Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt mấy ngày liên tiếp, Triển Chiêu ở cạnh giường Tô Bạch không rời, chăm sóc trò chuyện cùng ông như thể muốn đem hai mươi mấy năm qua bù lại toàn bộ, thậm chí Bạch Ngọc Đường cũng bị y quẳng ra sau đầu. Cho đến ngày thứ năm, sức khỏe Tô Bạch hồi phục một chút hai người mới cùng nhau ra ngoài tản bộ.

Từ chỗ ở của Tô Bạch đến khu nhà chính của Mặc Bạch Cư phải đi ngang một khu rừng nhỏ và gần một nửa dược điền, Triển Chiêu chậm rãi vừa đi vừa nghe Tô Bạch thuật lại cuộc sống của ông ở trang viện này hai mươi năm qua. Thì ra Lý Chính Cương hiện tại có thể xem là kế phụ của Triển Chiêu. Năm ấy Tô Bạch sinh Triển Chiêu thân thể hư nhược vô cùng, còn suýt mất hết võ công, vẫn luôn do Lý Chính Cương chăm sóc mới có thể qua khỏi nguy khốn, sau đó Tô Bạch bị chân tình của ông cảm động mới đồng ý theo ông, cùng nhau xây dựng Mặc Bạch Cư như ngày hôm nay. Triển Chiêu nghe ra mới hiểu, không trách Lý đại phu luôn quan tâm y và Bạch Ngọc Đường như vậy, ông đã sớm xem y là nhi tử của mình rồi, chuyện đồ đệ của Lý đại phu đến Khai Phong Phủ cáo trạng năm ấy sợ là do nhị lão ở phía sau giật dây.

"Mấy năm nay cha sống cùng người hạnh phúc chứ?" – Triển Chiêu mỉm cười hỏi.

Tô Bạch nhẹ lắc đầu – "Khó mà nói là có hạnh phúc hay không, tuy rằng y vẫn luôn đối với ta rất tốt, nhưng không có con bên mình, ta không cách nào thật sự vui vẻ được."

Triển Chiêu nghe vậy cúi đầu, y cũng không biết nên nói gì vào lúc này.

Tô Bạch thấy vậy xoa đầu y, mỉm cười nói – "Chuyện này khi nào con sinh hài tử sẽ hiểu, tộc Chân Tư chỉ có thể có một nhi tử, vì vậy đứa nhỏ là sinh mệnh của chúng ta, mất đi liền sống không bằng chết. Ta so với Tô Thanh xem như may mắn, ít nhất ta còn biết nhi tử của mình luôn sống khỏe mạnh, còn hắn..." – Tô Bạch kết thúc bằng một cái thở dài.

Triển Chiêu gật đầu hiểu rõ, trong lòng thầm nghĩ sau này sẽ quan tâm Tô thúc nhiều một chút, để người không quá tịch mịch. Vừa đi vừa suy nghĩ, bất chợt ánh mắt Triển Chiêu nhìn thấy một người hắn không thể nào quên, chính là Lịch Chân, hắn đang làm gì đó giữa vườn dược thảo.

"Là Lịch Chân?" – Triển Chiêu nhíu mày, nhỏ giọng hỏi Tô Bạch.

Tô Bạch lúc này mới hồi thần khỏi cơn cảm khái, cười gật đầu nói – "Chính là hắn, mấy tên này không hiểu làm gì đắc tội Hồng Yên cốc chủ, bị hạ một loại độc kỳ quái nên chạy đến chỗ Chính Cương xin cứu mạng, ta liền giữ lại dược trang giúp đỡ. Độc của chúng không có bảy tám năm căn bản không giải xong, cho nên luôn ngoan ngoãn ở đây không dám rời đi."

Triển Chiêu nhẹ gật đầu hiểu rõ. Cân nhắc một chút, y cẩn thận nói – "Cha, mấy tên này hầu hết đều là tội phạm, con muốn đưa họ về phủ để Bao Đại Nhân xét xử, như vậy có được không?"

Tô Bạch nhướng mày nhưng lập tức đã bình thường lại, tươi cười nói – "Cái đó tùy con, tuy bọn họ làm bậy không ít nhưng tội không đáng chết, nếu có thể thì con hãy xin Bao Đại Nhân phán nhẹ một chút, dù sao hôn sự của còn ít nhiều là nhờ họ phụ giúp mới thành."

"Cha yên tâm, Bao Đại Nhân nhất định sẽ phán xét công bằng." – Triển Chiêu nghe đến hôn sự có hơi xấu hổ nhưng vẫn gật đầu đồng ý với Tô Bạch.

Trong lúc hai người nói chuyện, Lịch Chân cùng hai tên thủ hạ đang cắm cúi làm việc chăm sóc dược thảo, hoàn toàn không phát hiện ra hai người Triển Chiêu, cho đến khi hai người ra khỏi dược điền hắn mới vô tình ngước lên nhìn thấy, bắt đầu nghi thần nghi quỷ một phen.

Triển Chiêu không phát hiện ra ánh mắt của Lịch Chân, càng không biết hắn đang nghĩ cái gì, lúc này y cùng cha mình đã vào đến khu nhà chính, bị một mảnh hồng sắc tràn ngập chỗ này làm choáng ngợp.

"Cha, trong trang có hỉ sự sao?" – Triển Chiêu hồ nghi hỏi người bên cạnh.

Tô Bạch cũng là vẻ mặt ngơ ngác đáp – "Ta không biết, không nghe Chính Cương nói qua."

Hai người còn đang khó hiểu thì thấy tiểu Lập lon ton chạy ngang, Triển Chiêu liền gọi nó lại hỏi chuyện – "Tiểu Lập, trong trang có việc vui gì sao?"

Tiểu Lập vừa nhìn thấy Triển Chiêu và Tô Bạch đến liền mở to mắt, rõ ràng rất kinh hoàng không biết làm sao, nó không trả lời câu hỏi của Triển Chiêu mà xoay đầu chạy về hướng ngược lại, miệng hô lớn – "Sư tổ, nhị trang chủ và thiếu gia đến rồi."

Tiểu Lập vừa hô lên, Triển Chiêu rõ ràng nghe được trong khu nhà truyền ra rất nhiều âm thanh hỗn loạn, một lúc sau Bạch Ngọc Đường mới thập thò chạy ra.

"Ngọc Đường, đây là chuyện gì?" – Triển Chiêu nghi ngờ hỏi.

"Khụ... Miêu Nhi, cái này..." – Bạch Ngọc Đường rõ ràng đang rất bối rối, lắp bắp một hồi mới không có trách nhiệm nói – "Chuyện này là ý của nhạc phụ và nhạc mẫu, ta cũng không muốn gạt ngươi đâu."

Nghe hắn nói nhăn nói cuội như vậy, nét nghi hoặc trên mặt Triển Chiêu càng đậm thêm, y quay qua nhìn Tô Bạch, nhưng vẻ mặt của ông lúc này không khác y là mấy, rõ ràng không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Triển Chiêu híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, lướt qua hắn đi vào bên trong.

Trong sân đứng rất nhiều người, Triển phụ, Triển mẫu và mấy huynh tỷ của Triển Chiêu, Lý đại phu, Bạch phụ, Bạch mẫu, Giang Trữ bà bà với mấy người ca ca tẩu tử của Bạch Ngọc Đường đều có mặt đầy đủ. Triển Chiêu há hốc mồm nhìn mọi người, không hiểu sao bọn họ tụ tập ở đây mà y không hề hay biết. Phía sau, Tô Bạch cũng vừa bước vào, thấy nhiều người như vậy liền muốn quay lưng trở ra, ông rất không thích đông người.

"Tô huynh đệ" – Triển mẫu liên tiếng gọi, đồng thời tiến đến chỗ Tô Bạch.

Tô Bạch dừng bước, cứng ngắt quay lại.

Triển mẫu mỉm cười hỏi han – "Bệnh của ngươi đã khỏi chưa?"

"Đã tốt rồi, đa tạ phu nhân quan tâm" – Tô Bạch máy móc trả lời.

"Vậy là tốt rồi, chú ý chăm sóc bản thân, đừng để bọn nhỏ lo lắng." - Triển mẫu cũng biết người ta căng thẳng, tươi cười nói thêm rồi quay về chỗ của mình.

Triển Chiêu lúc này mới hồi thần, trong đầu có một ý niệm nhảy ra, ngập ngừng hỏi – "Mọi người sao lại ở đây?"

Triển Loan cười hì hì đáp – "Chúng ta đương nhiên đến vì đệ rồi. Lần trước đệ bái đường chúng ta không có mặt, cho nên muốn làm lại lần nữa."

Triển Chiêu lại một lần nữa há hốc mồm, từ mặt tới cổ bắt đầu đỏ lên. Mọi người thấy vậy đều quay đầu cười trộm, Triển mẫu hiền từ bước tới xoa đầu y nói – "Ở đây đều là người thân của con, mọi người thật tâm đến đây chúc phúc cho con, cho nên không cần xấu hổ."

Triển Chiêu tuy rằng vẫn còn rất xấu hổ nhưng y không từ chối ý tốt của mọi người, ngượng ngùng gật đầu. Không hiểu sao khi y làm động tác đó lại có cảm giác mọi người đều nhẹ thở ra một hơi, không khí trong sân thả lỏng thấy rõ. Triển Chiêu kỳ quái quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, thấy hắn đang cười toe toét nhìn lại mình, đột nhiên răng có chút ngứa.

Bên kia, Lý Chính Cương đến chỗ Tô Bạch nhẹ giọng nói – "A Bạch người đi xem một vòng xem có cần sửa cái gì không, mấy ngày nay chúng ta đã chuẩn bị không ít rồi."

Tô Bạch lườm ông – "Mấy chuyện này cứ để Tô Thanh quản, ta còn có việc." – Nói xong bắt lấy tay Triển Chiêu kéo y quay đầu đi ra ngoài nói – "Chiêu Nhi con đến đây, cha có cái này cho con".

Triển Chiêu còn chưa kịp trừng trị Bạch Ngọc Đường thì đã bị Tô Bạch kéo đi, đành bất đắc dĩ theo ông, để lại cho Bạch Ngọc Đường một cái liếc mắt sắc lẽm khiến Bạch Ngũ Gia phải vô thức rùng mình.

Về tới chỗ ở, Tô Bạch lấy trong hòm trữ đồ một cái hộp lớn đưa cho Triển Chiêu.

"Đây là cái gì?" – Triển Chiêu tò mò hỏi.

"Con mở ra mà xem."

Triển Chiêu trong ánh mắt đầy ý cười của Tô Bạch mở chiếc hộp ra, bên trong là một bộ hỷ bào đỏ rực.

"Đây là cha chuẩn bị cho con, cứ nghĩ đời này không có dịp đưa nó cho con, không ngờ chúng ta vẫn có một ngày này". – Tô Bạch cười giải đáp cho sự nghi hoặc của Triển Chiêu.

Tay Triển Chiêu run lên, cẩn thận đem hỷ bào lấy ra, đó là một bộ hỷ bào kiểu nam, bên trên thêu vài đường hoa văn nhu nhuyễn, nhìn qua rất đơn giản nhưng nếu xem kỹ sẽ thấy, mỗi đường kim mũi chỉ đều được may vô cùng tỉ mỉ, chỉ riêng hoa văn đã được hợp lại từ ba màu chỉ khác nhau, đủ thấy người làm ra nó có bao nhiêu dụng tâm. Triển Chiêu biết thêu áo, vì vậy y hiểu làm ra bộ y phục này tốn bao nhiêu công sức, trong lòng vừa cảm động lại vừa chua xót, có thể tượng tượng được Tô Bạch đặt tâm tình gì lên bộ y phục này.

Triển Chiêu im lặng ngắm bộ áo hồi lâu, y không khóc nhưng khóe mắt cay vô cùng. Tô Bạch khẽ cười xoa đầu y – "Có cái gì mà khóc, cha bình thường cũng không có việc gì, cho nên nghĩ đến làm vài thứ cho con, không chỉ có cái này, cha còn may rất nhiều thứ khác, con xem..." – Tô Bạch vừa nói vừa lôi trong góc phòng ra một cái rương lớn, mở nắp ra. Bên trong quả nhiên toàn là quần áo, giày, khăn tay... đủ cỡ, có cái dành cho trẻ con hai ba tuổi, có cái là cho người trưởng thành. Thấy ánh mắt nghi hoặc của Triển Chiêu, Tô Bạch cười nói – "Lúc con còn nhỏ cha đã luôn làm, chỉ là không thể đưa cho con nên vẫn giữ đến bây giờ."

Triển Chiêu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói – "Rất đẹp, cha cũng thích việc may vá này sao?"

Tô Bạch bật cười – "Không thể nói là thích được, chẳng qua không biết làm cái gì cho con, nhớ quá thì làm vài thứ, xem như để bản thân khuây khỏa."

Triển Chiêu khẽ điểm đầu, cổ họng lại như có gì nghẹn lại, một âm thanh cũng không thể phát ra. Tô Bạch thấy y như thế, trong lòng thầm trách chính mình dông dài, hồ hởi nói – "Nếu đã đồng ý bái đường lần nữa thì nhất định phải mặc bộ hỉ phục này, vào trong thay ra cho cha xem thử, xem xem có cần sửa chỗ nào không".

"Dạ" – Triển Chiêu nuốt nước mắt đã chực trào, cố gắng tươi cười làm theo lời Tô Bạch. Y thay ra xong lại đứng một chỗ quay vài vòng cho cha mình kiểm tra, Tô Bạch xem xong muốn thêm vào vài chi tiết, Triển Chiêu phải thuyết phục nửa ngày ông mới chịu từ bỏ ý định. Đang lúc hai người còn tranh cãi thì Bạch Ngọc Đường thò đầu vào.

Bạch Ngọc Đường là bị mấy vị mẫu thân cử vào thám thính xem Triển Chiêu và Tô Bạch đang làm gì, hắn vừa ngấp nghé bên cửa xem trộm, thấy được Triển Chiêu một thân hồng y đứng giữa phòng, trong đầu liền trống rỗng. Triển Chiêu đang cười rất tươi, sắc mặt rạng rỡ như ánh nắng bình minh vừa ló dạng, một thân hỉ phục tươi thắm quanh người càng khiến y thêm mấy phần trẻ trung tươi tắn. Vạt nắng ngoài cửa vừa vặn vắt ngang dưới chân y, hắt ánh sáng lên bộ y phục làm nó sáng thêm mấy phần, màu đỏ hồng rực rỡ như thể đang chiếu xạ ra xung quanh, bao y trong một vầng sáng nhàn nhạt. Bạch Ngọc Đường đã từng nhìn Triển Chiêu mặc quan bào màu đỏ rất nhiều lần, nhưng khi đó y đều biểu lộ một khuôn mặt rất nghiêm túc, nào có vẻ tùy ý thả lỏng như bây giờ, thật sự là chói mắt đến mức hắn không dám nhìn thẳng.

Ánh mắt si mê của Bạch Ngọc Đường không thoát khỏi bị Tô Bạch và Triển Chiêu nhìn thấy, Tô Bạch hừ nhẹ một tiếng, mà Triển Chiêu cũng rất không khách khí trừng hắn.

"Khụ, chuyện này... ta chỉ đến xem một cái thôi, hai người cứ tiếp tục bàn luận đi." – Bạch Ngọc Đường thấy tình huống không ổn, cho dù rất muốn ngắm tiếp nhưng vẫn thức thời quay lưng bỏ chạy lấy người. Hắn không ngại cùng Triển Chiêu đấu khẩu, nhưng vị nhạc mẫu kia hắn đấu không lại, nếu bị truy cứu chuyện làm lộ bí mật thì sợ là hôn lễ lần này hắn rất khó sống sót qua được. Nhạc mẫu mà, nhường nhịn một chút cũng không mất mặt.

Đợi cho Bạch Ngọc Đường đã chạy mất bóng Tô Bạch mới quay đầu ngắm nghía Triển Chiêu, chậc chậc hai tiếng trêu – "Thật sự mê người đến thế? Là do y phục tốt hay do người tốt đây?"

"Cha đừng trêu con" – Triển Chiêu bất đắc dĩ cự lại.

"Rồi rồi, không trêu con".

Bởi vì đã bị Triển Chiêu phát hiện, hơn nữa mọi thứ cũng chuẩn bị xong cả cho nên hôn lễ cử hành ngay chiều hôm ấy, ngoại trừ bái đường ra những thủ tục khác đều giản lược. Ngươi tham gia đều là người nhà, ngồi hơn ba bàn tiệc nhưng không khí ngược lại cực kỳ phấn khích, tiếng cười nói vang xa đến mức Triển Chiêu ngồi ở hậu đường cũng nghe rõ mồng một.

"Một chải đến cuối, hai chải răng long đầu bạc, ba chải con cháu đầy đàn."

Triển Chiêu bị Triển Loan, Triển Hiên, Hân Hân, Tô Bạch vây quanh, ngồi yên để Triển mẫu chải tóc cho mình, mặc dù có hơi ngượng nhưng y cũng không phản đối nghi thức này. Tô Bạch nhìn y, đôi mắt lấp lánh nói – "Đây là chúc phúc, không cần xấu hổ."

"Dạ, con biết" – Triển Chiêu mỉm cười gật đầu.

Triển mẫu cẩn thận chỉnh sửa lại tóc cho Triển Chiêu, cười nói – "Xong cả rồi, để chúng ta đưa con ra đại sảnh."

Bởi vì Triển Chiêu cũng không phải cô nương cho nên không cần bà mai rước mà do mấy người thân đưa đến cửa đại sảnh, Bạch Ngọc Đường cầm hồng cân đứng ở đó chờ y. Triển Chiêu tự nhiên bước đến cầm lấy đầu dây hắn đưa, trên mặt vẫn giữ một nụ cười nhàn nhạt.

"Thế nào?" – Bạch Ngọc Đường hỏi nhỏ.

Triển Chiêu làm như không hiểu hỏi lại – "Cái gì thế nào?"

"Không cần hồi hộp" – Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng nói.

Triển Chiêu bật cười liếc xéo hắn – "Ta không hồi hộp, ngược lại ngươi đó, trầm ổn một chút." – Sắc mặt Bạch Ngọc Đường hiện tại so với chuột sa hũ nếp còn rạng rỡ hơn mấy trăm lần.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu tâm bình khí hòa đứng cạnh mình, trong lòng có chút cảm giác thất bại, bản thân hắn mừng đến quýnh cả lên, y ngược lại không có cảm giác gì, thật sự rất không công bằng.

Hắn còn đang lầm bầm ở trong lòng, Triển Chiêu bên cạnh thở nhẹ một tiếng nói – "Lúc ta ngồi trong kiệu hoa đến Bạch gia tâm trạng hỗn loạn cực kỳ, cảm giác bây giờ ngược lại rất bình tĩnh."

Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, sau đó cúi đầu yên tĩnh hẳn. Cho dù thành thân là một chuyện vui mừng, nhưng nghĩ đến những ủy khuất Triển Chiêu phải nhận, hắn lại xót không chịu được.

"Hai đứa đã chuẩn bị xong chưa, vào trong nào" – Tô Thanh cười rạng rỡ đúng lúc trong đại sảnh đi ra, hôm nay ông mặc một bộ hồng y, so với thường ngày tươi tỉnh hơn rất nhiều, trông qua như trẻ đi mấy tuổi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều là ý cười. Mặc kệ có bao nhiêu khúc chiết cùng suy tư, giờ phút này đều không còn quan trọng nữa. Có thể cùng người này bước vào hỉ đường, kết thành bạn lữ, đời này xem như không còn gì tiếc nuối.

Trên tay cầm hồng cân, hai người song song theo Tô Thanh chầm chậm bước vào sảnh đường. Bên trong đã đứng đầy người, trên chủ vị và hai bên ngồi một hàng các lão nhân gia, phụ mẫu hai nhà Triển Bạch, Lý đại phu cùng Tô Bạch, thêm một can nương Giang Trữ bà bà, muốn tìm một hôn lễ có nhiều trưởng bối như vậy thật không dễ. Xung quanh các trưởng bối là nhóm thanh niên vây thành một vòng, ai nấy sắc mặt vui tươi hớn hở nhìn đôi tân nhân ở giữa.

"Đến, bái đường nào" – Tô Thanh tươi cười nói một câu, nhìn qua mọi người một lượt rồi bắt đầu hô – "Nhất bái thiên địa".

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay ra cửa, nhẹ nhàng quỳ xuống bái. Lúc cúi đầu, Bạch Ngọc Đường dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Triển Chiêu bên cạnh, thấy môi y là một nụ cười nhàn nhạt mới yên tâm, mà Triển Chiêu dường như nhận ra ánh mắt của hắn đang nhìn mình, nụ cười trên môi thoáng sâu thêm mấy phần khiến tâm Bạch Ngọc Đường lại nhộn nhạo một phen.

"Nhị bái cao đường."

Lúc quay lại, Triển Chiêu bản năng đưa mắt nhìn Tô Bạch trước tiên, thấy cha chăm chú nhìn mình, hai mắt ngấn nước, y liền cười thật tươi nhìn người an ủi, Tô Bạch nhẹ gật đầu đáp trả, tự mình lau nước mắt.

"Phu thê giao bái."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn nhau, trong mắt tràn đầy nhu tình. Một bái này hai người làm thật chậm, như cố níu kéo giây phúc này mãi mãi, mà mọi người chung quanh cũng ăn ý dừng hết mọi động tác, lẳng lặng ngắm nhìn.

Đến khi cả hai đứng thẳng lại, không khí xung quanh như vỡ òa ra. Mấy vị mẫu thân thút thít lau mắt, còn đám thanh niên thì sôi nổi muốn lật trời. Tiết mục đưa tân nương vào động phòng đương nhiên bị bỏ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sau khi dâng rượu cho trưởng bối xong liền bị kéo đi chuốc rượu. Một nhà Bạch gia, một nhà Triển gia, một nhà Hãm Không Đảo, thêm một nhà Mặc Bạch Cư, chỉ cần mỗi người kính một chung đã đủ mệt, mà đám đại ca xấu xa đâu chỉ kính một chung. Bạch Ngọc Đường còn đỡ, tửu lượng của hắn không đến mức không chống đỡ được, nhưng Triển Chiêu thì thật sự không xong, chỉ một lượt rượu đã muốn bất tỉnh nhân sự, bị ném vào tân phòng trước.

Khi Bạch Ngọc Đường vào được tân phòng của mình, Triển Chiêu đã tỉnh lại, đang được Tô Thanh cho uống canh giải rượu. Nhìn thấy Bạch Ngọc Đường chật vật mở cửa bước vào, y khẽ cười hỏi - "Thế nào rồi?"

Bạch Ngọc Đường tức giận lầm bầm – "Ngươi được lắm, bỏ ta lại một mình đối phó đám lang sói kia."

Triển Chiêu không chút hoang mang tiếp tục uống canh của mình, không hề xấu hổ vì bị phát hiện giả say. Bạch Ngọc Đường cũng không có ý trách y, chạy đến xin Tô Thanh chén canh.

Tô Thanh nhìn thấy hai người vẫn một kiểu ở chung như cũ không có thay đổi, trong lòng hết sức vui mừng. Đợi cho cả hai đã uống xong, Tô Thanh thu dọn rồi rời đi, trước khi đi còn không quên dặn dò – "Hôm nay hai đứa đều uống say, tiết chế một chút. Còn có, đừng quên uống rượu giao bôi".

Tay Triển Chiêu run lên, không tự chủ được bắt đầu đỏ mặt.

"Thúc yên tâm, cứ giao cho ta" – Bạch Ngọc Đường cười hắc hắc đáp lời, trong mắt đầy tia sáng giảo hoạt.

Bước chân Tô Thanh dần mất dạng, không khí trong phòng liền yên tĩnh đến là. Yết hầu Bạch Ngọc Đường lăn lộn mấy lần, hắn mới đứng dậy, chậm rãi đi đến bàn đặt rượu giao bôi, rót đầy hai chung rượu.

"Đến, chúng ta uống rượu giao bôi" – Mang một chung rượu đưa đến trước mặt Triển Chiêu, hắn cẩn thận nói.

Triển Chiêu khẽ cười đón lấy, nhìn sâu vào mắt Bạch Ngọc Đường nói – "Được, Ngọc Đường, Triển Chiêu là cam tâm tình nguyện gả cho ngươi, không cần phải áy náy."

Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên nhìn lại Triển Chiêu, một chút tiểu tâm này không ngờ vẫn bị y để ý. Người này, hắn yêu đến bao nhiêu cũng không đủ, Bạch Ngọc Đường mỉm cười, đưa tay vuốt ve sườn mặt ái nhân, thầm thì – "Ngươi thật không hối hận?"

"Tuyệt không hối hận. Ngọc Đường, Triển Chiêu biết bản thân liên lụy ngươi rất nhiều, nhưng ta vẫn muốn ích kỷ được ở cùng ngươi, ngươi có hối hận không?" – Triển Chiêu nắm lấy bàn tay hắn, siết chặt, vừa thâm tình vừa nghiêm túc.

Bạch Ngọc Đường bật cười, không thèm đáp mà đem tay mình vòng qua tay y, nâng chúng rượu lên đồng thời nháy mắt với người đối diện. Triển Chiêu hiểu ý cũng khẽ cười, đưa rượu đến miệng cùng hắn uống cạn. Uống xong, Bạch Ngọc Đường đem hai chung rượu để lên bàn, chuyển mắt nhìn Triển Chiêu, trong mắt tràn ngập cảm xúc ham muốn không kiềm được. Đối diện với ánh mắt đó, Triển Chiêu hơi hoảng hốt, tim đập nhanh một chút.

Bạch Ngọc Đường giờ phút này cho dù lửa tình đã cháy rạo rực trong người nhưng hắn ngược lại không gấp mà tươi cười ngắm nhìn Triển Chiêu trước mặt. Hai má y vẫn còn đỏ ửng vì rượu, hai mắt cũng không có thần thái thông tuệ như thường ngày mà hơi mông lung ánh nước, mơ màng nhìn lại hắn, thần tình nửa xấu hổ nửa chờ đợi. Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy cả người lâng lâng như muốn bay lên, dường như mọi thứ xung quanh đều là mộng ảo. Hắn chăm chú nhìn vào mắt Triển Chiêu, nhẹ nhàng nắm lấy tay y, hôn lên, nói như thì thầm – "Miêu Nhi, không nghĩ đến chúng ta thực sự có ngày này. Ta..." – Hắn nói đến đây thì dừng lại, vì đột nhiên hắn nhận ra cổ mình đã nghẹn lại từ lúc nào.

Triển Chiêu thoải mái tươi cười, chủ động ngã đầu lên vai hắn, để hắn thu mình vào trong lòng. Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi siết chặt vòng tay, cẩn thận ôm y đến giường. Đêm nay đã không còn lý do gì để trì hoãn, cũng không có người nào sẽ đến ngăn cản, bọn họ, giữa sự chúc phúc của người thân, thật sự thuộc về nhau.

Ngoài trời, vầng trăng chưa tròn thong dong tỏa sáng khắp thế gian, hứa hẹn một đêm rằm rực rỡ sắp đến. Một kiếp này vẫn còn đang dang dở, ai biết được tương lai rồi sẽ ra sao, nhưng đêm nay chúng ta đã có nhau, và ngày mai sẽ tràn ngập hứa hẹn của hạnh phúc.

...............HOÀN......................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro