Hòn Đảo Bí Hiểm - Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hòn Đảo Bí Hiểm

Chương 6

Một tay Ali cầm chặt ngọn đèn pha, bàn tay kia sử dụng chiếc cán quay bên dưới và điều khiển quầng sáng trượt trên mặt nước biển.

Không thấy gì.

Thằng con trai lái trực thăng đã biến mất. Mặt Ali nhăn nhúm. Người ngoài không nghe tháy tiếng chửi của gã, bởi gã bị câm.

Khẩu súng máy đứng bên cạnh ngọn đèn pha. Nó được buộc trên một cái giá quay, nhằm cho khẩu súng có một tầm nhả đạn tối ưu. Mặc dù vậy, Ali vẫn chưa bắn trúng người đàn ông kia và điều đó khiến hắn vô cùng bực tức.

Chính Basil Proctor ra lệnh cho gã bắn rơi trực thăng. Người lái máy bay đã không trả lời theo đúng mật mã qui định trước. Basil Proctor vốn đa nghi như một con chó sói già nua. Trước khi bước chân vào mạo hiểm, hắn thà nhả đạn một trăm lần. Trong những chuyện này, Ali cho tới nay luôn là tay chân đáng tin cậy đến mức tuyệt đối.

Nhưng lần này gã không gặp may.

Nhiều phút đồng hồ ròng rã, gã dùng ngọn đèn pha ra soát mặt biển. Không kết quả. Tên con trai xa lạ kia đã biến mất. Thay vào đó, Ali nhìn thấy chiếc áo phao cấp cứu dập dềnh trên sóng. Ali cười. Gã cho rằng tên phi công giả mạo kia đã chết đuối. Rất có thể một viên đạn đã găm trúng nó mà Ali không hề nhận ra.

Gã tắt đèn. Từ lỗ cửa dẫn xuống dưới lô cốt vang lên giọng nói của tay triệu phú.

- Ali! Xuống đây!

Tên Ả Rập tuân lời. Đưa những bước chân thoăn thoắt theo những bậc cầu thang xuống dưới. Basil Proctor ngồi đợi trong ghế lăn. Aùnh mắt gã không hứa hẹn điều gì hay ho. Gã xòe những ngón tay gầy khẳng như tay nhện nắm chặt lấy thành ghế. Luồng sáng Néon từ trên trần phòng khiến cái đầu trọc của gã bóng lên như cái sàn nhảy.

Hình như Proctor đọc thấy chuyện không ổn qua nét mặt của Ali.

- Mày không bắn trúng nó phải không? - Gã giận dữ hỏi.

Ali lắc đầu. Rồi gã Ả Rập ngập ngừng, muốn ra hiệu thanh minh. Nhưng không còn kịp nữa rồi.

Cái khuôn mặt vốn gớm ghiếc của Proctor bây giờ càng trở nên kinh khủng hơn. Bàn tay phải của gã thọc tay xuống lớp chăn phủ chân và rút ra một ngọn roi cán ngắn. Nỗi sợ hãi chập chờn cháy trong mắt Ali.

Basil Proctor cười đểu giả. Cán roi ngắn thật, nhưng làn roi bằng da của nó dài trên bốn mét. Phần đầu ngọn roi được buộc bằng ngững quả cầu con con bằng thép.

Basil Proctor điều khiển chiếc roi quất điệu nghệ.

Xoay cổ tay, gã quật tới.

Tên người Ả Rập đứng nghiêm như một bức tượng. Nét mặt gã không hề thay đổi, gã nuốt trọn mười roi. Đánh xong chừng đó gã mới dừng tay.

- Lần sau thì bắn cho tốt hơn! - Tên triệu phú rít lên. Công cụ tra tấn lại biến xuống dưới lớp chăn phủ.

Ali lảo đảo. Quần áo của gã rách tươm. Nửa người trên và mặt chằng chịt vết roi. Máu tụ lại chảy dọc thân thể hắn thành những vệt đỏ l2om.

- Cút đi! - Proctor ra lệnh.

Ali len lén bước khỏi phòng. Gã phải giơ tay vịn vào tường cho khỏi ngã.

Basil Proctor xoay cái ghế lăn, bật động cơ, rời phòng qua một cửa nâng bằng thép.

Tay triệu phú đang rất giận dữ và có phần hoảng sợ. Gã cảm thấy cơ hội của gã đang giảm xuống. Việc Rick Terry không trở về cùng chiếc máy bay là dấu hiệu đầu tiên. Chắc Rick Terry đã bị tên phi công lạ mặt kia khuất phục. Tên này bay về hướng đảo với mục đích gì?

Có phải nó là một cảnh sát viên? Tại sao bọn chúng phát hiện ra dấu vết của gã nhanh khiếp thế? Đột ngột, tên triệu phú hy vọng kẻ lạ mặt kia còn sống sót trong trận tấn công bằng súng máy. Basil Proctor giờ rất muốn nói chuyện với anh ta, trước khi đẩy anh ta vào bàn tay tử thần.

Chiếc ghế lăn đi dọc dãy hành lang chật hẹp, dừng lại trước môt cánh cửa cũng bằng thép. Proctor bấm bộ phận điều khiển từ xa và chờ cho tới khi cánh cửa từ từ xoay vào bên trong. Vẫn còn một vấn đề khiến Basil Proctor lo lắng.

Đội thuỷ thủ!

Lẽ ra đêm nay nó phải đầy đủ quân số. Phải đúng số mạng người của thủy thủ đoàn đã chìm xuống cách đây hai trăm năm. Basil Proctor đã lo lắng thất chu đáo, đã rủ rê thừ cả một người phòng trường hợp bất trắc như Adam Preston. Chẳng lẽ mọi cố gắng của gã đếu uổng phí, bởi chuyện đúng hẹn bây giờ đã lộ rõ là việc bất khả thi. Tay lạ mặt kia ngồi một mình trong máy bay thăng. Thuyền trưởng Barell sẽ phản ứng ra sao đây? Liệu hắn ta có đồng ý hoãn đến một thời điểm muộn màng hơn, hay hắn sẽ đơn giản cắt đứt quan hệ?

Thế thì thật khủng khiếp, bởi có nghĩa là Proctor sẽ phải sống tiếp quãng đời còn lại trong tư thế một cái giẻ rách tàn phế, ngay cả khi gặp may và được bọn ma cướp biển tha mạng sống.

Với những bức tranh tương lai u ám trong đầu, tay triệu phú cùng với chiếc ghế lăn tiến vào phong riêng. Cánh cửa đóng lại đằng sau lưng hắn.

Căn phòng này là hỗn hợp của một xưởng điện tử và một phòng khách. Chiếm một nửa phòng là một dãy bàn với vô số màn hình. Một cái bàn với bao nhiêu nút bấm và công tắc tạo thành trái tim của toàn khu lô cốt. Ngồi ở đây, Basil Proctor có thể kiểm soát tất cả.

Hắn có thể mở và đóng các cánh cửa, hắn có thể canh chừng tất cả cá căn phòng. Kể cả không phận quanh đảo.

Công cụ trợ giúp hắn là một giàn máy radar đã được cài trên đảo. Đúng thế, mọi việc rất trôi chảy, tốt đẹp, nếu không có cái gã phi công lạ mặt kia...

 Chàng thanh tra cảm nhận rõ ràng những thanh gỗ rất cứng dưới lưng mình, nhưng không nhìn thấy chúng. Anh nghe thấy giọng của những người đàn ông mà vẫn không thấy một bóng người nào.

Anh nằm giữa nước, nhưng những đợt sóng biển không chạm vào người anh.

Một nghịch lý, phi logic và đầy bí ẩn.

Nhưng là hiện thực. John Singlair đang nằm trong tay những kẻ vô hình. Chúng thoải mái bàn luận về anh.

- Nó sẽ hợp với đội thủy thủ của chúng ta đấy. - Một kẻ nói.

- Đúng thế, nó to và khỏe.

- Chờ xem thuyền trưởng Barell quyết định thế nào?

Thuyền trưởng Barell! Giờ thì John Singlair tin chắc rằng anh đang nằm trong tay bọn ma cướp biển. Tuyệt vọng, anh tìm cách nhớ lại câu chuyện đó. Barell đã đến đây từ xứ Aán Độ, mang trên tàu một loạt hàng quý giá giành riêng cho Hoàng Gia Anh. Đến bãi biển này, Barell lạc vào một trận bão chết chóc. Con tàu Cornwall Love, một con tàu đã ngạo nghễ chống lại sóng gió của cả Đại Tây Dương lẫn Thái Bình Dương, lại chìm xuống trong phần đuôi kéo dài của con kênh ngăn cách nước Anh và đại lục. Thật không thể nào hiểu nổi. Ngày đó người ta đã bàn tán về những thế lực siêu nhiên, bởi không ai tìm thấy dấu vết nào của con tàu lẫn thủy thủ đoàn. Cứ như thể địa ngục đã há mõm nuốt chửng lấy nó.

Toàn bộ thủy thủ đoàn chết đuối, nhưng những linh hồn đó không siêu thoát. Những gã đàn ông đó vẫn tồn tại trong một vương quốc màu xám, nằm ở khoảng giữa thế giới này và địa ngục. Chúng bị nguyền rủa, và nếu không có ai bẻ gãy lời nguyền đó thì những hồn ma cứ thế lang thang trên mặt biển, xuyên suốt mọt thời gian.

John Singlair thầm nghĩ như thế. Anh chỉ không biết chuỗi suy luận của anh gần đúng với sự thật tới mức nào. Con thuyền bắt đầu chòng chành. John nghe thấy tiếng bước chân nặng trịch và một giọng ra lệnh rất hách.

- Vào vị trí, bọn lừa ngu! Nếu không thì ngọn roi của ta sẽ thúc các ngươi vào việc đấy! Không được phép để thuyền trưởng chờ!

- Con thuyền tăng tốc. Một bàn tay vô hình cứng như thép tóm lấy John Singlair, nâng anh lên. Cơ thể John bây giờ nằm lưng chừng không khí. Anh muốn gạt cách tay đó sang một bên, nhưng ngọn đòn của anh chỉ chém vào khoảng không.

Gã đàn ông cười lớn. Giọng cười rùng rợn, hể hả và đểu giả. John Singlair trong bộ quần áo ướt sũng dán chặt vào da đột nhiên rơi vào hoảng loạn. Bọn ma cướp biển này có thể giết chết anh mà anh hoàn toàn không nhìn thấy điều gì. Có kẻ nào đó đang nhìn thấy anh, kẻ đó có thể đâm một con dao găm vào ngực anh, hoặc xả một lưỡi kiếm suốt thân thể anh.

Một tình huống khủng khiếp.

Những đợt sóng đập vào một mạn thuyền vô hình. Những tia nước bắn tóe lên người chàng thanh tra. Nước mặn khiến cho mắt anh cay xè. Anh giơ tay gạt nước.

Gã đàn ông đang tóm lấy anh cười lớn.

- Tao là hoa tiêu Howard! - Gã kêu bằng cái giọng rất cao. - Mày nhớ cái tên đó cho kỹ đấy, chắc chắn tới đây mày sẽ làm việc theo lệnh tao. Tao nhắc trước, liệu hồn thì đừng có bướng!

Gã lắc lắc cơ thể chàng thanh tra như người ta lắc một con búp bê. Thế rồi gã buông cho anh rơi xuống. Thân hình John đập thẳng xuống những tấm ván vô hình. Cuộc đời nghề nghiệp đã dẫn anh chứng kiến biết bao sự kiện. Anh đã chiến đấu chống lại những con ma cà rồng, người sói, những quái vật và ma quỷ. Nhưng những vụ án đó không thể so sánh với nhựng gì mà an đang phải trải qua.

John hoàn toàn không có khả năng kháng cự. Anh nằm gọn trong bàn tay của những con người rùng rợn hư vô. Những kẻ không thể bị tấn công.

Bỗng một giọng thét lên:

- Chào Cornwall Love!

- Mạn trái mạnh lên! - Howard gào lớn. - Bọn sâu bọ nhà các ngươi, chèo mạnh nữa, quỷ tha ma bắt.

Con thuyền nhỏ xoay lại.

John Singlair nhìn trân trối lên bầu trời đêm. Mặt trăng treo lơ lửng trên cao như một quả cầu vàng. Mặc dù con tàu Cornwall Love chắc ở ngay trước mặt họ, nhưng chàng thanh tra chỉ nhìn thấy nước. Lũ ma thuỷ thủ giờ chỉ chăm chú vào chuyện chèo thuyền. John Singlair liều mạng ngồi thẳng người lên. Không kẻ nào quan tâm tới anh.

Thế rồi trong cõi vô hình hiện lên một bức tường sương mù chắn trước con thuyền nhỏ, trông nó như vừa mọc thẳng lên từ làn nước. Vô vàn những xoáy nước cuộn tròn, vô vàn những làn hơi nước bốc lên tạo thành những hình ảnh kéo dài, tơi tả, lơ lửng trên mặt nước trong một màu xám trắng.

John Singlair nhìn ra những đường viền của con tàu.

Đó là một con tàu chiến với nhữg cột buồm rất to. Làn vải bố của những cánh buồm đang giật phần phật trong gió, vậy mà kỳ quái làm sao, con tàu không dịch chuyển. Nó lơ lửng sát trên mặt nước. Có một đám người tụ tập ở mũi tàu, những gã đàn ông dữ tợn trong những bộ quần áo sặc sỡ và được vũ trang tới tận răng. Có một gã đàn ông khiến John đặc biệt chú ý. Gã mặc một bộ quân phục màu xanh, đi ủng cao, quần đút vào trong ủng. Hai vạt áo khoác phanh ra. John thậm chí nhìn thấy cả làn vải lót bên trong. Gã mặc quân phục đội một cái mũ ba chòm trên đầu. Ngang hông là một chiếc dây lưng rất đẹp, phía bên phải là một cây kiếm ngắn trong một bao đựng bằng da. Gã đang đặt hai bàn tay lên mạn tàu, nhìn con thuyền nhỏ tiến lại bằng ánh mắt chờ đợi.

Cả chiếc thuyền bây giờ cũng hiện hình. John nhìn thấy quanh mình là những hình người đánh kinh sợ. Gã Howard là một tên đàn ông to cao như một khúc tủ đựng quần áo. Với bộ mặt xồm xoàm râu ria và chỉ có một tai. Đôi mắt đen nằm rất sâu trong hai cái hang hốc. Khi cười, gã nhe ra những cái răng trắng nhởn.

John nhìn thấy cả một tên chột mắt. Hắn đeo một cây kiếm cong ở hông bên phải và nhìn anh không chớp mắt. Chắc tên đao phủ này lại đang mừng về kẻ tử tù mới của hắn.

Bọn người chèo thuyền gồm đủ mọi sắc tộc. John nhìn thấy những đứa con lai, những tay người da đen, người Trung Quốc, kể cả những tay người Bắc Âu tóc trắng.

Nhưng tất cả lũ chúng đều có một điểm chung. Dù là bọn cướp biển đứng trên Cornwall Love lẫn nhóm bên dưới con thuyền nhỏ đều có những bộ mặt nhợt nhạt đến kỳ quái. Thanh tra John tin rằng anh đang nhìn thấy cả những khúc xương ánh lên dưới phần da.

Con thuyền nhỏ bây giờ đã chìm hẳn vào phía bên trong bức tường sương mù và trôi song song với tàu Cornwall Love. Những mái chèo được thu lên, dây cáp trên tàu được ném xuống.

Một cú đá thúc John Singlair đứng dậy. Khi gã đàn ông đó muốn đá lần thứ hai, John Singlair tóm lấy cổ chân gã, vặn lại.

Anh cảm nhận một làn da lạnh toát. Da của người chết. Rõ ràng không thể nhầm lẫn.

Tên cướp biển thét lớn, xoay người lại và rơi qua mạn thuyền, rớt xuống nước.

Thế rồi, một cảnh tượng khủng khiếp diễn ra. Nước bên dưới sôi lê sùng sục làm nổi vô vàn bong bóng và sủi bọt như một nồi cháo phù thủy. Tên cướp biển vừa lăn qua mạn thuyền hoảng hốt vùng vẫy tay chân. Gã muốn co người cố bám lấy mạn thuyền nhưng không được. Hai bàn tay chết chóc chạm được vào vách thuyền, nhưng rồi một tiếng thét vang lên, cả hai bàn tay ấy trượt xuống.

Và hiện nguyên hình một bộ xương!

Bộ xương trôi lập lờ trên mặt nước như một miếng giấy.

Như đã hóa đá, tất cả những tên cướp biển còn lại đứng đờ đẫn nhìn cái chết của đồng bọn. John Singlair nhanh như chớp hiểu ra rằng một khi lũ ma này ở trạng tháu vật chất hóa, nước biển mặn sẽ trở thành một dung dịch giết chúng. Nếu anh lao qua ván thuyền xuống dưới kia, sẽ chẳng kẻ nào nhảy theo, truy đuổi anh.

Hành động!

Chàng thanh tra nhảy lên, nhưng có vẻ như quỷ Satan đã tiên đoán trước chuyện này. John không nhìn thấy một chiếc ghế dài nhỏ nên bị vấp. Anh ngã xuống, kịp lăn người đi vài vòng, nhưng không ngăn trở được cả đám người kia đổ dồn về phía mình. Bọn cướp biển giờ đã tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Thằng một mắt là đứa đầu tiên bay về phía John. Nó hung dữ giơ con dao cắm. Chỉ cần một nhát duy nhất, nó có thể xẻ John ra làmhai. Nhưng chàng thanh tra co chân lên, đạp trúng vào ngực tên cướp biển, đẩy hắn bay qua đầu anh.

Tiếng thét xé tan bầu trời, thằng một mắt rơi xuống nước. Không còn lấy một cơ hội duy nhất, gã rơi thẳng vào sự hủy diệt.

Chẳng bao lâu thêm một bộ xương thứ hai trôi lập lờ trên mặt nước. Chỉ đáng tiếc John không được nhìn cảnh tượng đó.

Đối phương quá đông. Thình lình một sợi dây thònh lọng bằng da siết quanh cổ anh, siết một cách tàn khốc. Chàng thanh niên cong người lên. Sợi dây da khiến anh nghẹt thở. Bọn đàn ông đó chắc chắn sẽ siết cho anh chết luôn nếu tên thuyền trưởng không can thiệp.

- Dừng tay! - Gã gào lên oang oang. - Tao muốn bắt sống nó.

Bọn cướp biển tuân lời. Từ từ chúng nới lỏng dây thònglọng. John Singlair bắt đầu thở được. Thế là bọn cướp biển quàng hai vòng dây nữa quanh vai anh. Bằng cái lối quấn buộc đơn giản đó, chúng đưa anh lên tàu Cornwall Love.

John được đưa đến trước thuyền trưởng Barell, nhân vật bí hiểm của không biết bao nhiêu huyền thoại. Nhân vật đã chết trước đây cả hai trăm năm trời hay ít ra thì John cũng đã tưởng như vậy cho tới hôm nay.

Làn da tên thuyền trưởng cũng trong suốt. John nhìn thấy những khúc xương anh lên bên dưới, mùi xác chết bay quanh tanh tưởi lợm giọng.

Hai tên cướp biển tóm chặt lấy cánh tay John . Thêm một lần nữa, anh cảm nhận rõ cái lạnh rùng rợn tỏa ra từ những thực thể đó . Không , chúng không còn là người nữa , mà là những sản phẩm của bóng đêm , những linh hồn bị nguyền rủa, đẩy vào cảnh sống đời ma quỷ .

- Ta là thuyền trưởng Barell! - Gã đàn ông mặc bộ quân phục màu xanh tự giới thiệu .

- Tôi biết .- John đáp .

Anh và tên thuyền trưởng đứng đối mặt nhau bên dưới cánh buồm lớn nhất. Gần chỗ họ có một cầu thang dốc xuống, dẫn vào lòng con tàu. Trên một bục nhỏ là bánh lái tàu khổng lồ làm bằng gỗ, đang được hai gã đàn ông giữ chắc.

- Ra mi biết ta? - Thuyền trưởng hỏi.

Gã có một giọng quen ra lệnh, rất vang và rất hách. Hai môi gã hầu như không còn hiện lên nữa. Chúng nhợt nhạt hơn cả da mặt, cho John biết rằng cả tên thuyền trưởng lẫn bọn đàn ông kia đều không còn một giọt máu trong cái cơ thể còn nguyên vẹn.

- Mi đã giết mất hai thủy thủ của ta. - Thuyền trưởng nói. - Vì thế mi phải chết!

- Tôi không còn cách nào khác! - Thân hình John căng lên. - Tôi phải tự vệ! Tay thuyền trưởng đấm nắm đấm tay phải vào bàn tay thứ hai đang mở rộng ra. - Không một ai được phép kháng cự trước ta và trước đội thuỷ thủ của ta! Và không một ai giám trái lời ta. Kẻ nào làm điều đó hoặc sẽ bị chặt đầu hoặc sẽ bị treo cổ! Đêm hôm nay đã được số phận để trả lại cho chúng ta hình dạng bình thường của con người. Chỉ còn một chuyến hàng nữa thôi là đội thủy thủ của chúng ta sẽ đông đủ. Nhựa sống của lũ người kia sẽ được chuyển sang cho bọn ta. Lời nguyền của Maharadscha sẽ được giải toả và bọn ta sẽ được tự do. Nhưng chính mi đã làm hỏng tất cả! Nên bây giờ mi sẽ phải chết. Vì mi phá kế hoạch mà chúng ta phải chờ thêm bảy năm nữa. Bảy năm, cho tới đêm kế hoạch kế tiếp. Mà tới thời gian đó, liệu chúng ta có tìm được người giúp đỡ hay không, trong khi không một ai biết được hoàn cảnh này. Kẻ giúp đỡ ta hiện thời là Basil Proctor. Nó đã mua hòn đảo này, và đã xây một lô cốt ở đây. Bọn ta đã ký một hợp đồng với nó. Lẽ ra nó sẽ nhận được ko báu của quỷ, và trở về với hình dáng ngày trước, còn bọn ta thì nhận được linh hồn của nhiều người. Nó sẽ rất muốn được trả thù mi đấy, nhưng ta không để cho nó lấy mấy niềm vui đó. Chính bản thân ta sẽ giết mi! Treo nó lên cột buồm!

Tên thuyền trưởng chưa nói hết câu, những dáng người rùng rợn kia đã nhảy xổ vào chàng thanh tra.

John Singlair dồn sức kháng cự. Những ngọn đòn karaté của anh đập hai tên đầu tiên xuống đất. Thế nhưng bọ ma cướp biển đâu biết đến nỗi đau thể xác. Ngay lập tức, chúng lại nhảy vọt lên.

Một tên tóc vàng cao lòng khòng đập một cây đinh ba xuống đầu John. Bàn tay phải của anh gạt tránh, đồng thời, chân trái của chàng thanh tra đạp trúng vào người con ma cướp biển.

Tên tóc vàng bị giật lùi trở lại. Rồi có kẻ bào đó đứng sau lưng đạp thẳng vào hõm đầu gối John làm cuộc giằng co của chàng thanh tra chấm dứt.

Trong tiếng kêu hả, John bị lũ đàn ông ma quái kéo đến cột buồm. Chúng bẻ quặt hai tay anh sau lưng, vòng quanh cột buồm rồi buộc hai cổ tay anh lại với nhau. Thuyền trưởng Barell đứng cách đó không xa. Gã chống cả hai nắm đấm lên ngang hông, vừa nhìn quân làm việc vừa ném về phía John Singlair những ánh mắt căm hờn.

Chàng thanh tra bây giờ đứng hơi cao hơn lũ người còn lại. Anh có thể nhìn qua đầu lũ cướp biển. Cả con tàu vẫn chìm trong bức tường sương mù. Cái khối khổng lồ màu xám trắng đó đang cuộn sóng lên, chuyển động. Thỉnh thoảng lại có những dải sương rất dài bò lên trên mạn tàu.

Khi còn ở dưới con thuyền nhỏ, John đã nhìn được vào phần bên trong bức tường sương mù này, nhưng bây giờ anh không thể nhìn ra phía ngoài kia. Anh không biết những gì đang xảy ra đằng sau bức tường bí hiểm đó.

Bọn cướp biển đã tạo thành một hình bán nguyệt bao quanh tù nhân. Mỗi đứa cầm trong tay một ngọn cờ. Trên nền vải trắng có vẽ một cái đầu lâu màu đen. Tên cướp biển râu ria xồm xoàm Vừa vẫy vẫy cái cờ trong tay vừa hét lên :

- Trả thù! Trả thù!

Thuyền trưởng Barell tỏ vẻ hài lòng. Gã lớn giọng, gào lên một mệnh lệnh vang dọc boong tàu .

- Gọi đao phủ lại đây!

Và đao phủ tiến lại!

Khi John nhìn gã đàn ông đó, anh thấy rõ một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng mình. Tên đao phủ trông thật đáng sợ.

Đầu gã trọc lóc, nữa thân trên để trần. Gã mặc một cái quần rất chật như thể không còn gì chật hơn, cả hai bàn tay nắm chặt cán của một con dao quắm. Tảng ngực dày đặc những sợi lông quăn tít. Hai hàm răng nhe ra phô một nụ cười tởm lợm. Aùnh mắt lóe sáng nỗi ham mê giết chóc .

- Đây là Ramon! - Thuyền trưởng giới thiệu tên đao phủ. - Nó sẽ chẻ mày ra làm hai phần! - Nói xong, Barell cười lên rùng rợn và Ramon hòa vào tiếng cười đó.

- Nhưng chưa tới lúc đâu! - Thuyền trưởng Barell gào lên chát chúa. - Phải mang những đứa khác lại đây đã. Không thành người được trong đêm nay thì ta cũng không để đứa nào sống sót. Chúng ta sẽ mở một bữa tiệc máu. - Bàn tay phải của hắn giật về phía trước. - Đây là đòn trả thù cho sự xuất hiện của mi ở đây. Ta sẽ nói với bọn kia rằng một mình mi phải gánh chịu mọi tội lỗi, phải chịu trách nhiệm cho cái chết của chúng. Bọn tù nhân cũng sẽ được chứng kiến cái chết của mi trước hết, và bảy năm nữa chắc chắn bọn ta sẽ hóa giải được lời nguyền!

Thuyền trưởng Barell quay người đi. Gã nhìn bọn đàn ông ma thuộc quyền gã và đọc trong bộ mặt chúng lòng trung thành, sẵn sàng theo gã đi khắp mọi nơi.

- Nhanh lên, đưa mấy cái giẻ rách kia lại đây! Nhanh lên đấy. Cho tới khi trời sáng là mọi việc phải xong xuôi.

Reo hò ầm ĩ, một nửa tá tên cướp biển nhảy ra mạn tàu. Bám vào những sợi xích sắt, chúng trèo xuống con thuyền nhỏ đang chờ bên dưới.

Thanh tra John Singlair bị trói vào cột buồm của con tàu ma. Hiếm khi nào mà tình huống của anh lại vô vọng như hiện thời.

Lần này, có lẽ cái chết sẽ là chung cuộc .....

Khi Basil Proctor nhì thấy bức tường sương mù, gã đàn ông tham lam biết rằng mọi việc vậy là kết thúc. Con tàu lẽ ra không được vật chất hóa sớm như thế này. Quá trình đúng quy định chi bắt đầu lúc trời gần sáng, với đầy đủ mạng người cho cả nhóm linh hồn đã bị Maharadscha giam cầm suốt hai trăm năm qua. Con tàu đã hiện lên sớm bởi có chuyện bất thường.

Tay triệu phú nhìn trân trối qua một khung cửa sổ của lô cốt. Gãcó thể nhận ra dải sương mù, thậm chí có những lúc còn nhìn xuyên qua được nó. Những dáng người đang hiện lên lờ mờ trên boong tàu. Gã nhìn thấy cảnh John Singlair bị đưa lên đó, gã quan sát cuộc chống chọi của John với những tay cướp biển. Thế rồi người lạ mặt tóc vàng bị trói vào cột buồm.

Sau đó, một con thuyền nhỏ tách rời tàu lớn. Bọn chèo thuyền đang gắng sức làm việc. Chúng hợp lực chống chọi với những con sóng rút khỏi bờ muốn đẩy lui chúng ra xa.

Basil Proctor muốn đón chúng. Cùng với chiếc ghế lăn, tên triệc phú đi dọc những dãy hành lang. Vừa đi hắn vừa cất tiếng gọi Ali, nhưng sao tên người Ả Rập không thấy xuất hiện khiến nỗi giận dữ của tên triệu phú càng bốc cao hơn.

Không một tiếng động, cái ghế lăn từ từ chui qua những khúc hành lang. Như một con quỷ con, Basil Proctor ngồi trên ghế. Khuôn mặt gã nhăn nhúm lại trong căm hận. Thỉnh thoảng gã lại lẩm bẩm phun ra những câu không ai hiểu nổi.

Đến trước cửa ra, gã dừng lại.

Giống như ben đường dẫn vào một nhà để xe loại lớn, cánh cửa thép từ từ kéo lên cao. Basil Proctor cùng chiếc ghế lăn dừng ở cửa ra vào, chờ phía lia tiến tới.

Chiếc thuyền nhỏ đã được lái vào vịnh đáy nó đã chạm cát. Bọn đàn ông nhảy xuống. Bốn tên cướp biển kéo con tàu lên hẳn trên bờ. Chúng vừa làm việc vừa chú ý để nước biển không chạm vào da thịt.

Một tên thoáng có một phút thiếu tập trung. Đột ngột, gã giật nảy người và bắt đầu thét lên chói gắt. Một làn sóng đã chồm lên chân hắn. Chỉ trong chớp mắt, nước mặn đã bóc phăng đi lớp thịt chân, những khúc xương trắng hếu lòi ra. Tên cướp biển nhìn trân trối xuống vết thương bên dưới bằng nỗi kinh hoàng khủng khiếp nhất.

Vệt phân hủy lan ra. Ngay trong những phút sau đó, nó đã bám tới cổ chân. Tên cướp biển tru lên trong nỗi sợ mù lòa.

Lúc đó, bọn đàn ông đứng xung quanh ra tay can thiệp. Trước khi tên cướp biển kịp đề phòng, tòng phạm củ nó đã tóm lấy nó, giơ lên cao và ném xuống biển.

Những tiếng thét cùng hắn chìm xuống sóng. Chỉ vài phút sau, bộ xương người đã được sóng biển tấp lên bờ rồi dừng lại giữa hai vách đá nhỏ. Một lời cảnh báo kỳ quái cho thế giới đi sau. Basil Proctor lạnh lùng quan sát cảnh tượng đó. Gã cũng không chớp mi lấy một lần khi năm tên đàn ông còn lại đi về phía gã.

Cầm đầu nhóm là tên lái tàu Howard.

Gã dừng lại trước mặt tay triệu phú.

- Hỏng cả rồi! - Gã thét vào mặt Basil Proctor. - Chúng ta không đầy đủ quân số cho thủy thủ đoàn. Mi đã làm hỏng việc!

Proctor giơ những ngón tay méo mó lên chống đỡ.

- Không phải! - Gã tru lên. - Tôi đã.....

- Câm mồm!

Howard giơ tay táng thẳng vào khuôn mặt xấu xí của tên triệu phú. Ngọn đòn quá nặng, suýt chút nữa thì Proctor đã cùng chiếc ghế lăn ngả nghiêng sang một bên. May mà gã còn kịp giữ được thăng bằng trong giây cuối.

Howard phá ra cười.

- Đó chỉ lá một phần nhỏ của những gì đáng ban thưởng cho mày. Gìơ thì dẫn chúng tao đến chỗ bọn tù. Nhanh lên!

Proctor xoay ghế lăn. Gã trôi từ từ vào phần bên trong lô cốt.

Bọn đàn ông đi theo. Howard đi đầu. Lũ cướp biển đã rút vũ khí ra. Những lưỡi gươm và những lưỡi dao găm lóe ánh thép trong bầu không khí lạnh lùng của những cây đèn néon. Tiếng gót ủng nện xuống nền bêtông nghe như tiếng súng.

Cả năm gã đàn ông trông đều hung dữ, thô dại. Hai trong số chúng buộc trên đầu những cái khăn màu đỏ chói. Một tên khác đeo một chiếc khuyên bằng vàng rất lớn bên tai trái, trên dây lưng giắt bốn con dao. Cả nhóm đứng lại trước chiếc thang máy nằm lọt trong một hốc tường nhỏ. Bàn điều khiển lóe sáng khi ca bin đi lên trên.

Không một tên đàn ông nào nhìn thấy Ali, gã người Ả Rập đang nấp trong một góc hành lang. Gã lé mắt nhìn ra và một nụ cười ma quỷ thoáng đọng lại trên làn môi mỏng dính. Thang máy mở ra. Ca bin đủ rộng để chứa tất cả.

Hai cánh cửa dịu dàng khép lại. Thế rồi thang máy rít lên, lao xuống dưới.

Xuống tới nơi, bọn người đó lại đi dọc hành lang khác. Hành lang kết thúc trước một cánh cửa, đằng sau đó làkhoảng hầm chứa tù nhân.

Dưới lệnh phát ra từ bộ phận điều khiển từ xa, cánh cửa được kéo sang bên.

Những dáng hình hung tợn bước vào nhà giam, nơi chứa những con người tội nghiệp đang sợ hãi ngồi co quắp lại như một bầy thú nhỏ, đờ đẫn nhìn về phía trước. Sau cái chết của Adam Preston, họ đã từ bỏ mọi niềm hy vọng.

Chỉ trừ một người còn đủ lòng dũng cảm để cất cái đầu người chết sang bên, những người khác không ai dám nhìn vào ánh mắt đã tắt ngang đó.

Năm con ma cướp biển nhanh chóng tản ra trong phòng. Chúng chia nhau đứng để quan sát toàn bộ đám tù nhân.

Basil Proctor cùng ghế lăn dừng lại bên cánh cửa. Gã đàn ông đang rất khó chịu trong người. Cặp má gã vẫn còn cháy bừng lên vì ngọn đòn ban nãy, mồ hôi túa ra từ tất cả những lỗ chân lông.

Howard nắm lấy quyền chỉ huy.

- Đứng lên! - Gã ra lệnh cho các tù nhân.

Không ai phản ứng. Những ánh mắt sợ hãi của nhóm người khốn khổ hương về phía những gương mặt nhợt nhạt của bọn ma cướp biển.

Nỗi giận dữ bốc bừng lên trong Howard. Gã đã quen thấy người ta tuân lệnh ngay lập tức. Chuyện chậm chạp này chưa bao giờ xảy ra. Mặt đằng đằng sát khí, gã hoa tiêu rút kiếm ra khỏi bao. Lưỡi kiếm rít lên trong không khí, lao về phía Cliff Kelland.

Mary Kelland hét lớn.

Tiếng hét của cô hòa lẫn tiếng tát khi lưỡi kiếm đập ngang má Cliff.

Người đàn ông giật nảy người lên. Da gò má anh bị rách. Một vài giọt máu bật ra từ vết thương. Trông chúng như những hòn ngọc nhỏ thẫm màu trên làn da sáng.

Howard xoay người, lưỡi kiếm xoay theo.

- Còn đứa nào dám chần chừ nữa không? - Gã hỏi.

Không câu trả lời. Tên cướp biển cười lớn.

- Đứng dậy, mày đi đầu! - Gã hét và tóm lấy tóc Linda Grey. Người đàn bà rên rỉ, thân thể mềm như cọng bún.

Nathan Grey đứng dậy, muốn giúp vợ mình, nhưng một tên cướp biển đã chặn ngang đường. Mũi dao của hắn chỉ vào giữa ngực người chồng.

Điếng hồn, người đàn ông lảo đảo lùi về.

Howard đã thả Linda ra. Người đàn bà cùng ông già tóc bạc cất bước, lảo đảo đi về hướng cửa. Khi đi ngang qua chỗ Basil Proctor, ông già tóc bạc rít lên trong nỗi căm hờn.

- Người ta phải xẻ mi ra làm bốn miếng, đồ con lợn! Chính mi đã lừa bọn ta vào đây!

Gã đàn ông trong ghế lăn không trả lời.

Điều duy nhất gã quan tâm tới lúc này là tình huống tồi tệ của bản thân gã.

Một hàng người buồn bã chuyển động dọc hành lang hướng về thang máy. Những bàn chân lê lết thảm hại, những bờ vai trĩu xuống, họ đi về hướng số phận u ám đang chờ đợi.

Họ phải chia làm hai nhóm theo thang máy đi lên vì ca bin không đủ rộng để chứa tất cả. Có hai tên cướp biển ở lại canh chừng. Cuối cùng đến lượt Basil Proctor. Hắn đi cùng Howard. Khi hai tên đàn ông rời thang máy, da mặt tên triệu phú tứa máu, còn tay lái tàu thì phì ra nét hả hê trong một nụ cười tàn nhẫn.

Mọi người ra tới phía ngoài. Đã rất lâu rồi những tù nhâ mới được đứng giữa bầu trời trong lành, họ hít không khí thật sâu vào phổi. Mắt họ nhìn con tàu ma đang thấp thoáng hiện ra phía sau bức tường sương treo lơ lửng trên mặt nước mà lấy làm kinh sợ.

- Ta đi tới đó. - Howard giải thích và bật cười chát chúa.

Những con ma cướp biển xua đám tù nhân đi về hướng khuôn vịnh nhỏ. Con thuyền đủ lớn để chở tất cả một lần. Nhóm tù nhân ngồi sát nhau trên ghế dài. Bọn đàn ông phải chèo thuyền.

Giọng ra lệnh chát chúa của tên lái tàu làm nhiệm vụ giữ nhịp. Và cứ như thế, những con người đó được đưa về với Tử Thần đang chờ họ.......

Hòn Đảo Bí Hiểm

Chương 7

Có một người đã quan sát sự ra đi của con thuyền nhỏ từ một chỗ nấp an toàn. Đó là Ali, tay người Ả Rập.

Nỗi đau từ những làn roi quất đã dịu xuống phần nào, nhưng sự hờn căm đang bốc lửa ngùn ngụt trong tim gã. Bàn tay Ali cầm chắc khẩu súng máy. Những ngón tay thỉnh thoảng lại vuốt ve nòng súng.

Basil Proctor sẽ phải trả giá cho thói quen dễ dàng nhục người khác. Những ngọn roi da đã quất xuống da thit Ali không phải không để lại hậu quả. Ali đã quyết định sẽ giết chết tên triệu phú. Đã có một vài lần, gã có Basil Proctor trong tầm ngắm. Nhưng rồi lại xuất hiện một tên cướp biển nào đó chắn ngang. Ali biết chắc rằng gã không thể giết chết bọn này bằng những viên đạn bình thường. Nếu bắn trúng một tên, gã chỉ khiến bọn kia để ý. Không cần thiết. Không đâu, Ali có một kế hoạch khác.

Gã cũng muốn lên con tàu kia. Gã sẽ tóm vào một sợi xích sắt và trèo len cao, rồi xử lý tên sếp cũ của gã bằng cả một chùm đạn Mpi. Sau đó, gã sẽ biến mất trong chớp mắt. Và cuộc chạy trốn có địa điểm thuận lợi nhất là từ hướng con tàu, bởi gã thừa biết bọn ma cướp biển không được phép nhúng người xuống nước mặn.

Gã đã nhìn thấy một con ma cướp biển chạm vào nước mặn và bị nước lóc thịt ra khỏi xương. Đó chính là bằng chứng cho Ali tin chắc rằng bọn chúng sẽ không dám nhảy xuống biển để đuổi theo gã. Gã chắc chắn sẽ bơi được đến chiếc thuyền máy mà người lạ mặt đã để lại đây.

Dồn sức xuống đôi chân, Ali chạy về hướng bãi cát nhỏ.

Gã không thèm nhìn bộ xương đang mắc kẹt giữa hai vách đá, mà ngay lập tức nhảy lên con thuyền máy. Ali biết rằng loại thuyền máy này thường có những xuồng cứu hộ nho nhỏ. Quả thật, gã tìm thấy một chiếc xuồng cao su màu vàng, nó tự động phình lên khi chạm vào nước. Có cả mái chèo để sẵn bên thật thuận lợi.

Gã đàn ông người Ả Rập treo dây súng máy ngang cổ, tuồn người xuống chiếc xuồng cao su.

Chỉ sau đó một giây đồng hồ, mái chèo của gã đã nhúng xuống nước.......

Một ngọn sóng cao đẩy con thuyền nhỏ chở món hàng người đến sát bên mạn tàu Cornwall Love . Howard khéo léo tóm lấy một sợi xích sắt, xỏ nó qua một cái lỗ trên mũi thuyền nhỏ, buộc thuyền chặt lại.

Những chiếc thang dây thòng từ trên tàu xuống, dập dờn đập vào mạn thuyền.

Bọn cướp biển ma quỷ xua đám người trèo lên. Giữ thăng bằng trên thang dây đối với họ không phải chuyện dễ dàng. Đặc biệt là đối với hai người phụ nữ. Vậy mà họ lại là những người đầu tiên bị bọn chúng thúc trèo qua thang dây lên tàu lớn.

Linda Grey suýt nữa bị ngã. May mà trong tích tắc cuối cùng chị đã kịp đưa tay tóm chặt lấy thang dây. Người đàn bàbật khóc. Thế rồi chị cảm nhận được những bàn tay lạnh như băng tóm lấy ngang hông chị, và tai chỉ nghe thấy một tiếng cười khàn.

- Rồi cô em sẽ phải quen thôi, con chim bồ câu bé bỏng. Có lẽ bọn ta giữ cô em lại cũng nên Linda nuốt khan, tiếp tục trèo lên.

Mary Kelland trèo theo. Người đàn bà run rẩy toàn thân và đang đứng trên bờ vực của một cuộc suy sụp thần kinh. Bọn cướp biển phải giúp đỡ, cô mới vượt qua được những bậc đầu tiên trên chiếc thang dây mong manh.

Tiếp đến nhóm đàn ông.

Ông già tóc bạc đi đầu. Im lặng, ông trèo qua thang dây lên mạn tàu. Những người khác trèo theo. Bởi vì mất quá nhiều sức lực, công việc này đối với họ là cả một cố gắng rất lớn. Một người đàn ông không làm nổi việc leo trèo nên bị trượt và rơi xuống. Thân hình anh đập xuống con tàu nhỏ, bị trẹo mất vai phải. Anh nằm đó rên rỉ, mặt nhăn lại vì đau, nhưng bọn người kia không biết đến thương xót. Chúng đập vào người anh thúc anh trèo lên cao. Người đàn ông lại bám lấy thang dây, vất vả cố gắng từng bậc thang. Lên đến mạn tàu, anh kiệt sức buông người xuống nền gỗ thở hào hển.

Trên tàu, gã thuyền trưởng Barell đứng đón nhóm tù nhân. Gã đứng sừng sững ra vẻ một chỉ huy có quyền lực vô hạn. Bàn tay phải của hắn đặt trên cán gươm, bàn tay trái chống ngang hông. Như một nguyên soái khi đi thăm đoàn quân, gã bắt đầu đi đi lại lại.

Bỗng gã nhìn qua mạn tàu, xuống phía dưới con thuyền nhỏ.

Chỉ còn lại Basil Proctor. Gã đàn ông vẫn ngồi trên ghế lăn, sợ hãi nhìn từ đó lên phía cao, lên phía mạn tàu Cornwall Love.

Bọn thuỷ thủ cột dây lại thành một chiếc võng lớn, hạ võng xuống dưới thuyền, rồi bốn tên thuỷ thủ nhấc bổng chiếc ghế lăn vào trong võng. Tay triệu phú được kéo lên tàu.

Basil Proctor chính là vị khách mà tên thuyền trưởng đang nóng lòng muốn gặp. Sự yếu kém của tên này là nguyên nhân chính khiến cho lời nguyền không được hoá giải.

Thuyền trưởng Barell quyết định sẽ cho gã cảm nhận thật rõ hậu quả.

Cả hai bàn tay Barell tóm lấy cổ tên triệu phú, rung lắc thân hình gã kia. Mặt Proctor đỏ bừng lên. Những ngón tay lạnh lùng của xác chết xiết chặt đường thở, hai con mắt hắn như đã lồi ra khỏi hốc .

Thuyền trưởng Barell cười lớn.

- Đừng sợ. - Gã nói như sóng gào. - Tao chưa giết mày ngay đâu! Chưa đâu! Nhưng tao thề là mày không sống được đến sáng ngày mai. - Gã rút tay về, xoay chiếc ghế lăn để Basil Proctor nhìn thấy John Singlair đang bị trói vào cột buồm.

- Nhìn nó cho kỹ đi! - Barell nói. - Nó chính là thằng đàn ông đã lừa được mày. Nó đã đến đây bằng con chim sắt, và muốn huỷ diệt mày. Nhưng rồi nó cũng bỏ mạng như mày thôi. Nó sẽ chết trước mày là đằng khác.

Basil Proctor hối hả lắc đầu với thái độ tuyệt vọng. Gã vặn vẹo đôi bàn tay.

- Tôi sẽ kiếm cho đủ một thuỷ thủ đoàn mới! - Gã kêu lên. - Tôi sẽ làm tất cả những gì ông muốn. Mọi huyện vẫn chưa đổ vỡ hết. Vẫn chưa....

Tay thuyền trưởng ngắt lời tên triệu phú bằng một tiếng cười nghiệt ngã.

- Chẳng lẽ bọn tao phải chờ bảy năm nữa, để rồi tin cậy vào một tên vô dụng như ngươi? Chẳng lẽ bọn tao lại tiếp tục cái chết của những kẻ bị nguyền rủa giữa biển? Rồi mày lại sẽ làm hỏng việc cho mà xem! Không đâu! Đòn trả thù của bọn tao lần này sẽ trút đúng xuống đầu những kẻ đã khiến bọn tao phải tiếp tục sống kiếp bị nguyền rủa. Trong số đó có cả mày, Basil Proctor. Cũng giống như thằng kia!

- Tên thuyền trưởng chỉ vào John Singlair.

Chàng thanh tra đã không biết bao nhiêu lần tìm cách gỡ dây trói, nhưng không thành. Những con ma thuỷ thủ rất thành thạo việc thắt nút. Bất chấp những vụ án bất bình thường mà anh đã trải qua, John Singlair vẫn thường là một con người của thực tại. Anh phán đoán rất chính xác cơ hội của mình.

Cơ hội của anh đã chìm xuống con số không tròn trĩnh!

Không còn đường thoát cho cả anh lẫn những con người tội nghiệp kia nữa. Bọn cướp biển muốn giết họ, mà anh lại hoàn toàn không có khả năng kháng cự để cứu bản thân và cứu họ.

John nghĩ tới khẩu Beretta vẫn còn giấu trong người mình. Dĩ nhiên rồi, chúng chứa những viên đạn bạc được phù phép, nhưng thật khó làm nên chuyện với một khẩu súng đã từng ngâm trong nước cả một khoảng thời gian dài trong nước biển. Aùnh mắt anh liếc dọc boong tàu. Bọn ma thuỷ thủ đã xua tù nhân tụm lại. Những con người tuyệt vọng đó đứng ở phía đuôi tàu, bị canh giữ bởi hai gã dữ tợn.

Lẽ ra tên thuyền trưởng hoàn toàn có thể tha cho những con người này sống! Nhưng không, con ma đó muốn trả thù! Bởi vì gã sẽ lại phải mất bảy năm trời nữa. Sẽ lại phải sống trong một vương quốc của bóng râm nằm chơi vơi giữa mặt đất và địa ngục, và hiện thời gã vẫn chưa tin là có thể tìm được một kẻ tạo điều kiện cho gã quay trở lại cõi mong muốn.

Không phải chỉ riêng thuyền trưởng Barell, cả Basil Proctor cũng là kẻ chiến bại trong vụ này. Tên triệu phú đã đi một nước cờ quá liều lĩnh. Gã muốn thâu tóm toàn bộ kho báu huyền thoại kia để rồi được ban thưởng cái chết.

John hoàn toàn chẳng thương xót gì cho người đàn ông đó. Những ai chơi cờ bằng tính mạng người khác chính là kẻ đáng bị nguyền rủa nhất.

Tên đao phủ đứng cách John Singlair chỉ hai bước chân. Khuôn mặt gã đang nhăn lại trong một nụ cười tởm lợm. Vẻ thèm thuồng, gã đưa tay kiểm tra lại độ sắc bén của cây kiếm hành quyết.

Gió biển nhè nhẹ nổi lên. Nó thổi vào cánh buồm của tàu ma, nhưng không đẩy con tàu về phía trước. Cornwall Love vẫn neo tại chỗ như thể được gắn bằng loại keo quỳ quái dính liền với duy nhất một toạ độ trên biển. Và được bao bọc bởi bức tường thành sương mù của Pháp Thuật Đen.

Giờ quyết định gần tới. John Singlair cảm nhận điều đó bằng từng tế bào trong cơ thể mình.

Thuyền trưởng Barell khuỵu gối xuống. Thế rồi gã bắt đầu những câu gọi hồn, giữa không trung đột ngột xuất hiện một quầng sáng màu đỏ. Nó trôi bồng bềnh trên boong tàu như một quả cầu, rồi chỉ vài giây đồng hồ sau, nó phình to lên, chẳng bao lâu đã hiện rõ dáng hình của một chiếc đầu lâu, ôm phủ lấy con thuyền ma như một làn áo bành tô. Sợ hãi, các tù nhân đưa mắt nhìn vào cái mõm khổng lồ đang mở ngoác ra mà run bắn lên. Pháp thuật của tên thuyền trưởng Barell đã lôi nó ra khỏi những chiều không gian kinh hoàng.

Đó chính là dấu hiệu cho cuộc tàn sát!

- Đao phủ! - Thuyền trưởng Barell gào lên. - Ra tay đi! Chặt đầu nó!

Một tiếng thét lảnh lót vang lên trên boong tàu.

Đó là tiếng thét của Mary Kelland. Người đàn bà không đủ sức chứng kiến cuộc hành quyết. Chị gục xuống, đưa hai tay ôm mặt, nức nở khóc.

- Chúa Trời sẽ trừng phạt ngươi, con ma bị nguyền rủa kia!

Người đàn ông tóc bạc đã tiến hai bước về phía trước chỉ thẳng vào mặt Barell mà tuyên bố. Con ma giật nảy người dưới những lời lẽ quất xuống như một chùm roi vô hình.

- Câm mồm. - Barell gào lớn. - Hay là mày sẽ là đứa cụt đầu đầu tiên!

- Thế thì làm đi! - Người đàn ông bình tĩnh đáp.

Barell cười rùng rợn.

- Rồi cũng sẽ tới lượt mày thôi. - Gã nói. - Nhưng tao sẽ treo mày thật chậm, kéo mày lên trên đỉnh cột buồm. Làm một lời cảnh báo cho những đứa khác. - Rồi gã lại cười sằng sặc.

Tên đao phủ không cười. Gã đứng chênh chếch trước mặt John Singlair để có thể vung tay phải lên, chặt ngang đầu chàng thanh tra. Những ngón tay trên bàn tay trái đang giật áo ngực John ra.

- Để tao nhìn cho kỹ cái cổ mày! - Gã hả hê nói.

- Chém đi! - Thuyền trưởng Barell ra lệnh.

Những tù nhân nín thở. Nỗi kinh hoàng trần trụi hiện lên trên gương mặt họ.

Cả John cũng trắng nhợt như vôi. Bây giờ, trong tích tắc của cái chết, anh thảm thiết thấy mình bất lực đến mức độ nào.

Đột ngột, mọi vật nhoà đi trước mắt anh. Có phải đó là những giọt nước mắt đang che ánh nhìn? Nỗi sợ hãi tận cùng bốc cao trong xương tuỷ.

Tên đao phủ giơ cánh tay phải lên, lưỡi dao ngắm về phía cổ John một lần nữa, gã đẩy ra một tràng cười khàn hả hê và lấy đà.

 Chiếc thuyền cứu hộ bằng cao su nhảy chồm chồm như một quả bóng màu vàng trên nhữngđợt sóng, Ali cố gắng lắm mới giữ được thăng bằng. Gã đàn ông khuấymái chèo sang phải, rồi lại sang bên trái, nhúng thật sâu mái chèo xuống làn nước xám xanh.

Bức tường sương mù đã tới gần hơn. Gã người Ả Rập vất vả vật lộn với những con sóng gần bờ. Nước bắn toé lên qua vành thuyền tròn trĩnh làm ướt quần áo hắn.

Ali không để ý đến tất cả những điều đó.

Toàn bộ cảm xúc của gã đàn ông bây giờ chìm xuống trong nỗi căm hờn Basil Proctor. Ali muốn giết chết tên đàn ông đó, giết chết bằng mọi giá, trả thù cho tất cả những nhục mạ chồng chất trong thời gian qua. Ali thậm chí không thèm nghĩ xem bản thân mình đang a vào hiểm hoạ nào. Miễn là tay triệu phú kia bỏ mạng! Bỏ mạng!

Mỗi lúc gã đàn ông người Ả Rập mỗi thọc chèo nhanh hơn xuống nước, miệng hé mở, hơi thở dồn dập. Ali biết rằng chẳng bao lâu nữa giây phút quyết định sẽ đổ ập xuống con tàu kia, và hắn ta không muốn đến quá trễ.

Sau khi đã bỏ lại đằng sau những con sóng gấn bờ, con thuyền bắt đầu tiến nhanh hơn. Một luồng nước thuận tiện đẩy nó về hướng con tàu ma. Ali đã nhìn thấy con thuyền nhỏ trống rỗng đang được buộc vào bên thân tàu Cornwall Love cao sừng sững.

Những con sóng dâng lên rồi hạ xuống nối tiếp nhau. Ali lúc ở trên, lúc ở dưới. Đúng y như cái dạ dày của gã. Rồi chiếc thuyền cao su được chèo đến sát con thuyền nhỏ của bọn cướp biển. Trước khi một đợt sóng khác kịp ập tới và đẩy chiếc xuồng cao su lùi trở ra, hai bàn tay Ali đã tóm được vào vách con thuyền nhỏ.

Gã đàn ông nghiến răng giữ chặt, gồng mình trì lại. Động tác đó là một trò may rủi, nhưng gã đã thành công. Gã Ả Rập bước sang con thuyền nhỏ của bọn cướp biển. Thế rồi gã kéo chiếc xuồng cao su lên trên mạn thuyền này và nằm im một lúc, lấy hơi, quan sát tình huống.

Có tiếng người trên boong con tàu ma. Giọng của thuyền trưởng Barell vang rất rõ.

Và bất ngờ, Ali nhìn thấy vạch lửa màu đỏ cháy bùng lên, bung to ra. Chỉ trong vòng một khoảng thời gian rất ngắn, cái đầu lâu màu đỏ máu đã ôm lấy toàn bộ con tàu Cornwall Love.

Ali biết, gã cần phải vội vàng hết sức nếu không muốn bỏ lỡ hồi kịch chung cuộc.

Gã đàn ông kẹp khẩu súng máy xuống dưới vai trái. Thang dây chưa được kéo lên và Ali bất giác mỉm cười hài lòng.

Lanh lẹ như một con khỉ, gã đàn ông người Ả Rập trèo lên thang dây. Tới sát buồng lái, gã dừng lại rồi thận trọg ngó đầu ra, nhìn ra phía cầu tàu. Không một ai nhìn thấy Ali, không một ai bước về hướng gã. Tất cả bận quan sát cuộc hành quyết.

Ali lấy hơi thât sâu, kéo mình lên cao. Một bước nhảy điệu nghệ đưa gã đàn ông lên boong tàu. Nhanh như chớp, gã người Ả Rập chĩa súng ra phía trước, sẵn sàng nhả đạn. Gã phát hiện Basil Proctor trong chiếc ghế lăn. Ali còn thấy cả John Singlair bị trói trên cột buồm.

Đứng trước mặt chàng thanh tra bị trói là gã đàn ông hung tợn, nửa thân trên để trần. Lưỡi kiếm trong tay gã bay về hướng cổ người con tra tóc vàng. Ali không động đậy lấy một ngón tay. Gã bình tĩnh quan sát vở kịch tàn nhẫn.

Cơ hội của gã rồi sẽ tới...

 John Singlair nhìn thấy lưỡi kiếm bay về hướng anh và bất giác nhắm mắt lại.

Thế là kết thúc...kết thúc...

Một tiếng thét chói gắt vang lên!

Chàng thanh tra lại mở mắt ra. Cảnh tượng trước mặt khiến máu anh như đông lại trong huyết quản và trái tm anh nhảy lên vì vui sướng.

Ngay sát mặt anh là một lưỡi kiếm run bần bật. Nó đã dừng lại cách đích chưa đầy một bàn tay. Đằng sau đó là tên đao phủ đang nhăn nhúm khủng khiếp. Nét mặt hắn bây giờ là hiện thân của nỗi kinh hoàng.

Lập tức John nhìn ra nguyên nhân.

Tên đao phủ đã giật tung áo ngực anh ra, khiến mặt đá thần lộ ra ngoài và qua đó, hắn đã vô tình tự rước lấy cái chết chung cuộc.

Đối với bọn ma cướp biển, nhìn trực diện vào mặt đá thần của John cũng đồng nghĩa với cái chết. Biểu tượng của Pháp Thuật Trắng đột ngột lóe sáng, thiêu cháy tia nhìn của tên đao phủ trong ánh bạc. Một tia chớp thoát ra từ báu vật Pháp Thuật Trắng, găm thẳng vào vầng trán tên đa phủ. Chính vào điểm giữa hai con mắt.

Tên đao phủ gào to chưa từng thấy, lảo đảo lùi ra sau nhưng quá muộn. Tia sáng pháp thuật xuyên qua đầu gã. Vừa la hét, gã vừa nghiêng ngả trên boong con tàu ma. Một vầng khói bốc ra từ xương sọ gã, phủ xuống thân hình gớm ghiếc. Tiếp theo là một tiếng nổ nhẹ vang lên, con ma đao phủ bị nổ tung. Gã văng ra làm muôn mảnh và những gì còn lại chỉ là một đống tra nhỏ, bị gió thổi tan ra, phủ một lớp bụi mỏng xám trắng trên boong tàu.

Toàn bộ sự việc xảy ra trong vài giây đồng hồ, nhưng tới lúc đó thì tia chớp pháp thuật đã tìm thấy nạn nhân thứ hai.

Con ma cướp biển đứng bên cạnh tên đao phủ gục xuống. Số phận giống y tên trước.

Hỗn loạn bùng nổ.

Thuyền trưởng Barell là người đầu tiên tỉnh dậy sau cơn sốc. Gào lên như một con thú dữ bị thương, gã rút cây dao găm ra khỏi bao đeo trên người tên cướp biển đứng gần nhất và phi luôn về hướng John Singlair.

Lẽ ra nó đã đâm thủng họng chàng thanh tra, nhưng may mắn cho John, con dao trên đường bay gặp phải tia sáng Pháp Thuật Trắng và cú lao vun vút của nó dừng phắt lại, rơi xuống đất, kiệt quệ mội sức lực đã nhận được từ một bàn tay ma.

Người tù tóc bạc là nhân vật đầu tiên trong đám người khốn khổ tỉnh trí lại.

Ông nhận ra cơ hội liền cúi khom người xuống chạy về phía trước. Ông tóm lấy con dao vừa rơi xuống đất, chạy xoay quanh cột buồm và cắt dây trói cho John.

- Cảm ơn! - Chàng thợ săn ma thét về hướng ông. Anh chỉ có thể nói như vậy trong tình huống hiện thời. Giờ thì anh đã tự do và có thể chiến đấu. Bằng một cử chỉ duy nhát đúng, John xé toang cái áo sơ mi trên người anh ra làm đôi. Thế rồi anh tóm lấy cây kiếm của tên đao phủ. Tia sáng pháp thuật vẫn lóe lên từ mặt đá thần trên ngực anh. Nó bảo vệ cho John như một chiếc xe thiết giáp bảo vệ những người ngồi bên trong.

Thuyền trưởng Barell đã tụ tập đám thủy thủ của mình về phía đầu tàu. Gã lồng lộn ra lện, xua đám đàn ông chiến đấu với John.

Những tiếng súng vang lên.

John Singlair lúc bấy giờ đã chạy được một nửa đường về hướng đầu tàu, xoay phắt người lại. Mãi bây giờ anh mới nhìn thấy gã đàn ông đang đứng trên mạn tàu, giữ tong tay một khẩu súng máy.

Gã trông như một người Ả Rập. John nghe tiếng thét lảnh lót của tay triệu phú Basil Proctor.

- Ali, cứu ta!

Gã Ả Rập nhảy một vài bước về phía trước. Thế rồi gã lạnh lùng bóp cò.

Những tia lửa đỏ vàng nhảy khỏi đầu nòng. Những viên đạn rít veo véo trên boong tàu, rạch thành những vệt xước rất dài trên ván gỗ và tìm thấy mục tiêu.

Basil Proctor hứng trọng chùm đạn thứ hai. Một tiếng tru như thú trong rừng thoát ra từ miệng gã, và vội vàng tắt ngấm khi cuộc sống tội lỗi của kẻ hám tiền.

Xong rồi, Ali xoay súng lại. John nhìn thấy nòng súng chĩa về hướng anh. Cú nhảt là là mặt đất của anh có thể so với tác phẩm của một nghệ sĩ xiếc.

Khẩu MPi lại bắt đầu gầm lên. Những viên đạn cắm phập vào cột buồm, hầu như khoan thủng nó, nhưng John lúc đó đã ra khỏi đường ngắm. Anh vừa nằm vừa phi cây kiếm nặng nề về phía gã bắn dúng thâm hiểm.

Lưỡi kiếm xé không khí lao tới. Ali nhìn ra nỗi nguy, cúi người xuống và chỉ trong tích tắc sau, gã đã an toàn biến mất đằng sau mạn tàu.

John muốn nhảy theo nhưng đám cướp biển ngăn cản. Chúng chặn đường anh đi. Cầm đầu là tay lái tàu Howard. John không nhìn thấy thuyền trưởng Barell đâu. Chàng thanh tra không còn nhiều thời gian nữa. Anh xoay người lại.

- Xuống dưới đi! - Anh hét về phía những tù nhân đang hoảng sợ một mệnhlệnh ngắn gọn.

- Người đàn ông tóc bạc hiểu ý anh. Ông xua nhóm người đồng cảnh với mình về hướng mạn tàu. Từ đó, họ lần lượt theo nhau nhảy xuống con thuyền nhỏ.

Thế nhưng bọn ma thủy thủ vẫn chưa chịu đầu hàng. Howard quay quay mộ con dao quắm trên đầu, vừa văng ra những câu nguyền rủa hung tợn vừa tiến lại gần John Singlair.

Chàng thanh tra quay người nhanh như chớp. Vừa lúc đó, tia chớp sáng Pháp Thuật Trắng trên ngực anh lại lóe lên. Tia chớp đâm thẳng vào dãy cương thi đang lao tới.

Nhiều tiếng thét, tiếng nguyền rủa, tiếng rên, đúng như một địa ngục.

John nghe thấy tiếng nghiến trèo trẹo khủng khiếp. Đầu anh giật lên cao. Anh nhìn cây cột buồm chính đang ngã xuống. Tia sáng của Pháp Thuật Trắng đã cắt nó ra làm đôi.

Cột buồm đổ gãy như gặp cuồng phong. Sự phá hủy quá nhanh làm John hoảng hốt thật sự. Phải ra khỏi đây, nếu không cây cột khổng lồ sẽ nghiến nát anh.

Bọn ma cướp biển cũng đồng loạt kinh hoảng kêu lên. Cứ như thể một quả bom đang sắp nổ banh chúng vậy. Bọn đàn ông đạp vào nhau, nhưng vẫn không kịp trốn thoát cậy cột đồ sộ.

Với một sức mạnh tàn bạo, nó đập xuống đầu chúng.

John lúc đó đã ném mình xuống, chờ đợi một lực ấn chết chóc, nhưng việc đó không xảy tới.

Anh nhìn thấy cây cột buồm đổ xuống, nhìn thấy đám thủy thủ gục ngã dưới sức mạnh của nó, nhưng cây cột buồm lại đi xuyên qua người anh cứ như thể nó được làm bằng bông.

Bất thần John Singlair có cảm tưởng như mình đang bay bồng bềnh. Con tàu ma, những linh hồn thủy thủ, những gương mặt kinh hoàng, tất cả trở nên nhạt nhòa, tan ra trước mắt anh như một khối đá khổng lồ gặp dòng nước nóng bỏng.

Rồi một đám mây sương mù khổng lồ tiến lại gần, hòa lẫn vào cái đầu lâu vẫn còn đứng trên mặt nước.

Từ chiếc đầu lâu hiện ra một khuôn m85t.

Hai cái sừng mọc trên trán, hai hàm răng nhăn lại trong một nụ cười thâm độc.

- Đúng là của quỷ Satan.

Quỷ Satan đã đích thân hiện lên đây để chào đón phần còn lại của những tên thủy thủ!

John đờ người trước hình ảnh đó. Chỉ một giây đồng hồ thôi là nó biến mất. Thêm một lần nữa, John Singlair lại nhận diện được kẻ thù số một của anh., đó là nhìn thấy Satan, hiện thân của cái Aùc...

Tất cả hình ảnh ma quái biến mất.

John đột ngột thấy mình rơi xuống. Rơi mãi, mỗi lúc một sâu hơn, sâu hơn...

Như một mũi tên, thân hình chàng thanh tra cắm thẳng xuống dòng nước lạnh của biển Đại Tây Dương. Như vâng theo tiềm thức, chàng thanh tra bắt đầu bơi, nổi người lên trên mặt nước và há mồm thở. Anh lắc cho tóc rơi ra khỏi mặt. Phía trời Đông đã ló lên những tia sáng rụt rè của buổi ban mai.

John Singlair nhìn thấy hòn đảo trước mặt mình. Nó không chìm xuống bởi nó là một hòn đảo thực. Và anh còn nhìn thấy một vật khác. Chính là con thuyền nhỏ với những con người đang chạy trốn. Nhưng cả con thuyền cũng đang từ từ tan ra. John ngh thấy nhóm tù nhân kêu cứu, nhưng khoảng cách cho anh biết lúc đó họ đã chạm đến đất liền.

Tuy vậy, chàng thanh tra vẫn chưa hết lo lắng. Đó là hai kẻ trốn thoát.

Thuyền trưởng Barell, kẻ cầm đầu con thuyền ma. Và gã đàn ông người Ả Rập, kẻ đã giết chết Basil Proctor.

John không nhìn thấy dấu vết nào của tay triệu phú. Gã đã cùng với chiếc xe lăn chìm xuống lòng biển sâu. Con người tham lam đã tím thấy ngôi mộ của mình bên cạnh cái kho báu mà quỷ mà gã từng muốn chiếm đoạt.

Vội vàng, John Singlair bơi về hướng đảo. Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc...

--------------------------------------------------------------------------------

Chương 1 --- Chương 2 --- Chương 3 --- Chương 4 --- Chương 5

Hòn Đảo Bí Hiểm

Chương 8

- Chèo đi, mạnh lên, chèo đi!

Người đàn ông tóc bạc đã nắm lấy quyền chỉ huy và thúc đẩy đám hành khách bất đắc dĩ làm việc. Những lời thúc giục của ông thật ra không cần thiết, nhóm người bị đọa đầy đang huy động tới giọt sức cuối cùng. Không một ai ném mắt về phía con tàu ma đang dần bước vào sự hủy diệt chung cuộc.

Những ngọn sóng cao dài đang giúp sức đẩy con thuyền lại gần đảo. Vệt sáng đầu tiên đã tuyên bố sự có mặt của bình minh. Không một ai trên thuyền biết hai mươi bốn đồng hồ sắp tới họ sẽ đến những đâu. Mà họ cũng quá mệt mỏi để suy nghĩ về chuyện đó. Họ chuyển động mái chèo như những cái máy vô hồn.

Những vách đá xuất hiện.

Nhóm đàn ông đó không phải những tay chèo lão luyện. Cả một thời gain dài, con thuyền cứ thế băng băng lướt thẳng tới, nhắm đúng vào cái gù đá màu nâu đang nhô lên, đe dọa.

- Cẩn thận!

Quá muộn rồi. Bởi vì đầu con thuyền đã đâm trúng vào vách đá. Hai mái chèo gãy vụn. Hai người ngồi đầu chỉ còn cầm trong tay cái cán chèo. Chiếc thuyền bị giật ngang. Một dòng nước xoáy hiểm độc tóm lấy nó, đẩy nó xoay tít quanh trục đứng. Những người trên thuyền ngã chồng lên nhau. Chỉ còn người đàn ông tóc bạc là còn giữ được tỉnh táo và bao quát tình hình. Ông cũng là người duy nhất nhìn thấy lỗ thủng mà vách đá đã chém vào lòng thuyền.

Lần này, ông tự tay vào việc, và tóm lấy một trong những mái chèo còn nguyên.

Nathan Grey tóm lấy mái chèo thứ hai.

Cliff Kelland cũng vậy.

Thế rồi bằng một cách nào đó rất kỳ diệu, người đàn ông lại đưa được con thuyền quay ra, hướng vào con vịnh nhỏ.

Đúng vào lúc con tàu ma từ từ tan ra.

Và cả con thuyền nhỏ cũng rời bỏ thế giới vật chất thực.

- Nhìn thấy chưa? - Nathan Grey gào lên. - Con thuyền kìa!

Tất cả nhìn vào phần mũi con thuyền nhỏ. Quả có thế. Nó đang dần dần biến từng chút vào cõi vô hình. Sóng bể theo nhau tràn lên phía con thuyền đang tan ra.

Những đợt sóng cũng đập cả vào nhóm người. Nhưng lần này những tù nhân gặp may. Họ đã được đẩy đến rất gần hòn đảo, họ đã cảm nhận được đất cứng dưới chân mình. Cầm tay nhau, họ leo lên trên bờ, rồi kiệt sức lảo đảo đi về hướng lô cốt.

Ông già tóc bạc biết khu nhà kho nằm ở đâu. Họ tìm thấy lương thực. Rất nhiều lương thực. Khi những con người đau khổ với tay về phía chúng, không khỏi có một vài ánh mắt bỗng hóa thành ẩm ướt.

Không một ai trong số họ nhớ tới tên người Ả Rập và tay thuyền trưởng Barell, hai nhân vật chắc chắn còn tồi tại trên đảo.

 Kẻ thù số một của John Singlair là Satan, tay quân vương nơi địa ngực, cho tới nay đã không ít lần tìm cách thổi tắt sự sống của chàng thợ săn ma. Nhưng gã chưa thành công. John Singlair cùng những thế lực Pháp Thuật Trắng phù trợ cho anh luôn tỏ ra là người mạnh mẽ hơn.

Satan, theo đúng tính cách quỷ quyệt của hắn, chưa bao giờ đích thân tấn công John. Từ thuở hồng hoang gã đã bị nhốt chặt trong vương quốc của bóng tối. Và gã đang cầm quyền ở đó bằng sự tàn nhẫn có một không hai.

Nhưng gã có tay chân.

Đám tay chân được gã gửi lên trên mặt đất để gieo rắc nòi giống của sự sợ hãi và nỗi kinh hoàng cùng với những tội lỗi vô biên.

Những kẻ tay chân của Satan giống như thuyền trưởng Barell vậy. Tên thuyền trưởng này thuở trước đã bị một con quỷ quyền lực nguyền rủa, thế nhưng Satan còn mạnh hơn cả con quỷ Ấn Độ kia. Đúng vào lúc tàu Cornwall Love chìm xuống, đích thân Satan đã hiện ra và hoá giải lời nguyền của Maharadscha. Tay lãnh chúa bóng đêm đã hiện lên trước mặt tên thuyền trưởng suốt vài giây đồng hồ và ra lệnh - Hãy giết John Singlair! Nếu làm được ta sẽ hóa giải lời nguyền cho ngươi!

Trong tích tắc sau đó, tàu Cornwall Love chìm xuống. Thuyền trưởng Barell nhìn toàn bộ đội quân thủy thủ ma của hắn tan ra, thế nhưng bản thân gã không hề hấn chi. Gã đột ngột thấy mình đang ở dưới nước. Toàn thân nguyên vẹn! Nước không tấn công nổi gã. Và gã nhìn thấy Ali, lúc bấy giờ đang ngồi trong chiếc xuồng cao su, hối hả chèo về hướng đảo.

Đúng là một bóng ma, gã thuyền trưởng thình lình hiện lên sát bên xuồng. Ali suýt nữa đánh rơi cả mái chèo. Hoảng hốt, gã giơ tay về hướng khẩu súng máy, nhưng lúc đó thuyền trưởng Barell đã thoắt trèo lên, ngồi vào giữa con thuyền nhỏ.

Thuyền lảo đảo, ngả nghiêng nhưng không bị lật. Bàn tay của Barell gạt mũi súng sang bên. Ali thuận theo, và không khỏi thầm ngạc nhiên vì bản thân mình.

Tên thuyền trưởng trong vẫn nhợt nhạt. Những khúc xương hiện rõ dưới làn da trong suốt. Trong mắt gã sáng tia lửa màu vàng thâm hiểm.

- Mi biết là vũ khí của mi không làm gì nổi ta. - Barell nói. - Bản thân Satan bây giờ đang trợ giúp cho ta. Ta đề nghị với mi: hãy cộng tác với ta!

Ali nhìn vào khuôn mặt rùng rợn.

- Quyết định đi! Quyết định nhanh lên! Mặt trời chẳng bao lâu nữa sẽ xuất hiện, và ánh sáng của nó sẽ giết hại ta.

Gã đàn ông người Ả Rập gật đầu.

- Mi không nói được sao?

Ali lắc đầu.

Thuyền trưởng Barell cười lớn.

- Nhưng mi hiểu lời ta?

Ali lại gật đầu.

- Tốt, thế thì nghe đây.

Chỉ sau vài câu nói, thuyền trưởng Barell đã giải thích cho gã đàn ông người Ả Rập hiểu kế hoạch của hắn. Trong khi Ali tiếp tục chèo thuyền, thuyền trưởng Barell nhắc cho hắn nhớ từng chi tiết, và gã người Ả Rập đồng ý, bởi gã thấy mình không còn con đường nào khác. Gã suýt giết John, giờ gã càng nóng lòng muốn giết anh...

 Bộ xương người nhợt nhạt mắc cạn giữa hai triền đá. Một lời đe dọa cho thế giới đến sau. John Singlair nhìn thấy nó khi anh bước ra khỏi nước.

Anh rất mệt. Những sự kiện hôm qua và đoạn bơi vừa rồi ngốn đi quá nhiều sức lực của anh. Anh bò bằng cả tứ chi lên bãi cát. Giờ thì anh cũng nhìn thấy con thuyền máy mà Jerry Flint đã dùng để tới đảo này. Nó được buộc rất chắc vào ghềnh đá. Những đợt sóng theo nhau đập vào mạn thuyền.

Bầu trời phía Động đã sáng lên. Chẳng bao lâu nữa mặt trời sẽ thức dậy và những tia nắng gay gắt của nó sẽ biến mặt biển thành một mặt gương.

John biết hình ảnh đó, lần nào nhìn ngắm anh cũng thấy mình bị hút hồn. Nhưng hôm nay, anh không còn sức lực để ý đến vẻ đẹp thiên nhiên trên biển.

John e sợ rằng gã người Ả Rập kia lại tóm lấy những tù nhân làm con tin. Nếu quả thật như thế thì tình huống sẽ trở nên trầm trọng. Chàng thanh tra không hề biết rằng, Ali lúc đó đang rình mò anh. Rình mò ở một vị trí rất tiện lợi.

Con đường dẫn từ bãi cát về hướng lô cốt tương đối hẹp. Mặt quay ra biển của nó tương đối bằng phẳng, nhưng phía bên kia là những vách đá lởm chởm cao ngang đầu người, chỉ sau độ dày một vài mét nó mới dần nghiêng thoai thoải xuống.

Gã đàn ông Ả Rập đang núp giữa những vách đá đó. Với khẩu súng máy sẵn sàng nhả đạn. Gã nhìn thấy John cập bến. Lạnh lùng, gã chờ đợi. Khẩu súng của gã được nạp đầy đạn.

John lúc này đã nghỉ ngơi được đôi chút. Quần áo dánh vào người anh như làn da thứ hai. Gió rất mạnh, và chàng thợ săn ma thấy lạnh. Anh muốn đến chỗ nhóm tù nhân nhanh như có thể, và vì vậy mà anh vội vàng bước trên con đường hẹp dẫn về lô cốt.

Chính là nơi Ali đang chờ đợi.

Cây thánh giá thần cùng mặt đá thần vẫn nằm trên làn ngực trần của anh. Mặt đá nổi lên hình một con rắn đang xoay lại cắn vào chính đuôi mình. Cả mặt đá lẫn cây thánh giá lúc này đều yên lặng trong mát dịu, không hề nóng lên, không lóe sáng, không một phản ứng dù nhẹ. Như vậy là không có con ma nào đang rình mò xung quanh.

Thay vào đó là Ali. Thằng người Ali hoàn toàn không phải ma. Gã không nhìn thấy John, nhưng nghe thấy tiếng chân anh. Và gã định hướng qua những âm thanh đó. Chàng thợ săn ma lại gần. Tiếng bước chân đã vang lên to hơn. Rồi Ali nghe thấy tiếng thở của người đan ông tóc vàng.

Gã nhảy ra khỏi chỗ nấp như một con hổ. Gã giơ khẩu súng máy lên cao và bấm cò ngay lập tức. Chẳng mấy khi trong đời, John Singlair phản ứng nhanh như lúc này. Anh nhìn thấy gã người Ả Rập nhảy ra khỏi chỗ nấp và thấy ánh kim loại trên vũ khí.

John ném người sang bên. Động tác của anh xảy ra nhanh như chớp, đến độ Ali cùng nòng súng máy rọi theo không kịp. Thân hình chàng thanh tra đập vào nền đất lởm chởm đá của hòn đảo. Anh xoay người ngay lập tức. Tiếng khạc lửa của khẩu súng máy đập vào tai anh. Những viên đạn tru lên trong không khí, hướng về phía những tảng đá, xé rách những mảng đá to bằng bàn tay, hoặc trở thành những mảnh đạn xuyên ngang, vi vu bài ca chết chóc trong gió sớm. John cảm nhận một đòn rất mạnh đập vào vai trái, theo bản năng anh lăn thân mình đi tiếp và nhe thấy tiếng cười địa ngục của tên Ả Rập bay vào vách đá, bung lên thành thứ âm thanh không thể diễn tả. Qua luồng bụi bốc lên cao, anh chỉ nhìn thấy dáng Ali hiện lên lờ mờ. Tên người Ả Rập đang xoay súng về hướng anh. John đã tóm được hòn đá đầu tiên. Nó to bằng nắm đấm, những ngón tay của anh cầm chắc lấy nó.

John vừa nằm vừa ném cục đá bằng tất cả sức mạnh của mình. Viên đá đi trúng đích, nện trúng vào tên người Ả Rập giữa vòng quay của gã. Trúng vào dưới cằm. Ali lảo đảo lùi về. Đầu gã bị giật ra hướng cổ. Thế nhưng theo bản năng, gã vẫn cầm rất chắc khẩu súng máy, rồi bất giác bóp cò. Khẩu Mpi nhả ra những cục đạn chì chết người. Cả chùm đạn đó găm vào những vách đá, và không ít mảnh đạn văng bật trở về. Có hai mảnh rtrúng vào người Ali. Một mảnh trực tiếp găm vào phần cổ, mảnh khác sượt ngang bên thái dương.

Tên Ả Rập chết ngay trong tư thế đứng. Gã buông rơi khẩu súng máy, cứ như thể nó đã trở thành một khúc sắt nóng rực. Gã lết được hai bước về phía John Singlair, cho tới khi hai đầu gối gập xuống. Hai cánh tay dang rộng ra, Ali buông người xuống nền đất. Đầu ngón tay của gã chạm tới gần giày John. Chàng thợ săn ma lấy hơi thật sâu. Anh vừa thoát nạn trong gang tấc.

John cảm nhận thấy dòng hơi ấm chảy dọc vai mình...Một viên đạn đã đi sượt qua đó, rứt ra một mẩu thịt to bằng ngón tay cái. Vết thương bây giờ cháy lên như lửa. Nước mặn từ quần áo của John đã lọt vào đau rát vô cùng. Chàng thợ săn ma nghiến răng lại. Bất chấp những luồng gió lạnh, mồ hôi vẫn túa ra trên trán anh. John rút ra một chiếc khăn tay ướt đẫm từ túi quần, vo viên nó lại và áp lên vết thương.

Đằng nào thì cũng bị thương rồi, việc cần thiết là phải cầm máu.

Kiệt sức, anh tiếp tục đi trên con đường về hướng lô cốt. Thế rồi anh trầm ngâm nhìn về phía cánh cửa ra vào rất lớn đang mở rộng.

Phải chăng thuyền trưởng Barell đang ẩn mình vào trong mê hồn trận của lô cốt kia?

John hiện mang trên mình khẩu súng máy của Ali. Trong súng vẫn còn vài viên đạn.

Lúc bấy giờ, một người đàn ông xuất hiện bên cánh cửa. Ngay lập tức John nâng nòng súng Mpi, nhưng rồi hạ nó xuống khi anh nhận ra người đàn ông tóc bạc, người đã khiến anh chú ý tới trên con tàu ma.

Người đàn ông ngạc nhiên một thoáng, đoạn chạy về hướng chàng thanh tra.

- Trời đất! - Ông ta lắp bắp. - Vậy là anh đã thoát được! Chúng tôi nghe thấy tiếng súng. Trời ơi, anh bị thương nặng lắm nè!

Chàng thanh tra cố gắng mỉm cười.

- Chỉ là vết xước thôi. - Anh phẩy tay.

Người đàn ông tóc bạc ném cái nhìn về phía vết thương và chiếc khăn tay buộc ngoài.

- Nói vết xước là hơi dối đấy. - Ông vào đây, trong lô cốt này có một hộp thuốc. Chúng tôi sẽ băng lại cho ông.

- Để sau đã! - John lắc đầu. - Thuyền trưởng Barell đâu?

Người đàn ông tóc bạc nhún vai.

- Chúng tôi không biết. Tôi hoàn toàn không biết liệu hắn có còn trên hòn đảo khốn kiếp này hay không.

Chỉ năm giây đồng hồ sau, họ nhận được câu trả lời. Bởi họ nghe thấy tiếng cười tởm lợm của con quỷ đó. Nó đứng trên nóc lô cốt. Dáng hình hiện rõ trên nền trời đang dần sáng lên.

Chàng thanh tra giơ cây súng máy lên và nhắm về hướng đó.

Thuyền trưởng cười ngạo nghễ.

- Tao là kẻ chiến thắng! - Gã reo lên, rồi tự ngắt lời minh bằng giọng địa ngục. - Chính Satan đã trao sức mạnh cho ta. Để ta giết chết kả thù của ông ấy là John Singlair.

Chàng thanh tra muốn liều lĩnh lao vào cuộc thử nghiệm. Anh đưa súng về phía tên thuyền trưởng và bóp cò. Tiếng súng xé tan màn tĩnh lặng của sớm mai. John đã ngắm rất tốt, những viên đạn trúng đích. Chúng làm tên thuyền trưởng ma quái quay một vài vòng, thế nhưng những viên đạn trúng đích đều được Barell đón tiếp bằng tràng cười chế giễu.

- Không được đâu John Singlair! - Gã thét lên. - Trò này không được. - Gã lại cười điên dại.

Chàng thanh tra hạ súng xuống. Lần này thì cả mặt ngọc thần hình rắn trên ngực anh cũng không tỏ ra hiệu ứng. Chắc là khoảng cách quá lớn. Khối ngọc trên ngực anh có thay đổi đo, nhưng chỉ là âm ấm thôi.

Barell rút gươm ra.

- Chuẩn bị tinh thần, John Singlair! Không kẻ nào bắt ta chịu thất bại mà lại không bị trừng phạt. Ta sẽ hoàn thiện những gì đã bị ngăn trở giữa chừng trên con tàu. Tao sẽ chặt đầu mi và đem trao cho Satan.

- Thằng này có lẽ làm đạo diễn Opera được đấy. - John nghiến răng lẩm bẩm. - Vở kịch Salome cắt đầu dâng bạo chúa của hắn chắc chắn sẽ thành công.

Bỗng chàng thanh tra nhăn mặt. Vết thương ở trên vai đau nhói áp đảo tinh thần anh.

- Tại sao mày không lại đây? - John thét về hướng con quỷ. - Có giỏi thì vào trận tay đôi!

Barell lại cười sằng sặc.

- Không, tao mới là người quyết định thời điểm. Tao sẽ tìm mày dù mày ở bất cứ nơi nào. Cứ chờ đấy. Tới một lúc nào đó, khi mày đã quên tao đi thì tao sẽ xuất hiện và giết chết mày.

- Tại sao hắn lại làm ra vẻ hồi hộp thế? - Ông già tóc bạc ngạc nhiên lẩm bẩm.

- Hắn biết là tôi đang đeo mắt ngọc hình con rắn trên người. - John đáp lời. - Nếu hắn trực diện tới gần tôi, mặt ngọc sẽ thành mối nguy hiểm chết chóc đối với hắn. Rất có thể hắn sẽ biến mất nagy bây giờ hoặc là...

Căng từng thớ thịt trên người, John nhìn trân trối về phía tên thuyền trưởng.

- Quá muộn rồi. - Chàng thanh tra nói và cười thỏa mãn. - Kia, mặt trời đã mọc! Những tia nắng đầu tiên đã bò qua đường chân trời. Mặt trời có nghĩa là ánh sáng, mà ánh sáng là vũ khí hủy diệt những sản phẩm của bóng đêm.

Nín thở, hai người đàn ông quan sát những tia nắng sớm bò trên nóc lô cốt. Xa xa về phía Đông, bầu trời đang nổ bùng ánh sáng trong câm nín. Chỉ trong một tích tắc, mặt biển biến thành một tấm thảm phản chiếu chói gắt như một tấm thảm trùm lên cả hòn đảo và cả cái thân hình kỳ quái đứng trên nóc lô cốt.

- Aaaaa... - Thuyền trưởng Barell tru lên, âm thanh rùng rợn đến xương tủy. Một hỗn hợp cũa căm hận, kinh hãi và tuyệt vọng. Gã đã chờ đợi và dùng giằng quá lâu. Anh ban mai bùng tỏa qua tấm gương biển khổng lồ đã lao vọt đến thất bất ngờ. Những tia nắng ném sức mạnh khởi thuỷ của ánh sáng vào sản phẩm của bón đêm, bao trùm lấy nó, không cho nó một cơ hội duy nhất để thoát thân.

Thuyền trưởng Barell lảo đảo bước đến bên rìa mái lô cốt. Gã muốn nhảy xuống chỗ bóng râm an toàn giữa những vách đá. Nhưng không kịp nữa rồi.

Kiệt sức, gã gục xuống bên rìa mái lô cốt. Cả tên quân vương của địa ngục cũng không biết làm gì hơn để chống chọi lại sức mạnh của ánh sáng. Thân hình Barell đập sấp xuống, gã còn cong lên một lần nữa, nhưng rồi sụp hẳn. Mặt trời đã phá hủy toàn bộ sức lục của gã.

Hai người đàn ông trần thế bây giờ cũng thấy chói mắt.

- Anh nghĩ thế nào, liệu gã có qua được không? - Ông già tóc bạc hỏi.

- Không đâu. - John quả quyết lắc đầu.

Thêm một lần nữa, tiếng thét khủng khiếp vang lên. Nó khiến hai người đàn ông nổi da gà toàn thân. Thế rồi tĩnh lặng, tĩnh lặng đến chết chóc.

Chẳng còn lại một dấu vết nào của bóng ma Barell. Thậm chí cả cây gươm của hắn cũng biến mất. John Singlair gật đầu.

- Thế là xong đấy. - Anh rên lên. Rồi nở một nụ cười nhẹ nhõm bừng sáng trên gương mặt.

Người đàn ông tóc bạc nhình John từ dưới lên.

- Thật ra ông là ai?

- Tôi? Tôi là... tôi là..., - John đột ngột đón nhận cơn choáng váng ập tới. Khẩu súng máy trượt ra khỏi bàn tay anh, rơi xuống đất. Chàng thanh tra gục xuống. Người đàn ông tóc bạc chỉ còn kịp đỡ cho cú đập của anh dịu đi, thế rồi John Singlair hoàn toàn bất động trên nền đất đầy sỏi đá. Những tiếng đồng hồ đã qua quả thật vượt quá sức chịu đựng của anh.

 John Singlair ngất trên một tiếng đồng hồ. Khi tỉnh dậy, anh thấy người ta đã rửa ráy và băng bó vết thương cho mình. Những tù nhân được giải phóng đanh xúm xít quanh chiếc ghế dài nơi anh đang nằm.

Mùi cà phê tràn vào mũi John.

Chàng thợ săn ma từ từ mở mắt.

- Chào ông thanh tra. - Ông già tóc bạc nói.

- Tại sao ông biết..?

- Chúng tôi đã lục trong ví ông. - Người đàn ông đỏ mặt lên khi thú nhận đều ấy.

- Trò này phải phạt mới được. - John nói. - Trong trường hợp này, tôi chọn một ngụm whisky.

- Chúng tôi sẵn lòng chịu phạt. - Người đàn ông tóc bạc vui vẻ kêu lên.

Chỉ một lát sau, họ chạm cốc với nhau. John nhìn những gương mặt mỏi mệt như đã có sắc hồng của sự sống. Trông họ rất hài lòng và hạnh phúc bên cạnh anh. Những nạn nhân đã vượt được qua chuyến phiêu lưu khủng khiếp.

Và đó mới là điều quan trọng nhất.

John vẫn còn một việc phải làm. Dùng máy điện đàm, anh liên lạc với cơ quan tình báo.

Chỉ một tiếng đồng hồ sau, có tiếng trực thăng hạ cánh xuống đảo.

Người ta đưa những con người không may quay trở về nước Anh. Bất chấp vết thương, John phải nán lại trên hòn đảo của Basil Proctor. Anh chờ đợi sĩ quan cao cấp của ngành tình báo, người mà anh phải bình tĩnh báo cáo lại toàn bộ vụ án.

Bởi suy cho cùng, Dịch Vụ Bảo An cần một lời giải thích tương đối dễ chấp nhận. Chính thống mà nói, làm gì có ma và làm gì có quỷ. Lại càng không thể có trong bản báo cáo của cơ quan tình báo của Nữ Hoàng Anh.

--------------------------------------------------------------------------------

Chương 1 --- Chương 2 --- Chương 3 --- Chương 4 --- Chương 5

Chương 6 --- Chương 7 --- Chương 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro