Hồn Ai Đã Hóa Quỷ ( Part 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông Hoài móc xong búi tóc trong cổ họng, cũng là lúc cảnh tượng ấy rơi vào mắt Huy một cách trọn vẹn. Anh kêu lên những âm thanh đầy oán trách Yến. Anh đã từng khấn vái cầu xin cô buông tha cho anh rồi? Vậy vì sao cô vẫn làm như vậy? Liệu rằng những lời Huyên nói là đúng, rằng Yến đã thực sự trở thành một con quỷ?

- Bố, bố có sao không?

Huy đến gần ông Hoài, đỡ ông dậy và vuốt lưng cho ông thoải mái. Ông Hoài lắc đầu xua tay kinh sợ nói:

- Không, bố không sao...

Ông vẫn còn đang kinh hoàng không hiểu chuyện gì xảy ra, lại thấy những bức ảnh chụp tập hồ sơ tại máy điện thoại của Huy, chiếc điện thoại ấy đang rơi dưới đất. Ông vồ lấy chiếc điện thoại rồi cầm lên đọc. Bỗng ông trợn mắt hoảng sợ nhìn Huy hỏi như quát:

- Mày đã về làng rồi có đúng không?

Huy ú ớ, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì ông Hoài đã nhoài đến túm cổ áo anh:

- Mày nói đi, có phải mày đã về làng rồi không?

Bỗng ông Hoài đang nói liền dừng lại, nửa phút sau quay sang ôm đầu, rồi gục xuống đất ngất lịm.

Choang!

Bà Ích đang bê trên tay bát tô canh, không nhìn được khiến nó trượt rớt xuống mặt sàn, vỡ nát. Qua lời đối thoại giữa hai bố con, bà đã hiểu hết mọi việc. Bà hoảng hốt, miệng méo xệch than thở:

- Trời ơi con tôi, sao số nó khổ thế hả trời. Đã tránh đi rồi mà sao cái số kiếp nó vẫn ập đến nhà tôi thế này...

Bà ngồi thụp xuống đất khóc ròng. Huy rất bất ngờ, anh chạy đến đỡ bà ngồi thẳng dậy gặng hỏi:

- Mẹ! Mẹ nói cho con biết đi, đã có chuyện gì xảy ra?

Bà chỉ sụt sùi khóc một lúc, cố nuốt nước bọt nói:

- Kể từ cái ngày mày rời làng đi, là hồn của con Yến nó hành hạ bố mẹ mày đến sống dở chết dở con ơi! Đáng lý ra mẹ phải nói cho mày biết ngay việc ấy, nhưng tại bố mày cứ gàn...

Bà thở dài bắt đầu kể về câu chuyện cũ, chuyện cái ngày hồn ma của Yến trở về tìm hai ông bà.

...

***

hon-ai-da-hoa-quy-phan-2

Năm đó, vào một đêm đông giông bão. Ông Hoài đi ra đồng thì chợt bắt gặp một người con gái áo trắng. Cô ta đứng thất thểu ở gốc cây đa đầu làng. Giữa trời mưa giông, sương mù lại hơi đậm nên ông Hoài chẳng nhìn rõ là ai.

Khi ông tới gần để muốn hỏi chuyện thì người con gái ấy đột nhiên biến mất. Ông Hoài hoảng quá nghi là ma cỏ, về kể cho bà Ích biết chuyện này thì bà chỉ chửi ông là dở hơi và nghĩ quẩn. Nhưng bà nào có biết, hồn Yến cứ bám theo ông đeo đẳng không rời từ lúc bấy. Cứ mỗi khi ông Hoài ra đồng luôn có một người con gái theo đến đầu đường. Và cứ mỗi khi ông Hoài cất tiếng gọi, cũng là lúc nó biến mất không còn chút tăm hơi.

Nó cứ đeo đẳng ông mãi như vậy. Cho đến nửa tháng sau thì cũng là lúc nó hành động.

Hôm ấy ông đi làm đồng về, trời nhá nhem tối. Bà Ích kể từ chiều đã qua nhà bác Hiền phụ giúp đám giỗ. Nên lúc ấy trong nhà không hề có người. Nhưng mà lạ thay cửa nhà vẫn mở toang.

Ông vào nhà, lại nom thấy có bóng người lui cui ngồi ở góc giường, tóc người ấy xõa ra khiến ông không nhìn rõ mặt. Người ấy chải tóc, miệng lẩm bẩm gì đó ông nghe không rõ.Ban đầu ông còn tưởng đó là bà Ích, nên yên trí ngồi xuống ghế băng, rồi đem ấm trà ra pha. Uống trà được một lúc, ông mới thoải mái cất giọng và hỏi bóng người ở góc nhà:

- Trời thì tối om om như thế này, mà sao bà không bật cái đèn điện lên cho nó sáng. Gớm chứ cứ tiếc được vài cái đồng bạc lẻ thì có được cái tích sự gì, đến khổ. Cứ bật đèn lên để muỗi nó thấy sáng nó còn bay đi hết, tôi bị muỗi nó đốt rát chân rồi đây này...

Người trong góc giường vẫn không nói gì, chỉ vuốt ve mái tóc hồi lâu. Ông Hoài thấy sự lạ, bèn đặt chén chè xuống bàn, rồi tiến đến gần cái cột nhà, tự bật bóng đèn lên nhìn cho rõ.

Vừa bật xong cái bóng đèn, ông quay lưng lại thì người ngồi góc giường đã biến đâu mất, chỉ còn lại một cái lược ngà nằm trên chiếc chiếu cói.

Ông Hoài hoảng quá, ú ớ không nói được gì. Đúng lúc có giọng bà Ích vọng từ ngoài cổng:

- Chịu cái nhà ông này, ra vào thì gắng mà khép cái cổng lại. Để mở thế này gà nó xổng khỏi vườn ra ngoài hết thì ai đi lùa?

Bà làu bàu, dắt cái xe đạp vào trong sân, rồi đóng lại cánh cổng sắt.

Khi bà vừa vào nhà, bắt gặp đôi mắt mở to đầy vẻ kinh hãi của ông Hoài đang kinh sợ nhìn về góc giường.

Liền giật mình vội hỏi:

- Trời ơi, ông bị làm sao thế kia, lại trúng gió hả?

Rồi bà hối hả sấn lại gần, nắn bóp chân tay cho ông. Ông Hoài liên tục lắc đầu, một lúc sau thì mới nói được vài câu:

- Tôi vừa mới thấy có người ngồi ở cái góc giường đằng kia kìa, rõ ràng là ngồi chải tóc, còn nói cái gì đấy. Tôi còn ngỡ là bà, ai ngờ bật đèn lên thì thoắt cái đã không thấy nó đâu...

Nghe đến đây, hai mắt bà Ích chợt đảo đến góc giường, nơi bà nhìn thấy chiếc lược ngà sờn cũ năm nào. Bà chạy đến cầm chiếc lược ấy lên rồi ngạc nhiên nói:

- Ơ, đây là cái lược ngà hồi mẹ mất để lại cho tôi mà. Trời ơi, tôi còn cứ tưởng là mất hẳn không tìm được, hóa ra là nó nằm ở đây...

Ông Hoài gấp giọng:

- Đấy, chính là cái lược ấy, khi nãy chính là cái lược mà nó chải. Giờ người thì mất, lược thì vẫn còn...

Bà Ích xua tay:

- Thôi! Lại nói vớ vẩn, rồi giống mấy cái lần mà ông nhìn thấy bóng người con gái áo trắng ở đường đồng chứ gì, lại thần hồn nát thần tính cả thôi. Giờ người ta hay có cái bệnh về đằng tâm lý, tưởng tượng ra những thứ lung tung. Để nay mai tôi đưa ông lên viện huyện khám xét thử xem, chứ không để lâu khéo hóa thần kinh chứ chẳng đùa...

Ông Hoài cố sống cố chết lắc đầu khẳng định nói:

- Không, rõ ràng là tôi tận mắt nhìn thấy mà lại, không thể nào mà lại nhầm được. Vì chính khi nãy nó chải cái lược ấy, mà giờ này cái lược còn người thì lại mất. Thế thì không thể nào là do tôi hoa mắt hay tự tưởng tượng ra được...

Bà Ích ngẩn người, rồi giơ chiếc lược đưa lên trước mặt nhìn kiểm chứng, cũng thấy lời ông Hoài nói có vẻ có lý. Không dưng cái lược này lại xuất hiện ở đây như thế được, hẳn là phải có nguyên do. Tuy vậy, bà không đồng tình cũng không khẳng định, chỉ nói:

- Cứ cho là có ma quỷ gì đó nó lẩn quẩn quanh đây. Nhưng nếu nó muốn làm gì thì đã làm rồi, chứ chẳng chỉ dọa xuông như thế. Để mai tôi qua bà cô họ hỏi thử xem, bà ấy mấy năm nay cũng lập điện thờ chúa nên khéo biết việc này đấy.

Ông Hoài thở dài phất tay nói:

- Thôi cứ tạm thế đã, rồi bà đi nấu cơm đi. Cả ngày hôm nay hì hục ngoài đồng đã được hạt cơm nào vào bụng đâu!

Bà Ích cười, trỏ tay vào rỏ xe đạp ngoài sân rồi nói:

- Tôi đi giúp đám giỗ, cũng mang về được tí thức ăn, chỉ cần hâm nóng cái chỗ ấy lên là tối nay hai vợ chồng mình cũng chẳng phải nấu gì nhiều!

Nói xong, bà đon đả chạy lại chỗ chiếc xe đạp, thoạt đầu thò tay vào cái rỏ, bỗng liền thảng thốt kêu lên:

- Rõ ràng là cái túi bóng thức ăn khi nãy tôi vẫn còn để đây cơ mà. Sao giờ lại không cánh mà bay đi đâu được nhỉ, hay là cái rỏ thủng nên rơi mất?

Bà Ích căng mắt nhìn vô cái rổ xe, rồi rõ ràng nhìn thấy là nó không hề bị thủng. Hay là có khi nào con Ki nó ngửi thấy mùi đồ ăn, rồi nhân lúc bà vào nhà đã nhảy chồm lên cái rổ, cắp mất túi thức ăn đi hay không?

Con Ki là con chó trắng bà nuôi cách đây một năm trời, Ki càng lớn càng khôn lại hiểu ý chủ. Trước nay chỉ cần bà nói một là nó hiểu hai, mà tính nó xưa nay chưa bao giờ dám ăn vụng. Nên việc ấy bà Ích nghĩ là khó xảy ra những vẫn quen miệng muốn gọi. Vì thói đời của loài động vật xưa nay dù có khôn lanh đến đâu, thì chắc hẳn cũng có lúc chúng mắc phải lỗi lầm theo bản năng của loài.

Nghĩ đoạn, bà liền chống tay vô hông quát to:

- Ki, Ki đâu?

Bà gọi to như thế, thì một lát sau liền thấy bóng con Ki lười nhác từ cạnh cái đống rơm nhổm dậy đi về phía bà. Nó còn ngáp ngủ như chưa được ngủ đã, chứng tỏ là vừa rồi nó vẫn còn đang ngủ chứ chẳng thể thức mà cắp mất túi thức ăn của bà được.

Bà Ích phân vân quá, không biết phải làm sao thì tiếng ông Hoài đã vọng ra:

- Bà tìm cái gì ở ngoài đấy, không thấy cái đĩa thức ăn đang ở trên ban thờ à? Bày biện thì rõ là đẹp như thế mà còn quên hay sao?

Ông Hoài lười nhác trỏ tay chỉ lên cái mặt ban thờ, nơi đang có cái đĩa thức ăn bày biện ngay ngắn đẹp mắt. Bà Ích ngạc nhiên quay lại nhìn.

Một lát sau nét mặt bà chợt chuyển sang tái mét rồi nói:

- Thôi chết rồi ông Hoài ơi, lời ông nói quả là không có sai đâu, nhà mình có ma nó ám rồi!

Ông Hoài giật bắn mình, người run mà tay phát lạnh. Trước nay bà Ích vẫn là người cứng miệng nhất nhà. Nhiều lần ông gặp cái bóng người kia mà bà Ích vẫn khẳng định là không có việc ma quỷ, khiến ông cũng an tâm phần nào. Ấy vậy mà giờ đây chính bà cũng đã mở miệng thừa nhận là quả thực có ma xuất hiện, thì cái bức vách niềm tin cuối cùng của ông có thể bấu víu, cũng đã bị sụp đổ.

Ông Hoài hoảng sợ nói:

- Thế thì phải làm sao đây? Từ xưa đến nay nhà mình có ăn ở thất đức với ai đâu mà ma nó theo được?

Bà Ích lắc đầu:

- Ma quỷ thì khó nói lắm, nhưng nếu nó đã theo mà ám quẻ mình thì hẳn là phải có lý do. Cái bóng người áo trắng mà ông nhìn thấy có lẽ là thật, vậy thì rất có thể từ khi ấy nó đã theo dáng ông về tận nhà. Tính từ cái lúc ông kể cho tôi nghe chuyện ấy, thì cũng đã được đến nửa tháng trời rồi. Mà ngày hôm nay nó mới hành động, vậy thì hẳn là sau này nó vẫn sẽ tiếp tục hại nhà mình, chỉ có điều là sẽ rất chậm thôi đấy!

Ông Hoài càng hoảng, nói:

- Thế bây giờ thì mình phải làm sao hả bà?

Bà Ích thoáng lau mồ hồi trên mặt, rồi bước đến gần cái ban thờ, nhìn vô cái đĩa thức ăn được bày biện đẹp mắt. Chợt bà thoáng thấy có cái mảnh giấy nhàu nát được kê ở dưới đĩa. Bà run tay nhấc cái đĩa lên, rồi cầm lấy mảnh giấy, đưa ra cái bóng đèn điện soi kĩ xem nó là thứ gì.

Cái mảnh giấy cũ nhàu nát, lại ướt nhẹp tả tơi. Trong ấy có loáng thoáng vài chữ đã phai mực, bà phải cố gắng căng mắt ra lắm thì mới đọc được dòng chữ trong ấy: "Con... dâu... hiếu kính... bố mẹ..."

Đọc được một nửa thì bà Ích liền quăng vội mảnh giấy mà ngã thụp xuống đất tái xanh mặt. Vì cái nét chữ trên mảnh giấy khi bà vừa đọc xong thì cũng trở nên nhòe đến mức tan biến trong cái lớp nước.

"Con dâu hiếu kính bố mẹ!" Những chữ này rốt cuộc là có ý gì? Từ hồi nào tới giờ bà có mỗi Huy là con trai, mà Huy thì sớm đã đi du học còn chưa có lấy vợ, vậy thì cô con dâu ấy ở đâu ra?

Bà Ích ngồi thừ một lúc lâu, ông Hoài phải cố sức lắm thì mới lay được bà ngồi thẳng dậy mà gặng hỏi:

- Trời ơi bà làm sao thế? Thế trong cái mảnh giấy ấy nó ghi cái gì mà lại khiến bà phát hoảng đến vậy?

Bà Ích xua tay thở dốc nói:

- Không xong rồi ông ơi, ma nó ám nhà mình thật rồi! Nó còn tự xưng nó là con dâu của vợ chồng mình kia kìa, nó muốn hiếu kính mình nên mới bày đĩa thức ăn như thế. Mà từ hồi nào tới giờ thằng Huy có lấy vợ đâu mà lại có con dâu nhỉ...

Nói đoạn bà phân vân, rồi chợt túm chặt tay ông Hoài rít lên:

- Hay là ông có con rơi con vãi gì ở ngoài mà giấu tôi, rồi giờ đứa con rơi của ông nó ăn ở thất đức hại chết người, nên ma nó mới về tìm vợ chồng mình mà trả thù?

Ông Hoài xua tay quát lên:

- Vớ vẩn, giải ngũ xong là tôi về quê ngay, ngày ấy chiến trường đánh nhau giữ mạng còn không xong, tòm tem với đứa nào sao được... Cái giống đàn bà như bà là chỉ hay nghĩ vớ vẩn thôi...

Ông Hoài nói đoạn liền tức giận, quay đầu ngồi xổm ở trên cái ghế đôn. Bà Hoài gạt nước mắt, rồi ngửa đầu nhìn lên chỗ ban thờ, ngẫm nghĩ một lúc mới nói:

- Được rồi, ông cứ ở nhà đi. Chuyện đã thế này thì ngay bây giờ tôi phải chạy qua nhà bà cô để hỏi cô ấy xem, chứ không thể để mãi như vậy!

Nói đoạn, bà Hoài đi ra sân, dắt cái xe đạp ra phía cổng. Mở cổng rồi phóng xe thoăn thoắt biến mất ở cuối con ngõ nhỏ...

Trong căn nhà, chỉ còn một mình ông Hoài là đang ngước nhìn lên cái ban thờ. Chính ông cũng hơi run vì cứ có cảm giác luôn có một bóng ma lẩn khuất đâu đấy quanh mình mà không nói rõ được.

Ông chẳng nhìn thấy nó, nhưng lại mường tượng nhớ lại cái bóng dáng ấy từ những lần trước đây khi ông gặp cái bóng người con gái áo trắng, rồi cũng có cảm giác như cái bóng người ấy đang nấp sau lưng mình vậy.

Con Ki lững thững đi lại ngoài sân, nó lười nhác đảo mắt khắp nơi như tìm kiếm thứ gì đó. Rồi chợt nó quay đầu đi vào trong nhà, hướng chỗ ông Hoài mà đi tới, rồi chõ mõm ngồi xổm liếm mép trước mặt ông.

Ông Hoài nom thấy thế liền quát lên:

- Gớm chửa, đến tao giờ này cũng chưa được miếng nào đây này!

Ông biết là con Ki đang đói nên đòi ăn, giờ này mọi hôm là bà Ích đã chuẩn bị xong cơm hai vợ chồng ngồi ăn. Và cũng y cái lúc ấy thì con Ki sẽ ngồi gần mâm thè lưỡi chờ vài mảnh xương vụn rơi vãi của hai ông bà. Nhưng hôm nay thì khác, chính ông Hoài lúc này cũng đang rất đói mà chẳng có thứ gì bỏ bụng. Con Ki lẽ thường cứ theo lệ là đúng giờ vào ngồi tại vị trí cũ mà chầu trực, mà bữa nay chẳng được miếng nào khiến cả ông cả nó đều cảm thấy tủi. Ông Hoài nhìn con vật đáng thương mà chỉ biết thở dài.

Ông vốn nghĩ, bà Ích khi nãy về thì sẽ nấu cho ông nồi cơm, ấy vậy mà bà lại bị cái chuyện vừa rồi dọa cho chạy sang nhà bà cô, bỏ ông ở lại nhà đói đến há miệng.

Ông Hoài ruột gan sôi cồn cào, đành phải tự động mò xuống dưới gian bếp, định bụng tự nấu lấy nồi cơm, rồi ăn chỗ thức ăn bày trên ban thờ kia. Dẫu gì thì cũng chưa biết là cái hồn ma ấy nó có ý tốt hay ý dở, nhưng cứ phải ấm bụng cái đã.

Mà khi ông vừa định mò vào cái gian bếp tối nhem, thì lại chợt thấy lửa ở trên bếp gio lập lòe. Có bóng người con gái đang lui cui dụi bếp. Bóng người ấy chợt thoáng quay qua nhìn ông, ông Hoài hơi giật mình kinh hãi. Cái gương mặt của người ấy căng phềnh, mái tóc ướt nhẹp rủ xuống, đôi mắt đen láy không có lòng trắng.

Con Ki lẽo đẽo theo ông, dường như nó cũng nhìn thấy những cảnh tượng ấy, nó chợt nhe răng gầm gừ. Tru lên những âm thanh đầy chói tai...

Bóng người ấy thoắt cái lại biến mất, ông Hoài dụi mắt như không tin nổi vào mắt mình. Ông tiến đến gần con Ki nép sát vào người nó như đang cố sức muốn nương tựa một người bảo vệ. Giờ này ngoài ông với nó ra thì trong nhà này làm gì còn ai cả.

Trong dân gian thường có một câu chuyện, chuyện kể rằng khi tổ tiên của loài chó là loài sói hoang sống chung với những thứ siêu nhiên, chúng có khả năng nhìn thấy giống loài mà quỷ và có thể xua đuổi giống loài ấy bằng tiếng tru của mình. Khi loài chó trở thành vật nuôi được con người thuần hóa, chúng đã bớt đi vẻ dữ tợn, nhưng bản năng trong chúng là không thể mất đi. Tiếng tru luôn làm ma quỷ kinh sợ, và cũng như một lời cảnh cáo của chúng dành cho chủ nhân phải cẩn thận.

Con Ki gầm gừ tru lên, rồi lại chuyển sang sủa tợn. Thoắt cái thì cái mũi của nó khịt khịt, nó quay sang một hướng khác ngay sau lưng ông Hoài rồi lại bắt đầu nhe răng. Ông Hoài hoảng quá, vì nếu như con Ki đúng thì nó chính là một thứ có thể nhìn được ma quỷ, thì việc mà nó chọn lựa vị trí để chõ mõm nhe răng lại chính là sau lưng ông, vậy thì không thể khác được chính là thứ vật kia đang ở rất gần ông chứ chẳng sai.

Ông Hoài choàng người đứng dậy hớt hải chạy ra cổng, muốn thoát khỏi cái bóng ma đang đeo bám mình. Nhưng ông chạy đến cổng để kéo cái chốt cửa cổng xuống, thì không hiểu sao cái chốt cửa cứ cứng đơ như mắc kẹt, gắng sức đến thế nào thì cũng không thể kéo ra nổi. Cái chốt cửa cứ như bị đóng đinh, sức ông khỏe thế mà lay mãi không được.

Ông Hoài toát mồ hôi hột, lại quay ngược trở lại chạy đến gần chỗ con Ki muốn nương tựa nó. Thì lại thấy con Ki đang sủa tợn chợt ngưng bặt, tiếng sủa của nó như tắc nghẹn ở cổ họng, miệng nó trào bọt mép kêu lên những âm thanh ư ử đầy thống khổ.

Bóng đêm tối sầm, ngoài sân chỉ có ít ánh đèn điện hắt héo ra đủ để ông Hoài nhìn thấy cái cảnh tượng ấy. Ông chỉ thấy con Ki dần gục xuống, nó thoi thóp trong những hơi thở cuối cùng. Rồi nó quay sang nhìn ông, với đầy vẻ van lơn như cầu xin sự giúp đỡ.

Nhưng ông Hoài chẳng thể làm gì để cứu nó, vì chính ông giờ này cũng hoảng sợ đến mức chân tay run lẩy bẩy. Ông nghĩ đến giữ mạng mình còn chưa xong thì nào đâu có thể lo cho nó được. Việc cái hồn ma này giết chết con chó của ông, chứng tỏ là nó đã chính thức thể hiện ra việc nó không có ý định gì tốt lành. Ông Hoài phân vân quá, chạy thì chẳng thể chạy được, mà có ở lại thì cũng không rõ sống chết ra sao. Đến cái bóng ma nó ở đâu thì ông cũng chẳng thể nhìn thấy, bóng đèn điện trong nhà thì lại chợt lập lòe chập chờn sau đó tắt hẳn. Ông Hoài nom thấy nơi duy nhất còn ánh sáng là ở trong căn bếp, thì liền chạy hồng hộc vào trong đấy. Ông nép sát gần cái bếp, bên cạnh cái nồi cơm đang bốc khói nghi ngút, miệng lẩm bẩm cầu cho bà Ích sớm về với ông, rồi cầu cho là cái bóng ma kia sẽ giống như mọi lần mà buông tha cho ông.

Bên cạnh ông, cái nồi cơm sôi lên ùng ục, bốc ra những thứ mùi khó chịu. Ông Hoài mở nắp nồi, rồi nom vào bên trong thì chỉ thấy một lớp mốc meo xanh đỏ ở bên trên miệng nồi, ở dưới thì vẫn đang sôi ùng ục những thứ cơm nhão nhoét.

Ông Hoài kinh tởm quá, muốn lợm giọng, vội đóng lại cái nắp nồi rồi ngồi co ro một góc bếp, miệng khấn vái mong rằng mình sẽ qua cái đận này đêm nay.

Ở giữa sân, thì xác của con Ki đã nằm xõng xoài, người nó cứng đơ như khúc gỗ. Dù nó đã chết những từ miệng nó bọt mép vẫn không ngừng trào ra bên ngoài.

Ông Hoài tỏ vẻ mệt nhọc, khoanh chân ngồi xổm, tay bắt chéo qua đầu gối, ôm chặt cái đầu gối cho đỡ sợ. Mắt ông nhắm lại đờ đẫn, ngồi cạnh bếp gio lửa cháy nóng rực mà vẫn có cảm giác rét run.

Một lúc sau, ông mở mắt lơ đãng nhìn ra ngoài sân muốn ngắm nhìn lại hình bóng con chó tội nghiệp của mình. Ông lập tức hoảng hồn kêu lên thất thanh những âm thanh sợ hãi, vì đã tự lúc nào, xác con Ki đã không cánh mà bay. Trên nền sân chỉ còn vương vãi thứ bọt mép của nó trào ra khi nãy.

Vậy con Ki đã đi đâu rồi? Không lẽ nó còn sống?

Nghĩ đoạn ông vừa mừng vừa nghi, nhưng vẫn cố gọi:

- Ki... Ki...

Nhưng đáp lại ông vẫn chỉ là cái tiếng âm thanh im lìm của màn đêm.

Ông vừa đói vừa sợ, lại vừa mệt, chỉ còn biết nép sát vào cái vách tường gắng sức nhắm mắt lại muốn chợp mắt ngủ một lát.

Khi ông vừa thiu thiu ngủ, thì lại nghe thấy thứ âm thanh sột soạt gần bếp lửa. Ông vội mở mắt, thì liền nom thấy con Ki đang sục cái mõm vào trong cái nồi cơm thiu sôi ùng ục mà tợp tợn. Cái nồi cơm thoáng cái bị con Ki liếm cho sạch bay, mặc dù cái nồi to như thế, cho dù là cơm chín ngon lành thì cũng phải ba người ăn thì mới hết, vậy mà nó lại ăn không còn chút gì.

Ông Hoài chợt mừng, vì thấy con Ki vẫn còn sống. Chỉ có điều ông lại luôn thắc mắc, là vì sao cái nồi đang sôi ùng ục lên như thế kia mà con Ki vẫn có thể chõ mõm vào ăn được, nó không sợ bị bỏng sao? Nước nồi sôi như thế thì thịt nhúng vào có mà chín tái cả ra.

Ông toan quay qua gọi tên nó, thì chợt thấy con Ki thoắt cái quay về phía ông, nó nhe răng gầm gừ tợn. Mắt nó đen láy như mắt cái hồn ma kia, răng nó nhe ra miệng vẫn không ngừng trào bọt mép đầy kinh tởm. Nó sủa tợn rồi hướng về phía ông mà càng sủa hăng.

Ông Hoài quát lên:

- Ki... ra ngoài kia, không được lại gần tao!

Nhưng những câu nói của ông dường như không có hiệu quả, con Ki vẫn tiến lại gần ông nhe răng đầy dữ tợn, rồi bất chợt nó liền chồm tới muốn táp cái mõm kinh tởm của nó vào mặt ông.

Ông Hoài chỉ kịp thét lên một thứ âm thanh hoảng sợ rồi lăn vào ngất lịm.

Tạt!

Một thứ chất lỏng mát lạnh dội lên khuôn mặt ông Hoài khiến ông nhanh chóng tỉnh lại. Ông mở mắt ra thì liền lập tức la thất thanh:

- Ki, mày điên rồi...

Ông ngơ ngác nhìn quanh, thì liền thấy bà Ích đang đứng trước mặt ông, trong tay bà đang cầm cái gáo nhỏ. Hẳn là vừa rồi chính bà đã tạt lên mặt ông một gáo nước lạnh, khiến cho ông tỉnh lại.

Ông Hoài hoàn hồn, nhìn lại thân xác mình mới thấy không mảy may xước xát gì mới cảm thấy yên tâm. Sau đó ông liền hỏi:

- Con Ki nó đâu, nãy rồi nó định giết tôi đây bà có biết không?

Bà Ích gật đầu thở dài nói:

- Phải, nếu tôi không về đúng lúc thì giờ này ông chẳng nằm trong cái áo quan rồi!

Ông Hoài hỏi:

- Thế nó đâu?

Bà Ích trỏ tay ra ngoài sân nói:

- Nó được cô Thêm với thằng Cường chôn ngoài góc vườn kia kìa. Vừa nãy thằng Cường nom thấy thế thì phải vội lấy đá ném vỡ đầu nó rồi mới cứu nổi ông đấy. Gớm thật...

Ông Hoài thở dài, rồi lại ngước ra ngoài sân thì thấy vết máu vương vãi khắp nơi, vết máu ấy hẳn là của con Ki rơi lại. Ông chỉ thương con Ki, chết đi rồi mà vẫn bị hồn ma sai khiến về hại ông. Ông lại quay sang nhìn bà Ích rồi hỏi:

- Bà có mời được cô Thêm qua không? Rồi cô có nói cái gì không?

Bà Ích ngồi xuống cái bệ cửa thở dài nói:

- Có, tôi có mời được! Khi nãy tôi qua còn chưa nói được câu nào, mà cô vừa mới nom thấy mặt tôi, thì đã tỏ kinh sợ. Còn gọi ngay thằng cháu Cường lấy xe rồi hối tôi đưa cô qua bên này. Nhìn sắc mặt cô thì còn hoảng hơn cả vợ chồng mình!

Ông Hoài cảm thấy hơi lạ, không biết bà Thêm vì sao lại có cái thái độ ấy, nhưng cũng chỉ gật đầu cho có lệ, đứng lên phủi bụi quần áo.

Lát sau, từ chỗ góc vườn, có hai người đang lùi lũi đi về phía gian bếp. Một bà già chừng bảy mươi tuổi là bà Thêm, một người thanh niên chừng mười chín tuổi là thằng Cường. Cả hai người đều là họ hàng bên đằng ngoại của bà Ích.

Bà Thêm vừa bước đến mép cửa, đã dùng giọng nạt to:

- May mà tao nhanh trí, không thì sang muộn tí nữa là thằng cháu Hoài về chầu tổ tiên rồi!

Bà Ích quay sang nhìn bà Thêm, lễ phép nói:

- Cô ơi, cô giúp cháu với, chứ giờ mà cứ thế này thì vợ chồng cháu đến chết mất thôi!

Bà Thêm chau mày rồi nói:

- Tao nói thật, vợ chồng mày là gặp quỷ rồi chứ chẳng phải là ma cỏ thông thường đâu. Vì chỉ có quỷ mới có khả năng sai khiến được linh hồn đã chết mà thôi. Khi con Ki nó chết, nó bị sai về giết thằng Hoài chứ chẳng phải tự dưng mà nó làm vậy!

Bà Ích hỏi:

- Vậy tụi con phải làm cách nào hả cô?

Bà Thêm nói:

- Con quỷ này nó khôn lanh lắm, nó vốn là ma da chết đuối ở dưới giếng. Nhưng mà vì giết quá nhiều người nên hóa thành quỷ, có khả năng đặc biệt thoát khỏi được nơi nó chết. Giờ muốn trị được nó thì khó lắm, nhưng muốn thoát không cho nó hại thì vẫn còn có cách, chỉ có điều cách này thất đức lắm vợ chồng mày có làm nổi không?

Ông Hoài liền hỏi ngay:

- Là cách gì hả cô?

Bà Thêm ngừng một lúc nghĩ ngợi, rồi mới gắng sức thở dài nói ra:

- Dùng một người khác chết đuối thay ở dưới giếng, rồi chịu chung nghiệp quỷ với nó. Trong thời gian ấy, chúng mày bỏ làng mà đi, thì may ra mới giữ được mạng sống. Con quỷ này nó liên quan đến nghiệp kiếp của thằng Huy, nếu có thằng Huy ở đây thì may ra mới giải được. Nhưng giờ nó lại không có ở đây nên chỉ còn cách ấy. Mà tao nói trước, nếu như làm cách này, thì sau này cho dù thằng Huy có trở về thì cũng không thể nào hóa được nổi nghiệp quỷ. Chúng mày chỉ còn cách vĩnh viễn rời khỏi cái làng này thôi...

Ông Hoài run giọng hỏi:

- Vậy chứ nếu không làm theo cách ấy thì hả cô?

Bà Thêm chợt trợn mắt nói:

- Vậy thì chỉ trong vòng mấy hôm là hai vợ chồng mày sẽ chết, mà nó còn kéo theo cái nghiệp tang trùng tang kéo hết cả người trong dòng họ nhà mình chết theo. Mày muốn như thế à?

Ông Hoài bà Ích rùng mình hoảng sợ không dám nghĩ đến. Bà Thêm dọa xong một chặp rồi lại dịu giọng nói:

- Cũng đâu nói là chúng mày phải giết người thế mạng, chỉ cần nghe theo lời cô thôi. Lấy một cái quần, một cái áo hoặc một vật đeo, mặc tùy thân của người chết thế thân, để cô làm lễ, rồi sau đó quẳng thứ ấy xuống cái giếng nơi con quỷ đã chết. Khi ấy chúng mày chỉ cần cuốn gói đi khỏi làng là xong...

Bà Ích không hiểu liền vội hỏi:

- Làm như thế nghĩa là sao hả cô?

Bà Thêm hơi liếc xéo nhìn bà Ích rồi nói:

- Con quỷ ấy sẽ làm việc còn lại, nó bị tao làm phép nên chỉ chú ý đến người chịu cùng nghiệp quỷ của nó mà thôi, sau khi nó giết được người ấy thì nó mới để ý đến việc khác. Nó bị phép che mắt nên trong thời gian ấy hai vợ chồng nhà mày có thể trốn được. Hiểu chưa?

Bà Ích không dám nghĩ thêm, chỉ dám bấm bấm móng tay vào thịt đến mức đau rát như để kiểm chứng mình không nghe lầm. Bà nghĩ đi nghĩ lại thì cái việc làm ấy sao mà thất đức quá, bà không làm nổi, cho dù có là không giết người, nhưng mà cũng là gián tiếp hại người. Ông Hoài thì ngồi ôm đầu suy nghĩ, rồi lại quay qua nhìn bà Thêm rồi nói:

- Thôi cô ạ, cô cứ về bên nhà trước đi, rồi để vợ chồng chúng cháu suy nghĩ xem thế nào đã!

Bà Thêm cao giọng:

- Không phải suy nghĩ gì hết, việc này là việc họ việc hàng, liên quan đến mạng sống của nhiều người, nào đâu có phải việc chúng mày quyết cho được. Thằng Cường đâu, nghe theo lời bà, từ dày mày phục ở đây, tìm người thân thiết với thằng Huy ngày trước, rồi trộm quần áo của người ấy đem qua cho bà, nghe rõ chửa?

Thằng Cường cúi đầu bối rối hỏi:

- Dạ thưa bà, tại sao lại phải tìm người thân thiết với anh Huy ạ?

Bà Thêm giải thích:

- Con quỷ này ngày trước quen thân với thằng Huy, nếu bà tính không nhầm thì là nó với thằng Huy phải có duyên nợ gì nặng lắm. Con quỷ này là con quỷ cái, nó hay ghen tuông lại lụy tình. Nên phải tìm một người thân thiết với thằng Huy, lại là đàn bà con gái đôi mươi, ít tuổi hơn thằng Huy càng tốt. Cái người ấy sẽ khiến con quỷ ghen tuông mà vật chết người ấy chịu nghiệp quỷ giống nó, bị nó sai khiến. Có như vậy thì phép của bà mới linh, mày hiểu chưa?

Thằng Cường gật đầu vâng dạ, rồi từ hôm ấy ở dịt bên nhà ông Hoài không đi. Cơm nước gì là ông bà cũng phải lo cho nó tất, cứ như ông trẻ trong nhà. Vì chính bà Thêm đã có nhời, là thằng Cường sẽ làm thay việc thất đức cho hai vợ chồng ông Hoài, cho nên hai người phải chăm cho nó như là ân nhân.

...

Nửa tháng sau.

Bà Ích rầu rầu ngồi trước nhà, mắt dõi xa xăm. Mấy đêm liền bà thức trắng không ngủ được, vì cứ mỗi khi bà đặt lưng nằm xuống chợp mắt, là lại có giọt nước tanh hôi từ đâu nhễu xuống, khi bà bàng hoàng mở mắt ra thì thấy có bóng người con gái, mở hai mắt to đen láy trợn trừng nhìn bà. Sau đó liền biến mất trước mặt bà như chưa từng có vậy.

Được mấy lần bà thử đặt lưng xuống giường để ngủ thì đều xảy ra tình trạng tương tự. Bà hãi quá, nên mấy đêm nay đều thức trắng, chỉ canh canh lúc ban ngày có chợp mắt tranh thủ được lúc nào thì hay lúc ấy.

Giờ này đang là buổi trưa, thường thì bà Ích lại chuẩn bị tranh thủ đi ngủ để hồi sức. Vì ban ngày quỷ không có xuất hiện, nó chỉ có hiện về vào ban đêm.

Mà đúng lúc bà định đứng lên từ cái chõng trước nhà, quay đầu đi vào buồng trong. Thì liền có tiếng con gái vọng đến từ cái cổng ngoài sân:

- Cô Ích, cô Ích ơi!

Bà Ích đờ đẫn, ngoái cái cổ quay đầu lại. Thì liền phát hiện ra người ấy là Huyên, người cháu gái hàng xóm cũ của bà. Năm nay Huyên mười sáu tuổi, bước vào cái tuổi dậy thì nên Huyên có nhiều thứ thay đổi so với trước đây. Cách đây bốn năm, Huyên vẫn thường lẽo đẽo bám theo Huy. Ngày ấy Huyên chỉ là một cô bé ngây thơ, nhưng giờ cô trông đã ra dáng thiếu nữ lắm. Mái tóc cô dài đen huyền, mũi dọc dừa, môi hồng đỏ xinh trông rất xinh đẹp.

Sở dĩ gọi Huyên là cô cháu gái hàng xóm cũ, là bởi vì năm ngoái cô đã chuyển khỏi căn nhà cạnh căn nhà ông Hoài, ra đầu làng, gần giếng làng Thượng, để tiện bề cho việc làm ăn của ông Phúc bố của cô.

Cô vẫn thường thi thoảng tới lui thăm bà Ích, coi bà như mẹ và luôn hỏi thăm tin tức về Huy. Dẫu rằng đã bốn năm trôi qua, nhưng cô không sao có thể quên được người anh trai ấy, cái người đã suốt ngày bao bọc cô khỏi sự chòng ghẹo của đám bạn.

Thường thì tuần nào cũng thấy Huyên lui tới một lần, khi thì có món gì ngon ngon mới nấu được là cô sẽ đem qua một phần để biếu bà Ích, khi thì sang thăm bà rồi chăm hộ bà luống rau, xào ruộng.

Nhưng kể từ hai tuần nay Huyên không sang, không biết vì lý do tại sao. Mà bà Ích vì lo nghĩ lắm chuyện không đâu, lại bị ma ám nửa tháng nay nên cũng không nghĩ được. Lúc này bà vừa nom thấy mặt Huyên thì liền mừng rỡ lắm. Bà toan chạy ra mở cổng cho Huyên vào, nhưng chợt và nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt liền chuyển sang hoảng hốt. Bà chạy đến gần sát cánh cổng, dùng giọng thì thào nói chuyện với Huyên:

- Huyên, con mau đi đi, đừng ở lại đây, nghe lời cô, cô xin con!

Bà vừa nói, vừa lấm lét nhìn vào trong nhà.

Trong nhà, có tiếng lịch kịch từ cái giường gỗ ở ngoài gian khách, có tiếng thằng Cường ngáp dài, rồi có tiếng dép loẹt quẹt chạm xuống nền đất. Tiếng bước chân, tiếng dép lê càng vang dần ra phía cửa nhà.

Bà Ích hoảng lắm, bà cố gắng đẩy Huyên đi rồi nói với vẻ khẩn thiết:

- Cô xin con, con đi đi, hôm nào cô sẽ qua nhà tìm con, đừng ở đây lúc này, nghe lời cô đi con...

Huyên không hiểu, cô cứ ngơ ngác vì sự xua đuổi của bà Ích. Rồi chợt cô đăm mặt lại suy nghĩ, cô kiên quyết gạt tay bà Ích ra rồi nói:

- Không, con không đi. Cô có chuyện gì giấu con phải không, cô có chuyện gì thì cô phải nói cho con biết, cô không được giấu con. Kể từ ngày anh Huy đi, cô chú già cả không ai chăm sóc. Con nợ anh Huy nhiều, nên phải trả, con có nghĩa vụ phải lo cho cô chú. Cô chú không được giấu con đâu...

Huyên nói xong liền túm lấy tay bà Ích, gạt tay bà ra rồi tự mở then cửa cổng đi vào sân. Bà Ích rơm rớm nước mắt, khóc tu tu van nài Huyên:

- Huyên ơi cô xin con, cô coi mày như con cái trong nhà nên mới nói vậy. Mày mà có mệnh hệ gì thì sau này cô chú biết nói thế nào với thằng Huy đây hả con?

Huyên nở nụ cười tươi rói, cô nói:

- Đấy nhé, cô chú nhận con làm con rồi đấy, chỉ chờ anh Huy nữa thôi. Anh Huy về rồi cô chú cho con làm con dâu của cô chú nhé!

Bà Ích gật đầu, nằng nặc nói:

- Con muốn gì cũng được nghe Huyên, chỉ cần con nghe cô, về ngay đi, đừng chần chừ thêm phút nào ở đây nữa...

Bà Ích vừa nói vừa khóc, Huyên lại càng lắc đầu:

- Không được, cô càng nói thế thì con càng thấy chuyện này không đơn giản. Cô chú gặp chuyện khó thì con phải giúp, con là con dâu của cô chú mà...

Huyên tinh nghịch nháy mắt, cô e hèm vài cái thật đáng yêu, rồi dựa theo cái ánh mắt hoảng loạn của bà Ích. Tìm ra cái hướng mà bà không muốn cô đi tới nhất, chính là gian khách.

Tiếng thuốc lào rít long sòng sọc vang lên ở trong nhà, có thứ âm thanh hát ngân nga tởm lợm giọng đàn ông, giọng của thằng Cường.

Thằng Cường nghe tiếng nhí nhéo bên ngoài, cũng hiếu kỳ lắm, nhưng vẫn thèm hơi thuốc lào nên phải rít xong một bi thì mới tính ra dòm.

Khi nó đang rít thuốc lào, chợt thấy Huyên bước vào.

Thằng Cường mở to hai mắt tròn xoe, nó nhìn thấy một cô cái xinh đẹp, chắc kém tuổi nó. Nên cũng chỉ gật gù hỏi dò:

- Cô là?

Huyên toan tự giới thiệu, thì bà Ích đã hồng hộc chạy từ sân vô trong nhà, sau đó giới thiệu thay cho Huyên, bà nói:

- Ôi nó là đứa cháu hàng xóm ấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#horror