hon hon tieu tu 179

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Muốn chạy ư, không dễ dàng như vậy đâu!"

Khi hai hắc y nhân định lén lút ly khai, thanh âm của Ngô Lai đột nhiên truyền đến, sau một khắc đã xuất hiện trước mặt, ngăn chặn lối đi của hai hắc y nhân.

Nguyên lại hai hắc y nhân vốn đã thụ thương, lại thấy Tư Đồ Minh bị Ngô Lai một chưởng đánh chết, thì biết tình hình không ổn, bèn muốn lén chuồn đi.

Thấy Ngô Lai ngăn trở lối đi, hai hắc y nhân nhìn nhau một cái, gần như cùng lúc tấn công về phía Ngô Lai.

Ngô Lai chỉ lạnh lùng nhìn bốn thủ chưởng của hai hắc y nhân công kích sang, đến khi cảm thấy chưởng của hắc y nhân tới trước mặt, Ngô Lai vung song chưởng nghênh tiếp.

Một tiếng nổ lớn vang lên, hai hắc y nhân bị Ngô Lai đánh bay ra ngoài, vẻ mặt không thể tin nhìn Ngô Lai đứng ở trước mặt mình.

Một trong hai hắc y nhân kinh ngạc nói: "Ngươi không trúng độc?"

Nguyên lai hai hắc y nhân tưởng rằng Ngô Lai trúng độc của Tư Đồ Minh, cho nên mới dám hướng vào Ngô Lai công kích, nếu không thì hai người sớm đã chia nhau ra bỏ chạy.

"Có trúng độc." Ngô Lai cười lạnh nói: "Bất quá chất độc này rất khó mà chạm tới ta." Nói xong, hữu chưởng động một cái, một giọt huyết dịch màu đen từ ngón tay Ngô Lai từ từ nhỏ xuống.

Hai hắc y nhân bấy giờ mới biết đối phương rất đáng sợ, lại dễ dàng đem kịch độc của Độc Môn bức xuất ra ngoài cơ thể.

Ngô Lai lạnh lùng nhìn hai hắc y nhân, nói: "Mau đem giải dược giao ra đây, nếu không thì, hắn ta chính là kết cục của các ngươi." Vừa nói vừa chỉ Tư Đồ Minh ở bên cạnh đã thất khiếu lưu huyết mà chết.

Hai hắc y nhân nhìn Tư Đồ Minh đã chết đi, trong lòng sợ hãi bội phần, ngay cả nhị trưởng lão của bọn họ cũng chết trong tay đối phương, huống chi là bản thân mình.

Một hắc y nhân nói: "Giải dược của Bách Độc Thiên Vương tịnh không ở chỗ chúng tôi, mà là ở chỗ tam trưởng lão."

Ngô Lai hỏi: "Thế tam trưởng lão của các ngươi đang ở địa phương nào?"

Người đó nói: "Tôi không biết."

"Đáng chết, lại vẫn còn dám dụng độc đối với ta."

Ngay lúc này, Ngô Lai chợt hừ lạnh nói, tiếp đó sắc mặt đại biến, một chưởng phách về phía hắc y nhân kia ở bên cạnh, hắc y nhân đó còn không kịp phản ứng , đã bị Ngô Lai đánh trúng mà chết, sau khi chết vẫn còn nhìn Ngô Lai với vẻ mặt không thể tin được.

Hắc y nhân còn lại chừng như tột cùng sợ hãi, hắn không biết đối phương rốt cuộc là ai, mà ngay cả chất độc của Độc Môn đều không làm gì được.

Hắc y nhân thanh âm run rẩy nói: "Ngươi làm sao có thể phát hiện được? Chất độc này vô sắc vô vị, chính là nhất đại tuyệt độc của Độc Môn, ngươi không có khả năng phát hiện ra."

"Bớt nói nhảm đi!" Ngô Lai hừ lạnh nói: "Mau đem giải dược Bách Độc Thiên Vương giao ra đây, bằng không thì ta cho ngươi nếm thử đau khổ của phân cân tỏa cốt cùng chân khí nghịch lưu." Nói xong, trong mắt chớp động quang mang hãi nhân, nhìn chằm chằm vào hắc y nhân.

Hắc y nhân nghe vậy, sắc mặt đại biến, bởi vì hắn từng nghe nói đến hai loại cực hình tàn khốc lợi hại, đặc biệt là đối với người luyện võ mà nói, có thể khiến cho bọn họ thống khổ muốn chết mà không được.

Hắc y nhân đành phải nói: "Trúng độc của Bách Độc Thiên Vương, căn bản là không có thuốc nào cứu được, từ hơn một trăm năm trước, khi chúng tôi nuôi dưỡng Bách Độc Thiên Vương, đã thử bào chế giải dược, nhưng chúng tôi đã thất bại, mãi vẫn chưa phối chế ra được giải dược."

Nghe vậy, Ngô Lai sắc mặt đại biến, trong mắt chớp động quang mang hãi nhân nhìn hắc y nhân.

Bị Ngô Lai nhìn chòng chọc bằng nhãn thần hãi nhân đó, hắc y nhân trong lòng cực kỳ sợ hãi, vội vàng nói: "Có điều, tôi nghe tam trưởng lão nói, chất độc của Bách Độc Thiên Vương này có thể dùng vài loại linh dược hiếm thấy giải trừ, còn như là linh dược gì, tam trưởng lão không có nói, chúng tôi làm thuộc hạ cũng không dám hỏi."

Dừng một chút, lén lút nhìn Ngô Lai một cái, thấy loại mục quang sát nhân kia của Ngô Lai, vội nói: "Nghe tam trưởng lão nói, Hổ Phách Thần Châu hình như cũng có thể giải trừ được Bách Độc Thiên Vương này."

"Phải không?"

Ngô Lai lạnh lùng nhìn chằm chằm hắc y nhân, không có chút biểu tình nào.

Hắc y nhân bị Ngô Lai nhìn chăm chú trong lòng sợ hãi, nhất thời không biết làm sao cho tốt, chỉ có thể dùng đôi mắt hoảng sợ nhìn Ngô Lai, là người ai chẳng sợ chết, cho nên hắn cũng sợ chết.

Sau giây lát, Ngô Lai nói: "Ngươi không nói dối, hôm nay tạm tha cho ngươi." Nói xong người đã nhanh như chớp lướt bay đi, sau một khắc đã biến mất khỏi tầm mắt của hắc y nhân, chỉ để lại hắc y nhân đang đực người ra.

"Vèo! Vèo! Vèo!"

Sau khi Ngô Lai ly khai không lâu, vài bóng người đột nhiên xuất hiện ở mao ốc bên cạnh đó, một người trong đó chính là Niên Dữ Hành, ngoài ra còn có ba lão giả tuổi ước chừng lục tuần cùng vài trung niên đại hán.

Nhìn mao ốc bị phá hủy trước mắt, Niên Dữ Hành thở dài nói: "Xem ra chúng ta có lẽ đã tới chậm."

Một lão giả lớn tuổi nhất trong đó nhìn hắc y nhân đang hoảng sợ đến đờ ra ở bên cạnh, lạnh lẽo quát nói: "Quan Văn, đã xảy ra chuyện gì?"

Hắc y nhân, cũng chính là Quan Văn nghe vậy, tức khắc lấy lại tinh thần, nhìn thấy ba vị lão giả cùng Niên Dữ Hành, vội vàng hành lễ nói: "Thuộc hạ tham kiến chư vị trưởng lão."

Niên Dữ Hành hỏi: "Quan Văn, đây là chuyện gì vậy? Nhị trưởng lão đâu?"

Quan Văn nói: "Bẩm tam trưởng lão, nhị trưởng lão đã chết rồi."

"Cái gì? Nhị trưởng lão đã chết rồi? Đây là chuyện gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nghe vậy, Niên Dữ Hành với ba lão giả kia đều giật mình hỏi, thần tình đầy vẻ không tin, bởi vì bọn họ hiểu rõ sự lợi hại của Tư Đồ Minh, không thể bị người giết chết dễ dàng.

Lão giả lớn tuổi nhất hỏi: "Quan Văn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi kể hết ra xem."

Quan Văn nói: "Vâng, đại trưởng lão." Liền đem quá trình sự việc diễn ra kể cho mấy lão giả nghe.

Lão giả này chính là đại trưởng lão của Độc Môn Mã Thành Phong, người giang hồ xưng là "Độc Phong", toàn thân đều là độc, sử độc vô cùng lợi hại, có thể mượn lực gió để phóng độc, người trong giang hồ nhìn thấy rất e sợ, còn như kỹ thuật của lão thì không ai hiểu rõ.

Hai lão già khác là một đôi thân huynh đệ, chính là Độc Môn tứ trưởng lão Dư Văn và ngũ trưởng lão Dư Minh, hai người trong chốn giang hồ tuyệt đối là loại cao thủ khiến người nhìn thấy liền phát lạnh, một thân chất độc không nói, chính là võ công của họ có thể xếp vào hàng ngũ cao thủ đỉnh cao trong chốn giang hồ, hai người tính tình giống nhau, vẻ mặt cả ngày âm trầm, khiến cho người khác không cách nào đoán biết được ý nghĩ trong lòng bọn họ.

Nghe thấy lời tự thuật của Quan Văn, mấy người đều nhíu mày.

Niên Dữ Hành hỏi: "Ngươi khẳng định cái kẻ trẻ tuổi kia là người trong Trương phủ? Hơn nữa, hắn thực sự không sợ chất độc?"

Quan Văn ngơ ngẩn nói: "Người trẻ tuổi đó tự mình thừa nhận là chủ nhân trong Trương phủ, nhị trưởng lão cùng sư đệ, hai người đều dụng độc đối với hắn, đều bị hắn phát hiện, mà hắn cũng không có dấu hiệu trúng độc, cho nên thuộc hạ mới đoán biết người trẻ tuổi đó không sợ độc."

Niên Dữ Hành, Mã Thành Phong, Dư gia huynh đệ, bốn người nhìn nhau, Mã Thành Phong nói: "Xem ra đối phương không đơn giản, chúng ta nên thương lượng ra một kế hoạch tốt." Quay người nhìn mấy trung niên nhân ở phía sau, nói: "Các ngươi hãy thu dọn nơi đây một chút, mặt khác phái người mang thi thể nhị trưởng lão trở về, bảo vệ thật tốt."

"Đồng thời, các ngươi phải phái nhiều người hơn một chút giám thị động tĩnh của Trương phủ."

Niên Dữ Hành đang ở bên cạnh tiếp lời, nói xong, cả người cũng rơi vào trầm tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hon#tieu