Chương 1: Không quen biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt đường nhựa bốc hơi nóng hầm hập, những khóm trúc hai bên đường cũng bị cháy nắng, có cụm nằm dài ra sàn bê tông.

Omega mặc áo sơ mi trắng đứng trước cửa phòng đăng ký kết hôn.

Chàng trai trẻ có khuôn mặt thanh tú, cho dù cậu đứng trong bóng râm kín đáo nhất bên cạnh Cục Dân chính, người qua đường thỉnh thoảng cũng sẽ bất giác đưa mắt nhìn theo .

Chàng trai liếc nhìn đồng hồ, rồi nhìn bức ảnh mẹ cậu gửi trên điện thoại, tiếp tục đưa mắt nhìn về phía cuối con đường.

Chàng trai trẻ là Tô Duẫn, một Omega sắp kết hôn theo yêu cầu của gia đình.

Khi kim đồng hồ chỉ 10:20, cuối cùng cũng có một chiếc Cayenne màu đen cũng lái tới cuối con đường.

Khi cửa xe mở ra, lọt vào mắt Tô Duẫn là một đôi chân dài thẳng tắp, cậu ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt sâu thẳm của Alpha .

Thân hình Alpha thẳng tắp , vừa xuống xe, người đàn ông liền mở điện thoại lên xem. Ánh mặt trời chói lóa làm cho ảnh chụp trên điện thoại nhìn không rõ, Alpha khẽ nhíu mày.

Alpha là chủ tịch của Lộ thị, anh đã gần hai mươi bảy tuổi trước khi được kết đôi với một Omega phù hợp với mình. Cũng không phải là không có Omega bên cạnh, chỉ là những năm này trong đầu Lộ Uyên chỉ có sự nghiệp, bận rộn công việc nên không để ý đến chuyện yêu đương.

Lộ Uyên đứng trước xe một hồi, vẫn không nhìn rõ màn hình, liền xoay người đi tới cục dân chính. Bên cạnh Cục Dân Chính có một người thanh niên, Alpha chỉ nhìn thoáng qua, nhưng không biết sao lại liếc thêm vài cái.

Lộ Uyên cũng không có ý gì ghê gớm, chỉ là một người khi thấy cái đẹp thì luôn có chút tán thưởng mà thôi.

Cùng lúc đó, Tô Duẫn cũng đang quan sát alpha đang đi về phía mình, nhưng ánh mắt của người đàn ông này chỉ dừng lại ở bên cạnh cậu một lúc, sau đó đi thẳng đến Cục Dân chính. Tô Duẫn không có thời gian để nhìn rõ khuôn mặt của người đó, nhưng vì người đàn ông này đã đi thẳng đến Cục Dân chính, nên cậu nghĩ anh ta có thể đến để làm việc quan trọng khác.

Omega cũng không thèm để ý, tiếp tục ngồi xổm ở một góc xa xa nhìn ra ngoài. Sau khi Lộ Uyên đi vào tòa nhà, anh mới nhìn thấy rõ ràng chiếc điện thoại.

Một giây tiếp theo sau khi nhìn rõ điện thoại, Lộ Uyên đã đối chiếu bức ảnh trên điện thoại với Omega mà anh vừa liếc qua. Không chút do dự, anh quay người và bước ra khỏi Cục Dân chính.

Bước chân của người đàn ông rất nhẹ, khi đến bên cạnh Omega, cậu vẫn chưa phát hiện ra.

Càng đến gần Omega, anh có thể quan sát thiếu niên càng rõ ràng hơn. Cậu đang ngồi ngẩn người, mái tóc đen nhánh dài qua lông mày, chỉ lộ ra đôi mắt phản chiếu ánh nắng .

Chẳng lẽ đây là Omega anh cưới? Tim của Lộ tổng đập nhanh hơn một cách khó hiểu.

Tất nhiên, chỉ là nhanh hơn một chút.

Lục Viễn có chút mất tập trung, đi tới trước mặt Tô Vân, liền mở miệng nói thẳng: "Xin chào, xin hỏi cậu có muốn cùng tôi lãnh chứng không?"

Tô Duẫn: ? ? ? cau mày-ing.

Bị omega nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, Lục Viễn lúc này mới nhận ra lời nói của mình chút đường đột, ngượng ngùng bổ sung: "Ý của tôi là, cậu là đối tượng liên hôn của tôi sao?" Alpha bổ sung: "Đối tượng liên hôn của tôi là Tô Duẫn tiên sinh."

Tô Duẫn cũng nhìn rõ khuôn mặt của Lộ Uyên, so sánh với bức ảnh mà gia đình đưa cho cậu, cậu nhận ra rằng đây là người bạn đời của mình.

Chỉ là Omega bị Alpha chào hỏi khách khí làm cho giật mình, Tô Duẫn theo bản năng đáp lại: "À, đúng, đúng, xin chào, xin chào, tôi có thể xưng hô với anh thế nào?"

Lộ Uyên: "Xin chào, tôi họ Lộ, Lộ Uyên."

Tô Duẫn: "Xin chào, tôi họ Tô, Tô Duẫn."

Sau đó, cả hai trao đổi danh thiếp một cách lịch sự, coi như đã làm quen với nhau.

Tô Duẫn: "Vậy... chúng ta lãnh chứng ngay bây giờ?"

Lục Nguyên: " Đi thôi, dù sao cũng đã tới."

Tô Duẫn: ...Được rồi.

Trong lúc Tô Duẫn còn đang mơ màng, giấy hôn thú vậy mà cũng cầm tới tay rồi.

Tuy nhiên, liên hôn gia tộc đặt ra trước mắt, hai người thật trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, đã tính toán xong sau khi kết hôn ai lo phận nấy.

Nhưng cả Lộ Uyên và Tô Duẫn đều không nghĩ đến việc tìm người khác. Lộ Uyên là tổng giám đốc, bận rộn đến mức ngày nào cũng không chạm đất, không có thời gian suy nghĩ. Hơn nữa, anh đã kết hôn, vì vậy Tô Duẫn vẫn là Omega của anh ấy, một thành viên trong gia đình Lộ của anh ấy.

Tô Duẫn thì có thời gian, nhưng Omega suy nghĩ đơn giản hơn nhiều, cậu chỉ là có chút lười biếng mà thôi.

Dù sao thì, như câu nói: "Mọi con đường đều dẫn đến thành Rome", tình yêu là con đường dẫn đến hôn nhân, cậu đã đứng ở Rome rồi, tại sao phải tìm kiếm những con đường đó? Tô Duẫn cảm thấy suy nghĩ của mình rất hợp lý.

Huống chi, trong nhà Tô Duẫn còn có mấy anh trai, thân là Omega của gia tộc, không cần lo lắng chuyện gia nghiệp, Omega dứt khoát tự mình mở một cửa hàng bánh ngọt, cũng có thể sống nhàn nhã sung sướng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro