Chương 13: Rất ái muội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn nhà của Chu Cẩn Vũ ở Thượng Lâm Uyển là một biệt thực độc lập, chờ sau khi chiếc xe đã tiến vào ga ra, Chu Cẩn Vũ cho phép người tài xế trở về, còn anh tự mình bế Hạ Chân Ngọc đi vào nhà, anh đặt cô nằm trên giường trong phòng ngủ chính ở tầng hai, rồi lại giúp cô cởi giầy.

Chu Cẩn Vũ suy nghĩ một chút, có lẽ cởi quần áo của cô ra sẽ giúp cô ngủ tương đối thoải mái hơn, vì thế anh lại nâng cô ngồi dậy, anh cũng ngồi lên giường bắt đầu cởi bỏ khuy áo của cô, sau đó quần áo trên người Hạ Chân Ngọc đã được giảm bớt, da thịt trắng như tuyết cũng dần dần được lộ ra, cho đến khi trên người cô chỉ còn có nội y, nhưng mà bàn tay của Chu Cẩn Vũ vẫn còn đang lưu luyến trên người Hạ Chân Ngọc.

Chu Cẩn Vũ cúi người xuống, không ngừng hôn lên khuôn mặt và hai má của Hạ Chân Ngọc, cuối cùng dừng lại ở đôi môi đỏ mọng ướt át của cô không chịu rời đi. Thật ra anh cũng không định lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, nhưng mà anh có chút không kìm lòng được liền hôn lên môi cô, anh nhẹ nhàng nâng hàm dưới của cô lên, làm cho đôi môi cô khẽ mở ra, để cho nụ hôn của anh càng thêm sâu.

Nhẹ nhàng đụng chạm vào cái lưỡi thơm tho của Hạ Chân Ngọc, Chu Cẩn Vũ liền say sưa hôn cô, hôn đến tập trung tinh thần, hoàn toàn không chú ý tới Hạ Chân Ngọc đang nhăn mặt, lông mày càng nhíu chặt. Hạ Chân Ngọc cảm thấy bản thân mình hô hấp dị thường khó khăn, thân thể cô giống như đang bay trên trời cao bất cứ lúc nào cũng có thể té xuống, hai tay lại không nắm được vào cái gì để có thể ổn định bản thân mình, cảm giác buồn nôn luôn luôn tồn tại, cô nghe nói sau khi uống rượu xong mà lại bị nôn ra là cực kỳ tổn hại đến sức khỏe, cô đã nhịn hồi lâu nhưng thật sự là không nhịn được, cô ra sức đẩy vật gì đó đang đè ở trên người mình ra, sau đó trực tiếp ói ra.

Chu Cẩn Vũ cố nén cảm giác cũng muốn nôn của mình, trước tiên đem Hạ Chân Ngọc ôm vào toilet, sau đó nhắm mắt lại một tay lấy chiếc khăn trải giường ở trên giường xuống, còn có chăn đệm và cả quần áo của Hạ Chân Ngọc, anh tùy tiện cuốn lấy tất cả vào cùng một chỗ rồi trực tiếp ném ra hành lang ở ngoài cửa.

Sau đó anh cũng đem áo khoác của mình cởi ra, trở lại toilet anh dự định bắt đầu giúp Hạ Chân Ngọc tắm rửa sạch sẽ, kết quả khi anh đi vào thì thấy Hạ Chân Ngọc đã tự mình rửa mặt sạch sẽ ngồi đàng hoàng ở trên bồn cầu.

"Chu thị trưởng, tại sao tôi lại ở chỗ này, quần áo của tôi đâu rồi?" Hạ Chân Ngọc nhìn Chu Cẩn Vũ hỏi.

Chu Cẩn Vũ có chút lúng túng, anh không hề nghĩ tới Hạ Chân Ngọc lại đột nhiên thoáng cái liền tỉnh táo, anh cũng không biết làm như thế nào để giải thích hành vi của mình, vì thế chỉ có thể nói: "Trước tiên em đợi ở đây một lát, tôi đi lấy cho em bộ quần áo". Sau đó anh tìm bộ đồ ngủ của mình đưa cho Hạ Chân Ngọc.

Hạ Chân Ngọc nhận lấy bộ đồ ngủ rồi mặc vào, bộ đồ ngủ của Chu Cẩn Vũ rộng thùng thình, cô mặc vào thì dài đến tận đầu gối. Sau đó, Hạ Chân Ngọc vẻ mặt thật nghiêm túc suy nghĩ, cô nói: "Chu thị trưởng, cảm ơn anh. Ừm, đêm nay tất cả mọi người đều vô cùng cao hứng, thời gian không còn sớm, tôi cáo từ trước, mọi người cứ từ từ uống."

Nói xong cô từ trên bồn cầu đứng dậy bước nhanh ra khỏi toilet, Chu Cẩn Vũ thật sự không hiểu được những hành động đang diễn ra của Hạ Chân Ngọc, nhưng mà anh cũng không thể để cho cô nửa đêm mặc áo ngủ đi ra cửa chính, vì thế anh liền đi theo phía sau Hạ Chân Ngọc, nhìn xem cô muốn làm cái gì.

Hạ Chân Ngọc tìm ở trong phòng ngủ hồi lâu, giống như không tìm được thứ gì đó mà mình muốn, cô đi ra khỏi phòng ngủ trực tiếp đi xuống cầu thang, rồi lại ở trong phòng khách của tầng một tìm kiếm. Chu Cẩn Vũ nhìn thấy Hạ Chân Ngọc cuối cùng cũng tìm được chiếc túi của cô ở trên ghế sô pha, sau đó cô nghiêng nghiêng khoác chiếc túi ở trên vai, đi vòng qua anh rồi lại lên trên tầng hai, trở lại phòng ngủ, đem chiếc túi ném lên trên ghế sô pha nhỏ, lại trực tiếp bò lên giường nói một câu: "Lý Nguy, hôm nay em uống nhiều quá, mời vừa rồi còn ói nữa, hiện tại đầu em thật sự choáng váng, anh đừng nói chuyện gì với em, để ngày mai hãy nói." Sau đó cô liền nhắm mắt lại hô hấp vững vàng ngủ thiếp đi. (Tang Du: Bó tay với chị luôn rồi)

Chu Cẩn Vũ kìm nén hồi lâu, cuối cùng bật cười ha hả. Hạ Chân Ngọc thật giống một chú hề, chỉ uống rượu say thôi mà cũng có thể làm cho anh cảm thấy vui vẻ như thế, anh cười được một lúc mới dừng lại, nhưng mà bên miệng vẫn còn lộ ra ý cười, anh đến bên giường ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Hạ Chân Ngọc trong chốc lát, sau đó anh tìm một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô, rồi anh lại đi đến phòng khách.

Lúc rời đi Chu Cẩn Vũ đã suy nghĩ thật cẩn thận, thật ra chỉ cần có thể làm cho Hạ Chân Ngọc cam tâm tình nguyện, thì anh vô cùng nguyện ý cùng cô trở thành tình nhân. Chuyện này chỉ cần Hạ Chân Ngọc thông suốt, thật ra chuyện này vừa không ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của cô, vừa có thể làm cho cô thuận buồm xuôi gió ở phương diện công việc, như vậy vấn đề hiện tại chính là làm cho Hạ Chân Ngọc gật đầu mà thôi.

Hạ Chân Ngọc ngồi ở trên giường nhìn thấy Chu Cẩn Vũ chỉ mặc một chiếc quần ngủ đang đi tới, cô hận chính mình đã ngàn ngàn vạn vạn đề phòng vậy mà ngày hôm qua lại quá sơ suất, vốn định có nhiều người ở đó như vậy, còn có cả lãnh đạo đơn vị mình, thì coi như cô có uống say thì họ cũng có thể đưa cô về nhà hoặc là gọi điện thoại cho Lý Nguy chẳng hạn, không nghĩ tới bọn họ lại trực tiếp đem cô ném cho Chu Cẩn Vũ.

Cũng may Chu Cẩn Vũ có thể xem như là một người quân tử, không có làm gì đối với cô. Chẳng quan tâm thưởng thức dáng người thon dài cao ráo rắn rỏi của anh, Hạ Chân Ngọc bình tĩnh nói: "Quần áo của tôi đâu?"

Chu Cẩn Vũ đến gần ngồi ở bên giường nhìn Hạ Chân Ngọc nở nụ cười xấu xa: "Sao em không hỏi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"

Hạ Chân Ngọc tức giận liếc nhìn anh một cái: "Anh cho là tôi không biết điều gì, ngay cả bản thân mình xảy ra sự việc gì cũng không biết?"

Chu Cẩn Vũ tâm tình rất tốt liền trêu đùa cô: "Em đã say đến bất tỉnh nhân sự, làm sao có thể biết được không phát sinh chuyện gì, có lẽ là đã xảy ra rồi nhưng chỉ có điều sau khi sự việc xảy ra anh đã dọp dẹp sạch sẽ mà thôi."

Hạ Chân Ngọc khinh miệt nở nụ cười: "Tùy anh nghĩ như thế nào cũng được, tự bản thân tôi hiểu rõ là được rồi, phát sinh chuyện gì hay không trong lòng của anh và tôi đều biết rõ ràng."

Chu Cẩn Vũ không ngờ rằng Hạ Chân Ngọc lại có thể bình tĩnh và không nghi ngờ như thế, thật đúng là có chút không hiểu được, phần tự tin này của cô là từ đâu đến.

Hạ Chân Ngọc nghĩ rằng nếu cô không phải là lần đầu tiên, thì có lẽ Chu Cẩn Vũ còn có thể hù dọa cô một chút, nhưng mà cho đến bây giờ cô còn chưa có cùng người đàn ông trải qua hành vi thân mật chân chính, vì vậy đối với việc Chu Cẩn Vũ rốt cuộc đã làm gì hay chưa cô đương nhiên rất rõ ràng.

Chu Cẩn Vũ lúc này mới cười nói: "Ngày hôm qua em nôn ra trên giường, tất cả quần áo đều bị bẩn, buổi sáng anh bảo người ta đưa quần áo đến cửa hàng giặt rồi, vốn định đi mua cho em quần áo mới, nhưng mà nghĩ đến khi em về nhà có lẽ sẽ gặp khó khăn khi giải thích với mọi người, cho nên anh không mua, trước tiên em mặc tạm đồ ngủ của anh đi, bữa sáng đã được chuẩn bị xong, em đi rửa mặt rồi xuống dưới lầu ăn sáng." Nói xong anh đưa tay vuôt vuốt mái tóc có chút lộn xộn của Hạ Chân Ngọc, sau đó liền đi ra khỏi phòng ngủ.

Hạ Chân Ngọc không tâm tình để ý tới động tác nhỏ này của anh, hiện tại điều cô lo lắng nhất chính là làm thể nào để giải thích với Lý Nguy việc cả đêm qua cô không có trở về nhà. Sau khi mặc áo ngủ vào, cô nhìn thấy chiếc túi cửa mình đang ở trên ghế sô pha, cô vội lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy có đến 16 cuộc gọi nhỡ cùng 8 tin nhắn.

Đa số các cuộc gọi nhỡ đều là của Lý Nguy, còn có mấy cuộc là của chị Vương gọi tới, cô lại bắt đầu xem tin nhắn, ngoài tin nhắn của Lý Nguy ra còn có tin nhắn của chị Vương, nội dung tin nhắn của Lý Nguy đều là bảo cô gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho anh ta, hỏi cô khi nào thì trở về, giọng điệu càng ngày càng sốt ruột.

Lại nhìn đến tin nhắn của chị Vương, kết quả là đại khái ý tứ của chị Vương chính là tối hôm qua Lý Nguy không tìm thấy cô liền gọi điện thoại cho chị Vương, chị Vương sợ sẽ có sự hiểu lầm gì đó nên đã nói khi bữa ăn còn chưa có kết thúc, mọi người đều đã uống không ít, Hạ Chân Ngọc đã bị say, có lẽ chị ấy sẽ ở lại khách sạn cùng cô, ngày mai trực tiếp đi làm.

Sau đó chị Vương tỷ lại gửi thêm một tin nhắn, nói là sợ bị lộ ra, chị ấy còn nói Quách chủ nhiệm cũng gọi điện thoại cho chị ấy hỏi cô đi đâu, ông ta còn nói chuyện Lý Nguy cũng gọi điện cho ông ta tìm Hạ Chân Ngọc, kết quả Quách chủ nhiệm nói bản thân ông ta cũng uống nhiều, nhưng cam đoan rằng chắc chắn Hạ Chân Ngọc không có chuyện gì, nếu Lý Nguy cũng gọi điện thoại cho chị Vương, thì ông ta sẽ cùng chị Vương đưa ra lí do thoái thác giống nhau.

Tin nhắn cuối cung là của Quách chủ nhiệm, ông ta nói với Hạ Chân Ngọc là hôm nay cô có thể nghỉ ngơi không cần phải đi làm.

Hạ Chân Ngọc xem xong liền biết rằng cho dù cô và Chu Cẩn Vũ thật sự không phát sinh quan hệ gì, nhưng mà trong mắt người khác đặc biệt là trong mắt Quách chủ nhiệm cũng đã rất mờ ám rồi.

Trước tiên cô gọi điện thoại cho chị Vương, rất nhanh liền có người nghe máy: "Chân Ngọc à, hôm qua em đi đâu vậy? Lý Nguy nhà em gọi điện thoại cho chị, chị cũng không biết nói như thế nào, chỉ có thể bịa chuyện để nói dối như vậy, cũng may có Quách chủ nhiệm phối hợp giúp đỡ nếu không thì đã không thể trôi qua rồi."

Hạ Chân Ngọc thở dài vẫn là nói thật với chị Vương: "Chị Vương, hiện tại em hoàn toàn không thể nói rõ ràng mọi chuyện, tối hôm qua em uống rượu say, vốn là em cho rằng Quách chủ nhiệm sẽ đưa em về nhà, không ngờ rằng cuối cùng lại là Chu Cẩn Vũ đưa em đi."

"Hả? Em nói là Chu thị trưởng đưa em đi, nhưng em cũng không có về nhà mà?" Chị Vương rất giật mình, tuy rằng hôm qua nhìn ra là người đó có ý đồ, có nhưng mà không thể ngờ rằng sẽ lại ra tay nhanh như vậy.

"Anh ta không đưa em về nhà, có lẽ là không biết địa chỉ nhà em, cũng không thể gọi điện thoại cho Lý Nguy, em cũng không biết tại sao lại ở nhà anh ta, nhưng mà cũng chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì, chị Vương, người khác thế nào em không quản được, nhưng chị hãy tin tưởng em." Hạ Chân Ngọc cảm thấy cũng chỉ có thể cùng chị Vương giải thích một hai câu mà thôi.

"Haizz, Chân Ngọc, chị nghe giọng nói của em cũng biết là không có chuyện gì xảy ra, có thể là em không biết ——, thôi quên đi không nói nữa, chị Vương chỉ có thể nói với em là mặc kệ có chuyện gì xảy ra chỉ cần em có thể giữ vững bản thân mình, cho dù người khác lại sẽ thế nào đi chăng nữa cũng không thể ép buộc em, em hiểu chưa?"

"Em hiểu, chị Vương, về sau em nhất định sẽ đề cao cảnh giác, hơn nữa Quách chủ nhiệm còn thật sự đồng ý giúp đỡ."

Chị Vương vừa nghe những lời của Hạ Chân Ngọc thì biết là cô hoàn toàn không có ý thức được tình huống chân chính của sự việc, phòng người thì phải chú ý phòng bị vào trọng điểm, chỉ đề phòng mỗi mình Chu Cẩn Vũ thì có ích lợi gì, Quách chủ nhiệm và những người bên cạnh Chu Cẩn Vũ mới càng cần phải đề phòng, tốt xấu gì thì thân phận và địa vị của Chu Cẩn Vũ cũng rất cao, làm việc sẽ không vượt quá thân phận, nhưng mà những người đó bởi vì lấy lòng Chu Cẩn Vũ mà bất cứ thủ đoạn gì cũng có thể sử dụng.

Bất quá bản thân chị ấy cũng không có khả năng nói thêm cái gì nữa, dù sao thì chị cũng không có khả năng vì Hạ Chân Ngọc mà đắc tội với lãnh đạo, chỉ có thể cố gắng nói đến thế mà thôi.

Ngắt điện thoại, Hạ Chân Ngọc lại gọi tới cho Lý Nguy, giọng nói của Lý Nguy có chút trách móc: "Chân Ngọc, cho dù em không thể về nhà thì trước tiên em cũng phải gọi điện thoại nói với anh một tiếng chứ, em có biết hôm qua anh phải gọi bao nhiêu cuộc điện thoại để tìm em không, gọi điện thì em không nghe máy, may mà anh có số điện thoại của chị Vương, nếu không anh đã phải đi báo cảnh sát rồi."

"Lý Nguy, em xin lỗi, thật sự là em không đúng, nhất định lần sau em sẽ không như thế nữa." Hạ Chân Ngọc cảm thấy hổ thẹn nên liên tục giải thích.

Lý Nguy nghe xong lời nói của cô thì giọng nói cũng dịu đi: "Thôi được rồi, lần sau em chú ý là được. Hôm qua chị Vương còn bảo anh gọi điện thoại cho Quách chủ nhiệm của em hỏi xem thế nào, anh sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đối với em nên không có gọi, hôm nay em còn phải đi làm sao?"

Hạ Chân Ngọc chỉ có thể nói dối : "Đúng vậy, lát nữa em và chị Vương còn có cả mấy người đồng nghiệp nữa sẽ cùng nhau đi đến cơ quan, có lẽ đêm nay em sẽ được về nhà sớm."

"Được rồi, em nhất định phải ăn sáng nhé, nếu không dạ dày của em sẽ không chịu nổi đâu." Lý Nguy lại dặn dò vài câu rồi mới ngắt điện thoại.

Đứng ở trong phòng trong chốc lát, Hạ Chân Ngọc mới mở cửa đi xuống dưới lầu, khi cô tìm được phòng ăn thì đã thấy trên bàn bày biện món cháo còn có một đồ ăn nhẹ, lúc này Chu Cẩn Vũ lại bưng một mâm bánh bao đặt ở trên bàn nói: "Đã gọi điện thoại về nhà rồi à? Nhanh chóng ngồi xuống ăn điểm tâm đi, đều là vừa làm xong đó, so với đồ ăn mua ở bên ngoài mua thì tốt hơn rất nhiều."

Hạ Chân Ngọc cũng không có nói thêm nữa trực tiếp ngồi xuống và bắt đầu ăn sáng, cô thật sự đói bụng, lại có chút tò mò: "Tất cả đều là do anh làm?"

"Đương nhiên không phải, chỗ này của anh không có người giúp việc chuyên biệt, chỉ có một bác gái sớm tối đến hai lần để quét dọn vệ sinh cùng nấu cơm, nhưng bình thường cũng không cần phải nấu cơm, vì anh không có thường xuyên ăn cơm ở nhà." Chu Cẩn Vũ cũng ăn một chút, nhìn Hạ Chân Ngọc ngồi ở đối diện anh, hai người cùng nhau ăn bữa sáng trong lòng anh cảm thấy vô cùng sung sướng, anh thầm nghĩ nếu hai người trở thành tình nhân, có thể thường xuyên ở chung như vậy thì thật tốt biết bao, đồng thời cũng càng thêm khẳng định ý nghĩ tối hôm qua của mình.

Ăn xong bữa sáng, bởi vì Chu Cẩn Vũ sợ Hạ Chân Ngọc không được tự nhiên đã bảo bác gái làm xong cơm thì đi về, cho nên Chu đại thị trưởng phá lệ đứng dậy đeo tạp dề thu dọn bàn ăn, rồi sau đó rửa bát đũa, xoong nồi ở trong bồn.

Hạ Chân Ngọc căn bản không muốn giúp anh, dù sao cũng không phải là cô tự mình muốn đến làm khách, huống hồ nhìn thấy một mặt khi ở nhà của Chu Cẩn Vũ như vậy cũng quả thật là rất buồn cười, vì thế ngồi ở một bên cười tủm tỉm nhìn Chu Cẩn Vũ làm việc nhà.

Nhìn thoáng qua vẻ mặt hơi hả hê của Hạ Chân Ngọc, Chu Cẩn Vũ ôn nhu cười nói: "Quần áo của em chắc là giữa trưa có thể đưa tới, một lát nữa anh phải đi tới Tòa thị chính, đến lúc đó em tự mở cửa cho người ở cửa hàng giặt quần áo nhé, điện thoại vô tuyến ở giữa, em ấn nút bên phải rồi xoay xoay là cửa mở, hôm nay anh sẽ về sớm sau đó đưa em về nhà."

"Không cần đâu, khi quần áo được đưa tới tôi sẽ tự mình đi về, anh không cần phải về sớm để đưa tôi về nhà." Hạ Chân Ngọc vội vàng cự tuyệt.

"Nơi này là Thượng Lâm Uyển, em xác nhận em có thể tự mình đi về?" Chu Cẩn Vũ hơi nhíu mày.

Hạ Chân Ngọc vừa nghe xong liền không phản đối nữa, khu biệt thự Thượng Lâm Uyển nổi danh toàn thành phố, đây là khu nhà cấp cao ở ngoại ô thành phố, cô có thể tự mình đi ra khu công viên cũng không có chỗ để bắt xe taxi, lại càng không nói đến tuyến đường giao thông công cộng gì đó, Chu Cẩn Vũ này mỗi ngày đều phải đi làm mà lại có thể ở xa như vậy, không thấy mệt chết sao.

Thấy Hạ Chân Ngọc không nói lời nào, Chu Cẩn Vũ âm thầm cười cười, đương nhiên bình thường anh cũng không ở nơi này, chỉ là do tối hôm qua nhất thời nảy ra ý định này thôi. Sau khi rửa bát xong anh quay trở về phòng thay đổi quần áo, lại nói với Hạ Chân Ngọc đến phòng giải trí có các thiết bị để vui chơi giải trí, để cho cô tùy ý giết thời gian, còn anh thì tự mình lái xe đi làm.

Hạ Chân Ngọc ngồi ở trên ghế sô pha xem tivi, trong lòng lại suy nghĩ làm mà cô và Chu Cẩn Vũ ở chung trở nên tự nhiên như vậy, cô còn nhớ rõ trước kia khi nhìn thấy Chu Cẩn Vũ cô còn khẩn trương và thận trọng, mà hiện tại lại hoàn toàn không có khái niệm về cấp bậc trên dưới gì cả, còn có thể to tiếng đối với anh, ngẫm lại chuyện này thật đúng là không tưởng tượng nổi.

Rất nhanh đến 12 giờ quả nhiên người ở cửa hàng giặt quần áo đã đưa quần áo tới, Hạ Chân Ngọc thay đổi quần áo rồi tiếp tục xem tivi, chỉ chốc lát sau liền buồn ngủ, cuối cùng dứt khoát lấy chiếc áo ngủ rộng rãi của Chu Cẩn Vũ đắp lên trên người, cô nằm ở trên ghế sô pha thoải mái ngủ thiếp đi.

Buổi chiều hơn 3h Chu Cẩn Vũ đã trở lại, anh thấy Hạ Chân Ngọc đang ngủ say liền nhẹ nhàng bước đến bên cạnh ghế sô pha và ngồi xuống, vẫn là nhịn không được sờ sờ khuôn mặt của Hạ Chân Ngọc, lại nghiêng người cúi xuống hôn cô, sợ Hạ Chân Ngọc tỉnh giấc anh lại đứng dậy đem mấy đồ vật anh mới mang về đặt ở trên bàn trà.

Hạ Chân Ngọc nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra, nhìn thấy Chu Cẩn Vũ đang bận bịu ở bên kia bàn trà, cô vội vàng đứng dậy sửa sang lại quần áo, Chu Cẩn Vũ quay đầu cười với cô: "Lúc này đúng là nên tỉnh ngủ đi thôi, mau tới đây, khẳng định là em chưa có ăn cơm trưa đúng không, anh có mang theo một chút đồ ăn về đây này."

Hạ Chân Ngọc đi qua nhìn nhìn, thấy những chiếc hộp được đóng gói vô cùng đẹp đẽ, vừa thấy liền biết là đồ ăn của khách sạn lớn, nhưng cô thầm nghĩ muốn nhanh chóng về nhà, không muốn ở trong này trì hoãn thêm nữa, không ngờ rằng Chu Cẩn Vũ còn nói: "Anh cũng chưa có ăn bữa trưa, em hãy coi như là chiếu cố anh một chút đi."

Không có cách nào khác Hạ Chân Ngọc đành phải ở lại cùng Chu Cẩn Vũ ăn bữa cơm sớm không phải sớm, mà muộn không phải muộn này, xe là của người ta, người ta muốn ăn cơm, thì mình còn có thể làm thế nào.

Rốt cục ở trên đường về nhà, Hạ Chân Ngọc hơi chút thở phào nhẹ nhõm, trên đường đi, Chu Cẩn Vũ không ngừng tìm đề tài nói chuyện phiếm cùng Hạ Chân Ngọc, nhưng cô không quan tâm và cũng không cởi mở, khi còn cách nhà cô khoảng hai con phố, Hạ Chân Ngọc bảo Chu Cẩn Vũ dừng xe, Chu Cẩn Vũ không nghe lời của cô, anh nói: "Để tránh nghi ngờ em cũng không phải xuống xe xa như vậy đâu, em xuống xe ở đây, ít nhất còn phải đi bộ hơn hai mươi phút, anh biết suy nghĩ của em, được rồi em yên tâm, anh sẽ không gây phiền phức cho em đâu."

Cuối cùng Chu Cẩn Vũ dừng xe trong một ngõ nhỏ kín đáo ngay gần nhà Hạ Chân Ngọc. Hạ Chân Ngọc xuống xe, sau khi đóng cửa xe liền đứng trước mặt Chu Cẩn Vũ nói: "Chu thị trưởng, xin ngài dừng ở đây đi, xem như là tôi cầu xin ngài ." Nói xong cô hơi hơi cúi người lễ độ chào anh liền đem cửa xe đóng lại cũng không hề quay đầu lại.

Ngồi ở trong xe Chu Cẩn Vũ liền hút điếu thuốc, rồi phun ra những đám khói không biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì, khi điếu thuốc còn hơn phân nửa anh liền dập tắt, rồi lấy di động ra bấm số điện thoại, sau đó giọng điệu dị thường lạnh nhạt nói: "Tôi là Chu Cẩn Vũ, bắt đầu từ tuần tới, tôi muốn bộ phận lễ tân một tuần ít nhất hai lần đến báo cáo hệ thống công tác về số liệu cho tôi, nếu Quách Hoài không thể tới thì có thể bảo trợ lý của ông ta tới!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật ra nick name trần trụi này được mọi người gọi khi chơi game Võng du, cũng có người gọi tôi là chị Quang, chỉ là trong trò chơi cũng thường xuyên có người chửi mắng lẫn nhau các câu linh tinh như "chết đi" "khỏa thân" ... khi đánh quái ra vật gì đó, vì thế câu trần trụi làm tôi xấu hổ mất một thời gian. Nhưng mà, sau đó cũng thành thói quen, bạn bè trong trò chơi cũng gọi quen như thế, cho nên khi viết văn vẫn tự mình gọi là "Trần trụi". PS: vì để có thể đạt tới hiệu quả, để cho chương và tiết lại không bị khóa, vắt hết óc suy nghĩ muốn hay thế từ, ví dụ như "Ngậm lại" thay đổi thành "Đụng chạm", mềm như bún , về sau thịt văn có thể viết như thế nào a!








Chương 14: Nổi lên xung đột (1)

Hạ Chân Ngọc về đến nhà nhìn thấy thời gian vẫn còn sớm liền quét dọn sạch sẽ căn nhà một lượt, khi cô dọn dẹp sắp xong thì Lý Nguy đã trở về, Lý Nguy cầm lấy chiếc khăn lau trong tay Hạ Chân Ngọc, giúp cô lau kệ tivi, lại còn cười hì hì.

Hạ Chân Ngọc trừng mắt nói: "Anh cười cái gì mà cười?"

"Là do anh cảm thấy vui vẻ mà, về nhà có thể nhìn thấy vợ mình đang ở nhà cảm giác thật là tốt, bình thường đều là anh ở nhà chờ em."

Hạ Chân Ngọc cũng cười: "Anh đây là người chồng đang oán trách nơi khuê phòng sao? Là ai bảo anh căn nhà này ở đây nhỉ? Chẳng lẽ anh không biết em mỗi ngày đi làm đều rất vất vả sao? Mỗi ngày đều có ba giờ đi trên đường rồi."

Lý Nguy cũng biết về điểm này mẹ mình có chút hẹp hòi, thế nhưng cũng không có biện pháp, nhưng mà chờ sau này anh ta có thể chuyển đến ngành khác tốt hơn hoặc là có thể được cất nhắc thêm một bậc nữa chẳng hạn. Hơn nữa thu nhập hiện tại của Hạ Chân Ngọc cũng coi như là khá ổn, đến lúc đó sẽ mua một căn nhà tương đối gần cơ quan của Hạ Chân Ngọc là được.

Nhưng mà cũng còn có biện pháp, anh ta liền nói: "Chân Ngọc, nếu không thì em đi thi lấy bằng lái xe đi, chúng ta không có khả năng mua một chiếc xe tốt nhưng mà một chiếc xe bình thường thì vẫn là không thành vấn đề, tuy rằng tình trạng giao thông không có nhiều thay đổi, nhưng mà ít nhất em không cần phải chờ xe bus rồi chen lấn lên xe rồi."

"Thôi đi, mẹ anh còn đang nợ tiền dì Hai cùng dì Ba anh đó, nếu mua xe thì hết sạch tiền, với lại là nếu em có thi được bằng lái xe thì em cũng không dám đi đường, bây giờ trên đường nhiều xe cộ như vậy rất là đáng sợ mà."

Lý Nguy đột nhiên nghĩ tới một việc, kéo Hạ Chân Ngọc ngồi xuống nói: "Chân Ngọc à, ngày hôm qua khi cơ quan bọn em đi ăn cơm, lúc buổi tối mẹ anh có đến đây và đã biết, nhưng mà sáng sớm hôm nay mẹ anh lại sang đây nhìn thấy em không có trở về đoán chừng là có chút không vui, một lát nữa hai chúng ta đi sang đó ăn cơm chiều, nếu mẹ có nói gì đó, thì em cũng đừng để bụng nhé, anh biết em là vì công việc."

Hạ Chân Ngọc cũng đang muốn nói một chút về chuyện này, vì thế gật đầu đồng ý, đồng thời nói: "Lý Nguy em cũng đang muốn cùng anh nói chuyện, anh có thể lấy lại chiếc chìa khóa nhà mình đang ở trong tay mẹ anh trở về được không, nếu không thì không biết chừng cả ngày bất cứ lúc nào mẹ anh cũng thuận tiện mở cửa vào được, chúng ta một chút riêng tư cũng không có."

Lý Nguy cũng biết mẹ mình có tật xấu này, anh ta cũng đã từng nói qua hai lần, kết quả là mẹ anh ta cực kỳ khó chịu, nói với anh ta là, vừa mới cưới vợ là đã muốn đem mẹ mình quăng sang một bên, còn hỏi là có phải Hạ Chân Ngọc bảo anh ta nói như thế hay không.

Thấy Lý Nguy không lên tiếng, cô biết là anh ta không muốn đi nói chuyện này với mẹ anh ta, cảm thấy có chút thất vọng, lúc trước cô thích Lý Nguy đúng là vì anh ta không có cá tính riêng, nhưng mà quả thật cô không có nghĩ tới sau khi kết hôn lại sẽ ở gần nhà chồng đến như thế, Lý Nguy cũng lại chịu ảnh hưởng của những người thân thích đến như vậy.

Vì thế cô còn nói thêm: "Thôi quên đi, trước tiên không nói cũng không sao, về sau có cơ hội thì nói, em tự mình chú ý là được rồi."

Lý Nguy thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai người nán lại ở trong nhà một lúc thì sẽ phải đi sang nhà mẹ Lý Nguy ăn cơm chiều.

Hạ Chân Ngọc trông thấy Tống Quyên mở cửa cho bọn cô, nhưng lại không có nhiệt tình như ngày trước, chỉ nói câu "Đến rồi à" liền quay lại nhà bếp nấu ăn, trái lại cha Lý Nguy vẫn giống như bình thường, cười hề hề.

Giúp đỡ mẹ chồng bưng thức ăn lên bàn, Tống Quyên bề ngoài thì cười nhưng trong không cười nói: "Thừa dịp còn nóng thì ăn đi, đừng trách tôi là người nhiều lời, chung quy lại đồ ăn bên ngoài làm sao có thể sạch sẽ bằng đồ ăn trong nhà làm."

Hạ Chân Ngọc mỉm cười đáp ứng, nhưng mà thật sự cô ăn không vô thứ gì, chỉ gắp vài miếng đồ ăn từ từ ăn, Tống Quyên nhìn thấy thế thì lại càng không vui nói: "Tôi biết đồ ăn nhà chúng tôi làm không ngon bằng khách sạn lớn, thật sự ăn không vô thì không cần miễn cưỡng đâu."

Lý Nguy vội vàng nói: "Mẹ, không phải đâu, chẳng qua là khẩu vị của Chân Ngọc không tốt, mẹ đừng nói như vậy."

"Ồ, không phải là mang thai chứ?" Vẻ mặt Tống Quyên rất chờ đợi.

Hạ Chân Ngọc cùng Lý Nguy xấu hổ liếc mắt nhìn nhau một cái, Lý Nguy lại nói: "Mẹ, mỗi ngày mẹ đều nghĩ cái gì vậy, con và Chân Ngọc mới kết hôn còn chưa tới một tháng mà, mẹ đừng nói lung tung, hơn nữa hai đứa bọn con cũng có dự định không sinh con quá sớm."

Tống Quyên nghe xong Lý Nguy nói nửa câu đầu cũng biết là mình nói có chút hấp tấp, nhưng mà lại nghe xong nửa câu sau thì "Cạch" một tiếng đặt mạnh đũa xuống, lớn tiếng nói:

"Nói cái gì vậy, con có biết mình bao nhiêu tuổi hay không? Con cũng đã 30 tuổi rồi, vẫn còn không sốt ruột muốn có con! Thừa dịp hôm nay nhắc đến, mẹ sẽ nói cho con rõ, những cái khác không có gì để nói, con nói là bởi vì công việc mà cả đêm không có trở về nhà mẹ cũng không truy cứu, nhưng mà chuyện con cái thì không thể chậm trễ, Chân Ngọc, cho dù cô là vì công việc, nhưng tốt nhất không nên uống rượu, tôi nghĩ lãnh đạo cơ quan cô cũng sẽ không vì lý do này mà làm khó dễ cô, hai đứa cần điều dưỡng thân thể cho thật tốt, cố gắng trong vòng nửa năm sẽ có thai."

Hạ Chân Ngọc cũng buông đôi đũa xuống không nói lời nào, cô biết tuy là Tống Quyên thật tình muốn có cháu nội, nhưng mà lại lấy chuyện tối ngày hôm qua của cô ra để tức giận. Sắc mặt Lý Nguy đỏ bừng bừng nhưng không cách nào để phản bác, cha Lý Nguy khụ khụ một tiếng cắt ngang câu chuyện, liếc mắt nhìn bạn già của mình một cái, mở miệng nói:

"Được rồi, yên tĩnh ăn cơm cho ngon đi, Chân Ngọc đừng nghe mẹ con nói lung tung, lấy công việc làm trọng, nhưng mà rượu vẫn là nên uống ít đi một chút mới tốt, cũng không cần lúc nào cũng thức đêm, chuyện đứa nhỏ tuy nói là chuyện của các con, các con cũng có những ý nghĩ của riêng mình, nhưng mà ý kiến của cha mẹ già cũng hy vọng các con cân nhắc một chút."

Cha của Lý Nguy nói chuyện rất ôn hòa, ông cũng là một nhân viên công vụ, làm việc tại Ủy ban huyện về người cao tuổi, một đời sống trung thực khiêm tốn cách đây không lâu đã được chuyển sang khu cán bộ cấp cao, sang năm sẽ về hưu, cho nên bình thường khi ở đơn vị đạt được danh hiệu siêng năng, cũng chưa từng có khuyết điểm gì.

Hạ Chân Ngọc nhìn Lý Nguy không nói lời nào cũng không thể để cho tình cảnh rơi vào bế tắc như vậy, nhẹ giọng nói:

"Cha, mẹ, con và Lý Nguy chưa từng nghĩ tới việc không sinh con, chỉ có điều là tạm thời vẫn còn chưa thích hợp, mẹ cũng biết công việc của con bây giờ vừa mới có chút chuyển biến tốt, Lý Nguy cũng muốn cố gắng phấn đấu trong công việc, cho nên chờ thêm một thời gian nữa khi tình hình tốt hơn chúng con nhất định sẽ......"

Không đợi Hạ Chân Ngọc nói xong, Tống Quyên đã trực tiếp ngắt lời: "Tôi biết hiện tại tiền lương của cô cao, đãi ngộ tốt, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là nhân viên hợp đồng, chẳng qua là bây giờ có thể nhiều hơn trước một chút, biết đâu trong tương lai lại có sự thay đổi thì sao. Nếu có con căn bản cũng không có cản trở Lý Nguy phát triển sự nghiệp, cô cũng đừng tìm cớ để thoái thác, tôi hiểu rõ Lý Nguy, từ nhỏ đến lớn nó cũng chưa từng tự mình chủ trương điều gì cả, cũng không có bị mê hoặc rồi lao vào như con thiêu thân để xảy ra chuyện gì đó."

Nhận thấy mẹ mình càng nói càng vô lý, giọng điệu của Lý Nguy cũng có chút nóng nảy: "Mẹ, mẹ đừng nói Chân Ngọc như vậy có được không, là do con không muốn sinh con, nhà chúng ra còn đang nợ dì Hai dì Ba tiền mua nhà đấy, làm gì có tinh lực để mà nuôi dưỡng một đứa trẻ."

Tống Quyên nghe xong lại có vẻ không chịu bỏ qua: " Tôi còn tưởng rằng là như thế nào chứ, hóa ra là bởi vì chuyện tiền nong, có phải là cảm thấy không muốn mỗi tháng đưa cho tôi 500 đồng phải không? Không cần phải lấy chuyện của dì Hai dì Ba ra để nói, cho tới bây giờ dì Hai dì Ba của Lý Nguy cũng không có đề cập qua với tôi chuyện muốn tôi trả lại tiền, hai nhà các dì ấy cũng không cần chút tiền này. Được rồi, từ nay về sau không cần cô đưa tiền cho tôi nữa, không lại nói là không có tiền để nuôi dưỡng đứa nhỏ, cha Lý Nguy cũng là nhân viên công vụ vẫn còn đang tại chức đấy, chỉ cần cô và Lý Nguy bằng lòng chịu sinh đứa nhỏ, mỗi tháng tôi sẽ cho hai đứa tiền hưu trí của tôi xem như bù vào."

Hạ Chân Ngọc cũng có chút tức giận, lúc trước mẹ Lý Nguy luôn miệng nói là nhà bà ta bỏ toàn bộ khoản tiền mua căn nhà cho cô và Lý Nguy, cũng không nói gì đến chuyện vay tiền. Ngược lại, đến lúc kết hôn xong mới để cho Lý Nguy đến trước mặt cô than nghèo kể khổ nói là đang vay nợ, nếu không thì Lý Nguy đã không phải bảo cô mỗi tháng đưa cho bà ta 500 đồng tiền sinh hoạt. Cho tới bây giờ bản thân cô cũng chưa từng nói quá một câu dư thừa. Hiện tại bà ta lại nói cô là người có lỗi, nếu bây giờ cô vẫn cứ một mực giải thích, thì mâu thuẫn chỉ có thể trở nên gay gắt.

Rốt cục cha Lý Nguy không ngồi yên nữa, ông quát:

"Được rồi, im miệng hết cho tôi! Lý Nguy, mẹ anh nuôi anh lớn khôn như vậy chính là vì để cho anh cùng người lớn tranh luận à? Còn bà nữa, có chút tiền lương hưu này mà bà cũng dám đề cập đến sao? Tuy nói tôi là nhân viên công vụ nhưng có người nào không biết đó là một cơ quan đơn thuần, ngoại trừ số tiền lương cố định thì một chút béo bở cũng không có. Lý Nguy nói cũng có đạo lý, tiền nợ em Hai em Ba của bà thì trước tiên là vẫn phải hoàn trả, nếu không ở gần như vậy, tuy nói là thân thích nhưng mà cũng không thể để cho người nhà chúng ta ở trước mặt người khác cảm thấy nhà mình thấp kém nửa phần."

Tống Quyên thấy chồng mình đã bắt đầu nổi cáu cũng không nói thêm gì nữa, nhưng mà vẫn là nói thầm vài tiếng, ý tứ cũng chính là Hạ Chân Ngọc không làm người khác bớt lo, mà bà ta nhất định sẽ không trách con trai mình, từ nhỏ đến lớn Lý Nguy đều rất nghe lời cha mẹ, hôm nay có thể chống đối bà ta như vậy, nhất định là do con dâu xúi giục.

Hạ Chân Ngọc kìm nén sự tức giận cùng Lý Nguy trở về nhà. Lý Nguy cảm thấy thực sự là có lỗi với vợ của mình, vì vậy mềm mỏng nhận lỗi với Hạ Chân Ngọc. Hạ Chân Ngọc cũng không khách khí nói:

"Anh cũng không cần nói lời xin lỗi với em, dù sao thì chính là mẹ anh cho rằng chuyện gì cũng đều do em khởi xướng, mà ngay cả cha của anh đoán chừng cũng có ý nghĩ như thế, nếu không sẽ không nói như vậy."

Lý Nguy lo lắng đến mức lòng dạ rối bời, sau khi Hạ Chân Ngọc đi vào toilet rửa mặt xong liền trực tiếp đi vào phòng ngủ đóng cửa lại, không thèm để ý đến Lý Nguy đang đứng ngây ngốc ở ngoài cửa, hiện tại bản thân cô cũng không có lòng dạ nào mà đi an ủi anh ta.

Hạ Chân Ngọc vừa ngủ dậy, nhìn thấy trong phòng vẫn là một mảnh tối đen, cô cầm lấy di động nhìn xuống, đã sắp đến 4 giờ sáng rồi, Lý Nguy cũng không có trở về phòng ngủ, cô nhìn xuyên qua khe cửa biết đèn trong phòng đối diện vẫn sáng, vì thế cô xuống giường mở cửa đi ra ngoài xem Lý Nguy đang làm cái gì, cô mở cửa phòng đối diện ra nhìn thấy phía trước mặt mình là Lý Nguy đang đeo tai nghe nhìn chằm chằm vào máy tính để chơi game, trên bàn còn bày ra 3, 4 lon bia trống rỗng.

Nhìn thấy Hạ Chân Ngọc đi vào, Lý Nguy bỏ tai nghe xuống rồi đứng lên, Hạ Chân Ngọc biết anh ta khó chịu, bản thân cô cũng đã hết giận không ít, vì thế cô nói: "Làm sao vậy, anh tức giận à?"

Lý Nguy vội vàng xua tay: "Không có, không có, thực sự anh không có tức giận."

"Không có tức giận vậy tại sao anh không trở về phòng ngủ, lại còn uống nhiều rượu như vậy, anh không định đi làm hả?"

"Anh thật không có tức giận, chỉ có điều là anh cảm thấy mình rất vô dụng, đã làm cho em chịu uất ức, khiến cho cha mẹ anh cũng làm khó em."

"Được rồi, đã là người một nhà thì sao có thể cả ngày tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách) được, thỉnh thoảng cũng phải có va chạm, hơn nữa chuyện sinh con sớm muộn gì cũng sẽ bị cha mẹ anh còn có cả cha mẹ em nói ra, dù cho cha mẹ không có đề cập tới thì những người thân thích cũng sẽ hỏi, sao lại có thể đều đổ tại trên người anh được". Hạ Chân Ngọc phân tích vấn đề cho Lý Nguy nghe.

Lý Nguy nghe xong cảm thấy đúng là sẽ có chuyện như vậy, ngượng ngùng nở nụ cười, tắt máy vi tính nói: "Thực xin lỗi, Chân Ngọc, anh đã khiến cho em lo lắng rồi, bây giờ anh sẽ đi ngủ ngay."

Hạ Chân Ngọc quở trách nói: "Anh đi ngủ đi, may là cơ quan anh ở gần nhà nên anh còn có thể ngủ thêm được một lúc, em đi lấy chăn ra ghế sô pha nằm tạm trong chốc lát, trời cũng sắp sáng rồi."

Lý Nguy giữ chặt Hạ Chân Ngọc nói: "Chân Ngọc, anh thật sự sai lầm rồi, em thật đúng là đang tức giận".

Hạ Chân Ngọc cười không ngừng: "Là do em chê anh trên người toàn mùi rượu, làm cho em không chịu nổi, anh nghĩ linh tinh cái gì vậy?"

Lúc này Lý Nguy mới hiểu được là Hạ Chân Ngọc đang trêu chọc anh ta, anh ta cười hắc hắc rồi đi ngủ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trần trụi cảm ơn sự ủng hộ cùng yêu mến của mọi người, nhưng mà không dám cam đoan mỗi chương đền có thể làm cho mọi người vừa lòng, có thể là tình tiết, có thể là phong cách viết, mọi người nhất định phải ủng hộ nhiều hơn nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro