1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nỗi đau ấy cứ âm ỉ mà kéo dài suốt những năm tháng qua. Tôi biết mình cần phải cố gắng mà vượt qua. Nhưng... tôi không thể. Tôi thật sự không thể nói dối chính bản thân mình. Yêu người, thương người, rồi đánh mất người, đánh mất cả bản thân. Người quá nhẫn tâm không cho tôi một cơ hội nào cả, mặc tôi níu kéo, năn nỉ, khóc lóc,... Đến bao giờ tôi mới có thể không chạnh lòng khi vô tình thấy tên người xuất hiện trên mạng xã hội? Đến khi nào tôi mới thôi đau lòng khi ai đó vô tình nhắc đến người? Đến khi nào tôi mới thôi khóc đến thở không nổi như bây giờ khi vô tình nhớ đến người? Đến bao giờ tôi mới có thể trở nên bình thường khi vô tình thấy, nhìn và nhớ người? Thời gian rất lâu để có thể làm được điều đó. Tôi đau buồn trong khi đó người vui vẻ với bạn bè, bình thản với hiện tại, sẵn lòng tán tỉnh một người khác. Tôi tự hỏi sao lại có sự bất công như vậy. Tôi mong muốn những năm tháng xưa kia tôi chưa hề gặp người, chưa hề rung động trước tình cảm của người thì bây giờ tôi không cần phải đau đớn như thế này rồi, không chừng lúc ấy người sẽ là người buồn khi bị tôi từ chối. Tôi không nỡ nhìn thấy ai đau lòng vì tôi, nên tôi cố gắng không làm người đau lòng, nhưng người đâu hay, nhiều lần người làm tôi đau lòng nhưng tôi vẫn chịu đựng vì tôi thương người hơn cả bản thân, nhưng cuối cùng người không hề yêu tôi nên không cho tôi cơ hội, mặc sức bỏ rơi tôi như chưa từng yêu tôi. Người đã nhẫn tâm xem tôi là người dưng chưa hề quen biết, sao người lại muốn tôi nhẫn tâm như người. Đã vài lần tôi cố gắng nhắn vài tin cho người, người không xem, không hồi âm, làm vậy người thấy vui lắm đúng không? Tôi thua người, thua cái nhẫn tâm của người, thua luôn cả lập trường của người, thua vì tôi còn thương người, không muốn để bản thân phải ghét người, người có hiểu được lòng tôi không? Tôi chưa từng thấy mình nghiêm túc đến như vậy. À cố chấp mới đúng. Người đã chọn rời xa tôi, mặc kệ tôi như thế nào, đã chẳng yêu thương gì tôi, xem tôi là vô hình, phớt lờ như tôi chưa từng tồn tại. Vậy mà tôi vẫn cứ hy vọng vào người. Tại sao vậy? Có lẽ tôi quá ngu ngốc rồi. Biết làm sao để bản thân nghe lí trí chứ không phải là con tim mù quáng. Tôi muốn gửi cho gió vết thương lòng này để gió cuốn bay đi thật xa, thật xa, để tôi trở nên than thản không vướng bận gì nữa, để tôi tin vào tình yêu một lần nữa, sống toàn tâm toàn ý với những gì tôi đang có, chỉ vậy thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro