Ẩm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng đông chẳng ấm, càng lại chẳng ấm nếu ta đợi chờ.
Con gà mái lạch tạch lúc cúc bới lên dăm ba con trùng đất ẩm. Sau cơn mưa, lũ mèo trông mà buồn quá! Hay là chúng đói? Ai biết được! Mà nhìn chúng làm lòng buồn não ruột! Ăn không? đồ kho ba ngày hơn - nước đặc quánh lại như lớp kẹo đường nhà bác tư đầu ngõ bán đồng giá vài bạc.... ơ kìa chúng lại ngủ! Đám lười biếng đó ngủ. Trông yên quá, khi đôi mắt nhắm nghiền lại giữa con gió qua mưa, cây cỏ xanh rì cũng thu mình lại bởi vô tình hít phải mùi lạnh mà đất rủ về ở chung. Nhìn chúng ngủ ai mà chẳng thương cho được. Chợt thấy trên hiên nhà có chút áng  vợn vợn khi ngồi bệt xuống và nghía mắt về phía chân trời xa tít xa. Mà bao giờ về nhỉ? Bao giờ về. Chờ cậu ta đi bằng con xe cũ đó lâu quá. Cậu bảo cậu đi mua gói mì chớ nào phải mua trăng cao hay mua nắng xa mà phải thật lâu. Người ta mà không về nhanh, thì tôi sẽ vờ như hờn dỗi vì cái tội tốn thì giờ cho gói mì tôm mà khả thi lắm khi hắn ta lại la cà đâu đó với con xe cũ cọt kẹt đó..... nhưng nói đến cái tiếng xe đó thì làm tôi nhớ tối hôm qua. Một đêm khó ngủ cho màn tối êm như nhung lụa. Mưa lớn như con quái thú dữ tợn hăm he nuốt cả xóm làng, giật đùng đùng mái tôn cứng phát ra âm vang như có ông thần sấm chơi trống ành ành. Lúc đấy con xe kêu lên tỉ tê khi dựng nó bên hiên nhà được trát kĩ bởi đôi tay người thợ xây. Bên trong, cậu ta lặm lụi sửa cái quạt hư hóc buổi chiều đông, là lúc mà mưa quay quắt quật gãy cái cổ của nó. Cậu ta và tôi, với len, áo đều trắng ngà  dưới ánh đèn rực bỏng theo kiểu cách của vùng sáng nêon dệt nên. "Xong chưa" - tôi hỏi gấp. Thế là cậu  điềm thản nhìn tôi với đôi mắt lóng lánh và tôi thừa biết trong đó đương nhiễu loạn một loại khao khát đê mê và thèm thuồng
Người ta thích nhớ chuyện mình ( mà đa phần là cái không nên nhớ). Cả tôi nữa... Kẻ đã uống thiếu can đảm để vượt rào luật lệ. Đồng hồ chạy trên những lời thầm thì, quá khứ và hiện tại, hiện tại và tương lai, mùi nồng cháy của chất yêu vẫn rươm đậm, mùi bàng hoàng của chiếc chia tay vẫn phong phanh. Hay là cánh tay ve vuốt, đã từng có thời cả hai như một ( vào nhiều lúc khác trên dòng đời – những con người khác hay là anh ta). Trong hư không chợt lờ mờ thoáng màu ngà ngà trắng như thứ gì đèn neon từng chiếu phủ. Quả thật, là không thể quên được, đó chẳng phải là màu của áo len sao, mùi của người sao, cả tiếng mưa trong đây rầm rì khi ngoài kia ve sầu kêu inh ỏi – mà ngoài đó có mưa đâu. Nên thế là tôi biết mình từng yêu rất nhiều, yêu rất sâu, và té rất đau. Họ luôn biết cách rời xa trong sự dịu dàng hày lừa dối. Họ nghĩ cho con đường thênh thang mà sẽ không có tôi. Buồn..... Mà linh hồn chẳng phải đã rời bỏ rồi sao, một nửa đã đi theo rồi. Theo kẻ vụng về đạp xe ring ring ngoài chợ, đâu mà lạ lùng cái người kì cục. Người ta bảo về thì hắn càng theo, thế là bâm nhau rồi "Từ đó trong tôi bừng nắng hạ". Tình yêu tài tình thật, nó xâm lăng linh hồn, tất nhiên kẻ trúng độc sẽ không bao giờ thoát khỏi. Và trái tình chẳng thiếu trên nhân thế. Ai rồi cũng là kẻ say. Tôi là kẻ say nhất. Say đến quên trời quên đất, quên tên quên họ. Nhớ mỗi cái tên mà đó hình như không phải tên mình. Giá như được trở lại hồi xưa. Ngày từng yêu thương từ đôi phía, ngày mà mưa thật lạnh nhưng có mặt trời ban đêm. Nghĩ lại giờ, tối rồi, trăng sáng, tôi co quắp như hòn bi ve mà lặng nhìn đàn cá trong lu ngủ, hay mèo con vừa theo mẹ đi săn, hay những chim chóc đang than thầm vì cây vừa ngã. Chung quy lại chỉ có cảnh buồn thỉu thiu, nếu ví đây là mùa xuân thì tôi là hoa tươi xinh nhất. Tôi sẽ là hoa của mùa xuân, phải đấy. Nếu đau lòng là mùa xuân. "Leng keng< Leng keng" Chị gió mạnh quá, thổi cả tay của tôi đến vẫy chuông xe. Trông mà ngậm ngùi quá..
"Về rồi" Réo hò lên vui mừng. Là vì sắp no bụng thôi chứ cũng chẳng phải vì điều gì khác. Mà cũng tốt, tuy về trễ nhưng mang về quạt mới, mì tươi. Thật tốt quá vì đêm nay có thể công khai đắp chung chăn mà chẳng sợ bị ghẹo là khoai khoái mùi. Thôi tranh thủ buổi nấu cơm chiều, rồi đêm nay ta dạo phố đông.Nói đến phố có đèn, lại nhớ ngày xưa ( lúc có đèn mà đêm không sáng) đấy là kkhi đêm tối ngập tràng trong thể thức, vì lòng không đủ chỗ chứa nữa nên nó tuôn ra ngoài làm con đường khắp chốn núi sông chẳng là gì ngoài hơi thở từ đêm lạnh. Lúc này, ngoài kia, người ta vẫn chen nhau chỗ đứng trong ánh sáng để xua đi điều gì đó, con người ai mà chẳng cô đơn. Họ như muốn nuốt lấy cả thảy ánh đèn đêm đông. Phớt qua mắt họ, Chẳng gì ngoài cô đơn, thật may tôi đã có riêng mình một mặt trời nhỏ cho những đêm thế này đây. Không như họ...
Đêm đấy ấm như nắng mùa hè, trở lại mái hiên nhà (giờ đây),  tôi đã muốn nuốt con trăng kìa vì nó sáng,  giờ cũng như họ thôi.Tôi và họ. Những con người rợn cô đơn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro