Review: Đó là, yêu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

18-7-2018, 15:00, Hà Nội trời đang mưa.

Nằm ngủ nghe tiếng mưa rào chợt tỉnh dậy, ngửi thấy mùi thơm của mưa, cảm thấy sao mà thích quá.

Chợt nghĩ thêm tách cà phê cùng một cuốn sách bên cửa sổ có phải là hoàn hảo không? Tôi lại bỗng nhớ đến mộy câu chuyện mà tôi đã đọc từ lâu rồi, nhẹ nhàng mà đi sâu trong lòng tôi.

Cá nhân tôi từ trước tới nay đều thích đọc một số loại truyện, tùy từng lúc mà thể loại khác nhau, nhưng đa phần là câu chuyện hài hước, hay ngược tâm.

Có ai đã từng đọc "Đó là, yêu" của Diệp Lạc Vô Tâm chưa? Truyện khá giống với "All in love" của tác giả Cố Tây Tước, truyện kể về nhưng câu chuyện nhỏ nhặt thường ngày của chính tác giả Diệp Lạc Vô Tâm. Đọc truyện câc bạn sẽ cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng và thỏa mãn. Chị gặp anh khi cả hai người cùng học ở một trường đại học danh tiếng ở trung quốc. Chị đã từng nói rằng nếu muốn có một người đàn ông tốt thì trước hết hãy để mình sống ở một môi trường tốt. Điều đó quả thật rất thực tế. Anh kém chị một tuổi nhưng theo cảm nhận của tôi anh là một người đàn ông trưởng thành và bản lĩnh. Anh dịu dàng lại có lúc đáng yêu, rất dễ dỗ dành.

Trích đoạn trong truyện:

"Trên đời này có một loại đàn ông, hắn vô cùng phiền, hắn không nói 'anh yêu em', nhưng hắn rất biết cách dụ dỗ lừa gạt cho bạn vui; hắn lúc nào cũng ghét cái này cái kia của bạn, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc bỏ rơi bạn; hăn thích nhất là bắt nạt bạn, nhưng hắn tuyệt đối không cho người khác ức hiếp bạn. . .

Có người gọi loại đàn ông này là ngạo kiều (#Shai: ý nói những người kiêu ngạo một cách đáng yêu), tôi gôi là -- Phiền Nhân

Thực tế chứng minh, nói lời yêu đương với loại đàn ông này, bạn phải có một khối sức mạnh vô địch và trái tim không thay đổi, nếu không chỉ cần một phút đồng hồ thôi bạn sẽ muốn vứt bỏ hắn!

*Action 1

Đêm lạnh, tôi và bạn học tiểu Trình cứ đi thẳng về phía trước, cứ đi thẳng, không biết đi qua bao nhiêu con phố, tôi không cảm thấy chút mệt nào.

Người đang yêu, ngay cả chuyện thực sự nhàm chán nhất, cũng có thể làm tăng thêm hương vị cho nó.

"Rốt cuộc là khi nào anh đi?"

Tôi cố ý dùng giọng điệu nhỏ nhẹ hỏi hắn, che dấu đi nội tâm nặng nề của mình.

Nghĩ đến việc hắn muốn đi, tôi sợ hãi tột cùng, Sợ đoạn tình cảm vừa mới bắt đầu, chưa kịp ấm lên đã bị khoảng cách thử thách. Sợ giấc mộng đẹp này sẽ sớm tỉnh lại, tôi cùng với chỗ người yêu, cuối cùng mỗi người một nơi. Nhưng cuối cùng tôi không thể trốn tránh.

"Anh quyết định trái với điều hẹn ước, không đi công tác nữa."

Đáp án của hắn khiến cho tôi như bị sét đánh, không, là kinh hỉ vạn phần. "Cái gì! Anh vừa mới nói gì?"

"Anh không đi công tác nữa. Anh muốn ở lại thành phố T, thi nghiên cứu sinh."

Tôi mở to mắt nhìn hắn, kinh ngạc quá đột ngột, tôi nhất thời không thích ứng được, cảm giác như mình nghe lầm: "Anh thực sự không đi nữa?"

"Không đi. Anh đã nói với ba mẹ rồi, họ tôn trọng quyết định của anh."

Khoảnh khắc đó, buổi tối đó như hé ra một tia pháo hoa rực rỡ sáng chói, ánh sao trên trời như đổ xuống.

Hắn ôm chặt vai tôi, chầm chậm đi về phía trước, giống như đi lơ lửng giữa những tầng mây.

. . . .

"Sao anh lại quyết định ở lại thành phố thi nghiên cứu?" Tôi hỏi.

Hắn giả vờ thâm sâu đáp: "Trong lòng anh có một Thiên Bình. Mỗi khi phải đưa ra quyết định, anh sẽ đem hai chuyện đó lên Thiên Bình cân cho kỹ, Thiên Bình hướng về bên nào anh sẽ theo bên đó, cho nên. . ."

Trong lòng tôi tràn đầy mong chờ chờ câu nói tiếp theo của hắn, lại nghe thấy hắn nói: "Anh cảm thấy em nên giảm cân một chút."

Con người này, lời ngon tiếng ngọt có thể nói như vậy sao?! "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#blog