Homesick !!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều lăng lẽ lòng tôi nổi giông bão, tôi ngột ngạt như bị ken chặt trong mớ bất động … Lo lắng cho cơn mộng mị đang mải miết lịm, khi bên cạnh luôn phát ra những âm thanh ồn ào. Tôi ghét cái cảm giác đang bao trùm này, hy vọng cuộn trào rồi lại bị nỗi sợ hãi kéo trượt xuống vực thẳm. Tôi sợ định mệnh vội vã cướp đi mọi thứ , rồi chẳng để lại dấu vết nào . . . . Tôi chỉ muốn một lần được quay về quá khứ, quay về tìm trốn bình yên nhất – Gia đình

4 năm trước

Tôi có một anh trai , hơn tôi 2 tuổi. Ba mẹ cứ đi làm suốt . Anh ấy là người thương tôi nhất. Hai anh em tôi hợp nhau lắm. Ở nhà cứ cùng nhau nấu cơm, cùng nhau dọn nhà, cùng nhau học bài, cùng xem phim, … Năm ấy tôi học lớp 7, anh học lớp 9, hai anh em cùng học chung một trường cấp II nên cùng nhau đi học luôn. Cuộc sống yên bình, mặc dù chỉ có hai anh em. Thế nhưng, một ngày kia – ngày trời đổ giông bão, anh tôi đã ra đi và để tôi lại một mình. Tôi đã gián tiếp đánh mất anh mãi mãi !

Còn nhớhôm ấy là sinh nhật tôi, khối lớp 9 được nghỉ học, anh đưa tôi đi học :

-Chiều tan học nhớ đợi anh đón , không được la cà với bạn đâu đấy , rõ chưa ?!?

-Vâng gggg, biết rồi ná :-D

Tôi vào lớp, cứ vừa đi vừa nghĩ , sao anh không nhắc gì đến sinh nhật nhỉ ???? Hay là quên mất tiêu rồi , nghĩ rồi bước vào lớp học, 5 tiết học qua nhanh, tới giờ về trời mưa lớn , mưa ồ ạt trắng xóa cả vùng trời. Tôi đứng ở mái hiên nhà để xe cho học sinh chờ anh đón, chờ mãi, chờ mãi không thấy anh Minh đâu. Tới khi tạnh mưa, tôi đi bộ về nhà, trên đường có vụ tai nạn , người ta bảo là một cậu con trai tầm 15 – 16 tuổi bị xe ô tô đâm trúng lúc mưa to do lái xe không nhìn rõ đường. Tôi giật mình khi thấy chiếc xe của anh , tôi chẳng tin nổi , tôi chạy vào đám đông nhìn anh tôi máu vấy đầy người, tôi gọi anh mãi mà anh tôi chẳng dậy, gọi mãi , rồi cứ thế tôi ngất đi.

Tỉnh dậy, tôi thấy tôi trong viện và ba tôi ở đó , nhìn mặt ba buồn buồn, tôi nhớ lại những gì đã xảy ra. Tôi chẳng tin đó là sự thật :

-Ba ơi , anh Minh đâu rồi ????

-Minh đi rồi, con ạ. Ba tôi quay mặt ra cửa sổ và nói.

-Minh đi đâu hả ba ??? Anh bảo con đợi mà !!! Anh đi chơi với mẹ hả ba ??? Con đã đợi anh mà ?? Sao anh lại bỏ đi ???? Tôi gào lên đau đớn.

Trở về nhà, mẹ tôi chưa biết chuyện , mẹ đi công tác ở Thái Lan. Tôi thấy trên bàn ăn là bánh kem , là bánh kem và quà của anh. Tôi vừa khóc vừa mở quà ra , là sợi dây chuyền có mặt là cỏ 4 lá mà tôi thích, tôi đã trách nhầm anh khi mà nghĩ anh quên sinh nhật tôi. Là thiệp với dòng chữ của anh tôi :

“ Tuệ Minh của anh !!

Happy Birth Day <3

Sinh nhật vui vẻ nhé em , anh luôn ở bên em !!!

Love u so much

Anh Nhật Minh ”

Anh Minh luôn bên tôi , anh nói thế mà , tại sao vậy , tại sao anh không giữ lời ?? Anh nói anh ở luôn ở bên tôi mà ??? Tại sao ??

Phải chăng là tại tôi ?

Vì tôi mà anh tôi phải chết . Mẹ tôi về nhà , mẹ nói thế với tôi , bà bảo rằng chính tôi là kẻ giết chết con trai bà , chính tôi …

Ít ngày sau đám tang , ba mẹ lại quay lại với công việc. Chỉ còn lại tôi với tôi một mình. Anh Minh đi rồi . Tôi được ba đưa sang Đức sống với bà cô họ sau đám tang anh Minh một vài tháng. Ba mẹ tôi lại tiếp tục với công việc của họ.

Hiện tại

Xếp những món đồ cuối cùng vào va ly , tôi quyết định trở lại Việt Nam. Chuyến bay cất cánh lúc 1 giờ sáng , tôi chuẩn bị ra sân bay , trở về nhà !! Sau 8 giờ ngồi máy bay.

Máy bay đáp xuống sân bay Nội Bài , trưa rồi. Hà Nội vẫn thế , vẫn thân thuộc lắm, cái nắng cuối thu đầu đông se lạnh. Tôi vẫy một chiếc taxi ra Văn Điển thăm mộ anh tôi , 4 năm rồi , ghé qua hàng bánh, lấy một chiếc bánh kem nhỏ vị vani . Hôm nay là sinh nhật tôi – là ngày giỗ của anh, tôi sẽ tới để ăn sinh nhật với Nhật Minh.

Tìm thấy mộ Nguyễn Nhật Minh ( 5.7.1994 – 2.11.2008), tôi cười chào anh :

-Anh Minh , em đến rồi này J Anh khỏe không , xin lỗi anh nhé , em bận quá chẳng về ăn sinh nhật với anh được – tôi cười nhạt , nước mắt cứ trực trào.

-Em khỏe lắm, bố mẹ chắc vẫn khỏe anh nhỉ ?? anh không cần phải lo cho em nữa , em lớn rồi , anh thấy không ??? Em có thể tự về thăm anh rồi này

-Lâu lắm rồi anh nhỉ , lâu rồi , em không gặp bố mẹ , không được ăn cơm gia đình , 4 năm , em nhớ nhà , nhớ mọi người , em thèm được anh nấu cho ăn, em sẽ rửa bát , em không lười nữa đâu , em hứa đấy anh ạ. Em muốn sang thăm bố mẹ , nhưng em sợ mẹ thấy em mẹ sẽ nhớ anh , em sợ anh ạ L

-Anh nói đi , em phải làm sao hả anh ???- Tôi khóc.

Thời gian trôi khắc khoải biến tôi thành kẻ cô độc , cuộc sống nơi xứ người tấp nập, tôi cố ép bản thân mình chấp nhận, thích nghi cùng với nó. Chiều qua lang thang , tôi nhớ nhà , nhớ Nhật Minh ,nhớ ba mẹ và tôimuốn về nhà , tôi muốn thử một lần quay về nhà thăm mẹ , lâu rồi tôi không có nói chuyện với mẹ dù chỉ là qua điện thoại.

-Nhật Minh , em về nhà nhé !!! Anh bảo em nên mua gì cho mẹ nào ??? Mua khăn cho mẹ nhé , mua áo sơ mi cho ba , chắc Cu Bin cũng lớn lắm rồi anh nhỉ , em chưa gặp , em sẽ mua cho cậu bé bộ siêu nhân nhé , giống an hem mình ngày xưa hay chơi, nhá nhá !!!!!!

Đông trở gió – là mùa của yêu thương , mùa của xum họp gia đình . Trở về nhà

Hạ Long12.2012

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro