi tôi. Mẹ thường bảo tôi là đứa mạng lớn. Hồi nhỏ có lần tôi lên cơn ho gà, ốm sốt cả tháng trời, nhà nghèo quá chẳng thuốc thang được. Mẹ chỉ cố cho tôi uống nước gừng, thế mà tôi vẫn sống. Rồi có lần tôi chăn trâu ngoài đồng, giặc thả bom. Tôi không kịp chạy vào hầm, chỉ vùi mình vào góc ruộng. Tưởng chết, ấy thế mà những người ở trong hầm trúng bom, còn tôi vô sự. Nhiều lúc tôi hận mạng mình dai nên phải sống cô đơn. Cả nhà tôi chết nửa năm trước, cũng do trúng bom. Khi ấy tôi sang chăm ngoại ốm. Lúc hay tin về nhà chỉ còn là đống đổ nát. Ba, mẹ, em tôi chỉ còn là đống máu thịt bầy nhầy, được bà con hàng xóm đắp cho manh chiếu rách. Tôi chôn họ, rồi nhập ngũ. Lúc đó lòng hận thù có thể khiến tôi làm bất cứ thứ gì. Hằng đêm tôi mơ tưởng bắt được thằng Mỹ, thằng Nguỵ nào, tôi sẽ đấm cho chúng nó đến chết. Tôi muốn xả nỗi hận, tôi muốn hỏi tại sao mày chiếm nước tao, tại sao mày giết bố tao, mẹ tao, em tao? Mày là đồ chó, tất cả chúng mày đều là đồ chó. Chúng mày đáng bị băm vằm. Trả lại tao gia đình, trả lại tao. Mỗi đêm tôi đều khóc. Trong đơn vị, không thiếu người như tôi - những nạn nhân của chiến tranh. Chúng tôi hành quân theo tuyến đường Trường Sơn. Những ngày đầu tôi còn hăng hái, quyết tâm. Nhưng sau đó tôi đã bị cái đói, bị bệnh tật ăn mòn. Nước da tôi xanh xao, hai mắt trũng, má hóp. Chẳng biết do tác phẩm của cơn bệnh số rét hay do thiểu ăn. Tóc tôi rụng nhiều và sau cạo trọc để tiện cho việc giữ vệ sinh. Người tôi mặc bộ quân phục rộng thùng thình, cáu bẩn những mồ hôi, và nếu nhìn kỹ, còn có cả những con rận, con chấy lúc nhúc. Mới 20 mà trông tôi hom hem như kẻ 3-40 tuổi. 

 Gần đây mỗi ngày tôi đều chỉ nghĩ đến cái đau và cái bụng của mình, nhưng tôi vẫn biết tôi sống để trả thù. Hết đoạn đường này, tôi sẽ đến miền Nam, sẽ ra chiến tuyến.

Tôi nghĩ vậy. 1 hoặc 2 tiếng trước. Người đồng đội của tôi, Hùng, đạp trúng mìn và lập tức tan tành. Tôi đi sau một đoạn và bị mảng bom vang trúng bụng, vai, chân. Tôi không rõ nữa, người tôi chỗ nào cũng đau. Máu từ bụng chảy ra, tôi run run lấy tay bịt lại. Hiện tại mắt tôi cay, tai tôi ù. Tôi không rõ mình cảm thấy gì nữa. Tôi không còn đủ sức để hận. Tôi không hy vọng đồng đội sẽ đến cứu tôi. Tôi chỉ thấy đau, đau quá. Xin hãy để con chết ngay đi, đừng để con chịu đựng nữa. Tôi nằm thoi thóp trên vũng bùn, xung quanh là vài mảng xương thịt của người bạn xấu số. Máu tanh gọi lũ ruồi muỗi vo ve tới. Tai tôi ong lên, mắt tôi hoa. Tôi mong chúng nó câm hết đi. 

Tôi vật vã, rên rỉ. Giờ tôi mở mắt nhìn trời được rồi. Xanh vắt, trong veo. Còn tôi, tôi sẽ chết một mình. Tôi chết trong cô quạnh, trong nhục nhã. Tôi chưa giết được giặc, tôi chưa làm gì cho đất nước. 

Vậy mà trời vẫn đẹp và xanh, như thể nó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro