Chương 4 : Mang Chủng: Lưu Luyến Không Vơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu hành tinh này không có phương Bắc,

cũng chẳng còn phương Tây,

Vậy phải chăng chúng ta là một câu chuyện truyền kỳ bất diệt...

Ở một nơi cách xa mùa hè, có nỗi hoang mang đang chuyển động

yếu ớt nhưng ở đó lại có ánh mắt nhìn nhau lạ kỳ và bí ẩn.

Có thể anh không bao giờ biết em là ai bởi em chỉ men theo những

tuyến đường bên trái.

Nhưng anh lại quen nắm bàn tay bên phải của em, và bởi

những ngón tay đó đã in hằn những ký ức lạnh lùng trong anh.

Mười năm trôi qua khiến mọi thứ không ngừng biến đổi.

Ngoại trừ ký ức,

Những thứ khác chẳng thể nào tồn tại mãi mãi.

... So I will always wait you.

... Because of my face in thine eyes.

... Thine in mine appears, and true plain hearts do in the faces rest.


1.

Đau khổ có thể trở thành sợi dây gắn kết hai người, thù hận cũng như vậy. Bạn không thể quên, chứng tỏ bạn cũng chưa thể tha thứ, bạn chưa thể tha thứ, có nghĩa là bạn sẽ mãi mãi bị đối phương giam cầm. Hoặc bạn có thể chiến đấu ngoan cường trên tấm lưới đã được đan sẵn, sau đó chọn cách để những ảo tưởng điên cuồng đi hủy diệt, và cuối cùng đem sự ngây thơ đi giết người.

... Trích dẫn lời Kiều Tô

2.

Có giọng ai đó đang kêu gào thảm thiết trong trái tim cậu, vẫn luôn luôn ở trong trái tim cậu bởi cậu không muốn phóng thích nó ra bên ngoài. Giọng đó cứ gào thét mãi, nó ở sâu trong trái tim cậu, giọng gào thét vô cùng bi thương và tuyệt vọng cứ mãi quẩn quanh, khiến bản thân cậu cũng cảm thấy dằn vặt và ngày càng tuyệt vọng.

Nó đang kêu gào:

... "Này, tại sao lại đâm vào đây?"

... "Rõ ràng có thể tránh được mà."

... "Cậu nghe thấy không?"

... "Tại sao không trả lời tôi?"

...

... "Mạc Ly, tôi đang hỏi cậu đấy. Trả lời tôi đi."

... "Này, tôi biết cậu nghe thấy mà."

... "Cứu tôi với, Mạc Ly, tôi vẫn chưa muốn chết. "

... "Này, cứu tôi với."

Tiếng ai oán cứ mãi quẩn quanh bên tai cậu. Dù cậu có đi đâu thì âm thanh vẫn mãi văng vẳng bên tai, khuấy động cả trái tim cậu. Âm thanh đó tựa như tiếng dao chặt đứt đôi cánh của chú chim, nỗi đau đớn đó đang giày vò nó từng chút, từng chút.

Từng chút, từng chút nỗi đau đang âm ỉ, đang giằng xé. Mọi suy nghĩ trong cậu đang dao động, đang lung lay, đang dâng trào không ngừng tựa như từng đợt sóng biển dữ dội đang vỗ vào bờ.

... "Này, Mạc Ly, cậu nghe thấy gì không? Nghe thấy tiếng gọi của tôi từ trong lòng thế giới không?"

Cô ấy đang gọi cậu. Cậu cũng nghe thấy.

Giọng nói đó đang lan tỏa chầm chậm, từ từ bên trong trái tim và cậu đang cảm nhận được điều đó.

Bởi chính ngày hôm đó, khi chiếc xe chở hàng xuất hiện trên đường, khi ánh đèn đỏ vẫn còn sáng, Mạc Ly điên cuồng đẩy mẹ ra rồi lao thẳng vào chiếc xe chở hàng đó.

Cậu cố sức chạy đâm thẳng về phía chiếc xe chở hàng đó. Dường như khi ấy một thứ âm thanh đã lắng đọng ở một nơi nào đó sâu thẳm trong trái tim cậu đột nhiên ùa về. Chúng nói với cậu: "Tôi ở đây. Mạc Ly, tôi ở đây mà. Cậu cũng qua bên này với tôi nhé".

Giọng sợ hãi của mẹ cậu ‐ Đới Tô Nghiên vang lên phía sau:

"Mạc Ly! Đừng... "

Một màu xám bao trùm cả thế giới.

Tựa như trận thủy triều đã cuốn trôi tất cả, che lấp khuôn mặt tuấn tú của cậu thiếu niên và đương nhiên cũng che lấp cả sợi dây chuyền đeo trên cổ cậu, ở trên đó khắc ba chữ cái.

'L''Y''L'.

Đó chắc là chữ viết tắt của một cái tên tiếng Trung nào đó.

3.

Đúng thế.

Trên mặt sợi dây chuyền bằng bạc có ghép ba chữ cái La tinh 'L''Y''L'. Có lẽ đây là chữ viết tắt. Dịch Bách Đồng cúi người nhặt sợi dây chuyền đang ẩn mình ở phía dưới giá để giày, nó được làm rất công phu, có lẽ là do một người thợ rất giỏi làm ra.

Nhưng... là ai đã làm rơi sợi dây chuyền đó ở gần giá để giày nhà cô?

Dịch Bách Đồng chợt nhớ tới chuyện hôm trước, vào cái ngày mà Kiều Tô mang canh sườn sang thăm cô. Có khi nào là của cậu ta không?... Nhưng tối hôm đó, chẳng phải Đới Mạc Ly cũng tới sao ...

Trong đầu cô bất ngờ hiện ra cái tên đó, Bách Đồng nhíu đôi lông mày tỏ vẻ chán nản, rồi nhanh chóng bỏ sợi dây chuyền vào túi áo đồng phục của mình.

Dịch Thư từ trong phòng khách bỗng nhìn thấy con gái đứng im trước cửa, ông vội ngước nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, đã sắp bảy giờ. Rồi ông gọi lớn "Bách Đồng", "Bách Đồng".

"Con sao thế?"

"... À." Dịch Bách Đồng cũng nhận ra sự lơ đễnh của mình, "Không có gì. Bố vừa nói gì đấy ạ?".

"Bố gọi xem con đã đi học chưa, nếu đã quyết định hôm nay đến trường thì tốt nhất đừng đến muộn nhé." "Dạ."

Thực ra, ngay Dịch Bách Đồng cũng không hiểu tại sao đột nhiên cô lại quyết định đến trường. Có lẽ vì không muốn để Đới Tô Nghiên cho rằng mình lắm bệnh. Cái người lắm bệnh phải là con trai của bà ta ‐ Đới Mạc Ly mới đúng. Hôm qua nghe bố nói mới biết, thì ra Đới Mạc Ly mắc bệnh tự kỉ nghiêm trọng, đã chữa trị một năm nay nhưng hắn ta cũng vẫn không nói chuyện.

Đây có thể gọi là "báo ứng" không nhỉ? Trong lòng Bách Đồng chợt nghĩ, và cũng chính suy nghĩ đó khiến cô giật mình thảng thốt.

"... Này, Bách Đồng à," ông bố gọi con gái lại với giọng điệu rất thành khẩn, "Hôm đó thật sự bố chỉ tình cờ gặp họ trong bệnh viện thôi... Bố chỉ đến bệnh viện hỏi về việc tái khám mắt bên phải của con".

Dịch Bách Đồng nghẹn ngào, bất giác nói: "Con biết. Bố, bố lái xe đưa họ về nhà, cũng là tình cờ, đúng không?"

"Bách Đồng, sao con lại nói như thế..."

Dịch Bách Đồng đưa tay xách chiếc cặp và bình giữ nhiệt trên sàn nhà, rồi quay sang nhìn bố, bất chợt cô nhìn thấy những sợi tóc bạc hai bên thái dương của bố, nhưng vẫn nhẫn tâm nói:

"Con biết thật mà. Mười năm trước khi Đới Mạc Ly làm mù mắt phải của con nhưng bố vẫn bao che cho hắn thì con đã biết rồi."

Nói xong, cô đẩy cửa bỏ đi.

4.

Không thể nào quên được. Ngược lại, cùng với dòng chảy của thời gian nó ngày càng hiện rõ hơn và chẳng biết bao nhiêu lần những hình ảnh đó cứ tái diễn trong đầu cô. Là một buổi tối trời mưa của mười năm về trước. Là cảnh tượng Dịch Thư bế cô con gái mặt đầy máu chạy điên loạn trên đường. Còn nhớ hôm đó trời mưa rất to nên người đi trên đường cũng thưa thớt. Khó khăn lắm mới gọi được taxi, nhưng khi tài xế nhìn thấy máu ngập tràn trên khuôn mặt Dịch Bách Đồng thì hoảng hốt xua tay nói rằng: "Không chở, không chở, cho bao nhiêu tiền cũng không chở, máu nhiều như thế sẽ làm bẩn xe tôi."

Dịch Thư lo lắng bế cô con gái bé bỏng chạy trong cơn mưa tầm tã vừa chạy ông vừa cố gắng an ủi Bách Đồng đang không ngừng rên rỉ trong lòng. Còn Đới Tô Nghiên cũng sợ hãi kéo theo cả Đới Mạc Ly chạy phía sau Dịch Thư. Khi ấy Bách Đồng làm sao thấy cảnh Đới Mạc Ly đang vội vã chạy theo cô với ánh mắt hối hận và đau khổ chứ.

Cô mãi mãi không thể nào nhìn thấy được.

Vừa tới bệnh viện Bách Đồng được chuyển ngay vào phòng cấp cứu. Bốn tiếng trôi qua cũng là lúc Bách Đồng ra khỏi phòng mổ, khi ấy cô loáng thoáng nghe thấy giọng run rẩy của bố đang gọi mình, bố không ngừng gọi tên cô, còn cả tiếng khóc của Đới Tô Nghiên nữa.

Trong khoảnh khắc Bách Đồng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, thì điều mà cô nghe thấy rõ nhất có lẽ đó là những lời bố cô an ủi cô Đới, là như thế này: "... Đừng tự trách mình nữa, không phải lỗi của em. Là anh, tất cả đều tại anh. Anh không trách em, cũng không trách Mạc Ly, Bách Đồng nhất định cũng thế..."

Bố cô đã nói như thế.

Đó là chuyện của mười năm trước.

Nhưng dù thế nào thì Dịch Bách Đồng cũng không thể quên.

Mỗi khi trời mưa, giống như một phản xạ tự nhiên cô lại nhớ tới câu nói đó của bố: "Anh không trách em, cũng không trách Mạc Ly, Bách Đồng nhất định cũng thế...".

5.

Ngồi trong lớp đợi mãi không thấy giáo viên đến, mãi sau đó mới phát hiện trên bảng có xuất hiện ba chữ to tướng "Tự ôn tập" được viết bằng phấn trắng.

Cậu bạn ngồi bàn sau đột nhiên vỗ vai Kiều Tô, rồi xích lại gần hỏi: "Lớp trưởng, niệm tình tớ với cậu học chung ba năm cấp II, tớ hỏi cậu một vấn đề được không?".

Kiều Tô hơi ngoảnh lại, nhướn mày. "Nói."

"He he... Vấn đề này vô cùng đơn giản. Đó là, cậu có tiền không, cho tớ vay." Cậu bạn cười cười, cánh tay chỉ vào bụng mình rồi lại chỉ xuống căng tin ở tầng dưới.

Kiều Tô hỏi lại: "Này, cậu thấy mặt tớ sạch không?". "Sạch lắm."

"Ừ. Vậy thì đúng rồi. Túi tiền tớ còn sạch hơn mặt tớ nữa đấy."

Không chờ cậu bạn kia nói tiếp, hai cô bạn bàn bên cạnh đã nhìn Kiều Tô mỉm cười e thẹn. Loáng thoáng còn nghe thấy một trong hai người họ khẽ xì xào to nhỏ: "Cậu nghe thấy không, lớp trưởng đang nói đùa kìa".

Chẳng qua chỉ là lời nói đùa, có cần kinh ngạc đến thế không.

Kiều Tô lờ đi và cậu cũng không có ý định tiếp tục câu chuyện với cậu bạn ngồi sau nữa. Kiều Tô quay người lại tiếp tục lật quyển sách tiếng Anh. Vừa mới giở được hai trang, bỗng cảm thấy hình như có bóng người đứng trước mặt rồi nhẹ nhàng đặt chiếc bình giữ nhiệt lên bàn mình.

"Nè, bình giữ nhiệt của cậu."

Người ngẩng đầu lên không chỉ một mình Kiều Tô. Mà ngay cả cậu bạn ngồi bàn sau và hai cô gái bàn bên cạnh đều chăm chú nhìn cô gái đã nghỉ phép một tuần đang cầm chiếc bình giữ nhiệt đặt trên bàn lớp trưởng.

"Ừ, cảm ơn." Thấy Dịch Bách Đồng bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình, Kiều Tô nhất thời không tìm được câu hỏi nào phù hợp hơn, chỉ thốt lên được câu, "Cậu đến trường rồi à?".

Đúng là câu hỏi nhảm nhí. Kiều Tô tự cười mình.

"Ừ." Dịch Bách Đồng gật đầu rồi chợt nhớ tới điều gì đó, lại hỏi thêm, "Dây chuyền của cậu à?". "Dây chuyền?" Kiều Tô ngạc nhiên.

Xem ra không phải rồi. Dịch Bách Đồng nhìn cậu ta, bảo:

"Ờ, không có gì. Trả bình giữ nhiệt cho cậu, tớ về chỗ đây".

Dứt lời, Dịch Bách Đồng đi thẳng về chỗ ngồi của mình. Kiều Tô vô thức nhìn theo cô, mãi đến khi Dịch Bách Đồng ngồi vào chỗ của mình. Bất chợt cậu bạn bàn sau đẩy đẩy vai Kiều Tô hỏi: "Ồ ồ, đó chẳng phải là Dịch Bách Đồng hồi năm lớp chín sao? Mối quan hệ giữa cậu và cô ta trở nên tốt như vậy rồi à? Còn cho cô ta mượn bình giữ nhiệt nữa? Cho cô ta mượn làm gì thế?"

"Ừ..."

"Thân nhau từ bao giờ vậy?" cậu bạn tò mò hỏi.

6.

Khi đang học tiết thứ ba buổi sáng, đột nhiên có một bà ‐ có lẽ là mẹ của một người bạn nào đó trong lớp chạy vào tìm con gái, sau khi tìm được bà không nén nổi cơn giận, túm lấy cô bạn từ trên ghế ra ngoài. Cô bạn vừa cố sức vùng vẫy, vừa la hét rất to, nhưng vẫn bị mẹ mạnh tay kéo ra ngoài hành lang. Chủ nhiệm lớp thấy tình hình không ổn, bèn vội vã chạy ra theo.

Hành lang bên ngoài lớp bỗng trở nên khá ồn ào. Tiếng của bà mẹ mắng cô con gái, tiếng những cái bạt tai như trời giáng của bà mẹ nọ dành cho con gái mình. Do ngồi ngay bên cạnh cửa sổ lại là bàn thứ ba từ dưới lên nên Bách Đồng có thể nghe rất rõ những âm thanh đó. Qua đoạn đối thoại giữa họ, cô cũng hiểu được phần nào nguyên nhân khiến hai mẹ con tranh cãi như thế. Hình như tối qua cô bạn ấy đã đi qua đêm với anh chàng trường nghề nào đó, lại còn bị bố mẹ của anh chàng ấy bắt tận tay khi hai người vào nhà nghỉ. Sau đó bố mẹ của anh chàng kia đã gọi điện thoại tới trường cô bạn; vì thế giáo viên chủ nhiệm lớp mới gọi điện thoại cho gia đình của cô bạn cùng lớp đáng thương.

"Mẹ làm gì thế!" Giọng cô gái sắc nhọn, "Chạy tới trường con làm gì, mẹ muốn làm bẽ mặt con đúng không!".

"Cái con đốn mạt không biết xấu hổ này, tao thấy mày cố tình làm bẽ mặt tao thì có! Mày mới từng này tuổi đầu mà dám theo trai đến nhà nghỉ à, mày giỏi lắm rồi! Có phải muốn làm tao tức chết thì mày mới cam tâm không?"

"Mẹ đừng đánh nữa được không! Đau chết đi được!"

"Mày còn biết đau nữa à? Vẫn còn mặt mũi biết đau đấy chứ! Con hồ ly tinh trơ trẽn này! Thế nào, tao sinh ra mày chẳng lẽ không được đánh mày hả?"

Kế đó là lời khuyên nhỏ nhẹ của giáo viên chủ nhiệm: "Bình tĩnh một chút, xin hai người đều bình tĩnh lại đi. Có gì từ từ nói, đây là trường học...".

Bên trong lớp học im bặt không một tiếng động. Dịch Bách Đồng nhíu cặp lông mày rồi nằm rạp xuống bàn cầu mong tiếng tranh cãi ồn ào ngoài hành lang mau chóng chấm dứt.

Bất chợt cô lại ngửi thấy mùi dầu ở đâu đó đang bốc lên. Bách Đồng quay trái quay phải kiếm tìm xem mùi đó phát ra từ đâu, thì ra là Bách Tiểu Trạch ngồi bên trái cô đang điềm nhiên sơn móng tay màu đen, thỉnh thoảng lại còn dùng miệng thổi khô lớp sơn mới bôi lên. Nếu cô nhớ không nhầm thì cô gái bị bà mẹ vừa rồi đánh mắng ngoài hành lang hôm nay chính là một trong số những người hôm đó đã ngồi bàn tán về cô cùng với Bách Tiểu Trạch.

Nói cách khác, cô ta có lẽ là bạn của Bách Tiểu Trạch. Nhưng Bách Tiểu Trạch lại đưa ánh mắt lườm nguýt nhìn về phía hành lang ngoài cửa sổ tỏ thái độ rất căm tức rồi còn lầm bầm "Phiền quá đi, muốn cãi nhau thì về nhà mà cãi." Dịch Bách Đồng bắt đầu thương hại cho "cô bạn" của Bách Tiểu Trạch.

Nhận ra ánh mắt Dịch Bách Đồng đang hướng về phía mình, Bách Tiểu Trạch quay đầu về phía cô vẻ mặt khinh khỉnh hỏi: "Có việc gì không?".

Bách Đồng không trả lời, chỉ quay mặt đi chỗ khác. Trong khoảnh khắc khó xử đó, chợt Đường Táp ngồi phía trước quay xuống nhìn Dịch Bách Đồng tỏ thái độ rất thiện chí, cậu ta khẽ hỏi: "Này, mấy giờ rồi?".

Bách Đồng chưa kịp phản ứng gì thì Bách Tiểu Trạch ngồi bên cạnh đã tranh trả lời: "Gần bảng chẳng phải có treo đồng hồ sao? Có mắt để làm gì mà không biết nhìn".

Sắc mặt Đường Táp lập tức thay đổi. Anh quay ngoắt người về trước tỏ vẻ vô cùng tức giận đấm mạnh vào bàn một cái và không nói thêm gì nữa.

Bách Tiểu Trạch cười hả hê như vừa đánh thắng trận. Cô nhìn chằm vào Dịch Bách Đồng rồi nói nhỏ nhẹ: "Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta nói chuyện với cậu chẳng qua là muốn thu hút sự chú ý của tớ mà thôi". "... À."

Thấy phản ứng của Dịch Bách Đồng cũng không quá ngạc nhiên, cô bạn Bách Tiểu Trạch giải thích thêm, "Hồi cấp II tớ với cậu ta học cùng một lớp, cậu ta từng theo đuổi tớ. Nhưng tớ không đồng ý".

"Ừ."

"... Sao cậu chẳng ngạc nhiên chút gì thế?" Hình như vì không nhận được kết quả như bản thân mong muốn nên giọng điệu Bách Tiểu Trạch bỗng trở nên không hòa nhã cho lắm.

Dịch Bách Đồng thấy rất tức cười khi trông vẻ mặt của Bách Tiểu Trạch lúc ấy. Chẳng qua là cô nàng muốn huênh hoang điều vô bổ đó thôi chứ thực ra nó cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả?

"Xin lỗi, tớ không hứng thú với mấy chuyện này lắm." Dịch Bách Đồng lạnh lùng trả lời.

"Cũng không biết cậu có hứng thú với cái gì..." Cô ta khẽ lầm bầm, rồi như chợt nhớ ra điều gì, lại vội quay sang Dịch Bách Đồng, cười nói: "Này, cho cậu biết thông tin này, tớ nghe nói đối diện trường nghề có một cửa hàng CD mới mở đấy, toàn là hàng có số lượng giới hạn thôi. Cậu hứng thú chứ, nghe nói còn có cả những bộ sưu tập của Mariah Carey nữa đấy. Sau khi hết tiết tự ôn buổi tối chúng ta cùng đi xem nhé, thế nào?".

Đây có phải là một lời rủ rê không nhỉ?

Dịch Bách Đồng chần chừ nhìn Bách Tiểu Trạch trước sự "thân thiết" bất ngờ của cô nàng.

"... Sau khi hết tiết tự ôn buổi tối thì muộn quá rồi."

"Thì thế nào hả? Có sao đâu! Rốt cuộc cậu có đi hay không?"

Dịch Bách Đồng mím chặt môi, bất giác cô nhớ lời bố dặn cô không nên về nhà quá muộn, cũng đừng dính dáng gì tới đám người bên trường nghề, tốt nhất đừng đến gần khu đó.

Nhớ tới đây, Dịch Bách Đồng bỗng cười khẩy trong lòng.

Cô gật đầu với Bách Tiểu Trạch, "Ừ, sau khi tan học chúng ta đi".

7.

Rốt cuộc cô đang làm gì thế này?

Trông giống như trò trả đũa vớ vẩn và ngốc xít của đám con nít.

Là bởi bố từng nói câu đó, "Anh không trách em, cũng không trách Mạc Ly, Bách Đồng nhất định cũng thế..." Hay là vì tối mấy hôm trước bố đã đưa mẹ con Đới Mạc Ly về nhà? Chắc là như vậy.

Thực ra cũng chỉ cần bấy nhiêu đó là đủ rồi.

Dù bố đã ngẫu nhiên gặp lại họ cũng được, hay cố tình đi tìm họ cũng được.

Dù như thế nào cũng được.

Có vẻ như Bách Đồng đang muốn tuyên chiến với bố. Từ khoảnh khắc Dịch Bách Đồng nhìn Bách Tiểu Trạch mỉm cười khó hiểu, "... Ừ, sau khi tan học chúng ta đi." cuộc tuyên chiến đã chính thức bắt đầu.

Bởi bố là "kẻ phản bội". Nghĩ vậy Bách Đồng giơ cánh tay lên đặt vào con mắt phải của mình. Đúng vậy, cô không làm sai.

8.

Bách Tiểu Trạch thân mật khoác chặt cánh tay Dịch Bách Đồng cùng bước về phía con phố bên cạnh trường nghề. Dù Bách Đồng không quen với việc tiếp xúc cơ thể quá mức như thế với người ngoài. Và cũng nhiều lần cô tìm cách đẩy Bách Tiểu Trạch đang bám chặt mình ra, nhưng Tiểu Trạch vẫn cố chấp bảo phải như thế mới tăng thêm "tình bạn".

Ánh sáng màu vàng nhạt của chiếc đèn neon chạy dọc hai bên đường đang nhấp nháy không ngừng. Khi còn khoảng mười mét nữa là đến cửa hàng CD mà Bách Tiểu Trạch nói, cô ấy dùng tay lay lay Dịch Bách Đồng, vẻ mặt phấn khởi nói nhỏ vào tai cô: "Kia kìa, cậu nhìn đi, nhìn đi, anh chàng đi trước mặt chúng ta! Là Sid đó! Sid!".

Sid...?

Cái tên tiếng Anh cứ lặp đi lặp lại trong lòng Dịch Bách Đồng, rồi cô thắc mắc hỏi Bách Tiểu Trạch: "...Ai?"

"Không phải đấy chứ, cậu không biết thật à? Cậu không biết Sid?" Giọng điệu khó tin của Bách Tiểu Trạch.

"Ừ." Đúng là không biết. Dịch Bách Đồng thành thật trả lời.

"Ôi, trời ạ," Bách Tiểu Trạch trợn tròn mắt, nghiêng đầu nói: "Từ lúc đầu tớ đã nghi ngờ không biết cậu có phải là người ngoài hành tinh hay không? Được rồi, để tớ nói cho cậu biết. Anh ta là Kỷ Xuyên Thích học ở trường nghề, nhưng mọi người đều gọi là 'Sid'. Ừ, đúng rồi, chắc là cậu cũng từng nghe nói đến bộ phim Sid and Nancy rồi chứ? Thực ra vì Kỷ Xuyên Thích hơi giống với Sid trong hiện tại mà thôi, còn trên thực tế thì họ cũng chẳng giống nhau. Quan trọng là trên người anh ta mặc toàn đồ hiệu, như là CK[1], VD[2], LV[3], ngay cả nước hoa anh ta dùng cũng là DIOR[4]         đó. Nói chung, anh ta mang lại cho người khác một cảm giác thần bí và mãnh liệt, thậm chí còn vô cùng nguy hiểm. Còn nữa, anh ta còn biết thiết kế trang sức bạc đó, dây chuyền, bông tai, nhẫn trên người anh ta đều do chính anh ta tự thiết kế cả, có nhiều cô gái trường mình không tiếc 'nguy hiểm tính mạng' liều mình trà trộn vào trường nghề chỉ để nhìn anh ta thôi".

[1] CK: Là tên viết tắt của công ty Calvin Klein Inc. Một thương hiệu thời trang nổi tiếng do nhà thiết kế Calvin Klein thành lập vào năm 1968. (BTV)

[2] VD: Là viết tắt của tên hai người sáng lập ra một tập đoàn lớn ở Hà Lan gồm một chuỗi các cửa hàng kinh doanh trên lĩnh vực thiết kế thời trang như quần áo, đồ trang sức, đồ giải trí đó là Willem Vroom và Anton Dreesmann vào năm 1887. (BTV)

[3] LV: Là tên viết tắt của công ty và nhãn hiệu thời trang xa xỉ của Pháp, do Louis Vuitton thành lập vào năm 1854. (BTV)

[4] DIOR: Tên đầy đủ là Christian Dior S.A. Một tập đoàn thời trang, hóa mỹ phẩm cao cấp nổi tiếng của Pháp. Được sáng lập bởi Christian Dior vào ngày 16/12/1946. Trụ sở chính của hãng đặt ở Paris. Nước hoa cũng là một trong những sản phẩm nổi tiếng của thương hiệu Dior. (BTV)

Một đoạn "lảm nhảm" rất dài dòng. Nhưng qua cách kể của Bách Tiểu Trạch thì cậu ta quả thật là chàng trai đặc biệt.

"... Ừ" Đang lúc Dịch Bách Đồng kiên nhẫn lắng nghe lời của Bách Tiểu Trách thì đến khi ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng đó đã mất tăm, "... Không thấy anh ta nữa rồi."

"Hả? Cái gì? Không thấy nữa? Không phải đấy chứ?" Nghe thấy lời Dịch Bách Đồng, Bách Tiểu Trạch vội chạy chạy kiếm tìm bóng dáng của chàng trai đó. Cuối cùng cô phải bỏ cuộc và giận dữ giậm chân tại chỗ mà hét lớn, "A a! Cứ tưởng hôm nay có thể chụp được một tấm ảnh của anh ta! Khó khăn lắm mới nhìn thấy đó! Không chừng lần sau sẽ chẳng còn cơ hội như vậy nữa! Sao lại có thể không thấy nữa chứ?".

Thật là khoa trương.

Dịch Bách Đồng nhìn thái độ và cử chỉ của Bách Tiểu Trạch, rồi cô chợt nở một nụ cười khó hiểu.

Dù là Sid hay Kỷ Xuyên Thích, những thứ này cũng chẳng liên quan tới cô. Vả lại cô cảm thấy chẳng cần phải quan tâm hay là có thiện cảm cho mấy tên con trai. Dịch Bách Đồng khẽ thở dài, bước lên trước gọi Bách Tiểu Trạch: "Chẳng phải định đến cửa hàng CD mới mở sao?".

"Ơ? Ừ... Tớ biết rồi." Bách Tiểu Trạch có vẻ không hài lòng với Dịch Bách Đồng cho lắm bởi đã làm gián đoạn cảm xúc của cô trước chàng trai Sid kia, cô ta bĩu môi nói, "Đi nào, chính là ngôi nhà ở chỗ rẽ đó, cửa hàng này khá lớn, tớ đã thấy nó lần trước rồi."

"Ừ. Đi thôi." Dịch Bách Đồng tò mò.

Thế rồi hai cô gái kẻ đi trước người bước theo sau rẽ vào con hẻm nhỏ. Bách Tiểu Trạch nhìn xung quanh rồi lại than thở "A a, không thấy rồi" .

Thật là hết cách.

Sau đó cô nàng lại chầm chậm bước về phía Dịch Bách Đồng, vừa đắc ý vừa phấn khởi nói tiếp về "anh chàng biến mất" đó: "Này, cậu biết không? Nghe đồn trong trường, Sid chẳng chơi với thằng con trai nào, hầu như không ai hiểu đầu anh ta đang nghĩ gì, vì anh ta là người khó hòa nhập. Nhưng 'bạn gái' thì nhiều vô kể."

"... Khó hoà nhập cũng không hẳn là chuyện xấu mà." Dịch Bách Đồng buột miệng nói.

"Thì đúng là thế, nhưng cái 'không hòa nhập' của anh ta hơi bất bình thường, không chừng là sẽ bị bỏ tù đó. " Bách Tiểu Trạch nói vẻ đầy ẩn ý: "Có người bảo... anh ta chơi thuốc lắc."

Thuốc lắc?

Đó là cái gì nhỉ... Là mấy thứ trên phim có chiếu đấy à? Dịch Bách Đồng hiện vẻ mặt khó hiểu pha chút phiền toái. Cô cũng chẳng nghĩ thêm điều gì rồi vội nói thêm một câu: "... Thế cơ à".

9.

Cửa hàng CD đó có tên là: SEVEN SEVEN SEVEN. Nhìn thấy chiếc biển hiệu lấp lánh hòa với ánh đèn neon vàng chói nổi bật khiến dòng máu trong cơ thể sôi lên sùng sục.

Một cái tên thật kỳ lạ. Nhân viên trong cửa hàng cũng là những chàng trai lạ lùng, họ đều mặc áo thun vàng, trên áo có in chữ "Punk[1]" nhe nanh khoe vuốt trông rất đáng sợ. Bách Tiểu Trạch nói với Dịch Bách Đồng là bản nhạc mà cô đang được nghe trong cửa hàng là thuộc dòng Punk, bởi chủ cửa hiệu này là "tín đồ Pogo[2]".

[1] Punk: Là một thể loại rock đi kèm với phong cách thời trang hầm hố, được thịnh hành ở Mỹ, Anh, Australia vào khoảng giữa 1974 đến 1976. (BTV)

[2] Pogo: Tên đầy đủ là Pogo Pops. Đây là một ban nhạc pop, rock đến từ Bergen, Na Uy. (BTV)

Dù cho Bách Tiểu Trạch có kiên nhẫn giải thích nhưng Dịch Bách Đồng có vẻ vẫn không hiểu lắm. Điều duy nhất cô cảm nhận được là nhạc trong cửa hàng này rất ồn, giống như thôi thúc máu trong người mau chóng tuôn trào ra khỏi cơ thể, thanh âm không ngừng kêu gào rên rỉ, lại còn có cả những âm thanh nho nhỏ vọng lại "rì rì rì rì" giống như tiếng máy lạnh chạy.

"A, tìm thấy rồi."

Bách Tiểu Trạch kiễng chân lấy chiếc CD trên giá cao nhất được đựng trong chiếc hộp tinh xảo tựa đề Endless love rồi vui vẻ khua khua chiếc CD mới tìm được trước mặt Dịch Bách Đồng, nói: "Đây là đĩa gốc rất khó mua, là sự kết hợp hoàn hảo giữa Lionel Richie[1] và Diana Ross[2]. A a, mình thật may mắn".

[1] Lionel Richie: Tên đầy đủ là Lionel Brockman Richie, Jr. sinh ngày 20 tháng 6 năm 1949, là một nam ca sĩ, nhạc sĩ nổi tiếng người Mỹ. Ông khá thành công với vai trò là một ca sĩ trong thể loại nhạc R&B. (BTV)

[2] Diana Ross: Tên đầy đủ là Diane "Diana" Ernestine Ross, sinh ngày 26 tháng 3 năm 1944. Bà là một ca sĩ nổi tiếng người Mỹ. Phong cách âm nhạc của bà khá đa dạng từ R&B, nhạc soul, pop cho đến disco và jazz. (BTV)

Dịch Bách Đồng lại không cho là như thế mà chỉ cười cười. Cô không ngờ Bách Tiểu Trạch vẫn còn xem loại phim điện ảnh cũ rích như Romeo và Juliet, thật khiến người ta cảm thấy khó tin.

Lúc đến quầy thu ngân thì đã có mấy cô gái mặc đồng phục trường khác đang thanh toán, Dịch Bách Đồng và Bách Tiểu Trạch đứng phía sau kiên nhẫn chờ đợi.

Bách Tiểu Trạch hay có thói quen đeo tai nghe, cô bèn đưa một bên cho Bách Đồng. Bách Đồng nhẹ nhàng từ chối vì cô cho rằng mình chưa thể trở thành bạn cùng thưởng thức âm nhạc với Bách Tiểu Trạch được.

Còn ba cô gái đứng trước quầy thu ngân.

Dịch Bách Đồng đang định bước lên trên một bước, chợt nhận ra hình như có ai đó đã thô lỗ chen lên trước mình khiến cánh tay của cô bỗng đau nhói. Cô nhíu mày, theo phản xạ cô quay người lại phía sau nhưng vì người đó đứng bên phải nên cô không làm sao thấy được. Và rồi bóng người đó dần dần di chuyển sang phía bên trái cô.

Cố gắng tập trung ánh mắt nhìn sang trái, bất chợt thấy người đó đưa tay kéo mở ba lô của Bách Tiểu Trạch rất điêu luyện và nhẹ nhàng móc chiếc ví màu hồng trong ba lô ra.

Dịch Bách Đồng sửng sốt.

Cô liếc nhìn bàn tay đang cầm chiếc ví của Bách Tiểu Trạch, trên cổ tay đó có đeo chiếc vòng tay đan bằng sợi, trên đó có một chiếc móc khóa khá nặng, ngón tay trắng nõn thon dài đeo chiếc nhẫn hình chữ thập màu đen. Ngước nhìn lên trên, ẩn dưới chiếc mũ màu cà phê đội sát đầu là ánh mắt phảng phất lạnh lùng nhuốm màu chết chóc. Cậu ta đã sớm nhận ra ánh mắt của Dịch Bách Đồng đang nhìn mình vì thế cậu ta dùng ánh mắt mơ hồ xa xăm chằm chằm nhìn lại cô.

Đôi mắt phượng dài và hẹp lại mang vẻ u ám như vực thẳm không đáy.

Cậu ta đã dùng ánh mắt giễu cợt đó để nhìn cô. Đáng ra đó không nên là vẻ mặt của một "tên trộm", mà nó phải là của "vương giả" tôn quý mới đúng.

Chiếc mũ cùng đôi giày thể thao màu đỏ tía nhanh chóng bước qua trước mắt Dịch Bách Đồng và Bách Tiểu Trạch đang đứng xếp hàng.

... Sid.

... Kỷ Xuyên Thích. Cô nhớ rất rõ.

Trong lòng Bách Đồng chợt thấy lo lắng. Cô hơi ngần ngại nhích khóe môi định gọi Bách Tiểu Trạch đang đeo tai nghe và không biết việc gì đang xảy ra ở bên cạnh mình. Cũng đúng lúc đó, khi cô chuẩn bị lên tiếng, bóng người đứng bên trái cô đã di chuyển ra phía sau lưng, bỗng cô cảm nhận có thứ gì đó kề sát vào hông mình, không, chính xác thì đó là vị trí của quả thận.

Sống lưng của Dịch Bách Đồng lập tức đông cứng.

Dù không nhìn thấy, cũng không có người nào bảo nhưng cô cũng có thể cảm nhận rõ cái thứ đang kề trên phần thận của mình là gì. Mặc cho có lớp áo ngăn cách bên ngoài, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự băng giá và sắc nhọn của thứ đó.

Các ngón tay sợ hãi đan chặt vào nhau.

Anh chàng ở phía sau từ từ nép lại gần bên tai Dịch Bách Đồng nói giọng khàn khàn nhưng cũng đầy ma lực "... Cô muốn sống thì không được lên tiếng".

Khoảnh khắc đó, Bách Đồng cảm nhận được con dao găm đang ngày càng kề sát vào cô hơn nữa bất cứ lúc nào nó cũng có thể đâm thẳng vào người cô.

Trước đó Bách Tiểu Trạch đã đứng trước quầy thu ngân và bắt đầu lục lọi ba lô của mình, cô vừa lục tìm vừa càu nhàu: "Lạ thật, ví tiền tớ đâu rồi nhỉ? Trời ạ, trong đó là tiền sinh hoạt cả tháng của tớ đấy..."

... Con dao kề bên thận vẫn chưa dịch chuyển.

... Bất chợt có một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào lưng của Dịch Bách Đồng chầm chậm chầm chậm viết một từ lên lưng cô.

Lần đầu tiên trong đời Bách Đồng gặp phải cảnh này, cô thấy tim mình đập thình thịch thình thịch tựa như tiếng sấm ầm vang còn hơi thở cũng trở nên lạnh giá. Mặc cho cậu ta dựa vào lưng mình, thậm chí khi nghe thấy tiếng tức tối cãi vã của Bách Tiểu Trạch với nhân viên cửa hàng "Cửa hàng các anh có trộm phải không, ví tiền tôi bị mất ở chỗ các anh, coi chừng tôi đi kiện đấy" nhưng cả hai cũng vẫn lặng thinh. Mãi đến khi chàng trai ở phía sau cô chịu bỏ đi, mọi sự hoảng sợ, kinh hãi mới được tạm ngưng.

Và trong khoảnh khắc anh ta đó rời khỏi, dưới ánh đèn neon màu trắng trong cửa hàng CD, hình bóng của cô và của anh ta bất chợt chồng lên nhau, hai cái bóng đang đan chéo vào nhau trong giây lát và giờ đây chỉ còn lại một màu vàng ảm đảm.

10.

Lấy lại bình tĩnh dần dần cô cũng nhận ra rõ nét từ mà cậu ta viết lên trên lưng của mình. "Die".

Anh ta viết từ tiếng Anh "die". Không phải danh từ "death" cũng không phải tính từ "dead" mà là động từ "die".

Động từ "Cái chết".

Tại sao cậu ta lại viết đi viết lại từ đó?

Chỉ đơn giản là uy hiếp hay là...? Hoặc cũng có thể còn ý nghĩa nào đó mà cô chưa nhận ra được. Một ẩn ý mà chỉ có anh ta mới có thể diễn đạt hoàn hảo nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#medong