mang thai con của tình địch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ebook tạo bởi: EbookTruyen.VN

Giới thiệu:

Tác giả: Cốc Vũ Công Tử

Editor: nghichimte (wattpad @meotamthe1178)

Tình trạng bản gốc: Hoàn (52 chuơng + 2 phiên ngoại) Tình trạng bản edit: Hoàn (7/8/2020

) Thể loại: Đam mỹ, 1x1, chủ thụ, HE, sinh tử văn, giới giải trí, đáng yêu nhạy cảm thụ x luu manh tổng tài công, ngọt, sủng, từ tình địch biến tình nhân

Văn án:

Từ khi mới dậy thì, Chu Tử Thư đã coi việc xử lí tình địch là quan trọng nhất.

Cậu biết làm sao đuợc, sau khi truởng thành, không những không xử lí đuợc tìnhđịch, còn bị nguời ta làm tới mang thai.

Cung tổng tài thầm thuơng trộm nhớ nguời trong lòng đã bao nhiêu lâu, sau khi gậplại còn thề sẽ nắm lấy nguời ta, ai ngờ không những không chộp đuợc, còn bịtruyền ra tai tiếng với tình địch!

Cung tổng tài vẻ mật ghét bỏ, cho dù anh là gay thì cũng sẽ không đói bụng ăn quàngmà yêu đuơng với Chu Tử Thư.

Không lâu sau đó, Cung tổng tài ôm nguời đẹp da trắng trong lòng hôn một cái - thơm quá!

Chương 1

01.

Mùa hè qua đi, Bắc Thành vẫn nóng nhu lò nung, nhiệt độ ngày sau còn cao hơn ngày truớc.

Buổi tối 8 giờ, sau khi tan tầm, Cung Tuấn dừng chiếc Audi đen xinh đẹp ở bênđuờng, nhẹ nhàng buớc xuống.

"Giám đốc Cung, rốt cuộc cậu bị nguời đẹp nào níu buớc vậy, anh đây đã chờ cậu nửa ngày rồi." Triệu Phổ ngồi ở quán nuớng ven đuờng, nhìn Cung Tuấn khoan thaitới muộn, nói một cách bực tức.

Cung Tuấn đáp lại Triệu Phổ một tiếng, bọn họ đã chơi với nhau từ cái thời còn quấn tã. Truớc đó Triệu Phổ đã hẹn Cung Tuấn đi ăn BBQ từ sớm, nhung tên ngốc này lạilề mề 8 giờ mới đến.

Trên bàn đã bày sắn bảy, tám dĩa đồ nuớng, huơng thơm toả tứ phía, Cung Tuấn đã ngửi thấy từ xa. Anh sảng khoái cởi áo khoác ra, mở cổ tay áo ra rồi bắt đầu ngấu nghiến mấy que đồ nuớng trên bàn. Ăn đến lúc bụng có cảm giác hơi no, anh mới dùng vẻ mật tỉnh bơ mà nói: "Anh trai đây sao lại giống cậu đuợc chứ, không có gìlàm suốt ngày cứ đi lang thang. Chiều hôm nay có họp, sổ sách của đám kia lúc nào cũng bộn rộn, thân là giám đốc, tôi còn cách nào đâu? Hội nghị vừa kết thúc tôi đã lái xe tới đây ngay rồi."

Cung Tuấn học một truờng đại học top đầu về sửa chữa máy tính, khi đó thị truờng game trong nuớc vẫn bị các game nuớc ngoài chiếm cứ. Từ khi còn học đại học, Cung Tuấn đã rất nghiện chơi game, cứ chơi suốt ngày suốt đêm. Sau một thời gianchơi đi chơi lại vài game mãi, Cung Tuấn mới quyết định khai phá ra vài game mới. Lúc ấy chỉ có anh và vài nguời bạn cùng làm biên trình, say mê nghiên cứu ra một trò chơi nhỏ. Sau này khi quy mô ngày càng lớn, Cung Tuấn nhận ra thị truờng gametrong nuớc còn chua có nhà

tu bản rót vào, có khả năng làm ra tiền, lập tức sáng lập Công ty TNHH Khoa học Kỹthuật Truờng Ngu.

Nhiều năm trôi qua, bảy, tám phần thị truờng game trong nuớc đã bị Truờng Ngu chiếm cứ. Triệu Phổ trơ mắt nhìn Cung Tuấn là một tên phú nhị đại điển hình lại có thể cố gắng dốc sức đến thế, chỉ có thể cảm khái rằng một kẻ trầm tính mê trò chơi cũng có thể thành công.

Cung Tuấn cao gầy đẹp trai, nguời mậc tây trang giày da, ăn que nuớng thôi cũng nhuăn ở nhà hàng năm sao, lại còn toả ra hormone đàn ông thành công độc thân nhiều tiền, làm mấy cô gái nhỏ liếc tới nhìn không ngừng, chọc cho Triệu Phổ ghen ghét không thôi.

"Lần nào đi chung cũng có một đám con gái nhìn cậu, anh đây cảm thấy nhờ phầnlớn công lao của cậu anh mới độc thân đó." Triệu Phổ vẫy tay với chủ quán, giơ muời ngón tay ra, chốc lại nói với Cung Tuấn: "Đêm nay không say không về."

"Cậu độc thân thì liên quan gì tới tôi? Tôi thấy là phần lớn mọi nguời không vừa mắtcậu." Cung Tuấn vừa nói liến thoắng, vừa ăn không ngừng, mãi đến lúc bàn ăngần nhu bị quét sạch, anh cũng ăn đến no nê mới tiếp tục ba hoa: "Ba đây nói chocon biết, trong một ngày không xa nào đó, sẽ có một cô gái mắt mù có khả năng nhìn xuyên qua vẻ ngoài cằn cỗi của cậu, vừa ý tâm hồn của cậu..."

Vừa dứt lời, một chuỗi nhạc chuông Tiếng Anh vang lên, Triệu Phổ rùng mình một cái, nghĩ thầm, lời bài hát này còn là tình ca nữa chứ.

Ngẩng đầu thì thấy nguời đối diện lộ ra vẻ mật vui mừng xen lẫn kinh ngạc, dùng khăn giấy lau vội tay một cái rồi nghe điện thoại.

"Hà Dục sao? Buổi tối tìm tôi có chuyện gì không?... Không bận, không bận..." Cung Tuấn đối diện trên mật toàn là niềm vui phơi phới, giống hệt con gái thanh xuân đang yêu đuơng mận nồng. "A, không có gì đâu, không phiền không phiền, tới lúc đó tôi sẽ đón cậu ta."

Nói nhảm vài câu, cuối cùng Cung Tuấn vẫn luu luyến mà dận dò: "Làm bác sĩ bận lắm, buổi tối cậu nhớ chú ý an toàn."

Lúc này chủ quán bung muời lon bia uớp lạnh lên bàn, Cung Tuấn cúp điện thoại, nói với chủ quán: "Ông chủ, cho thêm một ly hồng trà lạnh, có đá nha."

"Nói không say không về, Cung Tuấn cậu đang làm gì vậy? Uống hồng trà lạnh? Sao không uống bia?" Triệu Phổ vẻ mật xám xịt. Gần đây Cung Tuấn giống nhu Đuờng Tăng đi Tây Thiên lấy kinh, còn phải trải qua 9981 nạn mới có thể đem Cung Tuấntôn đại Phật dọn ra (*). Hắn lại nhìn vẻ mật cuời ngu của Cung Tuấn, làm Cung Tuấncuời nhu thế chỉ có một nguời, vì vậy hắn nhanh trí hỏi: "Là bác sĩ ngoại khoa đó?"

(*) Suốt hành trình đi Iấy kinh, Đường Tăng đã trải qua 14 năm du hành nghìn dặm,Iặn Iội, sưu tập kinh thư Phật giáo với mong nguyện mang được bộ kinh thư hoàn hảo hơn về Trung Quốc. Trên đường đi, Đường Tăng phải kinh qua 81 khổ nạn, trên đường gặp đủ Ioại quỷ quái, yêu ma, danh, Iợi, tình Iôi kéo. "Tây Du Ký" kể rằng,quãng đường ấy dài đến "10 vạn 8 nghìn dặm". (24h.com.vn) Mình nghĩ rằng ý nói muốn Iôi kéo LCT ra ngoài đi chơi rất khó khăn.

Đuờng tình duyên của Cung Tuấn rất nhấp nhô. Thời còn học cao trung đã trúngtiếng sét ái tình với một bạn học nam, từ đó đi trên con đuờng làm gay không lối về.

Xung huynh đệ với nguời ta nhiều năm nhu vậy mà không dám thổ lộ, nguời kia lại không biết gì, cuối cùng vẫn đuờng ai nấy đi, không giữ liên lạc. Sau này, Cung Tuấn có quen thêm vài nguời bạn trai, không quan hệ thể xác cũng không thật sự động tâm, kết quả vẫn giống nhau, ai nấy đều bỏ đi. Một lần nọ, Cung Tuấn bị gãy xuơng phải đi bệnh viện khám thì gập lại mối tình đầu, nguời anh đã yêu thầm khi xua.

Nguời nọ mậc áo blouse trắng, Cung Tuấn nhìn đến hung phấn không thôi. Nói bónggió với nhau một hồi thì biết đối phuơng vẫn

còn độc thân, anh liền mừng rỡ đến quên luôn lối về, làm Triệu Phổ ghét bỏ kinh khủng.

Cung Tuấn không biết mình đang bị khinh bỉ, rót hồng trà ra ly uống giống nhubia. "Cậu ấy nhờ tôi đón em trai câu ấy, nhóc đó vừa tới Bắc Thành. Ban đầu cậuấy định đích thân đi đón, không ngờ lại phải trực ban đột xuất, nhờ tôi đi hộ một chút."

"Đó cũng đâu phải chính chủ, cậu còn vui cái gì chớ?" Triệu Phổ bĩu môi, "Tuy rằnganh đây không yêu đàn ông, nhung cách theo đuổi vợ thì vẫn hiểu, cậu làm vậy, sau này chỉ có nuớc đội cậu ta lên đầu mà sống, lúc đó cậu chịu khổ chứ ai?"

"Cậu thì biết cái gì? Cái này gọi là dỗ nguời ta." Cung Tuấn duỗi đùi ra, nói một cách khí phách: "Trong ba tháng này, tôi phải bắt lấy Hà Dục vào tay."

...

Chu Tử Thư vất vả lắm mới có đuợc kì nghỉ hai tháng, ngay lập tức vội vội vàng vàng mà trở về Bắc Thành.

Hồi còn đi học, cậu rất nổi tiếng vì nhan sắc của bản thân. Sau khi tốt nghiệp, lại nhờ cái danh nguời đẹp nhất truờng học mà thuận lợi kí hợp đồng với một công ty quản lý.

Sau khi kí hợp đồng, sinh hoạt về sau chắng thể nào tự do nhu truớc nữa. Bất cứ lúc nào muốn tìm anh trai, công ty sẽ lấp đầy lịch trình, làm cậu oán giận không thôi. Nguời đại diện khuyên nhủ, làm nghệ sĩ phải vội mới tốt, chạy lịch trình nhiều mới nổi, cố gắng chờ một chút nữa thôi, nên cậu mới nhẫn nhịn.

Cũng có thể là do Chu Tử Thư than trách quá nhiều, sau khi vừa kết thúc một kịch internet, công ty cho cậu hắn một kì nghỉ dài hai tháng. Mới vừa biết tin là cậu đã đật vé máy bay tới Bắc Thành rồi.

Chu Tử Thư đứng ở trên lề đuờng, bên cạnh có một cái vali hành lý nho nhỏ, đeo một cái khẩu trang đen. Cậu có đôi mắt đào hoa xinh đẹp, đứng duới ánh đèn đuờng chiếu sáng nhu chứa đựng vô ngần ánh sao. Khi vừa mới gập nhau, nguời đại diện đã cảm thán rằng, cậu quả là sinh ra để làm minh tinh, khí chất trên nguời thuộc dạng caoquý, nguời bình thuờng không dám lại gần.

Bởi thế nên tuy rằng Chu Tử Thư đứng ở ven đuờng thu hút vô cùng, nhung chắng ai dám tới quấy rầy cậu, quá lắm thì chỉ lén lén lút lút chụp vài tấm ảnh thôi.

Đến 10 giờ nhanh vậy? Chu Tử Thư đứng trong bóng đêm thầm nghĩ, đã trễ thế này rồi, Hà Dục bận lắm, đúng là không nên kêu anh ấy đón mình. Nhung chua gập anh ấy 1 năm rồi, trong lòng rất nhớ anh ấy.

Chu Tử Thư buồn chán, ngón tay vuốt tới vuốt lui trên màn hình điện thoại, cuối cùng lại mở khung trò chuyện WeChat với Hà Dục ra, nickname hiện ra chữ anh Hà Dục.

Tin nhắn phía trên là thời gian máy bay hạ cánh, Hà Dục nói 10 giờ sẽ đón cậu, cậu còn cố ý tìm một cái emoji đáng yêu ngoan ngoãn đáp lại. Sơ Tầm biết rõ Hà Dục chắc chắn sẽ chịu thua mỗi khi cậu làm nũng.

Ngay lúc cậu còn chua biết phải nhắn gì, Hà Dục lại giống nhu tâm linh tuơng thôngmà gửi một đoạn: [Thư Thư, hôm nay anh phải trực ban, không đón em về nhàđuợc.]

Giọng điệu của nguời nọ vẫn ôn hoà nhu xua, Chu Tử Thư thậm chí còn tuởng tuợng ra dáng vẻ dịu dàng của đối phuơng, khóe mắt cậu lại cong lên. Sau khi lấy đuợc bằng tốt nghiệp thạc sĩ, Hà Dục công tác ở một bệnh viện có danh tiếng, từ đó trở đi lúc nào cũng bận rộn, thời gian nghỉ ngơi ít đến tội nghiệp.

Cậu vừa định nói không cần tới đón, em có thể tự về thì đối phuơng lại nhắn:[Anh đã nhờ một nguời bạn tới đón em, em tìm một nơi đông nguời nghỉ ngơi truớc đi, nhớchú ý an toàn.]

Chu Tử Thư suy nghĩ một lát rồi quyết định không từ chối nguời nọ. Cậu thích nhất làcảm giác đuợc Hà Dục quan tâm, làm cậu cảm giác nhu bản thân là nguời quantrọng nhất của nguời nọ. Vì vậy Chu Tử Thư trả lời: [Em sẽ ngoan ngoãn chờ.]

Thật là chán, Chu Tử Thư nhìn chằm chằn con đuờng truớc mật. Bây giờ còn rất nhiều nguời đứng ở đây, chốc chốc lại có một chiếc xe vuợt qua cậu, nhung lại cómột chiếc Audi lui tới lui lại truớc mật cậu ba bốn lần, làm Chu Tử Thư nghi ngờ rằng bản thân bị paparazzi bám theo.

Nếu không thì tại sao đối phuơng cứ 10-20 phút lại xuất hiện truớc mật mình? Chu Tử Thư nghĩ, coi nhu mình có chút danh tiếng, nhung bị paparazzi viết thì cũng không tốt. Ngay lúc cậu muốn đi ra khỏi sân bay, chiếc Audi đen dừng lại truớc mật cậu.

Chu Tử Thư đề phòng nhìn đối phuơng, trong đầu hiện ra vài tình huống giả lập thì cửa sổ xe đã chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mật của một nguời đàn ông. Bây giờ đang là ban đêm, Chu Tử Thư không thể nhìn rõ khuôn mật nguời đàn ông, nhung điều đó không ảnh huởng tới việc cả nguời đối phuơng toả ra khí chất hấp dẫn nồng đậm, còn rất quyến rũ.

Nguời đàn ông nói một cách quan tâm: "Cậu chắc là Chu Tử Thư nhỉ, anh cậu nhờ tôi đến đón cậu."

Chu Tử Thư cảm thấy nguời truớc mật có chút quen thuộc, còn rất đẹp trai. Khách quan mà nói, diện mạo này trong giới giải trí cũng có thể coi là đẹp rồi. Chu Tử Thưđang có 8 điểm thiện cảm với đối phuơng, mơ hồ cảm thấy duờng nhu đã gập nguời này ở đâu, nhung vẫn không nghĩ ra.

Nguời đàn ông đi xuống xe, Chu Tử Thư tiếp tục phát hiện, dáng nguời đối phuơngcũng đẹp lắm, vừa nhìn đã biết đối phuơng thuờng

xuyên rèn luyện. Chu Tử Thư lại nhìn, cảm thấy bản thân có thể nhìn xuyên qua lớp quần áo mà cảm nhận đuợc tầng tầng lớp lớp cơ bắp xinh đẹp, không nhịn đuợc màcho đối phuơng thêm 0,5 điểm.

Nguời đàn ông nhấc hành lý để vào cốp một cách nhẹ nhàng, Chu Tử Thư lại nói cảm ơn, khách khí mà ngồi ở ghế phụ lái.

Ô tô chạy vững vàng trên cao tốc, trong xe lại bật nhạc nhẹ, trùng hợp lại là bài hát của nữ ca sĩ mà Chu Tử Thư thích, làm cậu thả lỏng cả nguời.

Tiếp đó, nguời kế bên nhu vô tình lại nhu cố ý mà nói, lúc nhận đuợc điện thoại của Hà Dục thì ngay lập tức chạy từ công ty đến đây, giọng nói có thể nghe ra mộtchút ý lấy lòng.

Chu Tử Thư xoay mật quan sát nguời đàn ông, lát sau lại tháo khẩu trang. Xộc vào trong mũi là mùi nuớc hoa nồng đầm nhung không khó ngửi, chỉ là ngửi kĩ thì có thể nhận ra thoang thoảng mùi đồ nuớng BBQ.

Chu Tử Thư xoay đầu đi, nói cho có lệ: "Làm phiền anh rồi."

Nguời này lừa cậu. Trên đời làm gì có ai chạy từ công ty đến lại dính mùi BBQ cơ chứ? Nói chuyện giả dối, giống nhu coi cậu là con nít vậy. Chu Tử Thư tuy không vạch trần lời nói dối của nguời nọ, nhung thiện cảm lúc mới gập đã bay mất sạch, vì thế cả đuờng về nhà cậu không nói gì

Có thể đối phuơng nghĩ rằng cậu lạnh lùng, từ đó cũng không nói chuyện nữa. Bên trong xe rất hài hoà, ngoại trừ tiếng nhạc nhu có nhu không thì còn mùi huơng đồ nuớng BBQ nồng nậc xông vào khoang mũi.

Nháy mắt đã tới tiểu khu mà Chu Tử Thư thuê. Cậu không nói một lời đi xuống xe,nguời kia đem vali đua cho cậu.

Đèn LED của tiểu khu rất sáng, chiếu vào khuôn mật của nguời đàn ông, làm cậu cóthể nhìn thấy thật rõ. Mũi rất cao, mày kiếm cuơng

nghị, vẻ ngoài sạch sẽ dứt khoát này làm Chu Tử Thư đột nhiên dao động. Cậu cuốicùng cũng nhớ ra nguời này là ai, sắc mật lập tức trở nên khó chịu.

"Cung Tuấn?" Giọng Chu Tử Thư lạnh lẽo, đôi mắt đào hoa híp híp lại, nhu động vậthoang dã chuẩn bị đi săn mồi.

"Tôi còn tuởng rằng cậu không nhận ra tôi, thật là đau lòng." Cung Tuấn đè những ngón tay thon dài lên cửa xe, nhếch môi lộ ra nụ cuời tám cái răng tiêu chuẩn vôcùng đẹp trai. Anh đùa giỡn: "Tôi với cậu ở cùng một tiểu khu, rảnh thì đi tìm anh trai đây đi chơi nha."

Nói xong câu này, Cung Tuấn leo lên xe rời đi trong ánh mắt bén đến độ có thể giết nguời của Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư tức đến sóng cuộn biển gầm, đạp một cái lên vali, trong lòng chửi Cung Tuấn tận một ngàn câu.

Sao anh ta lại nhu âm hồn không tan vậy chứ, ở Bắc Thành lại còn dây dua với anh trai cậu!!


dã beta (12/6/2020) - nghichimte

Chương 2

02.

Chu Tử Thư lạnh mật xách vali vào nhà, đật trong phòng khách, lập tức gọi điện thoại cho Hà Dục, muốn hỏi vì sao Hà Dục lại nhờ vả Cung Tuấn đón mình.

Cậu nhìn chằm chằm màn hình, ngọn lửa ghen ghét trong lòng nổi lên cuồn cuộn. Cậu hít sâu một cái, nhắm mắt ngồi trên sopha, chờ bản thân bình tĩnh lại.

Chu Tử Thư có một lịch sử đấu tranh lâu dài với Cung Tuấn, nếu có thể ghi ra bằng chữ, hắn có thể biên soạn thành một cuốn từ điển Oxford thật dày.

Sau khi thành trẻ mồ côi thì Chu Tử Thư ở nhờ nhà Hạ Dục. Lúc ấy cả Hà Dục lẫn Cung Tuấn đều học đại học. Hà Dục là nguời đã an ủi và động viên cậu, nhờ vậy Chu Tử Thư mới có thể bình an vuợt qua đoạn thời gian khó khăn kia. Kể từ đó, cậu vẫn luôn muốn ở gần Hà Dục, cho tới giờ vẫn luôn nhu thế.

Lần đầu tiên Chu Tử Thư nhìn thấy Cung Tuấn, cậu đã nhạy bén nhận ra hai nguời có quan hệ rất thân thiết, vì vậy cực kì ngoan ngoãn mà gọi một tiếng "anh Tuấn".

Tuy rằng lúc đuợc bàn tay to lớn của Cung Tuấn xoa đầu, cậu có chút khó chịu, nhung vì bản thân đang ăn nhờ ở đậu, cậu lại không phải một đứa trẻ vô lễ nên Chu Tử Thư vẫn luôn chịu đựng Cung Tuấn.

Không lâu sau, cái đuôi cáo của Cung Tuấn bị Chu Tử Thư phát hiện. Khi ở nhà thì Cung Tuấn không muốn ở cùng cậu, anh không có gì làm thì coi phim cùng với HàDục, đã vậy lại còn khoác tay lên vai Hà Dục.

Chu Tử Thư đã từng ám chỉ với Hà Dục rằng cái tên Cung Tuấn này không phải nguời tốt, nhung Hà Dục chỉ cho rằng đó là tâm lý tuổi phản nghịch, cậu cũng đành bó tay. Để tránh cho tên cóc ghẻ Cung Tuấn này "ăn" hiếp Hà Dục, cậu liền nhắm tới Cung Tuấn mọi lúc mọi nơi. Cậu lén lút đạp bể lốp xe Cung Tuấn, làm cho lúc Cung Tuấn đi chơi chung với Hà Dục thì bị tiêu chảy, tóm lại là làm mọi cách không cho hai nguời ởriêng với nhau.

Sau này, mãi đến khi Cung Tuấn bắt đầu gây dựng sự nghiệp, Hà Dục lại đến thành phố khác học, liên hệ giữa hai nguời cũng không còn, thì Chu Tử Thư mới thở phào nhẹ nhõm.

Mấy năm không gập Cung Tuấn, cậu đã quên luôn đối phuơng trông nhu thế nào rồi.Năm nay gần 30, khí chất của Cung Tuấn đã trở nên trầm ổn hơn xua, sự lắng đọng của năm tháng càng làm khuôn mật anh trở nên sắc sảo. Lúc còn ở sân bay, Chu Tử Thư thậm chí còn không nhận ra anh.

Chu Tử Thư buồn bực một lát rồi quyết định dọn dẹp nhà cửa. Chung cu này là cậu bỏ tiền ra thuê, lý do là vì công việc cậu khá đậc thù, hơn nữa cậu cũng sợ Hà Dục bị paparazzi quấy nhiễu cuộc sống hằng ngày. Nói là vậy, nhung thời gian cậu ởBắc Thành rất ít, bình thuờng chìa khoá vẫn đua cho Hà Dục giữ, việc dọn dẹp cũngthuờng do Hà Dục xử lý.

Cậu nằm lỳ trên giuờng, ngửi ngửi mùi bột giật mà Hà Dục thích, lại cảm thấy an tâm, mơ mơ màng màng mà ngủ mất.

Sinh hoạt hằng ngày của Chu Tử Thư không hề có quy luật, không ngủ tới trua cậu sẽkhông ra khỏi giuờng. Khi Chu Tử Thư nghe tiếng chuông cửa vang lên, đầu óc cậuvẫn còn mơ mơ hồ hồ. Vừa nhớ ra rằng hôm nay Hà Dục sẽ tới, cậu lập tức tỉnh hắn. Chu Tử Thư nhảy tới nhà vệ sinh đánh răng rửa mật, rồi cố gắng đè xuống vài lọn tócđang cong lên.

Trong guơng hiện ra khuôn mật tròn tròn mềm mềm của Chu Tử Thư, cậu mậc quần áo ở nhà, từ trên xuống duới đều tản ra hơi thở thanh xuân cực kì mê nguời.

Mở cửa chống trộm ra, vừa nhìn thấy Hà Dục là khoé miệng Chu Tử Thư lập tức cong lên, nhung lại nhanh chóng hạ xuống khi nhìn thấy khuôn mật kẻ đứng đằng sau.

Cung Tuấn trung ra bản mật thiếu đánh, cuời cuời: "Ban nãy Hà Dục gập tôi thì cậu còn ngủ, chúng tôi cùng đi chợ mua chút rau." Anh giơ giơ hai túi rau lớn, giống nhuhai túi chiến lợi phẩm to bự.

Chu Tử Thư nghiến răng nghiến lợi mỉm cuời.

Cậu không hiểu sao mình có thể gập lại Cung Tuấn, đã thế còn ở chung một tiểu khu.

Ngay bây giờ, cậu chỉ muốn một cuớc đá bay Cung Tuấn đi thật xa.

"Cậu đừng chọc Thư Thư, nó mới thức dậy, một lát hai nguời còn phải nấu cơm." Đây cũng không phải lần đầu Hà Dục làm nguời giải hoà, hắn phải vuốt lông Chu Tử Thư thì mới mang Cung Tuấn vào nhà đuợc.

Tục ngữ nói một núi không thể chứa hai hổ, một phòng cũng không thể chứa Chu Tử Thư và Cung Tuấn. Chu Tử Thư hờn dỗi chạy đi duỡng da, để lại Cung Tuấn nhu gà trống thắng trận mà chạy khắp lãnh thổ tuần tra, nhu muốn để lại mùi huơng của mình ở mọi nơi. Cung Tuấn khi thì chạm vào TV của Chu Tử Thư, lúc thì vuốt ve CD củaChu Tử Thư. Hà Dục là nguời đứng xem toàn bộ, lắc lắc đầu giống nhu nguời cha bất lực với hai đứa trẻ cãi nhau, rồi mới xoay nguời vào bếp làm cơm trua cho Chu Tử Thư.

Hắn cũng không biết tại sao hai nguời đó lại ghét nhau đến vậy.

Cung Tuấn dạo quanh một vòng, chán rồi thì quay về phòng bếp. Anh dựa vào cửanhìn Hà Dục đeo tạp dề, kế vòi nuớc bày ra một kệ đồ ăn, đột nhiên sinh ra cảm giác năm tháng êm đềm. Cung Tuấn nghĩ, cuộc đời của bản thân đã trôi qua một phần ba, thậm chí còn nhiều hơn. Mấy năm qua sống tự do tự tại, nếu nhu có một

nguời ở chung, cho dù có thêm một cậu em vợ lúc nào cũng làm nguời ta lo lắng đichăng nữa, thì cũng đã hoàn hảo lắm rồi.

Anh đến gần bếp hỏi Hà Dục: "Cần tôi phụ gì không?" Hà Dục nghĩ nghĩ, "Cậu chật thịt đuợc không?"

"Đuợc!" Cung Tuấn lập tức vén tay áo, khí thế bừng bừng mà lấy con dao phay mới tinh từ trên giá, động tác dứt khoát vô cùng.

Nhìn dáng vẻ quen tay của Cung Tuấn, Hà Dục yên tâm quay đi tiếp tục rửa rau. Ai ngờ nguời bên cạnh không ngừng cạch cạch cạch cạch, Hà Dục cạn lời nhìn Cung Tuấn chật thịt mà nhu hiện truờng vụ án, thịt ba chỉ trên thớt cực khổ chịu chà đạp, thớt cũng bị băm nát.

Hà Dục: "... Hay là cậu ngung đi, để tôi làm cho."

Cung Tuấn nhíu mày, anh là phú nhị đại, từ nhỏ đã đuợc nguời khác chăm lo ăn ngon mậc đẹp, hiển nhiên không hiểu đuợc sự vất vả khi vào bếp. Anh chỉ tức giận, lần đầu tiên anh cảm thấy mình không đủ trình độ làm một thứ gì đó.

Cung Tuấn vẫn muốn giúp, Hà Dục không cản đuợc anh, đành quăng cho anh một củ tỏi để lột.

Sơ Tầm rửa mật xong thì lấy vận tốc ánh sáng bắt đầu duỡng da, trong lòng thầmnghĩ, không thể để Cung Tuấn ở chung với Hà Dục đuợc, nếu không Hà Dục chắcchắn sẽ bị Cung Tuấn quấy rối. Chai này lọ kia thay phiên nhay mở ra đóng lại, Chu Tử Thư vô cảm xoa sữa duỡng ẩm lên mật, lần đầu tiên cậu có cảm giác các buớcchăm sóc da quá dài quá nhiều, thậm chí còn nhớ nhung quãng thời gian cao trung cầm khăn quẹt một cái lên mật cùng với Hà Dục.

Lau mật xong, Chu Tử Thư nhìn ra phòng khách, quả nhiên không có ai. Cậu chạy qua phòng bếp thì thấy Cung Tuấn đang ngồi xổm một góc lột tỏi.

Hà Dục vừa thấy Chu Tử Thư tới đã vẫy vẫy tay bảo cậu lại, đá Cung Tuấn ra ngoài, Cung Tuấn giơ tay yếu ớt đòi quyền tạm trú ở phòng bếp, Hà Dục lại vung tay lên: phản kháng không có hiệu quả.

Cung Tuấn lề mề ở cửa nửa ngày, nhìn chòng chọc Hà Dục phối hợp cực kì ăn ý với Chu Tử Thư, nguời ngoài còn chắng có đến một cái kẽ hở để chui vào, trong lòng buồn ruời ruợi nhung lại không thể giống cô vợ nhỏ ghen tuông lải nhải, đành đến chỗ chơi máy chơi game Chu Tử Thư đật ngoài phòng khách.

Trong phòng bếp lúc này chỉ còn lại hai anh em Chu Tử Thư với Hà Dục, lúc này hắn mới hỏi: "Công việc gần đây sao rồi? Bận lắm hả?"

Chu Tử Thư nhìn đồ ăn trên kệ đã qua sơ chế, liệt kê một vài món ăn trong đầu, nghe Hà Dục hỏi vậy thì theo thói quen làm nũng: "Mệt chết em rồi, mới 6 giờ đã phảiđến phim truờng quay phim, ngủ cũng không đủ."

Chu Tử Thư là nguời bị bệnh buồn ngủ giai đoạn cuối, ngủ không ngon thì sẽ cáu gắt, buổi sáng 6 giờ đã phải dậy đối với cậu chắng khác nào cực hình. Hà Dục nghe cậu nói vậy liền phì cuời: "Đi làm việc còn muốn ngủ nuớng, fan không chê cuời em sao?"

"Mấy cô ấy sẽ không chê cuời em đâu, đau lòng em còn không kịp nữa là..." Chu Tử Thư nói đuợc một nửa, nghe loáng thoáng đuợc tiếng buớc chân, lập tức nhào tới ôm Hà Dục từ phía sau, siết vòng eo Hà Dục, dán lên lỗ tai hắn thì thầm: "Nhung có anh đau lòng em nhất đúng không."

Hai anh em cũng lâu rồi không thân thiết nhu vậy, trong không khí cũng tràn lan dịu dàng, Hà Dục nhẹ nhàng nói: "Sao còn giống con nít vậy."

Chu Tử Thư nghe tiếng buớc chân đi xa, cảm thụ vòng eo ấm áp của Hà Dục, cậu luu luyến không nỡ buông tay, uớc gì thời khắc này có thể kéo dài một chút.

Hà Dục nhẹ nhàng nói: "Nếu nhu ba mẹ biết em có nhiều nguời thích nhu vậy, chắc chắn sẽ kiêu ngạo vì em."

Chu Tử Thư cứng nguời một chốc rồi giả vờ nhu không có gì mà buông eo Hà Dụcra, làm nũng: "Anh Hà Dục, em đói bụng lắm rồi, muốn ăn nấm kim châm xào tỏi~"

"Đi băm tỏi đi." Hà Dục vỗ vỗ cánh tay Chu Tử Thư, không nói gì về việc Chu Tử Thưcố ý lảng sang chuyện khác, chỉ đua tỏi Cung Tuấn đã rửa cho Chu Tử Thư.

Năm đó ba mẹ Chu Tử Thư cùng nhau đi du lịch thì gập tai nạn xe cộ, gia đình 3 nguời chỉ có Chu Tử Thư còn sống sót. Lúc sau Chu Tử Thư gập phải chuớng ngạitâm lí, sợ ngồi xe, sợ ở một mình. Truớc đó ba mẹ Chu Tử Thư vẫn luôn giúp đỡ Hà Dục, lúc nghe tin dữ, hắn lập tức đón Chu Tử Thư về nhà mình duỡng thuơng.

Hà Dục đã từng mời bác sĩ tâm lý cho cậu, tuy rằng mấy năm nay Chu Tử Thư chắng có chỗ nào không giống nguời bình thuờng, nhung Hà Dục vẫn luôn nhớ rõ biểu cảm gấp gáp của bác sĩ lúc ấy.

Đứa nhóc này bọc mình trong một cái kén, không chịu lộ ra ngoài, cũng không cho ai vào trong. Cố tình quên đi quá khứ chỉ có thể trị ngọn, không trị đuợc gốc. Làm cách nào đó để Chu Tử Thư chui ra khỏi cái kén, lại đào bỏ nơi đau đớn ấy đi mới là biện pháp đúng, chứ không phải trùm một lớp cát dày lên trên rồi bỏ đi, nhu vậy vết thuơng bên trong sẽ chỉ ngày càng thối rữa.


dã beta (12/02/2020) - nghichimte

Chương 3

03.

Chu Tử Thư đật tỏi trong lòng bàn tay, cẩn thận lột ra lớp vỏ ngoài, trong lòng cảmthán mình đúng là thiên tài, không làm đầu bếp đúng là một tổn thất lớn.

12 giờ trua, Cung Tuấn cuối cùng cũng ngẩng đầu ra khỏi máy trò chơi.

Hình ảnh Chu Tử Thư ôm Hà Dục trong phòng bếp vẫn luợn lờ trong đầu không vứt đi đuợc. Cung Tuấn luôn cảm thấy hình ảnh ấy có chút kì quái, cho dù là anh em thì cũng đâu cần thân thiết đến vậy?

Anh là con một, không biết anh em trong nhà thân thiết với nhau là nhu thế nào, nhung chỉ cần trong đầu hiện lên Tuấnợng đó là lại không thoải mái.

Đồ ăn đã nấu xong, bốn món mận một món canh. Cung Tuấn đi vào bếp thì thấy Hà Dục đang bung mâm lên bàn, chân chó nhảy ra xung phong: "Cậu nấu ăn mệt rồi, để tôi dọn lên cho."

Chu Tử Thư đang xới cơm ở trong bếp nghe vậy thì híp mắt, phủi tay ngung làm:"Tôi cũng rất mệt, làm phiền anh xới cơm mang ra phòng khách luôn đi."

Buớc chân Cung Tuấn khựng lại một chút.

Hà Dục cảnh cáo: "Không đuợc nói nhu vậy, rất không lễ phép."

Chu Tử Thư bĩu môi, tiếp tục xới cơm, nghĩ thầm cái tên Cung Tuấn này cứng đầu thật.

Ăn cơm xong, Hà Dục đi rửa chén, Cung Tuấn nối gót theo sau, thấy Chu Tử Thưkhông đi theo thì mới nói nhu trút đuợc gánh nậng:

"Trên đuờng Huớng Duơng có một quán ăn tại nhà mới khai truơng, chủ quán là bạn tôi, chiều nay tôi có một phòng đơn. Cậu có muốn đi ăn chung không?"

"Hôm qua tôi trực ban, chiều nay còn phải ngủ bù, hay cậu đi chung với Thư Thư đi?"

"Thôi bỏ đi, đi chung với nhóc đó có gì tốt? Nói không chừng còn ở nhà nguời ta đánh nhau một trận..." Cung Tuấn thở dài, thử tuởng tuợng ra cảnh kia lập tức chịu không nổi. Tình cảnh đêm qua còn ngay trong trí nhớ, Chu Tử Thư không nhận ra anh thì còn có thể giữ im lậng, vừa nhận ra một cái là y nhu mèo xù lông.

Hà Dục cất xong chén đữa đã rửa sạch sẽ rồi lấy khăn lau sạch tay: "Thư Thư lúc nào cũng hoã nhã với mọi nguời, chỉ luôn luôn có ác cảm với cậu, chắc chắn có nguyên nhân, nó không phải một đứa trẻ không nói lý. Hay là cậu mời nó đi chung đi, có gìđể tôi hoà giải mâu thuẫn giữa các cậu?"

"Mâu thuẫn giữa tụi tôi lớn lắm, đụng đến thằng nhóc thì y nhu rằng biến thành con nhím, tôi đã chết mấy lần vì bị gai bắn rồi," Cung Tuấn thở ngắn than dài, "Tôi nghi ngờ nhóc đó không phải em trai cậu. Vì sao cùng ba cùng mẹ (*) nhung tính cáchlại khác nhau nhu vậy?"

(*) Bản gốc ghi Ià "DNA giống nhau", nhung trên thực tế thì chí có trẻ dồng sinh cùng trŕng mới có DNA giống nhau, mà HD và ST Iại không phải sinh dôi cùng trŕng, chonên mình mạn phép sŕa Iại.

"Tôi với em ấy không có quan hệ huyết thống." Hà Dục nhớ lại chuyện xua, biểu cảm có chút thuơng xót: "Nhà tôi nghèo, từ nhỏ đã đuợc ba mẹ Chu Tử Thư giúp đỡ học phí, đôi khi cũng qua nhà họ chơi. Ai ngờ đuợc ba mẹ Chu Tử Thư đều qua đời dotai nạn xe hơi, lúc đó Chu Tử Thư còn học sơ trung."

"Cho nên cậu nhận Chu Tử Thư làm em trai?" Lông mày Cung Tuấn nhíu lại, thời còn đại học Hà Dục đột nhiên nói mình có một đứa em trai, anh cũng không hoài nghi dù chỉ một chút.

Rõ ràng khi còn học cao trung, lúc nào Hà Dục cũng lẻ loi một mình.

Hà Dục gật đầu: "Thời điểm ba mẹ Chu Tử Thư xảy ra chuyện, em ấy cũng ở trên xe, nhung chỉ có em ấy sống sót. Lúc tôi đi thăm, Chu Tử Thư cực kì tự bế, chắng để ý tới ai. Bác sĩ tâm lý nói đó là di chứng sau vụ tai nạn, nhung em ấy có chút phản ứng với tôi, vì vậy tôi đem em ấy về nhà."

"Sau này Thư Thư có tốt lên một chút, nhung đến bây giờ một nguời bạn cũng không có, vẫn không muốn xa tôi. Đó không phải là biện pháp tốt, giống nhu lại đivào ngõ cụt." Hà Dục nói tiếp: "Tôi cảm thấy tình huống hiện tại khá giống với lúcấy, em ấy chắng hứng thú với ai trừ tôi, cũng chỉ có một chút tình cảm với cậu."

Cung Tuấn buông tay: "Vậy cũng tốt, tức giận cũng là một loại tình cảm."

Hà Dục phì cuời: "Đừng có quậy, nó có chút trẻ con, lại không chịu lớn. Ở chung với nó lâu cậu sẽ cảm thấy nó thực ra rất đáng yêu."

"Tôi hi vọng nó có thể giống nhu nguời bình thuờng kết bạn, yêu đuơng." Hà Dục nói.

...

Cung Tuấn quyết định mang Chu Tử Thư đi ăn cơm, Hà Dục lại dận dò một lúc lâu giống nhu phải hoàn thành nhiệm vụ gì đó rất quan trọng rồi mới cho Chu Tử Thư đi. Cả Chu Tử Thư lẫn Cung Tuấn đều muốn đua Hà Dục về nhà, hắn lại xua tay từ chối: "Hai nguời đi đi, anh đi tàu điện ngầm là đuợc rồi."

Nói rồi liền quay đi, để lại Cung Tuấn và Chu Tử Thư một lớn một nhỏ đứng truớc cửatiểu khu.

Cung Tuấn ho một cái, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy. Tốt hơn hết là làm đẹp mối quan hệ với Chu Tử Thư. Quá khứ của Chu Tử Thư có chút đáng thuơng, hơn nữa có khituơng lại họ sẽ là quan hệ thân thích,

coi nhu mang con nít đi chơi là đuợc rồi. Nghĩ xong, Cung Tuấn vuốt vuốt mũi nói: "Buổi chiều tôi sẽ tới đón cậu, anh cậu nhờ tôi mang cậu đi tới quán kia ăn cơm."

Chu Tử Thư liếc anh một cái, cảm thấy tên Cung Tuấn này thật nhiều chuyện.

Anh trai cậu vừa mới nói rằng Cung Tuấn muốn mời hắn đi ăn ủng hộ quán, nhung hôm qua Hà Dục trực ban, hôm nay lại phải ngủ bù, cuối cùng lại nhờ cậu đi dùm.

Ban đầu Chu Tử Thư cũng không muốn đi cùng Cung Tuấn, nhung xét tới việc CungTuấn ban đầu là mời Hà Dục, cậu lại không muốn hai nguời đó ở riêng với nhau, vìvậy mới lấy tinh thần hi sinh mà đáp ứng chuyện này.

Bốn giờ chiều, Cung Tuấn đã chờ ở duới từ sớm. Hôm nay anh không đi Audi mà đã đổi thành BMW, làm Chu Tử Thư cảm thấy gã này thật hu hỏng.

Cái này thật ra cũng oan cho Cung Tuấn lắm. Gần đây đám con nhà giàu có rất nhiều thú vui, nguời thì chơi xe, kẻ thì chơi gái. Anh có biết một nguời còn Chu hữu một loạt Maserati ở một biệt thự tầng hầm. Tính ra, Cung Tuấn chỉ Chu hữu có hai chiếc xe đã là keo kiệt lắm rồi.

Cung Tuấn không có ham muốn gì nhiều với vật chất, chỉ là có chút mê game,điều này là rất bình thuờng, quá lắm chỉ lãng phí chút điện. Thậm chí sau này anh cũng thành lập một công ti game, cống hiến cho GDP của quốc gia, còn đuợc bầu làm thanh niên tài năng xuất chúng, cả nuớc có mấy đứa con nhà giàu có thể đạtđuợc vinh dự nhu vậy?

Lại nói, Cung Tuấn đổi xe là do cần phuơng tiện ra vào Bắc Thành, mà cả hai chiếc đều vô cùng thực dụng. So ra thì nhận thức của anh vẫn tiết kiệm hơn đám con nhà giàu kia nhiều lắm.

Chu Tử Thư không quen ở chung một chỗ với Cung Tuấn, liền hạ cửa sổ xe xuống, nhung bên ngoài gió nóng bên trong gió lạnh đập vào mật rất khó chịu, cậu lại đen mật nâng cửa kính lên.

Cung Tuấn thấy một màn nhu vậy cũng không ngăn cản. Một lát sau, không khí trong xe im lậng, anh mới mở miệng: "Tuy không biết lúc nào tôi đã chọc giận cậu, nhung tôi là bạn của anh cậu, vẫn luôn yêu thuơng cậu nhu em trai."

Những lời này hiển nhiên đã vuợt qua trình độ hằng ngày của Cung Tuấn, còn mang theo chút chút dịu dàng. Anh không thể không cảm thán mình càng ngày càng trởnên nhu vậy, mọi khi là một nguời đàn ông mạnh mẽ, cho tới giờ mới phát hiện ra mật này.

Chu Tử Thư nảy lên chút nghi ngờ trong lòng, Cung Tuấn không giống loại nguời có thể nói ra những lời này. Cậu nghiêng nghiêng đầu, tỏ ra hứng thú với việc liệu thằng cha Cung Tuấn này sẽ còn phun ra đuợc câu nào nữa.

"Lúc tôi còn nhỏ cũng rất dính mẹ, lúc mẹ tôi đi mua đồ lót còn lén đi theo, làm các chị sợ muốn chết." Giống nhu nhớ lại kí ức hồi mình còn nhỏ, Cung Tuấn cuời tuơi.

Đây là lần đầu tiên Chu Tử Thư nghiêm túc nghe Cung Tuấn nói chuyện. Có lẽ là do nói đến mẹ mình nên ngữ điệu của Cung Tuấn cũng dịu dàng hắn đi, hiếm khi lại làm cho Chu Tử Thư không chán ghét.

Xét về phuơng diện nào đó thì Cung Tuấn cũng là một tên thích lảm nhảm, chỉ cần đụng đến lĩnh vực anh quen thuộc thì sẽ tự động nói xa xả. Cho tới lúc đi hết cao tốc Cung Tuấn mới ngừng, anh còn phát hiện nhóc quỷ đáng ghét Chu Tử Thư hiếm khi lại không xen vào, cũng không cuời khẩy.

Anh nhớ tới sự chiếm hữu của Chu Tử Thư đối với Hà Dục, tức khắc lại đau đầu, đúng là Hà Dục đã giao cho anh một nhiệm vụ gian nan không tuởng.

"Tôi và anh cậu là bạn học cao trung, còn học chung đại học. Quen biết cậu ấy đã lâu nên tôi cũng biết cậu ấy là một nguời hiền lành. Hồi còn cao trung, khi tôi đánh nhau với nguời khác cũng là cậu ấy đem vào phòng y tế, coi nhu có duyên từ kiếp truớc."

"Nhung anh không phải trai thắng." Chu Tử Thư nghe đuợc ngụ ý trong câu nói của anh, không tự tin lắm mà phản bác một câu, nói cho cùng thì chuyện Cung Tuấn thích Hà Dục vẫn là cậu chủ quan phỏng đoán.

Cung Tuấn nói dối không chớp mắt, trong lòng lại hiện lên hình chữ thập cầunguyện: "Tôi thích con gái ngực to, con trai phắng lỳ tốt chỗ nào?"

Hai nguời đi vào quán ăn, không khí bên trong cũng không khẩn truơng lắm. Quán mới khai truớc nên nguời ủng hộ rất nhiều, băng khánh thành còn chua dọn, đất cũngđầy mảnh vụn rực rỡ.

Triệu Phổ đang nói chuyện với khách hàng, mắt thấy Cung Tuấn tiến vào, còn đemtheo một nguời thì lập tức nghênh đón.

"Nguời anh em, cậu rốt cuộc cũng tới." Hắn một bên vỗ vai Cung Tuấn, một bênliếc nhìn nguời bạn mình mang tới.

Lúc truớc Cung Tuấn nói cho hắn biết hôm nay sẽ mang bác sĩ tới. Tuy rằng hắn đã nghe nói rất nhiều về mị lực của bác sĩ, nhung thật ra cả hai vẫn chua chân chính gậpnhau một lần nào.

Trong đầu Triệu Phổ tuởng tuợng ra đủ Tuấnợng, rằng bác sĩ già nhu thế nào, có bao nhiêu nếp nhăn còn câu dẫn nguời anh em của hắn. Hôm nay hắn cũng có tâm tình hóng chuyện, rất muốn nhìn đến tột cùng nguời làm Cung Tuấn mê đến điên cuồng có vẻ ngoài ra sao.

Đúng lúc hắn liếc qua nguời bên cạnh vài lần, lại kìm lòng không đuợc nhìn thêm vàilần nữa — quả nhiên là yêu tinh!

Lớn lên sao lại đẹp nhu vậy!!!

Trách sao Cung Tuấn lại trầm mê, đến hắn cũng không nhịn đuợc mà cong một tí.

Chu Tử Thư thân là nghệ sĩ, đã sớm quen bị nguời ta nhìn chằm chằm nên cũng không phản cảm, nguợc lại Cung Tuấn có chút không vừa mắt, ho nhẹ một tiếng.

Triệu Phổ nhu mới tỉnh mộng, lập tức đua tay tới truớc mật Chu Tử Thư, nói: "Chào cậu, bác sĩ gì đó, tôi là Triệu Phổ. Tôi đã nghe Cung Tuấn nhắc đến cậu nhiềunăm, nó cũng thích cậu nhiều năm rồi."

Cung Tuấn lại ho khan vài lần, làm Triệu Phổ vô cùng lo lắng nói: "Cậu có bị cảm không nha, mùa hè nóng nực bị cảm cũng không dễ chịu, mau đi khám bác sĩ đi."

Chu Tử Thư mật không biểu cảm quay đầu nhìn Cung Tuấn. Cung Tuấn: "..."

(nghichimte: Ôi anh Triệu dúng Ià dồng dội heo:))) )

Cung Tuấn thầm nghĩ tiêu rồi tiêu rồi. Triệu Phổ vừa đua họ tới ghế lô đã bị Cung Tuấn đuổi đi.

Hai nguời nhìn nhau không nói gì, Cung Tuấn thử hỏi một câu: "Chúng ta kêu phục vụ gọi món? Quán này mời đầu bếp từ thủ đô về, nghe nói rất có tay nghề, làm đồ ăn rất tuyệt vời."

"Tôi cũng thấy anh rất rất tuyệt vời." Chu Tử Thư nhìn chằm chằm Cung Tuấn, giốngnhu muốn chọc thủng lớp da mật dối trá của anh.

Bị phát hiện quá nhanh, Cung Tuấn thật ra cũng rất cạn lời. Ban đầu anh nghĩ sẽ tới đây cùng với Hà Dục, coi nhu một lần hẹn hò nên mới hung phấn bừng bừng đi khoe với Triệu Phổ. Ai ngờ tạm thời nguời tới thay đổi nên anh mới quên dận Triệu Phổ.

"Vừa nãy ở trên xe anh còn nói chỉ là bạn bè bình thuờng với anh trai tôi, không hềcó ý nghĩ bậy bạ." Chu Tử Thư không hề khách khí.

Cậu cảm thấy bản thân thật ngu ngốc muốn chết, còn đi tin tuởng lý do Cung Tuấn thoái thác.

Cái tên nhóc Chu Tử Thư này thật phiền phức, nếu nhóc không phải em trai của Hà Dục thì anh đã xử lý từ lâu rồi. Anh trai chứ đâu phải mẹ, yêu đuơng với ai còn phải nói với nhóc một tiếng sao? Cứ cho là Hà Dục là mẹ nhóc đi, mẹ nó — ông trời muốn mua, mẹ nhóc muốn cuới, Chu Tử Thư lấy tu cách gì mà quản?

Nhung Chu Tử Thư không phải em trai ruột của anh, tuy rằng về sau cũng sẽ là một loại "em trai" thân thuộc khác, nhung hiện tại không phải thời điểm để nổi bão. Hồi trua anh còn thề son sắt với Hà Dục sẽ mang Chu Tử Thư đi chơi thật vui, lỡ nhu khitrở về Chu Tử Thư cáo trạng anh thì làm sao bây giờ?

Mậc dù Cung Tuấn rất khinh thuờng những nguời đã truởng thành còn chạy đi về cáo trạng với gia đình, nhung anh cũng không dám liều.

Tuy Cung Tuấn là con nhà giàu nhung bản chất lại là nông dân bần hàn, am hiểuđộc miệng, cũng không am hiểu dỗ nguời. Anh làm ra bộ dáng thắng nam nhung thật ra cực kì tra nam: "Cậu đừng nghe Triệu Phổ nói bậy, tôi với anh cậu thật ra cựckì thuần khiết..."

Ánh mắt Chu Tử Thư bay ra từng tia khinh thuờng.

Cung Tuấn bị khinh thuờng, lại không thể đáp trả, đành làm nhu công kích của Chu Tử Thư không tồn tại.

Trong lòng đã tính toán sẽ đền tội với Hà Dục nhu thế nào, thuận tiện nhận trừngphạt, dù sao cũng không giấu đuợc.

Chu Tử Thư nói giống nhu có thuật đọc tâm: "Anh thích anh trai tôi, anh ấy biết không?"

Anh vừa định nói không biết, Chu Tử Thư đã chận truớc anh: "Anh đoán xem, nếu tôi cho anh trai tôi biết anh thích anh ấy, hai nguời còn có thể làm bạn nữa không?"

Tay Cung Tuấn có chút ngứa ngáy, thằng nhãi ranh này sao lại phiền nhu vậy?Chắng lẽ còn chua hết thời kì phản nghịch? Anh hôm nay đành thay trời hành đạo! Miệng mở ra một nữa, không biết sao anh lại nghĩ tới một màn diễn ra ở phòngbếp buổi trua hôm nay.

Con dê con ngoan ngoãn hiền dịu Chu Tử Thư với ác ma đang ngồi truớc mật anh duờng nhu không cùng chủng loại. Chu Tử Thư cũng chỉ biết ngoan ngoãn truớc mật Hà Dục.

Cung Tuấn có lẽ đã quen với ánh mắt công kích của Chu Tử Thư, lúc này còn có tâm tình nhớ lại khoá học tâm lý anh đã học để lấy học phần. Cái tuổi đó rất cmn cố chấp, Cung Tuấn thuờng xuyên thức đêm chơi game thâu đêm nên ở trên lớp luôn ngủ, chỉ có vài buổi có hứng thú mới nghe một chút.

Có một lần nói về con đực tìm bạn tình, bình thuờng sẽ nguy trang mục đích giao phối chính mà tiếp cận con cái.

Cung Tuấn nhớ lại hình ảnh Chu Tử Thư ôm Hà Dục.

Không trách vì sao Cung Tuấn luôn cảm thấy họ thân thiết đến quái lạ, đậc biệtsau khi biết hai nguời không phải anh em ruột.

Anh cũng có quan hệ cực kì thân thiết với Triệu Phổ, nhung cũng không có ôm ấp nhunguời yêu.

Cung Tuấn: "...!!!"

Chu Tử Thư còn có ý đồ dùng ánh mắt giết chết đối phuơng, khoé miệng nguờiđối diện lại giuơng lên một chút khiến cho cậu ngẩn ra.

Cung Tuấn nói một cách vô cùng chắc chắn: "Cậu thích Hà Dục."

Bốn chữ này giống nhu sấm sét, Chu Tử Thư nắm tay dựa ghế ngồi, cuời lạnh: "Tâm tu anh xấu xa thì cảm thấy nguời khác cũng giống nhu anh?"

"Tôi cũng đã qua độ tuổi của cậu, còn cái gì về thiếu niên mà tôi không biết?" Cung Tuấn nắm chắc thắng lợi, không vội vàng hấp tấp, thậm chí tâm tình còn tốt lên. Anh lật tờ thực đơn, hỏi: "Muốn ăn cái gì? Gọi thoải mái đi, tôi mời khách."

"Anh đừng có mà suy nghĩ bậy bạ." Chu Tử Thư tức giận, nghiêng đầu dùng ánh mắt cảnh cáo liếc Cung Tuấn.

Cung Tuấn cuời tủm tỉm: "Tôi không có suy nghĩ bậy bạ, tôi có lập luận chứng cứ rõ ràng."

Chu Tử Thư giận đến cầm thực đơn ném qua một bên, nghĩ rằng cơm này ăn không nổi nữa liền đứng dậy rời đi.

Tay còn chua kịp đụng vào tay nắm cửa đã nghe nguời phía sau chậm rì rì nói: "Cậu đoán xem, nếu tôi nói cho anh trai cậu biết cậu thích anh ấy, hai nguời còn có thể làm anh em nữa không?"

Chu Tử Thư hận đến ngứa răng, chỉ có thể ngồi trở lại, trong lòng đem Cung Tuấn lăng trì ngàn vạn lần.


Đã beta (4/8/2020) - nghichimte

Chương 4

04.

Chu Tử Thư hoàn toàn không cảm nhận đuợc mùi vị món mà mình đã ăn. Cậu vẫn luôn hối hận bản thân thiếu kiên nhẫn, Cung Tuấn có chứng cứ gì chứng minh cậu thích Hà Dục?

Chỉ cần cậu đánh chết cũng không thừa nhận, Cung Tuấn cũng sẽ không có cách nàokhắng định. Nhu vậy sẽ không nhu hiện tại, cậu bị Cung Tuấn nắm lấy điểm yếu.

Chuyện Hà Dục là trai thắng Chu Tử Thư xác định trăm phần trăm. Lấy hiểu biết củacậu đối với Hà Dục mà nói, Hà Dục sẽ không bao giờ ở chung với nguời đàn ông thích hắn.

Cung Tuấn không có Hà Dục thì còn có thể tìm nguời khác, nhung Chu Tử Thư lại không tuởng tuợng nổi mình sẽ sống sao nếu không có Hà Dục. Đó là thế giới chỉ còn lại một mình cậu.

Chu Tử Thư nghĩ cũng không dám nghĩ. Chín năm truớc khi ba mẹ qua đời, chỉ để lại một mình cậu đối mật với thế giới này, cái loại sinh hoạt trong đau khổ đó, cậu không dám trải nghiệm lần thứ hai.

Đây là lí do vì sao nhiều năm qua Chu Tử Thư chỉ dám ngầm đấu tranh với Cung Tuấn mà không dám quang minh chính đại. Nếu Hà Dục mà biết nguời mình luôn coi là em trai lại thích mình, chắc chắn sẽ kéo dài khoảng cách với cậu.

Hiện tại cậu có thể ôm Hà Dục, có thể nắm tay Hà Dục, không thoả mãn ở chỗ nào? Nhung nếu Cung Tuấn phá đám thì làm sao bây giờ? Lúc đó cậu sẽ không cách nào thân mật với Hà Dục nữa!

Nếu nhu là Chu Tử Thư năm 30 tuổi thì tâm trí sẽ hoàn toàn truởng thành. Lăn lộntrong xã hội đã nhiều năm, giải quyết việc nhỏ nhu vậy căn bản không tốn bao nhiêu sức lực.

Nhung bây giờ Chu Tử Thư chỉ mới 20 tuổi đầu, mới vừa buớc ra khỏi truờng, hoàn cảnh sinh hoạt đơn giản, mọi thứ cậu quan tâm cũng chỉ có Hà Dục. Cung Tuấn chạm vào đuợc nơi bí ẩn nhất trong lòng cậu, quả thực là nắm rõ cậu đến 7 phần.

Guơng mật xinh đẹp của Chu Tử Thư toàn là ảo não, Cung Tuấn thấy mà tâm tình rất tốt, nghĩ thầm thù năm đó bị bắt nạt cuối cùng cũng trả lại đuợc.

Chu Tử Thư hồi tuổi dậy thì phiền phức cực kì. Cậu ngăn cách bản thân ra khỏi nguời khác, chỉ giữ chật Hà Dục ở bên nguời. Cậu bọc chính mình cùng với Hà Dục trong một hàng rào tre, mậc cho ai tiến vào vuờn hoa bí mật của cậu với Hà Dục đều sẽbị từng thứ từng thứ tấn công.

May mắn là vòng giao hữu của Hà Dục không trải rộng khắp mọi nơi nhu Cung Tuấn. Mấy năm nay hắn chỉ mang Cung Tuấn về nhà chơi chung, vì vậy Cung Tuấn vinhquang trở thành đối tuợng công kích duy nhất của Chu Tử Thư.

Cung Tuấn cá tính hoạt bát có quan hệ không tệ với Hà Dục thời cao trung. Cung Tuấn chủ động bắt chuyện với Hà Dục vài lần, về sau trở thành bạn bè thân thiết.

Lúc ấy Hà Dục còn nhận tiền trợ giúp của ba mẹ Chu Tử Thư, mà Cung Tuấn chỉ biếtrằng Hà Dục nhờ có giúp đỡ mới đuợc học ở truờng tu nhân có tài nguyên giáo dục tốt nhất. Vì sợ Hà Dục mất mật, anh cũng không dò hỏi nhiều về vấn đề này, mà Hà Dục cũng chua từng chủ động nhắc tới.

Thắng cho đến khi cả hai học đại học, Hà Dục đột nhiên xin nghỉ hai tuần. Hắn nóitrong nhà có nguời thân qua đời phải đi thăm viếng.

Hai tuần sau Hà Dục dọn về nhà ở. Bởi vì hai nguời không học chung lớp nên Cung Tuấn thuờng chạy đến kí túc xá tìm Hà Dục. Có một lần anh không thấy Hà Dục ở kítúc xá, số lần nhu vậy có thể đếm trên đầu ngón tay.

Hai nguời căn bản có quá ít cơ hội gập mật, Cung Tuấn còn hấp tấp muốn tỏ tình với Hà Dục. Anh thích Hà Dục nhiều năm nhu vậy, đuơng nhiên sẽ không ngồi yên chờchết. Lần đầu tiên anh chạy đến nhà của Hà Dục, cũng là lầm đầu anh nhìn thấy Chu Tử Thư.

Hễ ai nhìn đến Chu Tử Thư cũng đều bị kinh diễm, huống chi Cung Tuấn còn cong nhu nhang muỗi. Ấn tuợng của anh đối với Chu Tử Thư tốt cực kì. Trong mắt Cung Tuấn, Chu Tử Thư giống nhu một con thú nhỏ trong rừng rậm, ánh mật trời chiếu lên nguời cậu nom cực kì đáng yêu. Đến nỗi khi Hà Dục nói với Cung Tuấn rằng Chu Tử Thư là em trai hắn, anh cũng chua từng hoài nghi. Cả nguời anh toả ra khíchất nhu nguời cha già hiền từ, lần nào đến nhà Hà Dục chơi cũng mang theo một phần quà nhỏ cho Chu Tử Thư.

Sau này Cung Tuấn mới biết, không thể trông mật mà bắt hình dong! Kinh nghiệm ông cha ta truyền lại đều là kinh nghiệm xuơng máu!

Vẻ ngoài Chu Tử Thư nhìn ngoan ngoãn đáng yêu, còn đang trong tuổi dậy thì, cảnguời vừa mới cao lên một chút, trông giống nhu con mèo nhỏ. Hà Dục lo lắng Chu Tử Thư không ở nhà một mình đuợc, hơn nữa Chu Tử Thư vừa mất ba mẹ, đúng là rất yếu ớt, nên mỗi lần anh đi chơi cùng với Hà Dục, hắn đều đem theo củ cải nhỏ này.

Đem thì đem đi, dù sao anh cũng rất thích củ cải nhỏ này.

Không bao lâu sau, củ cải nhỏ này liền lộ ra bản chất. Một lần cuối tuần kia Cung Tuấn cọ cơm Hà Dục, ăn uống no nê rồi lại luyến tiếc rời đi. Bỗng dung lòng bàn chân dẫm phải vật gì đó mềm mềm... là con giun! Đã vậy còn bị nát bét nhu tuơng! CungTuấn hoảng sợ cực kì, rõ ràng muốn luu lại hình ảnh không sợ trời không sợ đất cho Hà Dục, nhung sự thật mất lòng, Cung Tuấn lại sợ giun đến hét thất thanh á á á, nuớcmắt lung tròng.

Hình ảnh đẹp đẽ gì đó đều tan thành mây khói. Lúc Hà Dục hỏi tới, anh cũng xấu hổ không dám nói, có thiếu niên hăng hái khí phách nào nguyện ý mất mật truớc nguờimình thích chứ?

Cung Tuấn thấy khoé miệng Chu Tử Thư nhếch lên cao, giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Những việc kiểu này một hai lần liền quên. Thân là một nguời đàn ông chân chính, Cung Tuấn cũng không phải nguời toan tính nên liền cho qua, huống chi nguời quấy phá vẫn là một đứa nhóc xinh đẹp.

Những trò đùa dai nhỏ nhật đến Cung Tuấn nhớ cũng không hết. Dù sao Chu Tử Thư nhất định phải làm anh mất mật truớc mật Hà Dục, chơi vậy vui lắm à?

Có lần Cung Tuấn mời đuợc Hà Dục cùng đi dạo. Anh để xe đạp duới đất, bản thân thì lên lầu chờ Hà Dục. Bởi vì có tâm tu muốn đi riêng với Hà Dục cả quãng đuờng nên anh mới khuyên Hà Dục đuờng xá nguy hiểm, cho Chu Tử Thư ở nhà làm bài tập vẫn an toàn hơn.

Hà Dục thấy có lý, liền bảo Chu Tử Thư ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập, còn bản thân thì xuống lầu cùng Cung Tuấn.

Cung Tuấn trong lòng thoả mãn, nghĩ đến cảnh cùng Hà Dục ngắm cảnh đẹp, lẩm bẩm gì đó, kết cục leo lên xe lại không đạp đuợc.

Hà Dục đạp đuợc một quãng xa mới phát hiện Cung Tuấn không theo kịp, đạp về lại thấy bánh xe truớc sau củ Cung Tuấn đã xẹp xuống.

Cung Tuấn rốt cuộc không nhịn nổi, chiếc xe đạp này là anh tích cóp hai năm tiền lìxì mới mua đuợc, còn chua kịp thể hiện truớc mật Hà Dục đã bị Chu Tử Thư chọc thủng hai lỗ.

Thằng nhãi ranh này sao lại phiền nhu thế?

Cuối cùng lần đi dạo này tan thành mây khói, hai nguời đành quay về nhà làm dạy học cho bạn dê con trung thành nào đó.

Cung Tuấn đuơng nhiên sẽ không bỏ qua cho Chu Tử Thư. Ngày đó khi Hà Dục làm cơm chiều, chừa lại Cung Tuấn và Chu Tử Thư ngồi cùng với nhau, nhất thời không khí vô cùng căng thắng.

Chu Tử Thư mậc quần áo lông xù ở nhà, mũ còn may thêm hai cái lỗ tai thỏ, ngoan ngoãn bung ly sữa nóng Cung Tuấn mới đua, trên miệng còn dính một vòng vết sữa.

Nếu là bình thuờng, nhìn tới cảnh này thì một chút tức giận trong lòng Cung Tuấn đều tan hết. Nhung chỉ duy nhất lần này, nghĩ tới hai năm tiền lì xì vốn để thể hiện truớcmật Hà Dục đều bị thằng nhóc này phá hết, anh liền giận sôi máu.

Cung Tuấn xách tai Chu Tử Thư lên, kéo cậu ra khỏi chỗ ngồi.

Chu Tử Thư có thể là không nghĩ tới tên dân đen này lại dám lớn gan nhu thế, xúc phạm đến long thể, nhất thời không biết làm sao, chỉ biết cầm lấy ly sữa, mở to hai mắt, một bộ dáng bị kinh hãi quá mức.

Cung Tuấn muốn dạy dỗ Chu Tử Thư một phen, vì vậy vẫn xách theo lỗ tai cậu, gằn giọng nói: "Hôm nay em có làm sai cái gì không, nói với anh?"

Có thể là bình thuờng Cung Tuấn diễn vai nguời cha già gần gũi hiền hoà đến nhập tâm, nói một cái là lật mật, tốc độ quá nhanh. Vành mắt Chu Tử Thư chợt đỏ lên,khiến cho Cung Tuấn xách lên cũng không đuợc mà buông tay cũng không xong.

Hai nguời giằng co một lúc lâu, đột nhiên Chu Tử Thư quăng một câu: "Xin lỗi."

Cung Tuấn có chút thụ sủng nhuợc kinh (duợc yêu thuơng mà Io sợ), anh không nghĩ tới Chu Tử Thư vậy mà lại nhận sai, đắn đo có nên bỏ qua cho cậu hay không.Nhung Cung Tuấn là nguời kiên định, vì vậy hung dữ nói: "Nếu lần sau bị anh bắt quả tang, anh sẽ đánh mông em."

Khi Hà Dục đi vào phòng khách, thấy đuợc vành mắt hồng hồng của Chu Tử Thư, hỏi làm sao vậy, Cung Tuấn tuỳ tiện ứng phó: "Có thể là chúng ta còn trở về dạy nó học bài, cảm động đến khóc đó."

Nhờ lúc này mà Chu Tử Thư ngoan ngoãn một thời gian, uy hiếp có tác dụng không tệ. Chỉ là Cung Tuấn còn đắc ý không đuợc mấy ngày, Chu Tử Thư lại ngựa quenđuờng cũ giở thói luu manh quậy phá.

Đét mông là không thể rồi. Đối với Cung Tuấn là gay mà nói, việc này bị nghi ngờ có liên quan đến quấy rối tình dục.

Nói tóm lại là Chu Tử Thư tiếp tục anh dũng đấu trí với Cung Tuấn. Lúc đầu CungTuấn còn dạy dỗ Chu Tử Thư, lúc sau vì gầy dựng sự nghiệp mà bận đến tối tăm mật mũi. Thời gian đi học là hết sức eo hẹp, huống chi nhà Hà Dục còn nuôi một con dê con trung thành phiền toái.

Lúc lâu sao, Hà Dục phải học chuyên sâu, Chu Tử Thư cũng đã lên đại học, Cung Tuấn cũng có con đuờng riêng phải đi của mình, liên hệ giữa ba nguời cứ thế mà đứt.

Khoảng thời gian truớc anh gãy tay đi bệnh viện khám, có ai ngờ sẽ tái ngộ với Hà Dục đang mậc áo blouse trắng đâu? Duyên phận chính là kì diệu nhu vậy đó.

Cung Tuấn nhìn Chu Tử Thư đang giận dữ đối diện, tâm tình không hiểu sao thật vui.

Anh còn nhớ lần phá xe đạp, anh cái gì cũng chua nói, Chu Tử Thư đã thừa nhận.

Thật sự là một chút cũng không thay đổi.


Đã beta (4/8/2020) - nghichimte

Chương 5

05.

Gần một bữa cơm, Cung Tuấn vẫn chua nghĩ ra biện pháp trị Chu Tử Thư.

Nhóc lì là phải phạt, nhung cũng không thể đét mông, cái này làm cho Cung Tuấn có chút đau đầu.

Cách nhau một bàn đồ ăn, Cung Tuấn thấy Chu Tử Thư còn ngồi phát ngốc ở kia, vì vậy hung tợn nói: "Ăn mau, không thôi tôi nói với anh cậu cậu thích hắn."

Chu Tử Thư vốn dĩ muốn ngồi chờ Cung Tuấn ăn xong thì đi, nghe vậy chỉ có thể hậm hực nhẫn nhịn cầm chén lên.

Cung Tuấn hài lòng, nhóc lì không ăn cơm, chắc chắn là do bị chiều hu.

Sau khi ăn xong, Cung Tuấn chở Chu Tử Thư về nhà. Trên đuờng đi cậu cứ nhu ngồi trên một đống lửa, luôn nghĩ xem Cung Tuấn sẽ làm khó cậu nhu thế nào, kết quảchắng có gì xảy ra.

Chu Tử Thư an phận mấy ngày, không dám đi đâu, cũng không dám gọi cho Hà Dục, chỉ ngây ngốc ở nhà. Không chờ đuợc điện thoại của Cung Tuấn, lại thấy nguời đạidiện gọi tới.

Tuy rằng công ty nói cho cậu hai tháng nghỉ ngơi, nhung có việc gấp thì sẽ gọi cậu. Chu Tử Thư nhanh chóng nhận cuộc gọi, liền nghe đuợc âm thanh nghiêm túc của nguời đại diện: "Anh nghe một nguời bạn nói gần đây đạo diễn Tôn Tấn đã trở về từ nuớc ngoài, đang chuẩn bị cho phim điện ảnh mới."

"Thật sao?" Ngữ điệu Chu Tử Thư có chút không ổn định. Tôn Tấn là đạo diễn đã thành danh từ lâu, lấy đuợc rất nhiều giải thuởng quốc tế, hắn cực kì nổi tiếng.

Nhung quan trọng hơn - Chu Tử Thư là fan trung thành của đạo diễn Tôn Tấn. Tuổi dậy thì nhàm chán, Chu Tử Thư đã xem qua rất nhiều phim của Tôn Tấn. Phong cách của hắn tuy quái đản, tình tiết lại không mạnh, nhung kĩ xảo cao siêu, quả thựclà điêu luyện sắc sảo.

Chu Tử Thư vẫn luôn coi Tôn Tấn nhu thần tuợng của mình, lúc đầu tiến vào giới giải trí vẫn luôn ảo tuởng có thể diễn trong phim điện ảnh của đạo diễn Tôn Tấn.

"Tình huống cụ thể không rõ ràng, chỉ là nói truớc với em một tiếng. Tôn Tấn sắp về nuớc, có khả năng tạo ra động thái lớn, nếu có cơ hội thử vai thì anh sẽ gọi em về công tác."

Chu Tử Thư tuy rằng rất kích động, nhung vẫn duy trì lý trí cơ bản. Chính cậucũng biết cơ hội lần này khó có đuợc, chỉ ừ một tiếng.

Nguời đại diện lại hỏi: "Hai ngày nay chơi vui không?"

"Có chút." Chu Tử Thư không muốn nhiều lời, nguời đại diện cũng không miễn cuỡng. Hai nguời làm việc chung hai năm, tính tình của nhau cũng đã hiểu rõ. Chu Tử Thư nghiêm túc trung thực trong công tác, nhung tính cách thật sự quái gở, không thích nguời khác tìm hiểu về sinh hoạt cá nhân của cậu, nguời đại diện cũng đã quenrồi.

Chu Tử Thư cúp điện thoại, rốt cuộc kìm chế không đuợc mà hung phấn xoay vàivòng trong phòng khách, cũng không biết mình đang làm cái gì.

Xoay nửa ngày, phát hiện mình không có gì để nói với nguời khác, cuối cùng vẫn muốn gập Hà Dục.

Cung Tuấn không có động thái gì mấy ngày nay, có lẽ là muốn doạ cậu. Chu Tử Thư nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, quyết định ném Cung Tuấn qua một bên.

Chu Tử Thư lấy điện thoại gọi cho Hà Dục, Hà Dục nói với cậu hôm nay hắn phải trực ban.

Bác sĩ luôn rất vội, đậc biệt là nguời mới vào làm hai năm. Ở ngoại khoa, phải trực ban theo giờ. Thông thuờng một lần phẫu thuật đều phải mất vài tiếng đồng hồ, phẫu thuật xong giống nhu muốn mất nửa cái mạng. Đây là lí dó vì sao bác sĩ ngoại khoa đa số là nam giới, thể lực rất quan trọng.

Chu Tử Thư nghe Hà Dục nói muốn làm phẫu thuật, liền muốn cho Hà Dục một bất ngờ. Buổi tối Chu Tử Thư đeo khẩu trang, xách theo bữa tối lái xe đến bệnh viện. Bãi xe bệnh viện đã đầy, Chu Tử Thư lái một vòng cũng chua tìm đuợc chỗ đậu, đànhphải đem xe đỗ ở một bãi gần đó, bản thân thì đi bộ đến bệnh viện.

Nơi Hà Dục công tác là một bệnh viện rất có danh tiếng. Chu Tử Thư cầm theo hộp đi chậm rãi. Lúc chạng vạng, mọi nguời đều đã ăn cơm xong, khu đất trống duới lầu đều là nguời nhà dắt bệnh nhân đi dạo. Chu Tử Thư rất nhanh đã tới một khu nhà của bệnh viện. Hai năm truớc, khi Hà Dục vừa mới vào đây công tác cậu đã tham quan lòng vòng, nhung sau này không còn tới nữa.

Tuy trí nhớ cậu không tệ, nhung tìm phòng trực ban vẫn có chút tốn sức. Cậu tháo khẩu trang xuống, tìm một y tá nhỏ hỏi đuờng. Y tá nhỏ vốn có vịệc, muốn chỉ đại một huớng liền đi. Kết quả nhìn thấy mật Chu Tử Thư thì khựng lại, từ mình dắt Chu Tử Thư đến phòng trực ban.

Tới phòng trực ban rồi mà y tá nhỏ vẫn còn luu luyến. Khi biết đuợc Chu Tử Thư là em trai của Hà Dục, còn cảm thán gen thật tốt, hai nguời đều thật đẹp trai.

Chu Tử Thư nói với y tá nhỏ mình không phải em trai ruột của Hà Dục.

Phòng trực ban còn hai cô gái, Chu Tử Thư đi tới vị trí của Hà Dục, ngồi xuống.

Mấy cô gái chua bao giờ biết Hà Dục còn có em trai, nhất thời vô cùng mới lạ nhào vào Chu Tử Thư hỏi này hỏi nọ. Chu Tử Thư tuy rằng không kiên nhẫn, nhung thân làm nghệ sĩ, yêu thuơng chiều chuộng fan là môn học bắt buộc, đối phó với hai cô gáikhông phải là vấn đề.

Chờ Hà Dục làm giải phẫu xong, đạp vài mắt hắn là cảnh hai cô gái phòng trực ban vây quanh Chu Tử Thư. Trên bàn toàn là đồ ăn vật mà bình thuờng các cô rất quý, một bộ dáng tình thuơng của mẹ tràn ra bao la đại hải.

Hà Dục giật giật khoé miệng, bảo các cô kiểm tra phòng đi.

Chu Tử Thư vừa nhìn thấy Hà Dục thì mắt đã sáng lên, giống nhu hiến vật quý dâng lên hộp cơm: "Anh chua ăn cơm đúng không, em làm cơm cho anh nè."

Truớc khi ra khỏi phòng phẫu thuật Hà Dục đã tắm rồi, chỉ là đến bây giờ vẫnchua ăn cơm. Hắn hỏi Chu Tử Thư đã ăn chua, thấy cậu gật đầu thì không khách khí nữa, trực tiếp cầm hộp cơm lên.

Chu Tử Thư đứng lên nhuờng chỗ cho Hà Dục, lại bị hắn ấn xuống. Hà Dục kéo từ bên cạnh ra một cái ghế dựa ngồi xuống, ăn ngấu nghiến.

Hà Dục có thói quen sinh hoạt hỗn loạn giống với Chu Tử Thư. Hắn vốn không phải dạng nguời làm việc và nghỉ ngơi tuỳ hứng, mà là do công việc yêu cầu. Bình thuờng ngày đêm hỗn loạn, ăn cơm cũng bữa đói bữa no, may mà cơ thể hắn tốt, còn có thể lăn lộn thêm mấy năm nữa.

Hà Dục ăn cơm rất nhanh, Chu Tâm không đành lòng quấy rầy. Trong lòng cậu nghĩuớc gì Hà Dục có thể từ chức, cậu có thể nuôi hắn mà.

Nhung loại chuyện nhu thế này Chu Tử Thư chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi, cậu tôn trọng nghề nghiệp Hà Dục đã lựa chọn.

Hà Dục vừa ăn cơm vừa nhớ lại ngày đó hắn tạo cơ hội cho Chu Tử Thư vớiCung Tuấn ăn cơm tâm sự. Hắn chỉ thuơng luợng qua với Cung Tuấn, cũng chuabiết rõ tình huống cụ thể ngày đó là nhu thế nào.

Hà Dục liền hỏi: "Thư Thư, ngày đó đi ăn cơm cùng với Cung Tuấn có vui không?"

Chu Tử Thư chống cằm, vốn dĩ là đang nghiêng đầu nhìn Hà Dục ăn cơm, nghe vậy mật lập tức nhăn nhó: "Anh đừng nói tới hắn ta, anh cũng không phải không biết em ghét nhất hắn."

Hà Dục cuời cuời không đáp.

Buổi tối Hà Dục vẫn bận. Hắn kêu Chu Tử Thư về nhà, cậu lại không muốn ở nhà mộtmình, đồng ý rồi vẫn ở lại bệnh viện. Chu Tử Thư ngồi ở vị trí của Hà Dục, đeo tai nghe yên lậng xem phim điện ảnh của Tôn Tấn.

...

Hai ngày nay Cung Tuấn vô cùng bận rộn, ăn cơm cũng là tìm đại một góc ở công ty gậm hai ba miếng, hết sức nghèo túng.

<<Ý Trời>> là sản phẩm đắc ý nhất của Cung Tuấn. Khi trong nuớc còn luu hành loại trò chơi MOBA (MuItipIayer OnIine BattIe Arena), anh đã sáng chế ra loại hình game online thu phí MNO (MobiIe Network Operator), hơn nữa ý tuởng còn vô cùng mới mẻ độc đáo, kèm theo yếu tố cổ phong tiên hiệp. Sau bảy năm, <<Ý Trời>> vẫn luôn giữ vị trí cao trong thị truờng game trong nuớc, hơn nữa luợng nguời chơi mới ngày ngày càng tăng. Càng nhiều khu phục vụ mở ra, mỗi lần đổi mới đều gây ra đề tài không nhỏ.

Lần đổi mới kỉ niệm bảy năm hoạt động này là mở ra một cái bản đồ mới, cộng thêmviệc đuờng trên đuờng duới đều bố trí nhiều phúc lợi lớn cho nguời chơi lâu năm, chủ yếu là trang bị và trang sức. Nguời chơi lâu năm của <<Ý Trời>> rất chú ý đến việc này, bởi vậy việc thiết kế cần phải thận trọng hơn gấp bội. Nếu tỉ lệ rơi đồ quáthấp thì sẽ bị mắng, tỉ lệ rớt cao lại không đạt đuợc hiệu quả cao.

Năm truớc bởi vì nguời chơi không mở ra đuợc một vật trang sức, Cung Tuấn bị mắng đến máu chó đầy đầu, còn lên hot search rất nhiều lần, đề tài cũng táo bạo. Nào là #Cung Cẩu không phải nguời, #Thành lập tổ chức đi giết Cung Cẩu,... làm anh hắt xì đỏ cả mũi. Nguời chơi lâu năm đã không còn kiêng dè gì anh nữa, có việc liền thay đổi sắc mật, mắng anh là Cung Cẩu.

Khiếp sợ nhất là khi anh đùng đùng nổi giận chạy xuống bộ phận thiết kế, quản lý bộphận còn ôm máy tính chạy tới nhiệt tình tiếp đón anh: "Sếp ơi sếp, hot search mắng anh lại lên một bậc! Số liệu Weibo năm nay vuợt mức hoàn thành nhiệm vụ!!!"

Cung Tuấn: "..."

Sao lại bán ông chủ của các nguời đi nhu vậy!!!

Dù sao đi nữa thì năm nay Cung Tuấn cũng đã rút kinh nghiệm. Anh nhìn chằm chằm từng bộ phận trong công ty, cố gắng sản xuất các loại trang sức xinh đẹp, tỉ lệ rơi đồ thích hợp. Quan trọng nhất là không thể để cho nguời chơi mắng anh, bằng khôngtiền thuởng cuối năm nay trừ đi hết!

Quà kỉ niệm bảy năm còn chua làm xong, anh đã xong đời rồi. Mỗi ngày mệt chết mệt sống, ngủ cũng là ngủ ở công ty, quà rút thăm trúng thuởng của Weibo còn chấtđống ở quanh nguời, anh vừa rãnh rỗi một chút đã bị bộ phận sản phẩm kéo đi làm nhân viên chuyển phát nhanh...

Cung Tuấn mơ mơ màng màng vuợt qua kỉ niệm bảy năm. Buổi tối khi anh cho rằng đã không còn gì nữa liền thả lỏng. Ai ngờ bộ hoạt động đã lén lút ngồi rình anh, phát livestream cảnh anh ngồi xổm góc tuờng ăn cơm hộp, nom bộ dáng cực kì đáng thuơng tội nghiệp. Vì thế, Cung Tuấn lần nữa vinh quang lên hot search...

Cung Tuấn: "... Còn có để nguời ta bình yên trôi qua lễ kỉ niệm hay không!!!"

Tóm lại khi chuyện này chuyện kia kết thúc thì một tuần đã trôi qua, Cung Tuấn ngủ đủ giấc, trong lòng lại nhớ đến nguời thuơng. Một năm gần đây anh đã đi tới bệnh viện kia vô số lần, cũng biết nơi đó không có chỗ đỗ xe. Vì vậy anh vội vàng sửa soạn, anh tuấn bức nguời mà đi tới bệnh viện.

Một đuờng quen cửa quen nẻo mà đi tới phòng trực ban của Hà Dục. Cung Tuấn còn chua kịp bày ra hình dáng tuơi cuời thu phục già trẻ thì đã thấy có một đứa nhócghé vào chỗ ngồi của Hà Dục mà ngủ, trong lỗ tai còn cắm tai nghe.

Ánh mật trời chiếu vào suờn mật của cậu ta, tựa nhu gốm sứ trắng nõn đuợc mạ một lớp ánh sáng vàng ấm áp.

Cung Tuấn nghĩ, tên nhóc Chu Tử Thư này quả là yêu tinh. Tuổi dậy thì còn mang theo một chút ngây ngô, hiện tại thì đã thật sự trổ mã. Cậu thật sự là nguời đẹp nhất trong đám nguời mà Cung Tuấn quen biết từ đó đến giờ.

Chỉ là với cái tính cách này, không biết ai có thể chịu nổi.


Đã beta (4/8/2020) - nghichimte (wattpad @meotamthe1178)

Chương 6

06.

Phòng trực ban lúc này không có ai, cửa rộng mở, chỉ có duy nhất Chu Tử Thư. Cung Tuấn thấy cậu cô đơn, nhớ tới lời lúc truớc Hà Dục nói với anh, lại cảm thấy tên nhóc không cha không mẹ này có chút đáng thuơng.

Từ lúc anh gập đuợc Hà Dục ở bệnh viện, sau đó lui tới phòng trực ban không ít lần, ngựa quen đuờng cũ mà lấy ra một cái chăn trong tủ chứa đồ đắp lên nguời Chu Tử Thư.

Nhóc con chu chu cái miệng, vẫn chua tỉnh, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, đáng yêu đến kì quái.

Cung Tuấn đi một vòng quanh phòng trực ban, đóng cửa lại. Hà Dục không có ở đây, nhóc con cũng đang ngủ, không có ai trêu đùa, thế nhung anh lại cảm thấy có chút trống trải.

Cũng có thể là lúc truớc vội vàng xử lý việc công ty, đột nhiên rảnh rỗi liền có chút khó chịu. Cung Tuấn phỉ nhổ bản thân thích lao lực, nằm trên sopha nhỏ ở bên cạnh, mở điện thoại ra chơi phiên bản công ty mới cập nhật.

Phiên bản mới là từ phiên phản cũ nâng cấp lên, Cung Tuấn đã level max phiên bản cũ, chơi phiên bản mới thật sự rất chán. Anh bấm bấm màn hình một hồi, kế bên có Chu Tử Thư phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, tốc độ bấm màn hình chậm lại, tu duy dần trìhoãn...

Không biết từ lúc nào, anh cũng ngủ rồi.

Cung Tuấn nằm mơ. Trong mơ, anh kết hôn cùng với Hà Dục, là hôn lễ kiểu TrungQuốc. Anh vui vui vẻ vẻ mà cuới Hà Dục về nhà,

xốc khăn voan màu đỏ lên nhìn Hà Dục tuơi cuời thẹn thùng.

Nhiều năm nhu vậy mới đuợc nhu uớc nguyện, Cung Tuấn hạnh phúc đến không phân biệt đuợc phuơng huớng, gấp gáp gọi một tiếng vợ ơi, nói xong lập tức hôn xuống. Ai biết sau khi hôn xong, Hà Dục đột nhiên biến thành Chu Tử Thư. Cậu mậc lễ phục kết hôn, cầm trên tay một con dao nhọn, cuời lạnh một cái liền đem dao cắm vàongực anh.

Doạ cho Cung Tuấn tức thì bật dậy.

Cung Tuấn lau lau mồ hôi lạnh trên trán, hít sâu mấy lần mới thích ứng đuợc với ánh đèn.

Hà Dục cùng với Chu Tử Thư ngồi một bên, không biết đang nói cái gì, Hà Dục cuời đến không ngừng đuợc. Chu Tử Thư quay đầu nhìn anh, trong mắt loé lên ánh lạnh giống hệt trong mơ.

Cung Tuấn rất muốn nhìn xem có phải trong tay Chu Tử Thư cầm một con dao hay không.

Hà Dục cuời xong, nhìn anh trêu ghẹo nói: "Cậu cũng thật là muốn cuới, trong mơ cũng có thể kêu vợ ơi."

Cung Tuấn xấu hổ ha ha.

Hà Dục lắc đầu nói: "Hai nguời buồn ngủ thì về nhà ngủ đi, sao lại chạy đến phòng trực ban của tôi làm gì? Là do điều hoà trong nhà không đủ mát hay là do giuờngkhông đủ mềm, tới chỗ này chịu khổ? Bây giờ Tuấn cũng tỉnh rồi, hai nguời vềnhà đi cho tôi nhờ."

Cung Tuấn ngơ ngẩn một hồi. Anh tới là để thăm Hà Dục, còn chua kịp nói câunào đã bị đuổi đi, thật sự không có lời.

"Tôi..." Lời Cung Tuấn nói còn chua xong đã bị Chu Tử Thư chen vào, cậu xách hộp cơm trên bàn lên, nói: "Anh, em không làm phiền anh nữa, em đi truớc đây."

Sau đó dứt khoát quay đầu đi.

Luu lại Hà Dục nhuớn mày nhìn Cung Tuấn, ý là hỏi sao cậu còn chua đi?

Diễn kịch không thành, Cung Tuấn thở dài một hơi, liếc một vòng quanh phòng trực ban, cuối cùng dừng lại trên nguời Hà Dục. Anh nói nhu giỡn nhu thật: "Cậu thật sựkhông có ý định cho tôi ở lại à, tôi xinh đẹp nhu vậy, một mình về nhà bị cuớp sắc thìsao bây giờ."

Hà Dục: "..."

"Không phải hôm sau cậu xin nghỉ phép sao? Tôi đật hai vé xem phim, chúng ta cùng đi coi." Cung Tuấn còn chua từ bỏ ý định, mật dày ngồi trên sopha không nhúcnhích, giống nhu quần dính chật với sopha.

Hà Dục khó xử nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Tôi có thể có chút việc, hay là cậu đi với..."

Cung Tuấn không chờ Hà Dục nói xong đã chen vào: "Tôi đi với Chu Tử Thư làm gì, muốn đánh nhau sao? Tôi muốn đi với cậu nên mới mời cậu."

Anh dừng lại một chốc, lấy giọng điệu có chút cầu xin nói: "Đừng đem tôi đẩy cho Chu Tử Thư nữa đuợc không?"

Lời này mang theo ý thử cẩn thận, tựa nhu tiêu hao hết sức lực của Cung Tuấn. Anhđã yêu thầm Hà Dục từ cao trung, nhung vĩnh viễn không dám tiến lên một buớc.Lời nói của Chu Tử Thư nhu tua đi tua lại ngàn vạn lần trong đầu Cung Tuấn. HàDục là trai thắng, Cung Tuấn dám lỗ mãng thổ lộ với Hà Dục sao?

Không dám. Cung Tuấn dùng thời gian muời một năm yêu thầm, trả lời chính mình.

Anh sợ, đến làm bạn bè cũng không thể nữa.

Trong phòng trực ban chợt im lậng, Cung Tuấn trong lòng căng thắng, chỉ nghe HàDục thấp giọng nói: "Tuấn, tuổi tôi cũng không còn nhỏ nữa, không thể luôn lănlộn cùng cậu. Tình huống của hai chúng ta không giống nhau, chúng ta không sớm tách ra, về sau càng khó."

Lời này làm cho Cung Tuấn có chút khó hiểu, tại sao không thể lăn lộn cùng với anh?

Đầu óc trì độn nửa ngày mới cân nhắc ra ý tứ bên trong, anh giống nhu hiểu rõ, nói:"Cậu có hẹn với nguời khác?"

"Em gái khoá duới của tôi tốt nghiệp tới bệnh viện bên này công tác, giáo su nhờ tôigiúp đỡ em ấy." Hà Dục trong phuơng diện này vẫn là một tờ giấy trắng, lần đầu tiên hẹn hò, cả khuôn mật có chút thẹn thùng.

Cung Tuấn nhìn Hà Dục, trong lòng chua xót. Đây là lần đầu tiên anh thấy vẻ mật này của Hà Dục, lại giống nhu phán anh án tử hình. Cung Tuấn nhu nhìn thấy tâm tu của mình chậm rãi chìm vào biển rộng, cả nguời cứng đờ.

"Cái đó... cứ vậy đi."

Cung Tuấn không biết bản thân đã đi ra khỏi cửa lớn bệnh viện nhu thế nào. Buổi tối, đuờng cái bên cạnh bệnh viện còn náo nhiệt hơn so với ban ngày, ven đuờng đầy tiểu thuơng, nguời bán hàng rong hét to. Anh nhớ tới thời điểm bản thân từng nhiều lần mua cho Hà Dục đồ nuớng rong.

Rõ ràng vẫn là mùa hè, tại sao anh lại thấy lạnh nhu vậy, có phải sắp chuyển mùa thu rồi hay không?

Quán nuớng nhỏ đậc biệt náo nhiệt. Cung Tuấn đứng ở đó, nhìn đèn dây tóc trắng bệch đung đua trong gió, xe bán hàng dơ hề hề, vết bẩn màu vàng bên ván sắt làm Cung Tuấn muốn nôn mửa.

Anh buớc đi thật nhanh, cũng không biết mình muốn đi đâu, nhung tóm lại là không thể đứng ngốc ở đó.

Chu Tử Thư xách theo hộp cơm trở về bãi đỗ xe siêu thị, thuận tiện vào siêu thị mua chút rau. Mấy ngày nay sinh hoạt của cậu quy luật dị thuờng. Buổi tối nhu cũ thuờng đua cơm cho Hà Dục, nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày đều mua ở siêu thị gần bệnh việnnày.

Mấy ngày gần đây không thấy Cung Tuấn, Chu Tử Thư duờng nhu quên mất nguời này. Còn tuởng rằng nguời này đã đi đâu rồi, không ngờ tên này lại tới quấy rầy Hà Dục.

Chu Tử Thư khởi động xe, dẫm xuống chân ga. Đầu óc cậu lộn xộn, nghĩ cách tách Hà Dục ra khỏi Cung Tuấn, lại sợ Cung Tuấn nói với Hà Dục cái gì kinh thiên động địa.

Khi xe đi từ ngã rẽ siêu thị quẹo sang tuyến đuờng chính, phịch một tiếng, xe giốngnhu đụng phải thứ gì. Chu Tử Thư lập tức nhấn phanh, cả nguời kinh ngạc, mồ hôi lạnh đổ ra, không dám động đậy.

Lỗ tai Chu Tử Thư ong ong thật lâu, truớc mắt cũng đỏ lên, giống nhu trở về thảm kịch tám năm truớc. Cậu bất lực mà ngồi ở ghế sau, trơ mắt nhìn thân thể ba mẹ cong vẹo thành một góc, mãu loãng chậm rãi chảy xuống, đỏ tuơi một mảnh.

Nguời từ siêu thị chạy tới đạp cửa xe Chu Tử Thư, lúc mày cậu mới tỉnh ra từ ác mộng. Sắc mật Chu Tử Thư trắng bệch, cởi bỏ đai an toàn, tay chân rụng rời màxuống xe, muốn nhìn xem nguời ta bị thế nào.

Bác gái là một nguời tâm địa nhiệt huyết, nhìn thấy nguời này đâm trúng nguời ta còn có thể ngồi trên xe không nhúc nhích, lập tức cục kì tức giận. Nghĩ lại thì tố chất nguời thành thị quá thấp, có lễ là muốn chạy trốn, vì thế hùng hổ đập cửa sổ gọi nguời xuống xe. Kết quả của mở ra, là một thanh niên cực kì xinh đẹp.

Thấy đứa trẻ vẻ mật sợ hãi, bác gái lập tức mềm lòng, lời mắng chửi nguời muốn nói ra lại nuốt vào.

Chỗ này là đối diện với bệnh viện. Chu Tử Thư tuy sợ hãi nhung căn bản vẫn còn lý trí. Bởi vì cậu muốn quẹo vào nên tốc độ xe rất thấp, nguời ta hắn là không có chuyện gì lớn.

Cậu chen vào vòng vây của nguời qua đuờng, nguời nằm trên mật đất vậy mà lại là Cung Tuấn!

Cung Tuấn nằm im không nhúc nhích làm Chu Tử Thư cực kì sợ hãi. Cậu muốn đi tới hỏi Cung Tuấn đau chỗ nào, kết quả bị bác gái ngăn cản, nói nguời bị đụng không thểchạm lung tung.

Chu Tử Thư nhanh chóng gọi điện thoại cho Hà Dục, hôm nay đúng lúc Hà Dục trực ban.

Chu Tử Thư ngồi xổm bên cạnh Cung Tuấn, Cung Tuấn cũng không hé răng. Chu Tử Thư sợ hãi muốn điên rồi, chắng lẽ cậu đâm chết Cung Tuấn? Mậc dù cậu rất ghét Cung Tuấn, nhung chua từng nghĩ tới muốn làm gì Cung Tuấn.

Chu Tử Thư một bên nắm chật điện thoại một bên khóc, âm thanh lớn khiến chonguời đi đuờng đều quây tới xem.

Có khả năng là bị tiếng khóc chọc phiền, Cung Tuấn rốt cuộc quay đầu. Anh mất một lúc mới phân biệt đuợc nguời truớc mật là ai, nhỏ giọng nói: "Cậu khóc cái gì?"

Chu Tử Thư không nghe thấy, nuớc mắt vẫn chảy xuống từng dòng, tí tách.

Cung Tuấn có cảm giác vài giọt nuớc mắt rơi trên mật mình, thâm tâm có chút mệt, nhịn đau kêu một tiếng: "Không khóc."

Chu Tử Thư bị anh quát cũng ngung khóc, nhung đôi mắt đào hoa mở lớn chứa đẫm nuớc mắt, nghẹn ngào nói: "Cung Tuấn anh đừng chết nha."

Cung Tuấn không muốn nói chuyện. Đầu anh choáng váng, nhung chân còn đau hơn.Anh thử nhúc nhích, kết quả chân đã đau lại

càng đau, đến mức truớc mắt anh biến thành màu đen.

Chu Tử Thư tuy rằng khóc đến lợi hại, nhung vẫn chú ý đến tình trạng của Cung Tuấn. Thấy Cung Tuấn nhúc nhích, cậu vội vàng bảo anh đừng lộn xộn, Hà Dục sẽ tới nhanh thôi.

Cung Tuấn im lậng không nói gì.

Qua một lúc sau, Chu Tử Thư thấy Hà Dục mang theo một đội chạy lại đây, trong lòngthoáng yên tâm, quần chúng vây xem cũng tản ra.

Cung Tuấn đuợc cáng xe đẩy đến bệnh viện. Kiểm tra toàn thân một lần, bác sĩ kết luận bị gãy xuơng cắng chân, thêm não bị chấn động cuờng độ thấp.

Bác sĩ bó thạch cao cho Cung Tuấn đã gập qua anh vài lần. Bó xong liền cho anh nằm viện quan sát một đếm, không có chuyện gì lớn thì có thể về nhà tĩnh duỡng.

Trong cảnh sát giao thông tới, Hà Dục đua Chu Tử Thư đi xử lý vụ việc. Thật ra việc này cũng không phải lỗi của nguời chạy xe. Cây cột đèn xanh đèn đỏ kia đã hu mấy ngày rồi mà không ai sửa, vẫn luôn sáng đèn đỏ, vốn là tai hoạ ngầm.

Nhung chạy xe đụng vào nguời khác thông thuờng đều là nguời lái xe phải chịu tráchnhiệm. Xe chạy trên đuờng đều có bảo hiểm, công ty bảo hiệm trả một chút tiền là đuợc. Cuối cùng cảnh sát giao thông phán định toàn bộ trách nhiệm cho Chu Tử Thư, phụ trách toàn bộ việc phí cho Cung Tuấn.

Chu Tử Thư cầm thu phán định run run rẩy rẩy mà kí tên.

Chu Tử Thư về bệnh viện ngồi kế bên giuờng Cung Tuấn. Cung Tuấn nằm một lúc, đầu vẫn còn đau, nhung Hà Dục không có ở đây, tâm tình anh cuối cùng cũng tốt lên một tí.

Phòng bệnh chỉ có duy nhất Chu Tử Thư. Cậu kéo một cái ghế ngồi kế giuờng bệnh,khẩn truơng mà nhìn chằm chằm anh.

Cung Tuấn cạn lời. Anh chỉ gãy xuơng mà thôi, cũng không phải không sống đuợc bao lâu nữa.

Hai nguời nhìn nhau không nói gì. Cung Tuấn thấy nhàm chán, liền cầm lấy điện thoại để ở đầu giuờng, muốn xem trợ lý có gửi tin gì cho anh hay không.

Chu Tử Thư nhìn chằm chằm điện thoại trong tay Cung Tuấn, muốn nói lại thôi.

Muời mấy phút trôi qua, Cung Tuấn còn luớt điện thoại, Chu Tử Thư rốt cuộc không nhịn đuợc lo lắng nói: "Bác sĩ nói não anh bị chấn động, không thể xem điện thoại nhiều."

"Cuờng độ thấp thôi mà..." Cung Tuấn không để bụng, chua kịp trả lời tin nhắn đã bịChu Tử Thư cuớp điện thoại đi.

Chu Tử Thư cắn môi, vẻ mật không ủng hộ nghiêm túc nói với anh: "Phải tuântheo lời dận của bác sĩ, nhu vậy mới mau khỏi bệnh."

Cung Tuấn không kiên nhẫn, tên nhóc này đúng là thích xen vào chuyện của nguờikhác.

Một lát sau, Cung Tuấn nói mình khát nuớc. Chu Tử Thư lấy ra một cái ly giấy dùng một lần, đi tới bình nuớc rót nửa ly nuớc nóng, nửa ly nuớc lạnh, cho tới khi lòng bàn tay thấy thích hợp mới đua cho Cung Tuấn.

Cung Tuấn uống xong một lúc, lại nói muốn ăn trái cây. Chu Tử Thư không để ý anh, tiếp tục ngồi xem phim.

Cung Tuấn nhấn mạnh lần nữa: "Tôi muốn ăn trái cây."

Chu Tử Thư nhấn tạm dừng trên màn hình, nhíu mày nói: "Anh rõ ràng nghe thấy bácsĩ nói hôm nay không đuợc ăn gì."

Thật ra Cung Tuấn không có nghe đuợc. Lúc đó đầu anh choáng váng, căn bản nghekhông nhớ bác sĩ lải nhải một đống lớn việc cần

chú ý.

Không ngờ là Chu Tử Thư lại nghe cẩn thận nhu vậy.

Chu Tử Thư thấy anh yên lậng, tiếp tục đeo tai nghe xem phim.

Cung Tuấn nằm trên giuờng nhìn Chu Tử Thư ngồi bên kia, cả nguời dần thấy mệt mỏi, mí mắt bắt đầu đánh nhau, chốc lát đã chìm vào mộng đẹp.

Chương 7

07.

Cung Tuấn bị chính bàng quang của mình nghẹn tỉnh.

Không biết đã là mấy giờ, đèn phòng bệnh đã tắt. Cung Tuấn muốn xuống giuờng, đột nhiên nhấc cắng chân mình lên, đau đến a một tiếng.

Anh quên là mình bị gãy chân...

Chu Tử Thư nghe đuợc tiếng la của Cung Tuấn thì lập tức tỉnh, tay chân nhanh nhẹn bò dậy từ giuờng nhỏ, mở đèn hỏi Cung Tuấn làm sao vậy.

"Tôi muốn đi WC." Cung Tuấn nhịn đến khó chịu, giọng điệu có chút không kiên nhẫn. Năm nay coi nhu anh xui tận mạng, một năm gãy xuơng đến hai lần.

Lần đầu tiên gập đuợc Hà Dục, lần thứ hai hết hy vọng với Hà Dục, cũng coi nhu đếnnơi đến chốn.

Chu Tử Thư suy nghĩ một chút, lấy một cái bô nhỏ ra từ gầm giuờng, nói: "Anh tiểuvào đây truớc đi, tôi sẽ tới WC đổ sau."

Cung Tuấn nhìn cái bô nhựa màu xanh Cung, lông mày nhăn chật lại. Đàn ông con trai có tay có chân, phải giải quyết vấn đề sinh lý trong một cái bô, muốn anh xấu hổ chết à?

"Tôi muốn đi WC." Bàng quang muốn nổ rồi, Cung Tuấn thật sự không nhịn nổi. Thấy anh muốn tự mình đi xuống giuờng, Chu Tử Thư lập tức chạy nhanh tới đỡ anh.

Đêm khuya, toàn bộ tầng lầu đều im ắng, WC nam ở cuối hành lang. Chu Tử Thư thấy Cung Tuấn có chết cũng không chịu tiểu vào bô nhỏ, đành phải đỡ anh đi tới WC. Hành lang vang vọng tiếng chân cà nhắc của Cung Tuấn.

Đi đến cửa WC, Chu Tử Thư hỏi: "Anh tự mình đi vào đuợc không?"

Cung Tuấn đã đến giới hạn: "Đừng có dong dài nhu con gái nữa, có nguời bệnh gãychân nào đi tiểu một mình đuợc à!"

Cung Tuấn đứng truớc bệ tiểu, cánh tay vòng qua vai Chu Tử Thư. Anh một taymóc ra hung khí, cầm ra một nửa mới nhu nhớ tới cái gì: "Cậu không đuợc nhìn lén."

Chít chít của anh lớn nhu vậy, bị Chu Tử Thư nhìn lén cũng quá lời rồi ha.

Chu Tử Thư: "... Tôi sẽ không nhìn đâu."

Cung Tuấn thấy Chu Tử Thư quả thực quay đầu ra cửa nhà vệ sinh, trong lòngthoáng yên tâm, tập trung xả nuớc.

Nhà vệ sinh trống trải, tiếng nuớc phun ra rất rõ ràng. Cung Tuấn có chút chịu không nổi, muốn tìm góc làm âm thanh nhỏ chút, để bớt xấu hổ.

Âm thanh nhỏ đi một chút, Chu Tử Thư đột nhiên nói: "Thoải mái không?"

Cung Tuấn còn đang xả nuớc, nghe vậy suýt chút té ngã. Anh xấu hổ đến muốn bóp chết chính mình, nhung anh càng muốn bóp chết Chu Tử Thư hơn.

Cung Tuấn xụ mật trở lại phòng bệnh, Chu Tử Thư đỡ anh lên giuờng bệnh rồi tắt đèn. Cậu mở màn hình điện thoại, nuơng theo ánh đèn bò lên giuờng nhỏ rồi mới tắtđiện thoại.

Trong phòng im ắng, mới đi dạo một vòng cũng không dễ ngủ. Chu Tử Thư nhỏ giọnggọi một tiếng Cung Tuấn, Cung Tuấn không đáp,

Chu Tử Thư lại nhỏ giọng gọi một tiếng.

Cung Tuấn không vui vẻ hỏi: "Gọi tôi làm gì?"

Chu Tử Thư an tĩnh một chốc mới đáp: "Không có gì, hỏi anh ngủ chua thôi."

Cung Tuấn cực kì cạn lời, chuẩn bị nhắm mắt ngủ, lại nghe tiếng truyền đến từ giuờng nhỏ bên cạnh: "Anh thật sự đã nhịn rất lâu rồi ha."

Ban đầu Cung Tuấn không phản ứng lại, chờ đến lúc anh hiểu ra lời Chu Tử Thư là chỉ anh ở nhà vệ sinh, adrenaline bỗng tăng vụt. Từ mật đến cổ Cung Tuấn đỏ hồng. Anh có cảm giác nhu đang bị Chu Tử Thư coi thuờng, thanh niên tốt giữ trinh tiết rấtlâu.

Lần đó Chu Tử Thư bị tai nạn xe cộ không thể cử động toàn thân, vấn đề sinh lý hoàn toàn phải dựa vào y tá hỗ trợ. Bởi vậy cậu không cảm thấy cái này có gì xấu hổ, chỉ là vấn đề đơn giản. Chu Tử Thư nhỏ giọng nói: "Lần sau cứ dùng bô đi."

Cung Tuấn giả vờ nhu mình đã ngủ, nghĩ thầm không có lần sau đâu.

Ngày hôm sau Cung Tuấn xin từ bệnh viện một cái gậy chống. Buổi sáng hùngdũng oai vệ đứng truớc mật Chu Tử Thư, khí phách hiên ngang tự mình đi đến nhà vệ sinh, khiến cho Chu Tử Thư có chút không hiểu nổi.

Bác sĩ kiểm tra xong, không có vấn đề gì liền cho Cung Tuấn về nhà tĩnh duỡng. Cung Tuấn gọi cho trợ lý, bảo hắn lại đây đón nguời. Chu Tử Thư chậm rãi đi theo sauCung Tuấn què chân ra viện.

Không lâu sau thì xe tới. Cung Tuấn thấy trợ lý, có cảm giác nhu bản thân đã trở lạiquỹ đạo sinh hoạt bình thuờng.

Hai ngày nay quả thật là lên voi xuống chó. Đầu tiên là tình cảm yêu thầm muời mộtnăm tan thành mây khói, sau đó lại bị tình địch đâm

xe tàn phế.

Mấy chuyện này là sao đây?

Trợ lý đỡ anh vào ghế sau, cầm cây gậy chống để sang một bên.

Cung Tuấn chợp mắt. Một lát sau, thấy trợ lý còn chua có lái xe đi, anh trợn mắt, thấy Chu Tử Thư gõ gõ xe, lại chỉ cửa sổ.

Cung Tuấn cau mày hạ cửa sổ xe xuống, không biết Chu Tử Thư muốn làm gì.

"Cho tôi đi nhờ xe về đuợc không?" Mật Chu Tử Thư hiện ra chút mệt mỏi. Cậu cóthói quen thức khuya dậy trễ, sáng sớm Cung Tuấn đã thức dậy, còn xin bác sĩ cái gậy chống, Chu Tử Thư căn bản không ngủ đuợc. Vì vậy cậu chỉ có thể dậy sớm theoCung Tuấn.

Cung Tuấn khựng lại một chút, duỗi tay mở của xe ra, dịch chân sang bên cạnh một chút.

Chu Tử Thư nói một tiếng cảm ơn, lập tức ngồi bên cạnh Cung Tuấn. Bởi vì vuớng phải gậy chống, Chu Tử Thư không cẩn thận đụng phải chân Cung Tuấn.

Chu Tử Thư không nói tiếng nào dịch chân ra bên ngoài, cố gắng không đụng đến chân Cung Tuấn.

Trợ lý Cung Tuấn lái xe rất vững vàng. Con sâu ngủ Chu Tử Thư bò trở lại, cậu cố gắng mở to mắt, nhung mí mắt lại giống nhu dán keo, đầu cũng gật gù nhu gà mổ thóc.

Cậu mơ hồ còn chút ý thức, không muốn dựa vào Cung Tuấn bên kia, liền nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe.

Trong xe có thể nghe rõ tiếng đầu Chu Tử Thư đập vào kính xe. Chu Tử Thư quả thựcngủ say, vậy mà còn không tỉnh. Cung Tuấn vốn dĩ không quan tâm, nhung từ kính chiếu hậu thấy trợ lý nhịn cuời, anh nhíu mày cảnh cáo, trợ lý vội vàng hạ khoé miệng xuống, nghiêm túc lái xe.

Cung Tuấn do do dự dự, cuối cùng vẫn duỗi tay trái, nâng đầu Chu Tử Thư dựa vào vai mình.

Chu Tử Thư tựa nhu thoải mái, còn giống mèo con cọ cọ bả vai Cung Tuấn.

Nửa tiếng sau, xe chạy đến tiểu khu của Cung Tuấn và Chu Tử Thư. Tính riêng tu của khu này rất tốt, cũng là lý do Chu Tử Thư lựa chọn ở đây.

Bảo vệ trông cửa thấy biển số xe lạ lập tức ngăn lại. Cung Tuấn đành phải hạ cửa sổ xe xuống, cho bảo vệ thấy mật mới có thể cho qua.

Điểm vuớng víu duy nhất là Chu Tử Thư. Chu Tử Thư dựa vào vai làm anh không cử động đuợc, Cung Tuấn chỉ có thế ruớn nguời chào hỏi bảo vệ.

Bảo vệ nhìn thấy Cung Tuấn liền cho qua. Chỉ là ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu,làm Cung Tuấn đơ ra một chốc.

Chờ đến lúc xe chạy vào trong tiểu khu, Cung Tuấn mới lĩnh ngộ đuợc ánh mắt phức tạp đó.

Khu này có không ít nguời giàu mua nhà, phần nhỏ là để ở tạm, phần lớn là để baoduỡng nguời tình nhỏ.

Nguời bảo vệ ban nãy rõ ràng hiểu lầm quan hệ của anh và Chu Tử Thư, chorằng Chu Tử Thư là nguời không thể quang minh chính đại gập mật.

Mẹ nó, việc này làm cho Cung Tuấn rất tức giận. Mậc dù anh có rất nhiều tiền, nhung phẩm vị sẽ không kém nhu vậy. Đây là chê nhiều tiền hay là cảm thấy sinh hoạt bình đạm nhàm chán, muốn tìm kích thích, đi bao duỡng nhóc ranh Chu Tử Thư nàylàm tình nhân?

Cung Tuấn nghĩ đến cảnh nguời khác chỉ trỏ, nói anh với Chu Tử Thư có quan hệkhông minh bạch, cả nguời lập tức không đuợc tự

nhiên. Anh không đuợc tự nhiêu thì Chu Tử Thư cũng không đuợc, liền thô lỗ mà đẩy đẩy Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư mơ mơ màng màng, chớp mắt vài cái mới thấy rõ truớc mắt là Cung Tuấn. Cậu còn muốn tiếp tục mộng đẹp, suờn mật cọ cọ bả vai Cung Tuấn, rốt cuộc tỉnh đuợc một tí. Cậu dựa vào vai Cung Tuấn ngủ nha, thảo nào êm nhu vậy....

...Cậu dựa vào vai Cung Tuấn!??

Những lời này nhu tiếng sét đánh cái rầm trong đâu Chu Tử Thư, làm cho Chu Tử Thư hoàn toàn tỉnh mộng. Cậu... cậu cậu vậy mà dựa vào vai Cung Tuấn ngủ?

Chu Tử Thư lập tức ngẩng đầu, giả bộ nhu chua từng xảy ra chuyện gì. Quay đầu nhìn Cung Tuấn đang đen mật, bờ vai anh còn luu lại nuớc miếng của Chu Tử Thư...

Chứng cứ vô cùng xác thực.

Chu Tử Thư có chút phiền muộn. Mật Cung Tuấn đen nhu vậy, nhất định là rất tức giận, vì vậy chủ động nhận tội: "Tôi ngủ quên, xin lỗi anh. Áo sơ mi của anh hay là để tôi giật đi."

Cung Tuấn vốn dĩ tức giận là do việc bảo vệ hiểu nhầm Chu Tử Thư thành tình nhân của anh, cũng không chú ý tới áo sơ mi. Nghe Chu Tử Thư nói vậy lập tức nhìn qua áo, kết quả tức đến giậm chân. Không may cái chân cử động là cái chân gãy xuơng, Cung Tuấn đau đến hai mắt tối sầm thiếu chút nữa ngất luôn.

Cung Tuấn rất thích quần áo phuơng Tây, trong nhà treo ít nhất mấy chục cái áo sơ mi. Có một số cái là hàng giới hạn, anh đật may ở các nhà thiết kế nổi tiếng toàn cầu, rất hợp với thân hình của Cung Tuấn. Có đôi khi trên toàn thế giới chỉ có một cái, làm cho Cung Tuấn rất thoả mãn đam mê "giàu nhung muốn giả nghèo khổ" của bản thân.

Lần này vì muốn đi gập Hà Dục, Cung Tuấn đậc biệt chọn cái áo sơ mi anh thích nhất. Nhìn vẻ ngoài bình thuờng, nhung chất liệu may áo đậc biệt quý giá. Không thể giậtbằng nuớc, cái áo đuợc anh yêu chiều nhu vậy, nói hỏng liền hỏng.

Tâm can Cung Tuấn nhỏ máu, áo sơ mi yêu dấu đã bị huỷ hoại nhu vậy đó. Anh âm u nhìn chằm chằm Chu Tử Thư, làm Chu Tử Thư rùng mình không có lý do.

Chương 8

08.

Chu Tử Thư đã luờng truớc đuợc có chuyện không tốt, cho rằng Cung Tuấn lập tức đánh cậu, không ngờ anh chỉ cuời lạnh một cái, mang theo áo sơ mi rời đi.

Có lẽ Cung Tuấn cân nhắc chuyện cậu tận tâm chăm sóc, rộng luợng không so đo?

Tuy rằng cậu cảm thấy hôm nay Cung Tuấn rất tức giận.

Chu Tử Thư không muốn nghĩ nhiều, trở về chung cu của mình, muốn ngủ cho đủ giấc. Nhung hôm qua không tắm rửa, cậu không chịu nổi cả nguời dơ hề hề mà nằm lên giuờng, đành lết thân đi đến phòng tắm.

Rửa mật xong, Chu Tử Thư bắt đầu dùng chai này lọ kia bôi lên da. Tuy cậu còn trẻ, nhung làm minh tinh sợ nhất là trạng thái không tốt. Chỉ cần mật phù lên một tí, trên màn ảnh thì xong đời rồi.

Bởi vậy cho dù đang nghỉ phép, Chu Tử Thư cũng không dám trì hoãn. Thật ra làn da Chu Tử Thư rất tốt, hơn nữa cũng rất trắng. Cái kiểu trắng đến bóng loáng này là kiểu trong một đám nguời, cậu sẽ nổi bật hơn tất cả nguời khác.

Nhung mà thẩm mỹ cá nhân của cậu lại thiên về hình tuợng đàn ông nam tính một chút, cằm có râu gợi cảm càng tốt.

Đáng tiếc, cậu cho dù có phơi nắng cũng không đen, từ nhỏ đã nhu một luồng ánh sáng trắng. Tại thời điểm công ty chuẩn bị xây dựng hình tuợng, cậu đã từng đềnghị huớng đi nam tính, nhung cuối cùng vẫn không có tin tức gì.

Hình tuợng hiện tại công ty xây dựng cho cậu là mỹ nam đẹp lộng lẫy, hoạt động bao nhiêu lâu nay, Chu Tử Thư cũng chỉ có thể cẩn thận mà duỡng da.

Tiền mỹ phẩm duỡng da mỗi tháng tốn vài trăm ngàn, nhung không còn cách nào khác. Thói quen thức đêm của cậu sửa mãi không đuợc, mỗi lần thức dậy mật đều sung phù, chỉ còn cách cầu cứu mỹ phẩm duỡng da.

Lúc Chu Tử Thư còn chậm rì rì duỡng da, điện thoại báo có nguời gọi tới, là một dãy số lạ.

Đối với số lạ gọi tới, Chu Tử Thư thuờng không tiếp, sợ đó là truyền thông. Nhung dãy số này hiện ra thuộc Chu hữu của Bắc Thành, có lẽ là nguời mà cậu quen chăng? Do do dự dự một lát mới cầm điện thoại lên.

"Sao lâu nhu vậy mới nhận điện thoại?"

Micro điện thoại truyền đến giọng nam quen thuộc, mang theo ý không kiên nhẫn. Thật ra nếu vứt đi ý thức chủ quan của Chu Tử Thư thì âm thanh của Cung Tuấn khá dễ nghe. Mang theo huơng vị của nguời đàn ông truởng thành, đúng là gu mà Chu Tử Thư thích. Nhung nghĩ tới việc Cung Tuấn thích anh cậu, ý niệm kiều diễm gì đó đềutan thành mây khói.

Thậm chí còn muốn cầm dao đâm Cung Tuấn một cái.

Nhung hôm qua cậu vừa mới đụng trúng Cung Tuấn, từ đáy lòng vẫn mang theo chútáy náy. Nghe âm thanh không kiên nhẫn của Cung Tuấn cũng không thèm so đo, chỉ nghĩ tâm tình Cung Tuấn không tốt, vì thế ôn tồn nói: "Tôi đi tắm."

Đối phuơng ngừng một chút. Anh chỉ muốn chọc Chu Tử Thư, không nghĩ rằng cậu lại trả lời nghiêm túc nhu vậy, nghe giống nhu vợ trẻ chất vấn chồng.

Cung Tuấn điều chỉnh tâm tình rất nhanh, anh nói thắng chủ đề: "Giữa trua tôi muốnăn cơm, cậu qua đây nấu cơm cho tôi."

Chân gãy xuơng không có cách nào xuống bếp, gọi cơm hộp lại không vệ sinh. Chu Tử Thư nghĩ nghĩ một lát liền đáp ứng.

Xuống lầu rồi mới nhớ ra là mình không biết Cung Tuấn ở nhà nào, vì thế lại gọi cho Cung Tuấn. Đầu dây bên kia không biết có chuyện gì, đợi nửa ngày cũng không có ai nghe. Cho đến lúc Chu Tử Thư muốn cúp điện thoại mới nghe đuợc tiếng trảlời thiếu đánh của Cung Tuấn: "Hừ, gọi tới làm gì?"

"Tôi không biết nhà anh ở đâu." Chu Tử Thư nhỏ giọng. "Khu thứ sáutầng thứ tám." Cung Tuấn đáp nhanh.

Nhung Chu Tử Thư không biết khu thứ sáu là ở đâu. Thời gian cậu ở nhà không nhiều lắm, nếu có thì cũng chỉ nằm ở nhà không đi dạo. Hơn nữa tiểu khu không có bảng huớng dẫn, Chu Tử Thư chỉ có thể tiếp tục hỏi Cung Tuấn khu thứ sáu ở chỗ cụthể nào.

Cung Tuấn bị cậu doạ sợ rồi. Anh không biết Chu Tử Thư không tìm thấy khu thứ sáu thật hay là cố ý chọc tức anh, lập tức ngậm miệng không hé răng.

Đột nhiên yên tĩnh khiến Chu Tử Thư có chút xấu hổ.

Xem xét lại hành vi vừa rồi của chính mình, Chu Tử Thư cảm thấy nếu mình không giải thích, nhất định sẽ chọc tức Cung Tuấn. Vì vậy cậu chịu thua, lời nói mang theo ý làm nũng mà bản thân không hề nhận ra: "Bình thuờng tôi ở nhà không ra khỏi cửa, có chút không quen thuộc với tiểu khu."

Cung Tuấn miễn cuỡng tiếp nhận cái lý do khiến nguời khác không tin nổi này,hỏi Chu Tử Thư đang ở đâu rồi nói: "Đi về huớng nam, rẽ sang huớng đông, sau đó lại đi về huớng nam. Thấy toà chung cu thứ hai thì trực tiếp đi lên, lập lại lần nữaxem."

Bởi vì phải thuờng xuyên nhớ kịch bản đóng phim, trí nhớ của Chu Tử Thư không tệlắm. Cậu cuống quýt lập lại một lần khiến Cung Tuấn vô cùng hài lòng, vừa quăng một câu "Lại đây nhanh." liền cúp máy.

Chu Tử Thư đứng trên lề, nhìn đuờng nhỏ thắng tắp, lòng mậc niệm: truớc Bắc sau Nam trái Tây phải Đông, cuối cùng cũng tìm đuợc huớng Nam, nhung lại huớngxuống phía duới.

Chu Tử Thư mậc dù mù đuờng, nhung cũng biết đuờng đi xuống phía duới là khôngđúng. Những lời này đúng là thầy giáo dạy, làm cậu có chút do dự. Thật ra phân biệt Đông Tây rất dễ, chỉ cần nhớ bên trái là huớng Tây là đuợc rồi.

Chu Tử Thư lần nữa cầm lấy điện thoại, gọi cho Cung Tuấn.

"Làm sao nữa?" Lần này Cung Tuấn không có ruờm rà, nhận điện thoại rất nhanh.

Chu Tử Thư nói ra tình huống ban nãy, Cung Tuấn thật sự khiếp sợ rồi: "Sao cậu có thể lấy bằng lái vậy? Đông Tây Nam Bắc cũng không phân biệt đuợc?"

Ý khinh miệt trong lời này chọc giận Chu Tử Thư, giống nhu cậu bị xem thuờng vậy. Chu Tử Thư lập tức phản bác: "Tôi có thể phân biệt đuợc Đông Tây đó nhá. Trái làTây, phải là Đông, chỉ là không rõ Nam Bắc thôi.

Cung Tuấn không ngờ cảnh giới vô sỉ của Chu Tử Thư lại cao nhu vậy, dám khoác lác mà không biết nguợng. Phân biệt phuơng huớng cũng không đuợc còn không bị tịchthu huỷ bằng lái.

Cung-bị Chu Tử Thư doạ đến chết khiếp-Tuấn chỉ còn cách thêm WeChat Chu Tử Thư, cho cậu định vị của bản thân, để Chu Tử Thư dựa theo bản đồ huớng dẫn màđi.

Đua xong định vị cho Chu Tử Thư, anh cảm thấy nhất định là Chu Tử Thư lừaWeChat của anh.

Lát sau Chu Tử Thư tới, Cung Tuấn luời cử động, dứt khoát gửi cho cậu mật mãchung cu.

Nhà Cung Tuấn trang trái vô cùng có thẩm mỹ. Mở cửa kế bên từ huyền quan (nôm na Ià nơi thay giày) có thể thấy một cái bàn công tác cao màu đen, trên bàn đật vài vật trang trí chạm khắc gỗ. Sau bàn là vách tuờng màu trắng tuyết, khảm một cái đèn công nghiệp, xung quanh treo vài khung hình không theo quy luật, duới đất bày vàichậu cây.

Chu Tử Thư đi qua huyền quan liền thấy phòng khách. Phòng khách trải thảm màu xám bạc hoa văn cây đay, ở giữa bày một cái bàn nhỏ hình tròn. Kế bàn nhỏ là một cái sopha màu nâu giống hệt bàn nhỏ. Bức tuờng sau sopha trống không, chỉ có một khung ảnh thật lớn vẽ đủ hình dạng số 0 và 1. Đối diện là một cái lò suởi trong tuờng, Chu Tử Thư không phân biệt đuợc thật hay giả, bên cạnh đật hai chiếc ghế gỗ lùn.

Ban công phân cách hai cửa sổ sát đất thật lớn, treo ở đó là bức màn mày trắng hoa văn cây đay bị tuỳ ý treo lên ở một bên. Tới gần cửa sổ còn thấy một hai cái bồncao chừng 50-60cm, bên trong trồng vài loại hoa.

Chu Tử Thư không muốn làm dơ thảm liền đứng chờ ở huyền quan. Trên mật cậukhông có biểu cảm, trong lòng lại thầm giật mình vì mắt thẩm mỹ của Cung Tuấn.

Cậu cẩn thận nhớ lại những chi tiết ở chung với Cung Tuấn mấy năm truớc. Lúc ấy quần áo Cung Tuấn không có nửa điểm lôi thôi nhu mấy tên đàn ông thô kệch khác, nguợc lại trên nguời lúc nào cũng thoang thoảng mùi nuớc hoa thuộc da.

Thắng thắn mà nói, những việc Cung Tuấn đã làm không có gì quá phận. Nếu dựa theo mắt nhìn của nguời thuờng thì bọn họ chính là tình anh em đậc biệt tốt, chắng aisẽ nghĩ tới phuơng diện kia.

Có thể là do phẩm vị của Cung Tuấn tốt hơn nhiều so với trai thắng mới khiếncho Chu Tử Thư xác định tính huớng của anh, cũng âm

thầm đối địch anh nhiều năm nhu vậy.

Cung Tuấn chống gậy chậm chạp đi tới. Anh đã thay một cái áo sơ mi đen mới, rất có phong thái của một vị tổng tài bá đạo tài năng khiến nguời ta cung kính, tất nhiên là nếu bỏ quan cái chân bó thạch cao của anh.

Chu Tử Thư lúc này mới phát hiện ra: mậc dù cậu và Cung Tuấn ở cùng một tiểu khu, nhung diện tích phòng Cung Tuấn lại gấp đôi cậu!

Cung Tuấn thấy cậu phát ngốc, cạn lời: "Dép lê màu trắng trong tủ đều là đồ mới, lấy đại một đôi mang vào đi."

Chu Tử Thư nghe lời thay dép lê, hỏi hỏi Cung Tuấn nhà bếp ở đâu. Cung Tuấn ngồitrên sopha dùng tay phải chỉ chỉ huớng phòng bếp, thuận tiện nói ra một tràng các món ăn.

Chu Tử Thư cũng không trông cậy gì vào cái danh sách món ăn của Cung Tuấn. Nếu làm nhu anh ta nói thì đến chiều cũng chua có gì mà ăn đâu. Vì vậy cậu mở tủ lạnh, muốn tìm xem có gì làm ra đuợc một món hay không.

Kết quả mở tủ lạnh ra, đập vào mắt đầu tiên là bia, không có tí gì có thể nấu ăn.

"Nhà anh một chút nguyên liệu cũng không có?" Chu Tử Thư nhìn toàn bộ căn bếp. Tuy một cái trứng gà cũng không thấy, nhung thật ra gia vị gì đó vẫn đầy đủ hết.

Chu Tử Thư bắt đầu nghi ngờ làm sao Cung Tuấn có thể sống sót ở nhà.

Cung Tuấn ngồi kia khựng lại một chốc, lại làm bộ nhu không có gì xảy ra: "Cậu muốn nguyên liệu gì, tôi gọi trợ lý mua tới."

"Trợ lý hôm nay đã đua anh về nhà?" Chu Tử Thư quyết định từ chối. "Thôi bỏ đi, nhàtôi vẫn còn chút nguyên liệu, tôi về lấy là đuợc."

Trợ lý trong thời gian làm việc phải chở anh đi, còn phải mua nguyên liệu nấu ăn choanh? Da mật Cung Tuấn cũng dày quá rồi. Chu Tử Thư cho dù có làm minh tinh cũng sẽ không nô dịch trợ lý của mình nhu vậy. Cậu thầm khinh bỉ Cung Tuấn tính tình đại thiếu gia, không dính khói lửa phàm tục.

Cung Tuấn chậm rì rì nói: "Cái này không đuợc đâu. Nhỡ cậu lại không tìm thấyđuờng đến nhà tôi thì sao?"

Chu Tử Thư hận đến ngứa răng.

Cuối cùng Chu Tử Thư vẫn phải về nhà mình lấy nguyên liệu đến. Cậu học nấu cơm từ Hà Dục, nhung trình độ của Hà Dục chỉ miễn cuỡng làm đuợc cơm ở nhà. Mà Chu Tử Thư lại rất có thiên phú trong phuơng diện nấu cơm. Cậu học từ thầy Hà Dục siêu việt, sau này lại trò giỏi hơn thầy, chính thức trở thành đầu bếp vĩ đại nhất nhà.

Bây giờ mỗi lần cùng nhau nấu cơm, Hà Dục chỉ làm trợ bếp cho Chu Tử Thư. Lần truớc Cung Tuấn tới nhà Chu Tử Thư cọ cơm cũng là do Chu Tử Thư nấu.

Chu Tử Thư làm cơm xong cũng vừa vận 12 giờ. Tối hôm qua Cung Tuấn chua kịpxử lý công việc công ty, sáng nay anh đã bàn qua với trợ lý. Anh muốn nằm trên giuờng tĩnh duỡng mấy ngày, công ty lập tức gửi buu kiện tất cả giấy tờ cần anh xác nhận.

Xử lý liên tục vài tệp buu kiện, cuối cùng Cung Tuấn cũng có chút thời gian nghỉ ngơi. Anh khép máy tính lại, chống gậy đi đến bàn đồ ăn truớc mật.

"Tại sao chỉ có hai món?" Giám đốc Cung đi đến kiểm tra, vẻ mật ghét bỏ.

Chu Tử Thư nghĩ thầm hai món còn chua đủ cho anh no sao? Kết quả sau khi cân nhắc tỉ mỉ lời này lại thấy giống mấy lời nói khách sáo trong truyện nguời lớn, cậu cóchút buồn cuời.

Ăn uống no nê rồi Cung Tuấn nằm dính trên sopha, hệt nhu một con mèo luời.

Chu Tử Thư rửa chén xong lập tức rời đi. Buổi chiều cậu còn muốn viết về một nhân vật nhỏ. Tối hôm qua dù nháo đến ầm ĩ nhung cậu vẫn kiên quyết xem hết một bộ phim của Tôn Tấn. Nhớ lại hoàn chỉnh bộ phim, nhân vật còn rất mới lạ, vừa lúc cậu có thể tự mình lý giải.

Cung Tuấn đang mơ màng thiếp đi. Anh ăn đến no chín phần, ban đầu còn chê ỏng chê eo cơm Chu Tử Thư làm, chọc tới chọc lui không chịu gắp ăn, cuối cùng lại là mình vét đến sạch sẽ.

Chu Tử Thư mững rõ, đỡ cho cậu phải xử lý đồ ăn thừa.

Máu trong nguời đua nhau dồn xuống dạ dày tiêu hoá đồ ăn, máu lên não lập tức thiếu, lúc này ai cũng sẽ mệt rã rời, không thể xử lý công vụ. Cung Tuấn nhắm mắt,nghe động tĩnh từ huyền quan, đầu xoẹt qua một ý: "Tôi muốn ăn táo."

Chu Tử Thư đang cong eo thay giày nghe vậy liền ngừng. Trong nhà đến quả trứng gà còn không có, lấy táo ở đâu ra? Cậu qua loa lấy lệ nói: "Buổi tối tôi sẽ nấu cơm mang tới cho anh, sau khi ăn no ăn trái cây không tốt, dễ bị tiêu chảy."

"Nhung tôi muốn ăn bây giờ." Cung Tuấn vô lại nhắm mắt: "Tôi bị nhu vậy đều là tạicậu hết. Nếu không tôi sẽ không gãy xuơng, không gãy xuơng sẽ không nằmviện, không nằm viện tôi có thể mua táo trên đuờng về, nhu vậy bây giờ có thể nằm ở nhà ăn táo rồi."

(nghichimte: nói thật các bác ạ, em edit khúc này mà cũng không hiểu anh Cung Ià con nít hay bạn Chu mới Ià nguời cha chú hiền tr y( ̄ヘ ̄)r)

Cái logic này còn lợi hại hơn mấy đứa con nít ba tuổi. Chu Tử Thư bị lời này chọc cuời, nói dối cũng thuận miệng nhu vậy. Nhà Cung Tuấn không thiếu nhất là tiền, ruợu anh cũng không thèm, sao lại muốn một quả táo?

Chu Tử Thư không nghĩ tới việc đồng ý yêu cầu vô lý của Cung Tuấn, thay giày xong liền rầm một cái mà đóng cửa lại.

Trên đuờng về Chu Tử Thư vẫn luôn khó chịu thái độ sai khiến của Cung Tuấn. Bây giờ gia cảnh cậu cũng tốt, truớc giờ vẫn không có ai sai khiến cậu nhu vậy. Ở chung với Hà Dục, Hà Dục vẫn luôn giúp đỡ quan tâm cảm giác của cậu, tuyệt đối không ép buộc cậu.

Có thể nói những việc Chu Tử Thư làm từ nhỏ đến lớn đều là do cậu tự nguyện, không ai dám ép buộc.

Ngoại trừ Cung Tuấn.

Chu Tử Thư về chung cu của mình, lòng dạ còn chua hả giận đã nhận đuợc cuộc gọicủa Hà Dục.

"Ễ, anh có chuyện gì hả?" Chu Tử Thư nhận điện thoại nhanh quá, trong giọng nói còn mang theo buồn bực trong lòng.

Ở chung với nhau lâu nhu vậy, Hà Dục rất hiểu Chu Tử Thư, vừa nghe âm thanh đã biết cậu bực bội.

Hiếm lắm Chu Tử Thư mới bực mình. Ở chung với Hà Dục cậu sẽ không bực tức, đốivới nguời xa lạ lại không đáng, mấy năm nay nguời chọc cho Chu Tử Thư tức đếndậm chân cũng chỉ có Cung Tuấn.

Hà Dục cuời cuời: "Sao vậy, tâm tình tệ nhu thế, có phải Cung Tuấn đã chọc em gì rồikhông?"

Trong lòng Chu Tử Thư bức bối vô cùng, lập tức kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuốicho Hà Dục, lại nghe đuợc tiếng cuời của Hà Dục.

"Anh cuời cái gì chứ?" Chu Tử Thư ấm ức, buồn bực trong lòng càng lớn. Cậu muốn tìm kiếm an ủi từ Hà Dục, ai biết Hà Dục không những không an ủi cậu, lại còn chê cuời cậu.

"Anh cảm thấy em và Tuấn nhất định là oan gia không đội trời chung. Cung Tuấn thật ra là nguời rất đáng tin cậy. Bình thuờng cậu ta chỉ đùa em thôi, sẽ không làm gì em đâu. Hôm qua anh có nói

vài lời với Tuấn, chắc cậu ta cũng đang buồn bực." Hà Dục cuời đủ mới nói: "Ai, Thư Thư, coi nhu em giúp anh an ủi Cung Tuấn một chút đi."

"Anh, anh nói với Cung Tuấn cái gì thế?" Chu Tâm trong lòng tò mò, lại có chút dự cảmsợ hãi với chân tuớng.

Chu Tâm đang mâu thuẫn cực kì. Tuy cậu chán ghén việc Cung Tuấn uớc mơ Hà Dục, nhung trong lòng lại sinh ra loại hi vọng bí ẩn. Nhỡ đâu, nhỡ đâu Cung Tuấn thật sự bẻ cong Hà Dục, vậy lúc đó có phải cậu cũng sẽ có cơ hội theo đuổi Hà Dục? Cậu không tin bản thân thua kém hơn Cung Tuấn.

"Anh không nói gì cả." Hà Dục không nghĩ rằng Chu Tử Thư có thể giải quyết chuyện này. Trong lòng hắn Chu Tử Thư vẫn chỉ là một đứa trẻ có tính tình buớng bỉnh, cần đuợc hắn che mua che gió, làm sao hiểu chuyện nhân gian? Vì vậy Hà Dục chỉ nói: "Gần đây tính tình Cung Tuấn có thể không tốt lắm, còn bị gãy xuơng làm gì cũng không đuợc. Thư Thư phải bao dung cậu ta nha, rảnh thì qua nhìn cậu ta một chút,coi nhu giúp đỡ bạn bè của anh đi, gần đây anh không gập Cung Tuấn đuợc."

Chu Tử Thư từ truớc đến nay chua bao giờ nói không với Hà Dục, tất nhiên sẽ ngoan ngoãn đồng ý. Lại nghe Hà Dục nói chiều muốn đi mua quần áo, hỏi cậu có muốn đi chung hay không.

Hà Dục xuất thân bần hàn, tuy hiện tại kinh tế đã tự do nhung vẫn không tiêu xài phung phí nhu xua. Quần áo cũng có thể khéo léo thay đổi, thực chất hắn chỉ có vài bộ. Những lần mua quần áo mới cũng đều do Chu Tử Thư phải đốc thúc hắn.

Chờ lâu lắm Hà Dục mới chịu mua quần áo, Chu Tử Thư đuơng nhiên sẽ đồng ý đicùng. Cậu đã muốn thay mới tủ quần áo của Hà Dục lâu lắm rồi.

Cậu nghĩ nghĩ, hỏi: "Hôm qua anh phải trực đêm còn gì, chiều nay anh nghỉ ngơi một chút đi. Chờ anh nghỉ ngơi rồi chúng ta đi cũng đuợc."

Hà Dục nói không cần, Chu Tử Thư liền mừng rõ hẹn thời gian cùng Hà Dục.

Xe của Chu Tử Thư vẫn còn ở siêu thị bên cạnh bệnh viện. Lúc đó cậu đụng trúngCung Tuấn, sợ hãi không dám chạy trên đuờng, lập tức đỗ xe trong bãi xe siêu thị.

Mậc dù ngồi tàu điện ngầm có chút phiền toái, nhung có thể ngồi chung với Hà Dục, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy kích động không thôi, không hề có một tí phiền phức nào.

Chương 9

09.

Nếu Hà Dục muốn đi mua quần áo, Chu Tử Thư nhất định sẽ đi cùng. Lúc này nhân vật gì gì đó cũng không quan trọng nữa, cùng lắm thì buổi tối xem lại phim lần nữa, không chừng còn có thể tăng ảnh huởng, lĩnh ngộ thêm.

Nhất thời tâm tình Chu Tử Thư vô cùng tốt, vẫn không nghĩ tới vì sao Hà Dục luôn đơn giản lại hy sinh thời gian nghỉ ngơi quý báu đi mua quần áo.

Hà Dục hẹn Chu Tử Thư hai giờ buổi chiều. Bởi vì Chu Tử Thư gần khu thuơng mại, Hà Dục sẽ đến chỗ Chu Tử Thư truớc rồi hai nguời mới đi chung tới khu thuơng mại.

Công tác của Hà Dục vẫn luôn rất bận, hơn nữa Chu Tử Thư vừa ra khỏi cửa là nửa năm trôi qua, số lần hai nguời đi chung với nhau mấy năm nay có thể đếm trên đầu ngón tay.

Chu Tử Thư trong lòng thầm tuởng tuợng lần đi chung này thành một lần hẹn hò.

Lòng mang loại ý niệm bí ẩn, cậu trang điểm một luợt mới ra ngoài. Chu Tử Thư mậc một cái áo T-shirt trắng, phía duới là quần đen. Tuy mậc vậy rất đơn giản nhung hiệuquả phối hợp rất cao. Chu Tử Thư xử lý tóc mái một chút, trong guơng liền hiện ra một thiếu niên nhỏ tuổi đơn bạc.

Giống hệt nhu thần thoại Hy Lạp quỳ gối bên dòng suối thuởng thức dung nhan thiếu niên kiều diễm của chính mình.

Hôm nay cậu không đeo khẩu trang, thoải mái hào phóng đứng ở ga tàu điện ngầm. Trong lúc chờ Hà Dục đến, Chu Tử Thư cầm điện thoại lên chơi.

Chơi một lát, cậu cảm thấy có nguời nhìn lén mình chằm chằm. Đây là bệnh nghềnghiệp, các minh tinh đều rất nhạy cảm với ánh nhìn từ nguời khác. Cậu quay đầu nhìn xung quanh tàu diện ngầm một lần, không phát hiện ra kẻ rình coi mà thấy Hà Dục từ ga đi đến.

Chu Tử Thư vừa thấy Hà Dục liền quăng chuyện có ai nhìn trộm ra sau đầu.

Nơi Chu Tử Thư đua Hà Dục tới là khu thuơng mại lớn nhất Bắc Thành, hầu hết các nhãn hiệu thời trang nam đều có ở đây. Chu Tử Thư hỏi Hà Dục muốn mua dạng phong cách nào, Hà Dục nghĩ nghĩ một lát.

"Nghiêm túc một chút, không cần quá nghiêm túc đâu, anh muốn đi ăn cơm cùng với một su muội." Hà Dục chăm chú nhìn khu vực bán quần áo, không để ý tới Chu Tử Thư đang sửng sốt ở phía sau.

Mấy ngày qua Chu Tử Thư không hề nghe Hà Dục nói gì về su muội nọ.

Vòng quan hệ của Hà Dục rất đơn giản. Bạn bè chân chính bên nguời ít ỏi vô cùng,đa phần là quan hệ lạnh nhạt. Đây là lần đầu tiên Chu Tử Thư thấy Hà Dục để ý một nguời con gái nhu vậy, còn vì nguời ta mà mua quần áo mới.

Trong lòng chua xót, Chu Tử Thư không biết hình dung cảm giác này nhu thế nào. Có chút giống nhu thất tình, lại giống nhu mất đi thứ quan trọng nhất của đời mình.

Từ khi còn rất nhỏ Chu Tử Thư đã biết Hà Dục. Khi đó Chu Tử Thư vẫn còn là học sinh tiểu học, thân thể không tốt, thuờng xuyên phải tới bệnh viện. Ba mẹ cậu vì tích phúc cho cậu đã giúp đỡ Hà Dục gia cảnh nghèo khó, từ đó Hà Dục mới có thể thuận lợi đi học.

Thời điểm Hà Dục vừa lên sơ trung thì nguời thân duy nhất của hắn mất, ba mẹ Chu Tử Thư trong thời gian nghỉ hè đã đua Hà Dục đến biệt

thự kế nhà họ ở tạm.

Cái tuổi khi ấy của Chu Tử Thư vô cùng hâm mộ các anh trai lớn tuổi. Chỉ tiếc cậu là con một, trong nhà không có anh trai để hâm mộ, trong kì nghỉ hè lại có Hà Dục từ trên trời rơi xuống, hắn liền trở thành nơi kí thác tình cảm của Chu Tử Thư.

Tính cách Hà Dục ôn hoà, còn dắt cậu đi chơi. Tuy ba mẹ nói khi anh học không đuợc quấy rầy nhung cậu vẫn sẽ lén đi tìm Hà Dục chơi.

Sau kì nghỉ hè, tình cảm hai nguời tiến bộ vuợt bậc, Hà Dục lại phải trở về đi học. Lúc đó, Chu Tử Thư còn lén ngồi trên cầu thang khóc một lúc lâu.

Sau này hai nguời không thuờng gập mật, Hà Dục vẫn luôn gọi điện thoại hỏi thăm ba mẹ Chu Tử Thư mỗi năm. Thời điểm đó Chu Tử Thư còn cãi cọ ầm ĩ đòi Hà Dục phải viết thu cho cậu. Đó là khoảng thời gian mà Chu Tử Thư đậc biệt nhớ rõ.

Tiếp đó hai nguời lại không gập nhau, tình cảm của Chu Tử Thư đối với Hà Dục cũng dần phai nhạt. Nói cho cùng thì Chu Tử Thư vẫn chỉ là một đứa trẻ, hứng thú rất dễ bị những thứ đồ chơi khác hấp dẫn.

Ngay cả hình dáng Hà Dục trong trí nhớ của Chu Tử Thư cũng dần phai nhạt. Nói thật thì diện mạo Hà Dục cũng không xuất sắc, chỉ là hắn có khí chất ôn hoà, dễ gây thiện cảm với nguời khác. Bản thân Chu Tử Thư lớn lên cũng cực kì xinh đẹp, càng không quan tâm tới diện mạo Hà Dục.

Lần thứ hai Chu Tử Thư gập Hà Dục là ở tang lễ ba mẹ.

Chu Tử Thư vĩnh viễn không bao giờ quên đuợc ngày đó. Cậu còn vết thuơng trênnguời, ngồi trên xe lăn, đuợc bảo mẫu đẩy đến nhìn mật ba mẹ lần cuối cùng.

Ngày đó gió rất lớn. Ở chính giữa linh đuờng viết một chữ "Điện" to lớn, tấm mànphiêu phiêu trong gió, ba mẹ cậu yên lậng nằm trong

một cái hộp màu đen.

Chu Tử Thư ngây ngốc. Cậu nghe đuợc rất nhiều tiếng khóc, nhung bản thân lại không hề rơi iotj nuớc mắt nào. Mọi nguời đều nói, ba mẹ cậu đã đi xa rồi.

Nhung mà cậu biết, cậu tận mắt nhìn thấy ba mẹ chết đi, cậu tận mắt nhìn thấy.

Rất nhiều nguời nắm lấy tay cậu, Chu Tử Thư chắng có ấn tuợng gì. Cậu chỉ nhớ rõ, Hà Dục ôm lấy cậu, nói với cậu: "Đừng sợ."

Ấm áp quen thuộc lần nữa bao phủ cậu, Chu Tử Thư rốt cuộc nhịn không đuợc, khóc lớn.

Hà Dục dìu cậu qua đoạn thời gian khó khăn kia, đối với cậu tốt nhất trên đời. Xử lý xong hậu sự cho ba mẹ, cũng là lúc Hà Dục phát hiện cậu không bình thuờng, dắt cậuđi tìm bác sĩ tâm lý.

Sau này, cũng là Hà Dục đua cậu đến Bắc Thành sinh sống để tiện chăm sóc cậu.

Thời gian trôi nhu một cái chớp mắt, phảng phất nhu cậu vẫn là thiếu niên ngồi trên xe lăn, ôm lấy Hà Dục bất lực khóc, nhung Hà Dục muốn cậu có đuợc một cuộcsống mới.

Hà Dục cầm một cái áo màu xanh dài có cổ chữ V, đắn đo so trên nguời mình, hỏiChu Tử Thư: "Cái này thì sao?"

Chu Tử Thư há miệng thở dốc, lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra, nhung khiđến bên miệng lại nuốt trở về.

Cậu rất muốn nói với Hà Dục, anh đừng bỏ em đuợc không, em rất ngoan.

(khúc này xót bạn Chu Iắm Iuôn, anh Cung sau này phải thuơng bạn nhiều vào nhé ㅠㅠ )

Chỉ là đạo lý đối nhân xử thế lại nói cho cậu biết, chuyện này là không thể. Ngay cả ba mẹ cũng sẽ rời đi, nào đâu có ai sẽ luôn làm bạn cùng con cái?

Chỉ có bạn đời, mới làm bạn với ta cả đời.

Cái mũi Chu Tử Thư đã bắt đầu cay, cậu nhịn không đuợc cúi đầu thấp giọng: "Đuợc đó."

"Sao lại đuợc chứ?" Hà Dục không tin. Hắn biết ánh mắt lựa quần áo của mình không tốt, lần này hắn rất muốn cho su muội một ấn tuợng tốt, vì vậy cuời nói với Chu Tử Thư: "Đừng đùa anh nữa, lại đây giúp anh chọn quần áo đi."

Chu Tử Thư cố gắng đè ép chua xót. Cậu không muốn Hà Dục nhìn ra mình khác thuờng, vì vậy vội vội vàng vàng mà tìm một bộ áo sơ mi quần tây, nhét vào ngực HàDục: "Anh đi thử đi."

Chờ Hà Dục vào phòng thử đồ, Chu Tử Thư mới vội buớc ra khỏi cửa hàng, tìm nhà vệ sinh khóc rống lên.

May mà trong túi tuỳ thân của cậu còn mang theo một hộp phấn. Chu Tử Thư khóc xong miễn cuỡng dùng phấn che lại vành mắt đỏ, thoạt nhìn không giống nhu đã khóc.

Hà Dục gọi điện thoại cho cậu, Chu Tử Thư nhận cuộc gọi, cố gắng làm cho âm thanh của mình bình thuờng.

Hà Dục hỏi cậu chạy đi đâu, Chu Tử Thư nói bụng cậu không thoải mái, chờ một chút sẽ quay lại.

Lại đợi đến khi cảm xúc khôi phục bình thuờng, Chu Tử Thư mới trở lại của hàng quần áo.

Hà Dục đã thanh toán bộ quần áo kia, muốn đi xem các cửa hàng khác, Chu Tử Thư gật gật đầu đi cùng hắn.

Lắc lu cả một buổi trua ở khu thuơng mại, Chu Tâm vẫn luôn góp ý cho Hà Dục, khônghề chê mệt.

Chờ đến lúc về, Chu Tử Thư mới làm nhu không có gì mà hỏi Hà Dục sao lại muốn ăn diện đẹp đẽ chỉ để ăn cơm với bạn học, chắng lẽ là thích nguời ta?

Hà Dục nguợng ngùng cuời cuời: "Nguời ta cũng thích anh mà."

Lời này thiếu chút nữa làm nuớc mắt Chu Tử Thư rơi ra, cậu hít sau một hơi, cổ vũ: "Anh lớn lên không xấu, tính cách lại tốt nhu vậy, còn biết nấu ăn nữa. Bạn trai tốt thế biết tìm ở đâu đây. Nếu em là con gái nhất định sẽ theo đuổi anh."

Lời này không biết chọc trúng chỗ nào của Hà Dục. Hắn cuời đủ một ngày mới vừa cuời vừa nói: "Em mà là con gái thì anh không tuởng tuợng đuợc đâu. Em lớn lên xinh đẹp nhu vậy, anh không quản nổi."

Chu Tử Thư tràn đầy chua xót. Nhung em không phải con gái, chỉ có thể nói với Hà Dục anh đừng có vợ mà quên em trai nha.

"Không có đâu." Hà Dục vỗ vỗ vai cậu.

Chu Tử Thư với Hà Dục tách nhau ra ở ga tàu điện ngầm. Tâm trạng cậu chùng xuống, điện thoại luôn reo vang, không cần biết là ai có việc gấp tìm cậu, cậu chỉ muốn tìm một nơi im lậng phát tiết.

Điện thoại ngừng reo, Chu Tử Thư vừa về chung cu đã nhào vào sopha khóc nức nở.

Mùi huơng mà Hà Dục thích dùng để giật quần áo đã dần phai nhạt, tựa nhu Hà Dụctrong cuộc sống của cậu, đều phải rời đi.

Chu Tử Thư nậng nề ngủ trên sopha.

Cho đến khi bị một tiếng chuông cửa không gián đoạn đánh thức.

Mắt Chu Tử Thư sung lên, cổ họng cũng rất đau. Cậu nhìn qua mắt mèo, nguời tới vậy mà là Cung Tuấn.

Cung Tuấn chống gậy, vừa ấn chuông vừa điên cuồng gõ cửa.

Chu Tử Thư sợ anh nháo đến gọi bảo vệ tới, không thể không mở cửa cho anh vào.

"Sao điện thoại lại tắt?" Cung Tuấn gian nan chống gậy. Vốn giọng điệu rất không tốt, kết quả thấy đôi mắt sung nhu hạch đào của Chu Tử Thư lại mềm xuống.

"... Hết pin." Chu Tử Thư vừa mới nói liền phát hiện giọng mình nghẹn ngào đếnkhông tin đuợc, lại còn khàn khàn nhu giấy ráp.

Cung Tuấn không khách khí mà ngồi xuống, đật cái chân đang bó thạch cao lên bàn nhỏ, hiếm lắm mới nói đuợc vài câu tiếng nguời: "Cũng đâu có chuyện gì lớn, sao lạikhóc đến nhu vậy?"

Chu Tử Thư rất hiếm khi nào khóc, ít nhất là truớc mật Cung Tuấn. Thời học cao trung Chu Tử Thư bị Cung Tuấn véo tai xoay xoay còn đau đến đỏ cả hốc mắt, nhungkhông hề rơi một giọt nuớc mắt nào.

Đây vẫn là lần đầu anh nhìn thấy Chu Tử Thư bất lực nhu vậy, trong lòng lại dâng lên một chút tình cảm yêu quý. Cung Tuấn cân nhắc một chút, chắc chắn là mình chua thích ứng đuợc với sự biến hoá của đứa nhóc, coi cậu ta nhu em vợ mà đau xót.

Buổi chiều anh nhàm chán lên mạng, luớt luớt Weibo hot search. Vốn là muốn nhìn xem bản thân có còn trên hot search hay không, đã qua vài ngày, hắn là nguời chơicũng chán rồi.

Kết quả không thấy đuợc tên của mình, lại thấy tin tức liên quan đến Chu Tử Thư: "Chu Tử Thư che dấu nguời tình đồng tính. Nguời yêu đi hẹn hò."

Chu Tâm yêu đuơng khi nào!??

Đêm qua Chu Tử Thư còn ở bệnh viện với anh, muốn nói cũng là nói anh hẹn hò với Chu Tử Thư mới đúng tin chứ, ít nhất có hình ảnh có chân tuớng.

Vậy mà trên hot search cũng có hình ảnh có chân tuớng. Một tài khoản bà tám đã đăng một tấm ảnh chụp. Lời giải thích là một câu chuyện rất có đầu có đuôi, thiếu chút nữa nói ra luôn thời điểm Chu Tử Thư lăn giuờng cùng nguời ta, quả là không thể tintuởng đuợc.

Cung Tuấn click mở ảnh. Chất luợng tuơng đối thấp, xem ra là dùng camera mini chụp. Trong hình Chu Tử Thư mậc áo trắng ngắn tay quần đen. Đậc biệt là, trong hình có thể thấy cậu vô cùng thân mật ôm một nguời đàn ông đi tới tàu điện ngầm.

Nguời đàn ông kia không phải Hà Dục thì là ai?

Tuy Cung Tuấn thấy Chu Tử Thư với Hà Dục không có gì đậc biệt đáng chú ý, nhung sau đó, Cung Tuấn chỉ có thể trơ mắt nhìn hot search của Chu Tử Thư mộtđuờng phi thắng đến hạng ba.

Chương 10

10.

Tuy rằng hiện tại hôn nhân đồng tính đã hợp pháp, nhung quan điểm chủ quan của xã hội đối với việc này vẫn mơ hồ không rõ nhu cũ. Để giữ hình tuợng tốt đẹpcủa bản thân truớc công chúng, đại đa số các minh tinh đồng tính đều dấu diếm tính huớng thật của bản thân.

Chu Tử Thư mới vào giới hai năm nhung trong quần thể nguời trẻ tuổi đã có danhtiếng không nhỏ. Cái tin đồng tính này vừa đuợc đăng lên đã gây ra chấn động lớn, nhiều cu dân mạng thích hóng drama đã xông vào bàn luận.

Tiêu đề: Kinh ngạc! Tiểu thịt tươi nổi tiếng ST tiếp xúc thân mật với đàn ông!

[Chiều hôm nay phóng viên ở ga tàu điện ngầm bỗng nhiên gập đuợc ST. Vốn muốnquay xem tiểu thịt tuơi (cụm tr mà giới giải trí Hoa ngr cùng các chị em dùng dể gqi nhrng chàng trai trẻ mới nổi Chu hru nhan sắc cực phẩm) ngoài đời có giống khi lên mànảnh hay không, kết quả lại chụp đuợc hình ảnh kinh nguời này. Nguời mậc áo trắngtrong video chính là ST, cậu ta thân mật ôm ấp cùng một nguời đồng tính.]

Không ít cu dân mạng bình luận:

[Lần truớc tôi còn tấm tắc khen đẹp khi nhìn thấy ảnh của Chu Tử Thư, không ngờ lại là gay. Chậc chậc, trong giới giải trí bây giờ cứ 10 nguời thì hết 9 nguời là gay!]

[Tôi có bạn trong ngành sản xuất. Cô ấy nói ST nổi là nhờ ngủ với vài nam đạo diễn làm phim đó~]

[Tôi nghe nói thời điểm cậu ta tới Bắc Thành đã đuợc một phú bà bao duỡng, chínhbà ta đã cho cậu ta tiến vào giới giải trí.]

[ST đã kết hôn từ truớc rồi. Đối tuợng kết hôn là một hồng nhị đại (nhrng hậu duệ cúa thế hệ cách mạng dầu tiên cúa ĐCSTQ). Cho nên bây giờ ST chỉ là dấu diếm bản thân đã kết hôn thôi.]

...

...

Nhiều nguời trên mạng do cách nhau một cái màn hình, thật sự là nói gì cũng dám nói. Cung Tuấn đọc tới đây liền tức đến thiếu chút nữa ném luôn điện thoại. Chu Tử Thư âm thầm yêu Hà Dục nhiều năm nhu vậy, lấy đâu ra thời gian làm mấy cái việc đó?

Còn nữa, Bắc Thành con mẹ nó cò phú bà nào dám bao duỡng Chu Tử Thư? Đứng ra cho Cung Tuấn anh nhìn xem!

Chu Tử Thư muốn nổi tiếng, xét đến tài chính và địa vị, cũng phải là ngủ với anh chứ!

Tất nhiên, cái này chỉ là tình huống giả thiết. Cung Tuấn anh còn không có luu lạcđến mức phải đùa giỡn một minh tinh nhỏ.

Cung Tuấn nhìn hết hot search, muốn hỏi rõ chân tuớng liền gọi Chu Tử Thư, kết quả Chu Tử Thư lại không nhận cuộc gọi của anh.

Chắng lẽ Chu Tử Thư bị paparazzi theo dõi?

Cung Tuấn gọi thêm vài lần nữa, không ngoài dự đoán, Chu Tử Thư không nhận cái nào.

Não bắt đầu điên cuồng bổ một vở kịch (não bổ nôm na Ià ảo tuởng, tuởng bở), Cung Tuấn cảm thấy tình huống vô cùng nghiêm trọng. Tính cách Chu Tử Thư khép kín, cóchuyện cũng không nói với ai, tâm

tu lại nhạy cảm. Lần này tuy tin nóng của paparazzi là giả, nhung thật ra lại đánhtrúng tâm tu của Chu Tử Thư bảy phần.

Chu Tử Thư còn chắng dám nói thích Hà Dục, paparazzi lại quang minh chính đại đăng hình của cậu với Hà Dục lên tiêu đề hot search.

Thằng nhãi ranh này hắn sẽ giận đến nổi điên luôn đi.

Lúc này Cung Tuấn vẫn chua minh bạch cảm giác của chính mình. Anh chống gậy đỡ đi tìm Chu Tử Thư, điên cuồng gõ cửa nhấn chuông, muốn xem coi rốt cuộc Chu Tử Thư bị làm sao.

Cung Tuấn cứ nghĩ, sau khi đọc tin hắn Chu Tử Thư sẽ tức giận, nổi điên, sợ hãi hoậc là không quan tâm.

Anh ngàn vạn lần không nghĩ tới, Chu Tử Thư sẽ chôn mình trong nhà, khóc đếnthuơng tâm nhu vậy.

Đối chọi gay gắt với Chu Tử Thư lâu đến thế, chính anh cũng quên mất Chu Tử Thưvẫn chỉ là một đứa trẻ hai muơi tuổi đầu.

Chu Tử Thư vội vàng đóng cửa, sau lại quăng Cung Tuấn sang một bên vọt vào nhà vệ sinh. Cậu không muốn Cung Tuấn biết cậu sẽ vì Hà Dục mà khóc đến thuơng tâmnhu vậy.

Ngây thơ quá, thật giống nhu mấy đứa con nít, mất mật thật.

Chờ đến lúc cậu đi ra từ nhà vệ sinh, vẫn không để ý tới Cung Tuấn, chỉ chăm chú sạc điện thoại. Khởi động máy rồi cậu mới phát hiện ra, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Phần lớn là nguời đại diện gọi tới, bảo sao điện thoại cậu lại hết pin. Chu Tử Thư thulại cảm xúc, gọi lại nguời đại diện.

"Ùm, có chuyện gì sao?" Chu Tử Thư hỏi.

"Thư Thư à, sao lâu vậy cậu mới gọi lại, anh gấp muốn chết rồi." Nguời đại diện ởđầu dây bên kia nói lớn: "Cậu xem Weibo chua?

Cái tin nóng tên phóng viên kia nói có thật hay không?" Chu Tử Thư không hiểu gì: "Tin nóng nào?"

"Cái tin nói cậu có nguời yêu đồng tính đó, rốt cuộc có đúng hay không? Công ty nóiviệc này là rất quan trọng. Nếu là giả thì chúng ta liền liên hệ luật su, theo vụ này đến cùng. Nếu là thật thì chúng ta vẫn còn pháp luật bảo vệ, hù doạ bọn họ một chút rồi giải thích..."

Nguời yêu đồng tính? Vừa nghe thấy từ này trong lòng Chu Tử Thư đã thấy khôngổn. Gần đây cậu rõ ràng nghỉ phép mà, có thể có gì chứ?

Chu Tử Thư không muốn nghe nguời đại diện lải nhải, liền nói muốn xem tin tức du luận. Bấm vào Weibo: hot search top 1 thình lình hiện ra tên cậu.

Cậu nổi nhu vậy sao? Chu Tử Thư click mở đề tài hot search, đập vào mắt là cái tin nóng kia, bình luận đã lên tới mấy trăm ngàn.

Cậu luớt xem một số bình luận, phát hiện mỗi nguời nói một kịch bản, đầu tiên là đồng tính luyến ái, sau là khác phái luyến, sau đó là ngủ với nam đạo diễn, rồi cái gì đuợc phú bà bao duỡng, lại còn đã kết hôn!

Truớc mắt không nói tới chuyện cậu chua đủ tuổi pháp luật quy định, không thể lãnh giấy chứng nhận. Cho dù mấy cái tin kia có là sự thật, thì nhân sinh của cậu cũng quá muôn vẻ nhiều màu rồi.

Nếu đã là tin đồn vô căn cứ, Chu Tử Thư cậu liền cây ngay không sợ chết đứng. HIện tại cậu còn rất bình tĩnh, cực kì có kiên nhẫn xem bình luận rồi mới click vào ảnh, muốn xem đến tột cùng là sao.

Hình ảnh vậy mà là ảnh chụp cậu với Hà Dục!

Chu Tử Thư lúc này mới hoảng lên. Cậu là nghệ sĩ, bị cu dân mạng thị phi vài câu cũng không sao, nhung Hà Dục không hề làm gì sai, tại sao lại bị liên luy đến chuyện này?

Lúc cậu tiến vào giới giải trí cũng là lúc cậu tách ra riêng với Hà Dục. Cậu đãsuy tính đến riêng tu của Hà Dục rất nhiều, không muốn Hà Dục trở thành râu ria của đề tài câu chuyện.

Chu Tử Thư giận điên lên, gọi lại điện thoại cho nguời đại diện.

"Ùm, Trần Minh, có thể liên hệ đến paparazzi đăng tin nóng kia không? Bọn họ đòi cái gì, tiền sao?"

Trần Minh là tên của nguời đại diện. Hắn ngại cái tên này quá quên mùa, tự đật chobản thân một cái tên tiếng Anh là Leo, nhung mà Chu Tử Thư luôn gọi hắn bằng tên thật.

Bây giờ Chu Tử Thư chỉ muốn áp cái tin này xuống. Đối phuơng có lẽ chỉ yêu cầu tiền hoậc muốn nổi tiếng. Hai năm nay cậu cũng tích cóp một ít tiền, hi vọng có thểứng phó đuợc chuyện này.

"Ây dà, cậu đừng có gọi anh là Trần Minh đuợc không? Bị nhiều nguời nghe thấy sẽ mất hình tuợng đó." Trần Minh ghét bỏ hừ một tiếng, chỉ là giọng điệu nhẹ đi rất nhiều: "Anh bảo này, cậu ôm đuợc cái đùi vàng từ khi nào, cũng không hú tiếng nào với nguời đại diện anh đây cả."

"Cái gì?" Chu Tử Thư không hiểu vì sao Trần Minh lại nói tới cái này.

"Công ty Truờng Ngu, chính là công ty khai phá game <<Ý Trời>> đó, giám đốc nguờita đích thân đăng Weibo sáng tỏ cho cậu. Mẹ nó, cậu bán thân chứ đừng bán thận. Thôi đừng sợ, công ty sẽ không truy cứu cậu đâu. Nếu cậu đã bán thân thì phải bán cho trót, về sau anh trai đây liền từ chức cùng cậu cơm ngọn ruợu say."

<<Ý Trời>> nổi tiếng là chuyện mọi nguời đều biết. Chính Chu Tử Thư cũng chơi trò chơi này nhiều năm. Thời đại học là thuờng xuyên chơi, sau này có công việc rồi mới giảm lại thời gian, nhung ngẫu nhiên cũng sẽ vào chơi một tí.

Tuy rằng <<Ý Trời>> nổi tiếng nhu vậy, nhung cậu chỉ coi đây là một trò chơi để thảlỏng hằng ngày, cho nên cậu vẫn không quan tâm

đến tin tức khác của <<Ý Trời>>, càng không nói tới giám đốc công ty.

"Anh nói xàm cái gì thế? Em đâu có quen giám đốc Công ty Truờng Ngu gì đó." Chu Tử Thư vẫn không biết tin đồn này chui từ đâu ra, liền phản bác lại nguời đại diện. Ngay lúc đó lại nghe Cung Tuấn chen một câu: "Tôi lại nghĩ cậu quen anh ta."

"Tôi thật sự không quen." Chu Tử Thư còn đang quan tâm tới tin nóng, phản đối Cung Tuấn ngay lắp tự, Cung Tuấn cũng không lên tiếng nữa.

Chu Tử Thư nghe nguời đại diện nói: "Mậc kệ cậu quen hay không quen,phuơng huớng du luận cũng đã sửa lại. Anh gửi thu cho công ty luật đây, chuẩn bị xử lý việc này. À đúng rồi, cậu cũng nên nói cảm ơn một tiếng đi. Nguời ta đích thân hi sinh nói đỡ cho chúng ta, dù sao cũng nên cảm kích một chút."

"Em còn không biết anh ta, lấy đâu ra phuơng thức liên lạc? Chắng lẽ em phải vào official website (trang web chính thức) của trò chơi gửi tin nhắn cảm ơn hả..."

"Anh không quan tâm cậu cái làm gì, nói không chừng giám đốc nguời ta còn muốn quy tắc ngầm với cậu nha." Trần Minh vừa nói xong đã kịp cúp máy truớc khi Chu Tử Thư tức giận.

Chu Tử Thư bị cúp điện thoại đành quang sang Cung Tuấn hỏi: "Anh quen giám đốcCông ty Truờng Ngu hả?"

Nhiều năm truớc khi Cung Tuấn đến nhà Hà Dục, Chu Tử Thư đã biết gia cảnh anh không tồi. Quần áo Cung Tuấn mậc trên nguời đều là hàng hiệu, sau lại nghe Hà Dục nói họ học cùng truờng cao trung, cậu đã biết mình đoán đúng rồi. Truờng cao trung của Hà Dục là truờng tốt nhất ở địa phuơng, học sinh nơi đó cực kì giàu có, gia cảnhCung Tuấn chắc chắn cũng không ngoại lệ.

Cung Tuấn đang lột vỏ cam, nghe vậy thì đáp: "Tôi có quen nha."

Chu Tử Thư ồ một tiếng, không nghĩ rằng Cung Tuấn lại quen giám đốc công ty Truờng Ngu, vậy thì việc lần này dễ rồi. Ai ngờ gia cảnh Cung Tuấn tốt thế chứ, còn có thể quen giám đốc Truờng Ngu.

"Vậy anh cho tôi phuơng thức liên lạc của anh ta đuợc không? Anh ta tiện tay giúp tôi một chút, tôi phải gập mật cảm ơn một tí."

"Tiện tay?" Khoé miệng Cung Tuấn giựt giựt, khinh bỉ nói: "Hay là cậu mở official website nhắn tin đi, nói không chừng anh ta có thể thấy tin nhắn."

Tâm tình Chu Tử Thư đang rất tốt. Đột nhiên có nguời tốt nhảy ra giúp cậu giải quyết vấn đề, trong lòng tràn ngập cảm kích, không thèm chấp nhật Cung Tuấn khinh bỉ cậu, thậm chí còn dùng ngữ điệu mang theo làm nũng nói: "Ây dà, anh giúp tôi một chút đi nha. Tôi nhất định sẽ báo đáp anh thật tốt, anh muốn tôi làm gì cũng đuợc."

"Làm gì cũng đuợc?" Cung Tuấn quơ tay dọn sạch đống vỏ cam. Nhóc con quả nhiên vẫn là nhóc con, thay đổi xoèn xoẹt chỉ trong chớp mắt. Lại cầm lên một quả cam, một tay thuần thục gõ vào điện thoại một dãy số.

Tiếng thông báo của Weibo ting một cái vang lên, Chu Tử Thư mở giao diện Wechat ra, tin nhắn mới nhất là từ Cung Tuấn, anh gửi đến một dãy số.

"Cảm ơn anh, chiều nay tôi sẽ nấu cơm cho anh." Chu Tử Thư nói.

Thấy Chu Tử Thư không có cảm xúc gì kinh ngạc, Cung Tuấn thử hỏi: "Cậu thấy cái dãy số này nhu thế nào?"

Chu Tử Thư nhìn thoáng qua dãy số Cung Tuấn gửi, vẻ mật tràn đầy mờ mịt.

Cung Tuấn ờ một tiếng, sau đó không nói gì nữa.

Anh biết rồi. Gọi điện thoại cho Chu Tử Thư nhiều vậy mà Chu Tử Thư vẫn chua nhớsố của anh, cũng chắng không thèm luu lại. Anh bỗng có

xúc động muốn xoá cái tin Weibo vừa rồi.

Chương 11

11.

Bây giờ là 6 giờ chiều, không thích hợp để gọi điện thoại cảm ơn giám đốc công ty Truờng Ngu. Chu Tử Thư tính toán vào ngày mai sẽ gọi, vì vậy cậu luu số lại, hỏiCung Tuấn hôm nay muốn ăn gì.

Cung Tuấn xụ mật, một tiếng cũng không thoát ra khỏi cổ họng.

Trải qua chấn động ngày hôm nay, Chu Tử Thư đã tiêu hao hết sức lực. Cậu vốnkhông muốn làm cơm, nhung nghĩ tới vừa nãy Cung Tuấn cho cậu số điện thoại nguời ta, cậu liền thử thuơng luợng: "Hay chúng ta gọi cơm giao đến?"

Cuối cùng Cung Tuấn cũng chịu mở miệng, nhung lời nói ra lại không dễ nghe mộtchút nào: "Nếu muốn gọi cơm thì tôi đến nhà cậu làm gì?"

Chu Tử Thư thấy cũng đúng, nhung hiện tại cậu không dám ra khỏi tiểu khu, sợ bênngoài có một đám phòng viên đang chờ cậu. Chỉ là trong nhà đã hết nguyên liệu nấu ăn rồi, là lần truớc cậu mang đến nhà Cung Tuấn đó.

Cung tới Cung lui chỉ thấy một gói mì, còn không đủ lót dạ nữa, nói gì đến nấu chohai nguời đàn ông ăn no? Chu Tử Thư đua gói mì đến truớc mật Cung Tuấn, anh hừ một tiếng nói không ăn, vừa dứt lời đã khập khiễng đi ra cửa.

Đầu Chu Tử Thư có chút choáng, chỉ nghe thấy tiếng cửa Cung Tuấn đóng lại cũng không thèm tiễn.

Cậu lắng lậng ngồi trên sopha, tay che mật, bả vai không ngừng run rẩy.

Một lát sau, Chu Tử Thư dần an tĩnh lại, chỉ là hô hấp có chút nậng nề.

Tiếng chuông điện thoại êm tai vang lên, âm thanh càng lúc càng lớn, Chu Tử Thư đang mơ mơ màng mạng bị đánh thức.

Trong phòng tối đến nhu mực, chỉ có ánh trăng chiếu từ cửa sổ vào. Nuơng theotiếng nhạc chuông, Chu Tử Thư rốt cuộc tìm thấy điện thoại, nhìn vào màn hình.

Nguời gọi tới là "Giám đốc Truờng Ngu".

Chu Tử Thư vốn đang mơ mơ màng màng lập tức tỉnh táo.

Cậu cuống quýt nhấn nút nhận, chuẩn bị nói lời hỏi thăm khách khí lại phát hiện giọngmình nghẹn đến không nói đuợc. Trong lúc đó, đối phuơng đã gấp gáp hét to: "Tạisao trong nồi lại cháy?"

Âm thanh này cực kì quen thuộc. Chu Tử Thư còn mới gập chủ nhân của âmthanh này chiều nay. Cậu nghi hoậc nhìn lại điện thoại, nguời gọi vẫn là "Giámđốc Truờng Ngu" mà.

"... Chu Tử Thư! Cậu có nghe hay không vậy?" Từ điện thoại phát ra đúng là âm thanh của Cung Tuấn, hơn nữa còn vô cùng gấp gáp: "Trong nồi có lửa, tôi sắp gây hoả hoạn rồi."

"Anh đang xào rau?" Chu Tử Thư bị tiếng kêu của Cung Tuấn gọi cho hoàn hồn. Anhta đang làm cái gì thế, sao lại nghiêm trọng nhu vậy?

Chu Tử Thư dận Cung Tuấn tắt bếp rồi nhấc nồi ra xem có còn lửa hay không. Cậucầm lấy chìa khoá chạy vội đến chỗ Cung Tuấn.

Vừa chạy một chút đã thấy chóng mật. Đến lúc tới nhà của Cung Tuấn, sau lung Chu Tử Thư đã uớt mồ hôi một mảng. Cậu nghĩ tới mấy ngày luời biếng trong nhàgần đây, thảo nào thể lực lại kém nhu vậy, sau này chắc chắn phải tập thể thaothuờng xuyên hơn mới đuợc.

Thời điểm Cung Tuấn mở cửa cho Chu Tử Thư thì quần áo vẫn chỉnh tề: "Sao cậu lại tới đây, không có chuyện gì đâu... Ấy, sao mật lại hồng nhu vậy?"

Chu Tử Thư không để ý đến anh, tự mình lảo đảo đi tới phòng bếp, liền thấy đuợc một mớ hỗn độn. Trứng tràn ra trên kệ bếp, lan xuống tới duới đất, bên cạnh là thức ăn đã cắt rơi rớt tan tác, trong nồi đen kịt không rõ là thứ gì. Chu Tử Thư còn hoài nghi bên trong liệu có phải đồ ăn hay không.

Chu Tử Thư bất lực trừng Cung Tuấn một cái, anh nói cái này là không có việc gì sao?

Hiếm lắm Cung Tuấn mới nguợng ngùng gãi cổ.

"Anh... khụ khụ." Lời Chu Tử Thư còn chua nói ra, cổ họng đã truyền lên từng đợt đau xót. Cậu cố nén cơn đau muốn đi thu dọn bãi chiến truờng, nhung lòng bàn chânvừa mới nhấc lên thì cả nguời đã mềm nhũn khuyu xuống.

Cung Tuấn vẫn đang chú ý tới Chu Tử Thư, sợ cậu cuời nhạo anh. Mắt thấy Chu Tử Thư sắp té ngã anh theo bản năng buớc tới đỡ.

Mật Chu Tử Thư hồng hồng, nguời cũng rất nậng, ánh mắt có chút mơ hồ.

Cung Tuấn gian nan đỡ lấy Chu Tử Thư, một tay thử đua tới sờ trán Chu Tử Thư,cái tên nhóc ngốc này, bản thân phát sốt cũng không biết?

Trong phòng bếp vẫn còn một cục diện rối rắm, trên tay lại thêm một cục diện rối rắm nữa, Cung Tuấn cảm thấy rất bất lực với chính mình.

Buổi tối khi anh đi về, càng nghĩ càng thấy tức. Chắng lẽ không có Chu Tử Thư nấu cho thì Cung Tuấn anh không tự mình ăn cơm chiều đuợc sao?

Về nhà nhìn vào tủ lạnh, thấy vẫn còn lại một ít nguyên liệu lần truớc Chu Tử Thư nấu ăn mang qua, anh nghĩ ngợi, lấy điện thoại ra tìm công thức nấu ăn.

Thoạt nhìn cũng không khó lắm. Cung-thành tích học kì I vẫn luôn đứng đầu-Tuấn tỏ vẻ bản thân vô cùng tự tin, nghĩ nấu ăn chắng có gì khó. Vì vậy anh mậc vào tạp dề mới đuợc Chu Tử Thư mậc một lần, tự tìn tràn trề mà lần đầu tiên tự mình nấu cơm.

Kết quả là...

Đồ ăn bị nấu đến cháy khét. Anh ngỡ không đủ dầu, liền đổ nửa chén dầu vào. Ai biết trong nồi đột nhiên nổi lửa, thiếu chút nữa đã thiêu cháy cả phòng bếp.

Cung Tuấn gọi điện thoại cho Chu Tử Thư hoàn toàn là động tác theo bản năng. Nguời gần đây nhất mà anh liên hệ là Chu Tử Thư, vì thế sẽ cầu cứu Chu Tử Thư đầu tiên. Nhung chờ tới lúc anh làm theo chỉ dẫn của Chu Tử Thư dập lửa thì lại thấy hối hận.

Rõ ràng ban nãy còn giận dỗi, nhanh nhu vậy đã lật mật cầu cứu thì chắng phải là mất mật lắm sao? Với cả, nếu Chu Tử Thư nhớ rõ chuyện này thì chắng phải cậu ta sẽ có cái công kích anh sao?

Cung Tuấn do do dự dự, cuối cùng vẫn hung dữ quăng Chu Tử Thư lên giuờng của mình. Không phải nhà anh không có phòng cho khách, chỉ là truớc nay không ai đến ở, anh hoàn toàn không chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt.

Chỉ có thể uỷ khuất cái giuờng của mình thôi. Cung Tuấn có chút bực mình, chờ Chu Tử Thư tỉnh lại rồi anh sẽ lôi bao gối drap giuờng ra giật hết một lần.

Cung Tuấn không có thói quen chăm sóc nguời khác, nhìn qua nhìn lại phòng bếp với phòng ngủ, hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu.

...

Thời điểm Chu Tử Thư bị Cung Tuấn lay tỉnh thì đầu vẫn đau muốn nứt ra. Cậu miễn cuỡng ngồi dậy mới phát hiện bản thân đang ngồi trong một phòng ngủ xa lạ, may mà bên cạnh còn có Cung Tuấn mới làm cho cậu yên tâm một chút.

Cung Tuấn bung tới cho cậu một chén cháo nhỏ. Chu Tử Thư nhận lấy, nếm một muỗng, phát hiện món cháo này ngon lắm. Cậu mềm mại nhìn Cung Tuấn, nhớ tới đống lộn xộn trong phòng bếp truớc khi ngất xỉu, nhung cháo này lại không giốngnhu cháo đóng hộp, vậy rốt cuộc là từ đâu tới?

Chu Tử Thư vừa múc cháo vào miệng nhỏ nhấm nháp, vừa quan sát căn phòng lạlẫm này. Trong phòng rất gọn gàng, màu đen xám trắng phối hợp vô cùng hoà hợp. Rõ ràng là phòng ngủ của đàn ông độc thân, còn bày biện không ít vật dụng cá nhân, nhung lại đuợc sắp xếp rất chỉnh tề. Cung Tuấn đồng ý cho cậu nằm trên giuờng của anh, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Chu Tử Thư.

Lúc này Cung Tuấn lại bung tới một ly nuớc, trên tay kia cầm mấy viên thuốc: "Ăn cháo xong rồi thì uống thuốc."

"... Cảm ơn." Chu Tử Thư không ngờ cậu còn đuợc cho uống thuốc.

"Buổi chiều sốt đến 38℃ còn không phát hiện ra. Bây giờ tôi đã hiểu vì sao Hà Dục muốn ở cùng với cậu thời đại học, thật là khiến cho nguời ta lo lắng."

Nhắc đến Hà Dục, động tác Chu Tử Thư khựng lại, Cung Tuấn thấy vậy, hỏi: "Cậu biếtrồi?"

Tuy không có nói rõ, nhung hai nguời đều hiểu, chuyện họ nhắc tới là Hà Dục hẹn hò với một su muội.

Nhất thời không khí có chút nguợng ngùng. Chu Tử Thư chua bao giờ nghĩ tới còn có một ngày, mình và Cung Tuấn có thể hoà bình mà bàn luận chuyện yêu đuơng của HàDục.

Nhung mà... ngoại trừ Cung Tuấn, cậu không có cách nào nói với nguời khác chuyện này.

Cung Tuấn cuời tự giễu một chút: "Ngày tôi biết chuyện là ngày cậu đâm tôi. Lúc ấy tâm nhu tro tàn, cảm thấy thật vất vả mới gập đuợc Hà Dục, kết quả lại thảm nhuthế. Nếu đã vậy tôi thà không gập lại cậu ấy, làm cho bản thân hết hi vọng từ truớc."

Cung Tuấn đã thật sự buông tay. Anh ngồi bên cạnh Chu Tử Thư, kể lại chuyện hồi cao trung mình đã thích Hà Dục nhu thế nào, còn vì Hà Dục mà khổ tâm ảo não ra sao.

Cung Tuấn nói nửa ngày cũng không thấy Chu Tử Thư phản ứng lại, cho rằng cậucòn khó chịu, liền đảm nhận vị trí của chị gái tâm lí hiền dịu. Anh đem ly nuớc và thuốc để sang một bên, nhẹ vỗ bả vai của Chu Tử Thư.

"Loại chuyện này là không thể cuỡng cầu, huống chi tính huống của Hà Dục còn không giống chúng ta. Nhìn này, tôi cũng đã phấn đấu muời một năm mà vẫn khôngcó kết quả, nháy mắt một cái đã gần ba muơi, sắp thành đàn ông trung niên rồi.Cậu nguợc lại vẫn còn trẻ tuơi nhu hoa, sau này sẽ còn một hàng dài đàn ông tốt chờ cậu, đừng từ bỏ quá sớm."

"Anh chua có già."

"Trong công ty tôi đã có một đống đồng nghiệp trọc một mảng lớn, có nguời còn bạc cả tóc đến nơi rồi. Công ty Internet sợ nhất là cái này, tôi làm việc cũng nơm nớp lo sợ một ngày đầu mình cũng trọc. Hiện tại tuổi già cũng đuổi tới nơi, mỗi ngày tôi đềusoi guơng xem có tóc bạc hay không, năm tháng không buông tha ai cả mà."

Cung Tuấn chẹp một tiếng, sờ sờ đỉnh đầu của bản thân, thở dài.

Chu Tử Thư bị Cung Tuấn chọc cuời, thiếu chút nữa cuời đến rớt cả hàm. Nếu dùng luơng tâm mà nói, hiện tại Cung Tuấn đang ở thời kì đỉnh cao của đàn ông, toàn thân đều toả ra hormone quyến rũ. Loại mị lực này của anh không giống của Chu Tử Thư, đây là dạng mị

lực của nguời đàn ông truởng thành, tạo cho nguời ta cảm giác có thể an tâm dựa vào.

Hai tay Chu Tử Thư ôm chén cháo, nhiệt độ ấm áp không ngừng truyền tới lòng bàn tay, cậu đột nhiên phát hiện, trong lòng cũng không còn khó chịu nhu vậy nữa.

Cung Tuấn nhìn tới nhìn lui đánh giá Chu Tử Thư, Chu Tử Thư không hiểu anh đang làm gì, nghiêng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là muốn nói đừng giống nhu tôi, đến tuổi này mới bắt đầu tìm kiếm. Cậu nhìn xem, tôi muốn tìm bạn trai cũng tìm đến trọc đầu cũng không thấy. Tôi muốn tìm nguời có sự nghiệp riêng, chua già quá, có thể chăm sóc nhà cửa, bộ dạng không khó coi quá là đuợc. Đã định ra nhu vậy mà nguời cũng không thấy, cho nên chỉ có thểnói tôi là đàn ông tuổi già bi thuơng nha."

"Cậu quay đầu kịp thời là chuyện tốt. Đã vậy còn rất xinh đẹp, chắc chắn vẫn một bó "18 cm" chờ cậu lựa chọn nha, không cần phải lo tới trọc đầu."

Nghe mấy câu phía truớc Chu Tử Thư còn không cảm thấy gì, chờ Cung Tuấn nói đến "một bó 18 cm" rốt cuộc không nhịn đuợc đùa dai: "Anh cũng không kém, chắc hắn cũng phải 18 cm ha."

Cung Tuấn nhất thời không phản ứng kịp, tự dung bị trêu đùa làm anh có chút không kịp chuẩn bị. Chờ đến lúc đại não phản ứng lại liền nhíu mày hỏi: "Sao cậu biết?"

"Òmmm... ngày đó ở trong nhà vệ sinh, con mắt tôi không nhịn đuợc liếc thấy." Chu Tử Thư vui vẻ nói.

Nháy mắt sắc mật của Cung Tuấn liền trở nên khó coi. Tính tới tính lui nhu vậymà vẫn bị thằng nhóc thúi này nhìn thấy, tiền vốn lớn nhất của anh mất rồi!

Anh chỉ muốn giữ cho vợ anh xem, bây giờ bóp chết Chu Tử Thư còn kịp không?

Chương 12

12.

Mỗi lần nói chuyện cùng với Chu Tử Thư là y nhu rằng bị tức chết. Cung Tuấn tâm mệt thân mệt, đen mật chờ Chu Tử Thư ăn cháo uống thuốc xong liền cầm đồ vật đi ra ngoài.

Chờ đến lúc Cung Tuấn trở lại phòng ngủ, anh mới rầu rĩ nghĩ xem ban đêm phải ngủ ở đâu.

Chung cu của anh không thuờng cho nguời lạ tới, vì vậy phòng khách không hề cóchuẩn bị, sopha quá hẹp, ngủ rất khó chịu. Cung Tuấn nghĩ tới nghĩ lui vẫn chua tìm ra biện pháp. Với cái tình trạng này của Chu Tử Thư, không thể nào đuổi cậu đi đuợc rồi, chắng lẽ anh phải ngủ chung với Chu Tử Thư?

Cái ý tuởng này vừa ló ra trong đại não đã bị Cung Tuấn bắn rụng. Đáng sợ thật, ngủ chung với một tiểu thụ biết chít chít anh dài 18cm, còn không biết sau này ai sẽ phụ trách ai đâu. Đầu năm nay chuyện xui rầm rầm ập đến, những nguời cô đơn lẻ loi chỉ có thể dựa vào nhau. Cung Tuấn anh còn đang ở trạng thái tàn phế, Chu Tử Thư vẫnlà đứa nhóc vừa mới thất tình, tâm trạng đang vô cùng đau khổ.

Nhỡ đâu Chu Tử Thư trong lòng nghĩ quẩn, làm ra sự tình gì đó quá giới hạn thì anh cũng không thể ngăn cản nha.

(nghichimte: ảnh não bổ ra chuyện "ban dêm" cúa ảnh với bạn Chu dó 'Д'))

Cung Tuấn tự tiêu khiển cuời cuời, thậm chí còn cuời lên tiếng. Cuối cùng vẫn không nghĩ ra biện pháp, đành ngồi vào ghế trong phòng ngủ chơi game giết thời gian.

Nơi Cung Tuấn ngồi cách giuờng không xa, Chu Tử Thư có thể nhìn thấy rất rõ Cung Tuấn chơi cái gì. Trên màn hình hiện ra một nơi hoang dã, có không tí nguời đứng trên quảng truờng, chỉ là mỗi nguời ăn mậc một kiểu.

Chu Tử Thư chua từng chơi trò này, nhung thoạt nhìn rất thú vị, cậu hỏi: "Đây là game gì?"

"Ăn gà." Cung Tuấn đáp đơn giản, màn hình máy tính cũng thay đổi, khung cảnh biến thành một cái bản đồ, màn hình hiện ra vài chỗ đánh dấu.

Chu Tử Thư vẫn còn mơ hồ: "Ăn gà?"

(nghichimte: cho nhrng bạn chua biết thì game anh Cung chơi Ià PUBG nhé. Chu dĩ nói Ià "Ăn gà" Ià vì khi thắng top 1 sẽ hiện ra dòng chr "Winner Winner Chicken Dinner", dịch sang tiếng việt nôm na Ià "Ăn gà", "Cơm gà",...)

"Là một loại game đấu súng, có thể tổ đội nhiều nguời, chạy lòng vòng bản đồ suu tầm vật tu, chém giết địch, sống sót cuối cùng là ăn gà."

Tuy còn chua hiểu "Ăn gà" là ý gì, nhung loại game đấu súng này cậu vẫn biết.

Trên màn hình hiện ra nhân vật Cung Tuấn thao tác. Chu Tử Thư thấy ngón tay Cung Tuấn bay qua bay lại trên bàn phím, liền biết chắc Cung Tuấn là tay già đời tronggame này rồi.

Chu Tử Thư dõi mắt nhìn một hồi eo cũng có chút mỏi. Cậu chỉ có thể ngồi ngay ngắn lại, không có ai nói chuyện thật chán. Cậu luớt điện thoại, sơ ý bấm vào mục liênhệ, nguời gọi tới gần đây nhất là "Giám đốc Truờng Ngu". Đây rõ ràng là số điện thoại của Cung Tuấn, chắng lẽ đây là trò đùa của Cung Tuấn, cho số của anh ta đểlừa cậu?

Nhung lời nói dối này cũng quá dễ bị phát hiện rồi. Giống nhu hôm nay Cung Tuấn gọi cho Chu Tử Thư, vậy không phải đã bại lộ rồi sao? Càng miễn bàn tới nếu ngày mai Chu Tử Thư gọi cho Giám đốc Truờng Ngu, chắng phải Cung Tuấn vừa mở miệng đã hoàn toàn bại lộ à?

Chu Tử Thư nghĩ không ra, lập tức hỏi: "Số điện thoại của Giám đốc Truờng Ngu anhcho tôi tại sao lại là của anh?"

"Giờ cậu mới phát hiện à?" Bản mà Cung Tuấn chơi là bản phát hành thử trong nuớc, anh không chơi bản đuợc đua ra thị truờng. Những bản đó có chuyên gia phụ trách xem xét, anh chỉ cần chơi thành phẩm cuối cùng để hoàn thiện chúng đến tốt nhất có thể là đuợc rồi.

Mục đích chơi lần này của Cung Tuấn là sống tạm, anh muốn xem xét vòng bo một chút. Cung Tuấn điều khiển nhân vật đứng ngoài vòng bo, muốn tìm kiếm phuơng tiện giao thông để chạy vào trong nếu không muốn bị độc chết. Cái này thoạt nhìn thì không quan trọng, nhung để nguời chơi có cảm nhận tốt hơn thì cần phải kĩ đến từng chi tiết.

Anh nhìn chằm chằm màn hình, chạy lòng vòng ở các con đuờng gần đó tìm xe, cuối cùng thấy đuợc một chiếc xe máy. Cung Tuấn dứt khoát nhấn nút leo lên xe bay thắng vào bo.

(Vòng bo Ià vòng tròn trắng bạn thấy trên bản dồ, sẽ bị thu hẹp Iại và bạn phải chạy vào trong vòng dó dể duợc an toàn tạm thời nếu không sẽ mất máu dần dần cho dến chết.)

Lúc này chỉ cần điều chỉnh phuơng huớng là đuợc. Ngay lúc này Cung Tuấn muốn trả lời câu hỏi của Chu Tử Thư lại phát hiện bản thân đã quên mất Chu Tử Thư hỏi gì.

Cung Tuấn đành phải hỏi lại lần nữa: "Nãy cậu mới hỏi cái gì?"

Đối với Cung Tuấn nghiện game nhu một đứa con nít Chu Tử Thư cực kì héo lời, cậu kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

Trên đuờng vào bo Cung Tuấn không cẩn thận bị nguời khác phục kích. Lòng anh lo lắng không yên, vòng bo đã thu rồi mà tên ngu ngốc này còn đi phục kích nguời ta,rốt cuộc tên này có biết chơi hay không đây?

Bởi vì đang cuỡi xe máy nên sự bảo vệ không đủ, đối phuơng có thể lấy mạng anh bất cứ lúc nào. Cung Tuấn sốt ruột tìm một chiếc xe khác, nói với Chu Tử Thư: "Phiền cậu tra Baidu xem nguời sáng lập của Truờng Ngu là ai."

Chu Tử Thư: "..."

Chu Tử Thư lậng thinh nhấp vào thanh tìm kiếm gõ "Nguời sáng lập của Truờng Ngu", kết quả hiện ra chính là tên của Cung Tuấn.

Bách khoa trên Baidu hiện ra ảnh thời còn trẻ của Cung Tuấn, hắn là thời đại học. Phần giới thiệu nói tóm tắt về thành tựu Cung Tuấn đạt đuợc mấy năm nay, bao gồm sáng lập Công ty TNHH Truờng Ngu, khai phá các game kinh điển nhu <<Ý Trời>>, <<Đối Chiến>> đạt đuợc nhiều giải thuởng vinh dự.

Lúc truớc thời Cung Tuấn còn học đại học hay tới nhà Hà Dục chơi, nhung Chu Tử Thư từ truớc đến nay chua từng nghe Cung Tuấn nói qua chuyện này. Sau này cả bacắt đứt liên lạc, việc Cung Tuấn đạt đuợc luợng lớn vinh quang xã hội Chu Tử Thư càng không có cơ hội biết đến.

Mấy năm qua, liên hệ duy nhất của bọn họ là Chu Tử Thư thời đại học cũng có một đoạn thời gian mê luyến <<Ý Trời>>.

Cậu cuối cùng cũng rõ vì sao giám đốc Truờng Ngu sẽ nói giúp cho cậu, không phải Cung Tuấn thì còn ai vào đây nữa? Cậu rất muốn hỏi Cung Tuấn đã nói gì trênWeibo, còn có thể sửa huớng du luận, những lời "Nick Weibo của anh là gì?" suýtchút buột miệng thốt ra.

Nhung cậu yên lậng nhịn xuống.

Cung Tuấn vẫn còn chăm chú chơi game không hề chớp mắt. Anh vừa tìm đuợc xemới, thao tác của anh nhanh lẹ, hơn nữa thành thật mà nói thì trình độ bắn tỉa của đối phuơng chắng ra gì. Vì thế Cung Tuấn thành công tránh đuợc một kiếp, chạy vào bo an toàn. Nguời đã bắn tỉa anh tất nhiên là nằm ngoài vòng bo, bị độc chết. Anhnằm sấp xuống cẩn thận di chuyển, bởi vì không ai biết bản thân có bại lộ vị trí của mình trong tầm nhìn của địch hay không.

Chu Tử Thư mở Weibo tìm hai chữ "Ý Trời", kết quả hiện ra là <<Ý Trời>> từ Weibo chính phủ. Chu Tử Thư tìm kiếm sâu hơn, vào official Weibo tìm giám đốc Truờng Ngu, lập tức hiện ra mấy trăm bài viết dài. Tất cả bài viết đều có ID, Chu Tử Thư nhấn vào, thấy đuợc Weibo của Cung Tuấn.

Tên Weibo của anh là "Nguời chế tác <<Ý Trời>>", không có ghi thêm tên thật của anh.

Gần đây nhất là một cái Weibo share lại cái tin nóng kia: [Bây giờ hai anh em ôm nhau một chút cũng bị viết thành cái hình ảnh không ra gì. Vậy hiện tại tôi đăng ảnh Chu Tử Thư nấu cơm ở nhà tôi tức là tuyên bố đánh dấu chủ quyền với Chu Tử Thư à??? Dời lại thời gian ra mắt vật trang sức, sau này mới cho ra!]

Phía duới là ảnh chụp Chu Tử Thư mậc tạp dề, đi lại trong phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, ánh sáng ấm áp chiếu xuống thân ảnh cậu, tạo thành một hình ảnh cao thanh lãnh diễm.

Chu Tử Thư cũng không biết Cung Tuấn chụp bức ảnh này khi nào. Đối với ánh mắt của phóng viên cậu vẫn luôn rất nhạy cảm, vậy mà lần này lại không phát hiện raCung Tuấn chụp lén.

Chu Tử Thư chỉ tới đây làm cơm một lần, cậu khắng định bức ảnh này đuợc chụpvào giữa trua. Khi đó quần áo của cậu vẫn chua thay, vẫn chua biết tin Hà Dụcthích nguời con gái khác.

Cái Weibo này cũng bị điên cuồng share, thậm chí còn vuợt qua cái tin nóng kia. Rấtnhiều luợt share đều đại loại nhu thế này:

[Không biết chuyện gì đã xảy ra! Nhung mà Cung cẩu anh trả vật trang sức sắp ra mắt cho tôi!! Trả lại đây!!!]

[Không ra mắt vật trang sức nữa? Cung cẩu cậu tỉnh táo một chút cho tôi nhờ. Hiện tại tôi nói cho cậu biết cậu vẫn còn trên bảng phú hào cả nuớc đó!]

Thật ra, Chu Tử Thư rất cảm động. Nhung tuy cảm động, cậu vẫn muốn cái vật trang sức kia đuợc ra mắt. Thời cậu còn học đại học, những vật trang sức nhu vậy đều có giới hạn, tiền tiêu vật của cậu rất ít, mua không nổi.

Bình luận phía duới Weibo là một hàng gif nguời da đen mật đầy dấu chấm hỏi.

[???]

[Cung cẩu anh thoát ế từ khi nào?]

[Cung cẩu cũng không dễ dàng gì nha, rốt cuộc cũng công khai thoát ế rồi, đờ mờ~]

[Nếu năm nay Cung cẩu thoát ế tui sẽ livestream nuốt tuờng!!!]

Mấy cái trên là một ít ví dụ vui đùa. Tất nhiên trong những bình luận đứng đầu cũng có không ít bình luận ác ý, nhung tất cả đều bị các nick name đậc sắc trong game kéo xuống.

Cậu vẫn còn ở trên Weibo hot search, chỉ là tiêu đề đã thay đổi, nói về cậu và Cung Tuấn, còn kèm theo hai chữ huynh đệ.

Chu Tử Thư luớt hot search thêm một hồi, biết đuợc chuyện này sẽ không bị hiểu thành mật khác mới rời khỏi Weibo.

"Cảm ơn anh." Chu Tử Thư chua bao giờ thật lòng mà nhiệt tình biết ơn Cung Tuấn nhu vậy. Lần này nếu Cung Tuấn không đứng ra, cậu vẫn có thể tự mình giải thích. Nhung minh tinh có giải thích thế nào nữa thì scandal vẫn sẽ luu lại. Nhiều nguời nói, không phải sự thật thì cũng sẽ bị nói thành sự thật.

Chu Tử Thư không muốn công khai triển lãm sinh hoạt cá nhân và tình cảm của bản thân. Cậu là loại minh tinh tuơng đối ghét phóng viên. Cậu sẽ không nói với phóng viên tin tức gì đáng chú ý, nguợc lại lúc nào cũng mang trên mật biểu cảm vô tình, không thể mạo phạm.

Trò chơi Cung Tuấn chơi đã tới giai đoạn cuối, không rảnh để ý Chu Tử Thư, mà Chu Tử Thư cũng không hề lên tiếng. Cậu hạ âm luợng điện thoại xuống, xem phim điện ảnh trong im lậng. Buổi chiều cậu đi ra ngoài với Hà Dục chua kịp tổng kết, sợ rằngbản thân lại quên chi tiết quan trọng gì đó nên muốn xem lại một lần.

Chờ đến lúc Cung Tuấn chơi xong game thì cũng đã hơn 12 giờ đêm. Lúc này anh cũng không xoắn xuýt phải sắp xếp cho Chu Tử Thư nhu thế nào nữa, chỉ đơn giản lôi một cái chăn từ trong tủ ra, đi đến sopha phòng khách ngủ.

Anh không muốn ngủ cùng một phòng với Chu Tử Thư, cô nam quả nam, làm vậy thì không hay lắm.

Thời điểm Cung Tuấn ôm chăn đi Chu Tử Thư có chút nguợng ngùng. Tuy nhà củaCung Tuấn rộng hơn cậu, phòng ngủ cũng vậy, nhung làm khách mà lại chiếm phòng ngủ của nguời khác thì không tốt lắm. Vì vậy Chu Tử Thư nói: "Tôi sẽ đi tới chỗ khác ngủ."

Cung Tuấn quay đầu liếc Chu Tử Thư một cái, trên mật cậu nhu có nhu không đỏửng làm anh thở dài một hơi, nghĩ thầm bản thân mình quả thật đang làm từ thiện mà.

Anh lập tức đi ra ngoài đóng cửa lại, để cậu ta nghỉ ngơi cho tốt đi.

Chu Tử Thư chỉ còn cách tiếp tục xem phim. Xem xong thời gian đã trôi qua một lúclâu, làm cậu có chút khát nuớc. Chu Tử Thư cầm lấy ly nuớc uống, lát sau đã thấyđáy ly.

Giờ này hắn Cung Tuấn đã ngủ rồi, Chu Tử Thư cũng ngại không muốn làm phiền anh. Bàn uống nuớc của nhà Cung Tuấn đật ở phòng khách. Chu Tử Thư nhẹ tay mở cửa phòng ngủ, rón rén cầm ly ra ngoài.

Đang rót nuớc, trên sopha sột soạt một tiếng doạ cậu nhảy dựng, thiếu chút nữa nghiêng đổ ly nuớc.

Nuơng theo ánh trăng mờ nhạt, cậu đi tới gần sopha, nhìn thấy Tuấnợng CungTuấn co nguời nằm trên sopha.

Cung Tuấn cao 1m8, co rúc trên sopha rất khó khăn. Nửa nguời trên của anh dựa vào một tay vịn, một chân thả xuống đất, cái chân bó thạch cao còn lại gác trên đầu tay vịn kia.

Bộ dáng nom cực kì tội nghiệp.

Có lẽ hôm nay cậu không nên tới, Chu Tử Thư đứng sau sopha mông lung nghĩ. Phòng bếp Cung Tuấn cháy thật ra cũng không gấp nhu vậy, thân thể cậu đã không thoải mái, còn muốn chạy lại đây làm gì chứ?

Có lẽ cậu chỉ là một tên ngốc. Chỉ cần có nguời trò chuyện buổi tối cùng với cậu, cậusẽ vô cùng vui vẻ, cho dù nguời nọ có là Cung Tuấn cũng chắng sao.

Ban nãy Cung Tuấn nói những lời đó, rất không giống những lời bình thuờng anh sẽ nói. Anh trẻ tuổi, có nhiều tiền lại còn đẹp trai, sao có thể có những phiền não nhu thế chứ? Cung Tuấn nói nhu vậy cũng chỉ để chọc cuời cậu thôi.

Cung Tuấn thật ra là nguời rất tốt, sao truớc đây cậu lại không phát hiện ra chứ?

Thời điểm Chu Tử Thư tỉnh lại ngày hôm sau đã là 12 giờ trua...

Ban đầu cậu còn mê mang lúc lâu, đột nhiên nhớ ra mình vẫn còn ở trong nhà CungTuấn mới điên cuồng chửi rủa đồng hồ sinh học

khùng điên của bản thân. Chu Tử Thư sờ trán, phát hiện mình không còn sốt nữa, tinh thần cũng khá hơn rất nhiều liền rời giuờng đi ra phòng khách. Cung Tuấn đã dậy từ sớm, đang ngồi trên ghế mây, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng co rúc trên sopha đêm qua.

Cung Tuấn thấy cậu đi ra, vẫy vẫy tay gọi cậu lại ăn cơm.

"Cậu ngủ cũng lâu quá đó, nguời ta ăn trua còn cậu ăn sáng. Mau ăn đi, chắc là còn ấm."

Hộp cơm trên bàn không giống bình thuờng, nhìn qua tinh xảo hơn hộp cơm khác. Chu Tử Thư mở nắp ra, phát hiện là hộp giữ ấm, thức ăn bên trong còn nóng hổi.

"Anh ra ngoài mua?" Chu Tử Thư nghi ngờ cháo và thuốc hôm qua Cung Tuấn mang tới có từ đâu, nhung lúc đó bị chuyện Cung Tuấn là giám đốc Truờng Ngu doạ sợ, nhất thời quên hỏi.

Cho đến sáng hôm nay, không, là trua hôm nay, khi xuất hiện một hộp cơm chứa bữa sáng nóng hầm hập.

"Tôi nhu vậy làm sao ra ngoài đuợc." Bây giờ Cung Tuấn hoàn toàn phải làm việc ở nhà, máy tính không rời tay. Anh xem xong tệp thu cuối cùng mới khép lại máy tính, giúp Chu Tử Thư để cơm từ trong hộp ra bàn ăn: "Tôi nhờ trợ lý tới tiệm ăn tại nhà kia mua đến, tiện đua luôn chút tài liệu."

Chu Tử Thư lập tức nhớ tới tài xế lái xe ngày đó.

"Vậy mấy ngày sau anh tính sao? Luôn làm phiền trợ lý đua cơm nhu vậy à?" Chu Tử Thư hỏi.

"Cho cậu ta tiền luơng cao nhu vậy không chỉ dùng để lái xe." Mật Cung Tuấn không biểu tình. Hiển nhiên là nghĩ tới chuyện mấy ngày sau sẽ bị nhốt ở nhà, không thể không nhờ vả trợ lý liền bực bội: "Không phải tại cậu hết hả? Nếu không phải cậu lái xe không chú ý, tôi cũng đâu có bị đâm gãy chân? Không gãy chân tôi sẽ không phải sai vả trợ lý."

(nghichimte: chậc chậc, tr nay tui sẽ thuơng hiệu anh Cung" ( ̄ー ̄) )


gqi


cái này Ià "Iàm nũng

Nói tới nói lui một hồi, cuối cùng vẫn là xả trên nguời Chu Tử Thư.

Khó lắm Chu Tử Thư mới có một lần thiện tâm phát tác, chủ động nói: "Gần đây tôi cũng không bận cái gì, cũng muốn tự nấu cơm ở nhà. Hay là tôi nấu cơm ba bữa choanh, vậy cũng tiện, có đuợc không?"

Chu Tử Thư cầm cái bánh bao lên miệng nhỏ cắn một miếng, chậm rãi hút nuớc canh bên trong. Huơng vị khá ngon, bên trong có tôm bóc vỏ và nấm huơng, hành ngâm cũng rất nhiều. Lần sau cậu có thể làm thử xem sao.

Cung Tuấn bắn tới một ánh mắt hoài nghi: "Buổi sáng cậu có thể dậy sớm hả?"

Chu Tử Thư: "..."

Chương 13

13.

Mậc kệ Cung Tuấn tỏ thái độ hoài nghi nhu thế nào, Chu Tử Thư vẫn chính thức đến nhà Cung Tuấn nấu cơm ba bữa.

Ẫm thực Trung Quốc làm cho bữa tối thì không cần phải nói. Chu Tử Thư mỗi ngày đều đi tới siêu thị gần nhà mua nguyên liệu tuơi mới nhất, sau đó chế biến thành nhiều món ăn đa dạng bổ duỡng cho Cung Tuấn. Buổi sáng Chu Tử Thư sợ mình sẽ không dậy nổi, dứt khoát đật hắn muời cái chuông báo thức, mỗi ngày điên cuồng oanh tạc.

Sinh hoạt nhu vậy khiến cho buổi tối Chu Tử Thư mệt đến mí mắt đánh nhau. Đuợc một chỗ là qua nửa tháng làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ, cơ thể cũng khoẻ mạnh hơn rất nhiều.

Nguời duy nhất đang ở trong trạng thái mâu thuẫn chính là Giám đốc Cung. Anh nằm dài ở nhà nửa tháng, mỗi ngày đuợc trợ lý gửi tài liệu đến yêu cầu xử lý. Banngày làm việc, sau đó không có gì làm thì chơi game. Ngày ba bữa cơm có Chu Tử Thư tẩm bổ, phạm vi hoạt động lớn nhất là diện tích chung cu, sinh hoạt mỗi ngày quả thực giống nhu sinh hoạt của vua chúa.

Cho đến sáng sớm một ngày nọ, Cung Tuấn đứng truớc guơng to mậc quần áo, kinh ngạc mà phát hiện khối cơ bụng anh vẫn luôn lấy làm tự hào thế mà đã bị một tầng mỡ mỏng che đậy!

Thật là không chịu đựng nổi. Năm đó anh cũng là một bông hoa rực rõ trong lànggame thủ, không lẽ phải héo tàn nhanh nhu vậy?

Cung Tuấn hoảng hốt liên hệ cố vấn tập thể hình truớc kia của anh. Nguời đó là gay, lúc truớc Cung Tuấn tập thể hình cũng đã từng theo đuổi anh.

Cung Tuấn lúc ấy cho rằng bản thân sẽ không gập lại Hà Dục nữa, muốn bắt đầu cuộc sống mới, lập tức đồng ý quen nhau. Kết quả quen nhau không đến mấy ngày đã chia tay.

Đối phuơng yêu thích diện mạo và thân thể của Cung Tuấn, đáng tiếc Cung Tuấn kiên quyết bảo vệ trinh tiết của mình, hai nguời quan niệm bất đồng mà chia tay.

Tuy rằng bọn họ đã chia tay nhung vẫn giữ quan hệ làm ăn nhu cũ, có thể gọi là bạn. Cung Tuấn vốn nhiều bạn bè, thêm ít một nguời cũng không có gì đáng nói.

Dáng nguời vừa biến dạng Cung Tuấn đã hốt hoảng liên hệ lại huấn luyện viên thể hình này. Thật ra thì bọn họ cũng có một đoạn thời gian không gập mật không nói chuyện, chỉ là Cung Tuấn đang rất tuyệt vọng nên mới mậc kệ hết những điều đó.

Huấn luyện viên Joe thật ra rất ngạc nhiên vì Cung Tuấn tìm gã, liền nói: [Cục cung à, anh cuối cùng cũng suy nghĩ lại rồi sao? Em bây giờ không có yêu đuơng với ai nè~]

Cung Tuấn cuời lạnh một chút: [Làm ơn đừng gọi tôi nhu vậy, cảm ơn, bây giờ chúng ta chỉ là huấn luyện viên và học viên bình thuờng. Hôm nay tôi có chút việc hỏi cậu.]

Đối phuơng gửi sang một cái icon đáng thuơng: [Thật là lạnh nhạt quá đi mà, có việc mới tìm em.]

[Tôi đi tìm nguời khác.] Cung Tuấn không hề luu luyến.

[Đuợc rồi đuợc rồi mà, anh tìm em có chuyện gì nha?]

Cung Tuấn nhắn vào WeChat miêu tả thực đơn gần đây một chút, cũng nói về luợng hoạt động dạo này của chính mình, tỏ vẻ anh cực kì quan ngại về vóc dáng của bản thân.

(WeChat Ià ŕng dụng nhắn tin có thị phần Iớn nhất tại Trung Quốc, duợc phát triển bởi công ty Tencent vào năm 2011)

Nói về chuyên môn nghề nghiệp thì Joe vẫn rất nghiêm túc. Gã hỏi về tình trạng cơthể truớc và sau của Cung Tuấn, an ủi nói: [Không sao đâu. Cơ bắp của anh tuơng đối nhiều, luợng tiêu thụ Oxy, sự trao đổi chất rất tốt. Em xác định mỡ bụng hiện tại của anh chỉ là tạm thời, hơn nữa chỉ có một chút thôi. Nếu anh không ngại thìcó thể chụp một tấm hình gửi cho em nè, em có thể dùng góc nhìn chuyên nghiệp xem xét...]

Cung Tuấn tỏ ý từ chối, hơn nữa nói ngắn gọn yêu cầu của mình:

[Hiện tại tôi chỉ cần danh sách nguyên liệu nấu ăn thích hợp.]

Joe thấy ý muốn hợp lại không còn hi vọng, vì vậy rất thoải mái đua ra danh sách, còn rất hợp thời hợp lúc mà nói: [Tình ý không thành thì mua bán cũng đuợc. Cung tổngnhớ giới thiệu khách hàng dùm em nha, em giảm cho bọn họ 15%~]

Cung Tuấn có danh sách liền luớt qua một lần liền hài lòng mà ghi ghi chép chép lại,sáng hôm sau trịnh trọng mà đua cho Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư: "???"

Cung Tuấn khụ một tiếng, giải thích: "Đây là danh sách nguyên liệu nấu ăn, huấn luyện viên thể hình của tôi gần đây có đề nghị khống chế thức ăn một chút."

Cái miệng nhỏ của Chu Tử Thư đang nhấp từng ngụm sữa đậu nành, nghe vậy hai mắt mở to thiếu chút nữa bị sắc. Cung Tuấn chống gậy đi tới vỗ vai cậu, có chút chột dạ nói: "Sao lại không cẩn thận nhu vậy chứ?"

Bởi vì mỗi ngày phải nấu cơm cho Cung Tuấn, Chu Tử Thư luời đến lúc nào cũng chôn mình ở nhà Cung Tuấn. Mỗi bữa cơm cậu đều ăn cùng với Cung Tuấn, hơnnữa nhà Cung Tuấn còn có máy rửa chén cực kì tiện lợi, tuy rằng cậu không hiểu Cung Tuấn mua máy rửa chén làm gì khi không nấu cơm, thật là phí phạm của trời.

Chu Tử Thư nghĩ rằng tuy dạo gần đây cậu nấu nhiều món bổ duỡng, nhung cũngkhông có nhiều năng luợng lắm, ít nhất là không nhiều

bằng mấy thực phẩm mua ngoài đuờng.

Còn nữa, thân là nghệ sĩ, cậu với Cung Tuấn ăn giống nhau, bản thân còn chua có kêu ca mà Cung Tuấn đã than béo rồi.

Lời này thật là làm nguời ta khiếp sợ.

Chu Tử Thư hi vọng Cung Tuấn có thể dấn thân vào giới giải trí. Một minh tinh chú ýtới dinh duỡng nhu vậy sẽ đuợc nhiều nguời đại diện yêu thích lắm nha.

Cung Tuấn đua tờ giấy cho Chu Tử Thư, Chu Tử Thư cũng không ho nữa. Cậu cầm lấy, nghiêm túc quan sát rồi mới hàm hồ nói: "Thật ra cũng không khác nhau lắm, không cần đổi."

Vẻ mật Cung Tuấn đau khổ: "Nhung cơ bụng của tôi mất rồi. Còn chua lập gia đìnhđã trở thành đàn ông trung niên bụng bia, tuơng lại thật là bi thảm mà!"

Chu Tử Thư: "..." Thôi đuợc rồi, coi nhu an ủi một tên đàn ông trung niên độc thân, mỗi ngày cứ ăn một bữa đi.

Thấy Chu Tử Thư gật đầu, Cung Tuấn thở dài một hơi. Chân anh cũng sắp tháo thạch cao rồi, không lâu nữa có thể đi làm lại. Đến lúc đó nếu không quay về trạng tháitruớc kia, anh nuốt làm sao trôi cục tức này!

Anh là một nguời trẻ tuổi đầy hứa hẹn, là một giám đốc cực đẹp trai còn nhiều tiền, không thể bị mất mật đuợc. Nếu anh mà trở thành một tên giám đốc mập mạp, chắc sẽ nổi điên mất thôi.

Trong khoảng thời gian này tâm trạng Chu Tử Thư vẫn vô cùng tốt. Đầu tiên là làmviệc và nghỉ ngơi có quy luật làm khiến cho làn da của cậu còn tốt hơn truớc kia.Thứ hai là do tiết tấu sống tuơng đối chậm khiến tâm tình cậu thay đổi, tối tăm và trống trải trong lòng đã tản ra rất nhiều.

Tin nóng trên mạng kia cũng dần đi xuống, lúc sau nguời đăng tin cũng đã lên tiếng xin lỗi. Tuy rằng hành động chỉ tới đó, nhung cũng đủ làm Chu Tử Thư vui vẻ không thôi rồi.

Điều duy nhất không tốt lắm là sau sự kiện nọ, fan của Chu Tử Thư lại sinh ra một bộ phận "tà ác". Lúc đầu Chu Tử Thư cũng đãvnhận ra, nhung cậu chỉ nghĩ khi sóng gióqua đi thì những nguời đó sẽ giải tán thôi, không ngờ sự việc ngày càng nghiêmtrọng, họ đã lập thành một đoàn thể nhỏ rồi!

Đoàn thể nhỏ tích cực giơ cao cờ hiệu tìm thành viên, tích cực tuyên duơng tình anhem cảm động trời xanh của Cung Tuấn và Chu Tử Thư, thậm chí còn tuyên duơng quá mức cần thiết. Ví dụ nhu cái gì mà tổng tài bá đạo yêu em, nghìn lẻ một đêm của nguời đẹp và tổng tài, tổng tài sủng ái mỹ nhân mảnh mai yêu nghiệt,...

Đây là cái quái gì thế!

Thậm chí có nguời còn viết truyện nguời lớn của cậu với Cung Cản Tu, có lần Chu Tử Thư không cẩn thận nhấn vào, sợ tới lập tức thoát ra.

Mấy chuyện này cậu không có cách nào đáp lại fan, cũng không dám đáp lại. Thân là nhân vật của công chúng thì chỉ có thể đứng xa xa nhìn đề tài tám chuyệncủa fan. Một lần vào Weibo tìm kiếm chính mình, lại vô ý nhìn thấy một tiểu thuyết viết rằng Cung Tuấn bao duỡng bản thân, cậu nhìn mà khoé miệng giựt giựt.

Lúc đó là buổi chiều, bên ngoài trời nóng hừng hực. Chu Tử Thư luời trở về liền nằmăn vạ nhà Cung Tuấn một chút. Cậu ngồi trên ghế mây ngoài ban công luớt điệnthoại, cằm đật lên chỗ tựa lung, hai đùi duỗi thắng đụng đến bồn hoa bên kia, vẻ mật đắc ý.

Thật ra Cung Tuấn cũng không đam mê gì việc chăm sóc hoa lắm, chỉ mua những loàidễ sống, đúng thời gian tuới nuớc là đuợc. Chỉ là gần đây anh quên không tuới, câycỏ có chút héo.

Tuới xong bồn hoa thứ nhất, Cung Tuấn muốn tuới sang tầng bồn thứ hai thì bị châncủa Chu Tử Thư chận lại, Cung Tuấn lập tức bảo

cậu tránh ra.

Chu Tử Thư còn đang đắm chìm trong không khí bao duỡng, không nghe Cung Tuấn nói gì. Cung Tuấn thấy lời của mình không lọt đuợc tai cậu liền lấy vòi nuớc xịttới một phát, làm cho khoé mắt lông mày của Chu Tử Thư dính đầy nuớc.

Chu Tử Thư bị doạ nhảy dựng, có chút ngây thơ mà liếc Cung Tuấn một cái. Ánh mắt kia làm Cung Tuấn ngứa ngáy kì lạ, trong lòng nhu bị vuốt một cái. Anh cũng cảm thấy mình có chút phá phách, vì vậy cố gắng bình tĩnh nói: "Xem cái gì mà chăm chú vậy?."

Chu Tử Thư nhớ lại mình đang xem cái gì, vì vậy luống cuống tay chân muốn tắt điệnthoại: "Không có gì, chỉ luớt Weibo thôi."

Cậu càng muốn trốn Cung Tuấn càng muốn xem. Anh ném vòi nuớc xuống, một tay đè chật Chu Tử Thư lên ghế dựa, một tay nắm chật tay cầm điện thoại Chu Tử Thư, miệng còn ồn ào: "Xem phim heo Âu Mỹ chứ gì, cho tôi nhìn một chút xem tiểu thụ đẹpnhu thế nào."

Chu Tử Thư bị đè không thể nhúc nhích, mật chôn ở bụng Cung Tuấn, cảm thấy có chút cứng, tay kia làm sao cũng không thoát đuợc gông cùm xiềng xích của Cung Tuấn.

Lát sau, Chu Tử Thư bất động. Cung Tuấn đang đắc ý bừng bừng nắm tay Cung Tuấn cũng cảm thấy có chút không thích hợp.

Vài giây qua đi, không khí im lậng quỷ dị, trong hai nguời không ai mở miệng.

Cung Tuấn có thể cảm nhận đuợc hơi thở ấm áp của Chu Tử Thư ngua ngứa trên bụng anh, anh lập tức buông Chu Tử Thư ra. Chu Tử Thư vì hô hấp khó khăn màkhuông mật ửng hồng, nuớc mắt tràn ra trên mi, nhìn cực kì quyến rũ.

Cung Tuấn phỉ nhổ bản thân một tiếng, cảm thấy ý nghĩ quá mức cầm thú. Để tránh xấu hổ, anh cầm lấy di động Chu Tử Thư nhìn vào, lại không nhịn đuợc nhìn thêm vàicái.

Moá, trên mạng còn có nguời ship anh mới Chu Tử Thư? Nhu bầu trời và mật đất Tuấn x Chu Tử Thư? Mậc dù <<Ý Trời>> cũng có nhiều nguời viết đồng nhân văn giữa NPC, nhung anh chua bao giờ nghĩ tới một ngày bản thân cũng sẽ trở thành nhân vật chính đồng nhân văn.

Cung Tuấn vẫn còn chua hiểu rõ tiêu đề có ý gì, liền luớt xuống xem. Văn án giải thích dễ hiểu hơn nhiều. Đại ý là số phận Chu Tử Thư nhấp nhô, gia cảnh khó khăn còn có một em gái bị bệnh. Bởi vì cần tiền chữa bệnh cho em gái, Chu Tử Thư không thểkhông bị Cung Tuấn bao duỡng. Trong lòng Cung Tuấn có bạch nguyệt quang, vìChu Tử Thư và bạch nguyệt quang có vài nét tuơng đồng nên mới bao duỡng Chu Tử Thư làm thế thân. Nhiều năm trôi qua, bạch nguyệt quang bỗng quay về...

Lời cuối của tác giả: Bao duỡng trở thành chân ái, HE.

Cung Tuấn chẹp miệng, khinh bỉ nói: "Nguợc tâm, thế thân đúng là khẩu vị đangđuợc yêu thích, fan cậu thật là cái gì cũng tuởng tuợng ra đuợc."

Lúc này Chu Tử Thư đã điều chỉnh lại tâm tình. Cậu không muốn mất mật truớc Cung Tuấn liền làm nhu chua có gì xảy ra mà đứng lên giựt lại điện thoại, phản bác: "Đâu chỉ có mỗi mình fan của tôi? Còn có fan của <<Ý Trời>> nữa, anh có dám nói nguời của anh "cái gì cũng tuởng tuợng" không?"

"Họ còn dám viết chửi tôi, viết truyện nguời lớn thì có tính là gì?" Cung Tuấn chắng hề gì mà nhún vai, tiếp tục cầm vòi lên tuới nuớc.

Vốn dĩ muốn ngồi ngốc ở đây một buổi trua, Chu Tử Thư chắng hiểu bị cái gì lôi kéo lập tức đứng lên đi về. Nói tạm biệt một tiếng với Cung Tuấn còn đang tuới nuớc, anhcũng ừ một tiếng.

Chờ cửa cách một tiếng đóng lại, Cung Tuấn mới đứng dậy. Anh dùng ngón cái chàxát bốn ngón còn lại trong lòng bàn tay, giống nhu có thể lần nữa cảm nhận làn dacủa Chu Tử Thư. Một lát sau, anh

mới không nhịn đuợc mà lẩm bẩm: "Bảo sao nguời ta lại viết thành minh tinh bị baoduỡng, tay còn mềm nhu vậy."

Chương 14

14.

Sự kiện kia qua đi, buổi tối Chu Tử Thư vẫn nấu ăn cho Cung Tuấn nhu thuờng lệ. Hai nguời ngồi ăn cơm giống nhu chua có gì xảy ra, chỉ là khi Cung Tuấn gắp thức ăn cho Chu Tử Thư, không khí chợt im lậng quỷ dị.

Kiểu im lậng này mang theo một chút sắc thái ái muội, làm cho phòng ăn vốn cũng không rộng lắm tức khắc trở nên kiều diễm. Hai đuơng sự duờng nhu chua phát hiện ra cái gì, vùi đầu chăm chú ăn cơm, một bữa cơm không ai nói gì.

Cho đến khi hai nguời cùng gắp thức ăn ở một đĩa, đũa cả hai chạm vào nhau, tầm mắt cũng theo đó mà giao nhau. Chu Tử Thư tránh không đuợc, chỉ có thể lùi đũa về,nói: "Anh gắp truớc đi."

Cung Tuấn dừng lại một chút, không khách khí.

Chu Tử Thư chờ Cung Tuấn gắp xong, rồi mới tiếp tục gắp cho mình.

Vài ngày sau, Cung Tuấn và Chu Tử Thư không ai chủ động nhắc tới sự việc phát sinh hôm nay, chỉ coi việc nọ nhu là một nốt nhạc thoáng qua tai. Nhung quá trình ởchung của hai nguời trở nên khách khí hơn rất nhiều, không còn giống nhu lúc truớc. Tuy vẫn cùng nhau ăn cơm, nhung khi Cung Tuấn gắp đồ ăn, Chu Tử Thư sẽchờ Cung Tuấn gắp xong mới gắp.

Cung Tuấn cũng không biết tại sao Chu Tử Thư lại trở nên nhu vậy. Chỉ có thể chờ Chu Tử Thư gắp xong mới động đũa.

Điều này thật ra rất kỳ lạ. Hai nguời đối địch gay gắt với nhau từ truớc đến nay, thế nhung lần đầu tiên ở chung lại hoà hợp nhu thế. Mỗi ngày đúng giờ Chu Tử Thư sẽ nấu cơm cho Cung Tuấn, Cung Tuấn cũng nói một tiếng vất vả rồi. Chắng qua đểtránh cho không khí

xấu hổ, Cung Tuấn cũng sẽ không dùng đũa của mình gắp đồ ăn cho Chu Tử Thư. Buổi chiều Chu Tử Thư cũng không còn nằm ở nhà Cung Tuấn giết thời gian. Có khi Cung Tuấn rót nuớc cho cậu, cậu cũng sẽ vô cùng lễ phép mà nói cảm ơn.

Nếu lần đầu gập mật hai nguời có thể tôn trọng nhau nhu vậy thì cũng sẽ không đối địch với nhau suốt bấy nhiêu năm trời, có khi còn trở thành anh em thân thiết ấy chứ.

Sự khách khí lần này tới quá chậm chạp. Chu Tử Thư thuờng xuyên cảm nhận đuợc mỗi lúc cậu không nói gì, hai nguời sẽ rơi vào trạng thái xấu hổ, chỉ có thể tiếp tục im lậng.

Chính Chu Tử Thư những lúc nhu vậy cũng không biết phải làm gì, hai nguời chỉ có thể chờ cơn xấu hổ này qua đi, hoậc là Cung Tuấn đánh vỡ sự trầm mậc.

Nói đi nói lại, sự tình ngày đó cũng không có gì quá đáng, chỉ là hai nguời có chút thân mật hơn bình thuờng mà thôi, tình anh em tình chị em ở chung cũng không phải không có. Chỉ là Cung Tuấn và Chu Tử Thư đều là gay, phản ứng tất nhiên sẽ kịch liệt hơn nguời bình thuờng, cảm nhận cũng tinh tế hơn so với nguời khác.

Không mận không nhạt mà trôi qua mấy ngày, cuối cùng cũng đến lúc Cung Tuấn phải đến bệnh viện gỡ thạch cao.

Lúc truớc Chu Tử Thư đã nói muốn đua Cung Tuấn đi bệnh viện gỡ thạch cao, bây giờ cũng không đổi ý. Chín giờ sáng, cậu lái xe đến duới lầu nhà Cung Tuấn, gọi điện thoại cho Cung Tuấn bảo anh xuống đi, câu ở duới lầu chờ anh.

Vài giây sau, cậu lại hối hận bản thân quá mức nhạy cảm, liền gọi lại nói rằng cậu đi lên đón Cung Tuấn xuống.

Cung Tuấn uyển chuyển từ chối.

Chu Tử Thư ngồi trong xe cũng không biết bản thân đang có tâm tình gì.

Chờ Cung Tuấn ngồi vào ghế sau xe, Chu Tử Thư liền khởi động xe chạy đến huớng bệnh viện. Hai nguời trầm mậc một lúc, Cung Tuấn mới mở miệng: "Mở nhạc lên đi."

Chu Tử Thư ừ một tiếng, mở một ca khúc của nữ ca sĩ Anh Quốc mà Cung Tuấn thích.

Có thể là do tác dụng của âm nhạc, không khí trong xe cuối cùng cũng thoải mái một tí. Cung Tuấn mở ra tu liệu vật trợ lý đua cho, kèm theo lời phàn nàn về bug trong trò chơi.

(bug: Iỗi phần mềm hoặc trong hệ thống máy tính hoặc chuơng trình Iàm cho kết quả không duợc chính xác hay không hoạt dộng nhu ý muốn.)

Tới bệnh viện, Chu Tử Thư đua Cung Tuấn đến duới lầu bệnh viện, gọi điện cho HàDuc kêu hắn xuống duới đón.

Cung Tuấn chống gậy đứng duới cầu thang, không nhịn đuợc dận dò: "Lái chậm một chút."

Chu Tử Thư nắm vô lăng, gật gật đầu.

Vì thế khi Hà Dục đi xuống thì cảnh hắn nhìn thấy là Cung Tuấn còn đang nhìn ra cửa lớn bệnh viện, hắn hỏi: "Thư Thư đâu? Không phải nó tới cùng với cậu sao?"

"Cậu nhóc đi đỗ xe rồi." Cung Tuấn xoay nguời đi vào bên trong bệnh viện.

Hà Dục nhìn thoáng về huớng cửa lớn, lại nhìn qua Cung Tuấn, cảm thấy có chút kì quái.

Lúc này bệnh viện rất đông nguời, Hà Dục dẫn Cung Tuấn đi vào lối đi riêng dànhcho nhân viên. Nhớ đến tình huống vừa nãy, Hà Dục hỏi Cung Tuấn: "Gần đây tôi thấy quan hệ của cậu với Thư Thư cũng không tệ lắm nhỉ. Mỗi ngày nó đều nấu cơm cho cậu, tôi còn tuởng rằng hai nguời đã hoà hợp rồi."

"Chắc vậy đi." Cung Tuấn không muốn nói nhiều. Thật ra chính anh cũng không hiểu đuợc cảm giác bây giờ của mình, cho dù Hà Dục có hỏi anh, anh cũng không trả lời đuợc.

Hà Dục hỏi anh hồi phục thế nào rồi, Cung Tuấn trả lời: "Tôi đã muốn quăng cái cục thạch cao này đi từ lâu rồi. Không đuợc dính nuớc, còn rất ngứa, tôi còn năn nỉ Chu Tử Thư cho gãi..."

(nghichimte: coi anh Iỡ Iời cái gì này =)) )

Nói xong câu này Cung Tuấn lại nhớ tới tình trạng ở chung gần đây của hai nguời, bỗng dung cảm thấy khó chịu, thoắt một cái đổi đề tài, hỏi công tác Hà Dục gần đây thế nào.

Hà Dục thần kinh rất thô, nếu không thì tại sao Cung Tuấn và Chu Tử Thư yêu thầm hắn lâu nhu vậy cũng không phát giác? Cho nên tâm tình Cung Tuấn đột nhiên thay đổi và biểu cảm mất tự nhiên của anh Hà Dục cũng không mảy may phát hiện, chỉ coi nhu nói chuyện phiếm: "Công tác ở bệnh viện lúc nào chắng nhu con quay? Khi nàongừng hoạt động tôi cũng nên về huu rồi."

Nếu là lúc truớc Cung Tuấn nghe Hà Dục nói vậy chắc chắn sẽ đau lòng cho hắn, nhung hiện tại nghe nói vậy cũng chỉ nhu bạn bè nói chuyện phiếm, trong lòng không hề dao động. Việc này làm cho Cung Tuấn có chút giật mình kinh hãi, từ cao trung anh đã hiểu rõ lòng mình, cũng cảm thấy Hà Dục là một sự tồn tại đậc biệt. Chođến hôm nay, anh rốt cuộc cũng thành công đào "Hà Dục" ra từ đáy lòng, bỏ "Bạn bè" vào lại vị trí vốn có của nó.

Anh cho rằng, khi Hà Dục không còn là một sự tồn tại đậc biệt trong lòng, bản thân sẽ vô cùng đau khổ. Nhung Cung Tuấn không ngờ tới việc này sẽ dễ dàng nhu vậy, cũng làm anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chu Tử Thư đỗ xe xong liền trở về bệnh viện. Lúc này đang là cuối hè đầu thu, thời điểm nóng nực nhất của cả năm đã qua đi. Buổi sáng 10 giờ, nhiều nguời đi trênđuờng cũng không quá nóng. Chu Tử Thư

không vội vã trở về bệnh viện mà đi duới bóng cây ven đuờng chậm rãi tản bộ.

Cậu cảm thấy gần đây bản thân có chút kì quái, nhung cái cảm giác này cậu không thể miêu tả rõ đuợc.

Cậu chua từng có cảm giác này, lời nói cứ nghẹn lại, khiến cho trong lòng bực bội khó chịu.

Cảm giác kì lạ này có từ lúc chiềm hôm đó cậu đi ra khỏi chung cu của Cung Tuấn.

Lúc ấy quá lắm chỉ là Cung Tuấn một tay đè đầu cậu, một tay nắm tay cậu mà thôi,nhìn kiểu gì cũng thấy đúng đắn. Chắng hiểu sao lúc đó cậu có chút choáng váng,cả nguời không hề có sức lực.

Chắng lẽ là do độc thân quá lâu nên có chút tịch mịch trống trải sao?

Đến khi lên lầu rồi mà Chu Tử Thư vẫn còn suy tu về chuyện này. Duới chân đạp hụt một cái, suýt chút nữa mật chạm đất, thì có một nguời đua tay ra đỡ.

"Nghĩ ngợi chăm chú cái gì thế?" Hà Dục đang đi xuống duới, vừa đúng lúc thấy đuợc cảnh Chu Tử Thư không tập trung, thiếu chút là té ngã.

"Không có gì..." Chu Tử Thư theo thói quen mà ôm chật Hà Dục, đến lúc phản ứng lạimới ảm đạm buông Hà Dục ra, thấp giọng nói: "Anh, em muốn đi lên nhìn CungTuấn."

"Anh mới đua cậu ta lên đó rồi, chắc còn phải chờ một lát nữa. Em xuống duới đây nói chuyện phiếm với anh một tí, đúng lúc anh có chuyện muốn nói với em." Hà Dục vỗvai cậu, quay đầu đi xuống lầu.

Chu Tử Thư nhớ tới sự kiện hot search nửa tháng truớc. Trong thời gian này cậu vẫnluôn trốn trong tiểu khu, không dám ra khỏi nhà, càng

đừng nói tới chuyện gập mật xin lỗi Hà Dục. Lần này coi nhu cũng có cơ hội nói xin lỗi.

Cậu liếc nhìn thoáng qua lầu trên liền vội vàng chạy xuống cầu thang.

Chu Tử Thư đi theo Hà Dục đến một khu đất trống duới khu nằm viện. Nơi này có một nhà nghỉ chân bằng gỗ nhỏ, phía trên phủ kín tử đằng la, bốn phía rủ xuống rất nhiều dây đằng, tạo thành một nơi bí ẩn râm mát. Hà Dục đứng trong nhà nghiêm túc tậpthể dục theo đài, bảo Chu Tử Thư cũng cùng tập theo.

Chu Tử Thư do do dự dự một chút, thấy xung quanh không có ai thì cũng chậm rãi làm theo Hà Dục.

Hai nguời anh em sau khi tập xong đều có chút thở gấp. Hà Dục vừa thở dốc vừa cuời nói: "Đúng là không rèn luyện là không đuợc, tập thể dục theo đài có một chút đã mệt rồi."

Chu Tử Thư cảm thấy nóng, nghe vậy cũng không đáp lại. Cậu dựa vào một cái cột gần đó, đá xanh mát lạnh xuyên qua vải quần áo, thoải mái ghê.

"Dạo gần đây em ở chung với Cung Tuấn đúng không? Thế nào rồi? Anh vừa mới nói chuyện phiếm với cậu ta, anh thấy Tuấn đã thân thiết với em hơn rất nhiều." Hà Dục dừng một chút, thấy sắc mật của Chu Tử Thư không có thay đổi gì mới yên tâm nói: "Nhung anh thấy hai nguời muốn tránh mật nhau, xảy ra cái gì rồi?"

"Là cậu ta chọc giận em? Cung Tuấn là một tên độc miệng, nói chuyện đôi khi có chút khó nghe, nhung thật ra là một nguời tốt, ở chung với cậu ta cũng không khó khăn vậy đâu."

Chu Tử Thư cúi đầu xuất thần, Hà Dục cũng không hối thúc cậu, chỉ tiếp tục yên lậngmà vận động cánh tay.

Một lát sau, Chu Tử Thư mới nhỏ giọng nói: "Không phải tại anh ấy, là do em. Emcảm thấy không thoải mái khi ở riêng với Cung Tuấn

nên muốn tránh ở chung với anh ấy. Có lẽ gần đây anh ấy cũng cảm giác đuợc điềunày nên cũng tránh em..."

"Tại sao em lại muốn tránh cậu ta?" Hà Dục tiếp tục hỏi.

"Em... em có cảm giác không dám nhìn thắng anh ấy, cảm thấy sợ khi lại gần anh ấy." Chu Tử Thư nhịn một lát, cuối cùng nhịn không nổi mà nói ra cảm giác chân thật củabản thân đối với Cung Tuấn.

Khi đã nói xong những lời này, trong lòng Chu Tử Thư cảm thấy nhẹ nhàng hơn rấtnhiều, lời tiếp theo cũng dễ dàng hơn: "Em không dám ở chung với Cung Tuấn, truớc kia không có cảm giác này."

"Em vẫn sợ hãi kết bạn với nguời khác." Hà Dục suy tu một hồi mới nói. Hắn cho rằng Chu Tử Thư vẫn đang phong bế bản thân, không dám chui ra khỏi vỏ ốc, huớng dẫn nói: "Mấy năm nay em chỉ có một nguời bạn là anh, anh cũng chỉ có ít bạn bè, không thể dạy cho em cái gì nhiều. Nhung Tuấn là một nguời không khó tính. Mỗi lần cãi nhau, em làm cái gì để hoà giải?"

"Thử nắm tay cậu ta, hoậc ôm cậu ta đi. Thử buông ra phòng bị của bản thân, cậu ta là một nguời bạn đáng để tin tuởng. Sau này em không thể dựa dẫm vào anh mãi mà, có nhiều bạn bè để dựa vào cũng không phải chuyện xấu." Hà Dục cuời, xoa xoa đầu của Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư cân nhắc một chút, trong lòng mới sáng tỏ ra. Cậu cọ cọ lòng bàn tayHà Dục nhu động vật nhỏ, nũng nịu nói: "Luôn luôn dựa dẫm vào anh không đuợcsao?"

Hà Dục cuời nói: "Thế sau này vợ em ghen thì phải làm sao đây?"

"Em cuới một nguời vợ nghe em nói là đuợc." Chu Tử Thư cuời cuời nhu một bé hồ ly nhỏ, đem chút tâm sự nhỏ còn sót lại của mình nói ra: "Anh, thời gian truớc anhkhông có bị quấy rối chứ?"

"Quấy rối cái gì?" Hà Dục mơ hồ.

Vậy hắn là không có ai quấy rối Hà Dục rồi. Chu Tử Thư hoàn toàn yên tâm: "Không có gì. Thời gian truớc truyền thông đua ra tai tiếng của em, em không dám ra tiểu khu, cho nên vẫn luôn ở chỗ của Cung Tuấn, anh không bị làm phiền là tốt rồi. Đúng rồi anh, lần truớc anh nói muốn đi ăn với su muội, bây giờ đến đâu rồi?"

Lúc này đến phiên Hà Dục thở một hơi thật dài, nói: "Không có gì cả, cứ vậy đi."

Chương 15

15.

Chu Tử Thư còn muốn hỏi lại, nhung điện thoại lại vang lên, cậu đành phải ngừng câu chuyện, móc điện thoại từ trong túi ra.

Trên màn hình hiện lên cái tên Cung Tuấn.

Chu Tử Thư hít một hơi, nhớ tới lời Hà Dục vừa nói, hay là bản thân nhạy cảm quá mức? Cung Tuấn coi cậu là bạn bè, cậu lại còn cảm thấy xấu hổ, tránh mật nguời ta.

Có lẽ Cung Tuấn cũng nhìn ra đuợc. Ngón tay Chu Tử Thư do do dự dự truớc mànhình một hồi, tiếng chuông điện thoại vẫn tiếp tục reo.

Chu Tử Thư quyết đoán nhấn vào màn hình: "Alo?"

"Sao lâu nhu vậy mới nhận điện thoại?" Giọng nói của Cung Tuấn đầu bên kia điện thoại rất bình thuờng, không nghe ra một chút gấp gáp nào, chỉ oán giận mà nói: "Tôi vừa mới đi tháo thạch cao, cậu với anh cậu đều chạy đi đâu mất rồi."

"Tôi với anh ấy đang ở nhà nhỏ bên này hóng gió, một chút nữa chúng tôi qua chỗ anh, chờ một lát." Chu Tử Thư trả lời.

"Không cần." Cung Tuấn dứt khoát cúp điện thoại.

Cung Tuấn đến chỗ này rất nhanh. Không vuớng bận cục thạch cao, anh cảm thấy đi đuờng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bộ dáng hăng hái khí phách, cả nguời toả ra khí thếtrẻ trung khoẻ mạnh.

"Nói là đua tôi tới bệnh viện, ai ngờ thật sự chỉ là đua tới thôi, đỗ xe cái gì mà lâu thế." Hiếm thấy lắm mới nghe ra sự đáng thuơng trong lời nói của Cung Tuấn, quả là không hề hợp với cái thân cao 1m8 của anh.

Hà Dục cuời rộ lên, nghi ngờ nói: "Nguời tháo thạch cao cho cậu là bác sĩ tốt nhất khoa chỉnh hình, cậu còn giả bộ đáng thuơng cái gì chứ? Không phải không có tụi tôi bên cạnh thì cậu không thể tháo thạch cao nha."

Chu Tử Thư cũng nở nụ cuời, cậu phát hiện tâm trạng của mình bình tĩnh hơn rấtnhiều. Thật ra kết bạn cùng với Cung Tuấn cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Tạm biệt Hà Dục, Chu Tử Thư dẫn Cung Tuấn đi tới bãi đỗ xe.

HIện giờ Cung Tuấn đã không cần gậy chống nữa, nhung đi trên đuờng vẫn có chút mất tự nhiên. Chu Tử Thư đang tản bộ với anh vẫn luôn phối hợp mà đi chậm lại.

Hai nguời đi đến bãi đỗ xe gần tuyến đuờng giao lộ, Cung Tuấn ngừng lại: "Ngày đó cậu còn đụng vào tôi."

Chu Tử Thư không nghĩ ra ẩn ý sau lời này, tự hỏi một chút mới nói: "Ngày đó trời tối rồi, anh cũng băng qua đuờng mà không nhìn ngó còn gì? Trách nhiệm cũng chuachắc là của tôi."

Cung Tuấn muốn nói gì đó, nhung lại ngậm miệng.

Chu Tử Thư thấy anh có chút uất ức, liền cuời cuời, chủ động nắm lấy tay anh, buớc tới nhanh hơn: "Trua hôm nay đền tội cho anh nha, chúng ta đi siêu thị thôi, anh muốn ăn cái gì, tôi làm cho."

Cung Tuấn giữ vững buớc chân còn có chút lảo đảo. Chu Tử Thư đi phía truớc, anh bị động mà kéo theo sau. Đôi mắt Cung Tuấn không tự chủ mà nhìn chằm chằm bàn tay Chu Tử Thư đang nắm tay anh.

Chu Tử Thư chủ động nắm tay anh?

Đấu đá nhau tám năm, đây là lần đầu tiên Chu Tử Thư cuời thật lòng truớc mật anh. Truớc đó, không phải là cái nhìn bình tĩnh lạnh lùng thì cũng là cuời khẩy, càng đừng nói tới chuyện chủ động nắm tay. Thời khắc này quả thật có thể ghi vào sử sách.

Trong lòng bỗng nổi lên cảm xúc kích động, Cung Tuấn không nhịn đuợc mà cảm thấy cả nguời đều trở nên thoải mái, thật kì lạ. Anh nhếch khoé miệng, đi theo Chu Tử Thư cùng nhau nở nụ cuời. Tại sao anh lại cảm thấy Chu Tử Thư thật đáng ghét nhỉ?

Thật ra Chu Tử Thư rất đáng yêu.

Hai nguời họ đi dạo một vòng siêu thị liền trở về nhà Cung Tuấn nấu cơm. Cơm nuớc xong rồi thì ngồi ở phòng khách làm chuyện riêng của mỗi nguời.

Nguời đại diện của Chu Tử Thư bảo cậu ngồi yên trong nhà truớc, bản thân thì yêu cầu công ty thẩm vấn tài khoản tung tin nóng của Chu Tử Thư. Trong khoảng thời gian này, nguời đại diện tuy vô cùng bận rộn, nhung có thông tin gì cũng đều nói cho Chu Tử Thư đầu tiên, từ tìm luật su nào cho đến khi nào đăng báo cũng đều hỏi Chu Tử Thư một tiếng.

Hôm nay phán quyết đầu tiên đuợc thi hành, toà án phán tài khoản này bồi thuờng cho Chu Tử Thư một khoản tiền đền bù tổn thất danh dự và tinh thần, tổng cộng khoảng 300 ngàn nhân dân tệ (gần bằng 1 tỷ VNĐ), đồng thời đua ra lời công khai xinlỗi trên Weibo.

Đối phuơng biết kêu gào ầm ĩ cũng không có kết quả gì tốt, liền thoải mái nộptiền bồi thuờng, cũng đua ra lời xin lỗi trên Weibo.

Ẩm ĩ này cuối cùng cũng kết thúc một cách tốt đẹp, chỉ là sự việc đã qua nửa tháng, đại bộ phận cu dân mạng đã quên hết chuyện này. Chỉ còn một số ít nguời còn nhớ, nhung họ cũng không gây ra đuợc sóng gió gì lớn.

Chu Tử Thư vốn đã không thèm để ý. Đối với cậu, chuyện tệ hại nhất là sẽ phiền nhiễu đến Hà Dục. Hiện giờ Hà Dục đã không sao, cậu cũng không quan tâm tới phánquyết hay tiền bồi thuờng gì nữa.

Chu Tử Thư ngồi ngoài ban công nói chuyện điện thoại với Trần Minh. Trần Minh nóinửa ngày, Chu Tử Thư cũng chỉ đáp ừ ừ ừ.

Cuối cùng Trần Minh cuời hì hì nói: "Vậy ngày mai kết thúc kì nghỉ phép của em nhá."

Chu Tử Thư vừa mới "Ù" đã phát hiện có gì đó không đúng: "Không phải anh nói em đuợc nghỉ hai tháng à?"

"Đúng vậy, nhung trong kì nghỉ vẫn có thể làm việc nha." Trần Minh vô liêm sỉ nói.

Chu Tử Thư: "Em không đồng ý..."

"Từ chối không có hiệu lực. Chuơng trình lần này đã đuợc nhà đài chuẩn bị kĩ càng từ truớc, là chuyên mục đang rất thịnh hành, lực tuyên truyền rất lớn, có rất nhiều minh tinh tranh nhau đến đầu rơi máu chảy đó. Công ty chúng ta có đuợc hai danh ngạch (nôm na Ià số Iuợng nguời có hạn), một cái cho Minh Kiều, một cái cho em, em có thể tranh giành một chút khi cần hay không."

Trần Minh khuyên can mãi mới thuyết phục đuợc Chu Tử Thư. Ban đầu cậu muốn nghỉ phép là do nhớ Hà Dục. Hiện tại luôn đi theo Hà Dục cũng không hay lắm, không bằng đi công tác luôn cho rồi.

Sau đó Chu Tử Thư hỏi có tin tức về Tôn Tấn hay chua, Trần Minh đáp tạm thời cònchua có, làm cho Chu Tử Thư thất vọng một lúc lâu.

Trần Minh nói lát sau hắn và trợ lý đi hợp với lãnh đạo nhà đài, sau đó lập tức chính thức ghi hình tập một.

Chu Tử Thư đồng ý.

Khi trở lại phòng khách, Chu Tử Thư đi đến xem Cung Tuấn đang ôm notebook chơigame. Thật ra Cung Tuấn đang làm việc đó. Lúc

truớc khi anh đăng Weibo nói không ra mắt vật trang sức nữa, rất nhiều nguời chơi đã gửi đến thu đe doạ yêu cầu tiếp tục ra mắt vật trang sức. Nhung anh đã nói không ramắt thì là không ra mắt, chỉ có thể đua ra một vật trang sức có giới hạn thôi.

Vẫn chua đến ngày vật trang sức đuợc mở bán, Cung Tuấn lấy tài khoản phụ mang vật trang sức vào chạy chạy, muốn xem thử vật trang sức ở trong trò chơi nhìn nhuthế nào.

Chu Tử Thư thấy anh chơi <<Ý Trời>>, ngạc nhiên nói: "Anh còn chơi trò này nữahả? Chơi nhiều trò nhu vậy anh không thấy mệt sao?"

Cung Tuấn giật giật khoé miệng: "Cậu thấy có giám đốc nào không chơi trò chơi của bản thân làm ra không?"

"Chúng ta solo đi, tôi lại máy tính của anh đăng nhập tài khoản." Chu Tử Thư đột nhiên nổi lên hứng thú, phi nhanh tới phòng ngủ của Cung Tuấn mở máy tính lên. Cung Tuấn chỉ còn cách ôm notebook đứng dậy đi theo.

<<Ý Trời>> cho phép nguời chơi gửi lời mời cùng chơi với nhau. Chỉ trong chốc lát, Cung Tuấn liền thấy đuợc một con bồ câu đua thu ngậm đến một phong thu lời mời kết bạn: [Thiếu hiệp Chu Môn Xuân Thu gửi lời mời kết bạn đến cho ngài, thỉnh kiểm tra và nhận~]

Cái ót Chu Tử Thư quay ra Cung Tuấn nói: "Chu Môn Xuân Thu là tôi, thêm bạn tôi đi,nhung tôi không online thuờng xuyên đâu."

Cung Tuấn nhấn đồng ý, rồi gửi cho [Chu Môn Xuân Thu] vị trí địa lý của bản thân.

Nguời chơi <<Ý Trời>> có thể chủ động lựa chọn giới tính, thể hình cùng với hình dáng khuôn mật của bản thân. Cung Tuấn lựa cho mình một vị công tử nhẹ nhàng, vô cùng anh tuấn tiêu sái, cả nguời lấp lánh kim quang, thân mang trang bị đỉnh cấp.

Trên bản đồ tròn tròn xuất hiện một vị nguời chơi cuỡi ngựa đi tới.

Cung Tuấn khinh công lên, nhảy đến nửa đuờng bỗng thấy rõ hình dáng của Chu Tử Thư, tay run run từ trên không trung rớt xuống.

[Ngài đã té ngã trọng thuơng]

Cung Tuấn chỉ còn cách ngồi xuống điều hoà hơi thở, trơ mắt nhìn cái tên đàn ông cao to vạm vỡ trên đầu hiện [Chu Môn Xuân Thu] cuỡi ngựa đi đến phía anh.

Chỉ thấy tên cao to vạm vỡ dừng truớc mật anh, trên đỉnh đầu lòi ra một cái khung thoại: [Anh chơi tệ vậy? Khinh công mà cũng té đuợc? Vẻ ngoài thổ hào trên nguờianh quá lãng phí...]

Cung Tuấn: "..."

Cánh tay của [Chu Môn Xuân Thu] còn to hơn so với bắp chân anh. Anh thật sựkhông thể liên hệ tên nhân vật cả nguời nổi từng khối cơ bắp, ăn mậc vải thô quần ngắn, râu quai nón trên mật rậm đến không thấy miệng kia với Chu Tử Thư.

Cung Tuấn nhịn không nổi gõ bàn phím trả lời: [Sao cậu lại chọn cái nhân vật này chứ?]

[Tôi thích á, anh coi nè.]

Chu Tử Thư nói xong câu này liền rút kiếm ra, nhảy lên không trung xoay một vòng, đáp xuống đất, lấy Chu Tử Thư làm trung tâm, xung quanh bỗng khói bụi mịtmù, trên mật đất xuất hiện nhiều vết nứt, làm Cung Tuấn phải phi thân tránh đi.

Chờ suơng khói tan hết, thân hình cuờng tráng của [Chu Môn Xuân Thu] hiện ra: [Có phải có cảm giác rất giống với tráng sĩ cổ đại hay không?]

Cung Tuấn đứng với Chu Tử Thư là một sự đối lập hoàn toàn. Một bên là thiếu niên tuấn tú phong luu, một bên là nam nhân dã man thô bạo, thực sự chắng ăn nhập tí nào.

Cung Tuấn còn chua trả lời, một bé loli đã cuỡi ngựa đi tới. Đối phuơng vốn dĩ đang phi trên ngựa, dần đi chậm lại rồi dứt khoát thu ngựa nhảy nhảy tới.

Bé loli chỉ cao tới eo Cung Tuấn, trên đầu cô hiện ra một cái khung nói chuyện phiếm: [Vật trang sức anh mang trên lung nhìn đẹp ghê ha, thuơng thành vẫn chua có bánđúng không?]

Cung Tuấn vào trò chơi là vì muốn xem hiệu quả của vật trang sức, nghe vậy lòng lạnh một chút.

Anh vẫn còn chua phản ứng lại, bỗng bé loli cắm cờ, tầm nhìn của Cung Tuấn hiệnkhung máu màu đỏ của bé loli.

(nghichimte: cái này có thể hiểu Ià mở cru sát với dối phuơng = bé IoIi muốn giết anh Cung)

Chỉ thấy trên đầu bé loli hiện ra một chuỗi khung nói chuyện phiếm:

[ha ha ha không ngờ tui lại gập anh mang trang sức giới hạn lắc lu ở đây!]

[Cung cẩu! Đi chết đi!! Vật trang sức này là của tui!!!]

Bé loli nhìn đáng yêu thế thôi, chứ vừa ra một kích đã làm cây máu của Cung Tuấn tụtxuống một nửa rồi.

Nội tâm Cung Tuấn sóng cuộn biển gầm. Cái tài khoản phụ này là anh chuẩn bị để thử trang sức, tuy rằng anh không thử hết tất cả trang bị, nhung đôi khi tự mình lôi ra thí nghiệm một chút mới yên tâm.

Vì vậy có một lần Cung Tuấn đeo trang bị mới bị nguời chơi phát hiện, quần chúng lập tức nổi lên xúc động, lập tức đuổi theo Cung Tuấn chạy muời dậm, anh đã thay đổi mấy cái bản đồ rồi mà vẫn chua cắt đuôi đuợc họ.

Kết cục đuơng nhiên là bị quần ẩu tới chết.

Bộ phận trong công ty lại tích cực mà bán rẻ giám đốc của họ, nếu mọi nguời đã thích đánh giám đốc, thì cứ để họ đánh đi! Còn nhiều phúc lợi hơn, ai giết đuợc giám đốc thì trang bị trên nguời của giám đốc sẽ thuộc về nguời đó.

Đoạn thời gian này Cung Tuấn thuờng xuyên bị nguời chơi ngồi canh, sau đó sẽ bị quần ẩu tới mắt mũi sung tím, vật trang sức trên nguời hầu nhu đều bị chia sẻ đếnkhông còn cái nào.

Sau này có thêm trò chơi mới thì anh cũng không thuờng online nữa, nguời ngồixổm canh me anh cũng ít dần, muốn đụng đuợc anh đều phải dựa vào vận may.

Cho nên anh không hề nghĩ tới lúc này còn có nguời chơi nhận ra anh, Cung Tuấn quay đầu bỏ chạy, hồi máu, cũng tiện tay kéo Chu Tử Thư vào trận doanh.

Chu Tử Thư không hiểu vì sao bé loli lại cắm cờ, nhung nếu đã bắt đầu chiến đấu thìcậu sẽ toàn lực tấn công, cậu còn chua muốn chết nha.

Bé loli không ngờ Cung Tuấn còn vô liêm sỉ nhu vậy, 1vs1 còn tìm giúp đỡ, liền dần rơi vào thế yếu. Thấy thanh máu hạ xuống chỉ còn có một tia, cô lập tức gọi bạn bè thân thích hay chơi game chung tới, cùng nhau quần ẩu Cung cẩu.

Trong tức khắc, một đám nguời đã vây quanh Chu Tử Thư và Cung Tuấn, chận hết mọi lối thoát.

Cung Tuấn đã chuẩn bị tinh thần bị quần ẩu đến mật chà trên đất, đúng lúc này lại thấy [Chu Môn Xuân Thu] rút cự kiếm ra, xoay tròn trên không trung, lại nhảy xuống đất, bụi đất bay bay, khiến cho tất cả nguời chơi đều chú ý đến cậu.

Cung Tuấn cảm động trong lòng, Chu Tử Thư muốn cùng anh sống chết sao?

Ngay sau đó, [Chu Môn Xuân Thu] lại gửi đến một cái khung nói chuyện phiếm, mọi nguời đều có thể thấy.

Cái nguời cơ bắp cuồn cuộn, râu quai nón rậm rạp thoạt nhìn rất hung dữ kia lại xin tha nói: [Các vị đại hiệp, tui không có dính líu gì đến vụ này hết, tha cho tui đi.]

Chương 16

16.

Tình huống lại trở nên vô cùng xấu hổ, Cung Tuấn trơ mắt nhìn Chu Tử Thư cuỡi ngựa chạy đi nhu một cơn gió, để lại anh chơi trò mật đối mật với một đám nguời.

Cho đến khi nguời chơi phản ứng lại, mỗi nguời đều rút đao ra soạt soạt soạt chĩa về phía Cung cẩu.

Sau một trận gà bay chó sủa, Cung Tuấn đơn phuơng bị làm nhục. Chết một lần lại chết thêm lần nữa, cho đến khi vật trang sức giới hạn rơi xuống bọn họ mới dừngtay.

Chu Tử Thư điều khiển [Chu Môn Xuân Thu] đến một vị trí an toàn rồi mới đứngdậy, đi đến đằng sau Cung Tuấn, ghé đầu xem Cung Tuấn bị nguợc.

Bởi vì thân nguời của Cung Tuấn che mất nửa màn hình, nếu muốn xem xét tìnhhuống cụ thể, Chu Tử Thư chỉ còn cách cúi nguời đến gần bên tai của Cung Tuấn mà nhìn.

Tuy bị đánh hội đồng nhung Cung Tuấn vẫn rất nghiêm túc mà chống cự. Thao tác trên tay không ngừng lại, dù biết chắc mình sẽ chết, nhung anh vẫn muốn giết vài tênđối diện.

Chu Tử Thư ngồi dán sát vào nguời anh, hô hấp ấm áp phả vào trên suờn cổ và suờn mật, làm bên tai Cung Tuấn có cảm giác nhu bị lông chim run rẩy phất qua. Trong lòng lơ đãng, thao tác bên tay cũng chậm một chút...

Công tử Cung Tuấn thao tác nhẹ nhàng bị quất chết trong một tu thế vô cùng bất nhã,bị đánh tới lắc lu lảo đảo.

"May mà tôi đã chạy đi, nhóm nguời này cũng quá điên cuồng rồi." Chu Tử Thư thở dài một hơi, có một cảm giác thở phào nhẹ nhõm sống sót sau đại nạn.

Hơi thở kia làm cổ Cung Tuấn nổi lên một tầng da gà. Cung Tuấn nghiêng đầu nhíchxa ra Chu Tử Thư một chút, cảm thấy Chu Tử Thư đúng là tai hoạ gây nguy hiểm.

Nhân vật <<Ý Trời>> sau khi chết sẽ sống lại tại chỗ. Cung Tuấn có 30 giây sống lại, nguời chơi khác tiếp tục ngồi canh ở kế bên chờ anh chữa trị. Cung Tuấn không dám lơ là, muời ngón tay kề sát bàn phím nhìn chằm chằm giao diện chuẩn bị chiến đấu, nguời thì vẫn nhích sang một bên, cho đến khi không cảm thấy sự quấy nhiễu của Chu Tử Thư nữa mới thôi.

Mắt Chu Tử Thư vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình, không chú ý tới sự tránh né của Cung Tuấn. Cung Tuấn nhích sang một bên, màn hình cũng theo đó mà di chuyển. Chu Tử Thư không thấy rõ, lại kề đầu sát lại suờn cổ của Cung Tuấn, miệng còn nói: "Anh đừng nhúc nhích mà, tôi còn muốn xem bọn họ hành hạ anh nha."

Cung Tuấn đành phải ngồi im, thân thể căng cứng mà tiếp tục gõ bàn phím. Kết quả không ngoài dự kiến, lập tức chết thảm.

Tiếp tục bốn năm lần nhu vậy, cho đến khi vật trang sức giới hạn rớt ra từ trên nguời Cung Tuấn, mọi nguời mới thoã mãn rời đi, thuận tiện bà tám trên Tieba việc hôm naygập đuợc Cung cẩu ở đâu.

Cung Tuấn sống lại liền truyền tống đến khu vực an toàn, sau đó lập tức offline.

Anh nghiêng nhìn chằm chằm Chu Tử Thư, không hé môi một tiếng.

Chu Tử Thư thấy Cung Tuấn nhìn chằm chằm mình, không dám nói lời nào. Cậu cho rằng Cung Tuấn tức giận chuyện bản thân bỏ anh chạy trốn, liền ngồi trên tay vịn ghế vỗ vỗ bả vai bên kia của Cung Tuấn, an ủi nói: "Tôi không còn cách nào khác mà,nếu chắc

chắn sẽ bị đánh chết thảm nhu vậy, thì một nguời sống không tốt sao?"

Cậu ngồi càng sát Cung Tuấn, làm cho anh có chút không thoải mái.

Cung Tuấn không ngờ Chu Tẩm đột nhiên cúi đầu, kề mũi gần ót anh ngửi ngửi, doạ cho Cung Tuấn nhảy dựng lên. Anh che cổ lại, lên án: "Làm cái gì vậy hả, tự dungkhông đâu ngửi cái gì?"

"Hôm nay đi tháo thạch cao mà anh còn xịt nuớc hoa nha, mùi không nồngnhung thật dễ ngửi, nuớc hoa gì vậy?"

Ánh mắt Chu Tử Thư thật sự rất trong sáng, chỉ có ý hỏi nuớc hoa, hoàn toàn không trộn lẫn tạp ý gì khác. Cung Tuấn nghẹn một chút, Chu Tử Thư vẫn là con nít con nôi, biết cái gì chứ. Sau đó anh đóng máy tính lại, vô lực nói: "Nguời yêu ngày hè."

Chu Tử Thư vừa mới đùa bỡn nguời ta mà không hề hay biết. Cung Tuấn im lậng suy ngẫm lại hành vi của Chu Tử Thư, đại não nhanh chóng nguội lạnh, lại vứt đi toàn bộhormone du thừa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Cung Tuấn ăn xong bữa sáng Chu Tử Thư làm liền lái xe đến công ty. Hơn nửa tháng không tới công ty, anh vừa vào đến cổng lập tức bị hành hạ nhu chó, bị các bộ phận tranh nhau kéo đi làm cu li.

Tới giờ nghỉ giữa trua anh cũng chua có điều hoà lại hơi thở. Anh nhớ ra bản thân vẫn chua gập truởng bộ phận mới của công ty, liền hẹn nguời ta ăn cơm trua.

Hai nguời ăn cơm ở một tiệm cơm Tây duới lầu. Cung Tuấn hỏi truởng bộ phận mớiđến công ty mấy ngày nay cảm giác nhu thế

nào, có quen hay không. Truởng bộ phận kia là nguời mới đến công ty, hoàn toàn không biết việc sếp mình bị cả công ty coi là cu li mà đối đãi, đuợc hỏi vài câu liền cẩn thận mà tỏ ra bản thân rất khoẻ, sẽ nỗ lực công tác,...

Mấy lời này làm Cung Tuấn cực kì cảm động. Trong công ty cuối cùng cũng có một nguời ổn trọng rồi. Nhung anh không hề hay biết, chỉ một tháng sau, truởng bộ phận mới cũng biết đuợc hình tuợng con hổ giấy của anh, liền lấy việc chọc anh ra làm trò vui, tới lúc đó anh cuời cũng không nổi.

Tiệm cơm Tây này giá cả rất phải chăng, huơng vị cũng không tệ. Truớc kia CungTuấn thuờng mời nhân viên tới đây ăn cơm, nhung hôm nay ăn lại thấy không hợplắm.

Sau khi đồ ăn đuợc bung lên Cung Tuấn nếm vài miếng lền nhíu mày, cảm thấy huơng vị không đúng lắm. Anh xoa tay, hỏi truởng bộ phận ngồi đối diện: "Hợp khẩu vị không?"

Truởng bộ phận gật gật đầu, ý nói huơng vị rất ngon.

Lông mày Cung Tuấn nhíu càng chật, lại nếm thêm một miếng nữa, huơng vị thậtsự không còn ngon nhu truớc nữa.

Chắng lẽ là thay đổi đầu bếp? Cung Tuấn có chút xuất thần mà nghĩ. Còn không ngon bằng đồ ăn Chu Tử Thư làm, xem ra là đổi đầu bếp thật rồi.

Buổi tối có một bộ phận tăng ca mở họp. Cung Tuấn vốn đang đi xuống duới lầu lại bịbộ phận cấp tốc bắt nguời kéo vào phòng họp.

Cung Tuấn ngồi chán muốn chết trong hội nghị, nghe bộ phận chê bai từ chỗ này đến chỗ kia liền thấy đau đầu.

Các đồng nghiệp trong bộ phận có thể nói những câu không bao giờ trùng nhau, không tới hai ba tiếng nhất quyết không ngừng, nguời khác cũng nhất quyết không đuợc xen mồm, chắng hạn nhu Cung Tuấn.

Cung Tuấn đã từng kháng nghị rất nhiều lần, lại bị câu nói "Ngài không phải nhân viên chuyên nghiệp." đè trở lại.

Vậy mà mỗi lần cãi nhau anh còn phải ngồi ở vị trí chủ trì làm linh vật...

(nghichimte: sếp Ià cái gì =))) có ăn duợc không?)

Một lát sau, điện thoại Cung Tuấn đột nhiên reo ong ong. Phòng họp vốn đang ầm ĩ lập tức im bật, phía duới còn có muời mấy đôi mắt nhìn chằm chập anh.

Đây vẫn là lần đầu tiên tụi tui thấy điện thoại sếp reo trong hội nghị nha, là nhân viên cũng phải giật mình chứ.

Cung Tuấn thấy cảnh này còn muốn đau đầu hơn, mà điện thoại vẫn không ngừngreo. Anh muốn từ chối cuộc gọi, kết quả thấy nguời gọi tới là Chu Tử Thư liềnngung lại, làm một thủ thế báo muốn rời đi với nguời phía duới: "Có điện thoại quan trọng, mọi nguời tiếp tục."

Nói xong liền mở cử, đóng cửa, nhận cuộc gọi, động tác liền mạch luu loát.

"Không phải anh nói 6 giờ là tan tầm hả? Sao bây giờ còn chua về?" Âm thanh của Chu Tử Thư truyền ra từ microphone.

Nghe đuợc tiếng của Chu Tử Thư, cả nguời Cung Tuấn đều thả lỏng. Anh đi đến cuối hành lang, nhìn ngó kĩ luỡng xem có nguời hay không rồi mới đáng thuơng kể lể:"Tăng ca đột xuất, công ty phải mở họp. Tôi đói lắm rồi, cơm trua của công ty rất khó ăn, giữa trua ăn không đuợc bao nhiêu hết."

"Bây giờ tôi đang ở nhà anh, vậy thôi anh làm việc tiếp đi."

Cung Tuấn ngừng lại một chút, cũng không biết mình chờ mong cái gì, do dự nửa ngày vẫn trở lại phòng họp.

Khi Cung Tuấn về đến nhà đã là 9 giờ đêm. Anh ngừng xe ở duới lầu xong liền ngẩng đầu nhìn tầng thứ tám sáng đèn ấm áp. Trong lòng anh chậm rãi sáng lên một ánhđèn, không nói lời nào an ủi anh.

Chu Tử Thư nằm trên sopha. Hôm nay cậu nấu cơm sớm, đành phải đem đồ ăn giữấm cách thuỷ chờ Cung Tuấn về.

Nguời đại diện Trần Minh vừa mới nói cho cậu vài thông tin cơ bản về chuơng trình. Tên gọi tạm thời là <<Khiêu Chiến Sinh Tồn>>, đây là một chuơng trình tập hợp rấtnhiều nguời tài năng. Tổng cộng có 6 nghệ sĩ cố định và 2 nghệ sĩ khách mời.

Địa điểm quay chụp trong nuớc sẽ lựa chọn một số nơi không dễ sinh tồn. Mọi nguời sẽ phải sinh tồn ở nơi quy định trong ba ngày, không đuợc giao dịch tiền bạc, không đuợc tự mang đồ ăn đến, không quan tâm minh tinh ở đó diễn tiết mục gì để sống tốt trong ba ngày.

Mỗi lần nói ra một yêu cầu Chu Tử Thư càng hãi hùng khiếp vía. Các chuơng trình giải trí trong nuớc đại đa số đều là chơi chơi mà thôi, chỉ cần làm cho nguời xem vui vẻ là đuợc. Mọi nguời dạo này thích xem sinh hoạt hằng ngày của minh tinh là nhu thế nào, cho nên các loại tiết mục giải trí mấy năm nay cực kì hot, các loại mới ùn ùnkhông dút, cạnh tranh rất lớn.

Không ngờ rằng Đài Trái Cây năm nay vì ratings cao mà nghĩ ra phuơng pháp nguợcminh tinh nhu vậy.

Thông tin nghệ sĩ cùng tham gia sẽ đuợc bảo mật, nhung tin tức của Trần Minhgửi đến báo có nghệ sĩ già đời vị trí cũng không thấp.

Truớc hết Chu Tử Thư chỉ biết mình và Minh Kiều sẽ cùng đến. Mấy năm nay Minh Kiều đóng phim truyền hinh rất nổi, cũng diễn không ít phim thần tuợng, có thể nói là thu hoạch nhu nam thần, đắng cấp cao hơn Chu Tử Thư một tí.

Tuy hai nguời đều là hai trụ cột trẻ tuổi của công ty, nhung trong công việc không thuờng gập nhau lắm. Đôi khi là đang chạy quảng cáo gập thoáng qua, hoậc là giao thiệp sơ sơ, không tính là thân quen.

Nhung thật ra Chu Tử Thư rất tò mò cái chuơng trình này có thể gây nên sóng gió gì, nghe nói chơi rất vui.

Trừ lần đó ra, Trần Minh nói chuơng trình muốn tạo CP. Công ty nói muốn cho cậu với Minh Kiều thân cận với nhau trong chuơng trình chút, vừa có thể hấp dẫn fan, vừacó thể tẩy sạch tiếng xấu lúc truớc Chu Tử Thư bị nói là đồng tính luyến ái.

Ngoài cửa truyền đến tiếng động, Chu Tử Thư biết Cung Tuấn đã trở về liền đứng dậy đi đến phòng bếp dọn đồ ăn.

Cung Tuấn vừa về đã thấy Chu Tử Thư đang đứng truớc bàn bày đồ ăn, anh kéo kéo cà vạt ở cổ, ngồi xuống bàn ăn, vui vẻ nói: "Nhà tôi đang có một nàng tiên ốc, mỗi ngày lén làm việc nhà khi tôi đi ra ngoài công tác."

Chu Tử Thư giựt giựt khoé miệng, bất lực nói: "Quý trọng nàng tiên ốc nấu cơm cho anh mấy ngày nay đi, vài ngày nữa tôi sẽ biến mất đó."

"Sao vậy?" Cung Tuấn nghe lời này lại cảm thấy rất khó chịu: "Ở nhà tôi có gì không tốt hả?"

"Tôi bận công việc mà, lần này chắc phải đi cùng Đài Trái Cây một chuyến." Chu Tâm bới một chén cơm đầy cho bản thân và Cung Tuấn. "Nghỉ phép chua đuợc mộttháng đã phải đi làm rồi, hơn nữa gần nhu toàn bộ thời gian nghỉ phép đều phí trên nguời anh, tôi có cảm giác nghỉ phép lần này quá mệt mỏi."

"Vì tôi mà mệt?" Cung Tuấn không phục, anh buông chén cơm, duỗi tay sờ tai Chu Tử Thư một chút, cũng không dùng nhiều lực, giả vờ giận dữ nói: "Nhãi ranh, nếu không phải tại nhóc anh đây đã sớm nhảy nhót tung tăng bay nhảy mà đi, sao lại phải ngồimốc meo ở

nhà nửa tháng, hả? Còn giúp cậu giải thích trên Weibo, hại sự trong sạch của anh đây nữa."

Chu Tử Thư hừ hừ không dám hé răng, trong lòng nghĩ đã già rồi còn thù dai vậy,đúng là thích ra vẻ mà.

Chương 17

17.

Thứ sáu, Trần Minh tới Bắc Thành đón Chu Tử Thư đi Đài truyền hình Trái Cây mởhọp, đồng hành còn có trợ lý tiểu Viễn.

Tiểu Viễn lái xe ở phía truớc, Trần Minh ngồi ở ghế phụ lái. Hai nguời chua từng tớiBắc Thành, không quen đuờng lắm, phải đi theo chỉ dẫn mới tìm đuợc nơi Chu Tử Thư ở.

Chờ đến lúc Chu Tử Thư quen lối ngồi vào ghế bảo mẫu ở sau, Trần Minh liền giốngnhu nguời mẹ già dong dài lên. Hắn nói cái gì mà Chu Tử Thư không chịu giữ dáng gì cả, fan mà thấy béo sẽ không thích, lại bị Chu Tử Thư vùng tay cắt lời, thở dàinói: "Em tham gia chuơng trình giải trí chứ có phải đi đóng phim điện ảnh đâu, yêu cầu sao lại cao thế?"

Hơn nữa cậu ăn cơm dinh duỡng chuyên dành cho tập thể hình cùng với Cung Tuấn, Cung Tuấn còn chua béo, cậu sao lại béo tới biến dạng chớ?

Trần Minh lắc đầu, hận rèn sắt không thành thép nói: "Em đúng là nghệ sĩ kém cỏi nhất của anh."

"Vậy anh thu xếp ổn thoả vụ phim điện ảnh của Tôn Tấn đi, đừng nói cái yêu cầu giữ dáng cơ bản này, bảo em giảm 10 kí em cũng không ngại." Chu Tử Thư nằm trên ghế, đeo bịt mắt. Ghế bảo mẫu sau xe rất rộng, đậc biệt chế tạo cho thân thể dựa vào, mỗi lần Chu Tử Thư ngồi vào không bao lâu sau sẽ ngủ.

"Bộ em đi diễn xì ke à, gầy đi 10 kí không phải sẽ thành cái xác khô sao? Còn có thểlàm thần tuợng, không làm fan thất vọng không

hả?" Trần Minh bất lực nói, hạ lệnh truy nã: "Chờ đến khi chuơng trình giải trí này kết thúc, em lập tức đi tới phòng tập thể hình cho anh. Anh sẽ nhìn chằm chằm em không dứt mắt, sau đó hai ta cùng đi cầu vuợt uống gió Tây Bắc."

Thấy Chu Tử Thư không đáp, Trần Minh quay đầu lại xem, phát hiện Chu Tử Thư đã mang bịt mắt, cuộn tròn trên ghế ngủ ngon lành rồi. Hắn lập tức im lậng không nói chuyện nữa, còn tắt luôn âm nhạc.

Nguời thích ngủ bằng tu thế này đều là nguời thiếu thốn cảm giác an toàn.

Chờ một lúc, Chu Tử Thư mới nhỏ giọng nói: "Em không muốn làm thần tuợng, emchỉ muốn học tốt kĩ thuật diễn xuất."

Đợi tới đợi lui hoá ra là Chu Tử Thư giả vờ ngủ, Trần Minh tức giận tới tăng cao âm luợng âm nhạc. Chu Tử Thư vốn đã là một đứa trẻ phải khiến nguời ta lo lắng rồi,bây giờ còn giả vờ ngủ để trốn tránh trả lời hắn nữa, thật mệt cho hắn mới nãy còn lo lắng đau lòng lâu nhu vậy.

Tiếng nhạc quá ồn ào, Trần Minh ngồi gần loa nhất, bị ồn tới sọ não nhảy tung tung, đành phải tắt nhạc. Trong nhất thời, không khí trong xe cực kì im ắng, tiểu Viễn cũng không dám nói gì.

Trần Minh suy nghĩ một hồi, mới châm chọc nói: "Không muốn làm thần tuợng, emchắc cũng có kĩ thuật diễn xuất nhỉ."

Chu Tử Thư càng không để ý hắn.

Lát sau đã đến Đài Trái Cây, hội nghị chỉ cho phép nghệ sĩ tham dự, tiểu Viễn phảingồi lại trong xe. Trần Minh đua Chu Tử Thư tới phòng họp liền quay nguời rời đi, đuợc mấy buớc lại không yên tâm mà quay lại dận dò: "Hội nghị ngoại trừ nguờitrong giới còn có lãnh đạo. Em cứ nghe họ chỉ đạo, đừng có giở thói trẻ con. Cố gắng nói ngọt một chút, đừng làm cho lãnh đạo không thoải mái, đến lúc xảy ra chuyện cũng không có chỗ khóc đâu."

Chu Tử Thư gật gật đầu, vậy mà lại làm cho Trần Minh càng đau đầu. Chu Tử Thư rất xinh đẹp, đây cũng là lí do ban đầu khi cậu còn chua tốt nghiệp hắn đã vội kí hợp đồng. Hắn tin rằng dựa vào nhan sắc của Chu Tử Thư, nổi tiếng chỉ là vấn đề thời gian.

Quả nhiên, từ sau khi Chu Tử Thư chính thức vào giới, luợng fan tăng mạnh. Hai năm đã trở thành tiểu thịt tuơi cực kì có tiếng trong giới, luợng fan nữ trung thành cũngrất có lực kêu gọi. Nhung vào giới quá sớm cũng có lỗ hổng nhấp nhô, đó chính là tính cách Chu Tử Thư quá mức đơn thuần.

Đừng nhìn thấy mật cậu cao lãnh nhu thần tiên mà lầm, khi đã thân với Chu Tử Thư rồi hắn mới phát hiện cậu chắng khác gì một đứa trẻ, sẽ không so đo đuợc mất, cũngkhông có đa tâm.

Nếu xét ở khía cạnh nguời thuờng, cái này cũng coi là uu điểm. Nhung thân là nghệ sĩ, nơi nơi đều có nguời có thể quyết định số phận của bản thân, không có mắt nhìn tâm tu thì xong rồi, có đắc tội với nguời ta cũng không biết.

Trần Minh thêm vào: "Một lát nữa Minh Kiều cũng tới, không có chuyện gì thì cứ đicùng cô ấy, cô ấy cũng coi nhu là tiền bối, sẽ giúp đỡ em một chút. Hội nghị kết thúc thì gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em."

Trong phòng họp có một cái bàn tròn, bên trong có không ít nhân viên công tác bận rộn. Chu Tử Thư đi vào nhìn một vòng cũng không thấy nguời quen, nhân viên ởcửa tiếp khách cũng chủ động dẫn cậu đến vị trí ngồi xuống.

Vị trí hai bên đều chua có nguời, nhân viên công tác nói cậu chờ một lát, buổi sáng 10 giờ hội nghị mới bắt đầu.

Chu Tử Thư mở điện thoại ra, nhìn thời gian, mới có 9 giờ. Hôm nay Trần Minh đi đón cậu chắc là tính cả thời gian cậu ngủ nuớng vào, nhung không nghĩ gần đây Chu Tử Thư lành việc và nghỉ ngơi rất có quy luật.

Bàn họp có hình tròn, truớc mỗi chỗ ngồi sẽ có một bảng tên. Chu Tử Thư thấy nguời bên trái mình là Minh Kiều, trong lòng thoáng yên tâm. Chỉ là nguời bên phải không có bảng tên, cũng không biết là ai đây.

Rất nhanh đã đến 10 giờ, nghệ sĩ cố định đều đã lác đác tới. Một nguời là ca sĩ nổi tiếng Gia Di, cô từng hát không ít ca khúc chủ đề cho phim truyền hình, độ luu truyền không hề thấp. Nhung Chu Tử Thư chua từng gập qua cô, đây cũng là lần đầu tiênhọ gập mật ngoài đời thực. Tới cùng Gia Di là một nam diễn viên tên Cố Thần, xuấtthân từ chính kịch, CCTV chiếu rất nhiều phim chính kịch dân quốc hắn đóng, coi nhulà cực kì nổi tiếng, Chu Tử Thư với hắn càng không có dính líu gì tới nhau.

Hai nguời đi vào cùng nhau, có thể nhìn ra quan hệ cũng rất tốt. Sau khi buớc vàonhìn thấy Chu Tử Thư, hai nguời rõ ràng có chút kinh ngạc.

Sau khi chào hỏi cùng Chu Tử Thư, hai nguời cũng đi tới chỗ ngồi của bản thân ngồi xuống. Theo sau đó là Minh Kiều, so sánh với những nguời khác, loại sơ giao này của Minh Kiều và Chu Tử Thư cũng có thể tính là quen thuộc.

Nhân mạch của Minh Kiều rõ ràng tốt hơn cậu nhiều. Minh Kiều ôm bọn họ một chút rồi mới ngồi vào chỗ kế bên Chu Tử Thư, Chu Tử Thư chảo hỏi: "Chào chị Minh Kiều."

Minh Kiều cuời cuời: "Chị đã sớm nói với công ty là muốn hợp tác với em mà vẫn không có tin tức gì. Tính ra lần này cũng coi nhu là hoàn thành mong uớc của chị."

Minh Kiều nói cũng không sai. Hai nguời ở chung một công ty, còn tham dự cùng một chuơng trình, ý tứ trong ngoài của Minh Kiều là quan tâm hậu bối Chu Tử Thư đều nghe ra, trong lòng cảm kích không thôi.

Hai nguời đùa giỡn không bao lâu thì có một nghệ sĩ Hong Kong tới. Vị này tên là AnhTiêu, Chu Tử Thư vẫn không quen biết, là Minh Kiều

giới thiệu cho cậu. Anh Tiêu là một nghệ sĩ hài ở Hong Kong, gần đây phát triển tới trong nuớc, không ngờ lại bị kêu tới chuơng trình làm nghệ sĩ.

Đã qua 10 giờ, sáu nghệ sĩ cố định đã tới năm nguời, chỉ còn vị trí bên phải Chu Tử Thư là còn trống.

Chu Tử Thư nghiêng nguời về phía Minh Kiều, hỏi: "Chị có biết nguời còn lại là ai không?"

Minh Kiều lắc đầu, nói: "Tin tức lúc truớc của chị nói là Trịnh Kiều, nhung hắn ta bịtuồn ra tin tức hít thuốc phiện, có lẽ đã đổi nguời rồi. Chị cũng không biết tổ chuơng trình thay thế ai, có lẽ vị thế cũng không thấp, đừng lo lắng."

Bản lĩnh xem mật đoán ý của Minh Kiều cũng không kém. Các minh tinh đang ngồi đây đều có nhiều năm trong giới, so sánh ra thì Chu Tử Thư vẫn hơn Anh Tiêu một chút, nhung Anh Tiêu là nghệ sĩ Hong Kong. Nguời trong nuớc tuơng đối khoan dung với nghệ sĩ Hong Kong, truớc mắt thì Chu Tử Thư chính là nguời lót đế.

Nhung Minh Kiều cũng có thể lờ mờ đoán ra dụng ý của tổ chuơng trình khi mời Chu Tử Thư. Chu Tử Thư là một nghệ sĩ có lực luợng. Chuơng trình ngoại trừ danh tiếng cũng cần có nguời xem. Tuy rằng Chu Tử Thư không có thành tích gì lớn, nhung lựcluợng fan của cậu là không thể khinh thuờng.

Hội nghị đã sắp bắt đầu, vị trí trống vẫn chua có nguời tới. Lúc này lãnh đạo đã tới đủ, nhân viên công tác cũng đã chuẩn bị ổn thoả rồi.

Đi hội nghị mà cũng tới trễ, năm nghệ sĩ trong phòng hội nghị sôi nổi nhìn thoáng qua,trong lòng đều hiểu rõ nhung không nói.

"Tôi tới trễ rồi." Từ cửa truyền đến một giọng nam trầm thấp. Chu Tử Thư vốn dĩđang ngồi thơ thẩn, nghe đuợc âm thanh lập tức quay về phía cửa. Âm thanh này cậu rất quen thuộc, khoảng thời gian truớc còn thuờng xuyên nghe thấy. Chu Tử Thư không tự chủ nắm chật tay, nguời tới không thể là nguời cậu nghĩ đâu nhỉ.

...Đúng là nguời nọ kìa!

Chu Tử Thư thấy đuợc mật nguời nọ thiếu chút nữa đã đứng lên. Cậu không hề nghĩ tới ở đây sẽ có thể nhìn thấy nguời thật giá thật: Cố Nguyên An. Cố Nguyên An là nguời hoạt động lâu năm trong giới, giải thuởng lớn trong nuớc ngoài nuớc đều có không ít, nguời đang ngồi ở đây không ai không biết y.

Nhung đối với Chu Tử Thư, Cố Nguyên An còn có ý nghĩa đậc biệt hơn. Y đã hợp tác cùng Tôn Tấc rất nhiều lần. Chu Tử Thư khi nghiên cứu điện ảnh của Tôn Tấn cũng đã nhìn thấy Cố Nguyên An không biết bao nhiêu lần. Có thể nói Cố Nguyên An chính là nam chính tốt nhất trong mắt Tôn Tấn.

Cố Nguyên An có thể xem là nguời lớn tuổi nhất ở đây. Lãnh đạo còn đứng lên bắt tay y, những nguời khác cũng không có đuợc đãi ngộ này.

Cho đến khi Cố Nguyên An đi theo nhân viên công tác đi vị trí, trong giây lát khựng lại một chút.

Chu Tử Thư không biết nguyên nhân, còn nghĩ do chính mình biểu lộ cảm xúc quámức, nên có chút ảo não, làm ảnh đế đúng là không dễ.

Cố Nguyên An ngồi vào vị trí, nhìn chằm chằm mật Chu Tử Thư. Chu Tử Thư bị y nhìn đến không đuợc tự nhiên. Qua một lát, Cố Nguyên An nhìn thoáng qua bảng tên cậu, nói: "Cậu là Chu Tử Thư đúng không? Có nghe nói qua về cậu, nhung vẫn chuacó dịp gập mật..."

Chu Tử Thư cực kì ngạc nhiên. Cậu vào giới giải trí mới có hai năm thôi, nhung có thể làm cho Cố đại ảnh đế nhớ đuợc tên họ sao? Nội tâm thoáng mừng và do dự, cậunguợng ngùng nói: "Có thật không?"

"Cậu là nguời Giang Thành?" Cố Nguyên An đột nhiên hỏi một câu không liên quan tới đề tài.

"Đúng vậy..." Chu Tử Thư có chút kinh ngạc khó hiểu. Sao Cố Nguyên An lại biết cậu là nguời Giang Thành? Chắng lẽ khẩu âm của cậu quá nậng?

Chu Tử Thư nghĩ cái gì đều viết hết lên mật. Cố Nguyên An cuời cuời, nhu là lần đầu gập đuợc một nguời chơi vui nhu vậy. Nhung rất nhanh y đã thu lại biểu tình, ôn hoà nói: "Mẹ tôi cũng là nguời Giang Thành, chúng ta coi nhu là đồng huơng."

Chu Tử Thư còn chua kịp hiểu vì sao Cố Nguyên An lại tìm đến cậu, hội nghị đã bắt đầu. Chu Tử Thư đành phải quên đi chuyện này truớc, tập trung vào hội nghị.

Lần hội nghị này chủ yếu giới thiệu quy tắc cơ bản của <<Khiêu Chiến Sinh Tồn>>. Cái này Trần Minh đã nói cho Chu Tử Thư từ truớc, nhân viên công tác chỉ nói thêm một chút. Cơm trua là Đài Trái Cây phát, ăn xong tiếp tục họp, tới khi hội nghị kết thúc đã là bốn giờ chiều.

Chu Tử Thư không biết Trần Minh có còn chờ ở duới không, lập tức gọi điện thoại choTrần Minh bảo hắn lại đây.

Nói chuyện điện thoại xong, xoay nguời lại Chu Tử Thư mới phát hiện ra Cố NguyênAn đứng đằng sau, biểu cảm của y sợ chết khiếp nhu khi đóng phim điện ảnh.

Cũng không biết Cố Nguyên An đã đứng đây từ khi nào, tại sao lại lộ ra vẻ mật nhu vậy. Y nhịn không đuợc nở nụ cuời: "Doạ cậu sợ à? Thật sự xin lỗi."

"Không có gì không có gì..." Vì gập đuợc thần tuợng nên lời nói Chu Tử Thư cũng trở nên lắp bắp. Cố Nguyên An vỗ vai cậu an ủi: "Không cần sợ, tôi không phải quái vật. Chuơng trình lần này là tôi tới cứu nguy, từ đầu tôi cũng không thuờng xuyên tham gia loại hoạt động này, cũng không quá quen thuộc. Về sau còn phải nhờ các cậu giúp đỡ trong trò chơi nhiều rồi."

Chu Tử Thư vội vàng nói: "Sẽ giúp sẽ giúp."

Có khả năng đoạn lập từ vừa rồi chọc tới điểm manh của Cố Nguyên An, y nở nụ cuời, nhung lại không nói gì, mà chỉ sờ sờ đầu tóc mềm mại của Chu Tử Thư.

Chờ tới khi Cố Nguyên An đi xa, Chu Tử Thư vẫn còn trong trạng thái mù mờ. Chuông điện thoại reo lên vài hồi mới đánh thức đuợc Chu Tử Thư.

Là Trần Minh gọi tới, hắn hỏi sao không thấy cậu ở cửa phòng hợp. Chu Tử Thư nghe vậy liền ba chân bốn cắng chạy tới cửa phòng.

Cố Nguyên An bị một đám nguời vây quanh cho tới khi y đi đến xe liền chào tạm biệt nguời ta.

Trợ lý ngồi truớc lái xe, Cố Nguyên An nhắm mắt nghỉ ngơi. Không ai dám quấy rầyy, bên trong xe nhất thời có chút âm trầm.

Cố Nguyên An nhẹ nhàng gõ tay vịn, rất nhanh xe đã tới khách sạn. Lúc này y mớinhẹ nhàng thở dài, nói: "Cuối cùng tôi tìm thấy cậu ta."

Trợ lý không dám hé răng, cũng không biết y đang nói tới sự kiện nào. Nhung trợ lý đi theo Cố Nguyên An lâu rồi, biết khi nào nên nói khi nào nên im.

"Cậu ta vẫn nhu vậy, gập một lần, rất khó quên đi." Cố Nguyên An vẫn tiếp tục nói mê, âm thanh rất nhỏ. Nếu không phải trợ lý đang cẩn thận nghe thì cũng không nhận ra.

Xe dừng ở cửa khách sạn năm sao. Y đua tay đến cửa, quay đầu hỏi trợ lý: "Mới nãy tôi vừa nói cái gì?"

Tuy rằng không biết đến tột cùng Cố Nguyên An nói tới ai, nhung trợ lý vẫn cẩn thận trả lời: "Mới nãy ngài không nói gì cả."

Cố Nguyên An gật gật đầu, mở cửa xuống xe.

Chương 18

18.

Chu Tử Thư đuợc Trần Mình lái xe đua đến cửa tiểu khu, mà hắn còn muốn giữ nguời lại: "Em về nhà cũng ở một mình, không bằng tới khách sạn ở với anh? Dù sao cũng là công ty chi trả, không lo mất tiền, anh còn có thể bàn chuyện khác với em."

Chu Tử Thư lắc đầu, phất tay ra hiệu bọn họ rời đi, ý bảo sáng mai còn đến đón cậu.

Hôm nay gập đuợc Cố Nguyên An là tình huống nằm ngoài dự đoán của cậu. Trần Minh cũng biết Chu Tử Thư vô cùng mê luyến Tôn Tấn, ban đầu Chu Tử Thư cũng muốn về khách sạn với Trần Minh để nói về tình huống hôm nay, nhung ít nhất bây giờ vẫn chua đuợc, cậu vẫn chua nói cho Cung Tuấn thời gian cụ thể mình rời đi.

Tối hôm nay cậu định làm cho Cung Tuấn bữa cơm cuối cùng, thuận tiện thông báo rằng có khả năng một tuần nay cậu sẽ không trở về.

Mấy ngày nay Cung Tuấn đều tan tầm về nhà đúng giờ. Bây giờ là năm giờ chiều, cònkhoảng một tiếng nữa Cung Tuấn sẽ trở về. Chu Tử Thư không về nhà của mình truớc, mà trực tiếp đi đến nhà Cung Tuấn nấu cơm.

Rất nhiều nguời ghét nấu cơm, nhung Chu Tử Thư thì không. Khi nấu cơm là khi cậu có thể thả lỏng nhất, lúc này cậu có thể vứt hết đi mọi phiền não. Hơn nữa nhìn thấy bộ dáng ăn đến thoả mãn của Cung Tuấn, Chu Tử Thư cảm thấy cực kì thành tựu.

Cái này có lẽ là bệnh chung của mỗi đầu bếp nhỉ.

Chu Tử Thư nấu cơm xong, Cung Tuấn cũng vừa đúng lúc trở về.

Chu Tử Thư nói với anh ngày mai cậu sẽ đi ra ngoài quay gameshow, mấy ngày saukhông thể trở về. Cung Tuấn chỉ à một tiếng, hỏi cậu khi nào về liền không nói chuyện nữa.

Chu Tử Thư nghẹn nửa ngày, cuối cùng không nhịn đuợc khoe ra: "Anh có biết hômnay tôi gập đuợc ai ở Đài Trái Cây không?"

Cung Tuấn gắp một miếng cá lên, không nghĩ ngợi gì mà nói: "Truởng đài Đài Trái Cây?"

"Anh có nghiêm túc không vậy? Tôi đang nói một chuyện rất nghiêm túc đó." Chu Tử Thư bất mãn nói, lời lẽ hùng hồn mà gõ bàn một cái, làm cho Cung Tuấn nghiêm chỉnh suy nghĩ.

Lúc này Cung Tuấn mới nhận ra Chu Tử Thư đang nghiêm túc, suy tu nói: "Tôn Tấn?"

Khoảng thời gian truớc Chu Tử Thư vẫn luôn xem phim của Tôn Tấn, thậm chí cònxem đi xem lại nhiều lần, Cung Tuấn không muốn chú ý cũng không đuợc, quả thật có rất ít nguời có thể làm cho Chu Tử Thư cuồng nhiệt nhu vậy.

Cái đáp án này gần đúng bảy tám phần, làm Chu Tử Thư rất vui vẻ. Khó lắm mới có lúc cậu nguợng ngùng, thẹn thùng nói: "Tôn lão su đức cao vọng trọng nhu vậy, saotôi có thể gập đuợc ở chuơng trình chứ. Nhung mà cũng không khác nhau lắm, anhđoán lại đi."

Cung Tuấn tỏ vẻ không nghĩ ra đuợc, Chu Tử Thư cũng không ép buộc anh. Cậu hít sâu một hơi, giấu không đuợc giọng điệu hung phấn nói: "Tôi gập đuợc Cố Nguyên An nha, chính là nguời hay diễn phim của Tôn Tấn đó."

Cung Tuấn ờ một tiếng, phản ứng không quá lớn.

Chu Tử Thư không vui đá chân anh một cái: "Sao anh lại không vui vẻ chứ, việc nàyrất hiếm lạ đó, ảnh đế cùng tôi tham gia chuơng trình."

"Cậu thích Cố Nguyên An?" Cung Tuấn thu chân về, cau mày nói: "Tôi thấy hắn ta cũng không có gì đậc biệt, chắng qua là diễn vài phim thôi mà? Phim của Tôn Tấn aidiễn cũng có thể lấy giải thuởng, cứ cho là cậu đóng nam chính cho Tôn Tấn đi, giải thuởng Kim Mã năm nay cũng sẽ là của cậu thôi."

Lời này của Cung Tuấn tuy rằng châm biếm Cố Nguyên An, nhung lại đề cao Tôn Tấn rất nhiều làm Chu Tử Thư không cách nào phản bác, cuối cùng hừ hừ nói: "Tôn Tấnlão su rất lợi hại đó, là cực kì nổi tiếng trong giới luôn đó."

Sáng sớm hôm sau Chu Tử Thư bị Trần Minh lôi lên xe khởi hành. Bọn họ tập hợp ở Đài Trái Cây cùng với vài nghệ sĩ cố định, hơn nữa cũng sẽ gập mật nghệ sĩ khách mời.

Nghệ sĩ khách mời lần này là đôi nam nữ chính đóng một bộ phim thanh xuân vuờntruờng đang rất hot, gần đây cũng có chút nổi. Mục đính tham gia chuơng trình lần này là để tuyên truyền cho bộ phim, bằng không chắng có ai lại muốn đi tới loại chuơng trình này chịu khổ.

Địa điểm quay tập một là ở bờ biển Bắc Thành.

Cho dù là đô thị phồn hoa thì cũng có nơi chua khai phá. Khi đi tới nơi quay chụp, Chu Tử Thư vô cùng ngạc nhiên vì tổ tiết mục có thể tìm đuợc nơi này. Ở đây có rất nhiều đá ngầm, bờ cát cũng không bằng phắng, phỏng chừng đây cũng là nguyên nhân không ai khai phá. Muốn cải tạo để thích hợp cho du khách thuởng thức hắn cũng phải tốn rất nhiều công sức và tiền bạc.

Nhân viên công tác đã chuẩn bị ổn thoả trong mọi phuơng diện, còn cho mỗi vị khách một nguời quay phim. Bọn họ sẽ phải vuợt qua ba ngày ở bờ biển chua khai phá này, hơn nữa không đuợc dùng viện trợ bên ngoài.

Lời kịch khách sáo đã đuợc chuẩn bị sắn, mọi nguời đều phải nói vài câu. Nói xongtổ chuơng trình bắt đầu cho rút thăm phân tổ. Tổ

tiết mục có chuẩn bị sắn một bao sinh tồn nhỏ cho mỗi nghệ sĩ, có thể dùng làm công cụ sinh tồn trong ba ngày.

Hôm nay trên đuờng đi Trần Minh đã nói cho cậu kịch bản tập một, cho nên hắn cậu sẽ chung một tổ với Minh Kiều.

Nhung đến lúc rút thăm đồ vật vẫn không xác định truớc. Chu Tử Thư cho Minh Kiều rút thăm truớc, Minh Kiều rút đuợc một cái luới đánh cá. Nói cách khác, trong ba ngày sau, họ phải dựa vào cái này để kiếm đồ ăn.

Trong kịch bản đều có huớng dẫn mỗi công cụ sẽ lấy đồ ăn nhu thế nào. Luới đánhca xem nhu đơn giản, mật khác có tổ bốc trúng xẻng, cón có cần câu. Thảm nhấtlà tổ của Cố Nguyên An, bọn họ rút đuợc một bộ đồ lận.

Tổ tiết mục cũng sẽ không để cho bọn họ thành nguời hoang dã, mỗi tổ sẽ đuợcphát một cái lều trại, nhung cũng chỉ có cái này thôi.

Còn chua tới thời gian ăn cơm, nhung mọi nguời cũng đã vội vàng dựng lều trại, chỉ có Anh Tiêu phụ trách quấy rối. Đồng đội cùng tổ với hắn vừa mới dựng đuợc hai cái cột đã bị Anh Tiêu té đến quấn cả nguời vào lều.

Nếu không phải Chu Tử Thư đã biết truớc trong kịch bản có đoạn này, cậu sẽ thật sự cho rằng Anh Tiêu cố ý.

Một giờ qua đi, chờ các tổ kia đã dựng lều xong hết rồi, tổ của Anh Tiêu chỉ mới dựngđuợc bốn cái cột, nhìn hết sức đáng thuơng.

Những nguời của tổ khác đã chạy đi tìm cơm trua, chỉ có Cố Nguyên An ở lại giúp đỡ bọn họ dựng lều.

Sinh tồn ở bờ biển phải kiếm nguyên liệu ngay tại chỗ. Chu Tử Thư và Minh Kiều xách theo luới đánh ca đi tới bờ biển gần đó, rải ra, tìm một cục đá đè lại phòng ngừa luớibị sóng biển đánh đi.

Nơi này cho dù có cá hay không Chu Tử Thư vẫn không yên lòng, chỉ có thể coi ngựachết nhu ngựa sống mà chạy chữa. Hơn nữa thoạt nhìn bọn họ cũng không phải nguời thảm nhất, họ cũng không phải mậc đồ lận bơi xuống biển bắt cá.

Nhung thật ra nguời thảm nhất mới chính là bọn họ.

Bờ biển rất dài, cá cũng không mắc luới. Nguyên một ngày Chu Tử Thư vẫn chua thuhoạch đuợc gì, nguợc lại Cố Nguyên An mậc đồ lận bắt đuợc hai con cá lớn đi lên, làm cho các tổ khác nhìn mà nuớc miếng chảy ròng ròng.

Chu Tử Thư đói bụng cả một ngày. Bọn họ chỉ bắt đuợc một con cua nhỏ, Chu Tử Thư làm cua cho Minh Kiều ăn, nói truớc máy quay rằng mình giảm béo.

Tổ tiết mục mừng rõ. Bán thảm (*) cũng là chi tiết nổi bật, bọn họ có thể tuởng tuợng ra tiêu đề thế này: Chu Tử Thư sinh tồn ở bờ biển thất bại, ngày đầu tiên một giọtnuớc cũng chua uống.

(*) Bán thảm: chí hành dộng tỏ ra thảm thuơng dể nhận duợc sự dồng tình

Buổi tối Chu Tử Thư ở cùng một lều trại với Minh Kiều, chờ cho đến khi nguời quayphim rời đi, bọn họ cũng chuẩn bị đi ngủ.

Không nghĩ tới lát sau ngoài lều truyền tới âm thanh, Chu Tử Thư và Minh Kiều liếc nhau, cái này không có trong kịch bản nha. Nhung phòng hờ đây là nhiệm vụ mới tổ tiết mục thêm vào, bọn họ vẫn mở cửa lều ra. Bên ngoài trống không, chỉ có một bóng nguời đen nhu mực đứng bên cạnh: Cố Nguyên An.

Những nguời khác đều đã nghỉ ngơi, bờ biển một màu đen kịt. Cố Nguyên An ngồi xổm xuống lấy ra một vật bọc bằng lá cây đua tới, nhỏ giọng nói: "Thấy mấy đứa một ngày chua ăn gì, đây là đồ ăn buổi tối tổ tụi anh còn du, hai nguời đừng ghét bỏ."

Chu Tử Thư nhận lấy, trong lòng vừa vui vẻ vừa nguợng ngùng. Hôm nay mọi nguời ai cũng không ăn no, Chu Tử Thư biết Cố Nguyên An cũng chỉ tóm đuợc hai con cá, tổ bọn họ có hai nguời đàn ông, cũng chỉ miễn cuỡng đủ ăn mà thôi.

Không ngờ Cố Nguyên An sẽ chừa bữa tối cho bọn họ.

Chu Tử Thư từ chối: "Cái này không hay lắm đâu. Anh Cố, các anh cũng không có nhiều thức ăn mà."

"Mấy đứa còn chua có ăn đúng không, đừng khách khí, cầm đi. Nhung để ý đừng để nhân viên công tác phát hiện là đuợc, không thôi anh sẽ bị mắng. Nhớ ăn xong phải tiêu huỷ chứng cứ." Cố Nguyên An thì thầm xong liền quay lung đi, không cho Chu Tử Thư cơ hội từ chối.

Chu Tử Thư cầm miếng cá trong tay, trong lòng vừa kích động vừa vui vẻ. Cố Nguyên An thật là vừa có tài vừa có đức, minh tinh vừa nổi tiếng vừa nhiệt tình nhu y thật sự rất khó thấy.

Trời ban đêm tối, Chu Tử Thư không thấy đuợc biểu tình muốn nói lại thôi của Minh Kiều.

Ngày truớc Chu Tử Thư nói với Cung Tuấn cậu sẽ không trở lại, Cung Tuấn vốn nhớ rất kĩ, nhung kết thúc một ngày làm việc anh vẫn theo bản năng vội vàng tan tầm đúng giờ.

Chờ đến khi về đến căn phòng tối nhu mực anh mới nhớ ra rằng Chu Tử Thư thật sự đi rồi.

Anh mở đèn, trong phòng trống rỗng. Truớc khi gập đuợc Chu Tử Thư anh cũng từng sinh hoạt một mình, không đến mức không thích ứng đuợc. Anh cởi áo khoác, ngồi chán muốn chết luớt luớt điện thoại, nhìn thấy số điện thoại của Chu Tử Thư thì bấm vào... tích tích vài tiếng, giọng nữ máy móc nhắc nhở đối phuơng đã tắt điện thoại.

Cung Tuấn không nhịn đuợc thầm mắng đây là cái chuơng trình quái gì, điện thoại diđộng của nghệ sĩ còn không đuợc bật, cái này

là tham gia chuơng trình hay đi chịu khổ?

Trong phòng quá mức yên tĩnh, làm Cung Tuấn thấy nhu thiếu đi cái gì. Anh thở dài một hơi, chuẩn bị tắm rửa, vừa mới cởi áo lại nghe thấy điện thoại reo.

Cung Tuấn phi tới chộp lấy điện thoại. Anh vừa mới "Alo" một tiếng đã nghe thấy đốiphuơng hét to ầm ĩ, không giống nhu là Chu Tử Thư.

Anh nhìn vào màn hình, là Triệu Phổ. Cung Tuấn chửi một câu thô tục, bây giờ còn gọi cho anh làm quái gì.

Triệu Phổ đang rất cao hứng, có thể do uống ruợu nên âm thanh có chút lớn: "Cung tổng mấy ngày đi bị yêu tinh nào quấn lấy? Khó lắm mới tiếp điện thoại." Bên cạnh còn có tạp âm phụ hoạ.

"Moá mày, ông đây bận công việc ở công ty có đuợc không? Không có gì thì đừng nói bậy." Cung Tuấn tức giận nói, sợ Triệu Phổ biết trong lòng anh có quỷ.

Cung Tuấn khoác áo choàng tắm lên nguời, không kiên nhẫn nói: "Có chuyện gì không? Không có tôi cúp máy?"

"Đừng mà đại ca ơi, gần đây cậu chắng chịu đi chơi với tôi gì cả. Ra đây uống ly ruợu đi, bằng không chúng ta cho cậu cái biệt hiệu: vợ quản nghiêm! Biệt hiệu này của anh Cung sẽ truyền đi xa cho xem!"

Triệu Phổ hiển nhiên là uống say, cũng không biết uống nhiều hay ít. Hiện tại vẫn còn sớm, Cung Tuấn suy nghĩ một chốc liền đáp ứng. Trong khoảng thời gian này xác thực anh có chút bỏ bê đám bạn bè.

Triệu Phổ nói với anh ở chỗ cũ liền cúp máy, cũng không biết hắn vội vàng cái gì.

Cung Tuấn sửa soạn một chút liền ra cửa. Chiếc Audi phi một mạch nhanh nhu chớp, chỉ trong chốc lát đã tới quán bar. Anh giao chìa khoá xe cho tiểu đệ phụ trách đỗ xe rồi đi vào trong.

Cung Tuấn là khách quen của quán bar này, mấy năm nay huynh đệ bọn họ vẫn thuờng đến đây quẩy. Nhung một hai năm nay Cung Tuấn không thuờng đến đây nữa, Triệu Phổ mời anh muời lần, anh tới hai lần đã là nhiều rồi.

Có thể là Cung Tuấn ý thức đuợc tuổi anh cũng không còn nhỏ, loại chuyện kiểu này không phù hợp với anh.

Triệu Phổ hằng năm vẫn bao nơi này, anh không cần nguời phục vụ chỉ đuờng vẫnquen cửa quen nẻo mà tìm đuợc phòng thuê.

Cửa vừa mở, tiếng nhạc đinh tai nhức óc đã truyền tới từ bên trong, thiếu chút nữaxuyên thủng lỗ tai của Cung Tuấn. Cung Tuấn mật không đổi sắc mà buớc vào trong, phát hiện trên bàn đã có mấy chục bình ruợu, có ruợu vang trắng và vang đỏ, có cả ruợu gạo, uống cũng tạp quá đi.

Triệu Phổ đang đánh bài Poker với mọi nguời, Cung Tuấn đứng bên cạnh nhìn, cho tới khi ván bài kết thúc, Triệu Phổ mới phát hiện ra sự tồn tại của anh. Hắn hoảngsợ oán trách nói: "Cung Tuấn cậu tới sao không rên một phát, mịa nó làm ông sợ muốn chết, ông đây còn tuởng có ma đứng bên cạnh."

"Không phạm tội gì sao lại sợ ma." Cung Tuấn vô cảm nói, ngồi vào vị trí Triệu Phổmới chừa ra cho anh.

Mấy nguời anh em chơi cùng Triệu Phổ cũng là anh em của Cung Tuấn, phú nhị đại bọn họ chính là nhu vậy, đều quen biết nhau cả. Bọn họ thấy Cung Tuấn tới, liền không buông tha, nói cái gì mà anh đã tới muộn thì phải uống ruợu phạt, cả đám nhao nhao đòi Cung Tuấn uống.

Hôm nay Cung Tuấn đã biết truớc không say không thể về, chắc chắn phải nháo một trận ra trò. Anh khui một chai ruợu vang trắng, rót nửa ly một hơi uống hết, sau đó còn đật đế ly xuống bàn, ý bảo một giọt cũng không chừa.

Cả đám lập tức reo hò, nháo nhào đòi anh uống tiếp.

Cung Tuấn lại làm thêm một ly ruợu vang đỏ và ruợu gạo. Uống xong ba ly, Cung Tuấn vốn tửu luợng không tồi cũng có chút choáng. Anh xua xua tay ý bảo không uống đuợc nữa, những nguời khác đều cuời rộ lên.

Triệu Phổ vui vẻ cuời lớn nhất, to mồm nói: "Lão Cung này cậu vậy là không đuợc nha, già rồi, uy phong không so đuợc với năm đó nữa. Có phải ngủ với nguời đẹp lâuquá rồi... không đuợc nữa hay không?"

Cung Tuấn đá Triệu Phổ một cái thật mạnh, cuời mắng: "Nói bậy cái gì gì vậy?"

"Anh Triệu đây không bao giờ nói bậy nha. Mấy nay cậu không lên mạng à, không phải cậu đang dây dua với một tiểu minh tinh hả? Trên Weibo còn vì sắc đẹp màgiận dữ đứng ra giải thích, tụi này biết cả rồi."

Con ma men Triệu Phổ giơ ly ruợu huớng về Cung Tuấn, nói: "Làm đàn ông là phải giống nhu anh Cung đây, thiệt chuẩn men! Ly này ông uống vì anh Cung!"

Chương 19

19.

Cung Tuấn thuận theo làm một ly, lại rút một tờ khăn giấy trên bàn chùi miệng qualoa, lắc đầu nói: "Sao mọi nguời lại tin mấy cái tin đó, cũng đâu còn là con nít gì nữa. Truyền thông viết linh tinh, tôi chỉ mới nói vài câu thôi."

Ma men Triệu Phổ nghe xong lời này liền khinh thuờng liếc Cung Tuấn: "Anh Cung à, cậu tốt bụng nhu vậy từ hồi nào chớ? Ở cùng với anh em còn che che giấu giấu, thật là quá nghĩa khí, chúng ta sẽ không cáo trạng đâu."

Cung Tuấn luời tranh cãi với con ma men này, liền tranh thủ nói: "Cứ vậy đi, hôm naylà tôi sai, bao nhiêu ruợu hôm nay tôi bao hết."

Bốn phía lập tức có nguời reo hò, huýt sáo nói: "Hôm nay Cung đại gia mời khách,mọi nguời uống thoải mái đê!"

Cuối cùng mọi nguời cũng hết nhìn chằm chằm anh chuốc ruợu, Cung Tuấn thởphào nhẹ nhõm, ngồi xuống kế bên Triệu Phổ.

Triệu Phổ châm một điếu thuốc lá, lại duỗi tay đua cho Cung Tuấn một điếu, lại bị anh xua tay từ chối: "Cai rồi."

Triệu Phổ lắc đầu, nhìn những nguời khác bu thành một vòng tròn ngồi chơi bài, nói với Cung Tuấn: "Cậu càng ngày càng duỡng sinh, sau này chắc chắn là nguời hói đầumuộn nhất trong cả đám."

Cung Tuấn híp mắt, dựa vào lung ghế sopha cuời mắng: "Cậu mói hói đó, tóc anh đây sẽ mãi mãi phiêu dật, mãi mãi dày đậc."

Lời này chỉ là vui đùa, một lát sau, Cung Tuấn mới đúng đắn nói: "Chủ yếu do tới tuổi này rồi cũng không muốn chơi gì nữa, thấy bọn họ hi hi ha ha, cảm thấy tinh lực bản thân thật không còn đủ."

"Cái này là nguyên nhân gần đây cậu liên tục từ chối lời mời của tôi?" Triệu Phổ hút vài hơi, cũng cảm thấy không có gì thú vị, liền dụi điếu thuốc vào gạt tàn: "Thôi bỏđi, chắng lẽ gần đây cậu đã bắt đuợc chị dâu? Huởng tuần trăng mật hả?"

Cung Tuấn đang chóng mật nhức đầu, nghe đuợc chữ "chị dâu" vẫn chua phản ứnglại. Anh vừa "Ờ" một tiếng liền cảm thấy có gì đó sai sai. Lần cuối gập Triệu Phổ làmột tháng truớc, khi đó anh còn thề son thề sắt mà nói trong ba tháng mình sẽ bắt Hà Dục vào tay, ai ngờ chua tới một tháng đã thất bại. Cung Tuấn thở dài nói: "Đừng nói nữa, tôi với cậu ta không có khả năng."

"Vậy sao gần đây cậu lại không ra ngoài? Lúc truớc nói bận việc công ty, bây giờ chắc cũng đã xong việc rồi chứ, chắc chắn có yêu tinh cản buớc chân của cậu chứ gì. Ây dà, quốc vuơng bị tiểu yêu tinh dùng sắc đẹp mê hoậc, không thèm quan tâm tới đất nuớc gì cả~"

"Tôi gãy xuơng đùi, tĩnh duỡng nửa tháng mới khỏi, đuợc chua?" Cung Tuấn cực kì bất lực với tên đồng đội heo này, "Làm gì có tiểu yêu tinh nào ở đây."

"Đàn ông đều là động vật thị giác, tiểu minh tinh kia phù hợp với tiêu chí của cậu nhu vậy, anh đây không tin cậu không động tâm! Đừng có nói là không có cảm giác với nguời ta, cậu là dạng nguời gì anh đây còn không biết sao? Truớc giờ cậu chuatừng tốt với ai nhu vậy."

Triệu Phổ nhịn không đuợc nói một tràng, mới xả ra một nửa đã bị Cung Tuấn dùng chai bia chận miệng.

Cung Tuấn mật vô cảm nói: "Anh đây uống say, cậu đừng chấp nhật."

Triệu Phổ bị anh bắt uống ruợu, một bên nuốt xuống một bên hàm hồ nói: "Cậu... thẹn quá... hoá giận... chứ gì..."

Câu này của Triệu Phổ làm Cung Tuấn tức đến lông mày nhảy tung tung.

Cố Nguyên An đi rồi Chu Tử Thư mới chậm rãi cẩn thận mở lá cây ra, chia một nửa cá cho Minh Kiều. Loại cá biển này có rất ít xuơng, ăn không sợ hóc, nhung Cố Nguyên An vẫn rất cẩn thận mà lựa hết xuơng bỏ đi.

Trừ bữa sáng ăn bên ngoài, hôm nay một giọt nuớc Chu Tử Thư cũng chua uống, lúc này bụng đã đói lắm rồi.

Cậu không ngờ sinh tồn dã ngoại lại khó nhu vậy. Vốn dĩ luới đánh cá đuợc phânphát là công cụ đi săn rất tốt, nhung Chu Tử Thư không có kinh nghiệm, một con cá cũng không lọt luới. Các tổ khác có thể dùng xẻng đào sò biển, nhung tổ họ cơ bản không có thu hoạch đuợc gì.

Ngày mai không thể tiếp tục nhu vậy, nếu không hai nguời sống trong những ngày còn lại nhu thế nào? Không thể luôn dựa vào cá Cố Nguyên An đua cho bọn họ đuợc.

Nghĩ tới cá trong tay là của Cố Nguyên An đua đến, Chu Tử Thư liền cảm thấy Cố Nguyên An quả là nguời tốt. Kịch bản không sắp xếp cho các tổ giúp đỡ lẫn nhau, nhung buổi chiều Cố Nguyên An vẫn giúp Anh Tiêu dựng lều trại. Chu Tử Thư vốn cho rằng y là vì muốn tranh màn ảnh, bán rẻ tình bạn thân thiết giống các nghệ sĩ khác, lúc đó cậu luôn cảm thấy những nguời đó quá mức hiệu quả và muốn lợi ích, nhung tiền bối Cố Nguyên An làm vậy, chắng ai dám nói gì.

Chờ đến tối, Cố Nguyên An đua cá cho bọn họ, chút thành kiến này của Chu Tử Thư đối với y lập tức tan thành mây khói, thậm chí còn vì tâm tu chiều nay của mình mà hổ thẹn.

Cố Nguyên An nếu muốn xây dựng hình ảnh đẹp đẽ thì cứ đứng truớc màn ảnh hỗ trợ là đuợc rồi, cần gì phải đợi tới buổi tối đi đến nơi không ai thấy lén cho bọn họ đồ ăn mình tiết kiệm? Nếu là Cố Nguyên An muốn nịnh bợ bọn họ à? Chu Tử Thư cảm thấy tài nguyên của mình và Minh Kiều còn không đáng giá để y nhắc tới ấy chứ.

Chu Tử Thư nuơng theo ánh trăng vừa ăn cá vừa nghĩ xem ngày mai phải làm thếnào. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chua nghĩ ra, cậu có chút hối hận bản thân chua cókinh nghiệm sinh tồn gì đã hấp tấp vội vàng tham gia chuơng trình. Nhung đâm lao thì phải theo lao, hợp đồng một năm đã kí, bây giờ đổi ý cũng không còn kịp nữa.

Cá có chút lạnh, còn có chút tanh. Nhung so với việc phải chịu đói, chút vị tanh ấychắng tính là gì. Chu Tử Thư ngồi buồn chán mà nghĩ linh tinh, chắng hiểu sao lại nghĩ tới Cung Tuấn. Nếu là Cung Tuấn, chắc là anh ta thà chịu đói cũng không chạm vào cá một miếng đi. Có lẽ đến khi ba ngày này kết thúc, Cung Tuấn sẽ đói đến mắtmờ tay run luôn.

Trong đầu hiện lên bộ dáng run run rẩy rẩy của Cung Tuấn, Chu Tử Thư vô ý cuời ra tiếng, lại vội vàng ngậm miệng, kết quả lại không cẩn thận cắn vào má, đâu đến hít một hơi.

Minh Kiều một miếng cá cũng chua ăn, lại nhìn qua Chu Tử Thư đang ngồi cuời ở bên kia, suy đoán trong lòng làm cô có chút kinh hồn táng đảm.

Chu Tử Thư sờmiệng, phục hồi lại tinh thần mới thấy Minh Kiều không hề nhúc nhích, cá cũng không ăn.

Chu Tử Thư nhịn đau hỏi: "Sao chị không ăn, không hợp khẩu vị sao? Cá có chút lạnh, huơng vị cũng không tốt lắm, nhung cố gắng ăn chút gì đi. Nếu không ngày mai chúng ta sẽ không có sức hoạt động."

Minh Kiều do dự một chút, bộ dáng nhu là muốn hỏi cái gì, nhung ngại mở miệng. Chu Tử Thư nhạy cảm nhìn ra, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì cả." Minh Kiều ngập ngừng một lát mới rơi vào trầm tu. Cô lo lắng nhìn Chu Tử Thư, lều trại không sáng, Chu Tử Thư không thấy đuợc ánh mắt kì quái của Minh Kiều, chỉ cho là Minh Kiều không vui vì sinh tồn hôm nay không thuận lợi.

Chu Tử Thư an ủi: "Chị Minh Kiều đừng lo lắng, ngày mai chúng ta có thể xem xem còn biện pháp nào khác hay không. Tổ tiết mục chắc chắn sẽ không thật sự để chúng ta chịu đói đâu."

Minh Kiều không đáp.

Sáng sớm hôm sau, mọi nguời đều Cung đục rời giuờng, Chu Tử Thư và Minh Kiều dẫn đầu đi tới bờ biển. Hôm qua gió rất lớn, trên bờ cát vẫn còn luu lại nhiều hố nuớclớn nhỏ.

Mật nuớc phản chiếu ánh sáng, sóng biển óng ánh, giống nhu khoác một lớp nguy trang. Minh Kiều đi không vững, lòng bàn chân truợt một cái, cả nguời nghiêngngả sắp rớt xuống hố.

Chu Tử Thư nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô, Minh Kiều mới đứng vững. Đá ngầmduới biển đều có mật ngoài thô ráp, còn có nhiều góc nhọn. Nếu vừa nãy thật sự ngã xuống, nói không chừng có thể bị rạch chảy máu. Trái tim Minh Kiều nhảy bụpbụp, sợ hãi túm chật tay Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư đỡ cô ngồi xuống truớc, xem xem có chỗ nào bị thuơng không.

Đột nhiên trong vũng nuớc bay lên một con cá, doạ Chu Tử Thư và Minh Kiều giật nảy mình.

Minh Kiều bật thốt ra: "Chỗ này có cá?"

Chu Tử Thư lập tức ngồi xổm xuống, bàn tay mò mò sờ soạng khắp nơi.

Vốn dĩ cậu đang đua lung về phía màn ảnh, sau khi sờ xong lại quay đầu về phía máy quay với vẻ mật đau đớn kịch liệt, còn thở dài một hơi. Chờ đến lúc thích hợp, cậu mới thay bằng khuôn mật tuơi cuời nói: "Xem ra đêm nay chúng ta sẽ không làm nguời đứng chót nữa rồi."

Minh Kiều nghỉ ngơi chốc lát rồi mới đi lòng vòng bờ biển tìm xem hố nào có cá, sau đó nói cho Chu Tử Thư, Chu Tử Thư sẽ phụ trách mò cá. Hai nguời phối hợp ăn ý, một buổi sáng bắt đuợc tổng cộng khoảng bảy tám con cá nhỏ.

Cá tuy nhỏ, không cách nào to bằng cá Cố Nguyên An bắt đuợc duới biển, nhungít ra vẫn có thể nhét kẽ răng.

Ban ngày mọi nguời đều cố gắng đấu tranh sinh tồn, buổi tối ăn xong rồi thì quâyquần lại, Anh Tiêu đề nghị mọi nguời chơi trò chơi.

Ai thua sẽ phải nhận phạt, vòng thứ nhất Chu Tử Thư thua. Máy quay lia đến Chu Tử Thư, cậu bán manh nói: "Thảm quá đi àaa, mọi nguời muốn phạt gì?"

Anh Tiêu nói muốn Chu Tử Thư hít đất, mọi nguời đều ha ha cuời lớn. Dáng nguời của Chu Tử Thư khá gầy, cũng không giống nhu nguời thuờng xuyên rèn luyện.

Hít đất chắc chắn là mấy cái cũng không làm nổi.

Trong lòng Chu Tử Thư tuy muốn bày ra mị lực nam tính, nhung cậu cũng rõ trình độtừ hồi đại học của mình. Hồi đó còn làm đuợc 40 cái một phút, bây giờ đuợc 20 làcậu đã cảm ơn trời đất lắm rồi.

Trên mật Chu Tử Thư hiện ra chút do dự, ngay lúc cậu muốn đáp ứng thì Cố Nguyên An lại lên tiếng: "Buổi tối tổ chức đại hội thể thao thì chút nữa sẽ phấn khích không ngủ đuợc. Vậy thì ca hát đi, chúng ta còn có ca sĩ đỉnh cao giới âm nhạc ở đây mà, cơ hội đuợc nghe hát ở hiện truờng không nhiều đâu."

Tiền bối đã lên tiếng, mọi nguời liền đáp ứng hoà theo, Chu Tử Thư cũng thừa cơhát một bài, coi nhu là tránh đuợc một kiếp.

Chờ đến khi hoạt động kết thúc, mọi nguời dập lửa rồi lần luợt trở về lều trại của chính mình. Chu Tử Thư chuẩn bị đứng dậy đi về lại bị Minh Kiều gọi tới.

"Sao vậy chị?" Chu Tử Thư hỏi.

Minh Kiều liếc nhìn bốn phía, thấy nhóm nguời quay phim đều đã đi ăn cơm liền vẫy tay ra hiệu Chu Tử Thư lại đây với cô.

Minh Kiều đua Chu Tử Thư đi xa khỏi đám nguời trên bờ cát. Hai nguời đứng yên một lúc, Minh Kiều mới nhỏ giọng nói: "Tuy rằng cái này là việc riêng tu, nhung chị vẫn muốn hỏi em một chút. Em có quen biết Cố Nguyên An hay không?"

"Em mới quen anh ấy gần đây, truớc đây chua từng gập mật." Chu Tử Thư nghi hoậcnói, không hiểu vì sao Minh Kiều lại hỏi cái này.

Minh Kiều lại nhìn về huớng mọi nguời dựng lều, cẩn thận nói: "Em không thấy rằng Cố Nguyên An thân cận với em quá sao? Lời này chị không nên nói, nhung sáng nay em giúp chị một chút, chị cũng nên nói cho em cái này. Cố Nguyên An không phải là nguời gì tốt đẹp đâu. Hắn đối tốt với ai cũng đều có muu đồ cả, em tốt hơn hết vẫn là giữ khoảng cách với hắn ta một chút."

"Nhung em có cái gì anh ấy muốn chứ?"

Đây cũng là điều mà Minh Kiều không nghĩ ra đuợc. Tuy rằng Chu Tử Thư là mộtminh tinh có lực luợng, nhung xét chung với những nguời khác trong chuơngtrình thì nhu vậy vẫn là tuơng đối thấp, Cố Nguyên An cần gì phải nơi nơi giúp đỡChu Tử Thư nhu vậy?

"Em cứ nhớ phải cách xa hắn một chút là đuợc rồi. Có thể làm ảnh đế, kĩ thuật diễn chắc chắn sẽ không tệ." Minh Kiều thấy Chu Tử Thư ngoan ngoãn gật đầu mới có chút yên lòng.

Tuy cô và Chu Tử Thư ở cùng một công ty, nhung huớng đi của hai nguời hoàn toànkhông giống nhau, cho nên bình thuờng cũng không có gập nhau nhiều. Nhung hiện tại cô đã rõ vì sao Chu Tử Thư lại có nhiều fan nhu vậy.

Ở chung với Chu Tử Thư lâu rồi mới biết, cậu rất dễ dàng gây thiện cảm với nguời khác, làm nguời ta có cảm giác muốn nâng niu cậu. Bờ biển mang tới từng trận gió thổi, làm nguời ta phải run rẩy vì lạnh. Minh Kiều vuốt vuốt cằm, nhìn khuôn mật của Chu Tử Thư tự hỏi nói: "Nói không chừng hắn ta coi trọng khuôn mật của em thì sao."

Chương 20

20.

Ba ngày sinh tồn gian khổ cuối cùng cũng kết thúc, mỗi vị khách cơ hồ đều là sức cùng lực kiệt, khi chuơng trình kết thúc tất cả đều không hẹn mà cùng thở dài một hơi.

Không có lớp trang điểm chỉnh tề nhu khi xuất hiện truớc công chúng, ba ngày không tắm rửa, không đuợc ăn no, càng không có quần áo để thay. Chuơng trình lần này quả thực là muốn vạch ra bộ dáng trần trụi nhất của minh tinh cho mọi nguời xem.

Tổ tiết mục muốn trừ buổi tối đi ngủ, mỗi nghệ sĩ thời gian khác đều phải có một nguời quay phim đi theo, quay một luợng lớn tu liệu sống. Những tu liệu này cần phải điqua một khâu xử lí hậu kì mới có thể cắt thành một tập. Nói tóm lại là cần một đoạn thời gian nữa mới có thể công bố.

Quay chụp kết thúc, tổ tiết mục muốn mời nhóm nghệ sĩ đi ăn cơm. Vì vậy ngày cuối cùng mọi nguời vẫn chua rời đi mà đi vào khách sạn tổ tiết mục chuẩn bị.

Minh Kiều chịu đói chịu khổ với Chu Tử Thư ba ngày, so với quan hệ xa lạ ở công tylúc truớc, thì giao tình thân thiết hiện tại có thể coi là tiến bộ vuợt bậc.

Tổ tiết mục cũng tinh ý sắp xếp phòng hai nguời đối diện nhau.

Khổ nhọc ba ngày, chuyện mọi nguời làm đầu tiên khi về khách sạn đó chính là rửa mật ăn cơm. Sau khi tắm xong Chu Tử Thư gọi phục vụ phòng đua cơm tới. Chuôngcửa vang lên, cậu nghĩ nguời tới là phục vụ nên mở cửa, ai ngờ nguời tới lại làMinh Kiều.

Minh Kiều cũng đã tắm rửa sạch sẽ. Cô xách một túi tôm hùm đất tới, quơ quơ hỏi:"Ăn cay đuợc không?"

Chỉ lát sau cơm của Chu Tử Thư đã đến. Hai nguời ngồi trong phòng khách vừa lột tôm vừa nói chuyện phiếm. Minh Kiều muốn đăng ảnh lên Weibo, lại để quên điện thoại trong phòng, đành phải muợn điện thoại Chu Tử Thư.

Điện thoại Chu Tử Thư đã luôn tắt từ đầu chuơng trình. Cậu chỉ vội vàng sạc pin ngaykhi vừa về đến khách sạn, vẫn chua có khởi động máy.

Cậu tháo bao tay ra, lấy khăn giấy uớt lau tay rồi mới đi đến kệ TV cầm điện thoại lên. Pin điện thoại đã đầy, cậu rút dây sạc ra, nhấn nút khởi động máy.

Sau khi âm thanh khởi động vang lên, một tràng tiếng vang báo cuộc gọi nhỡ ập tới, làm điện thoại vang ting ting không ngừng.

Chờ khoảng ba muơi giây, tiếng thông báo mới mới ngừng lại.

Ai lại gọi cho cậu nhiều vậy nhỉ? Trần Minh biết cậu tham gia chuơng trình, hắnsẽ không gọi nhiều nhu vậy.

Chu Tử Thư luớt lịch sử cuộc gọi một lát, nguời gọi tới hiện ra là Giám đốc TruờngNgu. Chu Tử Thư vẫn chua sửa lại tên của Cung Tuấn, lần gọi điện thoại gần đây nhất hiện ra từ 3 ngày truớc. Đó là ngày đầu tiên cậu quay phim, mới vừa tắt điện thoại không đến mấy tiếng đồng hồ.

Chắng lẽ Cung Tuấn có chuyện tìm cậu?

Minh Kiều cũng nghe thấy tiếng chuông liên tiếp kia, trêu ghẹo cuời: "Em quá bậncông tác đi, mới tắt điện thoại 3 ngày đã có nhiều nguời tìm nhu vậy."

"Không, chỉ có một nguời, em gọi cho anh ấy đây." Chu Tử Thư lắc đầu.

Cái từ "Anh" này nguời khác nghe thấy sẽ không phân biệt đuợc là chỉ nam hay nữ.Đối với nguời bình thuờng, nếu nhu gọi điện cho

một ai đó mà đối phuơng không bắt máy thì sẽ ngung không gọi nữa, hoậc là có chuyện không thể không bàn với đối phuơng nên mới gọi lại.

Liên tiếp gọi nhiều cuộc nhu vậy, thoạt nhìn rất giống nhu bạn gái đang cáu kỉnh. Minh Kiều nhiều chuyện nói: "Bạn gái em giận dỗi?" Nếu không thì tại sao đã biết đốiphuơng phải quay chuơng trình còn không ngừng gọi lại?

Minh Kiều hỏi nhu vậy là bởi vì gần đây cô rất thân với Chu Tử Thư. Nếu vẫn là quan hệ sơ giao nhu truớc kia, cô cũng sẽ không dò hỏi nhiều nhu vậy.

Chu Tử Thư cảm thấy từ "bạn gái" này ám chỉ Cung Tuấn thật rất khôi hài, liền gật đầu đùa giỡn nói: "Bạn gái dỗi."

"Vậy em mau mau gửi tin nhắn trả lời đi." Minh Kiều xua tay ra hiệu cho Chu Tử Thư mau mau chạy đi trả lời, bản thân thì tiếp tục lột tôm. Đều là con gái, cô cũng biết rõcảm giác bạn trai không chịu để ý đến mình.

Đêm đó mới 12 giờ Cung Tuấn đã trở về, những nguời khác vẫn ngồi lại quán bar.

Lúc anh sắp về, là Triệu Phổ tiễn anh. Cung Tuấn chỉ uống vài chén ruợu khi vừa tới và đánh một ván bài đã ngung, chui vào một góc nghịch điện thoại. Vốn buổi tụ họp này là hắn chuẩn bị cho Cung Tuấn, lại phát hiện nguời ta không vui vẻ, TriệuPhổ đuơng nhiên không thể thoái thác tội của mình.

Triệu Phổ đoán có lẽ là do quá nhiều nguời, còn có một số nguời trẻ tuổi nguỡng mộCung Tuấn nên mới tới kính ruợu. Triệu Phổ muốn náo nhiệt, không ngờ CungTuấn lại không thoải mái.

Quán bar vẫn còn nhiều nguời khác, Triệu Phổ làm chủ nhà đuơng nhiên không thểđi, chỉ có thể đứng chờ taxi ở ven đuờng cùng với

anh. Tới khi taxi tới, Triệu Phổ liền hẹn anh ba ngày sau đi hát karaoke. Cung Tuấn vốn định từ chối, Triệu Phổ lại nói hắn còn mời thêm vài nguời bạn, muốn hát thì hát, không thì ngồi nói chuyện phiếm.

Cung Tuấn nghĩ mình cũng không bận gì, Chu Tử Thư cũng sẽ không trở về, liền đồng ý.

Vì thời gian hẹn là ba ngày sau, hai ngày nay Cung Tuấn đều tăng ca ở công ty. Buối tối khi ăn cơm ở công ty xong, về nhà cũng đã 9 giờ đêm.

Mở đèn lên, trong nhà vắng tanh, Cung Tuấn chậm rãi buớc vào. Ban đầu anh ở một mình cũng không cảm thấy gì, chỉ là sau khi Chu Tử Thư rời đi đuợc mấy ngày, anh mới cảm thấy càng ngày càng có chút không thích hợp.

Chỗ này không đúng, chỗ kia không đúng.

Anh chỉ mới ở cùng với Chu Tử Thư nửa tháng mà đã quen dính chật với Chu Tử Thư rồi, thói quen quả thật đáng sợ.

Trong suy nghĩ của anh, bây giờ Chu Tử Thư hắn nên luời nhác nằm trên sopha chờ anh tan tầm trở về, lại đi vào phòng bếp mang thức ăn vừa mới nấu ra. Hai nguời có thể vừa ăn vừa nói về công tác gần đây của Cung Tuấn, cũng có thể từ Chu Tử Thư nghe đuợc mấy tin bát quái trong giới giải trí.

Hoậc là cùng bàn xem đồ ăn hôm nay ngon hay không, ngày mai muốn ăn cái gì.

Cung Tuấn sờ mật một chút, quyết định không muốn nghĩ gì nữa, tốt hơn hết là đi tắm. Anh còn chua kịp buớc về phía cửa phòng ngủ đã nghe điện thoại trong túi reo lên.

Hai chữ "Chu Tử Thư" nhấp nháy trên màn hình, thật giống nhu trái tim đang nhảy bụp bụp bụp của Cung Tuấn bây giờ. Chắng lẽ Chu Tử Thư với anh tâm linh tuơng thông?

Cung Tuấn vội vã nhấn đồng ý, lập tức nghe đuợc âm thanh của Chu Tử Thư truyềntới: "Alo? Anh đã ăn gì chua?"

Lời này giống nhu những lời khách sáo khuôn mẫu, vốn là lời Cung Tuấn rất ghét nghe. Nhung nếu nó là từ miệng Chu Tử Thư nói ra... Cung Tuấn vẫn cẩn thận nhớ lại buổi tối bản thân đã ăn gì, lập tức bắt đầu chê tới chê lui, chọc Chu Tử Thư cuời haha không ngừng.

Khẩu vị Cung Tuấn rất kén, đồ ăn chỉ cần không hợp ý anh một chút cũng sẽ bị anhphê bình đến thuơng tích đầy mình. Cung Tuấn vừa mới nói một nửa đã nghe đuợc loáng thoáng tiếng ho của một giọng nữ cao, làm lòng Cung Tuấn tức khắc trở nên không thoải mái.

Nguời phụ nữ đang ở cùng với Chu Tử Thư là ai? Vì sao đã trễ thế này rồi còn ở cùng với nhau?

Không đợi ý tuởng trong lòng Cung Tuấn bùng phát, Chu Tử Thư đã vội vội vàng vàng nói: "Bên chỗ tôi có chút việc, cúp máy đây. Ngày may tôi trở về sẽ nấu đồ ăn ngon cho anh, buổi tối nhớ về sớm một chút, tôi cho anh thuởng thức tay nghề của đầu bếpChu."

Cung Tuấn còn chua kịp đáp lại, Chu Tử Thư đã cúp máy.

Vốn dĩ tâm trạng của Cung Tuấn đang rất tốt lại trở nên căng thắng. Tuy rằng Chu Tử Thư thích đàn ông, nhung nguời khác chắng ai biết điều này. Anh cũng có nghe nói qua một ít sự việc không sạch sẽ trong giới giải trí, cũng biết một số nữ minh tinh có địa vị cao sẽ chèn ép nam minh tinh trẻ tuổi.

Cung Tuấn lo lắng nhu gà mẹ nửa ngày, càng nghĩ càng không yên tâm. Chu Tử Thư trắng mềm đến véo một cái cũng có thể chảy ra nuớc, đừng nói phụ nữa, đànông nhìn cậu còn muốn lung lay mà.

Cung Tuấn hoảng loạng gọi lại cho Chu Tử Thư, nhung đối phuơng không nhận máy.

Não liên tục bổ ra một vở tuồng, làm cho cả mật Cung Tuấn đều đen. Anh thậm chí còn nghĩ tới cảnh Chu Tử Thư bị một nữ nhân hung tợn đè duới thân, đối phuơng khà khà nở nụ nguời, Chu Tử Thư vùng vẫy tay chân muốn chạy thoát, lại bị nguời ta gắt gao đè lại, chỉ có thể vừa khóc thút thít vừa yamete~

(yamete = drng mà trong tiếng Nhật =)) )

Tốc độ nhấn điện thoại của Cung Tuấn trở nên gấp gáp hơn, giống nhu chỉ cần trễ một giây nữa thôi là Chu Tử Thư sẽ bị một bà lão nuốt vào trong bụng.

Nhung thật ra lần này điện thoại lập tức đuợc nhận, Chu Tử Thư khó hiểu hỏi: "Sao lại gọi tôi nữa? Có chuyện gì gấp à?"

Cậu không có bị gì là đuợc rồi. Tên nhóc Chu Tử Thư này càng ngày càng không biết trời đất, Hà Dục dạy dỗ cậu nhóc kiểu gì vậy, còn dám cho em ấy buổi tối đơn độc ởchung với một nguời khác phái!

Vậy chắc chắn là phải dạy dỗ Chu Tử Thư rồi. Cung Tuấn vừa nghĩ đã cố ý trầm giọng nói: "Hiện tại cậu đang ở chung với ai?"

"Ở chung với chị Minh Kiều." Chu Tử Thư sợ Cung Tuấn không nhận ra Minh Kiều, liền bổ sung: "Là tiền bối ở cùng công ty với tôi."

Ở chung một công ty chắng phải sẽ càng dễ khống chế Chu Tử Thư? Giọng điệu của Cung Tuấn tràn ngập răn dạy nhu truởng bối, nghiêm túc nói: "Buổi tối không đuợcở cùng với nguời khác phái, rất nguy hiểm, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì cậu có hối hận cũng không kịp."

Chu Tử Thư ở đầu dây bên kia trầm tu một hồi mới chậc luỡi nói: "Anh suy nghĩ vớ vẩncái gì vậy, quan hệ của chúng tôi rất bình thuờng mà?"

Cung Tuấn luôn tin câu nói "biết nguời biết mật không biết lòng". Ai biết đuợc một phụ nữ buổi tối muốn đi vào phòng Chu Tử Thư một mình để làm gì? Dạy cho Chu Tử Thư, cậu cũng sẽ không để trong lòng,

anh đành phải đổi phuơng thức thành khuyên nhủ: "Tai tiếng của cậu vừa qua, không lẽ lại muốn lên tiêu đề bài báo lần nữa à? A, Chu Tử Thư ban đêm đua bạn gáivề nhà, nan nữ đều ăn."

Cung Tuấn ngay cả tiêu đề đều đã nghĩ kĩ, doạ đến Chu Tử Thư không ít. Cậu cảm thấy Cung Tuấn không làm việc ở công ty nhiều chuyện giới giải trí đúng là đáng tiếc. Nhung đây là phòng của tổ tiết mục sắp xếp, sẽ không nhu lần truớc, paparazzi muốn đi vào sẽ rất khó khăn.

Nhung có nói cái này thì cũng vô dụng. Lần truớc đúng là do cậu không cẩn thận bị nguời ta bắt lấy nhuợc điểm, lại còn phải để Cung Tuấn ra mật hỗ trợ mới giải quyết đuợc vấn đề. Chuyện này đã khắc sâu vào lòng cậu, nhắc đến nó, Chu Tử Thư liền rì rầm tỏ vẻ đã biết, nói một lát sẽ đua Minh Kiều về phòng.

Nhu vậy mới khiến cho Cung Tuấn luu luyến mà cúp điện thoại.

Khi nãy Chu Tử Thư gọi cho Cung Tuấn, Minh Kiều đang lột tôm hùm. Vốn dĩ Chu Tử Thư còn muốn nói chuyện thêm một chút, không ngờ Minh Kiều cắn trúng hạt tiêu, cay đến ho khan liên tục, muốn uống nuớc.

Chu Tử Thư liền vội vàng nói với Cung Tuấn ngày mai mình sẽ về, sau đó cúp điện thoại.

Cậu chỉ đi tới phòng bếp rót một ly nuớc ấm mà thôi, điện thoại lại vang khôngngừng. Chu Tử Thư nhanh chân chạy tới đua nuớc cho Minh Kiều, Minh Kiều vừa ho vừa chỉ chỉ điện thoại Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư mở điện thoại ra, sau đó là cuộc đối thoại nhu phía trên.

Sau khi tạm biệt, Minh Kiều cũng ngừng ho, tuy rằng đôi mắt có chút hồng, nhung cô đã đứng dậy muốn rời đi: "Bạn gái tra tẩm nghiêm khắc quá nha." Rõ ràng là cô đã hiểu sai, còn tuởng bởi vì cô mà Chu Tử Thư với bạn gái cãi nhau.

"Không có, nãy là nói giỡn với chị thôi. Em không có bạn gái, đây là bạn của anh trai em... không phải, bây giờ là bạn của em, anh ấy gọi điện thoại, cho rằng em làm xằng bậy ở bên ngoài."

Chu Tử Thư nguợng ngùng, Cung Tuấn nói chuyện giống nhu là muốn đuổi nguời ta đi vậy.

Chu Tử Thư giữ cô lại: "Chị ngồi lát nữa đi."

Minh Kiều lắc đầu: "Đúng là cũng trễ rồi, bị nguời khác nhìn thấy cũng không tốt, dùsao ngày mai mới đi mà, mai chúng ta nói chuyện cũng đuợc."

Còn chua đợi Chu Tử Thư phản ứng lại, cô đã xoay nguời đi tới cửa, nhung tay vừa mới chạm vào chốt cửa đã "A" một tiếng vui vẻ, quay nguời lại nói: "Nguời gọi điệncho em có phải Giám đốc Truờng Ngu, Cung Tuấn không?"

Chu Tử Thư không hiểu vì sao Minh Kiều lại nói tới cái này, đành phải gật gật đầu.

Minh Kiều thấy đáp án và suy đoán trong lòng mình giống nhau, lập tức ngửa đầucuời há há. Cô cuời quá kịch liệt, nuớc mắt cũng chảy ra. "Em biết không, chị rất thích CP của em và Cung Tuấn đó."

"Vậy mà lại là anh ta gọi tới, trời ơi, sao chị lại có cảm giác nhu uớc mơ thành hiện thực thế này?" Minh Kiều nhìn Chu Tử Thư bằng vẻ mật vui mừng, giống nhu cha mẹthoả mãn nhìn đứa trẻ ngốc nhà mình.

Chu Tử Thư nhu lọt vào trong suơng mù mà tiễn Minh Kiều đi. Cậu thật sự không hiểu nổi vì sao Minh Kiều lại cho rằng cậu và Cung Tuấn sẽ ở bên nhau. Tuy rằng Cung Tuấn rất đẹp trai, còn rất tốt, trừ những lúc quan tâm thái quá, nhung anh ta cũng sẽ khen đồ ăn cậu làm ngon. Mỗi lần đuợc khen Chu Tử Thư đều nhu đuợc tung lên mâycao, ngay cả Hà Dục còn chua khen cậu nhu vậy đâu...

Vừa mới nhớ tới Cung Tuấn liền nhớ không ngung đuợc. Chu Tử Thư lắc đầu, bảo chính mình bình tĩnh một chút, cái quan trọng không phải là Cung Tuấn tốt nhu thế nào, mà là tại sao Minh Kiều lại ship cậu với Cung Tuấn, cậu cũng không nói với Minh Kiều bản thân là đồng tính luyến ái mà.

Chương 21

21.

Cung Tuấn gọi điện thoại xong, tâm trạng chắng hiểu sao lại vui lên một tí, ngốc một hồi, tới khi anh huýt sáo đi ra khỏi phòng tắm đã là 12 giờ.

Khoác khăn tắm nằm trên giuờng, khi sắp ngủ rồi Cung Tuấn lại đột nhiên ngồi bật dậy một cái: anh mới nhớ ra thời gian ngày mai Chu Tử Thư về xung đột với thời gian anh hẹn Triệu Phổ!

Vậy làm sao bây giờ? Cung Tuấn nhíu mày bực bội, nên đi đón Chu Tử Thư về hay làđi chơi cùng với Triệu Phổ đây?

Nếu là truớc kia, Cung Tuấn chắc chắn sẽ không có loại buồn phiền kiểu này. Anh nhất định sẽ không chút do dự chọn đi chơi với Triệu Phổ. Nhung mà vài ngày không gập Chu Tử Thư, anh lại có chút không muốn đi theo Triệu Phổ uống ruợu.

Trong não Cung Tuấn có hai nguời chibi đang đánh nhau: Một nguời là Triệu Phổ, một là Chu Tử Thư.

Triệu Phổ: Cung cẩu! Nguời đẹp nhu quần áo, anh em nhu chân tay! Chúng ta là anh em tình nghĩa chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, còn muốn là anh em thì ngày mai đi uốngruợu với tôi!

Cung Tuấn cảm thấy có lý, vừa định gật đầu thì vẻ mật tràn ngập nuớc mắt của Chu Tử Thư hiện ra.

Chu Tử Thư: Anh Tuấn, vài ngày không gập, anh không nhớ em hả? Buổi tối em làmđồ ăn ngon cho anh, ở lại với em đuợc không ~

Ngực Cung Tuấn mềm nhũn, ý tuớng vừa mới xuất hiện tức khắc tan thành mây khói,luôn thấy Triệu Phổ quả là phiền phức, huống

chi mấy ngày nay cũng đã không gập Chu Tử Thư, anh cũng rất muốn gập cậu nha.

(nghichimte: anh Triệu à, anh có thể thấy nguời què nguời cụt tay mặc quần áo, chŕcó bao giờ anh thấy nguời Iành Iặn cởi truồng chạy ngoài duờng chua? =)) )

Chibi Triệu Phổ há miệng còn muốn nói, lại bị Cung Tuấn bóp một cái mất tiêu luôn.

Chibi Chu Tử Thư vui vẻ nhảy nhảy: Anh Tuấn anh tốt quá đi~

Cung Tuấn nằm trên giuờng cuời hì hì. Một lát sau, anh cầm điện thoại lên gọi choTriệu Phổ, đối phuơng nhận cuộc gọi rất nhanh.

"Sao vậy? Trễ vậy rồi còn gọi cho tôi?" Ý tỉnh táo muời phần, Triệu Phổ rõ ràng không có buồn ngủ.

"Ờm..." Cung Tuấn có chút nguợng ngùng. Ban đầu đã đáp ứng Triệu Phổ đi chơi đêm với bọn họ, tới lúc đi rồi lại đổi ý, thật sự không hợp với phong cách đàn ông nhất quán của Cung Tuấn. Nhung hình ảnh Chu Tử Thư lại hiện lên, làm Cung Tuấn thêm hăng hái nói: "Buối tối ngày mai tôi có việc đột xuất, không thể đi chơi với mấy nguời."

"What? Cung cẩu cậu vừa phải thôi nhá! Mấy ngày rồi, chúng ta cũng hẹn ổn thoả rồi, cũng đã đật chỗ rồi, cậu là nhân vật chính lại không tới là sao?"

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Cung Tuấn, Triệu Phổ gầm to đến thiếu chút nữa làm điếc tai anh luôn.

Cung Tuấn để điện thoại xa ra khỏi tai, chờ đến khi âm thanh nhỏ lại mới nói: "Cậu nghe tôi giải thích, cái này là bận công việc, trợ lý bất ngờ thông báo, không phải do tôi không muốn đi. Chúng ta đợi tới lần sao đi? Lúc đó tôi hứa sẽ hẹn, mấy nguời cứđi là đuợc."

"Còn muốn gạt tôi?" Triểu Phổ cuời ha ha ở đầu bên kia: "Nếu cậu đi công tác thật sự thì sẽ không bồi thuờng, chứ đâu có hẹn truớc nhu hiện tại?"

"Nói nhanh, gần đây lại qua lại với tiểu yêu tinh nào?" Triệu Phổ cuời đáng khinh:"Lớn lên đẹp trai là có uu thế, cho dù xu huớng tình dục nhỏ hẹp còn có một hàng dài nguời già nguời trẻ muốn yêu đuơng với cậu, không giống tôi, xu huớng giớitính mở rộng đến toàn nhân loại cũng không có ai yêu! Lớn lên xấu đúng là một cáitội!"

"Nói cái gì vậy." Cung Tuấn không nhịn đuợc cắt mấy lời lảm nhảm cảu Triệu Phổ, thắng thắn nói: "Tôi muốn đi đón Chu Tử Thư."

"Ồ~~~" Triệu Phổ cố ý nói: "À, em trai của bạn sao lại đáng giá tới mức cậu cho tôi leo cây đến hai lần, hơn nữa không phải cậu nói không có hy vọng với Hà Dục sao? Tại sao còn muốn làm quen em trai nguời ta?"

Cung Tuấn bị hỏi đến nói không lên lời, vẫn cố ý cãi: "... Cậu ấy còn nhỏ, tôi chỉ xem nhu con nít."

"Há! Cái méo gì, cậu còn không phải sói đuôi to (*) hả, tuởng tôi không biết tính cậu sao! Cậu muốn ngủ với nguời ta còn gì!" Triệu Phổ ở đầu dây bên kia hăng hái lên, lập tức lớn tiếng ồn ào nói.

(*) muu mô

Triệu Phổ còn đang ầm ĩ ở đầu bên kia, Cung Tuấn bỗng dung có chút hờn dỗi. Anh không muốn nghe Triệu Phổ nói linh ta linh nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Anh nghĩ thầm hôm nay đáng ra mình không nên gọi cho Triệu Phổ, tâm tình vốnđang tốt lại bị hắn phá hu hết.

Anh ngồi phát ngốc trên giuờng một lát, lại gãi gãi tóc, ra ngoài muốn lấy một chai bia. Kết quả mở cửa tủ lạnh ra chỉ thấy một ít đồ ăn Chu Tử Thư làm cho anh.Từ khi Chu Tử Thư tới đây nấu ăn, cậu nhu là

muốn tân trang lại tủ lạnh, Cung Tuấn chỉ còn cách làm một cái quầy ruợu mới.

Cung Tuấn đứng truớc tủ lạnh một chốc mới xoay nguời đi đến quầy ruợu.

Cung Tuấn lấy một chai bia từ quầy ruợu, tuỳ ý ngồi trên ghế bập bênh ngoài bancông. Nơi này là khu dân cu, đa số căn hộ đều đã tắt đèn, chỉ có lẻ tẻ một vài nhàcòn sáng, gió đêm thổi đến, thoải mái không nói nên lời.

Cung Tuấn mở nắp chai bia, một hơi uống hết nửa chai.

Huơng vị đắng chát từ miệng một đuờng đi xuống dạ dày, lạnh băng, khiến cho Cung Tuấn tê dại, loại cảm giác này làm anh nghiện. Cung Tuấn nhịn không đuợc nốc thêm một ngụm, truớc mắt giống nhu hiện ra bộ dáng của Chu Tử Thư.

Anh chỉ mới uống một chút thôi, không nên say mới phải.

Anh nhớ tới lời Triệu Phổ nói, khoé miệng nhẹ nhàng mỉm cuời, nhung chỉ trong giâylát đã bằng phắng trở lại.

Tuổi của Cung Tuấn cũng không tính là nhỏ nữa. Ở tuổi này của anh, phần lớn mọi nguời đều đã chuẩn bị lập gia đình. Dựa theo tiêu chuẩn của nguời bình thuờng, cótiền có quyền thì ai lại không muốn cuới một nguời vợ thật xinh đẹp chứ?

Nhung tiêu chuẩn của Cung Tuấn không giống với họ. Không phải anh không thích nguời xinh đẹp, mà là anh không quan trọng diện mạo.

Lớn lên xinh đẹp tất nhiên sẽ làm nguời ra rung động, nhung trong suy nghĩ của CungTuấn, một tình cảm lý tuởng là một bàn thức ăn còn nóng, anh chỉ cần về nhà liền có thể bỏ xuống gánh nậng, không cần quan tâm đến chuyện gì nữa. Gia đình là nơi thả lỏng của Cung Tuấn, nơi đó không giống với những nơi khác.

Chu Tử Thư rất tốt, cậu lớn lên vô cùng xinh đẹp, còn biết nấu ăn, tựa nhu có thểthoả mãn tất cả yêu cầu của Cung Tuấn, nhung mà cậu còn quá trẻ.

Em ấy mới hai muơi tuổi đầu, đúng là thời điểm đang mở to mắt ra nhìn thế giới. Cung Tuấn cũng đã trải qua thời điểm đó. Lúc đó chính là khi sự nghiệp của anh bận rộn nhất, nguời để hợp tác cùng chắng có ai, nhung vẫn luôn tò mò với cái mới, đều muốn làm thử, tinh lực giống nhu vô hạn.

Nếu nhu Cung Tuấn hai muơi tuổi gập Chu Tử Thư hai muơi tuổi, không thể nghi ngờ là vô cùng thích hợp.

Ý nghĩ nhu thế làm Cung Tuấn càng khó chịu, lại nốc thêm một ngụm bia.

Mấy ngày nay anh vẫn luôn trốn tránh vấn đề này. Cung Tuấn cảm giác đuợc bản thân có tình cảm với Chu Tử Thư, nhung lại sợ hãi phần tình cảm đó.

Chu Tử Thư không thể nghi ngờ là nguời rất dễ làm anh xúc động, nhung sau khi đầu óc nóng lên thì sao? Chu Tử Thư sẽ đồng ý trải qua cả đời này cùng với anh sao?

Nghề nghiệp của Chu Tử Thư chắc chắn phải tiếp xúc với nhiều nguời, cũng có rấtnhiều nguời thích em ấy, nhung suy cho cùng thì cũng sẽ có một ngày Cung Tuấnanh không còn đẹp nữa, cũng không có tiền. Đến lúc đó, Chu Tử Thư sẽ đuợc đôngđảo fan bên ngoài ủng hộ, Chu Tử Thư vẫn sẽ kiên định chọn anh sao?

Càng nghĩ càng buồn, Cung Tuấn uống hết ngụm bia cuối cùng liền rầu rĩ lê dép đi về phòng ngủ. Đá dép leo lên giuờng, anh cuời nhạo bản thân quả thật uống sayrồi, mới có một chai bia đã suy nghĩ nhiều nhu vậy.

Ngày hôm sau, tổ tiết mục mời các nghệ sĩ một bữa cơm, <<Khiêu Chiến Sinh Tồn>>tập hai sẽ đuợc quay vào nửa tháng sau.

Tổ tiết mục còn tổ chức tiệc ruợu, Chu Tử Thư và Minh Kiều ngồi chung một bàn. Chu Tử Thư còn canh cánh trong lòng biệc Minh Kiều ship CP cậu và Cung Tuấn. Nguời theo chân kính ruợu bọn họ quá nhiều, cậu và Minh Kiều phải dùng đồ uống thay thế.

Cho đến khi nguời của tổ tiết mục chuyển sang kính ruợu Cố Nguyên An, Chu Tử Thư mới có cơ hội hỏi rõ Minh Kiều.

Minh Kiều phụt cuời, nhỏ giọng nói: "Em không có quan tâm tới đồng nghiệp gì hết a."

"Khi đó hot search của em bị làm rùm beng lên, đến chị còn nghe nói đến, nhung không hề nghĩ Giám đốc Truờng Ngu sẽ ra mật giúp em."

Minh Kiều nhìn xung quanh, xác nhận không có ai mới tiếp tục nói: "Giám đốc Truờng Ngu có tiếng là thanh tâm quả dục. Hồi truớc khi em chua vào công ty, có một nam minh tinh biết hắn là gay, còn muốn leo lên giuờng hắn để làm nguời quảng cáo cho trò chơi, kết quả trực tiếp bị đuổi đi."

"Lúc đó mọi nguời trong giới đều nói Giám đốc Truờng Ngu là một cái ván sắt. Lầnnày hắn tự nguyện giúp em giải thích, tụi chị còn trêu đùa không lẽ em bán cho hắn? Nếu không thì tại sao hắn lại quan tâm chuyện giới giải trí."

Chu Tử Thư không ngờ Cung Tuấn lại nổi danh trong giới giải trí nhu vậy. Minh Kiềulắc đầu, giáo dục Chu Tử Thư: "Em đừng nhìn mấy kẻ kia hô mua gọi gió mà lầm, nếu có ngày nào đó đột nhiên bị đè xuống cũng không biết tại sao, ai có thể chắc chắn mình sẽ nổi tiếng cả đời? Trong giới cũng có nhiều nguời muốn gả vào hào môn, Giám đốc Truờng Ngu lớn lên đẹp trai, có tiền cũng có năng lực, có minh tinh nào không động lòng chứ? Cuới đuợc hắn, cả đời sau sẽ không phải lo gì nữa."

Chu Tử Thư rùng mình một cái, không nghĩ tới hình ảnh Cung Tuấn trong mắt nhiềunguời là bánh trái thơm ngon nhu vậy.

Thiệt là đáng sợ quá đi.

Sau khi ăn xong, mọi nguời đều chuẩn bị đi về. Ban nãy Minh Kiều đùa giỡn bảo muốn mời cậu và Cung Tuấn đi chơi, Chu Tử Thư nghĩ Cung Tuấn hắn sẽ không từchối nên đồng ý rồi.

Trần Minh có việc bận không thể đón cậu, lúc Chu Tử Thư đang đợi tiểu Viễn tới đón, Cố Nguyên An bất ngờ xuất hiện từ phía sau doạ Chu Tử Thư giật cả mình.

Cố Nguyên An nhịn không nổi cuời cuời: "Xin lỗi xin lỗi, anh không nghĩ em dễ bị doạ nhu vậy."

Chu Tử Thư vẫn còn chua định hình lại, tuy rằng cậu sùng bái Cố Nguyên An, nhung nhớ tới lời dận không đuợc đến gần y của Minh Kiều, cậu vẫn có chút xa cách đáp: "Có chuyện gì không?"

Cố Nguyên An dừng một chút mới nói: "Hôm nay là sinh nhật anh, bạn bè ở Bắc Thành cũng sắp xếp tổ chức một buổi tiệc sinh nhật, em có đồng ý tới hay không?"

"Hôm nay là sinh nhật anh?" Chu Tử Thư kinh ngạc, Cố Nguyên An tổ chức sinh nhậtthì hắn hot search trên Weibo sẽ rất sôi nổi chứ, đằng này lại rất im ắng, sinh nhật ảnh đế cũng đâu thể bình tĩnh nhu vậy.

"Hừm..." Cố Nguyên An khom lung về phía Chu Tử Thư, ra vẻ thần bí nói: "Bình thuờng anh cho fan biết ngày duơng lịch, nhung thật ra anh tổ chức sinh nhật vào âmlịch. Cái này anh chỉ cho nguời thân và bạn bè thân thiết biết thôi, đừng nói cho nguờikhác biết."

Là ảnh đế cũng sẽ đáng yêu nhu vậy sao? Chu Tử Thư không tiếng động lùi ra sau một chút, tối qua cậu còn muốn nói sẽ về nấu cơm cho Cung Tuấn, vậy phải làm sao bây giờ?

Cố Nguyên An vẫn luôn chăm chú nhìn cậu, giống nhu cậu không trả lời y sẽ không đi, làm Chu Tử Thư có chút áp lực. Trong lúc Chu Tử Thư suy tu, Cố Nguyên An vẫnchua từng rời tầm mắt đi.

Bị áp lực đè nậng, Chu Tử Thư chỉ có thể gật đầu, trong lòng tính toán xíu nữa sẽ xin lỗi Cung Tuấn, chắc chắn anh ta sẽ bực mình cho coi.

Cố Nguyên An trông nhu rất vui vẻ vì cậu đồng ý, mỉm cuời nói địa điểm tổ chức tiệc và thời gian cho cậu.

Tiểu Viễn cũng tới rồi, Chu Tử Thư vẫy tay tạm biệt Cố Nguyên An rồi lên xe. Về nhà chắc chắn sẽ không kịp thời gian, cậu muốn mua quà sinh nhật cho Cố Nguyên An. Tuy rằng nguời ta không nhắc đến, nhung đi sinh nhật nguời khác mà không mang quà gì thì sẽ rất kì cục.

Cậu bảo tiểu Viễn lái xe đến một cửa hàng xa xỉ gần đó, mua quà sinh nhật cho ảnh đế vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

Trên đuờng, cậu thuận tiện gọi điện thoại hối lỗi với Cung Tuấn, khi đã chuẩn bị ngoan ngoãn nghe mắng, Cung CảnhTu lại chỉ nói một tiếng: "Ù."

Chu Tử Thư: "???"

Cái này là sao? Chu Tử Thư chuẩn bị mở miệng xin lỗi, Cung Tuấn đã không nói gìcúp điện thoại, giống nhu không muốn nhiều lời.

... Đây là giận rồi? Chu Tử Thư đột nhiên có chút khó chịu. Đây vẫn là lần đầu tiên Cung Tuấn lạnh lùng với cậu nhu vậy.

Chương 22

22.

Chu Tử Thư cầm điện thoại muốn gọi lại xin lỗi Cung Tuấn, nhung gọi bao nhiêu lần anh cũng không nhận.

Tiểu Viễn đã lái xe đi đến cửa hàng, Chu Tử Thư chỉ còn cách xuống xe lựa quà sinhnhật cho Cố Nguyên An. Cậu vừa mắt một cái ghim kẹp cổ áo sơ mi, vừa không quá thân mật vừa không bị nghĩ là không coi trọng.

Trong lúc chờ nhân viên gói quà, Chu Tử Thư lại gọi cho Cung Tuấn lần nữa, nhunganh vẫn không nhận, làm cậu có chút lo lắng.

Cung Tuấn không phải là nguời nhu vậy mà, tại sao lại vì chuyện này mà tức giận chứ? Hôm nay đến nhà anh với ngày mai đến khác gì nhau sao?

Tại sao lại không nghe điện thoại chứ? Chu Tử Thư nghĩ mãi không ra.

Cho đến khi lên xe, chuông điện thoại cậu mới vang lên. Chu Tử Thư nghĩ là Cung Tuấn, cuống quýt nghe điện thoại, không ngờ âm thanh truyền tới là của Cố Nguyên An.

Tâm trạng mới vui lên của Chu Tử Thư lập tức hạ xuống.

Cố Nguyên An nghe ra âm thanh buồn buồn của cậu, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là một nguời bạn của em không nhận điện thoại." Chu Tử Thư vực dậy tinh thần nói. Hôm nay là sinh nhật, cậu không nên vì cảm xúc của mình màảnh huởng đến nguời khác, vì thế noi: "Anh gọi có chuyện gì không?"

"Không có việc gì thì không gọi cho em đuợc hả?" Cố Nguyên An nhẹ nhàng cuời nói, âm thanh mang theo từ tính, thật giống nhu trong phim, làm Chu Tử Thư kích động đến thiếu chút nữa rơi lệ.

(nghichimte: anh Cung dâu rồii, em Chu sắp bị nguời ta câu di rồi kìaaa!)

"Em không cần lo lắng cho bạn của em quá đâu, có lẽ là vội quá nên quên mang theo điện thoại, hoậc là tạm thời không nhận đuợc. Ai cũng là nguời truởng thành rồi, sẽ chịu trách nhiệm cho hành vi của bản thân."

Cố Nguyên An an ủi Chu Tử Thư, "Tối nay gọi lại cho nguời đó thử đi, nói không chừng sẽ bắt máy đó."

Cái này có lẽ là biện pháp tốt nhất rồi, Chu Tử Thư đã chuẩn bị sắn sàng để nhận tội.

"Buổi tối em nhất định phải tới đó nha." Cho tới khi Chu Tử Thư đáp ứng, Cố Nguyên An mới cúp điện thoại.

Chu Tử Thư nhìn hộp quà trong tay thở dài, tại sao chuyện gì cũng dây vào nhau nhu thế này.

Dù sao cũng là tiệc tu nhân, Chu Tử Thư không có quan niệm trợ lý luôn phải đi theo mình, liền bảo tiểu Viễn lái xe về truớc, cậu sẽ gọi xe đi đến nơi đó sau.

Sinh nhật Cố Nguyên An tổ chức ở một căn biệt thự xa hoa, Chu Tử Thư đã đi đến Bắc Thành hai năm cũng chua từng tới đây. Cậu đi xuống xe liền thấy đã có một hàngdài siêu xe đậu ở truớc cửa.

Nguời không lái xe tới mà gọi xe giống nhu cậu hình nhu rất ít.

Chu Tử Thư vẫn còn khó chịu chuyện Cung Tuấn, điện thoại đã sắp hết pin nhung cậu vẫn bấm số của Cung Tuấn gọi lại.

Bên tai vẫn là âm thanh báo bận, Chu Tử Thư cau mày, trong lòng cực kì bất an.Cậu gửi lại vài lời nhắn cho Cung Tuấn, cuối cùng cũng

hiểu rõ tâm tình lúc ấy của Cung Tuấn khi gọi cho cậu mà không đuợc.

Chu Tử Thư cầm quà đứng truớc cửa, một chiếc xe màu đỏ sáng chói đang chạy bỗng ngung lại.

Chủ nhân chiếc siêu xe nhấn còi vài cái, Chu Tử Thư mới chú ý tới nguời bên trong.

Nguời điều khiển siêu xe là một nguời trẻ tuổi, có khi còn nhỏ hơn so với Chu Tử Thư. Đầu nhuộm một màu đỏ rực, trên tai đeo bảy tám cái khuyên, trên nguời có một đống mảnh vụn sáng lấp lánh, trong hoàn hôn phá lệ thu hút.

Gã thấy Chu Tử Thư nhìn qua, cố ý huýt sáo một cái, đắc ý nói: "Anh đẹp trai, anh đi một mình?"

Chu Tử Thư không thích những nguời có hơi thở luu manh nhu vậy, liền không nói lờinào xoay nguời đi vào buổi tiệc.

Để lại tên côn đồ mật mày nhăn nhó phía sau.

Cố Nguyên An đã nói cho cậu phòng cụ thể của tiệc. Nhung đây là lần đầu Chu Tử Thư tới đây, nên cậu vẫn cẩn thận hỏi thăm đuờng đi đến phòng tiệc.

Ngay từ đầu Chu Tử Thư đã hiểu lầm rằng đây là yến tiệc nhỏ, có khả năng gập vài nguời bạn thân quen. Ai ngờ khi vào rồi mới phát hiện phòng tiệc rộng bất ngờ, sảnh giữa bày một cái bàn hình chữ nhật, trên đó đã dọn sắn thức ăn, có thể tự mình lấy, ở góc còn có một quầy bar và sopha dùng để nghỉ ngơi.

Chu Tử Thư hầu nhu không biết ai ở đây cả, còn có chút chênh lệch tuổi tác. Cậu giống nhu là đi lạc, không hề hợp với bầu không khí nơi này.

Cũng may Cố Nguyên An lẹ mắt thấy cậu, lập tức nói một chút với những nguời có vẻlớn tuổi hơn bên cạnh rồi chạy tới chỗ Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư đua quà sinh nhật của mình cho Cố Nguyên An, y rất ngạc nhiên, vui vẻ nói: "Em tới anh đã rất vui rồi, lại còn đem theo quà."

"Đi ăn sinh nhật bạn bè tất nhiên phải tậng quà mà." Chu Tử Thư ngại ngùng nói:"Chỉ có thời gian chiều nay để chọn quà, hấp tấp quá, anh đừng chê."

"Em tậng thì tất nhiên rất tốt, anh phải giữ lại cái này, đây là nguời đầu tiên tậng quà cho anh." Cố Nguyên An trân trọng ôm hộp quà truớc ngực: "Anh đi cất quà của em đây, nếu không một lát nữa mất thì buồn lắm."

Chu Tử Thư vốn chỉ nói lời khách sáo, không ngờ Cố Nguyên An lại trịnh trọng nhu vậy, làm Chu Tử Thư có chút không biết làm sao.

"Anh trai, anh quen anh đẹp trai này à." Đằng sau bỗng truyền tới một âm thanh cà lơ phất phơ, sắc mật Cố Nguyên An lập tức trầm xuống.

Chu Tử Thư quay đầu lại, hoá ra là tên côn đồ tóc đỏ ban nãy.

Lúc bên ngoài Chu Tử Thư bị một thân chói loá của gã làm loé mắt, không hề nhìn rõ khuôn mật gã. Cho đến khi nghe đuợc tiếng "Anh trai", Chu Tử Thư mới nhìn tới dungmạo tên côn đồ này.

Thật ra thì tên này lớn lên trông cũng rất đẹp, Chu Tử Thư nhìn khuôn mật phẫn nộ của Cố Nguyên An, phát hiện ra hai nguời này nhìn rất giống nhau.

Chỉ là khí chất tên côn đồ kia quá mức lang thang, mà khí chất của Cố Nguyên An thuộc dạng ổn trọng, làm nguời ta rất khó liên hệ hai nguời chung với nhau, vì bọn họnhu hai cực đối lập vậy.

Chu Tử Thư không tuởng tuợng nổi nguời uu tú nhu Cố Nguyên An sẽ có một đứa em trai nhu thế này.

"Vừa nãy anh nói cái gì?" Cố Nguyên An lạnh lùng nói.

"Anh không cho em tới đây, làm anh mất mật truớc nguời ta~" Tên côn đồ tóc đỏ nhàm chán mà đua tay đật lên vai Chu Tử Thư, lại bị câu nghiêng nguời nè, làm gã với phải không khí.

Tên côn đồ cuời hì hì nói: "Anh đẹp trai đừng làm em mất mật nhu vậy chứ, tốt xấu gì chúng ta cũng đã gập qua, khoác vai cũng không đuợc? Làm nguời ta buồn quá đi."

Tuy rằng trên mật gã không có ý tứ buồn bã gì, nhung vẫn yểu điệu ôm ngực chính mình.

Cố Nguyên An mở miệng cảnh cáo: "Em đừng có làm bậy."

"Em làm bậy cái gì chứ?" Tuy ngoài miệng nói nhu vậy, nhung tên côn đồ vẫn ngoan ngoãn cách xa Chu Tử Thư ra, gã liếc qua Chu Tử Thư và Cố Nguyên An một cái, cuối cùng lẩm bẩm nói: "Mất mật."

Thấy tên côn đồ đi tới quầy bar, cả nguời Cố Nguyên An mới thả lỏng, y xin lỗi Chu Tử Thư: "Rất xin lỗi em, là tại nhà anh dạy dỗ nó không tốt, em đừng để trong lòng."

Chu Tử Thư lắc đầu tỏ vẻ không sao, điện thoại lại rung một chút, chắng lẽ là Cung Tuấn gọi?

"Anh đi truớc đây, em tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, lát nữa anh quay lại chơi với em." Cố Nguyên An thấy em trai mình đi ra xa mới bình tĩnh lại, y lắc lắc hộp quà trong tay, cuời nói với Chu Tử Thư.

Trong lòng Chu Tử Thư bây giờ chỉ nhớ đến Cung Tuấn, đâu có hơi sức nói chuyện phiếm với Cố Nguyên An, nên gật gật đầu đồng ý.

Đợi Cố Nguyên An đi, rồi Chu Tử Thư mới tìm một góc vắng nguời mở điện thoại ra, phát hiện cái rung vừa nãy không phải là tin nhắn, mà là điện thoại báo hết pin.

Chu Tử Thư thở dài một hơi, nghĩ thầm hay là mình về đi? Quà cũng đã đua tới, tâmý chắc cũng đủ rồi, dù sao nơi này cũng không có nguời mình quen, cũng khôngcần ở lại nữa.

Ngoài kia ăn uống linh đình, mà Chu Tâm vẫn đứng trong góc chờ Cố Nguyên An trở lại.

Chờ Cố Nguyên An không đuợc, lại thấy tên côn đồ đi tới.

"Ây, sao anh lại đứng một mình ở đây?" Gã cầm hai ly ruợu trong tay, một ly đua cho Chu Tử Thư, bản thân cầm một ly.

Chu Tử Thư nhận ly ruợu để sang một bên. Tửu luợng của cậu không tốt, chút nữacòn phải đi về, cậu không muốn uống say.

Tên côn đồ thấy cậu không đáp lời gã, liền hừ một tiếng: "Không cho nhau mật mũi gìcả, uống một ngụm cũng không đuợc?"

Gã đột nhiên sán lại gần Chu Tử Thư, khinh thuờng nói: "Tôi còn tuởng rằng bạn bè của anh tôi ít ra phải xứng đôi với ảnh, ai ngờ ruợu cậu cũng không chịu uống."

Gã cứ nhìn chằm chằm Chu Tử Thư nhu vậy, giống nhu Chu Tử Thư không giải thích thì sẽ không bỏ qua.

Chu Tử Thư chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà, liền nói: "Tửu luợng tôi không tốt,không nên uống ruợu."

"Lừa ai chứ? Trong giới các nguời có ai không uống đuợc ruợu?" Tên côn đồ dụ dỗnói: "Không cần anh uống hết, chỉ cần một ngụm là đuợc, cùng tôi chạm ly, coi nhuchúc mừng sinh nhật anh trai tôi."

Chu Tử Thư miễn cuỡng cụng ly với gã, không biết ruợu gã đua tên là gì, mùi vị có chút kì lạ. Chu Tử Thư uống không quen, nếm một chút lập tức buông xuống.

Tên côn đồ thấy cậu uống thì cuời rất vui vẻ, gã chủ động ngồi sát vào Chu Tử Thư, nói: "Loại tiệc này rất nhàm chán chứ gì, anh có thấy bọn họ giống một đám chó đội lốt nguời không? Bề ngoài là vậy, sau lung không biết là dạng gì."

Lời này cực kì không coi ai ra gì, tất nhiên là đã chạm đến giới hạn của Chu Tử Thư. Cậu cẩn thận kéo giãn khoảng cách với gã.

Tên côn đồ không để bụng, tự mình lẩm nhẩm hát tiêu khiển.

Chu Tử Thư đợi đã lâu nhung không thấy Cố Nguyên An tới, kế bên lại có một tên đáng ghét. Chậc, cậu nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đứng dậy chuẩn bị rời đi, nếu về trễ quá sẽ không hối lỗi với Cung Tuấn đuợc.

Tên côn đồ làm đổ ly ruợu thét to nói: "Về sớm nhu vậy, sao không ngồi thêm một lát nữa? Chờ anh trai tôi về cùng?"

"Có việc đi truớc, nhờ cậu nói với Cố tiên sinh rằng tôi về sớm, cảm ơn." Chu Tử Thư sễ phép nói xong lập tức chạy ra cửa.

Chỉ trong một thoáng, ánh măt tên côn đồ trở nên rất kì quái, gã đuổi theo Chu Tử Thư hỏi lại: "Thật sự không cần chờ anh trai tôi về cùng?"

Yến tiệc vốn không ồn ào lắm, lời này của tên côn đồ giống nhu một tiếng sấm, toàn bộ mọi nguời đều có thể nghe đuợc, dẫn đến ánh mắt của mọi nguời đều huớng vềphía này.

Chu Tử Thư dừng buớc chân, kiên định lắc đầu, không hề quay lại.

Cố Nguyên An ở bên ngoài gập đuợc một số nguời không thể không nói chuyện, lảm nhảm vài câu liền có chút không kiên nhẫn. Hôm nay Chu Tử Thư tới làm y cực kì vui vẻ, y không hề nghĩ rằng sự việc làm mình nhớ mãi không quên lại thực hiện đuợc dễ dàng nhu vậy.

Chờ đến khi trở lại tiệc, y vừa vào có nguời tiếp tục tới kính ruợu, Cố Nguyên An buộc phải kiên nhẫn giao luu cùng khách, ánh mắt lại liếc ngang dọc bốn phía.

... Không thấy bóng dáng Chu Tử Thư đâu cả.

Nhìn hai lần vẫn không thấy ai, Cố Nguyên An rốt cục nhịn không nổi tạm biệt những nguời khác, nói mình không khoẻ lắm rồi đi đến góc.

Trong góc không có ai, chỉ có hình dáng em trai y ngồi uống ruợu một mình.

Cố Nguyên An nhẫn nhịn nói: "Cố Nguyên Suớng, em biết hôm nay là sinh nhật anhcòn sống chết đến đây, không sợ mất mật à."

"Tại sao chứ? Tôi muốn đi đâu thì đi, là tự do của tôi, anh quản đuợc sao?" Không có nguời khác ở đây, hai anh em Cố Nguyên An Cố Nguyên Suớng cuối cùngcũng xé rách da mật nhau.

"Vốn tuởng rằng tên đàn ông anh mang tới là thứ hàng hoá giống truớc, ai ngờ lại không giống đám yêu diễm đê tiện kia." Cố Nguyên Suớng cuời một tiếng, nghiềnngẫm nhìn Cố Nguyên An, châm chọc nói: "Khẩu vị cũng tăng nhiều đấy."

"Em đã nói cái gì?" Cố Nguyên An dùng sức đè bả vai Cố Nguyên Suớng xuống, ánh mắt sắc bén, cảnh cáo nói: "Tốt nhất là em chua nói cái gì với em ấy."

"Có tình cảm thật?" Bả vai Cố Nguyên Suớng bị đè muốn nát cả xuơng, nhung gã vẫn không nhận thua, khoá miêng vẫn cuời cuời châm chọc nhu cũ: "Đây không phảiphong cách của anh, anh trai."

"Em nghĩ nhiều rồi." Cố Nguyên An thấy bộ dạng này của em trai y, đã biết là gã chua nói gì, nếu không sẽ không khiêu khích y. Y sửa sang lại âu phục của mình, ủi phắng những nơi có nếp nhăn, bình tĩnh nói: "Năm đó là anh sai, anh cũng muốn tạ lỗi. Chuyện của chúng ta không liên quan gì đến Chu Tử Thư, em tốt nhất nên có não một chút.

Cố Nguyên Suớng xoa xoa bả vai, lòng thầm nghĩ... chậm rồi.

...

Chu Tử Thư đi thắng ra cửa, vẫy một chiếc taxi đi về nhà.

Buổi tối 7 giờ, đúng là giờ cao điểm. Chu Tử Thư nôn nóng cũng không có cách nào bảo xe chạy nhanh nhu chớp. Nơi Cố Nguyên An tổ chức sinh nhật là một khu xa hoa, nguời có tiền đi ra từ nơi đó đều có xe riêng, Chu Tử Thư muốn đi tàu điện ngầmcũng không đuợc.

Chu Tử Thư ngồi trên xe taxi, cảm thấy có chút khát. Cậu nghĩ có thể là do ngày hôm qua ăn tôm hùm đất nóng quá, về nhà phải uống nhiều nuớc mới đuợc.

Xe taxi đi rất lâu mới đến khu gần nhà Chu Tử Thư, pin điện thoại đã hết nên cậu không biết thời gian cụ thể. Chu Tử Thư thấy xe đi ngang qua siêu thị lập tức hô ngừng với tài xế.

Trả tiền xong Chu Tâm lập tức đi về huớng siêu thị. Cậu muốn mua nguyên liệu nấu ăn, mấy ngày nay cậu không có ở nhà, đồ ăn trong nhà Cung Tuấn chắc chắn cũngđã hết sạch rồi.

Nếu Cung Tuấn không trở về, cậu cũng có thể cho anh một bất ngờ.

Siêu thị đang bật máy lạnh, sau khi đi vào Chu Tử Thư tức khắc cảm thấy rất thoải mái, cậu đẩy xe đi một vòng liền đi ra chỗ tính tiền.

Quầy thu ngân không đủ lạnh, thời điểm Chu Tử Thư xếp hàng tính tiền thì cơn khát lần nữa mò tới.

Bên cạnh có một chai nuớc khoáng, Chu Tử Thư cầm lên một chai. Cảm giác khátnuớc thật sự rất khó chịu, lúc này cậu không còn để ý mình đã trả tiền hay chua, đã vận nắp chai ra ừng ực uống nhiều ngụm lớn.

Cuối cùng cơn khát kia cũng bị áp xuống.

Chu Tử Thư mua rất nhiều đồ, cậu bao lớn bao nhỏ mà xách đồ lên nhà Cung Tuấn, khi đó trán đã lấm tấm mồ hôi.

Thân thể vẫn phế vật nhu vậy, Chu Tử Thư yên lậng khinh bỉ chính mình. Cậuthật sự rất hâm mộ những nguời có cơ bắp có dáng nguời nam tính, nếu vậy thìthể lực chắc chắn sẽ rất tốt.

Chu Tử Thư nghĩ nhu vậy, thế nhung mật lại hồng lên.

Cung Tuấn vẫn chua về nhà, Chu Tử Thư móc chìa khoá ra trực tiếp buớc vào. Trong phòng khách theo phong cách Bắc Âu treo một chiếc đồng hồ treo tuờng, kim giờ đãchỉ về số 9 nhung Cung Tuấn vẫn chua trở về.

Chua trở về cũng đuợc, Chu Tử Thư cởi áo khoác ra, vẫn cảm thấy nong nóng, lập tức cầm lấy điều khiển chỉnh điều hoà lạnh hơn một chút. Cậu tìm thấy đồ sạc dự phòng mình đật trong ngăn tủ của Cung Tuấn, liền nhanh chóng cắm sạc cái điện thoại đã hết pin của mình, sau đó mới xử lí nguyên liệu nấu ăn mua về từ siêu thị.

Ban đầu Chu Tử Thư còn có thể xử lí nguyên liệu bình thuờng, nhung dần dần lại có chút chóng mật, còn rất muốn uống đồ uống lạnh.

Lần này cậu uống hết chai nuớc khoáng kia mà vẫn không thể đè nén cảm giác miệng khô luỡi kho kia, bụng duới còn có chút căng chật, cực kì khó chịu.

Chu Tử Thư cho dù có chậm tiêu thì cũng biết có gì đó không đúng rồi, cậu chắc chắn đã ăn thứ gì đó không nên ăn.

Trong buổi liên hoan tổ tiết mục chuẩn bị, mọi nguời đều ăn đồ ăn giống nhu nhau,không có khả năng bị bỏ thuốc. Chu Tử Thư vừa đè chật bồn rửa mật, vừa tận lực Cung lại hồi ức, muốn nghĩ xem mình đã ăn phải thứ gì.

Chu Tử Thư nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ tới ly ruợu của em trai Cố Nguyên Anđua cho cậu là có vấn đề.

Trong lòng cậu không ngừng hối hận, cơ thể trỗi dậy từng cơn nóng, càng thêm khóchịu. Ngôn ngữ hành vi của đối phuơng nhìn là đã

biết không phải nguời tốt, cậu không nên vì gã là em trai Cố Nguyên An mà tuỳ ý uốngruợu gã đua.

Nhung lúc này mới hối hận thì còn có lợi ích gì?

Chu Tử Thư dùng chút lý trí còn sót lại nhắc nhở bản thân không đuợc đi đến bệnh viện. Cậu mà tới bệnh viện với cái bộ dạng kiểu này thì toàn bộ sự nghiệp làm minh tinh đều sẽ bị phá tan tành hết, không biết truyền thông sẽ miêu tả cậu thành bộ dáng bất kham nhu thế nào nữa.

Tuyệt đối không thể tới bệnh viện. Chu Tử Thư run rẩy cởi ra tạp dề bên hông, kéocổ áo dùng sức quạt quạt. Rõ ràng đã mở điều hoà nhung Chu Tử Thư vẫngiống nhu con cá mắc cạn trên bờ biển vào ngày nóng oi bức, không tự chủ thở dốc.

Chu Tử Thư chống đỡ không nổi quỳ rạp xuống đất, phía truớc căng cứng đến không chịu nổi, lại không cách nào làm thoải mái, mồ hôi chảy dọc theo guơng mật cậu.

Cậu chỉ uống có một ngụm ruợu thôi, hiệu quả thuốc mạnh, nhung nguy hại chắc cũng không nhiều nhu vậy đâu, cậu chỉ cần cố gắng chống đỡ qua quảng thời gian này làđuợc rồi.

Chu Tử Thư thật sự muốn cảm ơn thầy giáo dạy vật lý hồi cao trung của cậu. Đến lúc này mà còn nhớ đến nhiệt dung riêng của nuớc, ngâm trong nuớc là cách hạ nhiệt độhiệu quả nhất.

Chu Tử Thư giãy dụa đứng lên, lảo đảo đi về phía phòng tắm trong phòng ngủ của Cung Tuấn. Thật vất vả mới đến đuợc phòng tắm, nhìn vào cái guơng lớn màu xanhCung làm cậu thoáng hoảng hốt.

Đối diện bồn tắm là một mật guơng thật lớn, trong guơng bản thân mình quần áo lộnxộn, mật ửng hồng, làm nguời ta hết sức kinh hãi.

Chu Tử Thư nói thầm với bản thân hiệu quả thuốc chỉ là tạm thời thôi, nhịn một chút là đuợc rồi. Cậu buớc vào bồn tắm, nuớc lạnh từ bốn phía bao phủ khiến Chu Tử Thưnhịn không đuợc than thở một tiếng.

Nuớc lạnh tạm thời giảm bớt cơ thể đang nóng lên của Chu Tử Thư. Chu Tử Thư trong lúc mơ hồ, tay lại đụng phải nơi khó nói kia, toàn bộ ý thức đều lận mất tăm, ngón tay không tự chủ đuợc tung bay trong nuớc.

Chương 23 (H)

23.

Sau khi bị Chu Tử Thư cho leo cây, Cung Tuấn phát hiện bản thân không còn chỗ nào để đi nữa. Anh đã nói với Triệu Phổ sẽ không tham gia tụ hội, làm sao đổi ý đuợcnữa, bây giờ chỉ có một thân một mình, hết sức đáng thuơng.

Tuy mấy ngày truớc đã tăng ca, nhung công việc vẫn sẽ luôn không bao giờ hết.Buổi trua Cung Tuấn ngoan ngoãn lăn về công ty kiểm tra có văn kiện nào cần anh xem qua hay không.

May mà anh còn có công việc làm bạn, chỉ cần còn lại đôi tay, nó sẽ vĩnh viễn không rời bỏ anh.

Kết quả còn chua kịp nghỉ trua, Cung Tuấn đã bị nhóm chị gái trong công ty dùng thủ đoạn sắt thép lôi đi.

Nhóm chị gái bộ nghiệp vụ của công ty vừa trở về, đã lâu không thấy Cung Tuấn, cho nên vừa nhìn thấy anh lập tức nhu sói đói nhìn thấy thịt, ánh mắt sáng cả lên, trực tiếp xách anh tới tham quan trạm phục vụ vừa mới tuyển nhân viên.

Đi ra ngoài vội vã, Cung Tuấn quên mang luôn điện thoại rồi. Chờ đến lúc chuyến tuần tra trạm phục vụ kết thúc cũng đã đến giờ tan tầm, Cung Tuấn đề ra ý kiến của bản thân xong liền chậm rì rì mà lái xe về công ty.

Đã lâu rồi không gập đuợc hoàn cảnh kiểu này, Cung Tuấn tự giễu. Dù sao thì anh cũng chỉ có một mình, không bằng cứ tăng ca kiếm tiền. Lát nữa khi về tới công ty, Cung Tuấn mới phát hiện ra Chu Tử Thư mới gọi điện thoại cho anh vài lần.

Tối hôm qua sau khi phát hiện ra mình ôm tình cảm không bình thuờng với Chu Tử Thư, Cung Tuấn chăm chỉ làm tu tuởng giáo dục

bản thân. Mọi nguời đều đã truởng thành rồi, hắn là nên cẩn thận tìm kiếm nửa kia của mình... Chu Tử Thư rõ ràng không phải nguời cùng đuờng với anh.

Đi đến kết quả nhu vậy, nói Cung Tuấn không thất vọng là giả. Anh vốn dĩ tính toán muốn cách xa Chu Tử Thư một chút, bằng không bản thân mình sẽ lún càng sâu. Do vậy, khi gọi điện thoại với Chu Tử Thư anh vẫn cực kì kiềm chế, nhung nghe thấy Chu Tử Thư nói muốn cho anh leo cây, đi tham gia tiệc sinh nhật nguời khác, trong lòng lại tức khắc không thoải mái.

Nguời nào mà quan trọng với Chu Tử Thư nhu vậy? Buồn bực trong lòng CungTuấn lớn lên, nhung không có chỗ phát tiết.

May mắn rằng buổi tối anh bị kéo đi tham quan trạm phục vụ, nếu không, với cái tìnhhình này mà ngồi một mình trong văn phòng, chắc chắn anh sẽ suy nghĩ vớ vẩn.

Qua nửa ngày, tâm tình Cung Tuấn cũng đã bình tĩnh ít nhiều. Anh gọi lại cho Chu Tử Thư, nhung điện thoại cậu vẫn luôn báo tắt máy.

Cung Tuấn tiếp tục ở công ty một lát, khi bên ngoài, đuờng xá giờ tan tầm còn kẹt xe kinh khủng thì anh đang ở phòng thể hình tập tạ, tắm rửa xong mới lái xe về nhà.

Khi về đến nhà đã tuơng đối trễ, Cung Tuấn mở cửa, phát hiện phòng khách đang sáng đèn. Anh nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện phòng bếp và phòng ngủ đều đã mở đèn.

Sao lại thế này, chắng lẽ là Chu Tử Thư về nhà truớc? Nhà anh chỉ đua chìa khoá cho mỗi Chu Tử Thư thôi. Cung Tuấn đứng trong phòng khách gọi một tiếng Chu Tử Thư, không ai đáp lại.

Kì lạ thật, điều hoà phòng khách còn chỉnh rất thấp, hiện tại thời tiết cũng đâu nónglắm? Anh thay giày rồi đóng điều hoà, buớc về phòng bếp muốn nhìn xem cónguời hay không, đó là nơi Chu Tử Thư lui tới thuờng xuyên nhất.

Trong bếp bày các nguyên liệu đang xử lí dở, Cung Tuấn vuốt cằm, nghĩ thầm chắc Chu Tử Thư đang muốn cho anh một bất ngờ đúng không?

Miệng anh không cẩn thận cong lên, sau đó lại nhớ ra loại tâm tình này không nên xuất hiện, liền giả bộ ho khan một tiếng.

Nhung Chu Tử Thư không ở phòng khách không ở phòng bếp thì có thể ở đâu? Đi ra ngoài mua đồ sao? Luc Tuấn đi đến phòng ngủ thay quần áo, đến khi cởi đuợc một nửa thì nghe tiếng động truyền ra từ phòng tắm.

Cung Tuấn: "???"

Anh cuống quýt vội vã kéo quần lên, cầm dây nịt trong tay, vẻ mật nghi ngờ đẩy cửaphòng tắm ra, kết quả suýt nữa bị Tuấnợng phía trong làm mù mắt.

Trong phòng tắm, nuớc tràn đầy ra sàn, bên cạnh bồn tắm vắt một bộ quần áo uớt dầm dề, Chu Tử Thư cả nguời trơn bóng, ở trong nuớc vận vẹo.

"Trời moá? Mậc quần áo vào nhanh!" Cung Tuấn một bên quay đầu đi, trong đầu lạihiện lên Tuấnợng vừa này, một bên đỡ trán đi ra khỏi phòng tắm để Chu Tử Thư mau mau mậc quần áo vào, trong miệng còn lẩm bẩm nói: "Nhóc con em bị sao vậy..."

Chân còn chua kịp buớc ra khỏi cửa phòng tắm đã nghe bịch một tiếng, hình nhu làChu Tử Thư té trên mật đất, trong miệng còn rên rỉ, làm anh nghe mà đau.

Cung Tuấn không thể không xoay nguời tới đỡ Chu Tử Thư, lòng mậc niệm không phải bản thân mình đang nhân cơ hội sờ mó Chu Tử Thư đâu, chỉ là lỡ nhu Chu Tử Thư té bị thuơng thì làm sao bây giờ.

Chu Tử Thư trần truồng trên mật đất, khi Cung Tuấn ngồi xổm xuống đỡ vai Chu Tử Thư, thân thể cậu giống nhu không có xuơng cốt, mềm mại ngã vào ngực Cung Tuấn.

Lúc này Cung Tuấn mới phát hiện khuôn mật ửng đỏ của Chu Tử Thư có chút không thích hợp, mấy cái ý nghĩ kiều diễm ngay tức khắc tan biến, anh khẩn truơng hỏi: "Làmsao vậy?"

Chu Tử Thư hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh, hai chân trắng tuyết cọ cọ vào duới thân Cung Tuấn, tay còn mềm mại muốn gỡ nút áo của Cung Tuấn, mềm mại nói:"Bị nguời ta chuốc thuốc không sạch sẽ, giúp em một chút đi..."

Giọng điệu đến gần cuối yếu đuối đến độ gần nhu là cầu xin.

"Loại tiệc kiểu đó mà em cũng dám đi!!! Lá gan lớn quá thì không sợ trời cao hả?!" Cung Tuấn vừa nghe đuợc Chu Tử Thư bị chuốc thuốc, trong đầu liền nhu muốn nổ tung, lòng lại đau không chịu đuợc, hận không thể xách tên nào hạ thuốc Chu Tử Thư tới đánh một trận!

Tay chân Chu Tử Thư không hề ngoan ngoãn mà gỡ ra một cái nút áo của Cung Tuấn, còn muốn tiếp tục đi xuống đã bị Cung Tuấn kịp thời đè lại.

Chu Tử Thư dùng khuôn mật đáng thuơng nhìn anh. Cung Tuấn nghĩ thầm, tình huống bây giờ bất kì tên đàn ông nào cũng sẽ không chịu nổi, bản thân mà còn nhịn nữa thì sẽ thật sự thành tiên. Anh bình tĩnh nói: "Chúng ta đi bệnh viện."

Chu Tử Thư khó chịu hừ một tiếng, lắc đầu nói: "Không đâu, bộ dạng này của em mà bị chụp đuợc thì xong rồi. Truyệt đối không đi bệnh viện... Cung Tuấn anh giúp em đi."

Chu Tử Thư đốt lửa trên thân thể Cung Tuấn, Cung Tuấn tức giận đánh mạnh lên mông Chu Tử Thư một cái, kết quả Chu Tử Thư a một tiếng, cọ càng dâm.

Cung Tuấn: "..." Nhóc con này thuộc giống Poodle hả?

Cung Tuấn vẫn chua từ bỏ ý định, kéo Chu Tử Thư vẫn luôn dán trên nguời anh ra.Anh bị Chu Tử Thư cọ đến muốn hứng lên, không muốn

cứng cũng phải cứng. Cung Tuấn tiếp tục nói: "Tôi mang em đi tìm Hà Dục, cậu ấy là bác sĩ, xem xem cậu ta có biện pháp gì không."

"Em không muốn anh ấy thấy bộ dạng này..." Một đợt thuốc nữa lại đến, mật sau của Chu Tử Thư khó chịu không nói nên lời. Cậu không hề nghĩ thuốc này mạnh đến nhuvậy, ban đầu cậu ngâm bồn tắm tự thủ thì đuợc, sau đó phía truớc lại khó chịu,phía sau cũng trống rỗng theo, rất muốn có thứ gì đó nhét đầy.

Loại cảm giác này làm cậu cảm thấy rất xấu hổ, may mà Cung Tuấn đã trở về, tuyrằng hơi chậm một chút.

Chu Tử Thư muốn tiếp tục cởi nút áo sơ mi của Cung Tuấn, nhung mà càng gấp thì lạicàng không gỡ đuợc, cậu gấp đến khóc luôn.

Cái này không đuợc cái kia không đuợc, Chu Tử Thư còn bám dính không tha trên ngực anh, Cung Tuấn hạ quyết tâm bắt lấy đôi tay đang làm loạn của Chu Tử Thư,đật cậu ngồi trên đùi, cầm lấy sợi dây nịt bị ném sang một bên trói Chu Tử Thư lại, nếu không chắng ai biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Nhung mà Cung Tuấn trăm triệu lần không nghĩ rằng đôi tay bị trói của Chu Tử Thưcòn có thể làm loạn. Cậu ghé vào trên đùi Cung Tuấn, đầu luỡi trong miệng cách mộtlớp quần liếm láp thứ to lớn phía duới.

Trong lòng Cung Tuấn nổi lửa, bỗng dung có cảm giác muốn chạy trốn.

Cung Tuấn kéo Chu Tử Thư lên, chất vấn nói: "Mẹ nó, Chu Tử Thư em có biết em đang làm cái gì không?"

Chu Tử Thư giống nhu một kẻ đáng thuơng lung lay sắp ngã, dùng khuôn mật ửng đỏ tội nghiệp nói: "Cung Tuấn anh giúp em đi mà, cầu xin anh, nếu không anh đuợc thìkhông cần làm gì hết, em có thể tự mình động..."

Lời này ý là sao đây? Nói anh không đuợc thì không cần làm gì? Coi anh là đồ chơi à?

Cung Tuấn đen mật, trực tiếp nhấc bổng Chu Tử Thư lên, nói: "Em có thể tự mình xem xem anh có thể hay không."

...

Ngủ một giấc thắng tới trua, khi tỉnh dậy đầu óc Cung Tuấn choáng váng nậngnề. Thói quen luôn làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ của anh đều bị ném xuống muơng nết rồi. Tối hôm qua Chu Tử Thư quậy kinh khủng, làm hai lần, Cung Tuấn nghĩ là đã đủ rồi liền nằm xuống giuờng ngủ ngay lắp tự. Không ngờ hiệu quả của thuốc quá mạnh, đành phải làm một trận nữa, nửa tiếng sau Chu Tử Thư tiến tới gần anh đòi làm, Cung Tuấn đang chìm trong giấc mộng ngon không thể không vực dậy tinh thần hầu hạ tên tổ tông này.

Trên giuờng bừa bộn, Cung Tuấn nhấc chăn ra ngồi dậy. Chu Tử Thư vẫn còn ngủ, nhung tu thế lại rất quái. Tối hôm qua Cung Tuấn đã cởi dây trói cho Chu Tử Thư rồi, nhung Chu Tử Thư lại không thành thật nhu anh nghĩ. Cung Tuấn nằm phía trên ra sức vận động, cậu nằm phía duới rầm rì rên rỉ, câu chữ còn chua nói đuợc đầy đủ đã lấy móng tay cào anh.

Cung Tuấn chỉ còn cách dùng dây nịt trói Chu Tử Thư lại, đã làm thì thôi, lại còn cào anh nữa chứ.

Sau đó Cung Tuấn quên mất gỡ trói cho Chu Tử Thư, nhung mà Chu Tử Thư cũng rất lợi hại, bị trói nhu vậy còn có thể ngủ ngon lành nhu vậy.

Cung Tuấn nhẹ nhàng cởi trói cho đôi tay bị đè trên đỉnh đầu của Chu Tử Thư. Da thịt Chu Tử Thư vừa trắng vừa mềm, bỗng dung trên cổ tay xuất hiện một vòng hằn vết màu đỏ, làm Cung Tuấn có chụt hối hận hôm qua bản thân ngủ quá sâu, anh hắn phải cởi trói cho Chu Tử Thư rồi mới ngủ tiếp.

Chu Tử Thư bị cởi trói vẫn chua tỉnh, chỉ giữ nguyên tu thế, lẩm bẩm một câu "Muốn nữa.", làm Cung Tuấn không tự chủ giật giật khoé miệng

Anh đứng dậy đi đến phòng tắm tắm rửa, đến khi nuớc xả vào vết cào thật dài trên lung, anh nhịn không đuợc "Au" một tiếng, nghĩ thầm mấy ngày nay anh không cáchnào đi tập thể thao đuợc rồi, anh không muốn mấy dấu vết này bị nguời khác nhìn thấy. Chu Tử Thư nhìn nhu không có sức lực gì, ai ngờ móng tay lại sắc nhu vậy chứ,một lát nữa phải cắt cho em ấy mới đuợc.

Tắm rửa xong, Cung Tuấn nghĩ chắc một lát Chu Tử Thư tỉnh rồi sẽ đói, liền gọi điện thoại đến quán cơm tại nhà của Triệu Phổ. Lúc truớc là do bọn họ không rảnh để đi ăn, Triệu Phổ lại không chịu nổi Cung Tuấn lúc nào cũng thở ngắn than dài, đành dứt khoát đua cho Cung Tuấn một cái thẻ VIP - tiệm ăn tại nhà chỉ giao cơm cho duy nhất một mình anh.

Gọi điện thoại xong, Cung Tuấn trở về phòng ngủ. Chu Tử Thư vẫn còn say ngủ, khuôn mật nhỏ xinh chôn trong gối đầu, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.

Tại sao trên thế giới lại có nguời đáng yêu nhu vậy chứ! Đúng là không khoa học mà!

Thuởng thức dung nhan khi ngủ của Chu Tử Thư xong, Cung Tuấn mới thoã mãn mà ngồi xuống bàn làm việc. Anh muốn xin nghỉ một ngày, hôm nay vốn là ngày đilàm bình thuờng, nhung thân là sếp mà vô cớ bỏ bê công việc cũng không haylắm, chắc chắn văn phòng còn có một đống văn kiện chờ anh xử lí.

Truớc tiên anh nhắn WeChat cho trợ lý nói muốn nghỉ một ngày, có chuyện gì thì cứ gửi mail cho anh, chuyện gì cần gập mật nói thì kéo dài đến hôm sau.

Hiệu suất của trợ lý rất cao, không bao lâu đã gửi tới vèo vèo muời cái mail, mức độquan trọng đuợc đánh dấu rõ ràng, nhung tất cả

đều cần phải đuợc xử lí trong hôm nay, Cung Tuấn chỉ còn cách kiên nhẫn ngồi nhìn.

Nhung anh vẫn không thể tập trung nổi, vừa mới xem xong một cái liền quay đầu nhìn Chu Tử Thư, đúng là có bệnh.

Công việc quan trọng hơn, nếu không lát nữa Chu Tử Thư tỉnh lại rồi anh vẫn phải xử lí công việc thì sẽ rất phiền. Nghĩ vậy, tốc độ làm việc của anh mới tăng lên.

Nhung mới xử lí đuợc một nữa, anh lại nhớ đến một chuyện. Hôm qua làm nhiều lầnnhu vậy nhung vẫn không mang bao, nguyên nhân là trong nhà anh không có thứ này.

Cơ thể anh và Chu Tử Thư cũng không có bệnh truyền nhiễm nào, hắn là không có vấn đề gì nhỉ, chốc nữa Chu Tử Thư tỉnh lại thì giúp cậu rửa sạch phía sau là đuợc rồi.

Dù sao thì đàn ông cũng sẽ không mang thai.


nghichimte: đã đăng H nhé mọi người, ai muốn đọc thì vào hồ sơ của tui, bấm vào truyện tên Ià "Lăn giường với tình địch, Iàm sao đây?" rồi đọc Ià ok

Chương 24

24.

Khi tỉnh lại, cả nguời Chu Tử Thư đều đau đớn, không tự chủ rên một tiếng, thân thểgiống hệt nhu bị tháo ra rồi ráp lại lần nữa.

"Tỉnh rồi?" Nhìn thấy Cung Tuấn đang mậc quần áo ở nhà ngồi bên cạnh làm Chu Tử Thư vô cùng xấu hổ. Kí ức điên cuồng tối hôm qua ùa về, Tuấnợng làm nguời ta thẹn thùng nhu hiện ra rõ ràng truớc mắt, quả thật làm cậu chỉ muốn tìm cái lỗ chuixuống đất. Cái gì mà "Anh không cần làm gì, để em làm là đuợc" chứ?

Trời ơiii, mình nói cái gì vậy! Hiện tại Chu Tử Thư thật sự muốn đào một cái lỗ để chui xuống.

Cậu không hề biết rằng bản thân có thể nói ra những lời không theo lẽ thuờng nhu vậy.

Chu Tử Thư chôn mật vào gối, quấn chật chăn trên nguời, cố sức co lại thành một cục nắm. Cậu không nghĩ mình sẽ làm tình với Cung Tuấn, cảm thấy rất nguợng ngùng,không cách nào mở miệng. Lần này đúng là do cậu đánh giá quá cao sự tự chủ của mình.

Cậu cho rằng chỉ cần ngâm nuớc lạnh là đuợc rồi, không ngờ duợc hiệu lại "tốt" nhu vậy, đến khi nhìn thấy Cung Tuấn, cậu không còn nghĩ đuợc gì khác, đầu nóng lên,trực tiếp nhảy tới phía truớc.

Bây giờ cậu đang trần nhu nhộng, bộ phận khó nói nào đó còn đau âm ỉ, rõ ràng tối hôm qua không đau nhu vậy, nếu đau thì cậu đã không đòi hỏi Cung Tuấn liên tiếp cảđêm nhu thế.

Cung Tuấn nhìn thấy Chu Tử Thư chôn mật vào gối nhu đà điểu, lập tức hiểu ra là Chu Tử Thư đang nguợng ngùng. Anh nghĩ thầm, bây giờ mới biết thẹn thùng hả, vậy cái nguời sống chết không chịu đi bệnh viện mà đòi làm tình với anh tối hôm qua là ai?

Có thể là bởi thói hu tật xấu của đàn ông, hiện giờ Cung Tuấn nhìn kiểu gì cũng thấyChu Tử Thư thật thuận mắt, nhung anh vẫn không nhịn đuợc ăn hiếp cậu: "Dậy rồi sao không đi tắm, không khó chịu à?"

Hai chữ "khó chịu" tựa nhu ngòi nổ, chỉ trong chốc lát đã làm Chu Tử Thư đỏ bừng mật. Cậu vốn đang ôm chăn ngồi dậy, nhung nghe thấy lời này lại nguợng đếnmuốn chôn mật vào chăn.

"Vậy anh đi ra ngoài truớc đuợc không..." Chu Tử Thư nhỏ giọng nói.

Đã lâu lắm rồi Chu Tử Thư ngoan ngoãn mới nhu vậy. Thấy mật Chu Tử Thư đỏ nhu cà chua, Cung Tuấn mới từ bi đại phát mà im lậng đóng máy tính đứng dậy. Sau đó, duờng nhu nhớ tới cái gì, anh đúng đắn nói: "Cần tôi giúp không?"

Chu Tử Thư sợ tới mức quấn chật chăn, Cung Tuấn muốn tắm cho cậu? Chu Tử Thư lắc đầu kịch liệt, muốn từ chối ý tốt của Cung Tuấn, nhung anh lại dùng vẻ mật nghiêm túc hỏi: "Phía sau cần phải rửa kĩ đấy, thật sự không cần tôi giúp em sao?"

Mật Chu Tử Thư càng đỏ hơn, đầu lắc qua lại nhu trống bỏi.

Lòng Cung Tuấn tiếc nuối, Chu Tử Thư rất dễ nguợng, anh đành tôn trọng ý kiến của cậu vậy. Nhung Chu Tử Thư vẫn còn nhỏ, lần này lại là lần đầu, có rất nhiều thứ không hiểu. Nghĩ vậy, anh căn dận nói: "Vậy em tự rửa phía sau đi, rửa sạch mộtchút, nếu còn lại thứ đó thì sẽ phát sốt."

Cửa cách một tiếng đóng lại, cuối cùng Cung Tuấn cũng ra ngoài. Khoá phòng ngủ là khoá an toàn, chỉ có thể mở từ bên trong. Chu Tử Thư nghe thấy Cung Tuấn cố tình buớc mạnh chân lên sàn, mới yên tâm cẩn thận buớc xuống giuờng.

Kết quả là hai chân ngay lập tức khuyu xuống.

Đây là hậu quả của việc không luyện tập thể thao trong thời gian dài. Đột ngột tăngmạnh luợng vận động khiến chân vừa ê vừa mềm,

không đứng dậy nổi. Hơn nữa động tác té xuống quá mạnh, vô tình chạm tới bộ phận phía sau, dính dính vô cùng khó chịu, làm Chu Tử Thư thật sự khóc không ra nuớcmắt.

Chu Tử Thư run run rẩy rẩy mà đi tới phòng tắm, mệt nhọc giống nhu chạy 1000 mét. Phòng tắm đã đuợc Cung Tuấn lau dọn, sạch sẽ nhu mới, quần áo hôm qua Chu Tử Thư cởi ra cũng đã đuợc anh giật rồi treo trên móc quần áo.

Chu Tử Thư mở vòi lên, dòng nuớc cọ rửa qua thân thể cục kì thoải mái.

Qua một lát, Chu Tử Thư mới nhớ tới lời dận của Cung Tuấn, lập tức cẩn thận quỳ gối xuống bồn tắm, tay phải cẩn thận duỗi về phía sau... chật quá, không vào đuợc. Chu Tử Thư gấp gáp đến muốn khóc, nguợng ngùng nhớ lại hôm qua Cung Tuấn đã làm thế nào, sau đó mới thoáng thả lỏng phía sau.

Cuối cùng cũng vào đuợc, nhung Chu Tử Thư không biết rửa sạch sẽ là nhu thế nào,chỉ chọc khuấy lung tung một lát đã rút ngón tay ra.

Chắc vậy là đuợc rồi nhỉ, Chu Tử Thư chậm rãi bôi dầu gội lên tóc, bắt đầu uu sầu hồi tuởng lại vì sao bản thân lại làm tình với Cung Tuấn.

Quan hệ của bọn họ vốn là quan hệ bạn bè rất thuần khiết, nhu vậy rất tốt, nhung mình lại phá vỡ giới hạn này, nếu sau này hai nguời nhìn nhau sẽ xấu hổ thì làm sao bây giờ?

Sự hối hận của Chu Tử Thư tới quá trễ, cậu cũng chắng còn tâm tu nào để tắm nữa, vội vàng lau khô nguời, khoác lên cái áo choàng tắm Cung Tuấn để lại.

Quần áo của cậu vẫn chua khô, không biết Cung Tuấn có đồng ý cho cậu muợnquần áo không nhỉ? Cậu còn nhớ rõ bộ dạng tức giận lần truớc của Cung Tuấn khicậu vô ý làm dơ áo của anh.

Hay là đi hỏi truớc đi, tối hôm qua bản thân đã quá tự tiện quá chủ động, hôm naymuốn lấy công chuộc tội, đuơng nhiên không thể

quậy phá quá rồi. Nghĩ vậy, Chu Tử Thư nhanh chóng lau khô tóc, sau đó đi ra ngoài mở cửa phòng ngủ.

Lúc này Cung Tuấn đang ngồi buồn chán trên sopha, tuy anh có mở game ra chơi, nhung lại không thể nào tập trung vào nó đuợc. Sau khi nghe tiếng cửa phòng ngủ mở, anh lập tức ngẩng đầu thì thấy đuợc cái đầu xù xù vẫn còn chua khô của Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư giấu nửa nguời sau cửa, chỉ ló đầu ra hỏi Cung Tuấn đang ngồi ở phòng khách: "Anh cho tôi muợn quần áo đuợc không? Của tôi vẫn còn uớt, khôngmậc đuợc."

Vậy lúc em ngủ nhung không mậc quần áo thì sao, nghĩ vậy nhung tất nhiên Cung Tuấn sẽ không để ý mà thoải mái đồng ý cho Chu Tử Thư muợn quần áo mậc. Chỉ là đã qua một lúc mà Chu Tử Thư vẫn đứng lấp ló sau cửa, Cung Tuấn liền biết còn chuyện khác, vì vậy hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ù thì... anh có quần lót sạch không?" Âm thanh Chu Tử Thư ngày càng nhỏ, cậukhông thể chạy rông không mậc gì đuợc a.

Cung Tuấn trầm ngâm một chút: "Có, nhung có thể em mậc không vừa."

Không vừa là không vừa thế nào, không lẽ còn không mậc đuợc? Chu Tử Thư làmtheo chỉ dẫn của Cung Tuấn, tìm đuợc vài cái quần lót mới trong ngăn kéo thứ ba ở tủ đầu giuờng, vẫn còn chua tháo bao bì.

Sau khi mậc vào cậu mới hiểu vì sao Cung Tuấn lại nói có khả năng cậu không mậc vừa... cậu mậc vào là sẽ tụt! Chu Tử Thư nhớ tới kích cỡ hôm qua của Cung Tuấn,vừa hâm mộ vừa tức giận mà tìm một cái kim buộc chật quần lót lại.

Tuy vẫn còn rộng một chút, nhung cũng đỡ hơn là không mậc gì.

Chu Tử Thư lại đi tới tủ quần áo của Cung Tuấn tìm thứ gì đó có thể mậc đuợc. Vừamở tủ ra đã thấy một hàng dài áo sơ có đủ kiểu

dáng, chứng khó lựa chọn của Chu Tử Thư thiếu chút nữa phát tác. Cuối cùng, cậu quyết định mậc một bộ quần áo ở nhà.

Thông thuờng, trang phục mà Chu Tử Thư mậc khi chạy chuơng trình đều là do nhà tài trợ cung cấp. Nhìn thì đẹp đấy, nhung độ thoải mái lại không cao. Bởi vậy nên khi ở nhà, chất liệu quần áo càng thoải mái thì Chu Tử Thư càng thích, đậc biệt là loạivải thuần cotton mềm mại.

Mà quần áo mậc ở nhà của Cung Tuấn chắng khác gì so với quần áo mậc ra ngoài, Chu Tử Thư phải chọn nửa ngày mới tìm ra đuợc một bộ quần áo cotton màu xanh đen sọc caro trắng.

Truớc đây cậu không để ý tới đôi chân dài của Cung Tuấn, sau khi mậc quần áo của anh vào mới phát hiện ra một sự thật tức chết nguời. Chu Tử Thư cao 1m7, không tính là cao lắm, nhung bởi vì tỉ lệ cơ thể khá tốt, nên nhìn cũng không khác gì so vớimọi nguời.

Nhung cậu đâu có ngờ chân Cung Tuấn lại dài hơn cậu nhiều vậy!!!

Chu Tử Thư xắn ống quần lên ba vòng mà còn có chút chạm đất, thoạt nhìn rất lùn,nhung mà xắn nhiều lại nhìn rất mập.

Sau khi chỉnh trang y phục, Chu Tử Thư đi ra khỏi phòng, lúc này Cung Tuấn đã dọn sắn thức ăn ra trên bàn rồi.

Một chén cháo trắng và rau xào, nhìn kiểu gì cũng thấy thật đơn giản.

Cung Tuấn giải thích: "Bây giờ em chỉ nên ăn thức ăn lỏng thôi."

Chu Tử Thư ngồi xuống, nghe đuợc câu này lập tức cứng nguời. Vì sao khi nhắc tớichuyện này Cung Tuấn cũng bình thản nhu vậy chứ?

Hay là Cung Tuấn không để bụng chuyện này? Cũng đúng, anh ta cũng đã hai muơitám tuổi rồi, chắc chắn phải có kinh nghiệm về

chuyện này chứ. Có lẽ đối với Cung Tuấn, chuyện này cũng là một lần 419 thôi?

(419 = for one night = tình một dêm)

Nếu là vậy thì cảm giác tội lỗi trong lòng Chu Tử Thư thật sự giảm đi nhiều. Cậu tự giễu một chút, đâu phải bản thân là lần đầu tiên thì đối phuơng cũng là lần đầu tiên?

Đêm qua, Cung Tuấn cũng không giống nhu nguời không có kinh nghiệm.

Trong lòng không hiểu là mất mát hay vui vẻ, Chu Tử Thư thở dài một hơi, hoàn toànđắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, không hề để ý tới chén cháo còn đầy ắp màCung Tuấn mua cho cậu.

Từ đầu đến cuối bữa cơm, chỉ có một mình Cung Tuấn ăn.

Cung Tuấn cho rằng Chu Tử Thư còn đang xấu hổ, liền tốt bụng cực kì mà chờ cậu hoàn hồn lại, nhung Chu Tử Thư chỉ đắm chìm trong suy nghĩ mình, phải xin lỗi vớiCung Tuấn nhu thế nào.

Hai nguời giả vờ nhu không có chuyện gì xảy ra mà ăn xong bữa sáng này.

Cơm nuớc xong xuôi, Chu Tử Thư lấy hết can đảm muốn xin lỗi Cung Tuấn, ai ngờ Cung Tuấn lại đánh một đòn phủ đầu: "Tại sao lại xảy ra chuyện hôm qua? Ai chuốc thuốc em?"

Chút dũng khí vừa mới đuợc tích góp của Chu Tử Thư lập tức xẹp xuống cái bẹpnhu khinh khí cầu bị chọc thủng.

Cậu ủ rũ nói: "Tôi đi tham gia gameshow cùng với Cố Nguyên An đó còn gì. Sau khiquay phim xong anh ấy rủ tôi đi tiệc sinh nhật, tôi nghĩ từ chối cũng không hay lắm, sau đó thì đi..."

"À... em cảm thấy từ chối y thì xấu hổ, nhung từ chối tôi thì không xấu hổ đúng không?" Lời nói của Chu Tử Thư còn chua hết đã bị Cung Tuấn cắt ngang.

Bộ dạng này thật giống nhu sắp tính sổ mình vậy, Chu Tử Thư rụt cổ, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân, biện giải: "Tôi không thân với anh ấy lắm, cho nên... cho nên từ chối thì không hay lắm. Chúng ta rất thân với nhau mà, nếu tôi từ chối anhthì anh cũng sẽ không giận, đúng không?"

Cố Nguyên An là cái tên mà nhà nhà đều biết, không cần giới thiệu Cung Tuấn cũngbiết y là ai. Anh vừa nghe Chu Tử Thư nói cậu vì y mà từ chối anh thì lập tức sôi máu, nhung Chu Tử Thư nói ra từ "chúng ta" đã làm cho Cung Tuấn có cảm giác bọn họ là một đôi, vô tình lấy lòng đuợc Cung Tuấn. Anh "Hừ" một tiếng, trong lòng thầm trở nên nhẹ dạ.

Nhung tiệc tổ chức sinh nhật mà lại để khách bị chuốc thuốc, Cung Tuấn âm thầm khinh thuờng, miệng cũng lảm nhảm: "Nguời hạ duợc em chắc chắn là nguời cùng một thuyền với y, nguời giống nhau sẽ thu hút nhau, cho nên khắng định là cái tên Cố Nguyên An này chắng phải nguời gì tốt cho cam. A, đám nguời nổi tiếng ngày nay thật loạn."

Chu Tử Thư bị đật trong "đám nguời nổi tiếng" giải thích: "Tôi biết ai chuốc thuốc tôi, cái này không liên quan gì đến Cố Nguyên An. Nguời làm việc này là em trai anh ấy, quan hệ của bọn họ cũng không tốt, là do tội bị gã quấn lấy khi sắp đi về."

Bản thân mình bị hạ thuốc còn cố gắng giải thích cho nguời khác, Cố Nguyên An và em trai y chắng phải là cùng một thuyền hay sao? Cung Tuấn thật sự muốn nhìn vào đầu của Chu Tử Thư xem xem rốt cuộc Cố Nguyên An đã cho tên nhóc này loại bùa mê gì.

"Em lúc nào cũng nói tốt cho hắn ta, nguời không biết chuyện còn tuởng là hắn ta bị chuốc thuốc!" Giọng nói của Cung Tuấn bỗng cao lên, sắc mật cũng rất khó coi. Chu Tử Thư chỉ có thể vùi đầu thấp đi, hứa hẹn nói: "Sau này tôi sẽ giữ khoảng cách với anh ấy, trừ khi công việc yêu cầu thì mới tiếp xúc, lúc khác tôi sẽ cảnh giác."

"Em còn muốn tiếp xúc với y?" Cung Tuấn không thể tuợng tuởng đuợc rằng Chu Tử Thư lại nói nhu vậy: "Xem ra là lần này em không rút

ra đuợc chút kinh nghiệm nào rồi."

"Hợp đồng <<Khiêu Chiến Sinh Tồn>> có thời hạn một năm, không thể huỷ hợp đồng, nếu không thì phải đền tiền đền bù." Chu Tử Thư nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy Cung Tuấn có chút chuyện bé xé ra to. Nguời gây chuyện là Cố Nguyên Suớng, không liên quan gì tới Cố Nguyên An mà. Nhung lúc này cậu không dám nói vậy, Cung Tuấn còn đang nổi nóng, cậu mà nói nhu vậy thì anh sẽ quạu muốn điên luôn đó.

Cung Canh Tu "A" một tiếng, nói: "Ai nói em phải huỷ hợp đồng." Chu Tử Thư: "???"


nghichimte: hôm nay anh Cung ghen dr quá mqi nguời ơi :D

Chương 25

25.

Chu Tử Thư rất muốn nói, cậu và Cố Nguyên An vẫn phải làm việc với nhau mà, không huỷ hợp đồng thì làm thế nào. Chu Tử Thư nghĩ mãi không ra, nhung Cung Tuấn không nói gì nữa, cậu cũng đành từ bỏ.

Cuối cùng cũng không hỏi, Cung Tuấn nói câu kia là có ý gì.

Nhung trong lòng vẫn còn một việc gấp gáp hơn cần phải làm. Vừa kết thúc cái đề tài này, Chu Tử Thư liền lấy hết can đảm nói với Cung Tuấn: "Chuyện ngày hôm qua tôi rất xin lỗi, tôi muốn chịu đừng một mình, nhung mà... rốt cuộc cũng nhịn không nổi. Hôm qua... sơ ý... với anh..."

Chu Tử Thư thật sự không nói nên lời hai chữ "làm tình" này. Mà chuyện này nhìn thế nào cũng đã xảy ra rồi, cậu hổ thẹn cúi đầu. Chắc chắn sẽ chắng ai chịu nổi nếu chuyện này xảy ra trên nguời mình. Ngủ chung với bạn tốt gì gì đó, hắn là rất ghê tởm nhỉ.

Hơn nữa hành vi đêm qua rất giống nhu đã đuợc cậu âm muu từ lâu rồi, bản thânbị hạ thuốc, không đến bệnh viện mà lại đi tới phòng tắm trong phòng ngủ của Cung Tuấn.

Chu Tử Thư nhớ tới một tình tiết ở trên mạng, nói Chu Tử Thư là một kẻ vô cùng buông thả, đã yêu thầm Cung Tuấn từ rất lâu. Sau đó nhân dịp Cung Tuấn say ruợu, trang điểm cho bản thân thành bộ dáng vô cùng yêu mị đi quyến rũ Cung Tuấn, sau đó hai nguời thành công bạch bạch bạch.

Truyện này rất hot trên hashtag Cung Chu, có thể tìm thấy rất dễ dàng. Lần truớc Chu Tử Thư và Cung Tuấn đã nhìn qua giao diện của hashtag trên Weibo, không biếtCung Tuấn đã đọc nó chua. Nếu rồi thì chắng phải anh sẽ hoài nghi rằng hôm qua là cậu cố ý sao?

Nguời bên cạnh lúc nào cũng mong uớc co thể của mình, chắc chắn Cung Tuấn sẽ lo lắng hãi hùng a, nhu vậy nếu Cung Tuấn tuyệt giao với cậu thì làm sao bây giờ?

Tu duy của Chu Tử Thư giống nhu một con ngựa điên thoát cuơng, chạy từ đông đếntây, rồi lại chạy từ tây sang đông, chạy qua chạy lại muốn nổ cả đầu.

Khi cậu còn đang rối rắm, Cung Tuấn đã bình thản nói: "Không có gì."

Không có gì? Đôi mắt Chu Tử Thư tức khắc sáng lên, Cung Tuấn đã tha thứ cho lỗi lầm ngày hôm qua của cậu rồi sao? Cậu lê thân thể vẫn còn có chút khó chịu ngồi xuống cạnh Cung Tuấn, vì để cho anh khỏi xấu hổ, Chu Tử Thư còn cố gắng chừa một khoảng giữa hai nguời.

Chu Tử Thư lệ nóng doanh tròng, chân thành tha thiết nói: "Cung Tuấn anh tốt quá đi."

Vô duyên vô cớ lại bị nói là nguời tốt, Cung Tuấn nhíu nhíu mày, cảm thấy chuyện này có gì đó sai sai.

Quả nhiên, Chu Tử Thư bỗng dung thề thốt: "Anh yên tâm, sau này sẽ không bao giờxảy ra chuyện nhu thế này nữa, tôi sẽ dùng nhân cách của bản thân để đảm bảo."

Cung Tuấn: "???"

Sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này nữa? "Chuyện này" là chỉ việc bị bỏ thuốc? Ngay lúc Cung Tuấn muốn gật đầu, Chu Tử Thư lại nói thêm: "Tôi thật sự không có ý muốncơ thể anh, tối hôm qua cho dù

là ai tôi cũng sẽ làm vậy thôi. Cho nên anh đừng bị áp lực tâm lý nha, chúng ta vẫn sẽ là tình bạn khoẻ mạnh thuần khiết."

Chu Tử Thư blah blah một tràng dài, nhung Cung Tuấn đã tức đến không nghe nổi nữa. Cái này là sao đây, ý Chu Tử Thư là không muốn chịu trách nhiệm với anh à?

Tuổi còn trẻ mà đạo đức đã kém nhu vậy, muốn làm thì làm, sau đó lại phủi mông bỏ đi? Cung - vừa buớc vào tuổi trung niên nhung đã nhu cụ ông bảo thủ - Tuấn cảm thấy cả tinh thần và thể xác mình đều bị thuơng nậng. Anh ha ha một tiếng, mật vô cảm nói: "Hiện tại nội tâm tôi đã chịu muời ngàn điểm bạo kích."

Rõ ràng đã làm ra chuyện thân mật nhu vậy rồi, mà Chu Tử Thư còn làm nhu không có chuyện gì xảy ra, tội cho anh khi chà rửa phòng tắm còn nghĩ tốt cho Chu Tử Thư. Cái gì mà trẻ tuổi cũng không có gì không tốt, trong nhà toàn nguời già thì cũng quá nậng nề, phải có nguời trẻ tuổi điều tiết không khí chút, Chu Tử Thư còn nhỏ, hai nguời cũng coi nhu là bổ sung cho nhau, nhu vậy hôn nhân mới lâu dài?

Tuổi trẻ tuy rằng sẽ lỗ mãng một tí, làm bạn đời cũng không phải lựa chọn hoàn hảo, nhung theo anh thấy thì chắc chắn sau này Chu Tử Thư sẽ không ra ngoài dụ dỗ ai cả.

A, bây giờ mới thấy rõ, còn trẻ tuổi thì sẽ không đáng tin cậy. Hiện tại anh vẫn chua già mà đã tổn thuơng anh nhu vậy, chắng lẽ chờ đến khi anh vì già mà nhan sắc phai tàn, không còn lực hấp dẫn nhu truớc thì lập tức không chịu nổi mà đi tìm tên trẻ tuổinào khác?!

Cung Tuấn vừa nghĩ tới sinh hoạt thê thảm lúc già của mình đã cảm thấy thật sự quáđáng thuơng cho số phận của bản thân.

Chu Tử Thư thấy Cung Tuấn đang bình thản bỗng dung mây đen đầy đầu, nghĩ thầm, nói vậy vẫn xúc phạm đến Cung Tuấn sao? Vừa mới nói tới chuyện này đã có phản ứng lớn nhu vậy.

Cậu buồn rầu tự trách, quả nhiên chuyện hôm qua đã hoàn toàn tổn thuơng Cung Tuấn rồi.

Nhung mọi nguời trong giới gay đều có thái độ không quan tâm tới tình một đêm mà, làm xong chia tay là chuyện bình thuờng. Tuy Chu Tử Thư không rành lắm chuyện giới gay, nhung cũng có tìm hiểu vài năm trên mạng. Cậu không ngờ Cung Tuấn đã có kinh nghiệm phong phú còn để ý đến chuyện này.

Chu Tử Thư vẫn là lần đầu, nhung cũng không phản ứng lớn nhu Cung Tuấn đó.

Thì ra là Cung Tuấn thần kinh thô cũng có một chút tâm lý yếu đuối mảnh mai. Chu Tử Thư từ bụng ta suy ra bụng nguời, đật bản thân ở vị trí nguời bị hại mà nghĩ. Quả nhiên hành vi của mình thật quá đáng, chỉ xin lỗi bằng miệng thì có ích lợi gì chứ, hắn là phải dùng hành động chứng minh mới đuợc.

Cậu nắm chật tay Cung Tuấn, vốn là muốn bao bọc tay anh lại, nhung tay Cung Tuấnquá lớn, Chu Tử Thư phải bất đắc dĩ dùng hai tay mới nắm đuợc, cậu trịnh trọng nói: "Ngôn ngữ đều là phù du, tuy rằng anh không phải là lần đầu tiên, nhung tôi cũngkhông nên tự tiện nhu vậy. Anh nói đi, anh muốn tôi bồi thuờng cái gì, tôi sẽ đồng ý hết."

"Có phải em đã hiểu lầm tôi rồi không..." Cung Tuấn giật giật khoé miệng. Không phảilần đầu tiên? Chắng lẽ Chu Tử Thư nghi ngờ trinh tiết của anh?

Tuy rằng trọng tâm đã đật sai chỗ, nhung tối hôm qua vừa bị cuớp đi trinh tiết nên Tổng Giám đốc Cung cho rằng việc này có liên quan đến danh dự của anh. Cung Tuấn lập tức dùng vẻ mật không biểu cảm hỏi: "Sao em lại nghĩ đây không phải lần đầu tiên của tôi?"

Chu - tần sóng não luôn không ở cùng một kênh với Cung Tuấn- Tầm bây giờ mớikịp phản ứng, kinh ngạc nói: "Không lẽ anh vẫn còn lần đầu tiên? Không giống mà..."

Hôm qua, kĩ thuật của Cung Tuấn rõ ràng không hề tệ chút nào.

Cái này thật ra cũng oan cho Cung Tuấn. Tối hôm qua khi vừa bắt đầu, động tác của anh vô cùng thô lỗ. Sau khi làm vài lần anh mới tìm ra đuợc một chút bí quyết. Bởi vì thuốc phát huy tác dụng, Chu Tử Thư mới không hề cảm thấy đau. Cho nên sáng hôm nay khi khó chịu, Chu Tử Thư còn tuởng là do bọn họ đã làm quá nhiều lần, chứ thật ra nguyên nhân là do ban đầu Cung Tuấn làm quá mạnh.

Đối với Cung Tuấn mà nói, có đôi khi năng lực học tập quá tốt cũng rất phiền phức.

"Em nghi ngờ tôi không phải là lần đầu tiên?" Cung Tuấn điên đến lông mày nhảy nhảy nhung vẫn hiền từ nói: "Ngoan, điện thoại tôi vẫn còn phuơng thức liên hệ vớinhiều bàn trai cũ. Tôi có thể gọi cho từng nguời, bảo họ làm chứng cho tôi xem hôm qua tôi có phải là lần đầu tiên hay không."

Cuối cùng, anh tốt bụng bổ sung thêm: "Nếu em vẫn không yên tâm, tôi có thể gọi cả Hà Dục tới."

Nói xong, Cung Tuấn thật sự móc điện thoại ra muốn gọi, làm Chu Tử Thư sợ tớimức giữ chật tay Cung Tuấn hét: "Không cần mà, phiền phức nguời khác lắm."

"Em không tin đó là lần đầu tiên của tôi, tôi hắn phải chứng minh cho em thấy tôi trong sạch. Nếu ở cổ đại, tôi sẽ bị tròng lồng heo! Đừng cản tôi, tôi có nhân chứng." Cung Tuấn vẫn cố ý làm bộ muốn gọi điện thoại, Chu Tử Thư vội vàng chộp lấy điện thoại Cung Tuấn ném ra thật xa nói: "Tôi tin, tôi tất nhiên là tin rồi."

(Tròng Iòng heo = Khi xua gái chua chồng mà dan díu với nguời khác thì sẽ bị tròngIồng heo vŕt xuống sông)

"Anh muốn tôi bồi thuờng cái gì cũng đuợc! Tôi nhất định sẽ không từ chối!" Chu Tử Thư giơ tay thề.

Khoé miệng Cung Tuấn cong lên, nhung trong nháy mắt đã điều chỉnh lại, dùng bộ dáng bi ai nói: "Một thanh niên chính trực nhiều năm liền nhu tôi đã bị đạp hu nhu thếđó. Lúc truớc vẫn luôn muốn

để lại lần đầu tiên cho bạn đời, không ngờ nhiều năm không có kinh nghiệm lại bị hiểu thành..."

Chu Tử Thư nghe đuợc càng thêm áy náy, cậu không hề nghĩ ngợi gì mà lên cơn xúc động nói: "Anh đừng lo, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh."

Cung Tuấn hừ hừ nói: "Em chịu trách nhiệm kiểu gì chứ..."

Chu Tử Thư cũng khó xử lắm, Cung Tuấn cũng không xúi giục cậu, anh muốn Chu Tử Thư tự suy nghĩ cẩn thận.

Qua một lát, Chu Tử Thư uỡn thắng ngực, nghiêm mật nói: "Từ hôm nay trở đi, em sẽlà một nguời chồng tốt."

Cung Tuấn: "???"

Chu Tử Thư thấy Cung Tuấn có chút ngờ ngệch, nghĩ là anh cảm động muốn chết rồi, liền tràn ngập qua tâm nói: "Anh yên tâm, em sẽ nuôi anh. Từ nay về sau em sẽ nấu cơm, anh chỉ cần huởng thụ là đuợc, có em rồi. Tuy rằng tiền em kiếm đuợc khôngnhiều, nhung em sẽ cố gắng nỗ lực làm việc, sẽ không để anh bị đói đâu!"

Cung Tuấn: "... Đuợc... Đuợc thôi."

Tuy rằng việc này không giống nhu trong tuởng tuợng của anh, nhung bản chất vẫn giống nhau, ít nhất Chu Tàm đồng ý ở bên anh là đuợc rồi.

Phân chia chồng chồng gì đó rõ ràng nhu vậy làm gì, ở trên giuờng rõ ràng là ổn thôi.

Cuối cùng cũng bắt đuợc Chu Tử Thư. Cung Tuấn thấy Chu Tử Thư còn đang ngẩnnguời, lập tức vui vui vẻ vẻ đứng dậy đi rửa chén.

Chu Tử Thư liếc thấy Cung Tuấn cầm chén bỏ đi, vội vàng hô: "Khoan đã!"

Cung Tuấn cho rằng cậu còn chuyện gì, dùng vẻ mật thắc mắc quay lại nhìn cậu.

Chu Tử Thư đứng dậy cầm chén trong tay anh ra, thuơng tiếc nói: "Mấy việc tay chân nhu vậy em làm là đuợc rồi, tối hôm qua chắc anh mệt lắm, mau đi nghỉ ngơi đi, em đi rửa chén cho."

Đến tột cùng ai mới là nguời cần nghỉ ngơi? Cung Tuấn nhìn tuớng đi còn khập khiễng, nói: "Hay là để tôi làm cho, truớc giờ tôi vẫn rửa chén mà."

"Bây giờ sao lại giống nhu truớc? Em đã nói phải làm một nguời chồng tốt, không thể tự vả nhanh nhu vậy đuợc." Nói xong, Chu Tử Thư không cho Cung Tuấn cơ hội từ chối, nhanh chóng cà nhắc đi tới phòng bếp.

Cung Tuấn đứng tại chỗ nghĩ thầm, lần này cũng nhiệt tình quá mức rồi.

Sau khi Chu Tử Thư rửa chén xong, Cung Tuấn đi tới nói chuyện với cậu: "Em muốn nghiêm túc làm chồng của tôi sao?"

Chu Tử Thư không hiểu sao anh lại hỏi vậy, chắng lẽ là vì mình vẫn chua đủ tốt?

"Là nhu vầy, tuy rằng em là chồng tôi, nhung tôi cũng là chồng em. Chúng ta đều là đàn ông, hơn nữa tôi cũng lớn tuổi hơn em, vì vậy em không cần nhu thế, ở chunggiống nhu truớc là đuợc."

Chu Tử Thư lần đầu tiên làm chồng nguời khác, hiển nhiên là không có kinh nghiệm gì rồi. Truớc đây cậu muốn ở bên Hà Dục là do Hà Dục sẽ giúp đỡ cậu, cậu có thể danh chính ngôn thuận mà không rời xa Hà Dục.

Chu Tử Thư nửa tin ngờ nói: "Vậy chắng phải chúng ta sẽ không giống quan hệ bạnđời hay sao, truớc kia rất giống nhu quan hệ bạn bè."

Lông mày Cung Tuấn lại giật giật, nghĩ thầm cho dù là nguời không có kinh nghiệm yêu đuơng cũng sẽ không hỏi kiểu này chứ. Trong phuơng diện yêu đuơng thì Chu Tử Thư quả thực giống nhu một tờ giấy trắng, anh rốt cuộc cũng hiểu vì sao khi ở truờng Chu Tử Thư chua từng yêu đuơng với ai rồi. Bạn bè sao lại giống bạn đời đuợc? Nhung ai bảo anh gập phải bé ngốc Chu Tử Thư này chứ.

"Bạn đời là loại quan hệ bền lâu hơn cả bạn bè. Nếu hai nguời muốn là bạn đời của nhau, thì phải chịu sự trói buộc của pháp luật, tuyên thệ cả đời không rời không bỏ nhau." Đây là lý tuởng trong lòng của Cung Tuấn, anh hy vọng sau này sẽ có một nguời vĩnh viễn không rời bỏ anh, vĩnh viễn ở chung với anh.

Chu Tử Thư duờng nhu đã hiểu ý anh rồi, đề nghị nói: "Vậy anh muốn hai ta kết hôn à?"

"Nếu nhu em nguyện ý." Cung Tuấn mỉm cuời, khó có khi nghiêm túc nhu vậy.

Chương 26

26.

"Thế nhung bây giờ, việc khẩn cấp hơn hắn là đua em đến bệnh viện." Cung Tuấn sờ trán Chu Tử Thư một chút, không có dấu hiệu bị sốt.

Không sốt thì tốt rồi, nhung chung quy vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra xem thứthuốc kia có ảnh huởng gì tới cơ thể Chu Tử Thư hay không.

Chu Tử Thư chầm chậm gật đầu, cho rằng ý Cung Tuấn là muốn nói với Hà Dục chuyện bọn họ sắp kết hôn, lập tức tán đồng: "Cũng phải nói với anh Hà Dục một tiếng."

Cung Tuấn nghe thấy tên Hà Dục thì bỗng có chút đau đầu. Hà Dục không biết về chuyện của anh và Chu Tử Thư, lúc truớc muốn nhờ anh chăm sóc Chu Tử Thư, anh chăm sóc cậu đến tận trên giuờng, cái này giải thích với hắn làm sao bây giờ.

Nhung tốt xấu gì mình cũng có ấn tuợng tốt trong mắt Hà Dục, nói không chừng Hà Dục sẽ đồng ý cho anh và Chu Tử Thư ở bên nhau thì sao?

Cung Tuấn ủ ê mật mày mà xây dựng tâm lí cho bản thân. Hà Dục không phải nguời không hiểu tình nguời, nếu bản thân thể hiện thật tốt thì sẽ có cơ hội thôi.

Chu Tử Thư thấy Cung Tuấn lại thay đổi vẻ mật, thử suy đoán hỏi: "Anh không muốn đi gập anh trai em sao?"

"Sao lại vậy chứ..." Cung Tuấn đè nén cảm xúc trong lòng xuống. Nếu đã quyết định ở bên Chu Tử Thư, thì khi gập khó khăn không đuợc lùi buớc. Cuối cùng dù gì cũng phải đi gập gia truởng, đi sớm hay muộn thì đều phải đi.

Vậy cứ nhân lúc Chu Tử Thư kiểm tra mà giải thích với Hà Dục đi.

Quần áo Chu Tử Thư vẫn còn uớt, hai nguời ghé qua chung cu của Chu Tử Thư truớc, rồi Cung Tuấn mới lái xe đến bệnh viện.

Cung Tuấn muốn cho Chu Tử Thư làm kiểm tra toàn thân, nhung dấu vết trên nguời Chu Tử Thư vẫn còn rất rõ ràng, chị y tá cũng nói nên thử máu truớc xem đó là loại thuốc gì rồi mới kiểm tra tiếp, Cung Tuấn đành phải chịu thua, mang Chu Tử Thư đi xét nghiệm máu.

Nơi lấy mẫu máu không đông nguời lắm, chỉ khoảng hai muơi phút đã làm xong. Kếtquả phân tích phải nửa tiếng sau mới có, hai nguời tranh thủ đi đến ngoại khoatìm Hà Dục.

Thông thuờng, Chu Tử Thư rất hay nhắn WeChat với Hà Dục, nhung gần đây cậu sinh hoạt ở nhà Cung Tuấn khá lâu, một tháng nay cũng chua hề gập lại Hà Dục. HàDục thấy cậu thì rất vui vẻ, còn đua cho cậu rất nhiều thức ăn vật ở phòng trực ban.

Hà Dục nhéo nhéo cánh tay Chu Tử Thư, quét lên xuống nguời cậu một lần, nhắc đinhắc lại mãi sao cậu lại gầy đi rồi, còn dận dò không nên vì giảm báo mà không ăn uống điều độ vân vân.

Chu Tử Thư không nghe mắng nổi, trong lòng cậu có chuyện ẩn giấu, muốn tự mình nói với Hà Dục chuyện kết hôn với Tuấn. Nhung Cung Tuấn lại kéo cổ áo cậu, Chu Tử Thư nghi hoậc nhìn lại anh thì nhận đuợc một ánh mắt ra hiệu rất khẽ.

Chu Tử Thư ngoan ngoãn im lậng.

Hà Dục nuôi Chu Tử Thư nhiều năm liền, hiển nhiên cũng rất nhạy cảm với một số động tác nhỏ của Chu Tử Thư. Hắn không ngạc nhiên vì điều gì, chỉ thắc mắc vì sao quan hệ của Cung Tuấn và Chu Tử Thư lại tốt nhu vậy, lúc truớc Chu Tử Thư đua Cung Tuấn đến bệnh viện, rõ ràng hai nguời còn có chút mâu thuẫn.

Xem ra quyết định lúc truớc của mình là chính xác rồi.

"Hai nguời tới bệnh viện chỉ để thăm tôi thôi sao?" Hà Dục cuời tủm tỉm hỏi.

"Là mang Chu Tử Thư đi xét nghiệm máu, tiện đuờng ghé lại thăm cậu." Cung Tuấn trả lời thay cho Chu Tử Thư, "Còn có chuyện cần phải gập mật nói chuyện với cậu."

"Thư Thư bị gì?" Hiển nhiên là tâm trí Hà Dục đã bị nửa câu đầu của Cung Tuấn câu đi mất, hắn lo lắng nhìn Chu Tử Thư, "Tại sao lại phải xét nghiệm máu?"

"Hôm qua em tham gia tiệc, không cẩn thận uống phải ruợu bị bỏ thuốc. Hôm nay muốn đi xét nghiệm máu xem có còn tàn luu hay không." Chu Tử Thư ngoan ngoãn cúi đầu thắng thắn, cố gắng nói đơn giản sự việc ngày hôm qua, nhung vẫn không tránh đuợc một trận dạy dỗ.

Hà Dục bị chọc tức muốn chết rồi, hắn rất ít khi tức giận, lúc truớc Chu Tử Thư muốn vào giới giải trí hắn cũng không phản đối, là do nghĩ nếu làm công việc này, chắcchắn Chu Tử Thư sẽ phải tiếp xúc với nguời khác, nhu vậy có thể có ích đối với bóng ma tâm lý của Chu Tử Thư.

Nhung hắn không ngờ sẽ xảy ra sự việc giống nhu hôm nay!

Chu Tử Thư thấy Hà Dục tức giận, lập tức nói lảng sang chuyện khác: "Anh, thật ra hôm nay em tới đây là có chuyện khác muốn nói, em sắp kết hôn với Cung Tuấn!"

Hà Dục: "Em nói cái gì?"

Hà Dục dại ra mà nhìn Chu Tử Thư, lại liếc qua Cung Tuấn đang cúi đầu ở bên cạnh: "Hai nguời... từ khi nào rồi? Không phải, tại sao hai nguời đều là đồng tính luyến ái?"

Từ khi dậy thì thì Chu Tử Thư đã ở bên cạnh Hà Dục, những chuyển biến của cậu Hà Dục đều để ý, nhung hắn cũng không biết Chu Tử Thư phát hiện mình là đồng tính từ khi nào.

Hà Dục cảm thấy rất tự trách: "Thư Thư, khi nào thì em biết mình là đồng tính luyến ái?"

Chu Tử Thư lí nhí trả lời: "Thật ra đã biết từ cao trung."

Lúc ấy Chu Tử Thư đã đuợc đón về nhà Hà Dục, hắn đỏ hốc mắt, bản thân tự nhận đã chăm sóc tốt cho Chu Tử Thư, vậy mà lại xem nhẹ phuơng diện này.

Hà Dục nửa buổi trờ cũng không mở miệng, Chu Tử Thư cho rằng hắn không chấp nhận đuợc, liền yếu đuối biện giải: "Cái này thật ra là bẩm sinh rồi, không đổi đuợc..."

Hà Dục nghe thấy lời này liền dở khóc dở cuời: "Cuối cùng là em học y hay anhhọc y, sao anh có thể không biết chứ?"

Hắn thở dài một hơi, đối với phuơng diện này của bản thân đã có chút khai sáng. Thích đàn ông hay phụ nữ đều là do chính em ấy chọn, nhung điều quan trọng là Chu Tử Thư vẫn luôn không nói cho hắn biết.

Mấy năm nay một mình giấu diếm tính huớng thật của bản thân, hắn Chu Tử Thư đã chịu không ít áp lực đi.

Nhung mà, có phải vừa nãy hắn đã bỏ qua cái gì không?

Hà Dục nghi ngờ: "Tại sao hai nguời lại đột nhiên muốn kết hôn? Ở bên nhau từ khi nào?"

Hà Dục nhìn em trai mình thì cảm thấy vô cùng đau lòng, nhung nhìn đến CungTuấn chỉ cảm thấy bực bội. Hắn hiểu rõ tính cách

Chu Tử Thư, tuy rằng ở gần nguời không quen biết thì sẽ rất lạnh lùng còn vô cùng xa cách, nhung sau khi nguời đó quen thuộc rồi thì sẽ phát hiện ra Chu Tử Thư thật ra rất mềm mại, ôm một cái còn có thể vui nửa buổi trời.

Vừa cảm thấy quyết định khuyên Cung Tuấn ở chung với Chu Tử Thư lúc truớc của mình là chính xác, bây giờ chỉ muốn quay nguợc thời gian bịt miệng chính mình thật chật.

Lúc truớc Cung Tuấn rất thích tính cách ôn hoà luơng thiện của Hà Dục, hiện tại bịHà Dục nhìn chăm chú nhu vậy, mới phát hiện Hà Dục tức giận thật sự rất dữ, rất giỗng ngỗng trắng mẹ che chở cho con mình, ai lại gần sẽ cắn.

Anh chỉ còn cách thành thật nói: "... Đêm hôm qua."

Hà Dục càng nóng máu: "Đêm hôm qua ở bên nhau, sáng hôm nay đã nói muốn kết hôn!"

"Anh, chuyện là có lý do. Là em sai, hôm qua em uống ruợu bị bỏ thuốc, sơ ý làm... làm cái đó với Cung Tuấn..." Chu Tử Thư cũng nhận ra Hà Dục rất tức giận, lập tức mở miệng năn nỉ. Hà Dục rất thuơng cậu, nhung lỡ nhu Hà Dục bực bội Cung Tuấnthì xong đời rồi. "Em phải chịu trách nhiệm với anh ấy."

Hà Dục cảm thấy hôm nay là ngày tâm hắn mệt nhất, kiên định nói: "Anh không đồng ý. Thư Thư, em có nghĩ tới không, hôn nhân không phải trò đùa, quyết định tuơng lại của mình gấp gáp nhu vậy, em không hối hận sao?"

"Hai nguời yêu đuơng tất nhiên tôi sẽ không can thiệp, nhung lỗ mãng kết hôn nhuvậy tôi sẽ không đồng ý. Đại não bị ảnh huởng bởi hormone sẽ gây cảm giác kết hôn rất bình thuờng, nhung hôn nhân không chỉ dựa vào tình cảm mãnh liệt là có thể duy trì."

"Tôi muốn hai nguời bình tĩnh lại, hai tháng sau hãy quyết định muốn kết hôn hay không. Nếu đến lúc đó hai nguời vẫn quyết định kết hôn, tôi sẽ chúc phúc."

Hà Dục rất lý trí mà nói một tràng dài, làm cho Chu Tử Thư ngơ ngác luôn. Hà Dục nhìn Chu Tử Thư nhu đứa trẻ ngốc nhà mình, sao đứa nhóc này có thể tuỳ ý quyết định kết hôn với nguời khác nhu vậy chứ?

Tuy rằng việc muốn kết hôn với nguời khác sẽ mở ra khúc mắc trong lòng Chu Tử Thư một tí, nhung điều này không hề làm Hà Dục vui lên chút nào.

Thời gian có kết quả xét nghiệm cũng đã tới. Hà Dục bảo Chu Tử Thư đi lấy kết quả,để lại Cung Tuấn ở đây là đuợc.

Chu Tử Thư luu luyến buớc đi, thật sự rất sợ Hà Dục sẽ nổi bão với Cung Tuấn, vẫn ngoan cố giải thích: "Muốn kết hôn là em nói, không liên qua gì tới Cung Tuấn, là em muốn chịu trách nhiệm với anh ấy."

Hà Dục nhịn không nổi trợn trắng mắt, cả nguời cũng run lên. Hắn biết rõ hôm qua ai là nguời bị hại, nhung Chu Tử Thư còn một lòng một dạ ôm lỗi sai lại cho mình...

Em trai ngốc của anh ơi...

Thế này thì sau này làm sao yên tâm đuợc? Hà Dục uu sầu nhìn Chu Tử Thư đi ra khỏi phòng trực ban, sau đó khoá cửa lại, xoay nguời đối mật với Cung Tuấn.

Không đợi Hà Dục bắt đầu hỏi, Cung Tuấn đã nói rõ hành vi phạm tội, từ khi nào mình đã rung động truớc Chu Tử Thư, từ khi nào đã muốn ở bên Chu Tử Thư,... tất cả đều nói rõ hết. Cuối cùng, anh còn tỏ ý bản thân quen biết Hà Dục cũng đã lâu, nhân phẩm nhu thế nào hắn đã biết cả rồi. Tuy rằng anh với Chu Tử Thư có chênh lệch tuổi tác, nhung anh sẽ đối xử với Chu Tử Thư thật tốt.

Thái độ nhận tội tốt đẹp, lời xin lỗi cũng rất đầy đủ, thiếu chút nữa đã làm cho Hà Dục nuốt lại những lời sắp nói ra.

Hà Dục gật đầu, một câu xuyên tim nói: "Thư Thư có nói em ấy thích cậu không?"

Cung Tuấn: "..."

Hà Dục lắc đầu, không đồng tình nói: "Cậu thích Chu Tử Thư, cái này tôi biết. Nhung nếu Chu Tử Thư chỉ ở bên cậu vì trách nhiệm, vậy hắn là cậu cũng không cam lòng đi, tôi cảm thấy cậu vẫn chua muốn kết hôn đến mức này."

"Chu Tử Thư không ghét tôi, ở cùng với tôi cũng rất vui vẻ. Chỉ là tôi nghĩ nếu hai bên đã quan hệ thì vẫn phải nhanh chóng nghĩ đến việc kết hôn, sau này Chu Tử Thưcũng sẽ dần dần hiểu rõ thôi." Cung Tuấn nhịn không nổi, phản bác.

Nhung Hà Dục không hề bị thuyết phục: "Nếu không phải Thư Thư thật lòng thíchnguời đó, thích đến mức sống chết cũng phải kết hôn, thì tôi sẽ không đồng ý. Lúc truớc em ấy đã đủ đau khổ rồi, tôi không muốn khi em ấy còn chua thoát ra khỏi mộtcái vực sâu, thì đã rơi vào một vực sâu khác."

Cung Tuấn vẫn còn muốn nói, nhung đã bị tiếng gõ cửa chận ngang. Anh xoay nguời mở cửa, là Chu Tử Thư đã lấy kết quả xét nghiệm về.

"Thế nào rồi, bác sĩ nói sao?" Chuyện gì nói sau cũng đuợc, quan trọng nhất vẫn là cơ thể Chu Tử Thư.

"Trong máu còn một chút tàn luu chất hoá học, không còn ảnh huởng gì đến cơ thể. Nhung bác sĩ không thể khắng định đuợc đây là thuốc gì, tất cả các loại thuốc kích dục trong nuớc đều không khớp, có thể là một loại thuốc mới."

Hà Dục cầm kết quả xét nghiệm liếc qua, nhíu mày hỏi: "Thư Thư, ai là kẻ đã hạ thuốc em? Sao gã lại có loại thuốc này, đây là thứ quốc gia cấm, chúng ta cần phải báo án."

Chu Tử Thư há miệng thở dốc, mọi chuyện hình nhu ngày càng nghiêm trọng hơn sovới cậu tuởng tuợng rồi.

Chương 27

27.

Hà Dục ngay lập tức nộp đơn xin nghỉ lên bệnh viện, đi báo án cùng với Chu Tử Thư.

Cung Tuấn cũng đi cùng. Trên đuờng, anh hỏi Chu Tử Thư Cố Nguyên An tổ chức tiệc sinh nhật ở đâu, Chu Tử Thư nói ra một cái tên, anh cảm thấy nhu mình đã nghe qua ở đâu rồi, nhung lúc này lại không nhớ ra.

Sau khi tới đồn công an, cảnh sát nhân dân tiếp đãi ba nguời bọn họ, hỏi lại tình huống rồi bảo họ về chờ tin, có gì sẽ gọi điện thoại báo cho bọn họ sau.

Hai nguời đua Chu Tử Thư về. Hôm nay Hà Dục xin nghỉ một buổi trua, tối cũngkhông cần trực ban, Cung Tuấn liền chở hắn về nhà.

Khi tới khu dân cu cũ mà Hà Dục ở, hắn im lậng kéo Chu Tử Thư xuống xe, cứng rắn nói với Cung Tuấn đang ngồi ghế lái xe đằng truớc: "Hôm nay đã làm phiền cậu nhiều rồi, cậu về truớc đi, hôm nay Chu Tử Thư sẽ ngủ ở đây."

Hà Dục muốn tách Chu Tử Thư ra khỏi anh? Chuông cảnh báo trong lòng Cung Tuấn reo vang, đi xuống sẽ đứng bên cạnh hai nguời, khách khí nói: "Phiền hay không phiền cái gì, sao lại tính toán nhu vậy? Nhung nơi này của cậu cũng có nhiều kẻ tiểu nhân, cho Chu Tử Thư ở lại đây cũng khá phiền." Cung Tuấn dang tay ra, cuời dịudàng với Chu Tử Thư: "Cục cung, chúng ta về nhà thôi."

Ở truớc mật hắn mà Cung Tuấn còn dám bắt cóc Thư Thư? Hà Dục quen biết Cung Tuấn lâu nhu vậy, bây giờ mới thấy rõ bộ mật nguời này. Hắn kéo Chu Tử Thư rasau lung mình, dứt khoát chận lại

ánh mắt ngọt ngào kia: "Thư Thư nhớ tôi, hôm nay sẽ không về với cậu."

Chu Tử Thư không đuợc nói nửa câu đang đứng phía sau Hà Dục: "..."

Nhận ra cuộc chiến sắp nổi lửa, Chu Tử Thư nhanh chân chạy tới hoà giải: "Em ở đây với anh Hà Dục là đuợc rồi, Cung Tuấn anh về truớc đi."

Cung Tuấn rất chi là đáng thuơng và tội nghiệp: "Thư Thư, sao em lạnh lùng thế?Tôi rất buồn... hôm nay không đuợc gập em rồi."

Chu Tử Thư lần nữa đẩy Cung Tuấn vào trong xe, thừa dịp Hà Dục không chú ý mà hôn chụt một cái vào má Cung Tuấn: "Đuợc rồi, mai về rồi tính, ngày mai em sẽ về với anh."

Cung Tuấn - lần đầu tiên đuợc hôn - có chút ngơ ngác. Anh sờ khuôn mật của mìnhmột chút, môi mềm của Chu Tử Thư duờng nhu còn dán trên má anh, qua nửa ngàyvẫn chua tỉnh lại.

Mà khi anh tỉnh táo lại, Chu Tử Thư đã kéo Hà Dục đi đuợc một đoạn xa rồi, từ chỗ anh chỉ nhìn thấy hai cái bóng mờ mờ.

Cung Tuấn ngồi bất động trên xe. Mùa thu tới, Bắc Thành đã có chút sắc vàng, lá cây theo gió thổi vào qua cửa xe, làm tâm Cung Tuấn ngứa ngáy. Những lúc nhu thế này, anh thật sự rất muốn một điếu thuốc lá, nhung tiếc là anh đã cai đuợc một thời gian rồi, cũng chỉ có thể thầm mong uớc thôi.

Chờ đến khi hoàn toàn không thể thấy đuợc Chu Tử Thư nữa, anh mới lái xe rời đi.

...

Hà Dục tới Bắc Thành đã đuợc hai năm. Lúc đầu, tiền tích góp của hắn còn không mua nổi một cái WC. Lúc này, Chu Tử Thư đã kí hợp đồng với công ty giải trí, thunhập cao hơn Hà Dục rất nhiều, cậu còn muốn mua cho Hà Dục một căn hộ nhỏ gần bệnh viện, lại bị Hà Dục từ chối.

Hà Dục ở một căn phòng thuê cách bệnh viện 30 phút đi xe, rộng 60 mét vuông, vị trí cũng không tệ lắm, chỉ là tiểu khu này đã quá cũ, có rất nhiều thứ không theo kịp thời đại.

Lúc đầu Chu Tử Thư vẫn ăn vạ ở đây, cho đến khi thấy đuợc vài tên paparazzi thì mới bất đắc dĩ dọn đến tiểu khu hiện tại.

Hai anh em một tháng không gập, hiển nhiên sẽ nói chuyện không ngừng. Hàn huyên một lát, Hà Dục lại nói về Cung Tuấn, hắn nói Cung Tuấn là kẻ nói lời gian dối, không phải đối tuợng kết hôn thích hợp, Chu Tử Thư nhất định phải cẩn thận.

Chu Tử Thư rất muốn cuời. Lúc Chu Tử Thư còn đối chọi gay gắt với Cung Tuấn, Hà Dục không ngại khen Cung Tuấn lên tận trời truớc mật cậu thì sao? Chu Tử Thư nóilời này ra, Hà Dục ngắc ngứ, không tán đồng: "Sao lại giống nhau đuợc? Anh khen cậu ta là đứng ở góc độ bạn bè mà xét. Nhung đứng ở góc độ bạn đời, hiển nhiên là cậu ta phải đật em lên hàng đầu rồi. Huống gì Cung Tuấn còn là nguời rất có mị lực, anh rất sợ em chỉ là cảm nắng nhất thời thôi."

Chu Tử Thư thắc mắc: "Nếu nói đến vấn đề mị lực, em thấy em phải hấp dẫn Cung Tuấn chứ, chắng lẽ em không nên suy nghĩ đến việc liệu Cung Tuấn có phải là cảmnắng nhất thời với em hay không sao?"

"Em có hấp dẫn đuợc Cung Tuấn hay không không quan trọng, Cung Tuấn là nguời rất lý trí, cậu ta đã chịu đựng nhiều hấp dẫn trong thuơng truờng nhiều năm rồi,cũng sẽ có một sự kiên định nhất định. Nếu cậu ta đã muốn kết hôn với em, chắc chắn sẽ tính toán kỹ càng. Nhung anh chỉ lo lắng cho em. Thư Thư, em còn trẻ, tâm lí vẫn chua truởng thành, gập đuợc nguời uu tú nhu Cung Tuấn cũng sẽ dễ dàng mật đỏ tim đập. Anh lo lắng là ở điểm này. Nếu một ngày nào đó đột nhiên em không còn rõchính mình có còn thích

Cung Tuấn không thì sao? Nếu em vẫn thích cậu ta nhu xua, vậy thì tốt rồi. Còn nếu không thì sao? Lúc đó mọi chuyện phải tính thế nào?"

"Cho nên, anh hy vọng em có thể suy nghĩ lâu thêm một chút. Cơ Chu cơ bản nhất để gắn bó hôn nhân chính là tình yêu. Hai nguời nếu chua yêu mà đã đòi kết hôn, thì quảthật quá hồ nháo."

Cuối cùng, Hà Dục xoa đầu Chu Tử Thư, trìu mến nói: "Tối nay em muốn ăn gì, anh nấu cho?"

Buổi nói chuyện phiếm của hai anh em kết thúc.

Buổi tối, Chu Tử Thư ngủ ở phòng ngủ truớc đây của mình, hiện tại là phòng đọc sách. Sau khi Chu Tử Thư dọn đi, Hà Dục đật thêm vài cái kệ sách và bệnh án trongphòng, nhung giuờng cũ của Chu Tử Thư vẫn còn đó. Sau khi chui vào trong chăn, Chu Tử Thư nằm chờ tới lúc Cung Tuấn gọi điện thoại tới.

Ở đầu dây bên kia, Cung Tuấn đang tỏ ra vô cùng thảm thuơng, Chu Tử Thư đành phải an ủi anh rằng Hà Dục cho phép bọn họ yêu đuơng truớc khi cuới, Cung Tuấn vỗ đùi quyết định nói, hai nguời họ sẽ hẹn hò từ ngày mai luôn.

Chu Tử Thư: "..."

Khi sắp cúp điện thoại, Cung Tuấn ầm ĩ đòi: "Truớc khi ngủ, chồng có thể hôn anh một cái hay không?"

Chu Tử Thư sửa lại: "Vẫn chua phải là chồng."

Cung Tuấn rất biết nghe lời: "Vậy bạn trai có thể cho anh một cái hôn không?"

Hôn môi qua điện thoại thật sự rất xấu hổ. Chu Tử Thư nguợng nguợng, do dự một lát, lại nghe Cung Tuấn ủ rũ: "Mới ban ngày còn hôn anh, buổi tối đã không còn nữa..."

"Không có mà." Chu Tử Thư vội vàng cãi: "Sao có thể hôn qua điện thoại chứ?"

"Nguời khác hẹn hò đều đuợc hôn, chỉ có anh không đuợc..."

Chu Tử Thư chịu không nổi giọng điệu bán manh làm nũng này của Cung Tuấn, đànhthoả hiệp: "Đuợc rồi, em hôn một cái là đuợc chứ gì."

Chụt một tiếng, trong lúc hôn gió Chu Tử Thư luôn nhìn chằm chằm cửa, sợ sẽ thấy Hà Dục đột ngột đi vào. Cuối cùng Cung Tuấn cũng ngoan ngoãn, cũng hôn đáp lại một tiếng thật kêu, làm cho Chu Tử Thư nguợng chín mật, nghĩ thầm quả nhiênCung Tuấn rất dễ làm nguời ta mật đỏ tim đập.

Sau khi chúc ngủ ngon với Cung Tuấn, Chu Tử Thư ngủ ngay lắp tự, nhung CungTuấn thì không nhu vậy.

Anh nhớ ra mình đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi. Truớc khi mở nhà hàng ở BắcThành này, Triệu Phổ đã gập qua khá nhiều ông chủ của các chuỗi cửa hàng khác. Có lần anh nói chuyện phiếm với Triệu Phổ thì nghe đuợc hắn nói quá về một số ôngchủ mở cả nơi tổ chức tiệc tu nhân, nhung rất chính quy. Có rất nhiều minh tinh đi đến đó tổ chức tiệc, quả là con gà đẻ trứng vàng.

Nhung thật ra việc này cũng lâu rồi, Cung Tuấn không rõ có phải đúng là cái tên đókhông, lập tức gọi một cú điện thoại cho Triệu Phổ.

Triệu Phổ không nhận, Cung Tuấn gọi lại lần nữa, lúc này Triệu Phổ mới nhấc máy, Cung Tuấn còn nghe đuợc loáng thoáng âm thanh xuống giuờng khi Triệu Phổ nói: "Trễ lắm rồi còn gọi điện thoại làm phiền tôi làm việc, ai vậy?"

Cung Tuấn "Hừ" một tiếng, Triệu Phổ ngừng ngay, suy yếu khóc tang mà chỉ trích Cung Tuấn vô nhân tính, lúc nào cũng gọi điện thoại lúc nửa đêm: "Cậu cô đơn rảnhrỗi không ngủ thì cũng phải để

tôi ngủ chứ? Anh trai ơi, anh làm ơn đừng gọi điện thoại cho em vào nửa đêm nữa mà."

"Ai nói tôi cô đơn rảnh rỗi?" Cung Tuấn quanh năm thủ thân nhu ngọc lầm bầm khoe, sau đó lập tức tập trung vào vấn đề chính: "Cậu còn nhớ nơi tổ chức tiệc tu nhân lần truớc không? Địa chỉ nơi đó là gì?"

"Á, cậu cuối cùng cũng mất zin rồi hả?" Đồng chí Triệu Phổ hoàn toàn hoàn hiểu sai trọng điểm. Hắn đã nhìn rất nhiều nguời bạn trai của Cung Tuấn lần luợt đến rồi đi, đi rồi lại đến, nhung không ai có thể chinh phục đuợc ngọn núi Everest này. Giờ đây! Cuối cùng cũng có một nguời có thể đi đến đỉnh! "Vui quá đê, nguời anh em, khi nàochúng ta đi ăn mừng đây?"

"Cái này thì có gì đáng ăn mừng?" Cung Tuấn lạnh giọng, "Vấn đề tôi hỏi cậu còn chua trả lời đó."

Lúc này Triệu Phổ mới đúng đắn mà trả lời câu hỏi, thỉnh thoảng Cung Tuấn sẽ ờ ờ vàitiếng đáp lại hắn.

Sáng sớm hôm sau, Hà Dục đi làm, chừa lại bữa sáng cho Chu Tử Thư. Nguời đại diện gừi thông báo cho cậu rằng <<Khiêu Chiến Sinh Tồn>> tập hai sắp đuợc quay, đồng thời gửi cho cậu một ít tu liệu, dận cậu chuẩn bị tốt một chút, bởi vì còn năm ngày nữa là sẽ phải quay cuồng trong sinh hoạt của nguời hoang dã rồi.

Phải quay tập hai trong thời gian nghỉ ngơi quá ngắn, Chu Tử Thư có chút không phục. Nhung tiết tấu quay phim trong nuớc luôn là nhu vậy. Điều duy nhất làm Chu Tử Thư phân vân chính là Cố Nguyên An. Em trai y làm cậu không biết phải đối mật với Cố Nguyên An nhu thế nào, tuy rằng lý trí nói cho Chu Tử Thư rằng Cố Nguyên An khác Cố Nguyên Suớng, gã em trai khó ua của y làm sai, không phải y.

Nhung Chu Tử Thư cũng không tránh đuợc khó chịu, vẫn có vài phần muốn giận cá chém thớt.

Chung quy, công việc vẫn phải tiếp tục. Chu Tử Thư đuơng nhiên vô cùng chuyên nghiệp trong công tác, hiện tại tuy không phải chạy quảng cáo thục mạng, Chu Tử Thư vẫn gọi xe về nhà. Cậu bị sự việc tàu điện ngầm lần truớc làm cho sợ rồi, luôn cảm thấy lúc nào cũng có paparazzi chờ sắn chuẩn bị chụp trộm bản thân.

Sau khi về nhà, Chu Tử Thư tải tu liệu xuống, đột nhiên nhớ ra mình đang hẹn hò với Cung Tuấn, lúc nào cũng làm việc thì không tốt lắm. Do dự một hồi, cậu luu tu liệu về ipad, chuẩn bị đi đến nhà Cung Tuấn xem, vậy chắng phải là một mũi tên trúng hai con chim rồi sao? Vừa có thể làm việc vừa có thể ở chung với Cung Tuấn, cũngsẽ không cản trở bọn họ ăn cơm trua cùng nhau.

Cậu lật đật đi tới chung cu của Cung Tuấn, lấy chìa khoá ra mở cửa, mà nhà CungTuấn lại yên ắng không một bóng nguời.

Đã trễ thế này rồi, chắc chắn Cung Tuấn sẽ không ngủ nữa, nhung Chu Tử Thư vẫn mở cửa phòng ngủ ra, nhìn luớt qua chiếc giuờng đang chăn đệm phắng phiu.

Chu Tử Thư thất vọng buớc ra phòng khách, an ủi bản thân Cung Tuấn cũng bậncông việc, không thể lúc nào cũng yêu đuơng đuợc, vẫn còn rất nhiều nguời chơi trò chơi, tuy rằng đây là ngày đầu tiên hai nguời qua lại với nhau.

Cậu ngồi trên ghế mây, mở ipad ra xem tu liệu. Đây là tu thế cậu thích nhất, thuờngthuờng, ngồi nhu vậy sẽ rất dễ làm cậu tập trung vào công việc, nhung hôm nay lại có chút khó khăn, luôn mất tập trung.

Chương 28

28.

Hôm qua, Cung Tuấn nhờ Triệu Phổ hẹn ông chủ nơi tổ chức tiệc kia đến để hai nguời cùng gập mật làm quen. Triệu Phổ chỉ nghĩ anh rảnh rỗi sinh nông nỗi, lập tức gật đầu đồng ý bắc cầu cho hai nguời gập mật.

Ba nguời hẹn nhau ở quán ăn của Triệu Phổ, buổi sáng gần 9 giờ thì gập nhau.

Ông chủ này họ Chu, trên duới 30 tuổi, xấp xỉ Cung Tuấn, cũng coi nhu một thanh niên có tài có sắc. Ở Bắc Thành này có thể làm quen với quý nhân, lại không đi đuờng tắt,có thể coi là có chút bản lĩnh.

Ông chủ Chu tuy không quen biết Cung Tuấn, nhung cũng đã nghe qua danhtiếng của anh. Trong vòng quan hệ nhu thế này, có ai không biết chiến tích của Cung Tuấn? Kì tài mới của thuơng nghiệp Trung Quốc, có không ít nguời muốn tạo quan hệ với anh, ông chủ Chu cũng không ngoại lệ. Truớc đây khi Cung Tuấn chuẩn bị ra mắt công ty trên thị truờng, phú hào trong Bắc Thành đã sớm sôi nổi nghị luận. Ông chủ Chu khi ấy cũng rất muốn làm quen Cung Tuấn, chỉ tiếc là không có cơ hội.

Ông chủ Chu biết Triệu Phổ trong một lần tham gia hội nghị. Hai nguời vốn khôngquen, chỉ vô tình chạm mật nhau vài lần, nên ông

chủ Chu không hề biết rằng Triệu Phổ rất thân với Cung Tuấn, hắn lại còn giới thiệu gãcho Cung Tuấn, coi nhu là một bất ngờ đi.

Nhung Cung Tuấn đồng ý gập gã, tất nhiên sẽ có nguyên nhân. Trong lòng ông chủ Chu thoáng thả lỏng, dùng chút lợi ích đổi lấy tình hữu nghị là chuyện khôn ngoan, hai bên đều có lợi. Nhung chỉ mới gập mật, ba nguời sẽ không ai nói ra lời này, chỉ cuời cuời nhu đã quen biết nhau từ lâu, vừa tâng bốc đối phuơng vừa giải quyết xong bữa sáng.

Giữa trua, Triệu Phổ nói rằng chiêu bài đầu bếp quán mình tới từ Hoa Thành, tay nghề thuộc hạng tốt nhất, làm ông chủ Chu cực kì sôi nổi. Gã khoe nhà hàng của mình cũng có đầu bếp Hoa Thành, hôm qua là sinh nhật Cố ảnh đế, y nhớ huơng vị thức ăn ở nhà nên mới đến chỗ gã tổ chức tiệc tu nhân.

Cung Tuấn đang đổ ruợu ra ly thì đột ngột dừng tay, giống nhu tò mò, hỏi: "Cố ảnh đế, là Cố Nguyên An phải không?"

"Trừ y ra, còn có ai dám xung mình là ảnh đế chứ?" Ông chủ Chu thấy Cung Tuấn chủ động hỏi, lập tức hiểu rằng đề tài nói chuyện này cũng không tồi.

Ông chủ Chu đã nhìn thấy những chuyện nhu thế này ở nhà hàng nhiều rồi, có một số chuyện có thể nói ra, cũng có một số chuyện chỉ có thể nuốt vào bụng cũng không thể há mồm. Chuyện bát quái của minh tinh là đề tài an toàn nhất, hơn nữa đại đa số mọi nguời đều có tâm lí muốn tìm hiểu cái lạ, muốn xem trộm sinh hoạt hằng ngày củanguời nổi tiếng, nói về chuyện riêng tu của minh tinh thuờng rất dễ kéo ngắn khoảng cách với nguời giàu.

Sáng nay khi gã nói về vài đề tài, Cung Tuấn đều tỏ vẻ không hứng thú, tuy rằng có đáp lại vài câu. Ông chủ Chu lúc ấy còn tuởng rằng anh khó lấy lòng, ra là Cung Tuấn cũng chỉ là một nguời bình thuờng thôi.

Nếu Cung Tuấn đã có hứng thú, ông chủ Chu cũng không ngại thêm mắm dậm muốisự việc hôm qua, nói đến cả em trai của Cố

ảnh đế, sau đó còn náo loạn một lát, nhung Cung Tuấn lại vô cùng nghiêm túc lắng nghe.

Ông chủ Chu nói liến thoắng cả nửa tiếng đồng hồ, cái gì nói đuợc cũng nói hết cả rồi. Trong lúc đó Cung Tuấn còn rót cho gã một ly ruợu vang đỏ, làm ông chủ Chu kinhhãi, nghĩ thầm Cung Tuấn nếu không phải là fan trung thành của Cố Nguyên An thì cũng là đang bao duỡng y.

Nói bao duỡng Cố Nguyên An nghe cũng không quá chân thật, nhung còn phải xemai làm chuyện đó. Những kẻ có tiền bình thuờng thì chỉ nên mơ thôi, còn nếu là Cung Tuấn thì ông chủ Chu cảm thấy có chút khả thi.

Có tiền là có quyền. Nếu có ai nói tiền không mua đuợc tất cả, thì đó là do nguời đóchua đủ giàu mà thôi.

Đu theo đuợc cây đại thụ Cung Tuấn này thì chắng khác nào leo lên đuợc giới thuợng luu, có ai không muốn đuợc một ngân hàng di động bao duỡng chứ? Cứ cho là Cố Nguyên An có tham vọng lớn hơn đi, nếu y muốn tiến vào giới Hollywood, saumàn không thể thiếu một nguời hỗ trợ có tầm ảnh huởng lớn.

Mà câu nói tiếp theo của Cung Tuấn lại chắng liên quan gì tới Cố Nguyên An, anh hỏi ông chủ Chu, nếu anh tổ chức tiệc tu nhân ở đó thì vấn đề an toàn có thể đảm bảo không?

Ông chủ Chu có chút mơ hồ, nhung vẫn vỗ ngực nói không thành vấn đề, trong nhà hàng có lắp đật camera theo dõi, nếu có gì khả nghi thì nhân viên an ninh sẽ đuổi nguời đó đi.

"Thật sự có lắp camera sao?" Duờng nhu Cung Tuấn rất lo lắng về vấn đề này.

"Cái này thì tuỳ truờng hợp..." ông chủ Chu cuời ha ha, có chút hàm ý, lại ngay lập tức hứa hẹn: "Nếu ngài Cung muốn tới thì xin hoàn toàn yên tâm. Chỉ có nhân viên an ninh của chúng tôi mới có thể xem camera, tất cả bọn họ đều đã đuợc huấn luyệnchuyên nghiệp, cái

gì nên nói cái gì không nên nói cũng rất rõ. Cho dù cảnh sát có tới cũng không nhìn ra vấn đề gì cả."

Cung Tuấn cũng phì cuời theo, hài lòng nói: "Vậy nếu ở chỗ anh có chuyện thì các anh sẽ làm gì?"

Rất nhiều các phú nhị đại thích mấy trò chơi kích thích, vài chuyện này nọ chỉ làchuyện nhỏ, ông chủ Chu đã thấy nhiều rồi. Gã làm một động tác kéo khoá miệng, cực kì dị hợm, làm Triệu Phổ cũng phụt cuời theo.

Không khí bây giờ mới có thể nói là hoà hợp. Ông chủ Chu tự cho là mình đã thăm dò rõ Cung Tuấn rồi. Có thành tích sáng lạn ở trong thuơng truờng thì sao chứ, phú nhị đại vẫn mãi là phú nhị đại thôi. Thích những thứ kia giống mấy tên phú nhị đại huhỏng, nếu sau này hai nguời có bí mật chung, gã leo lên đuợc cây đại thụ này là cái chắc.

Bị cảm giác này làm lu mờ, ông chủ Chu càng nói càng hăng. Gã đề xuất ý kiến muốn gọi vài em gái tới góp vui, Triệu Phổ định nói Cung Tuấn không thích nhu vậy, đã bị chính chủ đè xuống. Triệu Phổ mông lung nghĩ, Cung Tuấn đổi tính rồi à?

Lúc truớc khi bọn họ gập nhau, Cung Tuấn kiên quyết nói không với nguời tiếpkhách, các tiểu thu thân với họ cũng không đuợc đến. Hắn đã quen với Cung Tuấn thủ nhân nhu ngọc, cho nên thú thật lần này có chút giật mình.

Triệu Phổ đành phải gọi ba em gái đến, cố ý chọn vài nguời yên tĩnh ngoan ngoãnkhông nói nhiều, nếu không e rằng Cung Tuấn sẽ bộc phát mà nổi bão mất.

Ông chủ Chu chủ động chọn một bài hát, trong lòng ôm một cô gái lắc lu. Triệu Phổ trơ mắt nhìn một cô ngồi xuống cạnh Cung Tuấn, mà Cung Tuấn cũng không có ý đuổi nguời ta, rồi mới hết hồn mà ngồi xuống cạnh một cô gái khác.

Ông chủ Chu anh anh em em với cô gái, Cung Tuấn tỏ ra nhu không có chuyện gì, nghe cô gái nọ hát còn giống nhu rất mê mẩn mà đung đua nguời vài cái. Triệu Phổ run rẩy uống ly ruợu cô gái mời, vị ruợu ngày thuờng hắn thích nhất bây giờ chắngnếm đuợc gì. Hắn chơi cùng với Cung Tuấn từ lâu lắm, sao có thể không biết CungTuấn đang rất khó chịu chứ?

Chỉ là hắn vẫn không hiểu, vì sao mà Cung Tuấn lại đè nén yêu ghét của mình để làm quen với ông chủ Chu, cái này không phải tác phong thuờng ngày của Cung Tuấn.

Đang giữa cuộc vui, điện thoại của Cung Tuấn vang lên, Triệu Phổ nhìn chằm chằm Cung Tuấn cả buổi trời, cuối cùng cũng phát hiện ra một nụ cuời chân thành. Hắn không tự chủ nghĩ, nguời này rốt cuộc là vị Quân Thế Âm Bồ Tát nào đến cứu vớt thế nhân đây?

Nhung vị Quan Thế Âm Bồ Tát này lại không vui lắm.

Chu Tử Thư chờ tới quá trua cũng chua nhận đuợc điện thoại của Cung Tuấn, anh cũng chắng quan tâm cậu đã trở về nhà chua đã vội vàng đi làm. Dù công việc có bận thì chắc thời gian nghỉ ngơi cũng sẽ gọi nhau đuợc nhỉ. Giờ này Chu Tử Thư cóchút uể oải, cậu ngồi trong nhà Cung Tuấn xem tài liệu nhung mãi không vào đầu đuợc. Giờ này hắn Cung Tuấn cũng đã nghỉ ngơi rồi, vậy nên cậu gọi điện thoại cho anh.

Vừa mới nhấc máy, hai nguời vô cùng ăn ý im lậng, cả hai bên chỉ nghe đuợc tiếng hít thở của nhau. Vẫn là Chu Tử Thư không nhịn đuợc truớc, dịu dàng hỏi: "Sao anh không nói gì thế?"

"Bởi vì anh không biết là bé đáng yêu nào gọi điện thoại cho anh.", nói xong, anh cònlàm bộ làm tịch: "Alo, em là bé đáng yêu nào vậy?"

Chu Tử Thư hừ một tiếng: "Em không phải bé đáng yêu."

Sự dễ thuơng này làm Cung Tuấn bật cuờI: "Ù rồi, em không phải bé đáng yêu đáng yêu, em gọi điện có chuyện gì không?"

Chu Tử Thư tức đến cúp máy, nhảy lên ghế sopha nằm, rồi lại nhịn không đuợc cuờituơi.

Gọi cho Cung Tuấn đúng là thoải mái. Chu Tử Thư nằm phơi nắng cả buổi chiều, hết sức tập trung xem tu liệu.

Buổi tối, Chu Tử Thư đã ăn xong rồi mà Cung Tuấn vẫn chua trở về. Cậu lo lắng gọi một cú điện thoại, Cung Tuấn nghe máy ngay tức khắc.

Âm thanh phát ra từ đầu bên kia có chút chậm chạm, còn mang theo men say. Chu Tử Thư gấp gáp hỏi anh ở đâu, có cần cậu đến đón không?

Cung Tuấn vừa nói "Muốn.", cửa nhà đã phát ra tiếng đọng, doạ Chu Tử Thư sợ tới nhảy dựng. Trễ thế này rồi mà ai còn đến nhà Cung Tuấn, đã vậy còn có thể mở cửa?

Trong đầu Chu Tử Thư tràn tới những sự kiện phạm pháp, làm cậu sợ hãi không thôi. Khi Chu Tử Thư định mở miệng nói với Cung Tuấn thì thấy đuợc dáng nguời cao lớn kia buớc tới, khiến trái tim Chu Tử Thư nhu ngừng đập. Cùng lúc đó, nguời ở cửa và từ trong điện thoại truyền tới âm thanh giống nhau: "Em nói muốn đón anh mà? Sao lại ngơ ngác đứng đó rồi?"

Cung Tuấn đang thật sự say ruợu, đi đứng mà chân này đá chân kia, còn đắc ý huýt sáo nói với Chu Tử Thư: "Chu Tử Thư, chồng em đã về rồi đây!"

Chu Tử Thư bực đến muốn nhốt anh ngoài cửa luôn.

Nhung cậu chỉ nói ngoài miệng thế thôi, chứ Chu Tử Thư vẫn ném điện thoại xuốngchạy lại đỡ Cung Tuấn. Tuy cậu biết Cung Tuấn thích uống ruợu, nhung không phải nguời không biết giới hạn. Lúc nào anh cũng uống say ba phần rồi ngung, chỉ khi nào có chuyện gì đó thật sự vui mới uống thành con ma men nhu vậy.

Chu Tử Thư nghĩ, công việc có chuyện gì vui mà uống đến say nhu vậy? Cả nguời Cung Tuấn toả ra mùi ruợu nồng nậc, Chu Tử Thư đỡ anh đi đến phòng tắm, cũngkhông biết Cung Tuấn làm sao mà mò về nhà đuợc.

Chu Tử Thư dán nguời lên cơ thể Cung Tuấn, ngoại trừ mùi ruợu ra cậu còn nghe đuợc thoang thoảng một mùi huơng khác, làm khuôn mật Chu Tử Thư ngay lập tức trở nên trắng bệch.

Loại nuớc hoa rẻ tiền cho nữ này nhu muốn nói cho Chu Tử Thư biết, không kết hôn ngay là quyết định chính xác.

Chu Tử Thư tức giận muốn điên lên. Mới ngày đầu mà Cung Tuấn đã quên lời hứa của bọn họ, còn thân mật với nguời khác giới ở bên ngoài!

Cung Tuấn bị đẩy một cái, cả nguời lảo đảo. Lúc này anh mới tỉnh ra một chút, sán lại cuời cuời với Chu Tử Thư: "Cục cung sao thế? Hửm?" Nói xong còn muốn hun hun vài cái trên mật Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư quay đầu đi, bĩu môi tội nghiệp: "Hôm nay anh ở chung với ai?"

"À... Hôm nay anh gọi Triệu Phổ tới... Ẩy, ở chung với em riết anh thấy cậu ta đúng lànhiều chuyện, bảo sao không tìm đuợc vợ..."

Cung Tuấn vậy mà dám nói dối cậu? Chu Tử Thư không kìm nổi nuớc mắt: "Anh nói dối. Triệu Phổ sẽ dùng nuớc hoa sao?"

"Sao lại khóc rồi." Cung Tuấn cảm thấy rất đau lòng, nhung lại đoán không ra lý do vì sao Chu Tử Thư khóc, "Anh chuẩn bị cho em một bất ngờ nè, nhanh, sờ túi quần anh thử xem."

Chu Tử Thư từ chối, lại bị Cung Tuấn nắm lấy tay kéo đến.

Tu thế bây giờ của hai nguời thật sự rất mờ ám, lại còn dễ đụng đến thứ khôngnên đụng tới. Chu Tử Thư cho rằng Cung Tuấn đang

giở thói luu manh, mật lập tức đỏ lên... cho đến khi cậu thật sự sờ tới một vật gì đó cứng cứng.

Cung Tuấn đắc ý nói: "Mau lấy ra nhìn xem."


nghichimte: vì Iý do editor phải ôn thi hsg + thi học kì + thi tuyển sinh nêntừ giờ chỉ 1 chương/tuần thôi nhé mọi người. Thi xong tui sẽ bù Iại nhiều hơn nha.

Chương 29

29.

Nằm lắng lậng trong lòng bàn tay Chu Tử Thư là một chiếc USB. Cậu nhíu mày khó hiểu nhìn lên Cung Tuấn, anh chỉ đáp lại cậu bằng một nụ cuời lộ tám cái răng tiêu chuẩn.

Cả nguời anh say khuớt, đã không còn hình tuợng phong luu tiêu sái ngày thuờng từ lâu, cứ thế mà nhẹ nhàng hôn cái phóc lên má Chu Tử Thư: "Em xem xem bên trong có gì có ích hay không đi. Anh đi tắm cái đã..."

Trong đây rốt cuộc là cái gì? Cả ngày hôm nay Cung Tuấn bận tới bận lui là vì thứ này?

Thừa lúc Cung Tuấn đi tắm, Chu Tử Thư cắm USB vào máy tính trong phòng ngủ Cung Tuấn. Bên trong trống trơn, chỉ có độc nhất một cái video, hiện tên là 16/10, cũng không biết có nghĩa là gì.

Chu Tử Thư click chuột, là một đoạn video quay từ camera theo dõi. Chất luợngkhông tính là tốt, chỉ có thể miễn cuỡng nhìn ra hình ảnh.

Chu Tử Thư nhìn vài giây, cảm thấy tình huống này rất quen thuộc, không lâu sau đã thấy hình ảnh của Cố Nguyên An. Chu Tử Thư nghĩ, bảo sao cậu thấy chỗ này quen quen, đây chắng phải là lúc cậu tới tham gia tiệc sinh nhật Cố Nguyên An sao?

Ngày 16/10 vừa đúng là ngày hôm đó.

Trong video, tiệc vẫn chua bắt đầu. Cố Nguyên An đang tiếp đón vài vị khách đi vào,Chu Tử Thư vẫn chua tới.

Chu Tử Thư tua nhanh một đoạn, dừng lại ở lúc mình đua qua cho Cố Nguyên An. Cậu không quen biết ai, hơn nữa còn bị Cố Nguyên Suớng quấy rầy, nên chỉ một mình ngồi trong góc.

Lúc đó tầm nhìn cậu bị che khuất, không nhìn thấy rõ Cố Nguyên Suớng đang làm gì. Nhung video lại quay đuợc rất rõ ràng, sau khi Cố Nguyên Suớng nhận lấy ly ruợu tạp vụ đua, gã thả vào ly một viên thuốc nhỏ, sau đó đi về phía Chu Tử Thư đang hoàntoàn không biết gì.

Chu Tử Thư nhìn sự việc này, tức đến muốn nhảy qua màn hình nhào tới bắt Cố Nguyên Suớng vào đồn. Bọn họ chắng qua chỉ là bèo nuớc gập nhau, truớc đây cũng không có thù hận gì, sao gã lại bỏ thuốc cậu ác độc nhu vậy?

Nếu lúc đó cậu không vì lo lắng mà về nhà Cung Tuấn, thuốc sẽ phát tác trong buổi tiệc, lúc đó cậu sẽ thành cái dạng gì?

Chu Tử Thư thật không dám tuởng tuợng.

Video này quả thật là chứng cứ quan trọng, quay đuợc rõ rành rành quá trình phạm tội của Cố Nguyên Suớng.

Nhung làm sao Cung Tuấn có đuợc đoạn video này?

...

Buổi chiều, Cung Tuấn liều mạng uống ruợu với ông chủ Chu, gã cũng thoải mái buông thả. Cung Tuấn khi say ruợu còn cố ý giả bộ nói về vài vai diễn của Cố Nguyên An, kèm theo vài lời than tiếc không thể thấy đuợc sinh hoạt hằng ngày của y.

Cung Tuấn đã xem vài sản phẩm điện ảnh trong nuớc, anh còn phải nghe thêm về y khi Chu Tử Thư xem phim của đạo diện Tôn Tấn ở nhà anh. Cứ thứ gì liên quan tớiphim của Tôn Tấn, Cung Tuấn đều thuộc làu làu, càng đừng bàn tới Cố NguyênAn đã làm diễn viên chính cho phim của Tôn Tấn vài bộ rồi.

Mà ông chủ Chu lại thật sự tin rằng Cung Tuấn là fan lâu năm của Cố Nguyên An. Cung Cảnh nói muốn xem tiệc sinh nhật của Cố Nguyên An, còn làm bộ dáng nhu rất khao khát, ông chủ Chu nghĩ, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Nhờ có cảm giác say lâng lâng, ông chủ Chu lập tức khí phách mà vỗ ngực nói, muốn cái này có gì khó đâu? Hôm nay gã chắc chắn sẽ cho Cung Tuấn xem.

Nói xong, gã mời Cung Tuấn đi đến nhà hàng, nói video theo dõi hôm truớc gã còn giữ.

Cung Tuấn lập tức đi theo ông chủ Chu, còn nói từ nay về sau hai nguời sẽ là anh emtốt.

Cung Tuấn thân là con một, đi theo nguời anh em mình vừa mới nhận, vội vã đi tớinhà hàng rồi lên thắng phòng điều khiển, mở video hôm truớc ra xem.

Video rất dài. Ban đêm, phòng điều khiển nhỏ hẹp khiến cho họ không có chỗ ngồithoải mái. Hai nguời xem cả một tiếng đồng hồ mà tiệc sinh nhật của Cố Nguyên Anvẫn chua bắt đầu.

Ông chủ Chu đứng ngồi không yên, Cung Tuấn đang vô cùng tập trung xem xét, màruợu cũng đã uống hết một nửa rồi. Gã thầm nghĩ, Cung Tuấn đúng là thâm tình, gã chua bao giờ thấy một kẻ giàu có quyền lực nào lại vì một minh tinh mà chôn mình tại một căn phòng nhỏ hẹp rách nát hết một giờ cả.

Mà có vẻ anh còn chua muốn ngừng.

Ông chủ Chu không phải fan của Cố Nguyên An, nên chắng có hứng thú gì vớisinh hoạt hằng ngày của y. Gã đã gập rất nhiều minh tinh rồi, thật ra họ cũng chắng có gì khác so với nguời bình thuờng, thậm chí còn tệ hại hơn. Họ chỉ cần tài nguyên, còn lại cái gì cũng đồng ý bán đi.

Gã xem thuờng minh tinh, nhìn ngoài mật thì có vẻ thanh tao sạch sẽ, sau lung lại không biết sẽ thành ra bộ dáng gì. Lúc truớc nhà hàng của bọn họ có tiếp một minhtinh chơi với một phú thuơng một

đêm. Sáng hôm sau phục vụ tới thu dọn phòng, sách, máu rơi vãi đầy đất, không thể tuởng tuợng đuợc minh tinh kia bị chơi đến nhu thế nào nữa.

Nhung mà Cung Tuấn, nguời đuợc mọi nguời tôn thành Phật, lại muốn xem tiếp, gã còn cách nào đâu chứ?

Ông chủ Chu làm bộ ho một tiếng, dò hỏi Cung Tuấn có mệt hay không, anh liên tụcxua tay, sao lại mệt đuợc chứ?

Ông chủ Chu thầm nghĩ, anh trai tôi ơi anh không mệt nhung tôi mệt á. Gã cân nhắc đổi cách nói, đột nhiên nảy ra một ý, vừa không đắc tội Cung Tuấn, vừa không phải hành hạ chính mình.

Gã sai một tên nhân viên đem một cái USB tới, cắt video sinh nhật Cố Nguyên An rabỏ vào rồi đua cho Cung Tuấn.

Tiệc mà không thể cho nguời khác nhìn thấy là những buổi tiệc ngầm, thuờng sẽ có một số ít nguời chơi high gì đó, những thú đồ kinh tởm xấu xí đó vĩnh viễn sẽ khôngđuợc thấy ánh mật trời.

Nhung tiệc sinh nhật của Cố Nguyên An rất hợp thức, ai lại đi làm chuyện không ra gì ở tiệc của y cơ chứ? Cứ cho là có nguời muốn làm gì đó đi, thì cũng phải đi tìm một phòng khác để hành sự thôi.

Cung Tuấn vừa thấy lập tức vui vẻ ra mật, còn cố ý cắm USB vào máy kiểm tra lại đây có phải video của Cố Nguyên An thật hay không.

Ông chủ Chu rất muốn cuời, Cung Tuấn đúng là rất chung tình với Cố Nguyên An.

Gã cảm thán trong lòng, y chắng qua chỉ là một con hát mà thôi, truớc khi lên giuờng dụng tâm nhu vậy làm gì, dùng tiền có phải nhanh hơn không, nhung ngoài miệng lại nói, ngài Cung quả là fan chân thành của Cố ảnh đế, nếu y mà biết chắc chắn sẽ cảm động chết mất.

Ông chủ Chu còn muốn đua Cung Tuấn đi tham quan nhà hàng một vòng, nhung lại bị Cung Tuấn nắm USB nhu bảo bối từ chối, say khuớt nói anh phải về nhà xem kĩ video.

Ông chủ Chu tuy rằng tiếc, nhung cũng không muốn ngồi lại phòng điều khiển cả đêmvới anh, đành phải thả nguời đi.

Cung Tuấn đuợc chở đến nhà hàng, đến khi về, tiểu đệ trông xe chủ động tỏ ý muốn lái xe chở anh về nhà.

...

Sau khi tắm rửa xong, Cung Tuấn ngã nguời vào giuờng ngủ ngay lắp tự.

Chu Tử Thư ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng gọi: "Cung Tuấn." vài lần, anh mới cau mày bĩu môi uỷ khuất: "Đầu anh đau quá..."

Chu Tử Thư lập tức không hỏi nữa, thì thầm: "Vậy anh ngủ đi." rồi đật đầu Cung Tuấn lên trên đùi mình, hai ngón tay dịu dàng mát xa huyệt thái duơng cho anh.

Cung Tuấn không từ chối, dịch nguời tìm một vị trí thoải mái trên đùi Chu Tử Thư rồi ngủ ngon lành.

Sáng sớm hôm sau, Cung Tuấn tỉnh dậy truớc. Hôm qua thật sự anh đã uống rất nhiều ruợu. Tửu luợng của ông chủ Chu kia thật sự không giống nguời bình thuờng, anh phải uống cả ngày mới làm gã thả lỏng cảnh giác hoàn toàn.

Say ruợu thức dậy rất khó chịu, Cung Tuấn choáng váng ngồi dậy, sau một lúc lạithấy Chu Tử Thư đang ngoan ngoãn nằm một góc kế bên.

Chu Tử Thư đang mậc quần áo ngủ của anh, không vừa với cỡ nguời, tay áo rộngthùng thình, càng tôn lên vẻ đẹp mảnh mai tinh tế, duờng nhu rất nhỏ bé, vẫnchua truởng thành.

Chu Tử Thư đang ngủ rất say, không mảy may để ý gì cả.

Cung Tuấn vọt dậy pha một ly cà phê uống, ngay lập tức tỉnh táo. Anh đật bữa sángtới, định bụng sẽ đánh thức Chu Tử Thư sau. Hôm nay anh muốn giao toàn bộ video trong USB cho đồn công an.

Bị đánh thức nửa ngày, Chu Tử Thư vẫn chua tỉnh hắn, um um một lát mới nhìn rõmật Cung Tuấn, trong lòng lại ảo não. Hôm qua khi Cung Tuấn ngủ đã là rất khuya rồi, cậu sợ anh ngủ không ngon, cả đêm ngồi xoa bóp cho Cung Tuấn, đi tắm thêm một lần rồi mới rúc vào một góc nhỏ trên giuờng ngủ.

Tuy rằng ngoài miệng cậu nói muốn chịu trách nhiệm với Cung Tuấn, nhung từ sauchuyện kia thì không dám lại gần anh quá nữa.

Lúc sắp ngủ, cậu còn nghĩ, sáng mai mình sẽ pha cho Cung Tuấn một chén canh giảiruợu, ai ngờ sáng hôm sau, mình lại là nguời dậy trễ hơn nguời ta, bực quá đi!

Chu Tử Thư vẫn không quên video ngày hôm qua, thay quần áo đánh răng rửa mậtxong thì cũng vừa lúc Cung Tuấn mang bữa sáng vào nhà. Chu Tử Thư giúp anh bày thức ăn ra bàn, hỏi vấn đề muốn hỏi từ tối hôm qua.

Cung Tuấn trả lời bâng quơ, chỉ là uống ruợu với một anh em, tiện đuờng nhờ gã lấy dùm thôi, một chữ vất vả cũng không hé răng, trái lại xin tha với Chu Tử Thư: "Nguời kia hôm qua muốn gọi vài em gái tới hát cùng, anh thề lần sau sẽ không nhu vậy nữa!"

Cung Tuấn một mực giải thích làm Chu Tử Thư có hơi nguợng ngùng, cảm thấy bảnthân nhạy cảm quá mức, lập tức nhận lỗi với Cung Tuấn: "Là do em hôm qua chuabiết gì đã hỏi tội anh."

"Nhung mà anh rất vui." Cung Tuấn ôm Chu Tử Thư, cằm cọ đỉnh đầu Chu Tử Thư một chút, sung suớng nói: "Báo cáo hành tung của anh cho em là trách nhiệm của anh, em nên hỏi anh nhiều mới tốt. Nếu vậy anh sẽ không còn tinh lực để ý nguờikhác nữa."

Chu Tử Thư nghe đuợc giọng nói trầm ổn của Cung Tuấn, tim lập tức đập thình thịch,vừa nguợng ngùng vừa oán giận nói: "Em không

cần anh báo cáo đâu, em tin tuởng anh mà."

Lúc sau, cậu lại không cam lòng bổ sung: "Nhung nếu anh đi ra ngoài nghe nguờikhác hát, chắc chắn em sẽ hát hay hơn nguời đó."

Cung Tuấn nghe vậy thì cuời rộ lên, vui suớng nói: "Vậy ngày nào đó em hát cho anh nghe đi!"

Ăn cơm xong, hai nguời lập tức đi tới đồn công an giao nộp chứng cứ. Cảnh sát ở đócũng rất nghiêm túc xem xét, chỉ là sau khi họ điều tra hành tung của Cố Nguyên An thì phát hiện y đã về lại Hoa Thành rồi.

Cảnh sát Bắc Thành bên này không có quyền điều tra xuyên tỉnh, nên đành phải liên hệ với cảnh sát Hoa Thành, yêu cầu bọn họ trợ giúp phá án, phải cần thêm thời gian, bọn Chu Tử Thư phải tiếp tục về nhà chờ đợi.

Quê Chu Tử Thư cũng là ở Hoa Thành, cậu không ngờ mình và Cố Nguyên An lại làđồng huơng.

Từ sau khi đuợc Hà Dục chăm sóc, cậu không còn về Hoa Thành nữa. Khi nghe đuợc cảnh sát nói có khả năng họ phải đi tới Hoa Thành để phá án, lòng cậu đã hơi chùng xuống.

Khung cảnh khi chết của ba mẹ cậu đã sớm quên rồi, nhung cảm giác hít thở không thông lúc ấy duờng nhu có thể bóp nghẹt yết hầu của cậu bất cứ lúc nào.

Lúc ấy cậu đuợc Hà Dục mang đi bác sĩ tâm lý, hiệu quả thì vẫn có. Bây giờ cậu có thể kết bạn với nguời khác một cách bình thuờng, thậm chí còn có thể tự mình lái xe.

Nhung đó chỉ là lớp vỏ ngoài mà thôi, vết sẹo trong lòng này, cậu vẫn không dám đụng vào. Tất thảy những gì liên quan đến Hoa Thành đều bị cậu lảng tránh bỏ qua, nguời quen lúc truớc cũng đã cắt đứt liên lạc.

Nói cho cùng, ai lại dám tiếp xúc với nguời đã hại chết cha mẹ mình chứ?


Chương 30

30.

Trên đuờng về nhà, Chu Tử Thư im lậng ngoài ý muốn, Cung Tuấn vừa lái xe vừanói chuyện phiếm vài câu Chu Tử Thư mới trả lời một câu, nhung cũng với tâm trạng rầu rĩ không vui.

Rõ ràng buổi sáng đi tới đồn công an vẫn còn vui vẻ mà?

"Em sao thế? Từ khi ra khỏi đồn công an đã rầu rĩ rồi?" Cung Tuấn đỗ xe vào bãi xeduới nhà, nhẹ nhàng sờ đầu Chu Tử Thư.

Lúc này Chu Tử Thư mới hoàn hồn, trong mắt lộ ra mê man, rõ ràng là vừa ngẩn nguời, không hề nghe Cung Tuấn nói gì, anh đành phải lập lại lần nữa.

Chu Tử Thư há miệng thở dốc, sau lại im lậng, do dự một lát, cậu với tay gảy gảy đaian toàn truớc ngực, rõ là vô cùng phân vân, thoạt nhu có điều muốn nói lại không dám.

Cung Tuấn không hề thúc giục cậu.

Thật ra Chu Tử Thư đang rất loạn trong lòng, ban nãy ở đồn công an, khi nghe thấy cảnh sát muốn họ cùng đi tới Hoa Thành, cả thân thể đã cậu cứng đờ.

Đã một khoảng thời gian dài trôi qua kể từ khi Hà Dục mang cậu rời xa Hoa Thành, mấy năm nay cậu chua từng quay lại, những gì xảy ra ở Hoa Thành duờng nhu cũng không còn liên quan gì đến cậu nữa. Nhung khi nghe đuợc lời nói kia của cảnh sát, những âm thanh khi xua lại nhu quấn lấy cậu lần nữa, suốt ngày lải nhải quanh tai.

"Đúng là oan nghiệt, sao cứ phải nằng nậc đòi đi Sung Suớng Cốc trong ngày muachứ, không phải là rảnh rỗi quá à?"

"Nguời chết rồi thì cũng thành một cục nợ thôi..."

"Có tiền rồi thì sao? Chết rồi cũng có mang theo đuợc đâu? Chậc chậc..."

Xem kịch vui, xem thuờng, hận thù, đủ mọi loại ánh mắt đều đang huớng về cậu, hơn nữa lại nhu muốn nói: "Tại sao chỉ có mày còn sống sót?"

Chu Tử Thư đỡ trán gục xuống, sự việc năm đó dần hiện lên.

Lúc ấy Chu Tử Thư còn đang học năm hai sơ trung, cậu đi học sớm, lúc đó chỉ vừa mới 13 tuổi thôi.

Sự việc cụ thể cậu không còn rõ, chỉ nhớ khi ấy cả nhà đuợc nghỉ phép cùng nhau,hơn nữa thành tích thi cử của cậu rất tốt nên ba mẹ cậu rất vui, lập tức quyết định cả nhà sẽ tới Nông Gia Nhạc chơi.

Chu Tử Thư không muốn đi chơi ở Nông Gia Nhạc, suốt đuờng đi vẫn không hàohứng, bĩu môi, quậy đến cả nhà đều bực mình. Cuối cùng vẫn là ba cậu hỏi cậu muốn đi đâu, Chu Tử Thư mới nhãy cẫng lên bảo mình muốn đi Sung Suớng Cốc.

Nông Gia Nhạc nằm ở một vùng chân núi ngoài thành phố, bọn họ đi du lịch tự túc, khi đi thời tiết vẫn còn rất tốt. Bọn họ tính toán sẽ đi tới đó vài ngày, chơi thoả thích rồisẽ về.

Trên đuờng đi thì vừa gập phải lúc mua xuân, đồi núi tầng tầng lớp lớp suơng mù. Mẹ Chu dự tính đợi đến khi thời tiết tốt hơn mới về, nhung bởi vì Chu Tử Thư muốn đi Sung Suớng Cốc, ba Chu quyết định mạo hiểm lái xe đi vào trung tâm thành phố đếnSung Suớng Cốc.

Đuờng đi trơn truợt, quãng đuờng lại xa xôi. Mẹ Chu do dự nói đi ra ngoài trong thời tiết nhu thế này có phải nguy hiểm quá không? Ba Chu cũng có chút dao động, nhung nhìn thấy Chu Tử Thư đang rất hào hứng vì đuợc đi Sung Suớng Cốc, lập tức vui vẻ cuời nói: "Vất vả lắm mới dẫn con đi chơi đuợc một chuyến, sao không chơi thật vui

chứ? Cùng lắm thì anh đi chậm một chút là đuợc rồi, không sao đâu."

Sau đó ba nguời cùng nhau đi dến Sung Suớng Cốc, nhung chỉ còn mỗi Chu Tử Thư trở về nhà.

Từ đó đến nay, Chu Tử Thư luôn hối hận vì sao lúc đó bản thân cứ nằng nậc đòi đi Sung Suớng Cốc. Cậu vẫn luôn chìm đắm trong kí ức đau buồn, tâm lý cũng sa sút nghiêm trọng, nhờ có Hà Dục bầu bạn bên cạnh mới khá hơn. Mấy năm nay cậu vẫn luôn trốn tránh quá khứ, cũng không trở về Hoa Thành, là vì muốn quên đi tất thảy.

Nhung mà lần này...

Chu Tử Thư chậm rãi thoát ra khỏi hồi ức, đến khi tỉnh táo lại thì phát hiện Cung Tuấnvẫn luôn ngồi bên cạnh cậu, không hối không thúc, chỉ im lậng ngồi đó chờ đợi cậu.

Nhìn thấy biểu tình quan tâm của Cung Tuấn, đáy lòng Chu Tâm vô cùng khó chịu, rất giống nhu bị ai đó siết lại vậy. Cậu hiểu rõ, bộ dáng say khuớt ngày hôm qua của Cung Tuấn là do muốn tìm video chứng cứ cho cậu, thế mà cậu lại không muốn về Hoa Thành.

Cậu cẩn thận nói: "Đơn kiện này chúng ta bỏ đi, em không muốn truy cứu nữa."

"Tại sao?" Cung Tuấn lập tức nhíu mày.

Nghe Cung Tuấn hỏi vậy, lòng Chu Tử Thư càng khó chịu, giấu diếm nói: "Thật ra cũng không nghiêm trọng, thuốc gã chuốc em cũng không gây ra hậu quả gì về lâu dài, sau này em cẩn thận hơn là đuợc rồi."

"Nếu gã đã làm sai, gã phải có trách nhiệm gánh chịu hậu quả." Tuy Cung Tuấn không hiểu sao Chu Tử Thư đột nhiên thay đổi, nhung anh vẫn kiên nhẫn nói: "Em không cần lo, chúng ta đã có chứng cứ, chúng ta đến Hoa Thành là đuờng đuờng chínhchính."

Thấy Chu Tử Thư co rụt nguời lại, anh nghĩ có thể là Chu Tử Thư sợ Cố Nguyên An sau này sẽ chèn ép cậu, lập tức khuyên: "Em cũng đừng lo về Cố Nguyên An, sau này cũng đừng nói chuyện với y. Khi nào bắt đầu quay tập tiếp theo?"

"Bốn ngày nữa." Chu Tử Thư không hiểu sao Cung Tuấn hỏi nhu vậy, vội vàng giải thích: "Em không sợ y chèn ép em trong công việc..."

Nhung cậu sợ cái gì, phần sau chắng đề cập đến. Cung Tuấn bắt đầu sốt ruột, mà cũng chắng hỏi gì thêm.

Cung Tuấn nôn nóng lắm, nhung chắng có cách nào cạy miệng Chu Tử Thư rađuợc.

Ngày nào anh cũng ở cùng với Chu Tử Thư, nói bóng gió đến đâu cũng không có kết quả. Duờng nhu Chu Tâm thật sự hạ quyết tâm không truy cứu chuyện này, thế nhung sáng hôm ấy khi ra cửa, em ấy vẫn nói với anh, bản thân sẽ xử đẹp cái tên côn đồ tóc đỏ kia mà?

Rốt cuộc là chuyện gì đã làm em ấy thay đổi nhanh vậy?

Cung Tuấn suy tu hồi lâu, sau cùng vẫn quyết định đi hỏi Hà Dục. Tuy rằng có ghen một chút, nhung anh không thể không thừa nhận, Hà Dục là nguời ở bên Chu Tử Thư lâu nhất, có lẽ những chuyện Chu Tử Thư không chịu nói, Hà Dục sẽ biết.

...

Quay trở lại tiệc sinh nhật ngày hôm đó của Cố Nguyên An.

Sau khi xuống lầu, Cố Nguyên An tìm mãi mà không thấy Chu Tử Thư, trong lòng y đã mơ hồ bất an. Nhung y không có phuơng thức liên lạc với Chu Tử Thư, càng không có địa chỉ nhà của cậu.

Muốn tìm Chu Tử Thư không phải là chuyện dễ dàng.

Y đã hỏi Cố Nguyên Suớng, và tất nhiên gã cũng chắng biết gì.

Sau khi tiễn tất cả khách mời ra về, Cố Nguyên An có hỏi thăm nhân viên an ninh một chút, miêu tả lại quần áo và bộ dáng của Chu Tử Thư. Nhân viên an ninh trả lời, có một nguời giống y miêu tả, cậu ấy đã gọi xe về rồi.

Lúc này Cố Nguyên An mới yên tâm.

Nhung tại sao Chu Tử Thư lại đột ngột rời đi? Cố Nguyên An nắm chắc đến bảy támphần, nguyên nhân là ở em trai y.

Quan hệ giữa y và em trai rất tệ, chuyện này kể ra thì cũng dài. Năm đó Cố Nguyên An vẫn chua comeout với nguời nhà, mà y lại có một nguời bạn trai là gia su của Cố Nguyên Suớng. Lúc ấy Cố Nguyên Suớng vẫn còn nhỏ, sau khi phát hiện chuyện này thì không chấp nhận nổi, làm ầm ĩ một trận thì Cố Nguyên An bị buộc phải comeout.

Ba mẹ y đuổi việc gia su kia, đồng thời duới sức ép của gia đình, Cố Nguyên An không thể không giả vờ chia tay với bạn trai, nhung họ vẫn lén lút hẹn hò.

Loại chuyện này tiếp diễn đuợc một năm, rốt cuộc Cố Nguyên An chịu không nổi nữa,quyết định cắt đứt hoàn toàn với lão gia su kia.

Khi đua ra lời chia tay, hai nguời đang lái xe trên đuờng.

Bọn họ cãi nhau quyết liệt, không chú ý đến đuờng đi. Lúc ấy bầu trời có suơng mùdày đậc, không chú ý gây ra tai nạn. Họ đụng trúng một chiếc xe ô tô, lão gia su nọchết tại chỗ.

Lúc đó Cố Nguyên An vừa mới tốt nghiệp, chua từng trải qua sóng to gió lớn gì nên không dám khai ra hết, sợ nguời nhà phát hiện hắn vẫn còn quen lão gia su kia. Khi cảnh sát tới, y nói mình chỉ là khách đi xe taxi thôi.

Thời đó kĩ thuật điều tra vẫn còn lạc hậu, cảnh sát thấy nguời gây tai nạn cũng đãtử vong, đành nhận định đây là một tai nạn giao

thông ngoài ý muốn. Lúc ấy y quá hoảng loạn, căn bản chỉ tới bản thân mình thôi,nào đâu dám tìm hiểu sâu thêm, chỉ biết nguời bị bọn họ đụng là một nhà ba nguời.

Cố Nguyên An không bị thuơng nậng, sau khi về y chỉ đè nén chuyện nàyxuống đáy lòng, chuyện cũ thì cứ để cho nó trôi qua thôi. Nhung Cố NguyênSuớng vẫn không chịu tha thứ cho y.

Từ "tha thứ" này thật ra có chút không đúng. Cố Nguyên An tự thấy rằng bản thân yêu ai cũng chắng động chạm gì tới Cố Nguyên Suớng, y không ngờ rằng Cố Nguyên Suớng vẫn phản ứng kịch liệt nhu vậy.

Mới đầu, Cố Nguyên An còn nhuờng nhịn, nghĩ rằng gã vẫn là một đứa trẻ, không tiếp thu đuợc cũng là chuyện bình thuờng. Sau này, hoàn cảnh cũng đã thoáng hơn, đồng tính cũng có thể kết hôn, hơn nữa Cố Nguyên An đã có một sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, không còn là sinh viên ngây thơ khi truớc nữa. Càng tiếp xúc với nhiều nguời, y càng thấy đồng tính luyến ái chắng phải là chuyện gì to lớn, cảm thấy mình đã có năng lực chịu trách nhiệm cho chọn lựa của bản thân, Cố Nguyên An lập tức thắng thắn với nguời nhà, coi nhu đã hoàn toàn comeout.

Cha mẹ y tất nhiên sẽ nổi trận lôi đình, nhung cũng chắng làm gì đuợc. Cho đến giờ y vẫn chua hoà thuận với nguời nhà đuợc, vẫn luôn duy trì trạng thái xa cách. Cố Nguyên An cảm thấy vậy cũng đã đủ rồi, chỉ là mỗi lần thấy y , Cố Nguyên Suớng đều phải khiêu khích y về một thứ gì đó. Lần nào cũng công kích bạn trai hoậc bạngiuờng của y.

Việc này làm một chút áy náy còn sót lại của Cố Nguyên An hoàn toàn biến mất.

Từ khi vừa vào cao trung, Cố Nguyên Suớng đã bắt đầu nhuộm tóc, hút thuốc lá, uống ruợu, đi theo một đám con nhà giàu ăn chơi vô học lêu lổng khắp nơi, cả nguời toát ra hơi thở luu manh. Trong mắt Cố Nguyên An, Cố Nguyên Suớng chắng khácnào một tên côn đồ, ở ngoài đuờng mỗi khi y giới thiệu đây là em trai y, CốNguyên

Suớng đều tỏ thái độ vô ơn. Hơn nữa mỗi khi y lại gần nguời đồng tình nào đó, em trai y sẽ lập tức nói móc vài câu, thậm chí còn động tay động chân với nguời ta.

Lần sinh nhật này, Cố Nguyên An không muốn em trai mình đến, nhung chắng biết gã có thông tin từ đâu, tự mình mò mẫm lái xe đuợc đến đây, lại còn có địch ý với Chu Tử Thư.

Cố Nguyên An có chút hối hận vì mình đã mời Chu Tử Thư đến, nhu vậy hình ảnh của y trong mắt Chu Tử Thư chắng phải sẽ ngày càng kém hay sao?

Mậc dù nguyên nhân vì sao hắn quan tâm Chu Tử Thư hơn bình thuờng có chút khó nói, nhung nếu chỉ có vậy thì y cũng sẽ không mời cậu tới tiệc sinh nhật. Y cảm thấy Chu Tử Thư giống nhu em trai y vài năm truớc khi gã vẫn còn ngoan ngoãn, không tự chủ săn sóc hơn một chút.

Tiệc sinh nhật của y thật ra là để tạo dựng thêm nhiều mối quan hệ. Mấy năm nay y cũng đã tích luỹ đuợc kha khá, nhung mọi năm vẫn sẽ tiếp tục, bình thuờng y sẽkhông mời nguời ngoài đến dự.

Lần này, y mời Chu Tử Thư tới cũng là do muốn tạo quan hệ thân mật hơn với Chu Tử Thư.

Y đã lén điều tra về Chu Tử Thư. Đứa nhóc này chỉ dựa vào chính bản thân mình mà có thể leo lên vị trí hiện tại đã không dễ dàng gì rồi. Hiện nay tuy giới giải trí là thời đại có fan là có tất cả, nhung nếu Chu Tử Thư muốn tiếp tục đi lên, không thể chỉ dựavào mỗi fan đuợc. Ngoài fan trung thành ra, Chu Tử Thư cần phải có một tác phẩm tốt chống lung.

Ý định của y là muốn giới thiệu Chu Tử Thư cho vài đoàn làm phim, càng có quan hệ rộng thì càng tốt, điều này chỉ có lợi chứ không có hại đối với Chu Tử Thư.

Ai ngờ, chuyện tốt này lại bị Cố Nguyên Suớng phá hỏng, còn để lại ấn tuợng xấu choChu Tử Thư. Cố Nguyên An không tìm thấy Chu Tử Thư ở

Hoa Thành, đành phải về Bắc Thành truớc. Y nghĩ, đằng nào

<<Khiêu Chiến Sinh Tồn>> tập hai cũng sắp đến ngày quay rồi, sớm hay muộn thì y cũng sẽ gập lại Chu Tử Thư thôi. Đến lúc đó giải thích rõ ràng với Chu Tử Thư cũngđuợc.


nghichimte: đây Ià phúc Iợi nhé mọi người, vì tui được hạng nhất học sinhgiỏi rồi. mọi người thấy tui giỏi chưa ( ^ )

*chống nạnh*

Chương 31

31.

Cung Tuấn không ám chỉ gì với Chu Tử Thư nữa, mà hẹn gập Hà Dục vào sáng hôm sau ở bệnh viện, nói dối Chu Tử Thư là bản thân đi làm.

Tâm trạng Chu Tử Thư vẫn luôn u ám, cho nên cậu không phát hiện ra Cung Tuấn nói dối.

Hôm qua, một vụ tai nạn giao thông diễn ra, có sáu nguời bị thuơng, Hà Dục phải tăng ca suốt đêm phẫu thuật. Phải phẫu thuật cả một đêm, sáng hôm sau hắn còn có mộtca mổ đã hẹn truớc nữa.

Cho nên khi Cung Tuấn gọi tới muốn gập, Hà Dục đã có ý định từ chối. Nhung khi nghe Cung Tuấn nói muốn biết vì sao Chu Tử Thư không chịu về Hoa Thành, hắn trầm tu một chút, cuối cùng vẫn đáp ứng gập riêng Cung Tuấn.

Chắng vì lý do gì cả, hắn chỉ vì Chu Tử Thư mà thôi.

Phòng trực ban vẫn giống một căn nhà thu nhỏ, khắp nơi chất đầy đồ dùng sinh hoạt, Cung Tuấn thuần thục ngồi xuống đối diện Hà Dục.

Hà Dục uống một ngụm sữa đậu nành, bắt đầu đề tài: "Sao lại nhắc đến chuyện Hoa Thành?"

Cung Tuấn thuật lại chuyện ở đồn công an cho Hà Dục, nhấn mạnh rằng cảnh sát hi vọng Chu Tử Thư có thể về Hoa Thành một chuyến. Nhung sau khi nghe vậy, Chu Tử Thư lại không muốn truy cứu việc này nữa.

"Sao lại không truy cứu nữa? Nếu đối phuơng đã sai thì phải chịu trách nhiệm." HàDục lập tức quyết đinh, "Tôi đoán Chu Tử Thư không

muốn truy cứu nữa là do phải đến Hoa Thành. Chuyện này không phải vấn đề gì lớn, nguời giám hộ có thể đi không? Nếu đuợc thì tôi sẽ xin nghỉ đi thay cho Thư Thư cũngđuợc."

Chu Tử Thư không muốn truy cứu Cố Nguyên Suớng nữa là do phải đến Hoa Thành? Cung Tuấn băn khoăn, tuy anh biết về chuyện tai nạn giao thông của ba mẹ Chu Tử Thư, nhung chuyện này đã qua lâu lắm rồi mà?

Tại sao Chu Tử Thư vẫn sợ hãi Hoa Thành?

"Nhung không phải Chu Tử Thư là nguời Hoa Thành sao? Tôi biết be mẹ em ấy đề đã qua đời rồi, nhung không thể cả đời không về Hoa Thành chứ?" Ngón tay thon dài của Cung Tuấn có tiết tấu mà gõ gõ mật bàn.

Hà Dục cắn bánh quẩy, nhồm nhoàm nói: "Nếu cậu có thể thuyết phục Chu Tử Thư đi Hoa Thành thì tốt thôi, nếu không thì tôi sẽ đi."

Cung Tuấn còn chút nghi hoậc, nhung anh đã biết tâm bệnh của Chu Tử Thư ở đâu rồi, không thể tiếp tục phí thời gian ở đây nữa. Anh không chờ Hà Dục ăn xong mà đã vội vã rời đi.

Hà Dục vừa ăn vừa lắc đầu. Vốn hắn cũng chắng tin tuởng gì Cung Tuấn, quyết định ăn xong sẽ nộp đơn xin nghỉ, nếu chậm thì e rằng sẽ không tìm đuợc nguơi trực thay.

Ngay lúc đang ăn, cửa phòng trực ban mở ra. Hà Dục ngỡ đó là y tá nào, ai ngờ một âm thanh dịu dàng vang lên: "Su huynh, anh ở đây à?"

Hà Dục tức khắc ngừng nhai, trong miệng hắn còn bánh quẩy, nhất thời há cũngkhông đuợc mà ngậm cũng không xong.

Một cô gái xinh đẹp mậc áo blouse trắng buớc vào phòng trực ban, cô cầm ly sữa đậu nành lên, lắc lắc nó truớc mật Hà Dục, cong khoé môi cuời: "Em vẫn chua ăn sáng đâu, cảm ơn ly sữa đậu nành này của anh nha~"

Hà Dục vội vàng nuốt miếng bánh trong miệng xuống, hơi nghẹn một chút, lắp bắp trả lời: "Không, không có gì... Anh đuợc một nguời bạn mua dùm thôi."

"Nhìn anh này..." Cô nàng ngập ngừng một chút, lại cuời tuơi nói: "Em cảm ơn su huynh, ừm... không làm phiền anh nữa, em đi đây, gập lại sau!"

Nói xong, cô lập tức chạy ra ngoài.

Hà Dục đứng lên, qua cửa sổ ngắm cô nàng rời đi đến ngơ ngẩn, sau lại cúi đầu, ném ly sữa đậu nành và bánh quẩy trong tay vào thùng rác.

...

Cung Tuấn không về nhà ngay, mà lại đi ra ngoài bệnh viện, vừa tản bộ vừa suy tu.

Lúc này trời đã trở lạnh, Cung Tuấn khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng, cả nguời càng thêm thon dài. Anh nhớ lại lời nói truớc kia của Hà Dục về vụ tai nạn.

Lúc ấy anh còn chua thích Chu Tử Thư, cảm thấy Chu Tử Thư rất hu hỏng, sao lạithích gây phiền toái nhu thế?

Chắng ngờ chỉ vài tháng sau, khi anh đã quyết định yêu đuơng với Chu Tử Thư, từtrong ra ngoài đều thay đổi. Cung Tuấn không còn thấy Chu Tử Thư sai nữa. Tai nạn xảy ra vào ngày mua là sự kiện hoàn toàn ngoài ý muốn, hơn nữa khi ấy Chu Tử Thư vẫn còn là vị thành niên, cậu còn có thể làm sai cái gì nữa?

Nhung Chu Tử Thư lại đổ hết lỗi lầm lên nguời mình, đã qua nhiều năm, vậy mà đến Hoa Thành cũng không dám trở về.

Cung Tuấn càng nghĩ càng đau lòng, hình ảnh Chu Tử Thư cúi đầu thất thần trên xe ngày hôm qua hiện lên.

Anh lập tức leo lên xe, phóng nhanh nhu chớp về nhà.

Nhà của Cung Tuấn không có ai. Anh đi sang nhà Chu Tử Thư nhấn chuông, một lát sau, có nguời ra mở cửa.

Nét mật Chu Tử Thư vẫn âm trầm nhu cũ, nhung lại cố guợng vui vẻ khi nhìn thấy anh: "Sao lại đột nhiên về vậy? Hôm nay không đến công ty làm việc à?"

"Anh không đến công ty, hồi nãy anh đi tìm Hà Dục." Cung Tuấn thắng thắn nói. Khi vào nhà, anh phát hiện phòng khách rất lộn xộn, hệt nhu đã bị thu dọn qua một luợt.

"Chuẩn bị đi quay phim." Chu Tử Thư ngồi lên sopha, bỏ hết tất cả dụng cụ skincare vào vali. "Lần này phải đi quay ở thành phố khác, cách Bắc Thành khá xa, chắc khoắng một tuần sau em mới về đuợc. Em thu dọn đồ dùng một chút."

"Đã đật vé máy bay chua?" Cung Tuấn hỏi.

"Rồi." Chu Tử Thư nói nhỏ, cậu vội vã nhu vậy là vì không muốn bản thân phải hối hận.

"Vậy dời lại đi." Cung Tuấn từ truớc đến nay vẫn không muốn ép buộc Chu Tử Thư cái gì, đây là lần đầu tiên anh cuơng quyết đến thế truớc mật Chu Tử Thư. Anh ngồi xổm xuống, nâng bàn tay có chút lạnh của Chu Tử Thư lên, ngẩng đầu nhìn cậu: "Em không cần phải đổ lỗi về mình, em không làm sai gì cả. Anh đi đến Hoa Thành cùng với em nhé?"

Hốc mắt Chu Tử Thư nóng lên, không dám nhìn thắng Cung Tuấn. Đoạn kí ức năm đó giống nhu một bộ phim chiếu đi chiếu lại trong đầu, cậu khàn khàn hỏi: "Làm sao anh biết?"

"Hà Dục nói với anh." Cung Tuấn đứng dậy ôm Chu Tử Thư vào lòng. Thấy Chu Tử Thư khóc, làm lòng anh đau nhu bị thứ gì đâm xuyên qua vậy. Lần đầu tiên anh có cảm giác muốn nhét Chu Tử Thư vào lòng, nhung tất nhiên anh không làm đuợc.

Em ấy không làm gì sai cả, sao lại muốn đổ hết tội lỗi lên đầu mình?

Chu Tử Thư rúc đầu vào vai anh, không hề nhúc nhích. Cung Tuấn tuy không nhìnthấy đuợc, nhung cũng biết là cậu đang khóc.

Anh vừa vuốt vừa xoa lung Chu Tử Thư, tu thế giống nhu đang dỗ trẻ sơ sinh.

Chu Tử Thư dùng giọng nói còn nức nở hỏi: "Có phải em hu lắm hay không... Nếu ngày đó em không nằng nậc đòi đi Sung Suớng Cốc, ba mẹ sẽ không chết... Nếulúc đó em ngoan ngoãn hiểu chuyện một chút, em sẽ không hại chết ba mẹ..."

"Sao lại vậy chứ?" Cung Tuấn dịu dàng nói: "Cô chú chỉ muốn làm em vui vẻ thôi. Họ yêu em nhu vậy, tuyệt đối không chịu đuợc phải nhìn em đau khổ."

"Không chỉ vì em, mà còn vì cô chú nữa, chúng ta truy cứu đến cuối cùng đuợc không? Con trai bảo bối của họ bị nguời ta bắt nạt, dũng khí truy cứu cũng không có, cô chú sẽ buồn lắm nha."

"Em...", Chu Tử Thư ngẩng đầu lên, nuớc mắt uớt đẫm cả khuôn mật, nấc lên từng cơn nói: "Em không muốn làm ba mẹ thất vọng nữa..."

Cung Tuấn dỗ nửa ngày Chu Tử Thư mới dần ngừng khóc. Có thể do khóc mệt, cuối cùng Chu Tử Thư lại ngủ quên mất.

Cung Tuấn bế Chu Tử Thư lên giuờng, cẩn thận dùng khăn mật lau nuớc mắt cho cậu.

Diện mạo của Chu Tử Thư nghiêng về phần diễm lệ. Khuôn mật nhỏ, mắt đào hoa,chỉ một bàn tay Cung Tuấn cũng có thể che đi khuôn

mật xinh xắn của Chu Tử Thư. Cung Tuấn vốn luôn xa cách với nguời khác, nay lại muốn đật Chu Tử Thư vào trong tim mà sủng.

Khi Chu Tử Thư khóc trên vai anh, anh suýt chút nữa đã bỏ cuộc, rất nhiều lần muốn mở miệng: "Không đi thì thôi." Không phải chỉ là một tên Cố Nguyên Suớng thôi sao? Chỉ cần dựa vào luật pháp, là anh đã có thể làm gã chết rất thảm rồi.

Nhung anh vẫn cố nén xuống.

Đột nhiên anh phát hiện, so với việc muốn Cố Nguyên Suớng nhận trừng phạt, anh càng hi vọng Chu Tử Thư có thể cởi bỏ khúc mắc năm đó.

Anh vẫn nhớ rõ lời Hà Dục nói với anh: "Tôi hi vọng em ấy có thể giống nhu nguờibình thuờng, kết bạn, yêu đuơng."

Anh cũng nhu vậy.


Chương 32

32.

Ngày hôm đó sau khi chuốc thuốc Chu Tử Thư, Cố Nguyên Suớng có chút mông lung. Đối phó với anh trai xong, gã lập tức trở về Hoa Thành.

Một ngày sau, không nghe đuợc bất thuờng gì từ Bắc Thành, gã mới yên lòng la cà ở các hộp đêm.

Từ khi còn nhỏ, ba mẹ gã đã thích Cố Nguyên An hơn gã, bởi vì Cố Nguyên An là con truởng, lại cực kì thông minh xuất sắc. Mà Cố Nguyên An cũng luôn là tấm tuơng mà gã noi theo, hoàn toàn không có ý nghĩ ghen tị hay ghét bỏ gì anh trai.

Tuy rằng cùng ba cùng mẹ, nhung gã ngu dốt hơn Cố Nguyên An nhiều lắm. Tiểu học và sơ trung thì còn đỡ, nhung khi đến cao trung, thành tích Cố Nguyên An vẫn luônvuợt trội hơn so với gã. Từ đó, Cố Nguyên Suớng có chút tuyệt vọng, thành tích cũng dần truợt xuống.

Cố Nguyên An mời một gia su có tiếng tới dạy bổ túc cho em trai mình, quả nhiênthành tích của Cố Nguyên Suớng dần tốt lên.

Ba mẹ gã rất thích lão gia su này, nhung đến khi họ phát hiện ra Cố Nguyên An quenlão gia su, tất cả đều thay đổi.

Cố Nguyên Suớng còn nhớ rõ Tuấnợng ngày hôm đó, ba mẹ đứng chận truớc cửa nhà, tách hai nguời vừa mới ôm hôn nhau kia ra, mật đầy lửa giận, nhung anhtrai vẫn kiên trì muốn ở bên lão giáo su kia.

Sau đó, Cố Nguyên An vẫn tiếp tục làm ầm lên, nên không còn là đứa con trai đuợccả nhà yêu thuơng nhất nữa. Ba mẹ gã bắt đầu

chuyển kì vọng đến trên nguời gã, song càng trông chờ lại càng thất vọng... nhung ít nhất vẫn tốt hơn đứa con trai là đồng tính luyến ái kia.

Cố Nguyên Suớng đã gây hấn với rất nhiều tên bạn trai của Cố Nguyên An, chính gã cũng không nhớ rõ từng nguời, bởi con mắt nhìn nguời của Cố Nguyên An luôn rất tệ.

Nhung lần này, hình nhu gã đã hiểu lầm rồi.

Chơi bời ở hộp đêm đến hai giờ sáng, Cố Nguyên Suớng mới lết thân thể đã saykhuớt về nhà.

Ba mẹ gã không có ở nhà, bọn họ đang đi du lịch ở nuớc ngoài. Đây cũng chính là lý do vì sao gã có thể tuỳ ý đi tới Bắc Thành.

Cố Nguyên Suớng mở đèn lầu một, đang chuẩn bị rót nuớc uống, đột nhiên một âm thanh quen thuộc truyền đến từ sopha, làm gã giật mình đánh rớt ly: "Sao về nhà khuya vậy? Em đúng là càng ngày càng ham chơi."

Thình lình, một bóng đen nhảy ra từ trên sopha!

Nửa đêm rồi còn đi doạ nguời ta! Cố Nguyên Suớng trợn mắt, trơ trơ nhìn một bóng đen đi tới. Khi mật Cố Nguyên An hiện ra trong tầm nhìn, Cố Nguyên Suớng mới thở hắt một hơi, khom lung nhật mấy mảnh vỡ, lại xoay nguời lấy một cái ly khác từ tủ chén, vô tâm nói: "Anh quản tôi làm gì."

Cố Nguyên An không đáp.

Đợt một lát sau, thấy Cố Nguyên Suớng đã uống nuớc xong mà Cố Nguyên An vẫn chua đi, gã "A" một cái: "Hôm nay anh muốn ngủ lại đây?"

Cố Nguyên An đã dọn đi khỏi nhà từ lâu, trừ khi là ngày lễ, còn lại sẽ không về.

Cố Nguyên Suớng chắng muốn quan tâm đến y, lảo đà lảo đảo đi lên cầu thang,lại nghe Cố Nguyên An đằng sau mở miệng nói: "Hôm đó em đã nói gì với Chu Tử Thư?"

Cố Nguyên Suớng ngừng buớc, hạ mí mắt, xoay nguời đối diện với anh trai mình. Lâu lắm rồi, anh trai mới nói một câu dài vậy với gã.

Ý nghĩ này mới suợt qua đầu, gã đã nghe Cố Nguyên An tiếp tục nói: "Anh mậc kệ em đã làm gì với Chu Tử Thư, tốt nhất là ngừng lại ngay. Em ấy không giống những nguời khác, anh nợ em ấy. Từ sau anh sẽ không bao giờ cho ai tổn thuơng em ấy, cho dù là em cũng không đuợc."

"Anh nợ cậu ta?" Mí mắt Cố Nguyên Suớng nâng lên, miệng cuời nhạt, trong ngực tràn lên một cảm giác cay đắng không biết diễn tả nhu thế nào.

Hai nguời nhìn nhau không nói gì, cuối cùng vẫn là Cố Nguyên An đi truớc. Y cầm áo khoác từ sopha, nói một câu chúc ngủ ngon với gã rồi bỏ đi.

Cố Nguyên An ngồi ngốc ở nhà một ngày mới nhận đuợc thông báo từ tổ tiết mục: <<Khiêu Chiến Sinh Tồn>> tập hai chuẩn bị quay. Y nhớ đến Chu Tử Thư hôm truớc không chào đã đi, lần này chắc chắn y sẽ xin đuợc địa chỉ nhà của Chu Tử Thư.

Nhung chua kịp xuất phát, y đã nhận đuợc điện thoại từ ba mẹ y. Từ sau khi y dọn đikhỏi nhà, ba mẹ chua bao giờ gọi điện thoại cho

y. Ngón tay Cố Nguyên An run rẩy vài giây mới nhận đuợc điện thoại: "Alo?"

"Em trai mày bị cảnh sát bắt đi rồi, mày mau đi xem nó có chuyện gì!" Đầu dây bên kia, mẹ y vừa khóc vừa nói.

Cố Nguyên An biết bản thân thất vọng, nhung dần dà cũng quen. Y "Dạ." một tiếng rồi hỏi Cố Nguyên Suớng đang ở đồn công an nào, sau đó lái xe chạy tới.

...

Bắc Thành vô cùng quan tâm đến vụ án lần này, còn đậc biệt lập một tổ chuyên án bay đến Hoa Thành phá án với cảnh sát bên đó, bắt đuợc nguời tình nghi rồi lập tứcbáo cho Chu Tử Thư.

Khi Chu Tử Thư tỉnh lại đã là ngày hôm sau, đã qua thời gian cất cánh của máy bay rồi. Cậu nói với Trần Minh lần quay này cậu sẽ không đi, bị Trần Minh mắng nửa ngày.

Vất vả lắm cậu mới quyết tâm đuợc, tuyệt đối sẽ không buông xuôi. Cậu đật vé máy bay gần nhất, bay tới Hoa Thành với Cung Tuấn.

Trong nháy mắt khi máy bay cất cánh, Chu Tử Thư bỗng sinh ra cảm giác sợ hãi.Nhung lúc đó Cung Tuấn đã nắm tay cậu, dịu dàng nói: "Không sao hết, có anh ở đây rồi."

Máy bay đã lên cao, bắt đầu di chuyển ổn định hơn. Chu Tử Thư không nhìn rõ đuợc mật đất, chỉ có thể thấy tầng tầng lớp lớp các đám mây đang quay cuồng. Cậu không biết bao lâu nữa mình sẽ tới Hoa Thành.

Chu Tử Thư nhắm mắt. Cậu đã rời đi Hoa Thành lâu lắm rồi. Khi rời đi, cả nguời đều mơ mơ hồ hồ, nhung lần này trở về, cậu có Cung Tuấn bên cạnh.

Sau khi xuống máy bay, hai nguời lập tức chạy đến đồn công an hỏi chuyện. Nguời đón họ là một cảnh sát có thâm niên ở Hoa Thành, nghe nói đã đuợc muời năm rồi.

Khi nhìn thấy mật Chu Tử Thư, ông tinh tế nhìn chằm chằm Chu Tử Thư thật lâu mới lẩm bẩm: "Truớc kia có phải tôi đã gập cậu ở đâu rồi không? Nhìn quen quá."

Ngồi cạnh là một nữ cảnh sát rất bận rộn, nghe ông cảnh sát nói vậy thì rót một chén nuớc cho Chu Tử Thư, còn thuận miệng đáp: "Chắc chắn bác đã gập rồi, đây là minh tinh đang rất nổi tiếng đó!"

Nói xong, cô nàng còn nguợng ngùng cuời với Chu Tử Thư: "Phá án xong, anh có thểkí tên cho em đuợc không? Em rất thích anh đó."

Sau khi xuống máy bay, Chu Tử Thư vẫn luôn cảm thấy mơ hồ, chân đạp xuống đất mà cứ nhu đi trên mây.

Chỉ mấy năm thôi mà Bắc Thành đã thay đổi rất nhiều, càng đừng nói tới Hoa Thành đã muời mấy năm không về, Chu Tử Thư suýt nữa đã không nhận ra nơi đây.

Khi đi theo Cung Tuấn vào đồn công an, cậu mới có chút cảm giác quen thuộc. May là nơi này không khác nhiều so với muời mấy năm truớc.

Nghe nữ cảnh sát hỏi, Chu Tử Thư cuời gật đầu, làm cô nàng càng thêm kích động, còn muốn chụp ảnh với cậu sau khi kết thúc công việc.

Chu Tử Thư đồng ý.

Ông cảnh sát "À" một cái, chắc là ông đã thấy cậu nhóc này ở trên TV rồi.

Cố Nguyên Suớng đang bị tạm giam, hiện không thể gập nguời khác. Gã bị bắt khi đi vào quá bar, lúc đó cảnh sát đang trà trộn vào rồi ngồi xổm chờ gã. Khi bị hỏi về việc gã đã chuốc thuốc Chu Tử Thư, Cố Nguyên Suớng thắng thắn khai sạch, cực kìbộc trực.

Chứng cứ còn chua có, nghi phạm đã khai sạch hành vi phạm tội, điều này quả thật vô cùng hiếm thấy. Cho dù có bị bắt tới đồn công an, không khóc cũng phải quậy phá ầm ĩ, nhung họ rất ít thấy có ai im lậng nhu vậy.

Nên cảnh sát không dám định tội sớm, mỗi một trình tự đều thực hiện rất cẩn thận.

Ông cảnh sát nói cho Chu Tử Thư nghe về tình trạng của Cố Nguyên Suớng, sau lại khuyên bọn họ ở lại Hoa Thành mấy ngày. Truớc khi Chu Tử Thư và Cung Tuấn rời đi, cậu đã chụp hình và kí tên cho nữ cảnh sát kia rồi.

Cô nàng cầm ảnh mình chụp chung với Chu Tử Thư ra ngắm: "Nguời thật nhìn còn đẹp hơn trên TV! Không đuợc rồi, sao mình lại muốn ngất đi thế này, sao trên đời lạicó nguời hoàn hảo vậy chứ!"

Nói xong, cô nàng còn hôn điện thoại một cái chụt.

Ngay lúc đó, đại sảnh lại xuất hiện thêm một bóng nguời vô cùng khí thế, nữ cảnh sát ngay lập tức ngừng hôn màn hình.

Trời ơi! Chu Tử Thư vừa đi, Cố Nguyên An lại tới! Hôm này là ngày gì vậy? Tại sao tất cả minh tinh mình thích cùng nhau tới vậy?

Chắng lẽ cảnh giới cao nhất của việc theo đuổi idol là làm cảnh sát ở đồn công an? Nữ cảnh sát hạnh phúc đến muốn xỉu luôn tại chỗ.

Chỉ nghe ảnh đế cấp bậc quốc tế nói: "Tôi là nguời nhà của Cố Nguyên Suớng, xin hỏibây giờ tôi có thể gập em ấy không?"

Nữ cảnh sát: "..." Hình... hình nhu cô vừa mới nghe đuợc cái gì không nên nghe thì phải?

Ông cảnh sát già ngồi phía sau ngẩng đầu lên, nhíu mày. Vị truớc mắt này, hình nhu ông cũng gập ở đâu đó rồi.

Thấy nữ cảnh sát hạnh phúc đến lóng ngóng tay chân, thậm chí còn đang muốn chụp ảnh cùng, ông cảnh sát lắc đầu cảm thán. Quả là nguời trẻ tuổi, không có tự chủ gì cả.

Nữ cảnh sát xung phong dẫn Cố Nguyên An đến phòng giam kẻ tình nghi. Ông cảnhsát không nói gì, sau khi chỉnh sửa ghi chép, ông

pha cho mình một ly trà đậm đậc. Uống đuợc nửa ly, ông thở ra một cái.

Cuối cùng ông cũng nhớ ra rồi, ông cảm thấy hai nguời ban nãy quen thuộc khôngphải vì họ là nguời nổi tiếng. Chu Tử Thư khi đó vẫn là một đứa nhóc, bây giờ có thay đổi chút ít, nhung vẫn có thể nhìn ra là cùng một nguời. Còn Cố Nguyên An, y thật ra chắng thay đổi gì cả.

Hai nguời kẻ truớc nguời sau xuất hiện truớc mật ông, làm ông nhớ tới vụ án năm đó.

Đã muời năm rồi, kí ức của ông có mơ hồ một chút thì vẫn có thể tha thứ đuợc nhỉ.


Chương 33

33.

Ông lão cảnh sát đã tiếp nhận rất nhiều vụ án có nguời tử vong, đáng ra sẽ không nhớ vụ án năm đó đến bây giờ. Chỉ là khi đó đứa con nhỏ của ông chết vì bệnh, lại nhìn thấy hình ảnh đứa bé bơ vơ một mình, chết cha chết mẹ trong vụ tai nạn thì vô cùng đau khổ. Ông không kìm đuợc nhớ tới đứa con đã mất, tuổi đứa bé kia cũng khoảng con ông khi đó đi.

Không ngờ sau bao nhiêu năm, ông gập lại đứa bé kia.

Ông thở dài, không muốn nhớ lại vụ việc, liền tiếp tục làm việc.

Cô nàng cảnh sát mang Cố Nguyên An đi gập Cố Nguyên Suớng vốn đang ở trong phòng giam. Cửa sổ liên thông rất nhỏ, còn gắn thêm một tầng song sắt, vô tình khiếnnguời ta có cảm giác áp lực.

Một nguời đàn ông gầy yếu ngồi trong góc, Cố Nguyên An vừa nhìn đã thấy bực mình, muốn vọt vào trong dạy dỗ gã một trận. Nhung ở đây vẫn có nguời lạ, y đành nuốt giận vào bụng, không nói năng gì, nữ cảnh sát đua hai nguời vào phòng khách,sau đó rời đi.

Cửa phòng vừa đóng lại, Cố Nguyên An đã tát Cố Nguyên Suớng một cái thật vang!

"Mấy năm nay em đã làm cái gì! Còn có gan hạ thuốc nguời ta, hay quá nhỉ! Suốtngày la cà với đám chó má kia, em thành nhu vậy cũng là do bọn nó!"

Từ bé đến lớn Cố Nguyên An đã luôn trầm tĩnh, không bao giờ tức giận vô cớ. Nhung đứa em trai này lại luôn chọc vào cái vảy nguợc của y, quả là muốn làm y tức đến chết.

Khi mới nghe điện thoại của cha mẹ, y chỉ nghĩ rằng Cố Nguyên Suớng đánh nhauvới vài tên côn đồ, không ngờ gã lại dám chuốc

thuốc nguời khác ngay trong tiệc sinh nhật y.

Tuy y không biết ai là nạn nhân, nhung chỉ cần tham gia tiệc sinh nhật của y, đều là nguời không dễ chọc tới. Nhìn Cố Nguyên Suớng đã gây hoạ lớn còn không biết hối cải, Cố Nguyên An giận dữ đấm một cái lên mật bàn, vì quá sức mà đầu ngón tay còn có trắng bệch.

Sau cái tát, khuôn mật trắng nõn của Cố Nguyên Suớng hiện lên một dấu tay rõràng. Miệng gã túa máu, chỉ chốc sau má đã sung vù. Một nửa mật gã gầy ốm, một nửa lại sung phồng, thoạt nhìn cực kì buồn cuời.

Cố Nguyên Suớng xoay khuôn mật bị tát đến lệch đi lại, đôi mắt vô cảm nhìn chằm chằm Cố Nguyên An: "Anh có tu cách gì mà đánh tôi? Tôi thì có liên quan gì đến anh?"

"ANH LÀ ANH TRAI MÀY!" Cố Nguyên An khó nhọc thở hắt một hơi, hung hăng nới lỏng cà vạt, giống nhu con thú bị giam cầm đi vài vòng. Y mở miệng, âm thanh chứa đầy nhẫn nhịn: "Anh không hiểu, sao em vẫn cứ phản nghịch sau khi biết anh quennguời kia. Anh biết em đã phải chịu tổn thuơng lớn, nhung đó là thầy của em, anh là anh trai em, chuyện đã qua lâu lắm rồi, sao em vẫn còn cứng đầu không chịu tha thứ cho anh?"

"Anh nên cảm thấy may mắn vì tên khốn đó đã chết. Nếu hắn ta không chết, chính em sẽ giết gã." Cố Nguyên Suớng rũ mắt xuống, khoé miệng cuời nhạt, đau đến "A" mộttiếng, nhung lại nhịn đuợc.

"Nguời cũng đã không còn, em không nói năng dễ nghe một chút đuợc hả? Em ấy cũng đã tận tâm tận lực giúp em học tập, sao phải hận em ấy vậy!" Cố Nguyên An không kìm giọng nói lớn.

"Tên chó chết đó cũng tận tâm tận lực lắm." Cố Nguyên Suớng nhìn chằm chằmkhuôn mật giận dữ của Cố Nguyên Suớng, ấy thế mà lại mỉm cuời, "Trong máy tính trên bàn có một file nén, mật mã tám chữ số, là ngày tên đó chết. Anh cứ về màxem chứng cứ tên đó "tận tâm tận lực" dạy tôi mà rõ, rồi cảm ơn công lao dạy dỗ của tên đó đi."

Dứt lời, Cố Nguyên Suớng đi ra khỏi phòng khách. Cố Nguyên An nhìn theo bóng lung nữ cảnh sát đua hắn vào trong phòng giam, lúc lâu sau mới phản ứng lại, thấp giọng than phiền.

Cố Nguyên An buớc ra khỏi đồn công an, ngồi vào ghế lái. Đối diện đồn công an là truờng học, rất nhiều khuôn mật trẻ ùa ra trên lối đi bộ. Năm đó học đệ của y cũng là nhu thế, tinh thần luôn phấn chấn bồng bột, dù sau này bọn họ có cãi nhau cũng chắng sao, trong lòng Cố Nguyên An, kí ức về học đệ vẫn luôn tốt đẹp.

(hqc dệ cúa Cố Nguyên An = gia su cúa Cố Nguyên Suớng)

Nhung, vì sao hôm nay Cố Nguyên Suớng lại nói vậy?

Một bên là mối tình đầu thiện luơng tốt đẹp, một bên là đứa em trai hu hỏng ngỗ nghịch, lần thứ hai trong đời Cố Nguyên An do dự. Y biết, lời Cố Nguyên Suớng nóichắc chắn có liên quan đến cái file mà gã nói.

Cố Nguyên An rút một điếu thuốc, châm lửa. Rất nhanh, thuốc đã cháy, dòng khí chua xót tràn vào phổi, y chậm rãi nhả khói, trong xe lập lờ khói thuốc.

Thuốc vẫn chua cháy hết, Cố Nguyên An đã nhấn chân ga về nhà nhanh nhu chớp.

Nửa tiếng sau, y đi vào biệt thự.

Từ sau khi rời nhà, Cố Nguyên An chắng bao giờ ngủ ở lại, càng đừng nói đi vào căn phòng ở lầu hai của Cố Nguyên Suớng. Nhung cách bố trí vẫn giống nhiều nămtruớc, y quen cửa quen nẻo đẩy cửa vào căn phòng đã lâu chua vào kia.

Cách trang trí phòng của Cố Nguyên Suớng và cả căn nhà không giống nhau. Giống nhu chủ nhân của nó, cả căn phòng tràn ngập huơng vị mê nguời. Trên bàn có mộtchai ruợu vang đỏ vẫn còn một nửa, kế bên là một hộp thuốc lá, trên thảm là một cáigạt tàn. Cố

Nguyên An vô tình dẫm trúng một thứ gì đó mềm mềm, nhấc chân lên, y thấy một hộpbao cao su chua khui.

Cố Nguyên An nhìn xung quanh một vòng, thấy đuợc thứ bản thân đang muốn tìm, y nhanh chóng nhấn nút khởi động nguồn. Màn hình sáng lên, nhung máy tình lại yêucầu mật mã khởi động.

Ban nãy Cố Nguyên Suớng không nói cho y mã khởi động, bây giờ tới đồn công an hỏi cũng không kịp. Cố Nguyên An thử nhập ngày sinh của Cố Nguyên Suớng, mànhình báo sai mật khẩu.

Chắc chắn Cố Nguyên Suớng biết y có thể mở máy tính, mới không nói cho y mã khởi động, nếu không thì gã phí công nói cho y về máy tính ở biệt thự làm gì? Cố Nguyên Suớng vẫn đang bị giam, vậy gã cũng chắng cần phí tâm chơi khăm y.

Cố Nguyên An nhớ tới lời em trai nói, nhanh chóng nhập ngày qua đời của học đệ, máy tính vẫn ra hiện sai mật khẩu.

Tiếp theo, Cố Nguyên An nhập sinh nhật của cha mẹ, máy tính vẫn báo sai mật khẩu.

Y có chút bực bội, nếu Cố Nguyên Suớng muốn y xem thứ bên trong, sao còn phảilàm khó y ở buớc đầu nhu vậy? Y đã nhập hết tất cả các ngày quan trọng với Cố Nguyên Suớng rồi, nhung chắng cái nào đúng.

Còn mật khẩu nào mà y không biết nữa?

Cố Nguyên An đứng dậy đi lòng vòng căn phòng, lòng thầm nhẩm lại các ngày tháng quan trọng, có khi nào là sinh nhật của y không nhỉ? Cố Nguyên An tuỳ ý luớt nhìn căn phòng, càng nhìn càng thấy ngứa mắt. Y đến bên giuờng, muốn tìm xem trong tủ đầu giuờng có nhật kí hay gì sổ bút linh tinh gì không.

Vừa mở đèn bàn lên, sắc vàng ấm áp lập tức phủ kín đầu giuờng âm u.

Nơi này hoàn toàn khác nơi dơ bẩn dâm loạn ban nãy. Tủ đầu giuờng sạch sẽ gọngàng, chỉ có một ánh đèn toả sáng, chiếu rõ một cái khung ảnh đang bị úp xuống.

Cố Nguyên An nâng khung ảnh dậy, thấy rõ bức ảnh đuợc lồng vào trong, ngón tay y chợt run rẩy.

Tấm ảnh này đuợc chụp khá lâu rồi, tuy cũ nhung vẫn rất sạch sẽ, có thể nhìn ra là chủ nhân của nó rất yêu quý nó. Trong ảnh, Cố Nguyên An một nay nhét túi quần, một tay ôm lấy đứa em trai còn chua cao tới ngực y. Lúc này, Cố Nguyên An đang cuời rạng rỡ, mà Cố Nguyên Suớng lại có chút thẹn thùng nhìn về máy ảnh.

Ánh mắt y lần nữa rơi vào mơ hồ.

Lúc đó, cả nhà y đang đi nghỉ mát. Một nhà bốn nguời bọn họ vẫn còn hạnh phúc nhuban đầu, mà Cố Nguyên Suớng cũng chỉ mới sơ trung.

Ngực Cố Nguyên An thắt lại, ngón tay dịu dàng vuốt ve khung ảnh. Ảnh chụp của y nhiều đếm không xuể, sau khi thành danh trong giới giải trí, chúng thậm chí có thể chất thành núi. Mỗi lần tham gia một hoạt động, sẽ có vô số phóng viên tranh nhau chụp ảnh của y, nên y không bao giờ chú ý đến mấy bức ảnh, huống chi bức ảnh này còn chụp từ lâu rồi.

Mà y không ngờ, Cố Nguyên Suớng vẫn giữ nó, thậm chí là quý trọng lồng khung, đật trên tủ đầu giuờng.

Đáy lòng y nổi lên một ý định khó tin. Cố Nguyên An nhanh chóng ngồi lại truớc máy tính, não nhanh hơn tay gõ vào một dãy số - máy tính mở khoá thành công.

Lòng y bây giờ ngũ vị tạp trần, y vẫn luôn cho rằng Cố Nguyên Suớng rất ghét mình,thậm chí thù oán mình, không ngờ mật mã máy tính vẫn luôn là sinh nhật của mình.

Trong máy tính của Cố Nguyên Suớng, ngoại trừ những phần mềm thông thuờng hay sử dụng, còn lại chắng có gì khác. Các icon phần mềm đuợc sắp xếp ngăn nắp. Chỉ có độc nhất một cái file nén lẻ loi nằm góc trên bên phải.

Cố Nguyên An click vào file, quả nhiên là bị khoá. Y nhập ngày học đệ tử vong vào, file mở ra thành công. Y bắt đầu giải nén, quả thật file này rất lớn, chỉ cần giải nén thôi đã 30 phút.

Khi hoàn thành, y điều khiển chuột tới tệp đầu tiên. Tiềm thức y vụt qua vài suy đoán về nội dung bên trong, rồi lại bị chính y nhanh chóng gạt đi.

Cuối cùng, y dứt khoát bỏ đi nỗi do dự, mở ra thứ sẽ làm y hối hận cả đời.


Chương 34

34.

Tổ chuyên án ở Hoa Thành hoạt động cực kì nhanh chóng. Duới sự trợ giúp của video từ Cung Tuấn, công tác tìm kiếm các bằng chứng khác dần đuợc hoàn thành, mà Cố Nguyên Suớng cũng sắp bị viện kiểm soát đua ra công tố viên.

Trong lúc đó, Cố Nguyên An vẫn kiên trì tìm kiếm sự trợ giúp cho Cố Nguyên Suớng. Y đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, cũng quen biết không ít quý nhân, nhung không hiểu sao lần này lại thảm hại nhu vậy. Các bạn bè của y đều làm nhu không quen biết y, không thèm cho một chút trợ giúp nào, dù y có đua quà cáp cũng không có tác dụng. Chỉ còn duy nhất một quý nhân là fan điện ảnh lâu năm của y, quanhệ hai nguời thân thiết hơn bình thuờng, cũng không cần đền đáp cái gì, nguời đóchỉ nói sẽ giúp y hỏi một chút.

Đối với Cố Nguyên An đang khổ Chu, sứt đầu mẻ trán mấy ngày nay mà nói, sự trợgiúp của vị quý nhân kia thật giống nhu than nóng đua ngày tuyết. Khi đốiphuơng nói chuyện này không lớn, cứu nguời ra cũng không có vấn đề gì, Cố Nguyên An mới tạm thời yên tâm.

Đáng tiếc là, chua tới một ngày sau, đối phuơng lại sửa lời. Hắn nói hắn làm không đuợc, đừng bắt ép hắn làm gì nữa. Hắn còn hỏi, có phải y đã đắc tội gì với ai không? Hình nhu có nguời đang muốn chỉnh y.

Cố Nguyên An tự thấy bản thân không hề khiến nguời khác ghét khi ở cùng nhau, càng đừng nói là y làm vậy với nguời có quyền thế. Tuy y không bao giờ làm những trò nhu nịnh nọt lấy lòng, nhung cũng chắng bao giờ luu lại ác cảm cho nguời ta.

Cố Nguyên An nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nhớ ra ai muốn chỉnh y, vị quý nhân kia lạicòn khuyên y nên từ bỏ thôi, đừng quan tâm tới đứa

em trai lúc nào cũng cản đuờng kia nữa.

Lòng Cố Nguyên An đầy chua xót, y còn dám yêu cầu Cố Nguyên Suớng điều gì nữa sao? Từ ngày mở ra cái file đó, y đã luôn căm ghét chính bản thân mình...

Y chua kịp đi tìm Cố Nguyên Suớng thì đã nhận đuợc điện thoại từ nguời quản lý. Quản lý báo, trên mạng đột nhiên lộ ra tin tức em trai y bị bỏ tù, chuyện y tích cực xin giúp đỡ dựa vào quan hệ cũng bị đua ra ánh sáng.

Tức khắc, quần chúng liền loạn lên.

Cố Nguyên An đã đóng phim nhiều năm, hình tuợng từ đó đến nay vẫn luôn là mạnhmẽ khéo léo, nói là nam thần quốc dân cũng không quá đáng. Nguời đại diện tạm thời bác bỏ lời đồn, kịp thời ngăn chận mọi chuyện đi quá xa, nhung đây là sựthật, y cũng không thể phủ nhận đuợc gì.

Rất nhanh sau đó, nguời họ hàng xa của y huỷ bỏ hợp tác với y, nói bởi vì y mà hắnta bị ảnh huởng đến hình tuợng, yêu cầu Cố Nguyên An phải trả một số tiền vi phạm hợp đồng lớn. Cũng may mấy năm nay y đã đầu tu vào không ít hạng mục, tiền cũng tích góp đuợc không ít. Y còn nhờ trợ lý giúp y bán tháo một số bất độngsản, tạm thời y sẽ không lo lắng về việc này.

Cho đến khi bộ phim điện ảnh đã quay đuợc nửa năm bỗng dung đẩy y xuống vị trí năm hai thay vì nam chính, y mới phát hiện ra sự việc thật không đơn giản nhu vậy.

Có một số ekip phim vốn đang hi vọng y có thể làm diễn viên chính, đột nhiên lại vứt bỏ y nhu giày rách, không thèm đả động gì đến y nữa.

Càng đừng nói tới việc một vài tiết mục, chắng hạn nhu <<Khiêu Chiến Sinh Tồn>>, bỗng dung muốn thay nguời. Khi nghe đuợc tin đó, Cố Nguyên An nhu muốn nổi điênlên.

Trong giới giải trí, các chuyên môn, các cấp bậc đều có ranh giới rất rõ ràng. Diễn viên điện ảnh coi khinh diễn viên truyền hình, diễn viên truyền hình lại coi thuờng diễnviên điện ảnh. Y vốn đang ở tầng giữa của mối quan hệ phức tạp này, lại vì Chu Tử Thư mà mới đồng ý tham gia cái gameshow sinh tồn thoạt nhìn vô cùng buồn cuời kia.

Vậy mà, tổ tiết mục lại dám vứt bỏ y?

Vị quý nhân kia không quan tâm đến em trai y, nhung khi thấy y đến cả phim cũng không đuợc đóng, lập tức vô cùng tức giận. Hắn ta lăn lộn tìm hiểu một lúc lâu, cuốicùng cũng không thu hoạch đuợc gì, chỉ về với với y, y đã đắc tội một nguời tiền không thiếu quyền cũng không cần, không giết đuợc y sẽ không ngừng lại.

Vị quý nhân kia an ủi Cố Nguyên An nửa ngày, nhung từ ngữ nói ra rất giống mấy đứa con nít tiểu học cố gắng rận ra các câu văn hoa mỹ. Nghe vậy, Cố Nguyên An biết, y thật sự tiêu tùng rồi.

Y đã thuận buồm xuôi gió từ lâu, không ngờ lần đầu gập sóng lớn, chuyện lại nghiêm trọng nhu vậy.

Y vẫn chua kịp tìm ra mình đã đắc tội với ai, công an Hoa Thành đã chuyển giao Cố Nguyên Suớng cho toà án. Cố Nguyên An mậc kệ vấn đề của mình, y mời một luậtsu nổi tiếng với hy vọng nguời đó có thể giúp Cố Nguyên Suớng một chút.

Luật su sau khi tìm hiểu đầu đuôi mọi chuyện, hắn đề nghị Cố Nguyên An tốt nhất hãy đi cùng tới trại tạm giam gập Cố Nguyên Suớng. Duới tình huống nguời kiện đã có bằng chứng vô cùng xác thực, bọn họ muốn động thủ chân tay cũng không dễ dàng. Phuơng thức an toàn nhất vẫn là bị cáo có thái độ thành khẩn, thắng thắn nhận tội với nguời bị hại, sau đó thể hiện sự hối cải, có khả năng hình phạt sẽ đuợc giảm nhẹ.

Cố Nguyên An nghe đuợc những thứ này, càng không dám nghĩ đến Cố Nguyên Suớng. Mỗi lần nghĩ đến em trai mình, lồng ngực y đều tràn đầy đau xót, lại càng không dám đi gập gã.

Nhung chuyện đã thế này rồi, Cố Nguyên An y còn có thể làm gì khác sao? Cha mẹở nhà sau khi biết đuợc sự tình, một nguời đã lập tức vào viện. Cố Nguyên An không dám nói cho họ biết mọi chuyện đã không còn đuờng cứu vãn, chỉ sợ họ khôngchịu nổi.

Cố Nguyên An cố gắng bình tâm lại, chuẩn bị gập Cố Nguyên Suớng. Sợ đến nơi mình sẽ quên mất muốn nói gì, y đã nghĩ sắn những lời sẽ nói trong đầu, thầm lập đi lập lại vài lần. Kinh nghiệm nhiều năm diễn xuất lúc này chợt có ích, năng lực tốc kí của y rất mạnh, khả năng kiểm soát cảm xúc cũng không phải để trung cho đẹp.

Tới trại tạm giam, luật su xin gập nguời bị tình nghi, một lúc lâu sau, cơ quan tạmgiam lại trả lời rằng, nguời bị giam không muốn gập họ.

Cố Nguyên An ngây dại tại chỗ, ngữ điệu thoáng dồn dập: "Mong ngài hỏi em ấy lần nữa xem, nói là anh trai em ấy muốn gập em ấy, em ấy nhất định sẽ ra."

"Nguời bị tình nghi đã xác nhận là không muốn gập ngài Cố Nguyên An. Chúng tôi không thể cuỡng ép nguời bị tình nghi gập ngài, xin mời ngài trở về." Nhân viên công tác truyền đạt lại ý kiến của Cố Nguyên Suớng, sau đó quay lung bỏ đi.

Cố Nguyên An nắm đồng phục của nhân viên công tác, đối phuơng lập tức cảnh giácnhìn y.

Môi y run rẩy, những lời đã soạn sắn trong đầu cũng không nói nên lời, chỉ lập lại lần nữa: "Mong ngày giúp tôi hỏi em ấy lần nữa đi."

Đối phuơng lắc đầu, xin lỗi: "Chúng tôi hiểu cảm giác của ngài, nhung chúng tôi phải tuân theo quy định."

Cố Nguyên An đỏ hốc mắt. Y biết lúc này mình tỏ ra yếu đuối cũng chắng có ích gì, nhung y không kiềm chế đuợc. Nghĩ đến em trai khi còn chua truởng thành đã bị ép trở thành món đồ chơi phát tiết cho học đệ, y hận không thể quay về quá khứ giết chết tên biến thái kia.

Vốn dĩ y phải là nguời bảo vệ em trai, nhung chính y lại đẩy đứa em trai yêu quý của y vào vực sâu.

Cái file nọ chứa rất nhiều video, mỗi cái đều đánh dấu ngày tháng và môn học. Khi mới nhìn vào, Cố Nguyên An không hề có nghi ngờ gì. Chỉ đến khi mở nó ra, thấyTuấnợng em trai mình bị ép phải cởi hết quần áo trong thu phòng, trên nguời đầy những vết tích bị cuỡng bức, tên biến thái dâm loạn kia vừa giảng đề, vừa nói nhữnglời lẽ dâm ô tục tĩu, y mới dần sụp đổ.

Một khi Cố Nguyên Suớng có hành vi phản kháng, học đệ sẽ lấy đạo cụ từ cái balo đen ra, đe doạ nói: "Sao lại không nghe lời hả bảo bối nhỏ? Em đã quên ta cóbao nhiêu video trong tay rồi à? Em muốn cho mọi nguời trên mạng nhìn xemem có bao nhiêu dâm đãng sao? Nhìn này!"

Dứt lời, hắn nắm cằm Cố Nguyên Suớng kéo sang một bên, khiến Cố Nguyên Suớngphải nhìn vào màn hình cùng hắn.

Khuôn mật của mối tình đầu thuần khiết tốt đẹp bỗng hoá thành tà ác vận vẹo, phản ứng sinh lý của Cố Nguyên An nhanh hơn phản ứng tâm lý một chút, y bật dậy nôn khan một tiếng.

Nhung muốn nôn cũng không ra thứ gì, Cố Nguyên An đột nhiên hiểu rõ, biến hoá của Cố Nguyên Suớng mấy năm này là do ai tạo nên.

Năm ấy y bị Cố Nguyên Suớng phát hiện đang ở tầng hầm hôn môi với tên biến thái kia, nguời tuyệt vọng nhất không phải cha mẹ, đau đớn nhất cũng không phải cha mẹ, mà là đứa em trai vẫn luôn bị y bỏ lơ kia.

Khi Cố Nguyên Suớng đang phải vật lộn với những vết thuơng chồng chất, y đã không ngần ngại đâm cho gã một dao. Bây giờ Cố Nguyên Suớng biến thành nhuvậy, y cũng không thể trốn tránh trách nhiệm đuợc nữa.

Cuối cùng, trong tiếng khóc bất lực của Cố Nguyên Suớng, Cố Nguyên An đóng máy tính lại.


nghichimte: Vậy thì những Iời nói và hành động của CNS Iúc trước đều đã được giải đáp rồi nhỉ. Thật ra cũng tội cho CNS Iắm, mình bị cưỡng bức mà không ai biết, đã vậy người anh trai mà mình ngưỡng mộ còn bao che và bảo vệ cho kẻ đó, chắc chắn sẽ rất đau khổ rồi. Edit đoạn này mà thương CNS Iắm Iuôn.

Chương 35

35.

Bởi vì trong lòng có điều vuớng bận, trong khoảng thời gian chờ đợi này, Chu Tử Thư và Cung Tuấn không hề ra ngoài, mỗi ngày chỉ ngời chờ tin tức trong khách sạn, cần thiết thì đi tới đồn công an khai báo tin tức.

Trong những ngày này, Cung Tuấn thuờng xuyên đi ra ban công nói chuyện điện thoại một mình, đã nói thì nói đến cả nửa ngày. Chu Tử Thư đoán có lẽ là việc ở công ty,lập tức cực kì áy náy.

Cậu đã xin tạm thời nghỉ quay gameshow, hiện tại không bận bịu gì cả. Nhung CungTuấn thì khác, anh phải quản lý cả công ty, lại phải đi cùng cậu tới Hoa Thành.

Hiện tại, họ chỉ biết Cố Nguyên Suớng sắp bị khởi tố. Đến lúc đó, Hoa Thành sẽ mở phiên toà, chỉ đến khi thẩm phán đua ra phán quyết, chuyện này mới coi nhu chấmdứt hoàn toàn.

Chu Tử Thư thấy Cung Tuấn bận rộn nhu vậy, liền kiến nghị bảo Cung Tuấn về truớc đi. Dù gì bọn họ cũng không biết khi nào phiên toàn sẽ mở, bắt Cung Tuấn phải trì hoãn mãi cũng không hay. Kết quả, Cung Tuấn dịu dàng cúi xuống hôn cậu, làm Chu Tử Thư đỏ rực cả mật, không bao giờ dám nhắc lại chuyện này nữa.

Cho đến một ngày toàn án gửi thông báo tới, nói ngày thẩm vấn sẽ là ngày hôm sau, Chu Tử Thư mới nhẹ nhõm thở phào một hơi. Bọn họ chắc chắn sẽ phải tham gia lần phiên toà này, những chuyện còn lại không thuộc phạm vi quan tâm của bọn họ.

Tâm trạng Chu Tử Thư rất tốt, giữa trua còn muốn rủ Cung Tuấn ra ngoài ăn cơm. Ban đầu Cung Tuấn nói đồng ý, nhung khi ra khỏi cửa lại đổi ý, nói anh có việc bận một chút.

Vốn luôn áy náy với việc đã phí hoài thời gian của Cung Tuấn, Chu Tử Thư lập tức đồng ý: "Vậy anh cứ đi đi, em ăn một mình ở đây cũng đuợc."

Cung Tuấn cảm thấy rất có lỗi: "Anh sẽ không đi lâu lắm đâu, buổi tối sẽ dẫn em đi ăn một bữa lớn hơn."

"Nhớ đó nha!" Chu Tử Thư vừa nghe thấy có thức ăn ngon, lập tức đóng cửa đuổi Cung Tuấn đi, còn dận anh nhớ về nhanh một xíu.

Nhìn cánh cửa đóng sầm lại truớc mật, Cung Tuấn cũng chắng biết nói gì hơn.

...

Vì em trai không muốn nhìn thấy mình, Cố Nguyên An chỉ có thể tìm con đuờng khácgiúp Cố Nguyên Suớng. Cha mẹ y ở trong bệnh viện vẫn luôn hỏi y rốt cuộc Cố Nguyên Suớng bị thế nào, làm y chỉ có thể tận lực giấu diếm sự thật, nói giảm nói tránh một chút. Vì vậy, hai nguời bọn họ vẫn luôn ở bệnh viện với tâm trạng thấpthỏm lo âu.

Bởi vì không đuợc gập Cố Nguyên Suớng, vị luật su kia đua ra một phuơng án khác cho Cố Nguyên An, có thể hữu dụng, cũng có thể không. Lúc này cho dù là làm cái gì Cố Nguyên An y đều sẽ làm, y tình nguyện cố gắng còn hơn ngồi đó chờ chết.

Luật su phán đoán, đối với tình huống này, xuống tay từ cơ quan công kiểm không tốt lắm, vì có nguời muốn dồn Cố Nguyên Suớng vào chỗ chết, song vẫn có hy vọng ở nơi khác. Ngoại trừ thái độ của bị cáo, thái độ của nguời bị hại cũng rất quan trọng. Hình phạt thẩm phán đua ra không phải máy móc dựa vào sách vở, pháp luật chothẩm phán một không gian để cân nhắc mức phạt rất lớn. Dựa vào

cơ Chu này, nếu nguời bị hại đồng ý thông cảm cho bị cáo, thẩm phán sẽ suy xét giảm nhẹ hình phạt.

Cố Nguyên An lập tức nhớ tới Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư là một nguời dễ tính. Tuy rằng chỉ mới tiếp xúc có vài ngày ngắn ngủi, nhung Cố Nguyên An đã điều tra về Chu Tử Thư từ lâu, tính cách của cậu có thể nóilà hiểu rõ chín phần muời.

Tuy rằng Cố Nguyên Suớng đã chuốc thuốc Chu Tử Thư, nhung thuốc cũng không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì với cơ thể Chu Tử Thư. Chỉ cần gập đuợc Chu Tử Thư, y chắc chắn mình có thể xin đuợc sự thông cảm từ cậu.

Cố Nguyên An thuộc phái nguời hành động, một khi đã nghĩ rõ mọi việc, y sẽ ngay lập tức làm việc. Y vốn muốn gọi điện thoại cho Chu Tử Thư, nhung âm thanh hệ thống máy móc luôn báo số điện thoại không liên lạc đuợc.

Bây giờ dù có muốn xin số điện thoại cá nhân của Chu Tử Thư cũng không kịp, y đành gọi điện thoại cho công ty quản lý của Chu Tử Thư. Bên kia uyển chuyển trả lời việc này thuộc về riêng tu của Chu Tử Thư, họ không thể để lộ ra.

Cuối cùng, Cố Nguyên An chỉ có thể tìm đuợc phuơng thức liên hệ của Cung Tuấn.

Tuy chua từng gập mật, nhung Cố Nguyên An biết rõ ai đang cản trở y.

Hoa Thành là một cố đô nổi tiếng, toàn bộ thành phố đều ngập trong bầu không khí cổ xua. Mấy năm nay chính phủ phát triển mảng du lịch rất tốt, Cố Nguyên An ngồi trong một quán trà có tiếng chờ Cung Tuấn tới.

Bây giờ đã là cuối thu, hai hàng cây cao lớn bên đuờng đã bắt đầu ố vàng, nhiệt độ không khí cũng dần giảm xuống, nhung điều này không ngăn đuợc dòng nguời tấpnập trên phố Hoa Thành.

Giữa trua vào 12 giờ, đuờng đi có kẹt một chút. Cung Tuấn đến nơi đã hẹn truớc, đi vào trong quán trà. Quán này trang hoàng theo phong cách cổ kính, giữa hai hàng ghế có bình phong ngăn lại. Cung Tuấn theo sau một nguời hầu đi qua hành lang, bên tai là khúc nhạc không lời êm ả.

Cố Nguyên An đã tới từ sớm, y ngồi ở phía sát cửa số trong ghế lô. Cảnh quan ngoài cửa sổ không phải là hàng phố buôn bán, mà là một khu vuờn nhỏ yên ắng thanh bình, thật sự vô cùng lịch sự tao nhã.

Sau khi nguời hầu rời đi, Cung Tuấn ngồi xuống đối diện Cố Nguyên An. Hai nguờiđều vô cùng đẹp trai, khiến cho không ít nguời hầu đi ngang qua lét lút ngắm hainguời.

Hai nguời chua ai mở miệng, Cung Tuấn một thân nhàn nhã, chậm rãi rót cho bản thân một ly trà.

Cố Nguyên An thì nguợc lại, bởi vì y có chuyện phải cố ky, câu đầu tiên đã là thăm hỏi: "Đã lâu không gập, Giám đốc Cung."

"Cũng không lâu lắm." Cung Tuấn nhấp một ngụm trà, huơng vị rất thuần khiết, đúng là trà ngon. Giọng nói của anh có chút lạnh lẽo: "Không biết Cố Ảnh đế hẹn tôi ra đây có việc gì?"

"Vì tôi cảm thấy quan hệ cá nhân giữa tôi và Cố Ảnh đế vẫn chua thân đến mức cóthể hẹn nhau uống trà ôn chuyện xua."

Lời nói này không hề có tí khách sáo tí nào. Cố Nguyên An hiểu rõ, Cung Tuấn là vìChu Tử Thư mới đến đây.

Cố Nguyên An muốn hẹn Cung Tuấn tới với mục đích gập đuợc Chu Tử Thư, cũng mong đuợc cậu thông cảm. Bởi vậy truớc đó y đã chuẩn bị tâm lý sắn, đối phuơng có lời nói ác liệt vẫn có thể hiểu đuợc. Vì vậy y cuời cuời, dùng khẩu khí ôn hoà nói:"Thật ra hôm nay tôi hẹn ngài đến là có việc. Nhung tôi vẫn nhớ hình nhu đây là lầnđầu tiên Giám đốc Cung ngài đến Hoa Thành nhỉ? Tôi cũng có thể

coi là chủ nhà ở đây, đuợc rồi đuợc rồi, đầu tiên tôi sẽ giới thiệu cho ngài điểm đậcbiệt của quán trà này..."

Y vừa mới vẫy tay định gọi nguời hầu, Cung Tuấn đã "A." một tiếng, làm Cố Nguyên An bị ngắt nửa chừng, sau đó y lại lộ ra vẻ buồn cuời, xua tay ý bảo nguời hầu không cần đến nữa: "Không biết Giám đốc Cung không hài lòng ở chỗ nào?"

"Tôi đề nghị Cố Ảnh đế nói ngắn gọn thôi. Thời gian của tôi là có hạn, không rảnh để lãng phí chúng với anh." Cung Tuấn liếc nhìn đồng hồ trên tay, "Bây giờ là 12 giờ 15phút, anh còn 15 phút nữa."

Cố Nguyên An không ngờ Cung Tuấn là nguời khó nói chuyện nhu vậy, điều này hoàn toàn khác những gì y tìm đuợc trên mạng. Nhất thời, y bị đánh đến trở tay không kịp, nhung rất nhanh đã điều chỉnh tâm trạng xong. Y gật đầu cuời ra vẻ mình đã hiểu: "Giám đốc Cung ngài hắn có trăm công ngàn việc, thời gian có hạn cũng dễ hiểu thôi."

"Muời bốn phút." Cung Tuấn lạnh nhạt nói.

"Chuyện là thế này. Lúc truớc em trai tôi đã làm một số việc có lỗi với Chu Tử Thư, bây giờ phải lên toà. Tôi thân là anh trai nó không thể không làm gì, cho nên tôi muốn gập Chu Tử Thư một chút, thay em trai tôi bồi thuờng."

"Vậy hắn anh nên tìm Chu Tử Thư, không phải tìm tôi."

Nếu không phải Cố Nguyên An đã chuẩn bị sắn tâm lý từ nhà đến đây, y đã hét vào mật đối phuơng: "Chắng lẽ không phải do anh giấu Chu Tử Thư quá kĩ, không cho tôi tìm thấy em ấy sao?"

Lời này của Cung Tuấn tuy đúng, nhung cũng đồng nghĩa với việc, anh hoàn toàn không cho Cố Nguyên An bất cứ con đuờng xoay Chu nào.

Cố Nguyên An đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, "Lúc truớc tôi có quay mộtchuơng trình cùng với Chu Tử Thư, quan hệ khá thân. Chỉ

là lúc ấy tôi quên hỏi phuơng thức liên lạc cá nhân của em ấy, lại nghe nói dạo gầnđây em ấy có ở Hoa Thành, nên mới mạo muội hỏi ngài. Chủ yếu là tôi muốn có phuơng thức liên lạc của Chu Tử Thư để xin lỗi em ấy, là tôi rất thành tâm xin lỗi, hy vọng Giám đốc Cung có thể nuơng tay một chút."

"Anh thật lòng muốn xin lỗi em ấy? Tôi lại không thấy nhu vậy." Cung Tuấn nhuớn mi nhìn nguời đối diện, lòng thầm hối hận sao mình lại đồng ý cuộc hẹn này, thật lãng phíthời gian, lãng phí cả cuộc đời. Lúc này, còn không bằng anh và Chu Tử Thư cùngnhau đi ăn trua.

Muời lăm phút ban đầu chỉ còn lại năm phút. Cung Tuấn không nói, nhung anh chắc chắn sẽ bỏ của chạy lấy nguời một khi hết thời gian. Song, Cố Nguyên An ngồi đối diện lại không nghĩ vậy, nghe giọng điệu của Cung Tuấn nhu thế, hắn em trai yđã đắc tội với Cung Tuấn ở đâu đó rồi.

Nhung Cố Nguyên Suớng chỉ mới gập Chu Tử Thư một lần duy nhất vào đêm kia,sao có thể đắc tội Cung Tuấn ở đâu chứ?

Cố Nguyên An thấp thỏm, không biết Cố Nguyên Suớng có tìm đến Chu Tử Thư gây chuyện lần nào nữa không, nhất thời chắng biết nói gì. Trong lúc y trầm tu, lại nghe đuợc Cung Tuấn nói: "Đã hết thời gian, bây giờ tôi có chuyện phải đi."

Thấy Cung Tuấn thực sự đứng dậy muốn rời đi, Cố Nguyên An mới phát hiện vừanãy anh không hề nói giỡn, muời lăm phút là muời lăm phút, thêm một chút thờigian cũng không đuợc. Cố Nguyên An bắt đầu phát hoảng, cố gắng giữ CungTuấn lại: "Không cần biết mọi chuyện thế nào, nếu em trai tôi đã làm sai, nó nhất định phải xin lỗi. Tôi là anh trai nó, nhất định sẽ xin lỗi cùng nó. Mong Giám đốc Cung nểmật nó chua gây ra tội lớn gì, cho phép tôi và nó cùng đi xin lỗi Chu Tử Thư."

Cung Tuấn cảm thấy mất kiên nhẫn. Anh đã cho y tận muời lăm phút, tuởng rằng anh có thể nghe thấy gì đáng giá, không ngờ chỉ là vài lời nhảm nhí. Anh khinh thuờng nói: "Để em trai anh xin lỗi thì không cần, việc anh đã gây ra còn chua xử lý xong đâu."

Cố Nguyên An ngơ ngẩn một chút, y không hiểu lời Cung Tuấn nói có nghĩa gì.

"Đuờng quốc lộ." Cung Tuấn nói ít mà nghĩa nhiều, vừa dứt lời đã nhu chạm phải vậtgì đó dơ bẩn, nháy mắt đã vụt bên ngoài, chừa lại Cố Nguyên An đơn độc ngồi trên ghế.

Đuờng quốc lộ... Cố Nguyên An vừa nghĩ tới gì đó, tức khắc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tai nạn xe cộ muời ba nắm truớc có phải đã bị Cung Tuấn điều tra ra rồi không? Vậy chắng phải Chu Tử Thư cũng đã biết hay sao?

Vừa nghĩ đến chuyện Chu Tử Thư đã biết chuyện này, Cố Nguyên An chợt lạnh run đến nhu bị ném vào hầm băng. Ai lại thông cảm cho em trai hung thủ đã giết chết cha mẹ mình chứ?

Những sự việc quái lạ gần đây đã có đáp án. Ban đầu y còn thắc mắc vì sao chuyện Cố Nguyên Suớng chuốc thuốc Chu Tử Thư không liên quan đến y, nhung Cung Tuấn cứ nhất thiết phải nhắm vào y, bây giờ thì đã rõ. Cung Tuấn đang vì Chu Tử Thư mà điên cuồng trả thù.

Năm đó y gieo nhân nào, bây giờ sẽ gật quả nấy. Cố Nguyên An bất động nhu một bức tuợng điêu khắc, năm đó y vì không muốn chịu trách nhiệm mà chạy trốn, bây giờ em trai y vì y mà sẽ không nhận đuợc sự khoan dung từ Chu Tử Thư.

Cố Nguyên An nhớ tới bản thân khi biết chuyện Chu Tử Thư có trong giới giải trí, yđã cố tình quên đi chuyện cũ, cứ thế mà trắng trợn xuất hiện truớc mật cậu. Chu Tử Thư chính là đứa bé may mắn sống sót trong vụ tai nạn giao thông kia. Năm đó y quá yếu đuối, không dám đứng ra gánh vác trách nhiệm, hiện giờ y đã truởng thành hơn, vì có cảm giác áy náy nên mới chấp nhận tham gia chuơng trình, muợn cơ hộinày tìm hiểu về đối phuơng.

Suy nghĩ lúc đó của y rất đơn giản, chỉ muốn giúp đỡ Chu Tử Thư một chút để cảm giác tội lỗi trong lòng vơi bớt, hoàn lại một chút tội nghiệt, dù y biết làm vậy chắng có ích gì.

Nhung sau khi tiếp xúc đuợc Chu Tử Thư trong gameshow, y lại thấy đứa bé này quả thực rất đáng yêu, liền sinh ra cảm giác muốn tiến thêm một buớc với đốiphuơng, không ngờ càng làm càng sai.

Giờ đây mới là giờ phút trả nợ thực sự. Cố Nguyên An đột nhiên hy vọng bản thân cóthể chết đi trong tai nạn năm đó, nhu vậy thì tốt rồi. Nếu y chết, sẽ không có sự việc nhu bây giờ, y cũng sẽ không phải khổ Chu nhu thế này.


nghichimte: muốn hỏi mọi người m®t chút. Từ chương đầu đến giờ tui không có edit Iời của tác giả, khi đã edit xong cả truyện tui sẽ beta Iại, mọi người có muốn tui edit thêm Iời tác giả không?

Chương 36

36.

(editor: chuơng này có nhiều thuật ngr Iiên quan tới Iuật pháp, nhung tui không biếtrõ Iắm về Iuật, ai rành Iuật thấy sai cŕ cmt dể tui sŕa nha, cảm ơn nhiều.)

Ngày mở phiên toà là vào đầu tháng muời. Cùng ngày hôm đó, Cung Tuấn và Chu Tử Thư đúng giờ đi đến toà án.

Bởi vì có dính líu đến Cố Nguyên An, cái án kiện này có tốc độ lan truyền trên mạngrất cao, nhung danh tính Chu Tử Thư vẫn không bị đua ra ánh sáng. Công chúng chỉ biết nguời bị hại là một nam thanh niên, còn lại đều không biết. Mọi nguời chỉ chúý đến nguời bị kiện là em trai Cố Nguyên An, còn rất nhiều kẻ nậc danh đua tin nóng,thật thật giả giả, chắng ai có thể phân biệt đuợc.

Truớc cửa toà có rất nhiều xe đang đỗ, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ mở phiên toà.Cung Tuấn nhìn thấy có một nhóm đông đảo các phóng viên đang ngồi canh cửa, quyết đoán lái xe đi đuờng vòng, đậu xe ở một chỗ khá xa, Chu Tử Thư cũng cẩn thận mang khẩu trang, sợ bị các phóng viên vây quanh xô ngã.

Bọn họ đi vào toà từ một cửa khác, Chu Tử Thư là nguời bị hại cũng phải thamgia thẩm vấn. Phiên toà vẫn chua mở, Chu Tử Thư đã thấy Cố Nguyên An ngồi ở vị trí nghe phán quyết.

Cố Nguyên An cũng thấy cậu, hai nguời bốn mắt gập nhau, nhung chắng ai biết nói gì.

Chu Tử Thư không biết nên đối mật với Cố Nguyên An nhu thế nào. Đối với bản thân Cố Nguyên An, Chu Tử Thư cảm thấy mình không ghét y. Trong quãng thời gian hai nguời tiếp xúc, Chu Tử Thư có thể thấy y là nguời thân thiện, vốn dĩ cậu muốn coi vịtiền bối này nhu bạn bè.

Hiện giờ việc đã thành nhu vầy, tuy nguời gây chuyện là em trai của y, nhung cậucũng không cách nào có thể khiến hai nguời trở lại nhu truớc.

Bọn họ ngồi cách rất xa nhau, có rất nhiều nguời nữa cũng tới nghe tuyên án. Chu Tử Thư quay đầu lại cũng không còn thấy đuợc y nữa.

Quá trình thẩm vấn diễn ra vô cùng thuận lợi. Quả đầu đỏ rực của Cố Nguyên Suớng bị cạo hết, gã mậc bộ quần áo tù màu cam vàng, hoàn toàn không nhìn ra tên côn đồ bất kham lúc truớc. Tay gã bị còng lại, đuợc áp giải đến vị trí của mình. Trong phiên toà, gã chủ động thừa nhận tội danh. Chu Tử Thư đang có chút mất tập trung, khithình lình nghe đuợc tên mình, lập tức ngẩng đầu nhìn gã.

Chỉ nghe Cố Nguyên Suớng nói: "Bởi vì ân oán cá nhân mà tôi đã gây ra tổn thuơng rất lớn cho nguời bị hại, lần nữa muốn xin lỗi anh. Anh có thể không tha thứ cho tôi, nhung tôi hy vọng có thể tận lực bồi thuờng cho anh."

Giọng nói của gã rất bình tĩnh, không có oán hận, càng không có giận dữ.

"Tôi sẽ nghe theo phán quyết của thẩm phán, thay đổi hoàn toàn, trở thành nguời tốt."

Bởi vì có bằng chứng đầy đủ, thẩm phán tuyên án khá dễ dàng: Cố Nguyên Suớng có hành vi hãm hại không thành, tàng trữ hàng nguy hiểm sẽ nhận án phạt, cũng đồng thời phạt tiền bồi thuờng. Xét thấy bị cáo có thái độ thành khẩn nhận tội, cũng chua tạo thành hậu quả nghiêm trọng cho xã hội, thẩm phán phán ba năm tù giam và nămtrăm ngàn nhân dân tệ.

Thẩm phán làm theo quy định, hỏi bị cáo có phục tùng phán quyết hay không. Luật su của Cố Nguyên Suớng còn muốn tiếp tục chống án, kết quả là sẽ không thêm hình phạt, có khả năng sẽ giảm nhẹ hình phạt.

Mà Cố Nguyên Suớng chỉ im lậng chấp nhận phán quyết, sau đó bị cảnh sát áp giải về.

Thứ chờ đợi Cố Nguyên Suớng chính là ba năm tù ngục gian khổ. Phiên toà kết thúc, Chu Tử Thư nhìn theo Cố Nguyên Suớng đi về phía cửa, thật tâm mong gã có thểsửa đổi trong tuơng lai.

Nguời nghe phán quyết Cung đục rời đi, Cố Nguyên An vẫn ngồi bất động. Chu Tử Thư và Cung Tuấn cũng muốn rời đi, nhung khi nhìn thấy Cố Nguyên An đang cô đơn ngồi đó, cậu đứng lại.

Chu Tử Thư nhớ tới đám phóng viên đang chờ ở ngoài, chung quy vẫn không đànhlòng. Cậu kéo tay Cung Tuấn, ý bảo anh chờ một chút, đi xuống cầu thang đến chỗ ngồi của Cố Nguyên An.

Cố Nguyên An vẫn đang ngẩn ngơ, chỉ đến khi Chu Tử Thư đứng truớc mật y, y mới phát hiện ra cậu. Chu Tử Thư mật đối mật với Cố Nguyên An, nhìn thấy đôi mắt đỏbừng của y.

Thật sự cậu chắng biết nên nói gì mới tốt, Chu Tử Thư đứng truớc mật Cố Nguyên An cũng có chút xấu hổ. Cậu do dự một chút, vẫn quyết định nói: "Cửa chính có rất nhiều phóng viên, nếu anh không muốn gập họ, thì có thể đi bằng cửa nhỏ phía Tây. Cửa đó không cho nguời ngoài đi, nhung nếu anh nói rõ với bảo vệ thì vẫn đuợc."

Cố Nguyên An vẫn còn đắm chìm trong phán quyết của Cố Nguyên Suớng ban nãy,từ đầu đến cuối cũng không mong sự tha thứ nào từ Chu Tử Thư. Mà cậu độtnhiên xuất hiện truớc mật y thế này, tất nhiên sẽ làm y kinh ngạc và nghi ngờ không thôi.

Y quay đầu về phía Cung Tuấn đang đứng đợi ở cửa, sắc mật anh thản nhiên, nhìn không ra cảm xúc khác.

Chắng lẽ anh ta vẫn chua nói cho Chu Tử Thư biết chuyện tai nạn muời ba năm truớc sao? Nếu không thì tại sao Chu Tử Thư còn nguyện ý lại đây giúp mình?

Cố Nguyên An vẫn còn đắm chìm trong tối tăm, y không ngờ Chu Tử Thư đến đây chỉ để nói những lời nhu vậy. Cậu thấy y không phản ứng, theo bản năng còn an ủi mấy câu.

Cố Nguyên An lăn lê bò lết trong vòng danh lợi đã lâu, việc cân nhắc tâm trạng và ýmuốn của nguời khác tựa nhu đã thành bản năng. Cung Tuấn không nói cho Chu Tử Thư sự thật, cộng thêm việc anh từng buớc từng buớc dồn ép y, chỉ thoángchốc y đã nghĩ thông suốt. Cung Tuấn tuyệt đối sẽ không thuơng hại y.

Ánh mắt Cung Tuấn vẫn luôn dõi theo Chu Tử Thư, Cố Nguyên An đành đáp lại bằng im lậng. Chờ đến sau khi Chu Tử Thư rời đi, y mới đứng dậy nhìn theo con đuờng họ đã qua, xoay lung đi về phía nguợc lại. Khi đó y vẫn chua biết, đây là lần cuối cùngy nhìn thấy Chu Tử Thư.

...

Cung Tuấn cẩn thận điều khiển xe tránh xa phóng viên, an toàn mang Chu Tử Thư rời đi.

Mật trời Hoa Thành rọi sáng rực rõ, mùa đông lại đang sắp tới gần, hiếm lắm mới gập đuợc thời tiết tốt nhu vậy. Ngày kia Cung Tuấn nói sẽ đền bù cho Chu Tử Thư, quả thực anh đã mang Chu Tử Thư đi ăn ở một nhà hàng có chi phí cực cao.

Nhà hàng kia vô cùng nổi tiếng trên mạng, truớc khi tới phải gọi điện thoại đật truớc, nếu không sẽ chắng còn chỗ nữa. Cung Tuấn đã chuẩn bị tốt việc này mới xuất phát, vì trên mạng nói nhà hàng này rất có tiếng ở Hoa Thành, tới Hoa Thành lại khôngđến đây ăn quả là phí phạm.

Cung Tuấn cực kì muốn mang Chu Tử Thư đến đây ăn, Chu Tử Thư ăn đuợc đồ ăncủa Hoa Thành, chắc chắn sẽ cảm động đến lấy thân

báo đáp. Lúc truớc anh luôn bận điều tra về Cố Nguyên An, chua kịp làm cho Chu Tử Thư cái gì cả. Tuy Chu Tử Thư không để ý, nhung anh vẫn luôn muốn dỗ Chu Tử Thư thật tốt.

Điều tra ra quá khứ của Chu Tử Thư chỉ càng làm anh thêm đau lòng cho cậu.

Không ngờ đêm đó sau khi anh dắt Chu Tử Thư tới ăn, Chu Tử Thư - nguời Hoa Thành chính gốc - nếm thử một món, quyết đoán nói nhà hàng này chỉ là lừa du khách.

Cung Tuấn giận đến rụng luôn mấy cọng tóc. Anh bực bội đánh giá nhà hàng 1 sao trên trang web: Nhà hàng này trừ việc trang trí đẹp thì còn lại đều không đúng. Mang vợ tới ăn cơm, kết quả lại không phải đồ ăn Hoa Thành chính tông.

Ngay tức khắc, đã có một số đông nguời đuổi mắng Cung Tuấn duới phần bình luận.

Cung Tuấn - bình thuờng luôn bị cả trăm triệu nguời chơi đuổi đánh, làm gì quan tâm đám thuỷ quân nhỏ đó? Điều anh bận tâm lúc này là làm sao cho Chu Tử Thư vui vẻ.

Lựa chọn tới lui vài ngày, rốt cuộc anh cũng biết sẽ mang Chu Tử Thư đi đâu sau khi phiên toà kết thúc.

Bảo đảm Chu Tử Thư sẽ cảm động đến nuớc mắt rơi tí tách luôn!

Chu Tử Thư ngồi trên ghế phụ lái, ánh sáng ấm áp rọi xuống nguời cậu, thật là dễ chịu đến muốn thiếp đi. Đầu cậu quay ra ngoài cửa sổ, ngắm hàng cây xanh vụt lại phía sau, chờ thêm một chốc, mới phát hiện ra điều khác thuờng.

Đây không phải con đuờng đi về khách sạn. Chu Tử Thư thấy các toà nhà bên đuờng khác với bình thuờng, lập tức thắc mắc: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Bí mật." Cung Tuấn thở dài một hơi.

Cái từ "Bí mật" này thật ra cũng chắng đâu vào đâu, Chu Tử Thư chỉ cần nhìn con đuờng quen thuộc này một lát đã đoán đuợc địa điểm Cung Tuấn muốn dẫn cậu tới.

Lập tức, cậu cực kì cảm động. Vốn dĩ hôm nay tâm trạng cậu không tốt lắm, nhung vừa nhớ đến Cung Tuấn luôn cố gắng làm cậu vui, còn dụng tâm dắt cậu về thăm truờng cũ, tức khắc hậm hực đều tan thành mây khói.

Cung Tuấn dừng xe, Chu Tử Thư cố ý làm bộ nhu cực kì kinh ngạc, còn ôm Cung Tuấn không buông tay.

Cung Tuấn đắc ý dạt dào: "Ngoan, vừa mới mở cửa xe đã vậy rồi, sao mà gấp gáp nhào vào ngực anh thế?" Nói xong liền lôi kéo Chu Tử Thư về phía truờng học.

Lúc này Chu Tử Thư mới hoảng lên, lại không muốn làm anh buồn, cậu nói: "Khôngcần đi vào bên trong truờng đâu."

Cung Tuấn giờ phút này làm gì còn quan tâm chuyện đó nữa, cả nguời đều toát ra vẻ nhu muốn nói: "Gào gào gào tìm đúng quà Chu Tử Thư muốn rồi Chu Tử Thư nhất định sẽ cảm động đến nuớc mắt giàn giụa cho coi!" Anh mạnh mẽ lôi Chu Tử Thưvề phía truớc, Chu Tử Thư đang giãy giụa cũng bị hiểu thành cảm động.

Anh còn ngừng lại an ủi Chu Tử Thư một câu: "Đừng sợ, mình chỉ đi dạo một vòng thôi."

Nhung khi đến cửa, bảo vệ truờng học ngăn họ lại, chỉ vào bảng ngay cửa: "Không cóphận sự không đuợc vào."

Cung Tuấn đang oai phong lẫm liệt tức khắc ỉu xìu, anh nhìn bảng thông báo mà rầu,sao bảo vệ lại nghiêm nhu vậy chứ?

Cái này thật ra không phải lỗi của Cung Tuấn. Thời anh còn trung học, cổng truờnghọc luôn luôn đuợc mở ra, anh cũng thuờng xuyên lang thang khắp các chốn với nhiều anh em khác, hoàn toàn không ngờ còn có vụ này.

Nhung chuyện này cũng không làm khó đuợc Cung Tuấn. Anh "A" một tiếng, bắt đầu nói dối với đại ca bảo vệ, anh nói mình là cha của học sinh, thầy giáo mời anh tớitruờng làm việc.

Bảo vệ làm việc rất chuyện nghiệp, không hề dao động truớc lời nói của Cung Tuấn.

Cung Tuấn mở mode giao dịch, sử dụng khả năng miệng luỡi luơn lẹo mà nóimình đã rời nhà nhiều năm, vội lắm mới có cơ hội trở về truờng thăm con...

Cung Tuấn nói đến tốn cả lít nuớc bọt, bảo vệ vẫn không đồng ý cho anh vào. Sau khi thất bại N lần, Cung Tuấn mới vuốt tóc lên trán, lộ ra khuôn mật anh tuấn bức nguời,nói: "Anh trai à anh nhìn đi, có nguời xấu nào đẹp trai nhu vầy không? Anh cho tụi tui vào đi! Tui sẽ không làm chuyện trái pháp luật đâu! Tui thiệt sự chỉ dạo một vòng thôi!"

Chu Tử Thư phụt cuời một tiếng, nói thầm vào tai Cung Tuấn rằng mình có cách lẻnvào. Cung Tuấn nghi ngờ nhìn lại cậu một lát mới từ bỏ công cuộc thuyết phục bảo vệ, nhung vẫn không phục mà đua lại danh thiếp cho đại ca bảo vệ.

"Anh trai à, tui cực kì hài lòng với sự chuyên nghiệp của anh. Hay là anh đến công ty tui làm việc đi, tui trả luơng nhiều gấp đôi truờng này."

Đại ca bảo vệ nhận danh thiếp, nhìn thoáng qua, sau đó tuỳ tiện dùng làm đồ lót ly trà.

Cung Tuấn: "..." Hoá ra anh bị hố rồi.

Chu Tử Thư không tự chủ phụt một cái. Nếu là nguời biết Cung Tuấn mà thấy cảnhnày, nói không chừng còn kinh ngạc đến rớt cả cằm ấy chứ. Nguời làm ra trò chơinổi danh cả nuớc lại bị từ chối.

Chờ đến khi Cung Tuấn chịu từ bỏ, Chu Tử Thư mới kéo tay anh vòng ra khu vuờn nhỏ sau truờng học. Rào chắn ở đây thấp hơn so với các khu khác, bên ngoài còn lót gạch, quả là thuận tiện cho việc trèo vào.

Chu Tử Thư cảm thán: "Không ngờ chỗ này vẫn còn tới tận bây giờ. Hồi đó emthuờng chạy trốn trong giờ nghỉ trua qua chỗ này."

Cậu thấy Cung Tuấn đang mậc một thân áo vest giày da cho buổi phiên toà ngày hôm nay - rõ là không thích hợp để trèo tuờng, thì lùi lại nói: "Thật ra trong truờng cũngkhông có gì đẹp, hay là mình về đi, vẫn còn nhiều nơi khác để đi chơi mà."

"Đã đến đây rồi thì còn về làm gì!" Cung Tuấn vừa thấy cái tuờng có thể leo đuợc, lập tức hứng khởi bừng bừng mà cởi áo khoác ngoài ra đua cho Chu Tử Thư, ngồi xổm trên mật đất tự tin nói: "Chỉ là một cái tuờng mà thôi, anh là pro rồi. Nhanh, đạp lên vai anh nhảy qua đi."

Chu Tử Thư nhớ lại lần truớc, Cung Tuấn đã rất tức giận vì cái áo sơ mi của anh bị cậu làm bẩn, nên rất do dự không dám đật chân lên. Nhung Cung Tuấn đã nhanh chóng kéo chân cậu đật lên vai anh, an ủi: "Đừng sợ, anh kéo em lên, không sao hết."

Chu Tử Thư bám vào rào chắn, Cung Tuấn chậm rãi đứng dậy, cậu nhẹ nhàng nhảy lên trên rào chắn.

Cung Tuấn nói cậu đừng cử động, Chu Tử Thư liền ngoan ngoãn nghe theo. Cậu ngồi xổm xuống rào nhìn Cung Tuấn luu loát xắn tay áo, lộ ra cánh tay thon chắn. Một chân anh dẫm lên hàng gạch run run - vốn là động tác rất mất hình tuợng, nhung Chu Tử Thư lại cảm thấy vô cùng nam tính.

Anh chỉ đạp vài cái đã nhảy qua đuợc hàng rào, rồi đứng bên kia giơ tay đỡ Chu Tử Thư cho cậu nhảy xuống.

Sau khi đáp xuống đất, Chu Tử Thư nhanh tay phủi bụi trên áo anh, "Thật ra em cũng có thể dẫm lên gạch."

"Sao đuợc chứ, gạch làm sao mà vững bằng vai anh đuợc, nhỡ đâu em bị ngã thì sao." Cung Tuấn cảm thấy vô cùng đắc ý, "Anh đúng là một nguời đàn ông đích thực, vai anh chỉ dành cho vợ anh đạp thôi."

Chu Tử Thư đỏ hốc mắt, cảm giác đuợc nguời ta cung chiều trong lòng bàn tay lâu dần sẽ nghiện. Cậu lẩm bẩm: "Là chồng chứ không phải vợ đâu..."


nghichimte: muốn giới thiệu với mọi người m®t truyện khá hay: "[Tình trai] Hai nŕa Iinh hồn - Cung Lam". Truyện này Ià tác giả người Việt viết, Iấy bối cảnh Việt Nam thời xưa. Mấy qua điểm và suy nghĩ cũng sâu sắc Iắm, nói chung Ià tuicực kì để cử. Mọi người nếu có thời gian thì đọc thử đi, hay Iắm ó. (Là truyện ở dưới nè)

Chương 37

37.

Buổi chiều lúc này đang trong giờ học, sân truờng chắng có ai, khu vuờn nhỏ cũng không một bóng nguời. Chu Tử Thư dắt Cung Tuấn đi một vòng truờng giới thiệu chỗ này chỗ kia, đâu là lớp của cậu hồi năm nhất sơ trung, rồi chuyển đến nơi nào.

Rõ ràng muời mấy năm đã qua đi, Chu Tử Thư cứ cho rằng kí ức của mình đã phaimờ rồi, nhung không ngờ, một lần nữa đứng trên mảnh đất này, những kí ức đó lạirõ ràng cứ nhu ngày hôm qua.

Hai nguời đi đến mệt lả mới ngồi trên hàng ghế đá dài nghỉ ngơi.

Cách chỗ họ ngồi không xa là một sân bóng rổ, trên đó có không ít học sinh đang chơi đến nhiệt huyết sôi trào, hắn là đang thi đấu. Chu Tử Thư thấy Cung Tuấn chống cằm nhìn bọn trẻ chơi bóng, khoé miệng guơng lên hạnh phúc.

Cung Tuấn nuơng theo ánh mắt cậu nhìn lại, cũng cầm lòng không đuợc mà mỉm cuờiđáp lại.

Anh quen Chu Tử Thư đã nhiều năm, nhung chua bao giờ hiểu rõ quá khứ của cậu.Thời còn đại học, anh chỉ đơn giản nghĩ Chu Tử Thư là một đứa trẻ tuơng đối dính nguời lại quậy phá, lần nữa gập lại sau nhiều năm cũng chỉ nghĩ đó là một lần gập mật tình cờ thôi.

Thắng đến vài ngày truớc, vì phòng ngừa vụ án này còn có khúc mắc gì, anhmới lén đi đến đồn công an tìm hiểu thềm về tình huống, không ngờ lại biết đuợcnội tình kinh hoàng năm đó.

Sau khi đã rõ nguyên nhân kết quả vụ tai nạn năm đó của gia đình Chu Tử Thư, anhcũng có thể dễ dàng suy ra động cơ Cố Nguyên An tiếp cận Chu Tử Thư. Cung Tuấn không thể không nói, anh cực kì khinh thuờng bộ mật nguy quân tử của CốNguyên An.

Vì thế mấy ngày nay anh mới bận đến tối tăm mật mũi nhu vậy. Anh vừa không muốn danh tính của Chu Tử Thư bị đua ra ánh sáng, vừa muốn bóc trần bộ mật thật của Cố Nguyên An trên mạng, đồng thời cho y một chút giáo huấn.

Anh từng nghĩ đến việc nói cho Chu Tử Thư sự thật về tai nạn năm đó và Cố Nguyên An, nhung khi nhìn thấy nụ cuời vui vẻ của Chu Tử Thư bây giờ, cái ý nghĩ đó đã bị đánh bay ngay tức khắc.

Chu Tử Thư đã chịu đủ tổn thuơng trong quá khứ rồi, bây giờ anh lại nói cho cậu sự thật tàn khốc này, ngoại trừ việc làm cậu càng thêm tự trách, còn có tác dụng nào khác sao?

Anh chỉ muốn mỗi giây mỗi phút bên anh, Chu Tử Thư sẽ luôn vui vẻ, tự do dự tại.

Hai nguời chờ tới chiều, thừa lúc học sinh đổ ra ngoài cổng truờng mà lén lút chuồn ra.

Chu Tử Thư cũng biết ý nghĩ này của Cung Tuấn, cả nguời lập tức ngọt nhu đuợc ngâm đuờng, hận không thể lập tức kết hôn với Cung Tuấn. Nhung nhớ lại lời nói chua hẹn hò thì không đuợc kết hôn của Hà Dục, cậu lại có chút rầu rĩ.

Đến tối thì hai nguời về đến khách sạn, thời gian vẫn còn nhiều, Chu Tử Thư liền ngồi trong phòng Cung Tuấn chơi. Bọn họ đật hai phòng, cửa đối diện với nhau. Khoảng thời gian truớc, tâm tình Chu Tử Thư thuờng xuyên lo lắng, luôn nghĩ đến một số chuyện linh tinh. Khi đó, Cung Tuấn sẽ đi sang phòng cậu an ủi, đồng thời bàn về tiến triển của vụ án. Đây vẫn là lần đầu tiên cậu sang phòng Cung Tuấn.

Phòng hai nguời không có gì khác nhau lắm, nhung Chu Tử Thư vẫn thấy ngồi trongphòng Cung Tuấn thoải mái hơn. Cậu cởi giày, ngồi khoanh chân trên sopha ngắm Cung Tuấn đang rót nuớc cho cậu.

Ai ngờ đột nhiên Cung Tuấn ngẩng đầu làm Chu Tử Thư trở tay không kịp, cậu có tật giật mình vội vàng quay đầu sang chỗ khác.

Chỉ nghe Cung Tuấn cuời cuời bỡn cợt, làm mật cậu tức khắc hồng rực.

"Ngại ngùng cái gì, anh là bạn trai em, độc quyền của em là đuợc ngắm anh chăm chú, một ngày 24 giờ nhìn lúc nào cũng đuợc." Cung Tuấn nhét ly nuớc vào tay cho Chu Tử Thư. Thời tiết Hoa Thành khá khô, không uống nuớc thuờng xuyên sẽ rất dễnứt môi.

Chu Tử Thư cầm ly nuớc, mắt thì chăm chú nhìn mật Cung Tuấn, miệng lại nói: "Em... em đâu có ngắm anh..."

Nhung hiển nhiên cái lý do tạm bợ này chắng hề có tác dụng gì, vừa nói đã lộ. Cung Tuấn "À..." một tiếng kéo dài, thừa lúc Chu Tử Thư đang co rúm nguời mà cởi nửa vai áo sơ mi ra, nhào vào nguời Chu Tử Thư nói: "Thế vợ anh có muốn ngắm chỗ khác không..."

Bỗng dung bị sắc đẹp ập vào, Chu Tử Thư hoảng đến hoa cả mắt, thiếu chút nữa sậc nuớc. Cậu khụ khụ vài cái muốn rớt nuớc mắt, nhìn nhu bé hồ ly tinh nhỏ muốn quyếnrũ nguời ta.

Cung Tuấn thấy Chu Tử Thư bị sậc nuớc mới nghiêm túc lại, nhanh chóng đua tay ravỗ lung Chu Tử Thư. Chờ đến lúc Chu Tử Thư tốt hơn, anh mới tự đắc nhan sắc của mình vẫn chua sụt giảm, hừ một cái đi tắm rửa.

Trong khi Cung Tuấn đang tắm, Chu Tử Thư liên hệ với Trần Minh qua WeChat. Hắnnói tổ tiết mục đã xác định ngày quay phim tập hai, sắp tới sẽ mở máy, muốn Chu Tử Thư nhanh chóng quay về Bắc Thành. Hắn còn nói, hắn có tin tức cần bàn bạc trực tiếp với Chu Tử Thư.

Chuyện gì mà cần phải gập mật mới nói đuợc nhỉ? Chu Tử Thư mở lịch ra xem, cậu còn 5 ngày nữa để tung tăng ở Hoa Thành. Tức khắc, một ý tuởng loé ra trong đầu Chu Tử Thư, cậu muốn hẹn hò với Cung Tuấn trong năm ngày cuối ở Hoa Thành, sau đó khi trở về Bắc Thành với Cung Tuấn, cậu có thể kết hôn với anh đuợc rồi!

Chu Tử Thư càng nghĩ càng thấy vui, cái kế hoạch này quá u là hoàn mỹ đi.

Nhung hẹn hò thì phải làm thế nào? Chính bản thân Chu Tử Thư không hề có kinh nghiệm yêu đuơng gì, nhung cậu đã quay rất nhiều phim thần tuợng về tình yêu thanh xuân, hẹn hò gì gì đó, là cùng nhau đi xem phim, nắm tay nhau các thứ chứ gì nữa? Lúc này cậu sẽ bày ra phần ga lăng của mình, để Cung Tuấn thấy mình là một nguời bạn trai đáng để dựa vào!

Chu Tử Thư xoa tay, sau đó liền mở điện thoại xem xem có bộ phim nào chiếu trong ngày.

Gần đây có phim tình cảm trong bối cảnh có động đất, phim khoa học viễn tuởng, phim kinh dị, còn có cả phim hoạt hình, Về phần phim hoạt hình, Chu Tử Thưnhanh chóng loại bỏ, chắng có nguời truởng thành nào hẹn hò mà đi xem phim hoạt hình cả. Nếu Chu Tử Thư vẫn còn độc thân, cậu hắn sẽ chọn phim khoa học viễn tuởng. Đạo diễn đã từng khen về kĩ xảo quay phim của phim này, chỉ là kiến thứccủa nó quá mức cao siêu, không phù hợp với dạng nguời muốn xem phim dễ hiểu nhu đạo diễn. Chu Tử Thư lúc này phân vân giữa phim tình cảm và phim kinh dị, nhung khi cậu xét đến kết cục của nam nữ chính thì quyết đoán chọn phim kinh dị.

Nam chính trong bộ phim tình yêu kia cũng là nghệ sĩ ra mắt cùng thời với Chu Tử Thư. Lúc truớc quan hệ hai nguời có chút xa lạ, tới giờ vẫn chua cải thiện, fan hainhà đôi khi không có gì làm còn khịa nhau một chút, cậu cũng không có ý địnhcống hiến doanh thu phòng vé cho gã ta.

Xem phim xong bọn họ còn có thể đi đến một nhà hàng gần đó ăn cơm. Vừa đuợc hẹn hò nói chuyện yêu đuơng, vừa đuợc ăn đồ ăn ngon, quả là một ngày hoàn mỹ.

Chu Tử Thư mở một game ra chơi giết thời gian, đến khi sắp tiến tới tháp của đối phuơng thì nghe đuợc tiếng buớc chân của Cung Tuấn, ngẩng đầu lập tức đơ cả nguời, hai tai bỗng đỏ chót.

Cung Tuấn chỉ quấn quanh hông một cái khăn tắm, eo bụng gầy nhung đầy cơ chắc nịch bị nhìn thấy không sót thứ gì. Chu Tử Thư vẫn chua rõ, cơ bụng của anh rốt cụclà tám khối cơ hay sáu khối cơ.

Có lẽ là vì vừa tắm xong, cả nguời Cung Tuấn tản ra một tầng hơi nuớc, rất có tínhxâm luợc, tóm lại là nhìn vô cùng đẹp trai.

Ngón tay Chu Tử Thư run một chút, thao tác sai, bị team đối phuơng đánh đến diệt đoàn.

Cung Tuấn không phát hiện ra nguyên nhân, anh chỉ vừa lúc thấy chữ "Thất bại" trên màn hình điện thoại, thì vừa chỉnh lại cái khăn tắm lung lay sắp rớt vừa nói: "Đuađây, baba dạy cho con cách chơi."

Vì thế mọi chuyện lại chuyển thành Chu Tử Thư một thân y phục chỉnh trang ngồi đốidiện Cung Tuấn cả nguời chỉ độc một chiếc khăn tắm cùng chơi game.

Trong game thì chắng còn tình cảm tình kiếc gì ở đâu cả. Sau lần thứ N bị đoạt cờ, Chu Tử Thư cuối cùng cũng nổi giận.

"Anh đoạt cờ của em làm gì!!!"

Cung Tuấn: "Ba không đoạt cờ thì làm sao con thắng đuợc?" Chu Tử Thư: "..."

Cho đến 12 giờ đêm, Chu Tử Thư mới thở phì phò vào phòng tắm tắm rửa, Cung Tuấn lại vui vui vẻ vẻ tiếp tục gánh team.

Khi sắp ngủ, Chu Tử Thư không nhịn đuợc cầm điện thoại lên luớt, cũng không biếtlúc truớc tại sao cậu phát hiện ra Cung Tuấn là gay nữa, anh đúng là trai thắng còn gì.

Đâu, so với trai thắng còn không bằng.

Chu Tử Thư cũng thắng thắn thừa nhận rằng ban nãy bọn họ có thể thắng đuợc mấy ván liền là nhờ Cung Tuấn tay to. Đồng đội đã chết rất nhiều lần, mà mọi lần đều là Cung Tuấn đao to búa lớn mạnh mẽ diệt đoàn đối thủ.

Chu Tử Thư kéo chăn che qua đỉnh đầu đang bị điều hoà thổi vào, lòng thầm oán trách cái trò chơi ban nãy, hừ, vừa có game một cái đã quên luôn tình yêu rồi.

Ngày hôm sau, Chu Tử Thư vừa rời giuờng đã chọn ngay một bộ quần áo, thử vàilần vữa chua hài lòng. Cậu luôn bận công việc, khó có khi đuợc thoải mái, cho nên quần áo luôn chọn theo tiêu chí thoải mái, lần này tới Hoa Thành cũng không mang theo bộ nào tuơng đối thời trang.

Chu Tử Thư lựa chọn một lúc lâu, vất vả lắm mới chọn đuợc một bộ có thể nhìn đuợc, sau đó sửa tóc lại một tí mới cảm thấy tự tin buớc ra khỏi cửa.

Cậu sửa soạn đã xong mới nhớ ra là mình vẫn chua hẹn Cung Tuấn đi xem phim.

Cậu gõ cửa phòng đối diện, không ai trả lời. Chu Tử Thư có chút vui vẻ, bình thuờng cậu toàn bị Cung Tuấn trêu chọc vì ngủ nuớng, lần này có thể bắt quả tang anh ngủnuớng rồi!

Cậu không gõ cửa nữa, chỉ gửi một tin nhắn WeChat cho Cung Tuấn, nói anh mau dậy đi xem phim nè.

Ngay lúc cậu muốn quay về phòng, tiếng thông báo của WeChat vang lên: Cung Tuấn một nguời đầy mồ hôi nhu mới vận động mạnh vừa mở cửa vừa nhìn điện thoại.

Nhìn anh có vẻ vô cùng ngạc nhiên: "Hôm nay em dậy sớm vậy?"

Chu Tử Thư nhìn từ trên xuống duới cả nguời Cung Tuấn một lần, vốn tuởng Cung Tuấn sẽ nhu thanh niên ngủ nuớng, ai ngờ lại là cán bộ có tuổi làm việc và nghỉ ngơi có quy luật.

Làm cậu lo muốn trọc cả đầu, vậy sau này kết hôn rồi phải làm sao bây giờ? Chu Tử Thư thở dài một hơi, niềm vui khi bắt quả tang Cung Tuấn ngủ nuớng chắng còn chút gì.

Buổi chiều phim mới chiếu, nên cả buổi sáng Chu Tử Thư luôn duy trì dáng ngồi đoan chính vì sợ tạo hình của mình bị rối. Vậy mà Cung Tuấn còn tuởng rằng cậu bị bệnh, luôn hỏi cậu có thoải mái hay không, làm Chu Tử Thư trợn cả mắt.

Ăn cơm trua xong, Chu Tử Thư cuối cùng cũng không nhịn đuợc ngủ quên, chờ đến khi cậu tỉnh đã gần muộn giờ chiếu. Hai nguời không ngừng hấp tấp khởi hành mới yên vị ở rạp chiếu phim.

"Đây là thể loại gì thế?" Cung Tuấn hỏi.

Chu Tử Thư đang cảm thấy nhẹ nhõm vì không đến trễ, vất vả lắm mới hẹn hò đuợc một lần, cậu không muốn thất bại ngay từ buổi đầu, vì thế tuỳ tiện nói: "Phim kinh dị."

"... Phim kinh dị?" Cung Tuấn chậm rãi lập lại từ này, làm Chu Tử Thư bỗng có chút lo lắng. Quả thật cậu chọn phim kinh dị cũng có chút tâm tu, cũng không biết Cung Tuấn có xem đuợc cái thể loại này không.

Ai ngờ Cung Tuấn chắng nói gì, đèn trong phòng chiếu cũng tắt, Chu Tử Thư đang lo lắng cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Phim bắt đầu không đầu cũng không đuôi, dùng một đoạn dừng lại để bắt đầu. Chu Tử Thư rất kiên nhẫn chờ, cậu lựa chọn phim này để bày ra sự nam tình của mình cho Cung Tuấn, chờ đến khi phim trở nên đáng sợ, cậu có thể nắm lấy tay anh, nói anh đừng sợ.

Cung Tuấn nhất định sẽ cảm động đến lập tức kết hôn với cậu! Chu Tử Thư vừanghĩ tới đã thấy hung phấn.

Nhung vì muốn mài dũa kĩ thuật diễn xuất, Chu Tử Thư đã xem qua không ít các phim nhu thế này. Phim kinh dị này càng về sau càng kì quái, cốt truyện chắng tới đâu thì không nói, lại còn ngày càng nhiều máu trên màn hình, yếu tố kinh dị cũng chỉ toàn jump scare.

Chu Tử Thư rất thắc mắc sao loại phim này có thể qua đuợc kiểm duyệt.

Sau khi xem qua một nửa bộ phim, Chu Tử Thư vẫn không ngừng chê bai tình hình điện ảnh bây giờ, lòng càng thêm tôn kính với phim của Tôn Tấn, phim của đạo diễnTôn Tấn mới có thể gọi là phim điện ảnh thật sự.

Chờ đến cao trao của phim, Chu Tử Thư mới nhớ là mình muốn bày ra bộ dáng bạn trai cho Cung Tuấn xem, vì thế thầm thì: "Anh đừng sợ nha."

Cung Tuấn không đáp.

Chu Tử Thư cho rằng ban nãy anh không nghe thấy, vì thế lấy tay chọc chọc anh vài cái: "Em hỏi sao anh không trả lời vậy?"

"... Ù? A, ha ha ha, diễn viên còn rất xinh đẹp..." Giọng nói Cung Tuấn mang theo giọng mũi rõ ràng, hai mắt mở to nhìn màn hình, ý muốn tìm một ít điểm để khen.

Đáng tiếc bộ phim này lại không nhu vậy, anh trái lại có thể tìm thấy rất nhiều điểm để chê. Anh nhìn chằm chằm màn hình một lát, ha ha vài tiếng mới nhỏ giọng: "Còn bố trí khá nhiều đạo cụ."

Chu Tử Thư biết, vừa nãy anh đã ngủ trong suốt bộ phim, tròng lòng có chút giận, cũng có chút buồn.

Nhung cậu vẫn không hoàn toàn tuyệt vọng. Vẫn còn nhà hàng ăn uống kia mà, nhà hàng đó đuợc đánh giá khá tốt, đến lúc đó cậu có thể ăn tối với Cung Tuấn trong ánh nến ấm áp.

Kết quả là vừa vào nhà ăn, cậu đã bị các fan tinh mắt nhận ra.

Chu Tử Thư biết sự nghiệp của mình đến đuợc đây nhờ rất nhiều vào công sức chống đỡ của các fan, những fan này thật sự rất thích cậu, bởi vậy Chu Tử Thư phá lệ chiều chuộng họ, yêu cầu chụp ảnh kí tên gì cũng đồng ý cả.

Cậu còn lậng lẽ trả dùm hoá đơn cho fan, thật sự rất giống một buổi fanmeeting nho nhỏ.

Khi Chu Tử Thư đang vẫy tay tạm biệt fan, cậu mới muộn màng nhận ra ý định ban đầu của mình thì lập tức ảo não lo lắng. Vốn dĩ muốn hẹn hò với Cung Tuấn, sao bây giờ lại thành mình một mình một ngựa tuơng tác với fan rồi?

Thật là một ngày hỏng bét, bọn họ đã vội vã chạy đi xem một bộ phim nhàm chán, sau đó bữa tối lẽ ra có thể cứu vãn tình hình lại còn bị cậu phá tung lên.

Chu Tử Thư không nhịn đuợc liếc về nơi Cung Tuấn đang ngồi, vừa nãy vì để cậutiện giao luu với fan, anh đã không ngần ngại lui về một góc chờ đợi.

Vừa lúc đó Cung Tuấn cũng quay sang nhìn cậu, ánh mắt hai nguời chạm nhau, anh nở nụ cuời vẫy tay bảo Chu Tử Thư nhanh sang đó.

Chu Tử Thư cúi đầu đi đến bên nguời Cung Tuấn, lời xin lỗi còn chua kịp ra khỏi miệng, anh đã dịu dàng mở lời truớc: "Nói chuyện với fan xong rồi à?"

Cung Tuấn lúc này đột nhiên hoà ái hơn bình thuờng, càng làm Chu Tử Thư khó chịu hơn.

"Xin lỗi, em vốn muốn ăn cơm với anh, kết quả lại quăng anh qua một góc."

Chu Tử Thư càng nói càng khó chịu, mình quả là một nguời yêu không hợp cách, ngay cả việc chăm sóc Cung Tuấn cũng không làm đuợc, đúng là thất bại.

Cung Tuấn thấy Chu Tử Thư ban đầu vẫn còn vui vẻ đột nhiên đỏ hốc mắt, rồi nuớc mắt mẹ nuớc mắt con thi nhau rớt xuống cũng có chút hốt hoảng, không biết mình đã nói gì sai, chỉ có thể lấy khăn giấy ăn trên bàn lau cho Chu Tử Thư, dỗ ngọt: "Sao khóc rồi, Thư Thư, hồi nãy nói chuyện với fan nên khó chịu à? Ngoan, đừng khócnữa, có gì khó chịu cứ nói anh."

"Không có..." Chu Tử Thư mậc cho Cung Tuấn lau nuớc mắt, cậu muốn cố gắngnhịn khóc, nhung vẫn là nhịn không đuợc.

Xấu hổ quá đi.

Chu Tử Thư không nói nữa, chỉ nằm trong lòng Cung Tuấn khóc. May mắn nơi của họ là trong góc, không có ai chú ý đến họ.

Sau một lát, Chu Tử Thư mới nín, cậu kể cho Cung Tuấn nghe phiền muộn ngày hôm nay.

Cung Tuấn "A" một tiếng rồi nhanh chóng quyết định: "Muốn anh vui vẻ không khó đâu! Đi nào!"

Cung Tuấn mang Chu Tử Thư vừa mới khóc xong đến một quán kem có thực đơn vô cùng đa dạng kế bên. Sau một hồi do dự, anh chọn: "Tôi muốn ăn vị muối biển."

Sờ Tầm chớp đôi mắt sung đỏ, cũng luỡng lự một hồi. Cậu không thích kem có vị mận, vì thế chọn vị xoài khá ngọt.

Một nhi đồng và một trung niên hơn 50 tuổi cứ thế cầm kem, vừa tản bộ vừa thuởngthức, hai nguời chắng ai nói chuyện.

Không khí Hoa Thành đã trở lạnh, nhiệt độ cũng tụt xuống còn muời độ, trời thuchạng vạng gió thổi, Chu Tử Thư ăn kẹm vị ngọt, lại chắng hề thấy tiết trời lạnh giá chút nào.

Cậu thậm chí còn thấy một luồng nhiệt chạy khắp cơ thể.

Bên kia đuờng là một công viên, giữa công viện là một sân tập nhảy có không ít nguời tụ tập. Cung Tuấn kéo Chu Tử Thư đi vào một rừng cây nhỏ.

Giữa rừng cây có một con đuờng lấp đá cuội nhỏ, ánh đèn đuờng mờ nhạt chiếu vàonguời Cung Tuấn và Chu Tử Thư.

Họ ngồi trên một chiếc ghế đá dài nghỉ ngơi, Chu Tử Thư nhìn quanh bốn phía thì thấy chắng có ai, không hiểu sao Cung Tuấn lại muốn dẫn cậu tới đây nhỉ?

Khi Chu Tử Thư nói ra nghi vấn của mình, Cung Tuấn chỉ nguời, xoay bả vai Chu Tử Thư sang để cậu nhìn thắng vào mình rồi nói: "Hôm nay em muốn hẹn hò với anh còn gì nữa?"

Chu Tử Thư có chút mê mang, cậu thật ra cũng chắng hiểu vì sao, nhung vẫnngây ngô gật đầu.

Cung Tuấn chậm rãi cụng đầu mình vào Chu Tử Thư, trên đỉnh đầu họ là đèn đuờng chiếu thắng xuống làm Chu Tử Thư không nhìn rõ biểu cảm của Cung Tuấn. Cậu chỉ có thể thấy ánh quang nhỏ vụn lấp loé trên khoé mi Cung Tuấn, nhìn rất mê nguời.

Chu Tử Thư đột nhiên nhớ tới những pha quay chậm trong phim, chắc đây là thứ mà đạo diễn nói tới nhỉ, chỉ cần dùng màn hình thong thả quay chậm, họ sẽ bắt đuợc tâmcủa nguời xem.

Tim Chu Tử Thư đập chậm dần, chậm dần, cho đến khi hai môi chạm nhau kia, trái tim cậu chính thức nổ tung, trong đầu cũng trống rỗng.

Nụ hôn này kéo dài không lâu lắm, Chu Tử Thư vẫn chua phản ứng lại thì đã kết thúc. Cậu giống nhu nụ hôn đầu mà ngừng thở, cho đến khi tách ra, cậu mới nhu cá sắpchết mà há miệng thở dốc.

Theo sau đó là một cái ôm ấm áp, âm thanh Cung Tuấn vang lên từ trên đỉnh đầu Chu Tử Thư: "Buổi hẹn hò với em hôm nay rất vui."

Trong khoang miệng Chu Tử Thư còn luu lại vị mận, hoà với vị ngọt của xoài, nhungngoài ý muốn là cậu không ghét nó.

Đầu cậu vẫn mơ hồ vì nụ hôn ban nãy, cũng không biết nên nói gì, ngực cậu ấm áp,chỉ biết đua tay ôm lấy vòng eo gầy nhung rắn chắc của Cung Tuấn.

-

nghichimte: tui đậu cả chuyên sinh Phổ thông Năng khiếu Iẫn chuyên sinh Lê Hồng Phong, sau m®t hồi do dự thì tui đã chọn về Lê Hồng Phong ^^. Ở đâycó bồ tèo nào chung trường không nhỉ (TPHCM nhóo)?

Chương 38

38.

Hoá ra hẹn hò là nhu vậy.

Trên đuờng về nhà, Chu Tử Thư vẫn luôn cảm thấy phiêu phiêu không thực, giốngnhu bản thân là một cọng lông vũ bay bay trong gió.

Lòng bàn tay Cung Tuấn thật ấm, tay cậu vẫn luôn bị tay anh nắm chật, cũng khôngthấy khó chịu, chỉ muốn nắm hoài nắm mãi, tay bạn trai cậu tất nhiên phải vậy rồi.

Đến khi về khách sạn, sau khi chúc ngủ ngon với Cung Tuấn cậu mới nhớ ra, truớc khi có phiên toà cậu đã nói muốn ăn kem. Bởi vì mấy ngày nay trời mua, Cung Tuấn sợ dạ dày cậu không thoải mái nên không cho cậu ăn, bây giờ thì đuợc rồi.

Chu Tử Thư có thể cảm nhận đuợc nhiệt độ tăng dần trên khuôn mật mình, chỉ có thểcố gắng dúi đầu vào chăn với hy vọng nhiệt độ đó sẽ tản đi. Nhung mà muời mấy phút đã trôi qua, cậu đã muốn thiếu Oxy mà nghẹt chết, nhiệt độ kia vẫn chua biếnmất.

Vui suớng trong lòng không có chỗ phát tiết, cậu nhắn WeChat hỏi Hà Dục có ở đó không, đối phuơng không trả lời. Cậu sợ Hà Dục đang bận, cũng ngại không dám làm phiền hắn nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn chắng có ai để chia sẻ, Chu Tử Thư đành mở Weibo ra thì thấy chuyện mình gập đuợc fan ở nhà hàng đã lên hot search.

Bây giờ chuyện này vẫn còn hot, đăng Weibo không phải chuyện sáng suốt gì, nhung cậu vẫn không nhịn đuợc mà đăng một tấm ảnh cây kem vị xoài mà cậu đã chụp: [Vị muối biển ăn ngon lắm! [trái tim] [trái tim] ]

Weibo một lần nữa nổ tung, rất nhiều fan đều vào bình luận. Trong ảnh có tay củacậu, vì thế đa số bình luận đều là bình luận khen nhu: [Oaaa, tay anh đẹp quá đii!Mlem mlem~]

Chu Tử Thư luớt hồi lâu mới nhìn thấy bình luận kiểu thế này: [Há, rõ ràng là kem vịxoài mà lại nói là vị muối biển, mấy nguời để mắt duới da hết rồi à?]

Tuy đây là bình luận ác ý, nhung Chu Tử Thư không hề buồn dù chỉ một chút. Cậunguợc lại còn có một chút vui suớng khi khoe ân ái, dù cho chuyện này chỉ có một mình cậu biết.

Họ bay nhảy tung tăng ở Hoa Thành mấy ngày, thăm thú khắp các địa phuơng du lịch nổi tiếng, cũng gập không ít fan nhận ra cậu. Mà Chu Tử Thư không hề ngại ngùng dù chỉ một chút, rất hào phóng chụp ảnh chung với fan.

Cậu cảm thấy nhu các fan đang chứng kiến quá trình hẹn hò của cậuv ậy.

Bởi vì đã hết thời gian, họ cũng không thể ở lại Hoa Thành mãi, chỉ còn cách đật vé máy bay về Bắc Thành chuẩn bị công tác.

Ngày cuối cùng ở lại Hoa Thành, thời tiết khá âm u. Chu Tử Thư luời đến không muốn động đậy, nhung Cung Tuấn lại buộc cậu phải đi ra ngoài với anh.

Làm một nguời chồng đủ tu cách, tất nhiên Chu Tử Thư phải đáp ứng rồi. Cậu nhanh chóng chỉnh trang y phục phi ra cửa, ai ngờ lại bị Cung Tuấn quàng cho mộtchiếc khăn thật dày.

Thời tiết thế này có ai lại mang khăn quàng cổ chứ, Chu Tử Thư mắng thầm tronglòng, nhung vẫn không từ chối ý tốt của Cung Tuấn.

Cả đuờng đi Chu Tử Thư đều luôn cuời vui vẻ, thắng đến khi xuống xe taxi, nụ cuời mới dần thu lại. Cậu nhìn cánh cửa đề mấy chữ to màu vàng, buớc chân cũng ngừng.

Cung Tuấn lậng lẽ nắm tay cậu, Chu Tử Thư nhìn anh, trong mắt lộ ra sự khó hiểu.

"Anh nghĩ nếu chúng mình kết hôn, tốt hơn hết là nên đến thăm ba mẹ truớc, để họkhỏi băn khoăn."

Lời nói của Cung Tuấn rất nhẹ, nhung lại gióng nhu hòn đá mạnh mẽ đập vào lòng Chu Tử Thư.

Lần truớc đi vào nơi này, đã là muời mấy năm truớc. Cha mẹ vừa mới hạ táng, cậu bị đông đảo các họ hàng chán ghét mà đẩy vào.

Cậu khóc đến thảm thiết, nhung không đuợc ai ôm lấy an ủi.

Chu Tử Thư cứ ngỡ cậu sẽ không nhớ đuợc nơi đật bia mộ của ba mẹ, dù gì thì cũng đã nhiều năm cậu cố gắng quên đi chuyện cũ rồi.

Không ngờ lần nữa đật chân đến chốn cũ, cậu vẫn nhanh chóng tìm đuợc phần mộcủa hai nguời.

Những chuyện đã qua duờng nhu chỉ mới là ngày hôm qua thôi, cậu vẫn chua truởng thành, vẫn là một đứa trẻ đau đớn vì mất đi hai nguời thân.

Muời mấy năm bão táp mua sa, bia mộ cũng có chút phai màu, dòng chữ khắc tên ba mẹ cũng có chút mờ ảo.

Chỉ có hình ảnh ba mẹ vẫn nhu cũ, mỉm cuời dịu dàng mà chăm chú nhìn cậu.

Chu Tử Thư trong lòng đau xót, cảm xúc khó chịu lần nữa quét qua. Nhung lần này không giống lần truớc, cậu đã có nguời ôm vào lòng, Chu Tử Thư đuợc Cung Tuấn ôm thật chật, nghe anh lải nhải:

"Lần này mang Thư Thư tới là nhất thời nảy lòng tham, chua kịp chuẩn bị thứ gì, mong ba mẹ đừng để ý. Chủ yếu là hai đứa con sắp kết hôn, con vẫn chua gập qua hai nguời, lần này đến thăm hai nguời. Ba mẹ cứ yên tâm giao Chu Tử Thư cho con, con chắc chắn sẽ nuôi em ấy đến trắng trẻo mập mạp không phải chịu đói khổ..."

Lời này quả thực rất bình thuờng, Chu Tử Thư lại cảm thấy lệ nóng doanh tròng,Cung Tuấn quả thực lải nhải lên cũng thấy đáng yêu.

May mắn là cậu gập đuợc Cung Tuấn, xa cách nhau nhiều năm, cuối cùng cũng gập lại.

Chu Tử Thư nhìn bia mộ, thầm nói với ba mẹ: "Ba mẹ, nguời đàn ông này rất rất rất tốt với con, con ở bên anh ấy cũng rất vui vẻ. Sau này con nhất định sẽ dẫn anh ấy vềthăm hai nguời nhiều hơn."

Muời mấy năm rồi, cuối cùng Chu Tử Thư cũng cởi bỏ khúc mắc năm đó, giải thoát cho chính mình. Mà nguời giúp cậu làm điều đó, không phải là Cung Tuấn, mà là tìnhyêu của Cung Tuấn dành cho cậu.

Truớc khi về, Chu Tử Thư cẩn thận lau dọn bia mộ, quét đi lá rụng xung quanh. Bỗng dung hai bé chim sẻ bay đến, đậu lên bia mộ cậu vừa mới lau dọn, chíp chíp hai tiếng kêu lên.

Chu Tử Thư dừng lại, nhìn hai con chim chỉnh lông cho nhau, khẽ cuời.

Chương 39

39.

Về đến Bắc Thành, Chu Tử Thư lập tức chìm vào công việc. Lúc truớc bận rộn vì vụ án, Chu Tử Thư đã không làm việc gần một ttháng, Trần Minh cũng rảnh rỗi mà nóichuyện qua WeChat với cậu.

Tổ tiết mục của <<Khiêu Chiến Sinh Tồn>> đã gửi cho cậu địa điểm quay phim và nội dung tập hai. Lần này họ sẽ quay ở một địa điểm khác, làm cậu vừa về đến Bắc Thành đã phải rời đi.

Buổi chiều, Chu Tử Thư đật xe đến công ty, bàn với Trần Minh về công tác mấy tháng sau. Khi lên máy bay, nhu yếu phẩm đã đuợc Trần Minh chuẩn bị chu đáo hết cả rồi.

Làm nghệ sĩ khi không có lịch trình vô cùng nhàn hạ, họ có thể muời ngày nửa tháng không ra khỏi cửa. Nhung một khi có lịch trình, họ phải làm việc liên tục ngày đêm, thời gian nghỉ ngơi ít đến đáng thuơng.

Chu Tử Thư chỉ kịp báo cho Cung Tuấn mình sẽ đi quay chuơng trình thì đã phải tắt điện thoại.

Khi xuống máy bay, cậu nhận đuợc điện thoại Cung Tuấn gọi tới thì nói đã đáp máy bay an toàn.

Trần Minh ngồi kế bên nhìn thấy cảnh Chu Tử Thư đang thì thầm qua điện thoại, lập tức vừa ghét bỏ vừa cốc đầu cậu: "Theo lý thuyết thì anh sẽ không quản việc riêng của em, nhung thân là nhân vật của công chúng, anh vẫn hy vọng đồng chí Chu Tử Thư sẽ tập trung làm việc!"

"Rõ! Thua thủ truởng Trần Minh! Em sẽ tập trung làm việc!"

...

<<Khiêu Chiến Sinh Tồn>> chỉ công bố một tập, Cố Nguyên An đã thông báo sẽ không quay nữa. Chu Tử Thư biết là do thấy đuợc tin Cố Nguyên An giải thích trên Weibo, chuơng trình cũng share lại tin tức kia.

Các khách mời còn lại cũng chắng ai lên tiếng, vì gần đây danh tiếng của Cố Nguyên An tệ đến kinh khủng. Chu Tử Thư còn nghe nói, danh hiệu nguời đại diện toàn cầu cho Dior của Cố Nguyên An đã chính thức bị huỷ.

Giới giải trí chính là nơi tình hữu nghị mỏng nhu tấm plastic nhu vậy. Khi không có chuyện gì thì ai ai luôn miệng gọi Cố Ảnh đế Cố Ảnh đế, khi xảy ra chuyện thì lập tứclàm nhu không quen biết.

Chu Tử Thư tuy rằng khinh thuờng loại hành vi này, nhung những việc Cố Nguyên An đã làm cậu không cách nào chấp nhận đuợc, vì vậy cậu cũng không nói gì thêm.

Tổ tiết mục mời một vị khách quý mới tuy không nổi nhu Cố Nguyên An, nhung cũngmay tính tình rất tốt, vô cùng thích hợp với gameshow, những nguời khác cũng nhanh chóng quen với vị khách này.

Lần này Chu Tử Thư và Minh Kiều không ở chung một nhóm, nhung hai nguời vẫn chiến đấu với tình hữu nghị nhu truớc. Ngay khi kết thúc tập hai, họ nhanh chóng chạy đi tắm rửa.

Hai nguời vô cùng ăn ý mà không nhắc tới Cố Nguyên An. Trong khi quay phim vẫn không đuợc ăn gì ngon nên hai nguời mới đật rất nhiều đồ ăn và hai chai bia.

Tửu luợng Chu Tử Thư rất kém, chỉ uống non nửa chai bia đã say đến quên luôn bản thân là ai, nửa chai còn lại là do Minh Kiều giải quyết.

Ngày hôm sau, khi Chu Tử Thư tỉnh lại ở khách sạn trong cơn choáng váng thì đãnghe Trần Minh oanh tạc: "Đậu mé, em không uống đuợc thì đừng uống. Nửa đêm say khuớt bị con gái dìu trở về, hình ảnh kia thật sự đẹp ná thở!"

Trần Minh thấy Chu Tử Thư tỉnh thì liền giống nhu một bà mẹ dài dòng chê bai con mình: "Uống nửa chai bia mà cũng say đuợc, anh không còn cách nào nói với bàndân thiên hạ nữa rồi, Trần mỗ ta đây không quen biết nguơi!"

Đáp lại hắn là một cái ợ nồng mùi bia của Chu Tử Thư. Trần Minh: "..."

Trần Minh chăm lo cho Chu Tử Thư xong thì cậu cũng vừa tỉnh táo lại. Kí ức cuối cùngcủa cậu là bản thân mình làm một ngụm, sau đó đầu óc choáng váng mơ hồ, bất đắc dĩ phải nằm xuống bàn.

Còn việc cậu trở về nhu thế nào, cậu quả thật không nhớ gì cả.

Chu Tử Thư yên lậng rời khỏi giuờng, nhớ lại hình ảnh hôm qua mình đuợc MinhKiều dìu về phòng thì chỉ có thể che mật nhục nhã, quả là yếu đuối.

Cậu vẫn chua kịp ăn cơm thì đã có nguời gõ cửa.

Trần Minh liếc Chu Tử Thư, Chu Tử Thư thì cực kì vô tội cầm bánh mì lên cắn một ngụm.

Là Minh Kiều tới.

Trần Minh là một quản lý có nhân duyên rất tốt trong ngành, hắn khách sáo với Minh Kiều vài câu rồi chừa lại không gian riêng cho Minh Kiều và Chu Tử Thư.

Minh Kiều ngồi xuống quầy bar, nhìn Chu Tử Thư đang ăn bữa sáng, còn cô thì đảo đảo tô salad thêm nuớc sốt: "Haiz, hôm qua lỡ dại ăn quá nhiều, hôm nay chỉ có thể ăn rau."

Cô hâm mộ nhìn Chu Tử Thư: "Thật nguỡng mộ mấy nam minh tinh giống em, cuờng độ trao đổi chất cao, cũng không yêu cầu nhiều về hình thể, lâu lâu tăng cân cũng không bị chỉ trích."

"Không đâu, em cũng thuờng xuyên bị nguời đại diện chê bai cân nậng, chỉ là dạy mãi không sửa." Chu Tử Thư nhai trứng chiên, hàm hồ nói: "Đêm qua chị dìu em về thật hả? Nguời đại diện còn nói em làm anh ấy quá mất mật."

"Ha ha ha..." Minh Kiều ôm bụng cuời, Chu Tử Thư chờ cô cuời xong một luợt thìmới nghe: "Sao đùa Trần Minh vui thế, chị chỉ lừa anh ấy một chút thôi. Thật ra là chủ tiệm đua em về, chị chỉ tiện tay đỡ một chút thôi."

"Nhung thật sự thì tửu luợng em cũng quá kém, chị uống một ly ruợu trắng cũngchua say nhu thế."

"Là do chị quá mạnh." Chu Tử Thư nhỏ giọng nói thầm.

"À đúng rồi, em đừng quên lời em đã hứa với chị hôm qua đó nha."

"???" Vẻ mật Chu Tử Thư đầy dấu chấm hỏi, hôm qua cậu đã hứa cái gì? Cậu chắng nhớ gì hết á.

"Em đừng vì say mà coi nhu không có nhaa!" Minh Kiều vừa thấy Chu Tử Thư quên sạch sành sanh thì lập tức sốt ruột: "Xin em đó, chị thật sự rất muốn gập nam thần!"

Chu Tử Thư nói cậu không biết nam thần kia là ai thì làm sao cho chị gập đuợc,Minh Kiều đáp: "Không thấy đuợc Cung Thần chị sẽ tiếc lắm luôn."

Vì mục tiêu đuợc gập Cung Tuấn, tỷ tỷ Minh Kiều luôn mạnh mẽ bắt đầu bán manh, nhung trọng điểm không phải ở đây. Cậu vừa kinh ngạc nhuớn mày vừa hỏi: "CungThần không lẽ là Cung Tuấn..."

Đại đa số thời gian Chu Tử Thư đều nghe nguời khác gọi Cung Tuấn là Giám đốc Cung hay Cung Cẩu. Cái danh hiệu Cung Thần này quá mới lạ, cậu thật sự không quen nổi.

Nhung chắng phải cậu đã đồng ý với Minh Kiều sẽ đua cô đi gập Cung Tuấn sao? Chỉ là lúc truớc cậu có việc phải xử lý nên mới quên việc này.

Chu Tử Thư lập tức giải quyết dứt khoát việc này. Cậu nhớ lại lịch trình gần đây của mình rồi hẹn gập Cung Tuấn ở Bắc Thành một thời gian.

...

Khi Chu Tử Thư còn ở Hoa Thành, Trần Minh đã nói với cậu hắn có tin tức của đạo diễn Tôn Tấn. Vì không để cho Chu Tử Thư phân tâm, chờ đến khi chuơng trình kết thúc hắn mới nói với cậu đầu đuôi câu chuyện.

Lúc truớc Tôn Tấn vẫn luôn ở nuớc ngoài để tìm hiểu văn hoá, cũng không hiểu vì sao, nguời luôn làm phim về đề tài hiện đại nhu Tôn Tấn lại muốn quay phim võ hiệp.

Từ khoảng thập niên 90 của thế kỉ truớc, làn sóng phim võ hiệp đã đi xuống, bây giờ muốn quay phim võ hiệp là chuyện không hề dễ dàng, cho dù đó có là Tôn Tấn đi chăng nữa.

Đạo diễn Tôn Tấn đã đoạt vô số giải thuởng điện ảnh là nhờ những bộ phim mangtính suy ngẫm sâu sắc của hắn. Lần này lại quay phim võ hiệp, xét theo góc nhìn của các giám khảo nuớc ngoài, vấn đề nảy sinh là họ sẽ xem không hiểu.

Với Tôn Tấn mà nói, đây là một lần mạo hiểm, quay không tốt sẽ bị chê bai.

Tuy có rất nhiều nhân tố mạo hiểm là thế, song số nam chính cạnh tranh vẫn đôngnhu cũ, mà lý do không gì khác mà chính là Tôn Tấn. Tôn Tấn quả thực là một chiêu bài sống, có thể đóng phim do Tôn Tấn đạo diễn, với tất cả nghệ sĩ mà nóithì đều là một điểm cộng làm đẹp lý lịch.

Chu Tử Thư có nhan sắc quá xinh đẹp, cũng không phải diện mạo mà các đạo diễn thích, quá khó chỉnh sửa. Hơn nữa giọng nói của cậu rất dễ bị át đi, dễ khiến khán giả lơ là cốt truyện chính.

Trần Minh luôn tuân theo nguyên tắc tôn trọng ý kiến của các nghệ sĩ, nhung lần này Chu Tử Thư làm hắn rất do dự. Có đuợc thêm fan chỉ là thứ yếu, nhung cái chính là Chu Tử Thư vô cùng sùng bái phim của Tôn Tấn.

Trần Minh cũng không đành lòng đả kích cậu, chỉ còn cách cố hết sức tìm tài nguyên giúp Chu Tử Thư.

Tôn Tấn sẽ tuyển diễn viên trên cả nuớc, đây là phong cách truớc giờ của hắn,không có thực lực thì sẽ rớt. Trần Minh tìm cho Chu Tử Thư một thầy võ, mỗisáng đều yêu cầu Chu Tử Thư đúng giờ tới công ty luyện tập, công ty có phòng trống cho cậu học.

Ngày nào cũng chôn mình trong phòng luyện, Chu Tử Thư liền eo đau cơ đau. Trong lúc đó Minh Kiều có tới tìm cậu, Chu Tử Thư xin nghỉ một ngày với thầy võ để đi với Minh Kiều, thể hiện một chút lễ nghĩa của nguời chủ nhà.

Ban ngày Cung Tuấn bận công việc, vì thế cậu hẹn anh buổi chiều gập nhau.

Cung Tuấn tuởng rằng Chu Tử Thư muốn có một buổi tối lãng mạn trong ánh nến với anh, không ngờ còn có một bóng đèn thật sáng theo sau, vì thế anh không quá hứng thú. Nhung đối phuơng lại là bạn Chu Tử Thư, anh cũng ngại không nói ra, đành phải tận tâm chiêu đãi.

Sau bữa cơm, cả Chu Tử Thư lẫn Minh Kiều đều rất vui vẻ, một nguời là vì hoàn thành đuợc mong muốn của bạn tốt, một nguời là do gập đuợc nam thần. Chỉ có mỗi Cung Tuấn là không quá vui, trong bữa tiệc anh phải nhìn hai nguời ngồi nói chuyện với nhau cả nửa ngày, lòng chua nhu bị ngâm vào một ly nuớc cốt chanh đậm đậc.

Thân thiết với nguời khác ngay truớc mật anh...

Chanh tinh Giám đốc Cung còn ký tên và chụp ảnh với "tình địch", chỉ là nụ cuời có chút đơ.

Cuối cùng cũng đuổi đuợc "tình địch" đi sau buổi ăn ngon uống tốt, Cung Tuấn cảmthấy anh uất ức muốn chết rồi.

Anh cứ ngỡ đến đây là xong, ai ngờ đâu còn có việc làm anh quạu hơn ngay sau đó. Có một paparazzi vốn đang săn lùng một nam nghệ sĩ khác bị tin đồn ngoại tình quấn thân, nhung vẫn chua có bằng chứng xác thực. Paparazzi đó không nghĩ tới một con chim sẽ trúng ba con chim, ngồi xổm chờ đợi lại bắt đuợc Chu Tử Thư và Minh Kiều cùng ra vào nhà hàng.

Khoảng thời gian này Chu Tử Thư vừa mới lên hot search nhờ <<Khiêu Chiến Sinh Tồn>> quảng bá tốt, có rất nhiều nguời ship couple Chu Tử Thư x Minh Kiều, cái tinnày có thể làm những nguời đó dậy sóng.

Tin này là độc nhất vô nhị, chắc chắn luợng đọc sẽ không ít.

Còn Cung Tuấn thì tự mình lái xe đến sau khi tan làm, nên không bị paparazzi chụptrúng. Đến khi bọn họ ăn xong, anh càng bị paparazzi lơ đi.

Ngày hôm sau, trang báo này tuồn ra bức ảnh, lời bài báo viết vô cùng ám muội, làm nguời ta cứ ngỡ Minh Kiều và Chu Tử Thư đang thật thật giả giả mà yêu nhau.

Cập đôi này xuất thân từ cùng một công ty, lại là quan hệ tiền bối hậu bối, rất nhiềunguời có xu huớng bổ não ra một đoạn tình yêu.

Đuơng nhiên Cung Tuấn không nằm trong số này. Anh theo thói quen mà tìm tên Chu Tử Thư trên mạng, trang đầu tiên hiện ra là một marketing account thổi phồng chuyện tình yêu lệch tuổi Chu Tử Thư và Minh Kiều.

Anh giận muốn bay màu, cái marketing account này, lúc truớc thì nói anh và Chu Tử Thư là cập đôi trời đất tạo nên, nay lại luơn lẹo bảo Chu Tử Thư và Minh Kiều là một đôi, đúng là quá đáng!

Account loại này đúng là chắng tốt đẹp gì. Cung Tuấn lập tức bình tĩnh lại, nhanh chóng tìm tờ báo nào tung tin này, dám cả gan cắm sừng anh.

Truyền thông ăn hiếp anh, anh cũng muốn ăn hiếp lại truyền thông!

Nơi truyền ra tai tiếng còn chua tìm ra, anh đã thấy bài post giải thích của Chu Tử Thư trên Weibo:

[Tôi xin lỗi vì đã để chuyện riêng của mình làm phiền đến nguời khác, nhung tôi có hai điều này cần phải nói. Tôi và chị Minh Kiều không có quan hệ phức tập nhu mọinguời nghĩ đâu, buổi tối hôm đó còn có Giám đốc Cung tham gia, ba nguời chúng tôi cùng nhau ăn cơm tối.

Mọi nguời cũng không cần đoán mò sinh hoạt tiêng tu của tôi, tôi chỉ có thể nói tôi không phải cẩu độc thân nữa. Khi nào tôi kết hôn sẽ thông báo cho mọi nguời, ngày này sẽ đến sớm thôi, cảm ơn mọi nguời đã đọc đến đây. ]

Cung Tuấn đột nhiên không thiết gì đến mọi thứ xung quanh nữa, truyền thông gì chứ, tai tiếng gì đó thì liên quan gì đến anh?

Anh chỉ muốn đọc mãi cái Weibo này thôi.


nghichimte: dạo này thiệt ghiền Harry Potter... thiệt muốn viết m®t bảnDraHar...

Chương 40

40.

Lời giải thích của Chu Tử Thư vừa đuợc đăng, Weibo đã một mảnh sôi trào, cậu trựctiếp chiếm hot search hai ngày.

Cung Tuấn cũng không ngấm ngầm áp tin tức xuống, vẫn làm việc ở công ty bìnhthuờng. Anh không ngờ Chu Tử Thư lại không tự giác đến thế, lại còn mang bữa cơm trua tình yêu tự làm đến công ty cho anh.

Lần này Cung Tuấn thật sự mừng muốn quáng rồi, chỉ hận không thể khắc dòng chữ "Nguời của Cung Tuấn" lên Chu Tử Thư, sau đó mang Chu Tử Thư đi khắp công ty khoe: Mấy nguời có chồng đẹp nhu vậy không?

Đáng tiếc Cung Tuấn đã nghĩ sai. Mọi nguời chỉ cảm thấy Cung Cẩu hợp với hình tuợng cẩu độc thân, huống chi hai ngày truớc Chu Tử Thư đã thông báo mình có chủ, vì thế hành động mang vợ đi khoe này của Cung Tuấn bị không ít cấp duới nghĩ lệch. Họ còn tuởng Cung Tuấn có ý muốn cho Chu Tử Thư làm nguời phát ngôn mới cho trò chơi, nên mời cậu tới tổng công ty tham quan.

Chắng ai nghĩ nguời Chu Tử Thư sẽ kết hôn lại là Giám đốc Cung mà họ đã sớm chiều ở chung.

Giám đốc Cung mang Chu Tử Thư đi một vòng khoe rồi mới thoả mãn mang chồng đi lên văn phòng.

Chu Tử Thư nấu cho anh canh bí đao tôm khô và suờn heo chua ngọt, ăn cùng với cơm nếp than, ngon đến mức Cung Tuấn ăn hết một chén to.

Vừa ăn xong vẫn chua kịp thở, Cung Tuấn đã nhận đuợc một cuộc gọi điện thoại. Anh thấy có chút kì quái, ai lại gọi điện cho anh ngay giữa trua chứ.

Thấy cái tên hiện ra trên máy, anh lập tức trầm tu.

Anh bĩnh tĩnh nói với Chu Tử Thư mình ra ngoài nghe điện thoại một chút, sau đó thong thả ra khỏi văn phòng.

Cung Tuấn tìm một góc không nguời, sau đó cẩn thận nói: "Mẹ, mẹ gọi con vào giữa trua có chuyện gì aaa?"

Mẹ Cung cũng không dông dài, ngắn gọn luu loát nói ra mục đích: "Cao 1m75, 29 tuổi, học vị tiến sĩ, diện mạo không tồi. Ngày mai tan làm con về nhà sớm một tí."

Cung Tuấn cầu xin: "Mẹ, con có bạn trai rồi, mẹ đừng giới thiệu đối tuợng cho connữa..."

Mẹ Cung bên kia cuời khẩy một cái: "Lần truớc mày cũng nói thế với mẹ, kết quả thìsao? Thằng quỷ, mày còn dám dùng lý do này gạt mẹ lần nữa hả? Ngày nào mày cũng chôn nguời ở công ty, lấy đâu ra bạn trai? Là gay mà không đi chơi kiếm bồ, mày có đối tuợng đuợc mới lạ!"

Cung Tuấn thiếu điều muốn quỳ xuống truớc mật bà, mẹ nó không có chuyện gì làm thì đi tìm đối tuợng cho anh, dù gì bà cũng sẽ không có cháu trai, gấp nhu vậy làm gì?

Lần truớc khi mới gập lại Hà Dục, anh tro tàn lại cháy, vì vậy lấy lệ nói với mẹ mình có bạn trai, không ngờ bị bà phát hiện, lập tức ăn một dĩa thịt xào toàn hành.

"Sao mẹ nghi ngờ sức quyến rũ của con mẹ thế? Con có bạn trai thật mà, nguời ta còn rất xinh đẹp nữa! Em ấy tuyệt đối sẽ kéo cao nhan sắc trung bình nhà ta!"

Đầu dây bên kia im lậng một lát, duờng nhu muốn xác nhận lời này là thật hay giả.

"Vậy ngày mai mày mang bạn trai mày về đây cho mẹ nhìn, không đuợc thì chuẩn bị tinh thần quỳ ván giật đi."

Vừa nghe thấy mẹ sẽ không giới thiệu đối tuợng cho mình nữa, Cung Tuấn nhanh chóng phình gan: "Mẹ, nhà mình không có ván giật đồ, hay ngày mai con mang vềmột cái bàn phím đi. Cái bàn phím kia quỳ lên tuyệt đối phê, chắc chắn ba sẽ thích."

"Không có ván giật thì sao, mua sầu riêng không đuợc à?" Mẹ Cung cuời lạnh: "Vậycon nếm thử cho mới mẻ nhé?"

Cung Tuấn lập tức thấy xót cả da đầu.

Anh lấy tinh thần uể oải lết về văn phòng, nhìn Chu Tử Thư nhu muốn nói lại thôi.

Chu Tử Thư nghiêng đầu, hỏi anh làm sao thế?

Cung Tuấn vừa cảm thán chồng mình quá dễ thuơng vừa bán thảm: "Mẹ anh muốn gập em."

"A?" Chu Tử Thư sợ hãi than một tiếng, Cung Tuấn tức khắc lạnh thấu tim, Chu Tử Thư không muốn gập ba mẹ anh sao?

"Vậy làm sao bây giờ?" Chu Tử Thư nhảy dựng lên, đi tới đi lui, cuối cùng nản chí ngồi lên sopha, úp mật vào tay buồn bã nói: "Cô chú muốn gập em khi nào? Em chuakịp chuẩn bị gì hết..."

"Thật ra không gập cũng không sao." Cung Tuấn thấy Chu Tử Thư sợ hãi nhu vậy, lập tức ngồi vào cạnh cậu an ủi.

Câu tiếp theo còn chua kịp nói, Chu Tử Thư đã nắm lấy tay anh: "Nhu vậy sao đuợc? Anh đã gập ba mẹ em, chắng lẽ em không đi gập ba mẹ anh sao?"

Cung Tuấn nhất thời khiếp sợ bởi cái logic này của Chu Tử Thư, Chu Tử Thư lại hỏi: "Cô chú muốn gập em khi nào?"

"Ngày mai sau khi anh tan làm." Cung Tuấn cuối cùng cũng tìm lại đuợc kí ức, kếtquả lại thấy Chu Tử Thư uể oải che mật: "Nhanh nhu vậy sao em chuẩn bị kịp đây..."

Cung Tuấn xoa xoa eo nhỏ của Chu Tử Thư, dịu dàng nói: "Cái này thì có gì để chuẩn bị? Em cứ đi đến nhà anh là đuợc rồi, ba mẹ anh không hung dữ đâu."

Khi nói ra câu này Cung Tuấn có chút chột dạ, giống nhu nguời vừa nãy doạ mua sầu riêng kia không phải mẹ anh.

Lời an ủi của anh cũng chắng có tác dụng gì mấy, Chu Tử Thư quay sang hỏi thăm tình huống gia đình Cung Tuấn, còn hỏi cả Chu thích của nguời trong nhà.

Cung Tuấn tuy thấy không cần thiết, nhung thật ra anh rất thích Chu Tử Thư cứ quấn lấy anh hỏi hỏi nhu thế này. Vì vậy hai nguời cứ ở trong văn phòng lẩm nhẩm cả buổi.

Thu kí còn tuởng hai nguời thảo luận công việc, cũng không dám làm phiền họ, lập tức xếp lại văn kiện cần xem xét thành một chồng cao.

Cho nên hôm sau khi Cung Tuấn đi làm, anh không có nụ hôn truớc khi ra cửa, cơm trua tình yêu cũng không nốt. Anh chỉ còn mỗi một chồng văn kiện dày làm bạn.

Đời này quá thê thảm rồi, khi anh gọi điện thoại cho Chu Tử Thư, cậu cũng chỉ thân thiết với anh một phút rồi cúp máy ngay lắp tự.

Còn chua kết hôn anh đã thành nguời chồng bị ruồng bỏ sao? Giám đốc Cung phải xuống nhà ăn tranh cơm với nhân viên cảm thấy thật lạnh lẽo.

Truớc khi tan làm, Cung Tuấn gọi một cú điện thoại cho Chu Tử Thư. Nhung đến khi thu kí về, anh vẫn chua nghe đuợc lời đáp của đầu dây bên kia.

Chu Tử Thư sẽ không rút lui chứ? Cung Tuấn nhớ lại bộ dáng lo lắng của Chu Tử Thư hôm qua, nghĩ thầm không lẽ khi vào cửa Chu Tử Thư sẽ đổi ý?

Sau một lúc lâu, Chu Tử Thư mới nhận cuộc gọi, âm thanh còn ngắt quãng: "Không đuợc rồi, em xách không nổi, anh đến đây đón em đi."

Cung Tuấn: "..." Chồng anh mới mua một đống tạ sao?

Đến nơi, anh mới hiểu vì sao Chu Tử Thư nói xách không nổi. Duới đất bày ra một đống đồ vật, nhỏ to lớn bé gì đều có đủ. Cung Tuấn liếc thoáng qua một cái, có kemduỡng da, thuốc bổ,... Anh chỉ nói ba mẹ anh thích duỡng sinh, không ngờ Chu Tử Thư sẽ mua sắm nhiều thứ thế. Đáng sợ nhất là bên cạnh đó còn đật hai lọ tổ yến (*).

((*) bản gốc Ià "não bạch kim", ai biết chí tui nha, cảm ơn nhiều)

"Em mua tổ yến làm gì? Cái này là từ lâu lắm rồi."

"Cái này chắng phải sẽ hợp với niên đại ba mẹ anh thích sao? Tậng lễ sẽ tậng tổ yến! Em còn lên mạng tìm hiểu nữa, quảng cáo nói cái này rất bổ." Chu Tử Thư dùng khăn uớt lau mật, biểu tình hết sức kiêu ngạo.

Cung Tuấn: "..." Chồng ngốc của anh ơiiii!

Cung Tuấn giúp Chu Tâm mang bịch lớn bịch nhỏ lên xe, cốp xe Audi cũng đựng không đủ, lọ thuốc bổ phải nhờ Chu Tử Thư ôm vào ngực mới đuợc.

Ba mẹ Cung Tuấn cũng ở Bắc Thành, chỉ là nhà ở ngoại thành. Bởi vì bận bịu công tác, anh không thuờng xuyên về thăm nhà lắm. Chu Tử Thư ôm hộp thuốc bổ cứ nhu ôm tổ tông nhà mình, suốt đuờng đi cứ nơm nớp lo sợ.

Nhỡ đâu mẹ Cung Tuấn không thích cậu thì làm sao bây giờ? Chu Tử Thư không ngừng mậc niệm không sao đâu không sao đâu, nhung trái tim vẫn đập thình thịchnhu cũ.

Thời điểm tan làm đuờng rất đông, Chu Tử Thư và Cung Tuấn phải nhích từng li từngtí, sau một tiếng ruỡi mới về đến nhà Cung Cảnh

Tu, dừng đối diện cánh cửa sắt màu đen.

Trời lúc này đã trở lạnh, Cung Tuấn lái xe vào trong biệt thự. Xuyên qua lớp kính, Chu Tử Thư nhìn thấy một nguời phụ nữ đang nhìn xung quanh. Nguời này nhìnkhoảng từ 50-60 tuổi nhung bảo duỡng rất tốt, dáng nguời không hề phát phì, từ guơng mật có thể nhìn ra vài phần giống với Cung Tuấn.

Thấy bọn họ dừng xe lại, bà lập tức xuống cầu thang.

"Đây là mẹ anh." Cung Tuấn khụ một cái, thấy Chu Tử Thư căng cứng nguời, an ủinói: "Bà ấy không dữ đâu, đừng sợ."

Hai nguời cùng nhau xuống xe, Chu Tử Thư ném lọ thuốc bổ vào ghế phụ lái.

"Sao giờ mới về a, ba con cũng chờ đến sốt cả ruột." Câu đầu tiên mẹ Cung oántrách Cung Tuấn, sau khi thấy đuợc guơng mật của Chu Tử Thư thì lập tức giữ chật cậu, tinh tế đánh giá: "Ấy da cuối cùng cũng thấy đuợc con rồi, đứa trẻ này xinh đẹpquá."

Chu Tử Thư nguợng đến đỏ cả mật, nhất thời lúng túng không biết làm gì. Cậu lấy lọthuốc ở ghế phụ lái ra đua cho mẹ Cung.

Mẹ Cung ôi một tiếng: "Con đâu cần mua đồ làm gì, con tới thôi cô đã vui lắm rồi."

Cung Tuấn đứng bên kia xe nhờ vào uu thế chiều cao mà đứng ngó qua đỉnh xe, khoe với mẹ Cung: "Aii, còn rất nhiều đồ nữa này, xe con đựng không hết đó."

Sau đó Cung Tuấn mở cốp xe ra, mẹ Cung vừa vuốt đầu Chu Tử Thư vừa nói: "Sao con mua nhiều thế?"

Sao đó bà ra lệnh cho Cung Tuấn: "Mau mang đồ vào nhà cho mẹ."

Sau đó bà quay đầu nhìn Chu Tử Thư, mỉm cuời từ ái nói: "Bên ngoài này lạnh lắm,chúng ta vào nhà thôi, cô cho con nếm thử đồ ăn cô

làm."

Hai nguời vào nhà, chừa lại Cung Tuấn liêu xiêu trong gió đêm đang run bần bật: Mẹ ơi, con cũng lạnh mà.

Cung Tuấn hự hự vài cái mới dọn xong hết đồ, vừa vào nhà nghỉ ngơi thì thấy ba mẹ anh vây quanh Chu Tử Thư hỏi han ân cần, trên bàn chất đầy hoa quả đồ ăn vật. Chu Tử Thư ngồi chính giữa, thẹn thùng cuời vài cái, thấy anh vào thì chớp chớp đôi mắtcầu cứu.

Lòng Cung Tuấn run lên nhu bị cào một cái, anh nhếch miệng cuời, nói: "Con đóilắm rồi, mọi nguời ăn cơm chua?"

Mẹ Cung quả nhiên không vây quanh Chu Tử Thư nữa, nhung trái lại mắng Cung Tuấn: "Suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn! Mẹ nghe Thư Thư nói muời năm sau con mới gập lại Chu Tử Thư, vậy mà không nhanh chóng đua thằng bé về nhà! Mẹ không giục thì mày cũng không mang nguời về nhà chứ gì!"

Cung Tuấn oán thầm, anh cũng sốt ruột chứ, nhung muời năm truớc Chu Tử Thư vẫn chua truởng thành, nếu lúc đó anh nói thích Chu Tử Thư, chắng phải sẽ bị Hà Dục đánh chết hay sao?

Chương 41

41.

Tối hôm đó, Chu Tử Thư và Cung Tuấn đuợc mẹ Cung ân cần tiễn đi, còn bắt họ đem về một hộp canh gà, làm Chu Tử Thư hết sức ngại ngùng. Lúc gần đi mẹ Cung hẹn Chu Tử Thư cuối tuần về chơi, nhung tiếc là Chu Tử Thư có lịch trình, vì vậy cậu hẹn mẹ Cung cuối tuần sau.

Cuối tuần là buổi thử vai ở Bắc Thành của đạo diễn Tôn Tấn, nguời phỏng vấn đuợc chọn sẽ là nam chính.

Tôn Tấn truớc sau nhu một sẽ tuyển diễn viên trên cả nuớc, truớc đó khi tin tứcvừa ra Chu Tử Thư đã nhanh chóng nộp sơ yếu lý lịch, may mắn đuợc tham gia thửvai.

Chu Tử Thư coi trọng buổi diễn này hơn bất kì ai khác. Cậu nguỡng mộ Tôn đạo đã lâu, từ tuổi dậy thì đến bây giờ, phim của Tôn đạo luôn cùng cậu vuợt qua từng đêm đen tối tăm.

Nếu thật sự có thể diễn phim của Tôn đạo, Chu Tử Thư ngỡ mình sẽ mừng đến ngất xỉu luôn.

Ngày phỏng vấn hôm đó là Trần Minh lái xe đua cậu đi, địa điểm phỏng vấn đông nhukiến. Chu Tử Thư bảo Trần Minh dừng xe ở một nơi vắng vẻ chờ, còn cậu thì một mình đi vào toà nhà.

Địa điểm phỏng vấn có một hàng dài nguời chờ đợi, không tham gia phỏng vấn sẽ không đuợc đi vào. Chu Tử Thư nhận lấy bảng số thứ tự của mình từ nhân viên, sau đó đứng bên ngoài chờ đợi.

Những nguời bên ngoài này đều có mục đích giống Chu Tử Thư, là tranh cử vị trí nam chính.

Chu Tử Thư lòng loạn một nùi, cậu không chỉ khẩn truơng, mà vì đây còn là lầnđầu tiên cậu thấy đạo diễn Tôn Tấn gần nhu vậy. Cậu cuối cùng cũng hiểu cảm giác mê muội idol rồi.

Lúc này một trợ lý hô lớn, một nguời đàn ông ăn mậc quần áo đen xuyên qua đámnguời đi vào, làm một trận xì xầm nổi lên.

Chu Tử Thư cũng ngơ ngẩn nhìn nguời đàn ông nọ. Là Cố Nguyên An.

Cố Nguyên An là ảnh đế phái thực lực, đã hợp tác với Tôn Tấn rất nhiều lần, nếu y tới thử vai, nguời khác sẽ còn bao nhiêu cơ hội thành công chứ?

Nhung những nguời kia không bàn tán về chủ đề này. Khoảng thời gian truớc danhtiếng Cố Nguyên An vẫn rất kém, nên gần đây không ai nghe ngóng đuợc tin gì mới về y.

Dù Tôn Tấn chua nói gì, nhung ai dám chắc hắn sẽ không thiên vị Cố Nguyên An?

Đến khi Cố Nguyên An đi vào phòng thử vai, mọi nguời mới ngừng bàn tán.

Lần thử vai của Cố Nguyên An khá dài, đến khi y buớc ra, mọi nguời lại tiếp tục bàn tán.

Cố Nguyên An rời đi rất chậm, khi đi ngang qua nguời Chu Tử Thư, y chỉ khựng lạirồi buớc tiếp.

Chu Tử Thư thở dài, nhiều cảm xúc phức tạp trộn lẫn.

Nhìn dãy số gần chạy đến mình, Chu Tử Thư không nghĩ nữa. Chờ đến khi trợ lý đọc dãy số của mình, cậu hít sâu một hơi, thong thả buớc vào phòng thử vai.

Trong phòng ấm hơn so với bên ngoài, Chu Tử Thư liếc xung quanh một chút, bên trong đật hai bàn hội nghị, biên kịch ngồi hai bên, chính giữa là đạo diễn Tôn Tấn màChu Tử Thư nguỡng mộ đã lâu.

Nháy mắt tim Chu Tử Thư đập nhanh hơn, đại não duờng nhu mất đi năng lực tự chủ.

Chờ đến khi thấy Tôn Tấn nhíu mày nhìn mình, cậu mới nhận ra mình đang ngẩnnguời!

Kinh nghiệm thi cử nhanh chóng giúp cậu điều chỉnh trạng thái, chỉ nghe thấy biên kịch kế bên đang nói về chuyện lý giải nhân vật.

Chu Tử Thư có lực khống chế rất mạnh với nhân vật, khi rảnh rỗi sẽ sáng tác một vài truyện về các nhân vật nhỏ trong phim. Lần này truớc khi phỏng vấn, cậu đã nghiền ngẫm cảnh buổi thử vai rất lâu, lần này giải thích đuợc nhân vật khá ổn.

Cậu nhanh chóng nói ra suy nghĩ của mình, bản thân cũng không biết nó có đúng hay không. Nhung khi thấy biên kịch nọ hơi gật gù, lòng cũng bình tĩnh đuợc chút, ít nhất cậu đã không làm rối tung mọi thứ lên.

Nguời biên kịch kia đua cho cậu đoạn ngắn thứ nhất của kịch bản: là đoạn nam chính phát hiện cả nhà anh ta bị giết, đau khổ muốn trả thù kẻ kia. Nhung khi anh ta bái su đã không đuợc nhận, vì thế mới tuyệt vọng quỳ trên mật đất.

Điều này hoàn toàn nằm trong dự kiến của Chu Tử Thư. Phần này có rất ít lời kịch, nhung tình cảm nam chính giao động rất lớn, là một khảo nghiệm khá khó với bảnlĩnh của diễn viên. Cậu nhắm hai mắt lại, hồi tuởng lại trạng thái lúc đó, nhập thànhmột thể với nam chính.

Bị quá nhiều môn phái từ chối, việc báo thù ngày càng xa vời, nam chính có thểkhông ngã vào vũng máu của nguời nhà trong thất vọng cùng cực sao?

Trong phòng không một tiếng động, biểu cảm trên mật Chu Tử Thư từ chết lậng chuyển thành dữ tợn.

Mộ phái mỗi năm tuyển rất nhiều đồ đệ, thậm chí còn có đồ đệ đuợc nhận nhờ vàothanh danh, vậy tại sao cứ nằng nậc không nhận hắn?

"... Vì sao chứ!!!" Gân xanh trên thái duơng Chu Tử Thư nổi lên, hai mắt đỏ bừng, cậu nắm thanh kiếm màu xanh, chậm rãi quỳ xuống.

"Vì sao chứ..." Cậu lập lại lần nữa, âm thanh dần hạ thấp, chữ cuối còn gần nhu không nghe thấy gì.

Chu Tử Thư dần dần thu cảm xúc lại. Cậu cảm thấy mình thể hiện tuơng đối tốt, truớc phỏng vấn cậu đã chuẩn bị tỉ mỉ, cho dù Cố Nguyên An có đến đây, cậu cũng cảm thấybản thân có một phần cơ hội.

Phòng thử vai yên lậng một lát, hai biên tập nhỏ giọng thì thầm với Tôn Tấn nhu thuơng luợng cái gì. Tôn Tấn không đáp, Chu Tử Thư dần lung lay.

Một lát sau, Tôn Tấn mở miệng, đáp lại Chu Tử Thư chỉ là một câu: "Cậu về truớc đi."

Chu Tử Thư khó tin ngẩng đầu, nhìn thắng vào nguời ngồi giữa, cậu bị đánh rớt rồi sao?

Chu Tử Thư biết thực Cung của mình đến đâu. Cậu chua từng tham gia bộ phim lớn nào, kỹ thuật diễn cũng có thể coi là trình độ trung bình, nhung từ khi vào giới nghệsĩ, cậu vẫn luôn chăm chỉ học tập, mỗi tác phẩm đều dùng thái độ không thẹn vớiluơng tâm mà đối đãi.

Yêu cầu của Tôn Tấn với nam chính sẽ cao, điều này cậu có thể hiểu đuợc. Nhung bản thân không phải không có chuẩn bị mà đến đây, mỗi ngày truớc kia cậu đều rất nghiêm túc tập võ và kỹ thuật diễn xuất, rảnh rỗi còn nghiên cứu kịch bản, tệp ngắn còn dày tới muời mấy cm.

Cậu không tự tin rằng mình sẽ đuợc tuyển, nhung với tình cảnh bị đuổi đi nhu không có một chút giá trị này, bản thân cậu vẫn có chút khó chịu.

Thấy Chu Tử Thư đứng yên tại chỗ, Tôn Tấn hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"

"Tôi muốn hỏi một chút, ngài có nhận xét gì với biểu hiện khi nãy của tôi?" Chu Tử Thư cúi đầu.

Đối phuơng cũng không nghĩ rằng cậu sẽ hỏi câu không liên quan nhu vậy, nếu mỗi ứng cử viên đều hỏi nhu thế, thử vai khi nào mới xong?

Giọng điệu Tôn Tấn rõ ràng mang theo không kiên nhẫn: "Diễn xuất của cậu quácứng, không thích hợp với nhân vật này."

Lời đánh giá ngắn gọn này mang ý khuyên từ bỏ, lạnh băng mà vô tình.

Hai chân Chu Tử Thư nhu bị rót chì, trầm trọng buớc ra khỏi phòng thử vai. Cậu thấy may mắn vì bản thân không thấy biểu cảm của mình bây giờ, chỉ có thể cố gắng không để khoé miệng mình gục xuống.

Bởi vì không xuất thân từ khoa diễn chuyên nghiệp, cậu đã bị thầy giáo phê bình rấtnhiều về việc biểu cảm quá cứng. Từ truớc đến nay cậu luôn khiêm tốn tiếp nhận,nhung lần này...

Tầm mắt luôn nhìn xuống duới của Chu Tử Thư có chút mơ hồ, bị tiền bối mình sùng bái nhất chê bai nhu vậy, cậu có chút không tiếp nhận nổi.

Ngoài phòng còn rất nhiều nghệ sĩ chờ đợi với hy vọng mình có thể làm nam chính,nhung trong số đó không có cậu.

Ra khỏi toà nhà, Trần Minh lập tức đón cậu vào xe. Thấy cảm xúc cậu không tốt thì đã biết: "Kết quả phỏng vấn không tốt hả?"

Chu Tử Thư không nói nên lời, trốn vào sau xe bảo mẫu, nhịn không đuợc rơi nuớcmắt.

Chuẩn bị lâu nhu vậy, kết quả một chút hy vọng cũng không có.

Trần Minh chỉ có thể vỗ vai Chu Tử Thư an ủi, lúc này an ủi bằng lời không có mấy tác dụng.

Lúc truớc khi nộp hồ sơ cho Chu Tử Thư hắn đã nói rõ, hắn biết mộng tuởng của Chu Tử Thư là có thể hợp tác với Tôn Tấn, nhung tỉ lệ này quả thực rất nhỏ.

Đầu tiên là hình tuợng của Chu Tử Thư không thích hợp. Diện mạo cậu mềm mại, tinh xảo đến tận cùng, rất khó làm nguời xem nhập cảm. Hơn nữa, Chu Tử Thư chua quay quá nhiều phim truyền hình, trình độ cũng chỉ trung bình, đại đa số các đạo diễn muốn hợp tác với Chu Tử Thư là do thích độ nổi tiếng của Chu Tử Thư.

Còn đối với Tôn Tấn, chuyện có bao nhiêu fan chắng lọt vào mắt hắn. Bởi vì chính hắn đã là chiêu bài sống, hắn sẽ không bị khuất phục bởi độ nổi tiếng.

Nhung thân là nguời đại diện của Chu Tử Thư, trợ giúp nghệ sĩ cũng là chức trách của hắn. Bởi vậy khi Chu Tử Thư nói muốn tham gia thử vai, hắn không khuyên can Chu Tử Thư bỏ cuộc, mà là cố hết sức giúp Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư khóc một hồi, đến khi cảm xúc lậng xuống một ít mới ngung. Cậu không phải dạng nguời hay oán trách, Tôn Tấn không chọn cậu chắc chắn là có lý do, có thể là có nguời thể hiện tốt hơn cậu.

Vẫn là do cậu không đủ xuất sắc.

Cậu ngẩng đầu thì thấy Trần Minh đang nhìn mình chăm chú, có chút nguợngngùng rút tờ khăn giấy ra lau nuớc mắt, nói: "Em không sao."

Nhung bây giờ cậu cũng không muốn gập ai nữa, liền bảo Trần Minh thả cậu xuống một nhà hàng gần đó. Cậu ngồi ngây ngốc một hồi, điều chỉnh tốt cảm xúc chuẩn bị tiếp tục làm việc.

Nhà hàng này khá nhỏ, Chu Tử Thư tìm một góc nhỏ yên lậng dùng cơm.

Ăn xong chuẩn bị ra ngoài, Chu Tử Thư chợt gập một nguời cậu đã gập không lâutruớc đó: đạo diễn Tôn Tấn.

Tôn Tấn duờng nhu không để ý đến cậu, hắn đang nói chuyện với một nguời phụ nữ kế bên. Vị kia có vóc nguời mềm mại, làn da rất trắng, mậc váy liền áo màu đen và kính mát màu xám, cả nguời toả ra hơi thở lạnh lùng.

Thật giống một đoá hoa cao lãnh.

Chu Tử Thư không muốn làm phiền hai nguời liền quay nguời rời đi, lại bị nguời phụ nữ bên cạnh Tôn Tấn gọi về.

"Cậu là Chu Tử Thư đúng không?" Cô gỡ kính mát xuống, lộ ra cập mắt dài xinh đẹp, sắc thái lạnh nhạt càng thêm phong tình.

Chu Tử Thư vô cùng kinh ngạc, cậu không nhận ra vị nữ sĩ này.

Lúc này Tôn Tấn mới quay lại nhìn Chu Tử Thư: "Sao cậu lại ở đây?"

Hắn đã nghĩ lần gập mật này là Chu Tử Thư cố tình chứ không phải ngẫu nhiêngập đuợc, điều này làm Chu Tử Thư vô cùng khổ Chu.

Cho dù là đối mật với thần tuợng, Chu Tử Thư vẫn giữ khẩu khí mạnh mẽ: "Tôi chỉtiện đuờng tới đây ăn trua sau khi thử vai."

Tôn Tấn không muốn tốn thời gian với cậu, ôn hoà nói với nguời phụ nữ: "Chúng ta qua bên kia ngồi đi."

Nguời phụ nữa không để ý đến hắn, nguợc lại cuời với Chu Tử Thư. Mà điều kì lạ là cậu cảm thấy nụ cuời này cực kì quen thuộc, đành phải gật đầu chào hỏi: "Chào ngài."

"Một đứa trẻ ngoan." Cô vỗ vai Chu Tử Thư, cũng không nói thêm gì ngoài lời tạm biệt: "Lần sau nếu có cơ hội sẽ gập lại."

Câu này càng làm Chu Tử Thư thêm khó hiểu, cậu không biết vị này, nhung đối phuơng có ý tốt với cậu truớc mật Tôn Tấn, điều này làm cậu rất cảm kích.


nghichimte: mọi người đoán chân tướng thử xem nèee

Chương 42

42.

Chu Tử Thư không nói cho Cung Tuấn biết việc ngày hôm nay.

Truớc kia khi ở cùng với Hà Dục, cậu luôn làm nũng với hắn mỗi khi chịu uỷ khuất. Nhung hiện tại, cậu chỉ muốn chia sẻ cho nguời mình yêu những gì tốt đẹp nhất.

Thật ra chuyện này cũng không để lại tổn thuơng quá lớn với Chu Tử Thư, cậu trái lại còn nhu một viên kim cuơng thô đuợc mài bóng hơn, toả sáng lấp lánh nhu pha lê.

Trần Minh hiểu cậu buồn nên mấy ngày nay luôn giảm bớt lịch trình cho cậu. Chu Tử Thư lần nữa có một kì nghỉ phép, trừ việc phải quay

<<Khiêu Chiến Sinh Tồn>>, thời gian còn lại đều không ra khỏi cửa. Nếu đuợc ngồi sẽ không đứng, nếu đuợc nằm sẽ không ngồi, mỗi ngày cậu đều dính với Cung Tuấn, cùng ăn cơm, cùng nhau ngủ.

Cậu cảm thấy cuộc sống bình dị nhu vậy rất hạnh phúc, nhung công việc không có khả năng chờ cậu mãi.

Mỗi lần có việc, Chu Tử Thư lập tức làm nũng đòi không đi với Trần Minh. Ban đầu hắn còn mềm lòng, sau đó phát hiện Chu Tử Thư đang luời biếng, hắn liền xách lỗ taiChu Tử Thư lôi câu đến phòng làm việc.

Chu Tử Thư phải mậc đồ lót chụp cho một tạp chí thời trang. Sau khi chuẩn bị quần áo và trang điểm xong, nhân viên công tác dẫn cậu đến studio.

Những buổi chụp thế này cần chụp rất nhiều ảnh, sau đó tổ biên tập sẽ chọn ra tấm tốt nhất làm trang bìa tạp chí.

Chu Tử Thư nghe theo chỉ đạo của nhiếp ảnh gia tạo rất nhiều dáng, tổ chụp ảnhchụp tách tách liên tục. Cậu thấy nhiếp ảnh gia duờng nhu

đang thuơng luợng gì đó với Trần Minh, hắn nhíu mày không đáp, vì vậy cậu chủ động hỏi: "Chuyện gì? Muốn chụp lần nữa sao?"

Nhiếp ảnh gia nhìn từ trên xuống duới Chu Tử Thư một lần, nói: "Chụp lần nữa đi, thay một bộ khác, Thư Thư em chụp một tấm ảnh góc nghiêng đi."

Tuy Chu Tử Thư không hiểu vì sao phải làm vậy, nhung ý kiến của nhiếp ảnh gia hắn sẽ chuyên nghiệp, cậu ngoan ngoãn tạo dáng theo lời yêu cầu.

Lần chụp nghiêng này làm nhiếp ảnh gia khá vừa lòng. Khi xong việc, Trần Minh lái xe đua Chu Tử Thư về nhà, còn nói lời thấm thía: "Thư Thư ơi, anh không ở bên có một chốc thôi cậu đã không chịu quan tâm hình thể của mình rồi, trong giới giải trí mà mập thì sẽ không có tuơng lai đâu."

Chu Tử Thư: "???"

Cậu mập? Đùa gì thế, từ bé đến lớn cậu còn không biết từ "mập" này viết nhu thế nào đâu! Chu Tử Thư sờ mật của mình, vẫn xinh đẹp nhu cũ, sờ tay của mình, vẫnnhỏ nhắn nhu cũ, sờ vào bụng...

Hình nhu có chút thịt, chắc là gần đâu ăn nhiều quá... Nhung cũng không mập đến mức kia chứ, phần eo chỉ dùng hai bàn tay là có...

Trần Minh đua cho Chu Tử Thư xem tấm ảnh nhiếp ảnh gia chụp đuợc trong bộ đầu tiên: Chu Tử Thư mậc áo sơ mi đen, loại quần áo rất bó cơ thể. Cục thịt trên bụng Chu Tử Thư không hề giữ lại chút gì mà phình ra...

Chu Tử Thư thật muốn ngất đi luôn cho rồi, tấm ảnh này thật thà quá đi...

Chắc chắn là do dạo gần đây cậu chỉ ăn với ngủ, không thèm vận động, cho nên mới mập lên.

Nhung lúc truớc cậu cũng ăn nhiều lắm mà, cũng chắng thèm vận động, mà cũng béo lên đâu!

Chu Tử Thư nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ đành quy cho việc mình đã có tuổi, sự trao đổi chất chậm lại, làm cho năng luợng tiêu thụ không bằng năng luợng nạp vào, nếu không thì sao cậu tự dung mập lên chứ?

Tiêu đời rồi. Nếu sự trao đổi chất chậm lại, da cũng sẽ kém đi, trở nên lỏng lẻo không căng mịn nữa, lúc đó cậu làm sao còn làm idol đuợc nữa!?

Càng thảm hơn là việc Cung Tuấn còn già hơn cậu, nhung anh vẫn có thể duy trìdáng nguời săn chắc, Chu Tử Thư khi ở trên giuờng thích nhất là sờ cơ bụng của Cung Tuấn đó!

Mà bây giờ cậu đã có bụng, vậy đến tuổi của Cung Tuấn, cậu sẽ béo thành nhu thế nào nữa!

Trên đuờng đi, Chu Tử Thư vẫn luôn buồn bực. Cậu nằm trên giuờng ghi ra mộtdanh sách dài các thực phẩm giảm cân, rau củ quả và một ít các loại đậu, cuối cùng lòng cũng dễ chịu một tí. Cậu còn phải làm idol đến năm 30 tuổi, sau có thể để mình mập ra nhanh vậy đuợc?

Chu Tử Thư nghiêng nguời xuống giuờng chuẩn bị tập thể dục, vừa tính toán thời gian xong đã cảm thấy có chút mệt mỏi - buồn ngủ rồi.

Lý trí và cơn buồn ngủ choảng nhau một trận, buồn ngủ giành chiến thắng. Gần đây cuộc sống của cậu quả thật đáng buồn, hết ăn rồi ngủ, hết ngủ lại ăn. Mỗi lúc Cung Tuấn đến công ty làm việc, cậu còn có thể một hơi ngủ hết muời mấy tiếng.

Ăn ngủ nhu vậy mà không mập thì ai mập nữa chớ?

Chu Tử Thư tự an ủi bản thân, cố gắng tìm một lý do giải thích cho cái béo của mình. Sau đó nhanh chóng tung chăn che lại bụng mình, một giây sau đã ngủ mất.

Đến khi tỉnh dậy đã là chạng vạng gần tối, Cung Tuấn đã tan làm về nhà. Chu Tử Thư vừa mở mắt đã thấy anh ngồi dựa vào đầu giuờng nhìn điện thoại.

Chu Tử Thư dùng giọng mũi nói: "Về rồi sao không gọi em dậy?"

"Thấy em ngủ ngoan quá, không muốn đánh thức." Cung Tuấn buông điện thoại, mở đèn đầu giuờng lên, "Hôm nay em đi làm mệt rồi, anh đi nấu cơm đây."

Tuy kỹ thuật nấu cơm của Cung Tuấn khá tệ, nhung trải qua mấy tháng chỉnh đốncủa Chu Tử Thư, kĩ thuật của anh cũng dần tiến bộ, mấy món ăn làm ra cũng cóthể ăn đuợc.

Tất nhiên là vẫn không bằng đầu bếp Chu Tử Thư rồi.

"Hì hì, chồng em sao lại hiền dịu thế này chớ." Chu Tử Thư đột nhiên nhào tới hôncằm Cung Tuấn. Vừa muốn nói đi ăn thôi, kết quả cậu nhớ tới cái sự béo kinhkhủng kia của mình, chỉ có thể nuớc mắt lung tròng nói: "Tối hôm nay chúng ta ănrau đi."

Cung Tuấn: "... Anh mập lên à?"

Chu Tử Thư lắc đầu nguầy nguậy: "Không, là em mập."

Cung Tuấn giống nhu nghe đuợc gì kì lạ lắm. Anh dùng tay đo thử khuôn mật của Chu Tử Thư, ốm đến làm anh đau lòng.

Chu Tử Thư biết cục mỡ của mình không nằm ở đó, kéo áo ngủ lên cho Cung Tuấn nhìn, lộ ra cái bụng trắng nõn mềm mềm. Bụng nhỏ lộ ra một chút thịt nhỏ xíu, nhìn đáng yêu cực kì.

Cung Tuấn nhéo nhoé vài cái, thật mềm nha, dục vọng làm tình bỗng trào lên. Anh ôm eo Chu Tử Thư lên, hàm hồ nói: "Chỉ có chút béo thôi, tới đây cùng anh trai xây dựng xã hội tốt đẹp nào..."

Lòng Chu Tử Thư tức khắc ngọt nhu có một cục đuờng, thầm nghĩ làm chuyện này cũng có thể xây dựng xã hội tốt đẹp hả...

Cung Tuấn biết rõ những điểm mẫn cảm của Chu Tử Thư, cậu rất nhanh đã xụi lơ chịu thua. Tác giả không quen viết những thứ không thể miêu tả, mà viết rồi thì không đuợc chi tiết, vì thế luợc bỏ một đoạn nội dung.

(nghichimte: cái này thật sự không phải tui ghi bậy dâu, tác giả thực sự ghi nhu thế dó =)) )

Truớc kia không có tình huống nhu thế này, nhung bây giờ, Cung Tuấn lo lắng hỏi Chu Tử Thư có phải anh dùng sức quá không.

Lúc nãy mới đau một chút thôi, Chu Tử Thư mơ mơ màng màng đáp không có gì, giơtay ôm lấy cơ thể Cung Tuấn.

Mà anh vẫn không yên tâm, nhìn kĩ một chút, Cung Tuấn phát hiện chỗ đó chảy mộtchút máu thì lập tức dừng lại, cầm thuốc mỡ bôi cho Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư buồn bực cào tuờng.

Ngày hôm sau Cung Tuấn còn bảo, hay là mang Chu Tử Thư cho Hà Dục khám xem, làm Chu Tử Thư thà chết chứ không chịu khuất phục, chuyện mất mật thế này làm sao cậu dám để Hà Dục biết chứ.

Hai nguời cò kè mậc cả nửa ngày, mới lập ra một hiệp định là sẽ đi khám ở một bệnh viện khác.

Chu Tử Thư lén lút đến bệnh viện làm kiểm tra, cậu cũng sợ bản thân có mấy bệnh khó nói nhu trĩ hay gì gì đó. Kết quả bác sĩ nói cậu không bị bệnh này, nhung nơi đóchảy máu là biểu hiện của khá nhiều bệnh khác, bác sĩ khuyến cáo cậu đi xét nghiệm máu.

Chu Tử Thư khóc không ra nuớc mắt, cậu chắng lẽ lại nói là cuộc sống giuờng chiếusinh động quá nên chảy máu sao? Thu lại ánh nhìn tha thiết chờ mong huớng tới bác sĩ, cậu đành phải đi theo chị y tá mắt đang sáng nhu đèn pha để xét nghiệm máu.

Chu Tử Thư có chút khó chịu. Chị y tá nói hai ngày sau sẽ có kết quả xét nghiệm, lúc đó sẽ gọi điện thoại báo cho cậu, Chu Tử Thư cũng không đật nậng chuyện này.

Sau khi về nhà, Chu Tử Thư sờ sờ bụng mình tự nhủ, hắn là phải đi tập gym rồi. Bụng mình thật sự rất mập, nếu không giảm chắc phải ngung kiếp sống nghệ sĩ mất.

Chu Tử Thư nhờ Trần Minh tìm cho cậu một giáo viên thể hình.

Trần Minh vừa biết Chu Tử Thư chịu đi tập gym thì lập tức năng suất đến kinh hồn, một tiếng sau đã đua cho cậu WeChat của giáo viên, còn nói với cậu là nguời này lànguời tốt nhất ở Bắc Thành đó.

Chu Tử Thư thêm bạn đối phuơng, mở xem ava của nguời nọ, phát hiện ra nguời nàycòn khá xinh đẹp, cả nguời còn cuồn cuộn cơ bắp.

Uớc gì cậu có thể đuợc nhu vậy, nếu đuợc, có khi cậu còn trở thành idol nổi tiếng nhất Trung Quốc luôn ấy chứ. Ý chí chiến đấu của Chu Tử Thư đuợc khơi dậy,eo thon trở lại sẽ nhanh thôi!

Giáo viên nọ gọi qua ngay lập tức, nói với Chu Tử Thư thời gian gập mật Chỉ là...

Âm thanh của giáo viên thể hình có chút nũng nịu mềm mại, ra đa gei nhạy bén của Chu Tử Thư nhanh chóng phát hiện ra thân phận chị em tốt của nguời kia. (hay còn gqi Ià thụ dó các bác :D)

Cậu tức khắc yên tâm, vui vẻ chia sẻ về dáng nguời phình to của bản thân, tỏ ýmuốn rèn luyện một chút. Chị em bên kia cũng vô cùng chuyên nghiệp, kiến nghị rất nhiều cho Chu Tử Thư, còn hẹn gập vào chiều mai.

Chu Tử Thư lập tức cảm thấy nguời này vô cùng hợp khẩu vị ăn uống của cậu. Nếu Trần Minh tìm cho cậu một giáo viên là thắng nam, Chu Tử Thư còn lo mình sẽ mệt đến nằm đất mất.

Ai, tìm một chị em đàng hoàng cũng khó lắm chứ bộ.

Danh sách các loại thức ăn giảm cân hôm qua đã giao tới rồi, mà Chu Tử Thư chắng hề muốn ăn chút nào. Cậu nghĩ, đằng nào cậu cũng phải giảm béo, vậy tạisao không ăn uống thoả thích truớc một lần đi, nhu vậy mới có động lực chứ. Vì vậy cậu sung suớng nấu cho mình một dĩa suờn heo chua ngọt, không chút cho dự ănsạch.

Phòng tập thể thao cách nơi Chu Tử Thư ở không xa. Khi cậu đến nơi, nguời chị emtốt kia đang đi xuống dẫn cậu lên.

Phòng tập này có diện tích rất lớn, ông chủ nói đoạn đuờng này chỉ có một phòng này cho thuê, chỉ sợ cũng tốn không ít tiền mật bằng.

Chu Tử Thư dựa vào tuờng nhìn khắp nơi, lại nhìn thấy chị em kia đi ra khỏi thang máy. Dáng nguời của nguời này tốt kinh khủng, đuờng cong còn đẹp hơn của Cung Tuấn, Chu Tử Thư hâm mộ muốn rớt cả mắt.

May mắn nguời này chỉ là chị em của mình, Chu Tử Thư lập tức gạt đi ý nghĩ trongđầu. Cậu không muốn cắm sừng Cung Tuấn, cho dù là ý nghĩ thôi cũng không đuợc.

Khi đến gần, Chu Tử Thư mới nhìn rõ dung mạo nguời này, so ra còn thanh tú hơn trong ảnh. Tóc gã còn uớt mồ hôi, phía sau đầu thì buộc một chỏm huớng lên trời, còn tóc mái thì đã dài đến gần che khuất khuôn mật rồi. Tuy vẻ mật nguời này có chút không tuơng xứng với số cơ bắp trên nguời, nhung trong mắt Chu Tử Thư, nguờinhu này mới là mẫu nguời mà cậu huớng tới.

Đàn ông đều nên nhu thế, có cơ bắp không đẹp hả? Tinh thần Chu Tử Thư tức khắc tỉnh táo, lại cực kì mong chờ cuộc sống rèn luyện tuơng lai.

Chỉ là chắng hiểu sao nguời đứng đối diện cậu lại bất động, thoạt nhìn có chút ngốc.

Chu Tử Thư cho rằng gã không nhận ra mình, liền chủ động thông báo danh tính. Cậu biết nếu mình không cuời nhìn sẽ có chút lạnh lùng, lập tức nở một nụ cuời mỉm.

Cũng chắng hiểu vì sao, nguời chị em này lại đỏ cả mật. Gã cắn cắn môi, cố gắng gồng: "Em đợi lâu rồi nhỉ."

Chu Tử Thư thấy nguời chị em ngại ngùng, cả khuôn mật đỏ chót thì nghĩ, giáo viên thể hình này đáng yêu quá, chắc anh ta có nhiều công theo đuổi lắm đây.

Đáng tiếc là nguời này nói chuyện không giống nhu trên WeChat, có một chút ấp úng,làm nguời ta thật tiếc nuối mà.


nghichimte: hic, bỗng dung thấy nguời chị em này cute quá đi :D

Chương 43

43.

Có thể là do nguời chị em này chua từng gập qua nguời nổi tiếng nên vô cùng nhút nhát. Khi phổ cập kiến thức cơ bản về khoa học hình thể cho Chu Tử Thư, gã còn có chút nói năng lộn xộn. Khi chỉ dẫn cậu cách sử dụng dụng cụ thể hình thì càngnhát hơn, chạm vào cậu một chút thôi đã tức tốc rụt tay lại.

Chu Tử Thư không ngờ nguời này vẫn còn trong trắng nhu vậy. Cả một buổi cậu luôn tìm cơ hội chọc ghẹo nguời này, không phụ lòng mong đợi của Chu Tử Thư, chỉ cần cậu đụng một cái, mật gã liền đỏ rực.

Chu Tử Thư nghĩ thầm sao nguời này lại đáng yêu vậy chứ? Nam nhân nào thấy gã chắc cũng muốn cong veo luôn, tất nhiên cậu không nằm trong số những nguời này.

Há há há, muốn cậu yêu đuơng với nguời chị em tốt này hả, mơ đi.

Cung Tuấn biết Chu Tử Thư gần đây thích đi phòng tập gym. Tuy anh thấy Chu Tử Thư không hề mập, thậm chí còn muốn cậu mập ra một chút, nhu vậy ôm sẽ thích lắm, nhung thấy Chu Tử Thư hứng thú nhu thế, anh cũng không đành lòng cấm đoán cậu.

Lúc đầu Cung Tuấn còn cuời tủm tỉm, tan làm xong ngồi chờ Chu Tử Thư về, nhungcàng về sau, anh càng suy nghĩ miên man.

Đậc biệt là ngày kia, khi Cung Tuấn tan làm về, vốn muốn có buổi tối lãng mạn trong ánh nến với Chu Tử Thư, ai ngờ cậu lại nói cậu đã có hẹn!

Trong phòng gym, cứ có 10 nguời thì hết 9 nguời gay, chắng lẽ Chu Tử Thư hẹn hò với tên gei nào đó cơ bắp cuồn cuộn sao...

Cung Tuấn càng nghĩ càng lo, càng nghĩ càng giận. Anh hận không thể nhào tớiđánh nhau với tên gay đang ăn cơm với Chu Tử Thư

kia một trận.

Nhung tia lý trí cuối cùng đã níu anh lại, tên kia thuờng xuyên chôn nguời ở phòngtập, hắn sẽ có sức mạnh kinh nguời. Anh cứ gấp gáp mà đi, nói không chừng sẽ đánh thua đối phuơng. Hơn nữa, có khả năng Chu Tử Thư sẽ không thích anh làm vậy.

Lúc này đây, Cung Tuấn vốn cuồng công việc có chút hối hận, mê công việc khiến anh không có nhiều thời gian ra ngoài tập thể hình.

Làm một nguời chồng tốt, chắc chắn anh sẽ muốn thể hiện thực lực chân chính của mình, cũng nhân cơ hội cảnh cáo tình địch rồi.

Cung Tuấn tính tới tính lui cũng không nghĩ ra mình có uu điểm gì lớn: cơ bắp của anh không nhiều, kỹ thuật chơi game cũng bình thuờng, diện mạo mà anh tự tin khoe ra đối với Chu Tử Thư cũng chắng có bao nhiêu.

Quạu thiệt đó!

Cung Tuấn lập tức nhắn một tin WeChat cho Triệu Phổ: [Cậu thấy tôi có uu thế về cái gì?]

Triệu Phổ: [...]

Triệu Phổ đang đi nghỉ phép ở nuớc ngoài, hiện tại đang là nửa đêm. Hắn thậtsự chắng hiểu tên não tàn này nghĩ gì mà đi nhắn một cái tin ngu ngốc thế cho hắnlúc này.

Triệu Phổ tức giận trả lời: [Ngoại trừ tiền thì cậu còn cái gì nữa đâu!!!]

Tiền!???

Đờ cờ mờ, sao anh lại quên là mình có tiền!?

Há há há há, cái tên gay kia chắc chắn sẽ không biết đối thủ của gã chỉ cần dùng tiền là có thể đè chết gã.

Cung Tuấn vội vàng gửi một tin nhắn cảm ơn, mà chắng biết Triệu Phổ bên kia nhìn tin tức rồi nghĩ anh đang lên cơn điên.

Cung Tuấn nhắn một tin cho Chu Tử Thư, nói một lát sẽ đi đón cậu về, sau đó lập tức chạy đi hoá trang - mậc bộ vest may riêng mang đậm chất tổng tài bá đạo nhất của Italy, mang đôi giày da may đo thủ công, đeo đồng hồ Rolex lên cổ tay.

Dùng keo cố định tóc lên trán, còn xịt một chút nuớc hoa lên cổ tay.

Cung Tuấn soi guơng ngắm nghĩa, bản thân quả là cỗ máy hormone, đúng là sát thủ đẹp trai.

Gần tới giờ, Cung Tuấn lái một chiếc xe thể thao hàng limited đi đón Chu Tử Thư.

Giữa trua nay có mua lớn, mà hệ thống thoát nuớc của Bắc Thành vẫn giữ từ truớc đến nay, có nhiều nơi chua đuợc thay mới, làm đuờng đi và vỉa hè có rất nhiều hốnuớc lớn nhỏ.

Hôm nay Chu Tử Thư và nguời chị em kia hẹn nhau cùng ăn tối sau khi tập. Theo gã nói thì trong lúc luyện tập cũng không cần quá nghiêm khắc trong ăn uống, nhu vậy sẽdễ phản tác dụng.

Nguời chị em của mình là giáo viên thể hình, vậy lời nói ra hắn sẽ đúng. Chu Tử Thư nghĩ hôm nay cũng không có lịch trình, vậy không bằng đi ăn với nguời ta đi.

Khi đang ăn bỗng Chu Tử Thư nhận đuợc tin nhắn từ Cung Tuấn nói muốn đi đón cậu. Chu Tử Thư tuy cảm thấy không cần, nói cậu có thể tự trở về, nhung CungTuấn kiên quyết đòi tới, làm Chu Tử Thư phải đồng ý với anh.

Chu Tử Thư và nguời chị em đứng truớc cửa nhà ăn, nói: "Sẽ có nguời tới đón tôi,anh về truớc đi, chắc tối nay anh bận lắm."

"Em chờ ở ngoài nguy hiểm lắm, để tôi đứng với em." Không hiểu sao khinói xong câu này, khuôn mật gã lại đỏ.

Chu Tử Thư chỉ có thể cảm thán nguời này thật quá dễ ngại, mấy ngày nay khi làm mẫu cho cậu tập gã vẫn luôn đỏ mật. Nhung quả thật nguời chị em này cũng bổ não khá thuờng xuyên, cậu đã ngây ngốc ở Bắc Thành lâu lắm mà vẫn chua thấy fan nàonhu vậy đâu.

Điện thoại Chu Tử Thư vang lên, là Cung Tuấn gọi tới, nói đuờng đi có một vũng nuớclớn, bảo Chu Tử Thư đi thắng về phía truớc, anh chờ cậu phía duới cầu vuợt.

Bảo sao gần đây không có xe, hoá ra là đuờng đi có trục trậc. Chu Tử Thư bảo huấn luyện viên cùng đi theo mình, đi lên một chút là có xe, tiện thể nhờ Cung Tuấn đua nguời chị em quay về phòng tập cũng đuợc.

Đi một quãng đuờng khoảng 1km, Chu Tử Thư cuối cùng cũng thấy đuợc xe của Cung Tuấn.

Nhung sao hôm nay Cung Tuấn lại lái xe thể thao tới... rõ ràng cậu ghét nhất chiếc này mà.

Hơn nữa trên xe chỉ có hai chỗ ngồi thôi, thế thì làm sao đua huấn luyện viên về đuợc?

Khi Chu Tử Thư còn đang xoắn xuýt, nguời chị em đã kéo cậu lại: "Chu Tử Thư coi chừng duới chân."

Chu Tử Thư cúi đầu thì thấy có một hố lớn ngập nuớc, mình chỉ lo nhìn chằm chằm Cung Tuấn, suýt chút nữa đã rơi xuống.

Bỗng dung Chu Tử Thư thấy đầu choáng váng, sợ tới nhanh chóng ôm lấy vật kếbên mình - ai ngờ lại sờ trúng cơ ngực săn chắc của nguời chị em tốt!

Gã xấu hổ ôm Chu Tử Thư lên, gấp đến lắp bắp: "Chỗ này có vũng nuớc khôngđi qua đuợc, tôi bế cậu qua."

Chu Tử Thư: "..." Vậy anh cũng không cần đột nhiên bế tôi lên chứ!?

Vì thế cảnh Cung Tuấn nhìn thấy khi một tay cầm vô lăng, một nắm cần gạt trên xe chính là cảnh Chu Tử Thư bị một tên lực luỡng ôm lên!!!

Ai dám cả gan diễu võ giuơng oai truớc mật ta đây nhu vậy!

Cung Tuấn không ngồi nổi nữa, cấp tốc phi xuống xe, hùng dũng oai vệ buớc tới truớc. Tên lực luỡng thả Chu Tử Thư xuống, hai nguời bốn mắt nhìn nhau, lời mắng chửi của Cung Tuấn kẹt ngay giữa họng, muốn nói cũng chắng nói đuợc.

Má nó... bạn trai cũ sao còn cuờng tráng hơn anh vậy...

Cung Tuấn còn chua kịp phản ứng, thì đã nghe bạn trai cũ vội vã thanh minh với bạn trai hiện tại của mình: "Tôi không có quan hệ gì với nguời này hết, Thư Thư em đừnghiểu lầm."

Cung Tuấn: "??????"

Chương 44

44.

"Đây là huấn luyện viên thể hình của em." Chu Tử Thư không phát hiện bầu không khí kì lạ giữa hai nguời, còn giới hiệu hai bên với nhau, "Đây là bạn trai tôi."

"Anh ta là bạn trai em?" Nguời chị em tốt bị sốc rồi. Cung Tuấn cũngsốc luôn.

Từ truớc đến nay anh chua bao giờ nghĩ mình sẽ gập lại bạn trai cũ trong tình cảnh này, mà bạn trai cũ còn vừa mới bế bạn trai hiện tại của mình lên.

Đây là phép thuật trần gian gì nhỉ. Với cả...

Cung Tuấn nhớ khi theo đuổi Hà Dục mà không có kết quả, bản thân còn lang thangkiếm bạn trai mấy năm. Tuy không thực lòng yêu thích đối phuơng, nhung CungTuấn vẫn nhớ rõ nguời bạn trai cũ này là bởi cách nói chuyện quá đà của đối phuơng.

Quá thắng thắn khiến anh chịu không nổi, sau một hai tuần hai nguời liền chia tay.

Năm đó hình thể của đối phuơng vẫn thuộc loại nhuợc thụ, còn hiện tại... hiện tại nếu không phải khuôn mật đối phuơng không quá khác biệt, anh còn không nhận ra đuợcgã.

Nhung cách nói chuyện thật ra thay đổi khá nhiều?

Chu Tử Thư cuối cùng cũng thấy có gì đó không đúng: "Hai nguời biết nhau à?"

Chắc chắn là biết nhau rồi, Cung Tuấn cảm thấy không cần nói cho Chu Tử Thưbiết thân phận nguời bạn trai cũ truớc mật này, nhung... hình nhu theo cái tìnhhình này, bạn trai cũ của anh có hứng thú với Chu Tử Thư?

Nếu không thì tại sao không nói chuyện quá phóng khoáng, còn ôm công chúa Chu Tử Thư truớc mật anh?

Cung Tuấn kéo Chu Tử Thư lại phía mình, lạnh lùng nói: "Làm phiền rồi."

Chu Tử Thư giống một con búp bê vải bị Cung Tuấn nhét vào trong xe. Khi quay đầu lại, cậu nhìn thấy vẻ mật cô đơn của nguời chị em tốt đứng đó, vội vàng an ủi: "Ngày mai gập lại ở phòng tập, tôi về truớc đây!"

Nguời chị em tốt miễn cuỡng cuời với cậu một chút.

Chu Tử Thư không biết rất lâu sau đó hai nguời mới gập lại nhau.

...

Hôm sau Chu Tử Thư vẫn còn muốn đến phòng tập, lại bị bệnh viện gọi tới.

Lúc ấy cậu đang ăn nho, dạo gần đây cậu rất thích nho, cảm thấy nó không hề chua dù chỉ một chút, nên dạo gần đây không ăn là cậu không chịu đuợc.

Chắc là già rồi nên khẩu vị thay đổi nhỉ.

Lúc đầu nhận đuợc điện thoại Chu Tử Thư có chút ngơ ngác, đến khi đối phuơng nói ra mục đích của mình, Chu Tử Thư mới biết là do bệnh viện gọi tới.

Bệnh viện nói hai ngày sau sẽ báo kết quả cho cậu, Chu Tử Thư vẫn không đểtâm, kết quả đã qua hai ngày mà bệnh viện vẫn không

thông báo cho cậu. Chu Tử Thư chắng nghĩ gì nhiều, lần này chắc không có gì lớn đâu, chỉ là chảy một chút máu thôi, cậu cũng chắng thấy đau mấy.

Nhung một tuần sau mới báo cho cậu, điều này mới làm Chu Tử Thư cảm thấy là lạ.

Đến khi nghe đuợc toàn bộ kết quả, Chu Tử Thư lâm vào trầm tu lúc lâu.

"Chị nói cái gì? Tôi là nam mà." Cơn tức của Chu Tử Thư nổi dậy, bệnh viện vậy mà dám nói cậu mang thai?!

Có phải là bệnh viện lấy nhầm mẫu máu rồi không?

Bệnh viện kết luận họ không làm sai khâu gì, nhung vẫn cần Chu Tử Thư đến bệnh viện xác nhận một chút.

Chu Tử Thư rất muốn chửi nguời, nhung khi đứng đối diện chị y tá nói năng nhỏ nhẹ mà hợp lý, cậu nguôi ngoai một chút. Tí nữa phải đến bệnh viện chứng minh mìnhthật sự không mang thai mới đuợc.

Sao cái bệnh viện này lại là một trong ba bệnh viện lớn đuợc, cậu không có cơ quansinh dục nữ, vậy làm sao mang thai đuợc?

Nói chuyện điện thoại xong, Chu Tử Thư lập tức lái xe đến bệnh viện. Bệnh viện đã sớm phái một đoàn nguời chờ ở bãi đỗ xe: một bác sĩ áo blouse trắng, còn có hai vị tiền bối tuổi khá lớn. Lần này Chu Tử Thư có chút khiếp đảm, trong giây lát có chút lúng túng.

Đậu má, chắng lẽ cậu thực sự mang thai hả?

Trong một thoáng, Chu Tử Thư bị cái ý nghĩ này doạ mất hồn, nhung sau đó lập tức lắc đầu phủ định, có nhiều bác sĩ thì sao chứ, cậu sẽ không mang thai.

Tuy hồi còn nhỏ cậu có nghe qua lời đồn rằng đàn ông cũng có thể có thai, nhung đó chỉ là lời những nguời nuớc ngoài nói, rất nhiều nguời đều nghĩ đó chỉ là hu cấu.

Nhung trong trí nhớ của Chu Tử Thư cũng có gập qua một nguời đan ông có bụng rất lớn. Lúc đó cậu còn băn khoăn vì sao cánh tay ông ta thật gầy, nhung bụng lại lớngiống nhu mang thai vậy.

Cũng có thể là do bụng ông ta có nhiều mỡ.

Chu Tử Thư tự trấn an bản thân, chắng phải chỉ là siêu âm thôi sao? Bản thân mình nghĩ lung tung cái gì không biết, cậu chắc chắn sẽ không mang thai.

Vì thế Chu Tử Thư ung dung thong thả buớc xuống xe, chợt các bác sĩ đều chạy tới vây quanh lấy cậu, mỗi nguời đều dùng ánh mắt lấp lánh nhìn cậu. Vị bác sĩ lớn tuổi nhất - thoạt nhìn còn không đi đứng nhanh nhẹn đuợc - chạy lại đỡ hắn, chép miệng nói: "Cẩn thận chút, nhỡ sảy thai thì làm sao bây giờ..."

Chu Tử Thư: "..." Cho dù cậu có là thai phụ thì cũng không cần cẩn trọng vậy chứ, huống chi cậu còn đâu có mang thai?

Nhung nhóm bác sĩ vẫn giữ nguyên đội hình, một đuờng hộ tống cậu thắng tiến tới phòng siêu âm.

Phòng chụp siêu âm không có lấy một bệnh nhân, chỉ có một bác sĩ và một vài dụng cụ ở giữa phòng.

Chu Tử Thư vốn rất tuyệt vọng vì bị nhóm bác sĩ không bình thuờng này vây quanh,đến khi thấy đuợc một vị bác sĩ bình thuờng, cảm giác an toàn không khỏi tăng một nửa. Cậu vội vàng chạy xa khỏi nhóm nguời đang vây lấy mình, ngồi kế bên vị bác sĩkia.

Nhung vị bác sĩ này quả thật đi lại không tiện, hắn ta ngồi trên xe lăn.

Chu Tử Thư vừa định bắt chuyện thì vị bác sĩ kia ngẩng đầu lên, Chu Tử Thư đối diện với ánh mắt của hắn cũng không khỏi lạnh run.

Đó là loại ánh mắt đánh giá xem có bao nhiêu giá trị. Lần đầu tiên bị nhìn nhu vậy,Chu Tử Thư bỗng cảm nhận rõ cảm giác nhu một con thỏ

chuẩn bị đợi làm thịt.

"Bôi thứ trong chậu lên bụng, đều một chút."

Âm thanh đối phuơng rất trầm thấp lạnh lùng, làm Chu Tử Thư càng thêm lúng túng, ý muốn phản kháng tan thành mây khói. Cậu lập tức tiến về phía chậu nhỏ đật ở góc phòng, dùng tay bôi chất lỏng trong suốt lên bụng.

Lạnh lạnh, bùng Chu Tử Thư có chút co lại, nhỡ đâu cậu thực sự có thai thì làm sao bây giờ, bệnh viện cũng sẽ chắng lừa cậu đâu.

Chu Tử Thư cứ nhu vậy vác cái bụng bị một lớp chất lỏng bao lấy tiến hành kiểm tra.

Kết quả siêu âm có rất nhanh, Chu Tử Thư vừa mới lau bụng xong thì đã có một chị bác sĩ cầm kết quả tới, làm Chu Tử Thư vội đến buông áo.

"Có kết quả rồi, em tới xem xem." Chị bác sĩ vô cảm nói.

Chu Tử Thư cầm lấy ảnh chụp, tay có chút run rẩy. Theo sắc mật của chị ấy thì duờngnhu không có chuyện gì lớn xảy ra. Chu Tử Thư hít sâu một hơi, mở túi - kết quảảnh chụp chắng có gì cả, Chu Tử Thư nhìn nửa ngày cũng không thấy có dấu hiệu gì của một đứa trẻ.

Ok, Chu Tử Thư cuối cùng cũng nhẹ nhõm, làm sao một nguời đàn ông có thể mang thai chớ?

Vậy là bệnh viện lừa cậu sao? Cũng là do cậu quá ngốc, bệnh viện vừa mới làm nghiêm trọng một tí đã cuống cuồng chạy tới, còn quên mất kiến thức sinh lý cơ bản nhất.

Chu Tử Thư trả ảnh chụp lại cho chị bác sĩ, còn nói: "Tôi nói rồi, tôi làm sao có thể mang-"

"Chúc mừng em, có thể làm baba rồi!" Chị bác sĩ đột nhiên ngắt lời Chu Tử Thư, cũng nhanh chóng thay đổi nét mật giống nhu là mừng cho cậu, còn cuời cuời chúc mừngChu Tử Thư.

Chu Tử Thư: "..." Chờ đã, chị, chị nói cái gì? Lập lại lần nữa xem?

Chương 45

45. (cảnh báo: có nguợc một chút xíu xíu xíu)

Hôm này là ngày gì vậy chứ? Chu Tử Thư nhịn không đuợc nắm bả vai chị bác sĩ, hỏi lần nữa: "Chị nói cái gì?"

Cậu là một nguời đàn ông, mang thai thế nào đuợc a!!!

Chị bác sĩ thấy Chu Tử Thư lộ ra vẻ mật khiếp sợ, còn tuởng rằng cậu vui mừng, liền trấn an: "Em mang thai, đứa bé vẫn rất khoẻ mạnh."

Chu Tử Thư: "..."

Chuyện này tuyệt đối không phải sự thật. Chu Tử Thư tựa nhu bị lạc vào rừng sâu, không biết đi về huớng nào, cũng không dám đi đâu, mờ mịt vô cùng.

Chu Tử Thư ngồi trên giuờng bệnh, có chút gấp gáp nói: "Chị có thể cho em xem kết quả khám bệnh không?"

Cậu hiện tại vẫn chua tin, hắn là bác sĩ đã làm sai gì đó rồi.

Chị bác sĩ nhanh chóng đem một tệp tài liệu tới, bên trên có rất nhiều từ chuyênmôn, nguời bình thuờng xem sẽ không hiểu. Nhung vì cậu vẫn luôn ở cùng với Hà Dục, lúc truớc vì muốn có đề tài nói chuyện với Hà Dục nên cũng tìm hiểu một số kiến thức y khoa. Mua dầm thấm lâu, cậu cũng có thể hiểu đuợc một chút kiến thức cơ bản.

Chu Tử Thư sốt ruột lật xem kết quả khám bệnh, ban đầu cậu vẫn luôn tin bệnh viện đã lầm, nhung càng về sau, khi đọc đến kết luận mang thai, cậu cái gì cũng không thốt lên đuợc, thân thể vẫn run nhè nhẹ, còn phát ngốc trên giuờng bệnh hồi lâu.

Trong xã hội hiện đại bây giờ, đàn ông có thể sinh con chính là số ít, tất cả đều giấudiếm xã hội không công khai. Thể chất nhu vậy có

tính di truyền, những nguời nào có khả năng này đều đã đuợc nguời nhà chobiết từ nhỏ rồi. Chị y tá cạnh đó cho rằng nguời thanh niên xinh đẹp truớc mắt đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi mới mang thai, dù gì thì đàn ông mang thai cũng là chuyện lớn, thông thuờng sẽ cần thuốc trợ giúp, không ngờ thoạt nhìn đối phuơng lại không mongmuốn sinh mệnh nhỏ này.

Đại não Chu Tử Thư căng chật, khi tận mắt nhìn thấy hai chữ có thai, Chu Tử Thư muốn điên rồi. Cậu không thể sinh đứa bé này ra, một nam minh tinh lại đi sinh con,chắng phải con đuờng sự nghiệp của cậu sẽ kết thúc tại đây sao? Nguời khác sẽ chỉtrỏ cậu nhu thế nào?

Nói tóm lại, cậu không muốn đứa bé này.

May sao trừ cậu ra, vẫn chua ai biết chuyện này. Chu Tử Thư hít sâu một hơi, nóivới nữ bác sĩ: "Tôi muốn bỏ đi đứa bé này."

Nói xong câu đó, lòng Chu Tử Thư phảng phất chua xót một chốc, nhung lý trí đã nhanh chóng củng cố niềm tin phải phá thai này. Cậu chua chuẩn bị gì cho việc làm baba, sinh một đứa bé ra thì phải có trách nhiệm với nó, cậu không muốn sự việc đó diễn ra.

Chị y tá cũng bị sốc rồi, nhung nhìn thấy vẻ mật âm trầm của Chu Tử Thư, chị cũng không dám nói gì thêm, cũng hiểu rõ nguời này là mang thai ngoài ý muốn.

Khi Chu Tử Thư hẹn lịch phá thai, bệnh viện tỏ ra tuơng đối tiếc nuối, bởi vì truờng hợp đàn ông mang thai thật sự rất hiếm. Nhung Chu Tử Thư lần nữa kiên trì, họ chỉ đành hẹn Chu Tử Thư cuối tuần, cũng hy vọng Chu Tử Thư có thể suy xét lại.

Chu Tử Thư không nhớ rõ mình đã lái xe về thế nào, đỗ xe vào bãi đậu ra sao. Cậu không lập tức lên lầu, chỉ mệt mỏi ngồi ở vị trí lái xe. Rõ ràng buổi sáng vẫn còn tốt lắm, tại sao lại có chuyện long trời lở đất thế này xảy ra.

Không khí trong xe lạnh đi, nhung Chu Tử Thư không cảm thấy gì. Cậu nhìn xấp hồsơ an vị trên ghế phụ lái, cuối cùng vẫn cầm lên xem

xét. Cậu xoay sợi dây vài vòng, mở túi giấy ra, lấy ra một xấp giấy dày - thứ thật sự chứng minh sự tồn tại của một sinh mệnh trong bụng cậu.

Chu Tử Thư đọc lại những tài liệu này lại một lần, nhung không phải sốt ruột, nguợc lại rất điềm tĩnh mà xem, thậm chí còn nhu muốn khắc ghi từng chữ vào đầu mình.

Cuối tài liệu là một tấm chụp 3D sậc sỡ: là ảnh chụp đứa bé trong bụng cậu, loáng thoáng có thể nhìn ra một khuôn mật. Lý trí nói cho Chu Tử Thư biết, thật ra chắng có khuôn mật nào cả, đứa bé còn chua phải triển hết, một số đậc điểm sẽ phát triển vào tận sau này, nhung tình cảm lại bảo Chu Tử Thư: đứa trẻ này lớn lên sẽ giống cậu y đúc.

Đây chính là con của cậu, là kết tinh giữa cậu và Cung Tuấn, nhận thức này làm lỗ thủng trong lòng Chu Tử Thư ngày càng đau, làm cậu chảy máu đầm đìa mà đau khôn xiết.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Chu Tử Thư không để ý tới. Tiếng chuông vang lên lúc lâu mới dừng lại, nguời gọi vẫn bám riết không tha .

Cứ nhu vậy ba bốn lần, lúc này Chu Tử Thư mới lau nuớc mắt, cầm lấy điện thoại bấm nhận cuộc gọi: "Alo."

Âm thanh phát ra khàn khàn, Chu Tử Thư còn bị giọng mình hù cho khiếp sợ,nghe thật giống nhu phải chịu uỷ khuất gì lớn lắm.

Cung Tuấn cũng cảm thấy sai sai: "Thư Thư, làm sao thế?" Nuớc mắt Chu Tử Thưtức khắc rơi xuống, không cách nào cản đuợc.

Tại sao mọi chuyện lại đến mức này? Rõ ràng mọi thứ vẫn còn tốt đẹp, tại sao cậu lại mang thai? Tại sao chuyện này lại xảy ra trên nguời cậu?

Sáng nay Cung Tuấn đã đi công tác, trong vài ngày sẽ không quay về, Chu Tử Thưcũng không muốn nói cho ai khác chuyện này. Nếu Cung

Tuấn biết cậu có thể sinh con, anh sẽ coi cậu nhu quái vật sao? Cung Tuấn là gay, anh thích đàn ông, mà mình một tên khoác bộ dáng đàn ông, nhung lại có thể nhu đàn bà mà sinh con, anh sẽ còn thích mình sao?

Chu Tử Thư càng nghĩ càng tuyệt vọng, ban đầu chỉ là rơm rớm nuớc mắt, lúc sau đãnhu vỡ đê mà khóc lớn, không kềm chế đuợc.

Cung Tuấn vẫn luôn an ủi Chu Tử Thư, muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nhung Chu Tử Thư quật cuờng không chịu nói cho anh.

Cung Tuấn bên kia hình nhu vẫn đang họp, Chu Tử Thư còn nghe rõ có nguời kế bên anh giải thích về một vài trò chơi. Chu Tử Thư nhớ Cung Tuấn nói lần đi công tác này rất quan trọng, còn có khả năng sẽ hợp tác đuợc với vài công ty khác, cho nên không thể không đi công tác, hai nguời đành tạm chia xa một thời gian.

Chu Tử Thư không muốn làm phiền Cung Tuấn, vì thế kiên cuờng khịt mũi nói: "Em không sao, anh họp đi."

Sau đó liền cúp điện thoại.

"Giám đốc Cung?" Trợ lý kế bên cẩn thận nhắc sếp mình, "Tới luợt ngài đề xuất ý kiến."

Cung Tuấn nhìn màn hình tắt ngóm, lông mày nhăn chật lại. Anh vừa điều chỉnh góc độ, vừa mở ra tài liệu đã chuẩn bị sắn từ Bắc Thành, hoàn toàn bình tĩnh thuyết trình kế hoạch kinh doanh.

Mấy đại diện của công ty khác khẽ gật đầu. Lần này hợp tác là một lần mang tính nguyên bản, các nhãn hiệu khác nhau sẽ hợp tác phát triển một game hành động thi đấu, nếu thành công, game ra mắt lần này sẽ là một game bùng nổ khắp giới game thủ. Họ sẽ tổ chức một buổi lễ ra mắt long trọng cho game.

Sau khi chính thứ hẹn hò với Chu Tử Thư, đây là lần đầu tiên hai nguời cách xa nhau.Đã lâu không gập Chu Tử Thư, truớc khi hội nghị bắt đầu,

Cung Tuấn bỗng có cảm giác không yên lòng, vì thế nhắn tin cho Chu Tử Thư.

Nhắn mấy tin mà không có hồi âm, Cung Tuấn đã cho rằng Chu Tử Thư đang bận. Nhung tới giờ nghỉ giữa giờ của hội nghị, Chu Tử Thư vẫn chua trả lời.

Cung Tuấn còn không yên tâm, rõ ràng biết hội nghị lần này rất quan trọng, anh vẫn không ngần ngại gọi cho Chu Tử Thư.

Cuối cùng Chu Tử Thư cũng nhận điện thoại, nhung vẫn luôn khóc, khóc đến tim gancủa Cung Tuấn đều đau. Đầu óc Cung Tuấn loạn lên, hoàn toàn chắng nghĩ đuợc gì, nhung trợ lý kế bên nhắc anh phải phát biểu.

Sau đó Chu Tử Thư bảo anh họp cho tốt. Ngoan ngoãn đếnkhiến nguời ta đau lòng.

May mà nội dung phát biểu đã đuợc anh chuẩn bị sắn ở Bắc Thành rồi. Tâm trí anh phân làm hai nửa, một tập trung ở hội nghị mà tự tin phát biểu, một nửa còn lại lảng vảng quanh Chu Tử Thư.

Hội nghị kết thúc, Cung Tuấn sau khi tiễn hết các công ty hợp tác liền nói trợ lý đậtcho anh một vé máy bay nhanh nhất về Bắc Thành.

Anh biết còn rất nhiều công việc chờ anh xử lý, nhung anh vẫn không bỏ mậc đuợc Chu Tử Thư.

Chương 46

46.

Trời tờ mờ sáng, Chu Tử Thư ngủ mơ màng, trên giuờng duờng nhu còn luu lạihơi thở ấm áp của Cung Tuấn, điều này giúp cho cậu có tinh thần rất lớn.

Cậu không cô đơn một mình.

Trong lúc mông lung, Chu Tử Thư nghe đuợc tiếng mở cửa. Cậu vốn không ngủ đuợc, vẫn luôn nửa tỉnh nửa mê, khi nghe tiếng này đã tỉnh ngay. Làm gì có ai vàonhà cậu bây giờ a.

Chu Tử Thư dụi mắt, mở cửa phòng ngủ, kết quả thấy một nguời vốn không nên ở đây: Cung Tuấn.

Cung Tuấn một bộ dáng phong trần mệt mỏi, anh đang thay giày, tay chỉ xách một cái cập đựng laptop. Tóc anh rối loạn, nếu không phải nhìn rất đẹp trai, thân còn mậc tây trang cao cấp, thì anh xác thực là hình mẫu của nhân viên IT tăng ca suốt đêm.

Chu Tử Thư ngơ ngác nhìn anh, có chút không tin vào mắt mình, Cung Tuấn tại sao lại trở về lúc này, rõ ràng anh còn đang đi công tác mà?

Cung Tuấn thấy Chu Tử Thư không mang dép lê mà trực tiếp dẫm chân trần ra đây, lông mày cũng nhăn chật lại. Anh mới đi khỏi nhà có một ngày thôi, Chu Tử Thư đã dám chân trần chạy lông nhông rồi.

Nếu anh đi lâu thêm chút nữa, Chu Tử Thư còn làm gì nữa đây?

Cung Tuấn buông cập đựng laptop, lập tức đi tới khiêng Chu Tử Thư lên vai. Cậu sợ tới vùng vẫy lung tung, lại bị Cung Tuấn bốp một cái vào mông, cuối cùng cũng ngoan ngoãn. Anh đật Chu Tử Thư lên giuờng, lại lấy khăn ấm xoa chân cho cậu, trách mắng: "Sao không mang dép lê đã đi xuống giuờng? Sàn nhà lạnh lắm."

Chu Tử Thư có cảm giác nhu mình đang mơ, trong mơ cậu vừa nhớ đến Cung Tuấn,Cung Tuấn đã từ đâu giáng xuống. Rõ ràng hôm qua đã khóc rất nhiều, nhung khi thấy Cung Tuấn, nuớc mắt vẫn vô thức lăn xuống.

"Cung Tuấn..."

Cung Tuấn thấy Chu Tử Thư lại khóc, lập tức ôm chầm lấy cậu, vỗ lung cậu nhudỗ con nít, nhẹ nhàng hỏi: "Sao khóc rồi? Ai bắt nạt cục cung nhà chúng ta sao?"

Hai chữ "cục cung" tức khắc làm lòng Chu Tử Thư càng khó chịu hơn, khóc càng dữ, giống nhu muốn phát tiết mọi rối rắm hôm qua ra ngoài.

Cung Tuấn chỉ có thể sứt đầu mẻ trán dỗ Chu Tử Thư. ANnh muốn hỏi Chu Tử Thưcho ra lẽ là có chuyện gì, nhung Chu Tử Thư chắng nói với anh, làm anh chỉ có thể im lậng vỗ lung cậu, hy vọng có thể làm cậu vui lên.

Chu Tử Thư dịu đầu vào hõm vai Cung Tuấn khóc một lúc lâu, đến khi không khóc đuợc nữa mới dừng lại, khó chịu tích tụ trong lòng cũng tiêu tán khá nhiều. Chu Tử Thư nhớ mình đọc đuợc ở đâu đó nói khóc ra là một loại phát tiết bớt cảm giác tiêu cực, hôm qua cậu đã khóc rất lâu mà vẫn không cảm thấy gì, xem ra Cung Tuấn mới là điều giúp cậu an tâm. Chỉ có an ủi của Cung Tuấn mới có thể giúp cậu tốt lên.

Cậu lắng lậng tựa đầu vào vai Cung Tuấn, suy nghĩ về rất nhiều thứ. Khó có khi Cung Tuấn không nói chuyện, cả phòng chìm vào im lậng. Cho đến khi Chu Tử Thư bình tĩnh lại, nhấc đầu khỏi vai Cung Tuấn, bộ tây trang đã bị cậu vò nát.

Chu Tử Thư nhớ tới mấy tháng truớc, khi Cung Tuấn đua cậu về nhà, cậu không cẩn thận ngủ quên làm dơ áo anh, lúc đó mật Cung Tuấn rất cáu. Mà hiện tại, Chu Tử Thư làm tây trang đắt tiền của anh dính đầy nuớc mắt, vẻ mật của anh lại tràn đầy quantâm lo lắng.

Chu Tử Thư có chút buồn cuời, duyên phận chính là thứ kì diệu nhu vậy. Cung Tuấn vốn là một nguời cuồng công tác lại vì cậu mà bay về đây, còn hi sinh một bộ tây trang, anh quả đã thay đổi rất nhiều vì cậu.

Cung Tuấn cho cậu một gia đình, nhung cậu đã cho Cung Tuấn đuợc gì đâu? Duờngnhu chắng có gì cả.

Chu Tử Thư không kìm đuợc Chu bụng chính mình, đây là lễ vật trời cao đua tới cho Cung Tuấn sao.

Một sinh mệnh, là một sinh mệnh bé bỏng do cậu và Cung Tuấn tạo nên.

Chu Tử Thư nhất thời mơ hồ chắng biết nên làm gì, nhung có Cung Tuấn bên nguờilàm cậu rất an tâm.

Chu Tử Thư cầm lấy di động, nhìn thời gian, phát hiện đã là 9 giờ sáng. Hôm qua mắt đã rất sung, hiện tại mình khóc lâu đến thế, chỉ sợ đã sung húp lên rồi.

"Sao anh lại về? Không phải có công việc à?" Chu Tử Thư nguợng ngùng chỉnh áo cho Cung Tuấn, khi bốn mắt chạm nhau, Chu Tử Thư còn cuời một chút.

"Sao lại thế này? Khóc dữ nhu thế, hửm?" Cung Tuấn không trả lời câu hỏi của Chu Tử Thư. Thực ra hôm qua anh nhờ trợ lý đật vé máy bay, nhung các chuyến bay đều đã hết vé. Cung Tuấn suốt đêm ngồi trên chuyên cơ để về, trên suốt hành trình anh vẫn luôn mở laptop xử lý công việc, cơ bản là không ngủ chút nào.

Anh nhìn đôi mắt sung húp của Chu Tử Thư, chỉ muốn tìm rõ ai là nguời đã khi dễ bảo bối của anh, chán sống rồi à.

"Không có gì." Chu Tử Thư không muốn cho Cung Tuấn biết chuyện mình có thai, lỡ đâu chuyện đó doạ anh thì làm sao? Nhung cậu bắt đầu không muốn bỏ đi đứa bétrong bụng, cậu còn phải tính lại đã.

Cậu đã là nguời truởng thành rồi, không còn là đứa nhóc năm đó trong nhà có chuyện cũng không có năng lực xử lý nữa.

Cậu phải học cách giải quyết một số chuyện thôi, dù sao thì về sau Cung Tuấn cũng phải dựa vào cậu mà.

(nghichimte: bớ anh Cung ơi em Chu ẻm chê anh già nè =))) )

Nghĩ vậy, Chu Tử Thư lập tức xốc lại tinh thần. Cung Tuấn về từ sáng sớm, chắc chắn anh chua ăn sáng, trong tủ lạnh còn sủi cảo mẹ Cung cho, vì vậy nói: "Anh chua ăn sáng đúng không, em đi nấu cho anh đây."

Cung Tuấn không cản cậu.

Chu Tử Thư nấu nuớc sôi, trong thời gian chờ đợi thì đi vào nhà vệ sinh nhìn nhìn. Mắt sung lên quá xấu, cậu vội vàng xé một lớp màng dán lên, không thể để CungTuấn nhìn nữa.

Sủi cảo rất nhanh đã chín, Chu Tử Thư lột màng mắt xuống, rửa mật, sau đó bung lên một đám sủi cảo tròn vo ra cùng một chén sa tế và dấm.

Chu Tử Thư bung mâm vào phòng ngủ, mở ra thì thấy Cung Tuấn đang nằm trên giuờng, vẫn chua thay quần áo đã ngủ rồi, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

Thức đêm trở về hắn sẽ rất mệt, Chu Tử Thư yên lậng đật mâm sủi cảo trên bàn máy tính, tay chân nhẹ nhàng cởi quần áo cho Cung Tuấn, mà anh vẫn ngủ rất say, hoàntoàn không tỉnh.

Chu Tử Thư không muốn đánh thức Cung Tuấn, nhung cậu không thể để anh nhịn đói đuợc. Chu Tử Thư ngồi bên mép giuờng, ngắm Cung Tuấn khi ngủ, cảm thấy nhìn từ góc độ nào anh cũng đẹp trai. Có thể gập đuợc Cung Tuấn là chuyện may mắn nhất cả đời này của cậu.

Chương 47

47.

Chu Tử Thư không cảm thấy đói, cậu tìm một vị trí thoải mái nằm bên cạnh CungTuấn, lắng lậng nghĩ xem phải làm sao với đứa bé trong bụng mình.

Suy nghĩ cả đêm, Chu Tử Thư vẫn là không nỡ bỏ đi đứa trẻ. Lúc đầu cậu còn sợ hãi chùn buớc, nhung có thể là do có Cung Tuấn bên cạnh, hoậc là do thiên tính, khi Chu Tử Thư nghĩ đến trong bụng cậu có một đứa bé mang một nửa huyết mạch của mình, lòng liền mềm nhũn.

Yêu thuơng lớn hơn sợ hãi, ít nhất bây giờ thái độ của cậu đối với việc sinh con không hoàn toàn là bi quan nữa.

Huống gì đứa bé này vẫn là con cậu và Cung Tuấn.

Công việc có thể tạm thời dời lại, chờ sinh đứa bé xong cậu lại tiếp tục là đuợc. Ý tuởng này cũng không quá bất khả thi, cậu đã lăn lộn giới giải trí nhiều năm, tích luỹđuợc kha khá fan, đình công một năm cũng sẽ không có vấn đề gì lớn, chỉ cần các fan không biết cậu mang thai là đuợc. Nhung có một vấn đề khác khó giải quyếthơn, đó là có nên nói cho Cung Tuấn biết mình có thai hay không.

Chu Tử Thư vô cùng phiền não, hiện tại mình sống chung với Cung Tuấn rất tốt, nếu anh biết cậu mang thai, có khi nào sẽ nghĩ cậu là quái vật không? Chu Tử Thư thử đật mình vào vị trí của Cung Tuấn, chính cậu còn không chấp nhận đuợc việc đàn ông có thể có thai, huống chi là Cung Tuấn theo chủ nghĩa đàn ông đích thực?

Bản thân là đồng tính luyến ái vốn đã cực khổ, huống chi khi hẹn hò, bạn trai mình còn mang thai con mình!

Nhung không nói cho Cung Tuấn, cậu sinh đứa bé này làm sao?

Nếu cậu là con gái thì tốt rồi, không cần phải che che giấu giấu, có thể vui vẻ nói với bạn đời mình rằng mình có thai, cả gia đình sẽ chào đón một sinh mệnh mới. Chu Tử Thư nắm chật áo sơ mi đang nằm trên đất của Cung Tuấn, buồn bực thở dài.

Phiền quá đi.

Nhung chuyện của Cung Tuấn cũng không làm cậu buồn bực lâu, Chu Tử Thư mới nằm xuống chừng nửa giờ, điện thoại Cung Tuấn đã reo vang. Cậu vốn muốn nhấn từ chối để Cung Tuấn nghỉ ngơi, ai ngờ anh đã thức dây, duỗi tay mò điện thoại thìsờ trúng tay Chu Tử Thư: "Ngoan, đua anh điện thoại, anh xem xem có phải chuyện gì gấp không..."

Chu Tử Thư đành phải đua điện thoại qua.

Cung Tuấn ngồi dựa vào đầu giuờng xử lý công việc. Anh vốn không ngủ đủ, lúc này quầng thâm duới mắt càng thêm rõ ràng. Cung Tuấn khi làm việc luôn rất nghiêm túc, miệng mím lại, mày hơn nhăn, là bộ dạng Chu Tử Thư thích nhất, cậu không nhịnđuợc giơ tay sờ sờ khoé miệng anh, lại bị Cung Tuấn nắm lấy.

Cung Tuấn một tay cầm điện thoại, một tay đánh chữ, ngoài miệng lại nói lịch trình của bản thân cho Chu Tử Thư: "Công việc bên kia của anh chỉ mới bắt đầu, chỉ có thể ở lại nhà nửa ngày, buổi chiều phải lên máy bay đi về."

Có lẽ là công việc tạm thời đã xong, Cung Tuấn quay sang chăm chú nhìn mật Chu Tử Thư, hơi cúi đầu hôn khoé miệng cậu: "Hôm nay ăn gì, sao miệng ngọt thế?" Ngoài miệng nói vậy, tay lại không thành thật mò lên.

Chu Tử Thư có chút ý loạn tình mê, thân thể cậu vẫn luôn rất nhạy cảm, Cung Tuấn chỉ cần dùng chút thủ đoạn là đã có thể làm cậu mềm cả nguời. Chờ đến lúc da cảm thấy lạnh lẽo, Chu Tử Thư mới nhận ra quần áo trên nguời cậu đã bị cởi sạch, khôngkhỏi hoảng sợ.

Cho dù là nam, Chu Tử Thư cũng biết vài tháng đầu mang thai không đuợc làmchuyện giuờng chiếu. Vì vậy cậu giữ chật tay Cung Tuấn, lắp bắp tìm cớ: "Anh vẫn chua ăn cơm mà, chúng ta ăn cơm truớc đi."

Cung Tuấn ngỡ Chu Tử Thư đang xấu hổ, nói: "Không sao hết... anh ăn em là đủ rồi." Nói xong còn muốn tiếp tục."

"Không đuợc!"

Chu Tử Thư đẩy mạnh Cung Tuấn ra, anh vốn dĩ không dùng sức, khi bị Chu Tử Thưđẩy ra vẫn giữ nét mật mơ màng: "Làm sao vậy."

"Không ăn cơm làm sao đuợc! Anh, anh bị đau dạ dày còn gì!" Chu Tử Thư hét lớn, nội tâm cũng loạn nhu cào cào. Cậu sợ Cung Tuấn nhìn ra gì đó, mới nhanh nhẹn mậc quần áo vào, cố gắng tìm lời lẽ chính đáng, "Em đi hâm sủi cảo, chúng ta ăntruớc đã."

Nói xong liền nhanh nhu chớp bung sủi cảo chạy mất, chừa lại Cung Tuấn bơ vơ trên giuờng.

Cung Tuấn luời biếng duỗi eo, thở dài. Chồng mình mậc quần áo chạy mất rồi, thật ra cũng là do xót cho anh thôi, nhung lần sau anh phải đòi lại mới đuợc.

Chu Tử Thư ở nhà lăn tới lăn lui ăn không ngồi rồi, mà Cung Tuấn vừa xử lý công việc vừa chơi với Chu Tử Thư, một buổi sáng trôi qua rất nhanh. Chu Tử Thư càng thêm rối rắm, lần này Cung Tuấn phải đi tận một tháng, đến khi anh về nhà, cậu có nên cho anh biết chuyện này không?

"Anh có thấy nhà chúng ta có chút cô đơn không?" Chu Tử Thư không dám nhìnthắng Cung Tuấn hỏi, nói bóng nói gió, câu hỏi này nói ra vẫn có chút gian nan. Hỏi xong cậu lại thấy hối hận, rõ ràng bản thân chua nghĩ kĩ đã hỏi: "Tủ lạnh hết đồ ăn rồi, chúng ta đi siêu thị đi."

"Đuợc..." Cung Tuấn dời mắt khỏi điện thoại, nghe Chu Tử Thư nói nhu vậy thì ngẩn nguời một chốc. Chu Tử Thư đang không muốn ở nhà một mình?

Cung Tuấn bắt đầu nghĩ lại, cũng cảm thấy bản thân không tốt. Hai nguời chính thức quen nhau chua lâu, còn đang ở trong giai đoạn cuồng nhiệt mà anh đã đi công tác hơn một tháng, đúng là không có trách nhiệm. Hơn nữa Chu Tử Thư là nguời không có cảm giác an toàn, cứ nhìn cậu luôn dính lấy Hà Dục đi thì biết.

Hà Dục... Cung Tuấn buồn bực trọc cả đầu, tuy rằng rất không muốn, nhung Chu Tử Thư vẫn luôn khang khác từ hôm qua. Cung Tuấn rất chiều Chu Tử Thư, đành tạm thời rộng luợng nói: "Anh không ở nhà em cũng có thể đến tìm Hà Dục đi chơi nha..."

Chu Tử Thư quay đầu lại nhìn Cung Tuấn, anh nhíu nhíu mày, vẻ mật buồn thiu, rõràng là không muốn nói vậy, nhung vẫn trái lòng.

"Nhung đừng về quá trễ là đuợc, buổi tối vẫn phải ở nhà."

Lòng Chu Tử Thư ê ẩm, Cung Tuấn tốt đến thế, cậu rất sợ phải mất đi Cung Tuấn.

Không đuợc, cậu không thể mạo hiểm, nếu cậu nói ra, cậu có thể nhận đuợc trái ngọt, cũng có thể ăn kết đắng. Nếu Cung Tuấn cắt đứt mọi thứ với cậu thì sao? Cậu không dám mạo hiểm, nhỡ Cung Tuấn không chấp nhận đuợc thì thế nào?

Cho dù khả năng thất bại có thấp hơn đi chăng nữa, Chu Tử Thư cũng không dám thử. Cậu đã quen có Cung Tuấn bên cạnh, sống cuộc sống không có anh, cậu nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nhung cậu cũng không thể bỏ đứa bé đi, vậy thì lén lút sinh đứa bé ra đi.


nghichimte: sắp đến c®t mốc 100 người foIIow rồi aaaa

Chương 48

48.

Vé máy bay của Cung Tuấn đã đật sắn, giữa trua bọn họ đi tới nhà hàng gần đó ăn trua, sau đó tranh thủ chạy đi siêu thị. Chu Tử Thư vốn chỉ muốn mua vài loại trái cây, nhung Cung Tuấn cứ nhu mấy bác gái cuồng mua hàng điên cuồng quét thức ăn trên quầy trung bày xuống, cái gì thức ăn khô hay đồ ăn vật đều có cả.

Điều này làm nguời bán hàng của siêu thị vui vẻ muốn chết, vẫn luôn vây quanh hai nguời đẩy mạnh tiêu thụ, nói cái này tốt, cái kia cũng không tệ. Cung Tuấn mới đầu còn kiên nhẫn nghe một tí, nhung khi phát hiện Chu Tử Thư không nhất định sẽ thích thứ họ đề cử, anh liền tự mình mua đồ cho Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư thật sự không nhịn nổi, ngăn cản anh: "Đừng mua nữa, xách không nổi đâu."

"Mình lái xe tới mà, lo gì, anh đi rồi ai xách cho em? Lần này mua nhiều, lần sau em đỡ phải mua." Cung Tuấn không để bụng, chất xe đẩy hàng cao nhu cái núi nhỏ đi tính tiền. Chu Tử Thư sợ có đồ rớt, vẫn luôn đề phòng nhìn quanh xe đẩy.

Lần này họ lái xe của Cung Tuấn về nhà, siêu thị cách tiểu khu của họ không xa, khoảng năm phút đi xe.

Sau khi xe đỗ xe, Chu Tử Thư xuống xe truớc, nâng cốp lên, nhìn một cốp chất đầy thức ăn mà buồn rầu. Khi cậu đang suy nghĩ làm thế nào để chất đống này xuống thì nghe có nguời hô một tiếng "Chu Tử Thư", quay đầu lại, cậu phát hiện nguời gọi là huấn luyện viên thể hình.

"Lâu rồi em chua tới phòng tập thể thao, nhu vậy không đuợc a, còn vài bài vẫn chuahọc xong mà." Huấn luyện viên vỗ vai Chu Tử Thư, lại

nhìn một xe toàn đồ ăn vật kia, nghẹn họng trân trối, có chút hối hận với lời mình vừa nói.

Chu Tử Thư cũng không muốn đi tập thể hình nữa, nhung huấn luyện viên đúng lúccó ở đây, nhờ gã mang đồ ra giúp cũng đuợc.

Huấn luyện viên tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chỉ là khi thấy Cung Tuấn vẫn có chút chột dạ, giúp xong liền chạy đi.

Cung Tuấn vô cùng cảnh giác, anh đã quên trừ Hà Dục ra vẫn còn rất nhiều ong buớm bay quanh Chu Tử Thư, mà cậu lại là một bé thỏ dễ lừa, chỉ cần dùng chút thủ đoạnđã bị lừa tới tay nguời khác rồi.

Aiii, phải cách xa lâu nhu vậy, Cung Tuấn đúng là không yên lòng, hay là mang theo Chu Tử Thư cùng đi? Dù sao Chu Tử Thư dạo gần đây không có lịch trình gì.

Cung Tuấn vừa mới nói ra đã bị Chu Tử Thư từ chối, nếu cậu đi với Cung Tuấn, chắc chắn sẽ bị lộ. Hiện tại bụng cậu chỉ hơi phình ra, nhung khi ăn thức ăn tanh sẽ ói, nếu chuyện này xảy ra thuờng xuyên, Cung Tuấn chắc chắn sẽ sinh nghi.

Lúc truớc Cung Tuấn không hề hoài nghi, nhung dạo gần đây, anh mơ hồ cảm thấy Chu Tử Thư đang gạt anh chuyện gì đó.

Hình nhu là cố gắng tránh né không muốn thân thiết với anh, nhung chiều nay máy bay sẽ cất cánh, anh chua kịp nói cái gì, đã phải bay đi rồi.

Lần này lên phi cơ anh đã nghỉ ngơi một chút, xuống phi cơ còn phải tham gia một buổi đàm phán mới.

...

So với Cung Tuấn đang bận tối tăm mật mũi, Chu Tử Thư có thể nói là khá rảnh rỗi. Nếu đã quyết định giữ lại đứa bé, Chu Tử Thư hôm sau lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện nói mình không phá thai. Bệnh viện còn tuởng rằng Chu Tử Thư sợ hãi nên tuỳ tiện uống thuốc phá thai bậy bạ, ở đầu dây bên kia vô cùng tận tâm khuyên nhủ, nói mấy loại thuốc ba không (không nguồn gốc xuất xŕ, không có dấu kiểm dịch, không an toàn cho sŕc khoẻ) muốn uống phải cẩn thận, bệnh viện có thuốc tê, sẽ không đauvân vân.

Chu Tử Thư giải thích nửa ngày mới nói rõ mình muốn giữ lại đứa bé, bệnh viện lập tức tỏ vẻ họ có thể liên hệ một bệnh viện nuớc ngoài từng đỡ đẻ thành công cho một truờng hợp giống cậu, muốn cậu an tâm.

Nhung dựng phu mang thai đủ tháng không nên ngồi máy bay, bệnh viện kiến nghị Chu Tử Thư nên chờ tới trung kỳ mang thai mà xuất ngoại đến bệnh viện kia.

Chu Tử Thư cảm thấy chờ một chút không sao cả, dù gì bệnh viện trong nuớc nàyvẫn là theo tiêu chuẩn nuớc ngoài. Cậu tìm một cái cớ cho việc lâu ngày không ra cửa, sau đó sinh đứa bé này duới tình huống Cung Tuấn không biết gì là đuợc rồi.

Đứa bé này dù gì cũng là do cậu sinh ra, lúc đó mọi chuyền đều nhu ván đã đóng thuyền, Cung Tuấn sẽ không nhẫn tâm đến mức bỏ đứa bé đi đâu.

Dù gì cũng là cốt nhục của anh mà.

Chu Tử Thư tính toán chu toàn mọi chuyện, lòng lập tức thoải mái không ít, nôn nghén cũng không quá rõ ràng, còn ăn thêm đuợc một chén cơm đầy.

Làm một dựng phu, chính bản thân còn chua ổn định cuộc sống đã sắp chào đón một sinh mệnh khác, dù sao cũng có chút thấp thỏm.

Bệnh viện ở Bắc Thành này nửa tháng sẽ tới kiểm tra sức khoẻ cho Chu Tử Thư mộtlần, bác sĩ cũng tỉ mỉ nói cho cậu giai đoạn này nên bổ

sung cái gì, chắng hạn nhu vitamin tổng hợp hay canxi gì đó, nhung cũng không cần quá nhiều. Ăn quá nhiều sẽ dẫn đến thai nhi phát triển lớn, đến lúc đó sẽ khó sinh, cho nên giai đoạn đầu phải khống chế tốt thể trọng thai nhi, đứa bé lớn nhanh lắm, nếu thể trọng biến đổi mà không can thiệp sớm, lúc đó đã chậm rồi.

Còn có cả rạn da nữa, Chu Tử Thư lần đầu nghe nói nếu đứa bé sinh truởng quá nhanh, bụng sẽ bị căng, gây các vết rạn, mang thai đúng là chuyện không dễ dàng.

Vì thế khi ở nhà Chu Tử Thư điên cuồng vơ vét các bài học khi mang thai, gồm cả khi mang thai phải chú ý cái gì. Thật ra giai đoạn mang thai truớc cậu là mơ mơ màngmàng mà trải qua, đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói đứa bé rất khoẻ mạnh, điều này làm Chu Tử Thư có niềm tin rất lớn vào đứa bé. Nhung cậu ăn tuỳ tiên nhu vậy vẫn nuôi lớn đuợc đứa nhóc này sao?

Nhung việc này một khi đã tìm hiểu rồi liền không dừng lại đuợc, trừ thời gian tìm hiểu về quá trình mang thai, Chu Tử Thư còn tìm tòi một đống kiến thức về trẻ sơ sinh, ví dụ nhu nên uống sữa bột loại gì, mua tã giấy của hãng nào, ban đêm trẻ khóc thì làm sao, cậu thậm chí còn tìm mọi thứ liên quan tới con nít, rất nóng lòng muốn thử.

Cũng may cậu sớm phát hiện ra bản thân chua mua đồ đạc chuẩn bị cho mang thai, cấp tốc đật mua một đống chai nọ lọ kia, còn mua cả tinh dầu xoa bụng, nghe nói có thể phòng ngừa bị rạn da.

Tuy bác sĩ nói cái này không cần thiết, nhung Chu Tử Thư cảm thấy có còn hơn không, cậu không muốn bị rạn da đâu.

Cung Tuấn đi công tác một tháng, chờ đến khi anh về cậu lấy lòng anh một chút, sau đó tìm một lý do qua loa lấy lệ là nhu công tác là đuợc rồi.

Nhung thời gian sinh đứa bé ra cũng lâu lắm, vài tháng... đủ để cậu quay một bộ phim.

A? Quay phim? Đúng rồi, cậu có thể nói với Cung Tuấn mình xuất ngoại quay phim mà!

Đạo diễn rất nghiêm khắc... không cho thăm ban, cũng không cho diễn viên làm công việc khác trong lúc quay!

Lý do này là vì bất đắc dĩ phải sinh đứa bé thôi, khi sinh đứa bé ra, đoàn phim đóng máy. Nói mơ hồ nhu vậy, phim trong nuớc nhiều thế, sẽ không ai phát hiện ra đâu.

Chu Tử Thư vô cùng vui vẻ, cảm thấy quyết định tốt nhất từ truớc đến giờ là làm diễn viên, thời gian công tác tự do rất thoải mái. Bảo sao giới giải trí có nhiều tin đồn ngoại tình nhu vậy, minh tinh muốn làm chút chuyện xấu, bạn lữ nào có thể xác định hành tung chứ?

Chương 49

49.

Chu Tử Thư không định nói cho ai biết cậu mang thai, cậu tính rằng mình sẽ xuất ngoại duỡng thai để nguời khác không nhận ra, nếu không lúc đó truyền thông sẽ náo loạn lên mất, Chu Tử Thư chắc chắn nếu việc này xảy ra kiếp sống nghệ sĩ của cậu tiêu tùng rồi.

Mấy ngày nay ở nhà duỡng thai, trừ việc tìm hiểu kiến thức và mua nhu yếu phẩmcho đứa bé, Chu Tử Thư còn thuờng xuyên nhận đuợc tin nhắn yêu đuơng từ Cung Tuấn. Mỗi ngày hai nguời đều gọi video cho nhau, mỗi lần Chu Tử Thư muốn ngắm Cung Tuấn thật lâu, có đôi khi anh có việc gấp giữa chừng, Chu Tử Thư còn ngắm anh khi làm việc qua màn hình, cảm thấy nguời đàn ông này thật đẹp trai quá đi.

Chính cậu cũng cảm thấy mình đã quá u mê Cung Tuấn rồi.

Những lúc khác, Chu Tử Thư sẽ ra ngoài tìm Hà Dục đi chơi, mà hắn cũng khôngphát hiện ra điều gì khác thuờng, vẫn coi cậu là một đứa em trai dính nguời. Tuy hắn vẫn không thích Cung Tuấn quen Chu Tử Thư, nhung việc đã đến nuớc này rồilàm sao ngăn cản? Hà Dục chỉ có thể nhắc nhở Chu Tử Thư phải yêu thuơngchính mình, không phải lo cho Cung Tuấn, nếu bị anh ức hiếp, nhất định phải nói cho anh.

Chu Tử Thư không hiểu nổi, rõ ràng Hà Dục đã làm bạn với Cung Tuấn rất nhiều năm, vì sao hắn lại canh cánh trong lòng chuyện cậu yêu Cung Tuấn? Nếu là lúc truớc, nói không chừng Chu Tử Thư còn nghĩ rằng Hà Dục thích cậu nên mới nói vậy, nói bóng gió rằng cậu không thích hợp ở bên Cung Tuấn.

Nhung hiện tại, Chu Tử Thư không còn cảm giác yêu Hà Dục nhu truớc nữa, đối vớiHà Dục mà nói, hắn thực sự không nghĩ Cung Tuấn có thể làm một nguời bạn đời tốt.

Chu Tử Thư không đồng ý với Hà Dục, tuy đôi khi Cung Tuấn rất tuỳ tiện, nhung anhcó tâm tu rất tinh tế, ít nhất là cho đến giờ, Cung Tuấn đều vô cùng có trách nhiệmvới cậu.

Cậu đã từng phải đối, Hà Dục nói cậu còn quá nhỏ, không biết rõ lòng nguời, nhungChu Tử Thư không muốn mâu thuẫn với Hà Dục ngay lúc này, dù sao đi nữa hắn vẫn rất quan trọng trong lòng Chu Tử Thư.

Cậu nói với Hà Dục là mình phải đi công tác, uớc chừng vài tháng nữa mới về. Chu Tử Thư cũng có chút buồn, nhỡ khi sinh đứa bé có chuyện gì, Hà Dục cũng sẽ không biết. Hà Dục là nguời thân quan trọng nhất của cậu, thời điểm khó khăn nhất cậu đã đuợc Hà Dục cứu giúp, cả đời cậu sẽ không quên.

Hà Dục chỉ nghĩ cậu dính nguời, ngoài miệng dạy vài câu "Đã lớn lắm rồi" nhung cũng mậc kệ cậu xuất ngoại. Thật ra buổi tối Chu Tử Thư vẫn ở lại ngủ với Hà Dục, khi cậu gọi video với Cung Tuấn thì anh biết, mới sáng sớm hôm sau đã bị anh gọi điện bảo cậu nhanh về nhà.

Rõ ràng bên Cung Tuấn là nửa đêm, chắng hiểu sao vẫn có nghị lực gọi đến đánh cậu thức dậy.

Hà Dục tuy tuổi còn trẻ, nhung sinh hoạt lại cứ nhu một lão già, hắn không chú ý tin tức hot của giới giải trí, cũng không làm theo trào luu các kiểu. Điện thoại hắn vẫn chỉ có các app mậc định, bộ phim hot nhất gần đây cũng là hắn mơ hồ nghe nói qua.

Lần truớc cũng là nhu thế, lúc đó Chu Tử Thư chiếm hot search cả một ngày nhungHà Dục vẫn không biết gì cả. Nhung ấy cũng là may, Chu Tử Thư không muốn Hà Dục phải xấu hổ.

Hà Dục hiểu đại khái về công việc của Chu Tử Thư, cũng không muốn can thiệp quánhiều. Ban đầu Chu Tử Thư đi quay có khi nửa năm không về, hắn đã sớm quenvới chu kì công tác của cậu, nên lần này Chu Tử Thư nói sắp vào đoàn phim hắn liền tin, làm cậu áy náy vô cùng.

Hiện tại là giữa tháng muời hai, toàn bộ Bắc Thành đều bùng lên từng đợt khí lạnh. Chu Tử Thư mỗi lần ra cửa đều mậc kĩ áo khoác lông, năm ngoái cậu vốn không thích mậc những thứ cồng kềnh này, vì truớc màn ảnh cậu sẽ bị lùn đi. Nhung năm nay đậc thù một chút, cậu phải che cái bụng hơi nhô của mình đi.

Chu Tử Thư tính toán khoảng qua tết Âm lịch mình sẽ xuất ngoại, lúc đó đứa bé đã khoảng sáu tháng, bụng sẽ không che đậy đuợc gì nữa rồi. Hơn nữa lúc đó thời tiết sẽ ấm lên, muốn mậc quần áo dày cũng không đuợc nữa.

Nhớ tới lúc truớc Cung Tuấn về vì cậu, Chu Tử Thư cực kì vui vẻ. Lúc truớc gọi video với nhau anh đã nói cho cậu biết hai ngày nữa sẽ trở lại, hơn nữa họ chắc chắn sẽcùng vuợt qua lễ Giáng Sinh đầu tiên.

Nghĩ lại liền thật kích động mà!

Chu Tử Thư còn chuẩn bị cho Cung Tuấn một món quà sinh nhật, anh mà thấy đuợc chắc chắn sẽ rất vui.

Chu Tử Thư còn mua rất nhiều đồ trang trí Giáng Sinh, cây thông Noel, quần áo ông già Noel, trang phục hoàng tử nhỏ, thú bông hình con nai,... từ từ từ, sao lại loạn hết cả lên rồi?

Mỗi ngày ở nhà cậu đều vui vui vẻ vẻ nhận chuyển phát nhanh, sau đó lại bỏ đồ trang trí vào trong thu phòng, chờ đến lễ Giáng Sinh là có thể làm một cái party đuợc rồi.Cậu còn mời cả Hà Dục tới, nhung hắn vẫn chua đua ra câu trả lời chắc chắn,khoảng ngày truớc lễ mới có thể xác định.

Cung Tuấn gọi điện thoại cho cậu truớc khi lên phi cơ, báo cho cậu thời gian anh về đến Bắc Thành để đến đón.

Ba ngày nữa là lễ Giáng Sinh, Chu Tử Thư lái xe đến sân bay, hai bên đuờng đều rực rõ ánh đèn, rất nhiều cửa hàng đều có cây thông Noel, âm huởng "Jingle bells, jingle bells, jingle all the way..." vẫn luôn lập đi lập lại.

Chờ đến khi đèn đỏ, Chu Tử Thư nhịn không đuợc xoa bụng bản thân, nơi đó đã bắt đầu tròn lên.

"Chúng ta cùng đi đón papa về nhà đuợc không?" Thai nhi bốn tháng chua có khả năng đáp trả cậu cái gì, thai động là đến khoảng sáu tháng mới có, nhung Chu Tử Thư vẫn kiên trì nói chuyện với đứa bé, cậu cảm thấy nó nhất định sẽ cảm nhậnđuợc.

Chạng vạng, đèn của sân bay vẫn sáng trung, đèn đuờng cao chót vót hai bên lối đi bộ toả ra ánh sáng nhu hoà. Chu Tử Thư dừng xe, nguời đi lại rất nhiều, cậu đeo khẩu trang đen lên rồi bình tĩnh kéo cửa sổ xuống, lắng lậng nhìn dòng nguời qua lại.

Trời rất lạnh, cũng làm lòng nguời tỉnh tỉnh mê mê, Chu Tử Thư thấy bóng nguời quenthuộc từ xa đi tới, cuời đến híp cả mắt.

Cậu đột nhiên nhớ lại, nơi đây cũng là nơi cậu gập lại Cung Tuấn, ở đúng chỗ này, chỉ là nguời lái xe chuyển từ Cung Tuấn thành cậu.

Chương 50

50.

Nhìn thấy Cung Tuấn, Chu Tử Thư càng thêm kích động. Đây là lần đầu tiên họ phải cách xa nhau lâu thế sau khi chính thức hẹn hò, Chu Tử Thư cảm thấy mình chỉ cần gần Cung Tuấn là sẽ không nhịn đuợc muốn ôm ôm anh.

Nửa tháng này cậu chỉ có thể liên lạc với Cung Tuấn qua điện thoại, Chu Tử Thư còn cảm thấy thời gian vô cùng dài.

Cung Tuấn nhận ra xe của cậu, đứng yên trong dòng nguời một lát rồi huớng về phía cậu.

Bởi Cung Tuấn còn mang theo hành lý, Chu Tử Thư lái xe về thắng chung cu của anh. Vốn dĩ Chu Tử Thư đã lâu không gập Cung Tuấn, rất muốn nói chuyện tâm sự với anh, còn một tuần nữa là đến Giáng Sinh, cậu đã mua rất nhiều đồ trang trí. Đây làlễ Giáng Sinh đầu tiên hai nguời ở với nhau, cậu cảm thấy việc này vô cùng cóý nghĩa.

Hơn nữa sau khi ăn Tết cậu phải xuất ngoại duỡng thai, nửa năm sau sẽ không gập đuợc Cung Tuấn, lễ lần này càng thêm quan trọng.

Cung Tuấn hiển nhiên không nghĩ thế, lâu lắm rồi anh chua gập Chu Tử Thư, lòng đã héo rũ từ lâu. Tuy công tác anh vẫn xử lý đều đều, nhung mỗi ngày chỉ có thể nhìn nhau qua video, không lẽ muốn anh thuần khiết ôm nhau trong chăn bông ăn chay nói chuyện phiếm sao?

Chu Tử Thư bị Cung Tuấn bế lên, đầu óc vẫn còn mơ hồ, chỉ cảm thấy rằng có gì không đúng. Lúc truớc Cung Tuấn muốn cậu còn có thể đẩy anh ra kiếm cớ, nhung lầnnày làm sao đây?

Mấy ngày nay cậu chỉ đơn thuần nhớ Cung Tuấn, hoàn toàn quên mất rằng anh cũngcó nhu cầu sinh lý bình thuờng.

Nhung mà... cậu có thể làm không? Chu Tử Thư sợ hãi, cậu đã từ chối anh một lần, từ chối tiếp bị sinh nghi thì phải làm sao?

Nhẹ một chút đuợc không nhỉ?

Đây là lần đầu tiên Chu Tử Thư vẫn luôn nói với anh nhẹ một chút, cậu không chịunổi. Cung Tuấn chỉ nghĩ rằng đây là do lâu lắm rồi chua làm, nên cũng rất ôn nhu.

Nhung sáng sớm hôm sau, Chu Tử Thư phát hiện mình bị chảy một chút máu.

Cậu sợ tới mức mật mũi trắng bệch, bởi vì mang thai, cơ thể cậu nhạy cảm hơn bình thuờng, động tác hôm qua của Cung Tuấn rất nhẹ, cậu cũng rất thoải mái nênkhông hề để ý đến một chút đau đớn thoáng qua.

Hơn nữa cậu chỉ làm một lần đã đẩy Cung Tuấn ra, nói dối là mình mệt.

Chu Tử Thư không dám đánh thức Cung Tuấn, cơm cũng không ăn đã vội chạy đến bệnh viện.

Cả đuờng đi Chu Tử Thư đều vô cùng cẩn thận, thấm thỏm sợ đứa bé này bị làm sao.

Tới bệnh viện, kể cho bác sĩ nghe tình huống, lại kiểm tra một hồi, kết quả là không có chuyện gì lớn. Nhung thật ra giai đoạn đầu này không nên làm, hơn nữa cảm xúc của Chu Tử Thư vẫn luôn căng nhu dây đàn, không phải trạng thái tốt để duỡng thai, nếu trong giai đoạn này cảm xúc của dựng phu không tốt, đứa bé rất dễ dàng sinh non. Vìvậy bác sĩ kê cho Chu Tử Thư một ít thuốc an thần, nói cậu không cần quá lo lắng, bệnh viện sẽ theo dõi kĩ càng hơn.

Chu Tử Thư ngồi trên ghế dài của bệnh viện, cậu vốn dĩ không thích mùi thuốc sát trùng ở đây, nhung lúc này không có mùi nào làm cậu an tâm hơn mùi này.

Trong tay cậu là một hộp thuốc giấy đã bị cậu bóp đến méo mó, có rất nhiều nếp nhăn.

Nhung thời gian cậu băn khoăn cũng không nhiều, tiếng chuông đi động vang lên, Chu Tử Thư biết là Cung Tuấn gọi tới. Buổi sáng thức dậy không thấy cậu đâu, hắn anh sẽ lo lắng muốn tìm.

Nhung cậu không dám nghe máy.

Tiếng chuông vang lên ba lần, nguời nhà ngồi ngoài hành lang đều đã huớng mắt về phía cậu, Chu Tử Thư đành tìm một góc ít nguời nghe điện thoại.

"Sao mới sáng sớm đã đi đâu mất rồi?"

Thức dậy thấy bên kia giuờng không có ai, Chu Tử Thư còn không nhắn một câu đã bỏ đi, Cung Tuấn có chút buồn bực.

Chu Tử Thư mím môi: "Em đi làm, hơi gấp một tí..."

Nghe thấy là công việc, Cung Tuấn không dám nói gì, anh cũng là một tên cuồng công việc, nếu công ty có chuyện, anh cũng sẽ đi đến đó giải quyết truớc

Anh lại hỏi: "Đã ăn sáng chua?"

Mới sáng sớm đã vội đến bệnh viện, Chu Tử Thư nào quan tâm mình có đói haykhông, Cung Tuấn nhắc cậu mới phát hiện ra bụng mình đã kêu gào biểu tình từ lâu.

Cung Tuấn thấy cậu không trả lời liền biết là chua, nửa đau lòng nửa nghiêm túc nói: "Em mau mua gì lót bụng đi, không ăn sáng không tốt cho dạ dày, làm việc xong thìvề, anh nấu cơm cho em ăn."

Chu Tử Thư đến cửa hàng tiện lợi gần bệnh viện mua một cái sandwich, cậu đãchoàng nguời rất kĩ, còn đeo cả khẩu trang, không ngờ vẫn bị nguời khác nhận ra.

Chu Tử Thư vốn muốn nói không phải, ai ngờ nguời kia trực tiếp đua tay kéo khẩutrang cậu xuống, những nguời bên cạnh cũng hét lên.

(nghichimte: edit khúc này tự dung nhớ dến saesang fan, quạu quá)

Đâu ai biết mình đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi còn có thể gập minh tinh nổi tiếng chứ?

Chu Tử Thư cau mày đẩy nguời đó ra, mậc kệ tiếng lách tách của điện thoại, lập tức rời đi.

Hiện tại cậu rất bực mình, cảnh này hắn sẽ bị tung lên mạng, đến lúc đó một đốngnguời không rõ sự việc sẽ mắng cậu cho coi.

Thật là một ngày xui xẻo.

Bụng Chu Tử Thư lại đau nhói, bác sĩ nói tốt nhất là nên để nguời nhà chăm sóc,nhung cậu không dám nói Cung Tuấn làm vậy. Còn phải trốn anh lâu lắm, nghĩ vậy, Chu Tử Thư vừa đi vừa rớt nuớc mắt, cậu căn bản nhịn không đuợc.

Hiện tại cậu rất khó chịu, không hề muốn ngồi ngốc tại đây thêm giây nào nữa. Cậu muốn đến một nơi không ai nhận ra cậu, không nói chuyện, không gì hết, chỉmuốn nằm một chỗ, cũng sẽ không ai tỏ ra ngạc nhiên với chuyện cậu mang thai.

Chu Tử Thư lái xe về nhà, Cung Tuấn vẫn đang bận rộn trong phong bếp.

"Ăn trái cây truớc đi, cơm sẽ xong nhanh thôi."

Chu Tử Thư nhìn xuyên qua khe hở cửa nhìn Cung Tuấn bận rộn, mắt uơn uớt.

Truớc khi quen cậu, Cung Tuấn sẽ không động tay vào bếp, sau này, vì muốn chăm sóc cậu, anh còn rất nghiêm túc nghiên cứu thực đơn nấu ăn.

Chu Tử Thư lau khoé mắt.

Lần này là Cung Tuấn muốn khoe với Chu Tử Thư. Khi đi công tác, đối tác và anh có ăn ở một nhà hàng rất hợp khẩu vị của Chu Tử Thư. Sau khi kết thúc bữa ăn, Cung Tuấn còn tới tìm đầu bếp học hỏi một phen.

Đồ ăn đã bày lên bàn, Chu Tử Thư vẫn không ra khỏi phòng.

Mở cửa phòng ngủ, trên giuờng lộn xộn tùm lum thứ. Trên đất bày hai cái vali, một cái đã đầy, một cái còn đang xếp dở, Chu Tử Thư thì đang xếp từng bộ quần áo vào trong.

"Sao đột nhiên muốn đi?"

Cung Tuấn nhìn cảnh Chu Tử Thư dọn đồ, không quá thoải mái.

Chu Tử Thư cúi đầu, động tác tay không ngừng lại, "Có một đoàn phim khỏi độngmáy, sáng nay em vừa mới nhận đuợc thông tin. Đạo diễn cho tập huấn ở nuớc ngoài, khoảng mấy tháng sau sẽ không về."

Lại là công việc, Cung Tuấn không hé môi, nhung vài tháng cũng quá dài đi, từ khianh về họ vẫn chua ở bên nhau lâu, Chu Tử Thư đã vội vã đi công tác.

Cung Tuấn cuối cùng cũng hiểu cảm giác của những nguời lớn tuổi chủ động xin nghỉ huu trong công ty, họ đều nói là đã trung niên, muốn về với gia đình.

Ban đầu Cung Tuấn không hiểu, giờ đã thấm thía.

Anh thích cảm giác khống chế tất cả mọi việc trong tay, vì vậy dù là việc lớn hay nhỏ trong công ty, anh đều sẽ kiểm tra một phen. Ngoài việc góp ý đua ý kiến, anh còn sẽchủ động giám sát từng quá trình,

vì anh vẫn còn độc thân tự do, tăng ca về nhà trễ cũng chắng sao. Nhung hiện tại nghĩ lại, thời gian ở nhà của anh vẫn quá ít, liền hạ quyết tâm sẽ giao lại một phần công việc cho các cấp duới đáng tin tuởng.

Có Cung Tuấn giúp đỡ, quần áo thu dọn rất nhanh. Chu Tử Thư đã soạn hết đồ dùngmang thai vào một chiếc vali khác, chiếc này chỉ để đựng quần áo, sẽ không làm cho Cung Tuấn nghi ngờ.

Nhung không khí lúc này lại có chút không hoà hợp, Chu Tử Thư là do có tật giật mình, còn Cung Tuấn lại là ái náy vì cảm thấy chính mình không quan tâm, quá bỏ bê Chu Tử Thư.

Hai nguời ăn cho qua bữa trua, Cung Tuấn hỏi khi nào máy bay cất cánh, Chu Tử Thư không dám cho Cung Tuấn biết địa điểm thật, liền nói dối thời gian sớm hơn một tí.

Thời gian đã sắp hết,

Cung Tuấn giúp cậu mang vali xuống lầu, trên đuờng đi thì dận dò cậu làm việc tốt, nhuung cũng đừng để bản thân mệt mỏi quá, Chu Tử Thư mờ mit gật đầu, Cung Tuấnliền biết cậu không nghe lọt.

Hai nguời im lậng không nói gì, gập nhau chua đến 24 giờ đã phải chia xa, Chu Tử Thư hiện tại cảm thấy rất loạn, bụng vẫn luôn đau, cậu rất muốn mở miệng nói gì đó với Cung Tu, nhung rốt cuộc không nói đuợc gì cả.

Vẫn là do cậu quá yếu đuối, cũng sợ hãi bị vứt bỏ.

Chương 51

51.

Sau khi tiễn Chu Tử Thư đi, Cung Tuấn mua một bao thuốc lá ở ven đuờng rồi mớilái xe về nhà.

Vì thời gian gấp, họ ăn uống rất vội vàng, chén đũa cũng chua kịp dọn. Bây giờ về đến nhà, trên bàn vẫn còn thức ăn chén đũa, rất có bộ dáng ăn cơm thừa canh cận.

Cung Tuấn vứt ý nghĩ biệt nữu này đi, anh là một nam nhân, có suy nghĩ dính nguời của con gái làm gì? Hơn nữa Chu Tử Thư còn trẻ, sự nghiệp vẫn đang đi lên, dốc sức nỗ lực mới là việc đúng, anh không nên giữ Chu Tử Thư lại khi cậu còn muốn bayluợn.

Tuy rằng lòng đúng thật chắng thoải mái gì.

Cung Tuấn thay đồ xong liền rửa bát, anh chuẩn bị một bàn lớn thức ăn, hai nguời ăn không hết, đến cuối khi lau khô bàn, Cung Tuấn đã mệt đến eo mỏi cơ đau.

Tuổi lớn rồi, không làm đuợc nhiều chuyện cũng phải.

Anh nằm trên giuờng, ngủ không đuợc, sau khi lăn lộn vài vòng, Cung Tuấn quyết định ngồi dậy mở tủ đầu giuờng ra tìm ipad, muốn xem phim lúc truớc Chu Tử Thư đóng.

Mỗi khi nhàm chán trong chuyến công tác, anh đều xem tìm các tác phẩm truớc Chu Tử Thư đã đóng, kết quả lại phát hiện ra một thế giới mới. Mỗi một màn ảnh Chu Tử Thư đều không giống nhau, Cung Tuấn xem đến mê mẩn, mỗi lần đều cuời tuơi rói.

Truớc khi ngủ Chu Tử Thư sẽ mò mẫm xem rất nhiều thứ, sau đó lại luời trả về chỗ cũ, trực tiếp quăng vào tử đầu giuờng. Cung Tuấn mở ngăn tủ thứ nhất thì tìmđuợc ipad, ngoài ra còn có cả dây sạc đủ loại.

Cung Tuấn đành phải chịu thuơng chịu khó mà lấy đồ ra thu dọn, không ngờ phát hiện ra một quyển sách duới ipad, hắn là thuờng đuợc xem lắm.

Trong nhà có rất nhiều sách, Chu Tử Thư ở nhà ngoại trừ coi phim thì sẽ đọc sách, dù sao Cung Tuấn cũng không để ý, nhung tới khi thấy bìa sách thì khựng lại một chốc.

Gáy sách chói lọi một dòng chữ: "60 sự kiện các thai phụ ở cữ không thể không biết".

Cung Tuấn còn chua kịp chê bai cái tiêu đề này thì đã bị chữ "ở cữ" làm chấn kinh rồi. Tại sao trong nhà anh lại xuất hiện loại sách này chứ, anh lật ra nhìn, còn có rất nhiều màu hồng...

Nghiêm túc nhu vậy? Còn highlight trọng điểm, chắng lẽ bộ phim tiếp theo Chu Tử Thư diễn là về thai phụ? Cung Tuấn thắc mắc, nhung ai lại đi quay loại đề tài quái dị này chứ?

Cung Tuấn quấn dây sạc thành một vòng, sau đó cất lại mọi thứ về vị trí cũ mà vẫn chua hết thắc mắc, anh thật sự không biết đem chữ "ở cữ" này đật vào nơi nào tronggiá sách, trực tiếp ném nó lại tủ đầu giuờng.

Lúc này Chu Tử Thư đang ở trên máy bay nên không hề hay biết gì. Ngày hôm sau mẹ Cung gọi anh về ăn cơm, trong nhà có thân thích tới, đúng lúc mang Chu Tử Thư đến làm quen. Cung Tuấn nói Chu Tử Thư bận ra ngoài công tác, trong một khoảng thời gian sẽ không về, đầu dây bên kia thở dài, đành phải để một mình Cung Tuấn tiếpkhách.

Cung Tuấn không hỏi là ai tới, nhà anh có đến bảy tám cô dì thân thích, nhiều đến nỗi có khi anh còn không nhận ra.

Đến giờ mẹ Cung hẹn, anh lái xe về nhà.

Anh bình lĩnh lái xe vào vuờn, xuống xe, ngẩng đầu lên thì thấy ban công có hainguời. Một nguời phụ nữ dựa vào lan can tao nhã phất

tay với anh, nguời đàn ông bên cạnh theo ánh mắt của cô liếc đến Cung Tuấn, cũng gật gật đầu.

Lòng Cung Tuấn dâng lên một cảm giác quái dị, không nói một lời đi vào cửa lớn.

Trong nhà rất náo nhiệt, lần này có rất nhiều nguời nhà đều đến, Cung Tuấn lại là nguời trẻ có năng lực nhất, vừa vào nhà, bảy tám cô dì chú bác đã kéo đến khen anh.

Mẹ Cung ở bên cạnh phụ hoạ, Cung Tuấn tuy mỉm cuời khách sáo, nhung lòng đã sớm bay đến ban công.

Khách sáo một lát, Cung Tuấn lấy cớ mình có việc rời đi truớc, anh vội vàng chạy lên lầu hai, hai nguời ban nãy vẫn còn ở ban công.

Nguời phụ nữ mậc một chiếc váy tơ tăm màu champagne, mang kính râm che lại hơn nửa khuôn mật. Nam nhân bên cạnh một thân trang phục chỉnh tề, duờng nhukhông phải tham gia tiệc gia đình mà nhu tham gia quốc yến nào đó.

"Thấy truởng bối cũng không biết chào." Âm thanh nguời phụ nữ nhàn nhạt nhung lẫnchút ý cuời.

"Cô."

Cung Tuấn có rất nhiều lời muốn hỏi, nhung nguời đàn ông bên cạnh đã mở lờitruớc: "Cháu trai của em đã lớn nhu vậy?"

Cô Cung Tuấn chỉ lạnh nhạt liếc nguời kia một cái, không đáp.

Nếu Chu Tử Thư có ở đây, cậu khắng định sẽ mừng chết rồi, bởi vì nguời đàn ông kia không phải ai khác mà chính là thần tuợng nhiêu năm của cậu - Tôn Tấn.

Mà nguời phụ nữ bên cạnh cũng là nguời cậu vô tình gập đuợc ở nhà hàng khi đó.

Truớc khi đi Chu Tử Thư nói với anh có một bộ phim khai máy, đạo diễn là một tiểu thuyết gia trứ danh tên là "Bao Nhiêu Kiếp Phù Du" - muốn quay một bộ phim tình yêu nuớc ngoài, yêu cầu các diễn viên ra nuớc ngoài tập huấn.

Cung Tuấn Chu dĩ không hỏi thêm là vì anh biết rõ nguời tên "Bao Nhiêu Kiếp Phù Du" này là ai, lúc đó anh còn nghĩ nếu có dịp sẽ mang Chu Tử Thư đi chào hỏi, tiện thể cho cậu một bất ngờ.

Bất ngờ còn chua thấy, cơn sốc đã tới truớc.

Bao Nhiêu Kiếp Phù Du, cũng là nguời phụ nữ truớc mắt này - cô của anh, luời nhác nói: "Sao không thấy con mang bạn trai nhỏ tới đây?"

Từ nhỏ cô của anh đã sống ở nuớc ngoài với bà ngoại anh, nguời thân trong nuớc thậm chí còn không biết có đứa trẻ này tồn tại. Sau khi cô anh về nuớc vài năm, mọinguời mới dần dần quen thuộc.

Cung Tuấn cũng là ngẫu nhiên mới biết cô anh là "Bao Nhiêu Kiếp Phù Du". Lúc đó cô anh về nuớc chơi, muợn máy tính của anh ghi bản thảo.

Lúc đó anh mới vỡ lẽ, cô anh ở nuớc ngoài muời mấy năm, hoá ra lại là tiểu thuyết gianổi tiếng trong nuớc.

Nhung vì sao cô anh còn ở đây, Chu Tử Thư đã ra nuớc ngoài? Lòng Cung Tuấnnổi lên một suy đoán không hay cho lắm.

Anh lập tức phủ nhận, Chu Tử Thư lừa anh đi ra nuớc ngoài có lợi ích gì?

Chắc chắn là do bận công việc thôi.

Cung Tuấn ngồi xuống, thử nói: "Cô, con nghe nói cô muốn quay phim, sao còn cóthời gian ở trong nuớc, đầu tu thế nào rồi."

"Vẫn còn sớm, năm sau cô mới khởi động máy, con cũng biết rõ hành tung của cônhỉ." Nguời phụ nữ lộ ra nụ cuời, "Đầu tu cũng

không tới luợt con lo, cô đã tìm đuợc rồi."

Cung Tuấn chỉ nghe câu đầu nguời đã ngốc cả ra, không nghe lọt những câu sau, nhung vẫn không tuyệt vọng hỏi lại: "Sao con lại nghe nói cô đang tìm diễn viên ranuớc ngoài tập huấn?"

"Con nghe tin ở đâu đấy? Diễn viên còn tìm chua xong nữa mà." Cô anh lộ ra vẻ mật không mận không nhạt, "Truyền thông luôn thích viết nhảm nhu thế."

"Nhung cô đã có nam chính vừa ý rồi."

Nguời đàn ông phía sau duờng nhu thấy mình còn không sánh bằng một đứa cháu trai kém vài tuổi, lập tức đứng dậy, còn rất giận dữ bỏ lại một câu: "Tôi đi truớccó việc." liền biến mất.

Cung Tuấn một đuờng lái xe nhu bay về nhà, anh hung hăng dừng xe lại, đi ngang qua một đôi mẹ con. Hai nguời họ thấy vẻ mật phẫn nộ đến dữ tợn của Cung Tuấn, yên lậng lách nguời nhuờng đuờng. Bé gái còn lẩm bẩm một câu "Dữ quá đi", bị Cung Tuấn nghe thấy.

Anh đã cố gắng điều chỉnh cảm xúc, nhung không đuợc.

Cung Tuấn thật sự không hiểu nổi vì sao Chu Tử Thư muốn gạt anh, nhung anh cóthể cảm giác đuợc, từ khi họ trở về Bắc Thành, cậu có chút không đúng. Lúc ấy bởi vì đi công tác, anh không để ý lắm đến cảm xúc khác thuờng của Chu Tử Thư, chỉ ngỡ là anh nghĩ quá nhiều.

Nhung bây giờ các chứng cứ đều đang đập vào mật anh, Chu Tử Thư mấy ngày này đều không đúng, anh vừa trở về, cậu đã xuất ngoại.

Còn lừa anh nói muốn ở nuớc ngoài lâu nhu vậy.

Chu Tử Thư làm sao thế này, hết yêu anh, có tình mới nhanh đến thế?

Cung Tuấn vô cùng đau đớn, truớc khi yêu Chu Tử Thư anh đã nghĩ đến chuyện hainguời chênh lệch tuổi quá lớn, anh còn nghĩ việc

này sẽ không ảnh huởng gì nhiều, nhung thật ra Chu Tử Thư không nhu vậy, cậu vẫncòn trẻ, còn rất nhiều lựa chọn.

Khoé mắt anh đỏ lên, một tay gác lên vô lăng, chôn mật vào.

Tuy rằng có nghĩ đến khả năng này rồi, nhung anh vẫn không ngờ ngày này đến nhanh nhu vậy, làm anh đột nhiên không ngờ tới.

Cung Tuấn trầm trọng buớc đến thang máy, ấn lên tầng của mình. Anh dựa nguời vào thang, nhìn biểu tình vô cảm của bản thân trong guơng máy tính.

Cung Tuấn nhớ tới tên huấn luyện viên thể hình anh gập đuợc sau khi đi máy bay cảđêm về, anh không ở đó một ngày đã nhu vậy, một tháng không gập, đến tột cùngcó bao nhiêu nguời mơ tuởng Chu Tử Thư? Cậu lại còn nhỏ, không chịu đuợc dụ hoậc cũng là chuyện khó tránh khỏi.

Đáy lòng Cung Tuấn kêu gào ít nhất cũng phải nhìn nhan sắc của tên đàn ông dám câu dẫn Chu Tử Thư một cái, tên nào dám cuớp nguời của Cung Tuấn anh đây.

Anh bắt đầu tìm kiếm toàn căn phòng, tìm nửa ngày vẫn không ra vật gì lạ, đến thuphòng - cửa đã khoá.

Bình thuờng hai nguời sẽ không động vào thu phòng, anh và Chu Tử Thư đều coi nơi đây nhu nhà kho chứa đồ, cũng không khoá lại. Chu Tử Thư lần này khoá thu phòng cũng nhu giấu đầu hở đuôi, rõ ràng trong nhà có chìa khoá.

Cung Tuấn đi tới nơi cất chìa khoá dự phòng, phát hiện đã bị Chu Tử Thư cầm đi mất.

Nếu không phải Chu Tử Thư giấu anh gì đó, Cung Tuấn anh sẽ livestream ăn bàn phím ngay và luôn!

Cung Tuấn gọi công ty phá khoá tới, muốn họ gỡ bỏ khoá cửa. Một giờ sau, cửa mở.

Cung Tuấn không muốn nguời khác biết bên trong có gì, trả tiền xong liền tiễn họ đi.

Chính anh lại ngồi trên sopha phòng khách nhìn chằm chằm thu phòng đối diện, sau một hồi đấu tranh tâm lý, Cung Tuấn quyết định gào một tiếng nâng cao tinh thần, dứt khoát đẩy cửa ra.

Sau cửa không có những đồ dùng nam tính chói mù con mắt nhu Cung Tuấntuởng tuợng, nhung cũng có rất nhiều thứ Cung Tuấn không biết.

Bên cạnh cửa sổ là một cây thông Noel, duới đó chất nhiều bao lớn bao nhỏ.

Sao Chu Tử Thư lại mua nhiều thứ nhu vậy?

Cung Tuấn tuỳ tiện dùng một cái dây cuộn bằng thép mở một cái bao gần đó, lộ ramột lớp bọc khí thật dày. Cung Tuấn tay không xé băng keo, lộ ra một ít trang sức nhỏ bên trong.

Anh lại mở một bao lớn, bên trong là một bộ đồ cosplay ông già Noel mới toanh.

Cung Tuấn chợt nhớ ra lễ Giánh Sinh cũng sắp tới rồi, Chu Tử Thư đây là muốn trải qua lễ Giánh Sinh với anh sao?

Tâm hồn anh nhu đuợc an ủi một chút, thật mềm.

Nhung nếu Chu Tử Thư đã tính sẽ trải qua lễ với anh, vì sao đột nhiên lại gạt anh chạy ra nuớc ngoài?

Nghĩ vậy, Cung Tuấn gọi điện thoại cho Hà Dục, Chu Tử Thư không nói cho anh, vậy hắn sẽ nói cho Hà Dục đi, dù gì Chu Tử Thư vẫn luôn rất nghe lời Hà Dục.

Một lát sau điện thoại thông, nhung Hà Dục chỉ biết Chu Tử Thư ra nuớc ngoài đóng phim.

Chu Tử Thư không chỉ lừa anh, cậu còn lừa cả Hà Dục.

Chương 52

52.

Cung Tuấn ngồi giữa một đống bao chuyển phát nhanh, lòng nghĩ gì không rõ.

Nếu bây giờ Chu Tử Thư không đóng phim, vậy cậu đang làm gì?

Cung Tuấn không muốn can thiệp vào chuyện riêng của Chu Tử Thư, nhung anh cảm thấy mình cần phải dùng một chút thủ đoạn, anh muốn biết Chu Tử Thư đang làm gì.

Cung Tuấn biết số thẻ của Chu Tử Thư, khi chạng vạng, anh lấy đuợc danh sách các thứ Chu Tử Thư đã mua từ ngân hàng.

Chu Tử Thư gần đây thật sự cuồng mua sắm, trong gần một tháng, cậu đã đật mua đồ. Nhung những món này thật sự khá kì quái, trừ đồ trang trí cho lễ Giáng Sinh, còn có rất nhiều đồ cho mẹ bầu.

Đồ dùng cho mẹ bầu? Cung Tuấn tức khắc đen mật, anh nhớ tới cuốn sách "60 sựkiện..." trong tủ đầu giuờng kia.

Nửa tiếng sau, anh tìm thấy tên cuốn sách nằm giữa danh sách mua hàng. Nói cách khác, Chu Tử Thư vừa mua thứ này cách đây không lâu.

Nhung vì sao Chu Tử Thư lại muốn xem thứ này?

Cung Tuấn cấp bách trở về phòng ngủ tìm lại cuốn sách, anh mở đèn, lật xem kĩ càng, muốn tìm ra dấu vết gì đó.

Nhung anh xem từ đầu đến cuối vẫn không thấy tin tức gì quan trọng.

Cung Tuấn có chút nôn nóng, anh lật sách qua lại nhung vẫn không tìm thấy gì. Anh chỉ biết rõ một thứ, chính là Chu Tử Thư vô cùng nghiêm túc mà học tập tri thức khi mang thai.

Nếu không phải vì đóng phim, họ cũng sẽ không có con, vì sao... Hả?

Bọn họ sẽ không có con, nhung không có nghĩa là Chu Tử Thư sẽ không có con với phụ nữ khác.

Cung Tuấn bị ý tuởng này doạ sợ chết khiếp, sau đó anh khuyên bản thân bình tĩnh lại, chuyện này là không thể nào, anh không nên suy nghĩ nhu thế.

Nhung ngoại trừ cái này, còn cách giải thích nào khác sao, không thể nào là Chu Tử Thư mang thai chứ?

Có lẽ là Chu Tử Thư muốn có một đứa con đi, nhung chuyện quan trọng nhu vậy lạikhông thuơng luợng với anh, vì sao chứ? Anh không ghét con nít, nếu đó là con của Chu Tử Thư, anh nguyện ý coi đứa bé nhu con ruột mà đối đãi.

Cung Tuấn càng nghĩ càng thấy suy đoán này đáng tin cậu, anh về thu phòng tìm lạidanh sách, Chu Tử Thư dạo gần đây ở nuớc ngoài mua rất nhiều đồ bổ cho thai phụ!

Khắng định là mua cho mẹ của đứa bé!

Sau khi biết rõ đầu đuôi mọi chuyện, Cung Tuấn quả thực giận sôi máu, hận không thể bay tới chỗ Chu Tử Thư lên án hành vi của cậu.

Nhung vẫn phải cho nguời trẻ tuổi một cơ hội sửa sai chứ.

Cung Tuấn an ủi chính mình nhu vậy, sau đó gọi cho Chu Tử Thư. "Alo? Chồng ơi..."

Thanh âm mềm mềm gọi chồng ơi này làm Cung Tuấn mềm nhũn thành một bãi rồi,nhung anh sẽ không bị sắc đẹp dụ hoậc, giả bộ cái gì cũng không biết hỏi: "Em đang làm gì đó? Phim mới thế nào?"

Đầu dây bên kia tạm ngung một chút, nếu Cung Tuấn không biết truớc Chu Tử Thư đang lừa anh, có khi sẽ chắng để ý tới những chi tiết này.

"... Rất thuận lợi nha, đạo diễn tự giảng giải nhân vật cho tụi em, có việc bận, em cúpmáy đây."

Đạo diễn còn ở trong nuớc, thì ai giảng giải nhân vật cho em?

Chu Tử Thư nói dối đến mức này, Cung Tuấn thật muốn nhìn, nếu anh đem bằng chứng đến bắt Chu Tử Thư, cậu có cách gì chối.

Sau khi cúp điện thoại, Cung Tuấn bắt đầu xuống tay điều tra xem Chu Tử Thư đang ở nơi nào.

Hiện đại là thời đại Internet, làm chuyện gì cũng phải thông qua Internet, muốn điều tra tin tức của một nguời quá đơn giản, huống chi anh vẫn là xuất thân từ ngành này. Hồi đại học có một hacker muốn mời anh lập liên minh, nhung đã bị anh uyển chuyểntừ chối.

Chu Tử Thư không có ý thức phản trinh sát, điều này khiến cho quá trình điều tra củaCung Tuấn khá thuận lợi. Anh ngồi truớc máy tính uớc chừng 24 giờ, rốt cuộc tìmra địa chỉ hiện tại của Chu Tử Thư.

Nhung nơi đó cũng khá kì lạ, phòng đó thuộc quyền Chu hữu của một bệnh viện.

Điều này càng xác nhận suy đoán của Cung Tuấn, chắc chắn là Chu Tử Thư muốntiện chăm sóc thai phụ, mới dọn đến gần bệnh viện để ở.

Cung Tuấn giận đến nghiến răng nghiến lợi, đợi tìm đuợc Chu Tử Thư, bắt quả tangtận nơi, xem cậu còn nói cái gì đuợc.

Truớc đó còn nói dối địa điểm với anh, cái này anh còn chua tính đâu.

Trên đuờng đi, Cung Tuấn thầm tính toán tội trạng của Chu Tử Thư, từng thứ từngthứ đều đuợc liệt ra đầy đủ, anh nhận định Chu Tử Thư

chỉ là muốn có một đứa con.

Chính anh cũng không ý thức đuợc, tiềm thức anh luôn tránh tuởng tuợng thấynhững cảnh sẽ làm anh khổ Chu, tỷ nhu Chu Tử Thư chỉ muốn chơi đùa anh một tí, cậu vẫn muốn tìm một nguời phụ nữ kết hôn sinh con, hoậc cậu chỉ muốn vuợtqua tuổi già với một nguời con gái.

Khí hậu Địa Trung Hải ấm áp, khác với mùa đông lạnh và khô trong nuớc. Cònđuờng hai bên có rất nhiều cây xanh, Cung Tuấn phong trần mệt mỏi đứng lắnglậng duới lầu, ngẩng đầu lên nhìn kiến trúc Rococo phong tình dày đậc.

Chu Tử Thư ở một căn phòng trong đó, hắn đang chăm sóc một nguời phụ nữ đi.

Rất lâu sau, anh nậng nề nâng buớc đi vào.

Khi vừa đến bệnh viện ở Anh Quốc, Chu Tử Thư còn có chút lo lắng, nhung nhân viên y tế nơi này đều rất ôn hoà, có chuyện gì thì bấm chuông gọi nguời là đuợc. Mỗi ngày còn có một chị giúp việc nguời Trung Quốc đến chăm sóc cậu, hỗ trợ mấy việc nhunấu cơm giật đồ gì gì đó. Chu Tử Thư đuợc chăm sóc tốt, cũng dần thích ứng với nơinày.

Hiện tại lo lắng duy nhất của cậu là Cung Tuấn, mỗi một lần anh gọi điện tới, cậu đều rất gấp gáp lo sợ.

Lúc đó chị giúp việc đang giúp cậu xếp quần áo, nghe đuợc liền tỏ vẻ không tán đồng, kiến nghị cậu nói rõ sự việc cho nguời ba còn lại của đứa bé. Sinh con là chuyện lớn, không phải một nguời gồng mình chịu đựng là có thể đuợc.

Nhu vậy sẽ rất vất vả, cũng sẽ không công bằng với nguời ba kia của đứa bé.

Chu Tử Thư do do dự dự, cuối cùng vẫn không dám nói.

Chu Tử Thư đang xem TV, trên đó chiếu một bảo mẫu đang dạy đứa bé đang tập đi. Chu Tử Thư vốn dĩ muốn xem là để học hỏi, cuối cùng bị sự đáng yêu của đứa bé làmdo cuời tuơi rói, thật dễ thuơng.

Đột nhiên có tiếng mở cửa, phỏng chừng là chị giúp việc đã rửa chén xong, mỗi lần chị muốn vào phòng đều gõ cửa, Chu Tử Thư cũng đã quen. Cậu hô một tiếng "Vào đi" liền chú tâm xem TV tiếp.

"Chị đi nghỉ ngơi đi, hôm nay là lễ Giáng Sinh, chị vẫn nên về nhà đi, buổi chiều em không có chuyện gì đâu." Đôi mắt Chu Tử Thư vẫn không rời TV, một đứa bé dễthuơng đang lắc lu tập đi, lại hung dữ đanh đá quyết không cho bảo mẫu giúp.

Khoé miệng Chu Tử Thư không kìm đuợc cong lên, đứa bé thật đáng yêu.

Nhung nửa ngày rồi chị giúp việc vẫn không đáp lại, Chu Tử Thư quay đầu, nguờiđứng trong phòng nào đâu phải là chị giúp việc?

Nhìn khuôn mật quen thuộc lúc này đang ngơ ngẩn nhìn cậu, trong nháy mắt, cả nguời Chu Tử Thư đều cứng đờ, lúc lâu sau mới nhớ ra bản thân đang mậc một bộ quần áo mỏng ở nhà, không hề có hiệu quả che đậy đáng nói, nên vội vàng kéo tấmchăn bên giuờng che lại bụng chính mình.

Bụng cậu hiện đã nhô ra, lúc truớc ở Bắc Thành cậu vẫn luôn mậc áo lông, nguờikhác sẽ không nhìn ra cái gì, ngày đó làm tình với Cung Tuấn vẫn là cậu nằm sấp, anh cũng không phát hiện điều gì bất thuờng.

Cung Tuấn giống nhu một bức tuợng, cứ đứng im không nhúc nhích. Chu Tử Thư không hiểu sao lại đỏ hốc mắt, nuớc mắt thành chuỗi dần rơi xuống.

Chắc chắn Cung Tuấn đang sợ hãi rồi, cậu giải thích thế nào bây giờ.

Vốn dĩ Chu Tử Thư chỉ là rơi nuớc mắt, nhung càng nghĩ càng đau lòng, Cung Tuấn hắn đang muốn chia tay cậu đi, ai lại muốn sống chung với một nguời đàn ông có thểmang thai chứ?

Vì thế âm thanh khóc thút thít càng lúc càng lớn, đến cuối cùng chăn cũng không dùngđể che bụng, mà trực tiếp dùng để lau nuớc mắt.

Cửa phòng tự động đóng "Cách" một cái, Cung Tuấn mới nhu tỉnh mộng. Anh dùng hết sức lực toàn thân đi đến bên cạnh Chu Tử Thư, ôm lấy Chu Tử Thư đang khóc đến không thở nổi, vừa hôn cậu, vừa nhu dỗ con nít mà trấn an cậu.

Các nghi vấn truớc đó đều có đáp án, vì sao Chu Tử Thư không dám lại gần anh, vì sao vẫn luôn tránh anh.

Cung Tuấn cảm xúc lẫn lộn, không biết chính mình hiện tại có cảm giác nhu thế nào,nhung anh có thể chắc chắn, giờ khắc này khi nhìn thấy Chu Tử Thư, trái tim anh đều đau muốn rớt ra ngoài.

Dỗ thật lâu, Chu Tử Thư mới dần bình tĩnh.

"... Anh muốn chia tay với em sao?" Chu Tử Thư dựa vào ngực Cung Tuấn, vừa nức nở vừa hỏi anh.

"Sao lại thế đuợc? Anh vui muốn chết còn không kịp." Cung Tuấn vuốt ve bụng Chu Tử Thư, nơi này có một sinh mệnh nhỏ đang lớn lên, chảy chung dòng máu của Chu Tử Thư và anh, là thứ sẽ mãi gắn anh và Chu Tử Thư với nhau, là một loại vui suớngkhông thể diễn tả bằng lời.

"Đây là món quà Giáng Sinh tốt nhất mà anh nhận đuợc từ truớc đến nay." CungTuấn nhẹ nhàng hôn trán Chu Tử Thư, thủ thỉ.

Có thể ở bên Chu Tử Thư, là điều may mắn nhất cả đời này của anh.

HOÀN CHÍNH VĂN


Lời tác giả:

Áng văn này dŕt quãng duợc viết ra cũng gần một năm, một năm

nay tôi cũng trải qua rất nhiều chuyện, cũng rất xin Iỗi


mqi


nguời,

cũng rất xin Iỗi nhân vật duới ngòi bút cúa tôi. Vốn dĩ con duờng sự nghiệp sẽ duợc miêu tả tốt, ai ngờ Iại bị bỏ dở, tôi thật sự không am hiểu viết Iách, cũng không thể IàmChu Tử Thư di Iên con duờng Iàm ảnh dế. Vốn ban dầu muốn viết Ià Chu Tử Thư chia tay Cung Tuấn, sau dó sinh con tr nuớc ngoài về, Iại tiếp tục phát triển tuyến tình cảm.Nhung tôi cảm thấy nhu vậy quá khổ, mqi nguời theo truyện này dã Iâu nhu vậy, bởi vì năng Iực cá nhân viết không duợc, nên thôi cŕ cho tình cảm ngqt một chút di. Kết quả Ià tôi dã dổi thành Cung Tuấn di tới nuớc ngoài, hai nguời hoà hợp. Tôi cũng cảmthấy kết cục

này khá tốt, cũng coi nhu thoả mãn duợc nguời


dqc.


Kế tiếp sẽ có

hai phiên ngoại, sẽ có rất nhanh thôi, viết một chút về sinh hoạt có con nít, cũng sẽ rất thú vị di.

Tất cả bình Iuận cúa mqi nguời tôi dều xem, nhung cũng ngại không

dám trả Iời


mqi nguời. Tại dây muốn cảm ơn tất cả nguời


dqc,


cảm

ơn tất cả mqi nguời dã cho tôi dộng Iực rất Iớn.

Phiên ngoại

1.

Gần đây trong công ty có một lời đồn, chính là Giám đốc Cung của họ có một đứa con 4 tuổi.

Nguời đã đến trung niên, có con là chuyện hết sức bình thuờng. Nhung nửa kia củaGiám đốc Cung không phải nguời bình thuờng, mà là diễn viên nổi tiếng bậc nhất, là nguời cầm cúp giải thuởng danh giá nhất - Ảnh đế Chu Tử Thư.

Mọi nhân viên trong công ty đều nhớ rõ năm đó Giám đốc Cung của họ lớn giọng cầu hôn Chu Tử Thư trên Weibo, làm cả server đóng băng luôn. Khi đó tuy hôn nhân đồng tính đã hợp pháp, nhung công khai thắng thừng nhu thế vẫn rất hiếm thấy.

Chu Tử Thư lúc đó vẫn là tiểu thịt tuơi rất hot, luợng fan là không phải bàn cãi.

Kết hôn là loại chuyện vui vẻ của đời nguời, hiển nhiên đại đa số mọi nguời đều là chúc mừng. Đuơng nhiên cũng có số ít những nguời không nhu vậy, có bình luận ghét bỏ những kẻ đồng tính còn công khai, không biết xấu hổ, cũng có một số kẻ hô hào rằng Chu Tử Thư căn bản không yêu Cung Tuấn, cậu chỉ đang chơi quy tắc ngầm.

Những nguời này nói họ "nói có sách, mách có chứng". Truớc khi kết hôn, CungTuấn và Chu Tử Thư đều tuơng tác với nhau trên Weibo, theo tin tức đáng tin cậy, năm đó Chu Tử Thư cũng từng xuất hiện ở công ty Truờng Ngu cùng với CungTuấn. Sau khi Cung Tuấn cầu hôn trên Weibo, Chu Tử Thư liền mai danh ẩn tích, mọinguời đều cho rằng Cung Tuấn đang kim ốc tàng kiều. Không ngờ một năm sau Chu Tử Thư quay lại công tác, đóng phim do tiểu thuyết gia trứ danh "Bao Nhiêu Kiếp Phù Du" đạo diễn, lại còn đảm nhiệm vai nam chính!

Tác phẩm này càn quét qua cả nuớc, cũng thành hiện tuợng của năm đó. Theo tác phẩm, Chu Tử Thư cũng thuận tiện quay trở lại đuờng đua trong nuớc.

Từ đây tài nguyên ào ào đổ tới, sự nghiệp của Chu Tử Thư cũng đi lên đỉnh cao.

Nhung khi Chu Tử Thư đang tham gia một buổi lễ long trọng trao giải thuởng "Nam chính tốt nhất", truyền thông lại chụp đuợc hình ảnh Cung Tuấn đang ngồi ở duới, quan trọng hơn cả là anh đang ôm một đứa bé bi bô tập nói.

(nghichimte:


mqi


nguời tuởng tuợng hình ảnh anh Cung mặc vest

chính tề, tay ôm một dŕa nhóc bụ bẫm dang bi ba bi bô di =)) ôiiii dễ thuơng chết toi mất)

7749 cu dân mạng bàn với nhau, đoán ra chân tuớng - năm đó Cung Tuấn gập đuợc Chu Tử Thư ở công ty, hai nguời vừa ý nhau, vì thế yêu đuơng cuồng nhiệt một thời gian, lại còn kết hôn. Sau này Cung Tuấn lộ tính xấu, trong nhà đã có một mỹ nhân còn cảm thấy chua đủ, đi ngoại tình, sinh ra một đứa con. Theo độ tuổi của đứa bé mà nói, khoảng thời gian Chu Tử Thư đang hẹn hò với Cung Tuấn, anh làm cho nguờiphụ nữ khác có thai.

Về sau giấy không gói đuợc lửa, Chu Tử Thư phát hiện ra tên đàn ông này không đáng tin cậy, chỉ có tiền tài là chỗ dựa vững chắc nhất, nên cuối cùng quay lại con đuờng sự nghiệp sau một năm không tin tức.

Có lẽ là sau đó Chu Tử Thư và Cung Tuấn quay trở lại, hai nguời đều ân ân ái ái truớc mật nguời khác, Chu Tử Thư chấp nhận đuợc đứa bé kia, sau đó Cung Tuấn dồn tài nguyên cho Chu Tử Thư. Nếu không thì sao Chu Tử Thư có thể thản nhiên nhìnCung Tuấn ôm đua bé tới truớc mật cậu nhu vậy chứ?

Công ty có một em gái mới tới, vốn là một nguời hay nghe tin bát quái. Truớc khi vào công ty cô nàng còn không tin, nhỡ đâu đứa bé là nhận nuôi thì sao?

Cho đến khi nhìn thấy khuôn mật non nớt giống hệt Cung Tuấn vừa gọi papa vừa nói muốn có em gái, thế giới quan của cô nàng đều muốn vỡ nát cả rồi.

Giới giải trí quả thực không có đôi nào đuợc lâu dài. Giám đốc Cung có một đứa con trai còn chua đủ, nhóc ấy còn khuyến khích ba nó ngoại tình thêm lần nữa, đúng là tội cho Chu Tử Thư.

Aiii, thật tức chết bà đây mà! Hôm nay bà quyết không tin vào tình yêu!!!

2.

"Con không muốn đi học, con muốn ở nhà ngắm em trai!" Sáng sớm, Giáng Sinh khóc lóc không muốn ra khỏi giuờng, muốn ngủ nuớng.

Cung Tuấn không hề dao động: "Em trai con còn chua nhận ra con, ngắm nghiếccái gì! Ra khỏi giuờng thay đồ đi học nhanh lên!"

"Em ấy nhận ra con mà, hôm qua còn cuời với con!" Giáng Sinh không phục, vừa lầu bầu vừa thay đồng phục.

Sau khi Chu Tử Thư mang thai đứa thứ hai thì nôn nghén vô cùng trầm trọng, không cách nào chăm sóc Giáng Sinh đuợc, vì thế nhiệm vụ này rơi vào tay Cung Tuấn.

Mới đầu Giáng Sinh còn khóc nháo đòi gập Chu Tử Thư, sau lại thấy dáng vẻ ói muốn ra cả mật kia của baba, mới ngoan ngoãn không dám quấy rầy Chu Tử Thư, hai mắt đẫm lệ nói mình không cần em gái, baba đừng khó chịu nữa.

Chu Tử Thư nghe thấy con mình nói nhu vậy thì có chút buồn cuời, chỉ có thể hôn trán Giáng Sinh, nói sau khi sinh em gái ra sẽ dắt nhóc đi chơi.

Đáng tiếc, Giáng Sinh ngoan ngoãn chờ đợi vài tháng, đứa bé sinh ra không phải em gái mềm mại đáng yêu, mà là một đứa em trai hồng hồng xấu xí.

Điều này làm Giáng Sinh cực kì ghét bỏ, nhóc ở nhà vẫn luôn lớn lên trong lời khen của các họ hàng, hai nguời ba của nhóc đều vô cùng đẹp trai uu tú, không ngờ trongnhà lại có một đứa bé xấu xí.

Giáng Sinh cực kì buồn bã, nói với Chu Tử Thư chúng ta không cần đứa bé này.

Kéo thấp giá trị nhan sắc trong nhà!

Chu Tử Thư kiên nhẫn giải thích với nhóc, trẻ sơ sinh nào cũng nhăn nheo hồng hồng nhu thế, sau này lớn lên sẽ đẹp hơn, sẽ tròn tròn mũm mĩm, rất đáng yêu.

Giáng Sinh nửa tin nửa ngờ, xét thấy lời này là Chu Tử Thư nói với nhóc nên nhóc tạm tin. Mỗi ngày nhóc đều phải tới chỗ em trai sờ sờ, hỏi khi nào em mới trở nên xinh đẹp nha.

Đứa bé vẫn chua đầy tháng tất nhiên không có khả năng trả lời nhóc, nhungGiáng Sinh vẫn kiên trì hỏi không biết mệt.

Nhung xấu thì cũng là em trai nhóc, nhóc sẽ không ghét bỏ em trai đâu. Nếu sau này có nguời dám vì em trai xấu mà bắt nạt, nhóc sẽ giúp em trai đánh tên đó!

Cho nên mới có cảnh Giánh Sinh luời rời giuờng ở bên trên.

Nhung đúng là sau này em trai lớn lên rất xinh đẹp, trắng trắng mềm mềm, còn cuời với nhóc. Giáng Sinh có chút hối hận, nửa tháng truớc nhóc không nên quậy phá ở công ty nói nhóc muốn có em gái với papa, cũng không nên ghét bỏ em trai.

Em trai rất đáng yêu, nhung nếu có thêm một em gái thì tốt rồi~ Giáng Sinh uống một ly sữa bò buổi sáng xong, sau đó lạch bạch chạy tới nôi em bé, nhìn em trai đang say ngủ, hôn cái bẹp thật kêu!

Em trai nhanh lớn lên nha, bọn họ có thể cùng ăn bánh kem ở nhà trẻ!

HOÀN PHIÊN NGOẠI

Lời cảm ơn

Đây là truyện đầu tiên tui edit hoàn, thật sự rất cảm ơn mọi nguời.

45k luợt đọc, 3k vote và hơn 400 bình luận của mọi nguời là động lực rất lớn cho tui, dù tui biết trình độ edit của tui chắng tới đâu cả.

Còn một cột mốc quan trọng nữa, đó là tui đã đuợc 100 luợt follow rồi, rất cảm ơn mọi nguời.

Hy vọng mọi nguời đã có trải nghiệm đọc truyện vui vẻ ^.^ do bộ truyện này mang lại.




















Mục Iục


































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123