Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh và cô đều đứng lặng im , trên trần là những chiếc đèn chân không. Khảm nạm dưới ánh đèn pha lê đó là những hàng ghế xếp ngay ngắn, được trang trí rất sang trọng, khiến người ta có cảm giác như đang lạc vào trong cõi mộng. Nếu có thêm một chiếc máy quay ở đó, Cố Diễn Sinh sẽ tưởng mình đang đứng giữa một bộ phim Hàn Quốc.

Lục Giang Thần thấy vậy thở mạnh, vẫy tay, cắt ngang bộ dạng ngơ ngẩn của cả hai người, "Nhìn gì chứ? Ngồi xuống đã rồi lại nhìn!"

Cả hai người lúc ngày mới lúng túng hoàn hồn. Cố Diễn Sinh ngồi quan sát Lộ Tùng Quang, đã nhiều năm không gặp, anh ấy vẫn rất phong độ, áo sơ mi kẻ màu xanh lam rất vừa vặn càng làm tăng thêm vẻ tuấn tú của anh, Cố Diễn Sinh bỗng thấy Lộ Tùng Quang như vậy có phần hơi giống Diệp Túc Bắc. Suy nghĩ đó càng khiến cô thêm áy náy, vì trước đây, khi hai người ở bên nhau, Cố Diễn Sinh thường có cảm giác như vậy, và cô coi anh như người thay thế.

Lộ Tùng Quang không tỏ thái độ gì, mấy năm mài mực Tây, anh đã nghĩ thoáng hơn rất nhiều, móng tay được cắt gọn gàng, trông rất sạch sẽ, đan xen đặt lên bàn trông thật tao nhã, nét mặt rạng ngời với nụ cười hiền hòa.

Kiều Tịch Nhan trước đây cũng thích anh, cô thường nói với Cố Diễn Sinh, "Tớ thấy Lộ Tùng Quang tốt hơn Diệp Túc Bắc gấp ngàn vạn lần, cậu nhìn anh ấy cười xem , chiếc răng khểnh trông thật duyên, tớ chưa thấy người đàn ông nào hiền hòa đến vậy, nhìn thấy anh ấy, tớ lại nghĩ đến ông nội trước đây thường bắt tớ viết mấy chữ - 'ôn nhuận như ngọc'."

Mỗi lần nghe thấy Kiều Tịch Nhan nói vậy, Cố Diễn Sinh liền liếc mắt, "Có tí văn hóa, lại thích thể hiện rồi."

Sau này biết được Cố Diễn Sinh chia tay với Lộ Tùng Quang, Kiều Tịch Nhan thường dí mũi Cố Diễn Sinh với thái độ tiếc nuối, "Cậu thật bướng bỉnh và ngốc nghếch, bạn trai tốt như Lộ Tùng Quang còn không muốn, cậu hãy ngồi mà chờ báo ứng đi!"

Sau này cô thật sự đã bị cái mồm thối của Kiều Tịch Nhan nói trúng, cô đã phải chịu báo ứng, năm cô vừa kết hôn với Diệp Túc Bắc, mọi thứ đến với cô thật hỗn loạn và mơ hồ, có thể gói gọn bằng bốn chữ -- tội lỗi chồng chất.

Nhớ lại chuyện cũ chỉ thêm buồn, Cố Diễn Sinh thở nhẹ rồi lại nhìn sang Lộ Tùng Quang.

Vẫn những lời chua ngoa cay nghiệt, "Mấy năm sống ở nước ngoài, anh đã thấy trăng ở nước ngoài tròn hơn trăng ta chưa?"

Lộ Tùng Quang cười và nói, "Chưa thấy, chỉ thấy duy nhất một điều là con gái ở nước ngoài so với con gái Trung Quốc có 'nội hàm' hơn."

Cố Diễn Sinh tất nhiên hiểu cái từ "nội hàm" ấy có nghĩa gì, hừ một tiếng và nói, "Cái anh này, sau một chuyến đi nước ngoài về không còn thật thà như trước rồi, xem ra chủ nghĩa tư bản chỉ chuyên bồi dưỡng những tên đểu thì phải."

Lục Giang Thần thấy hai người họ đấu khẩu mới cười tủm tỉm nói, "Tôi thấy hai người chẳng khác gì hai đứa trẻ, lớn như vậy rồi vẫn còn thích cãi nhau là sao?"

"Cậu nói linh tinh gì vậy?" Cố Diễn Sinh liếc mắt nhìn Lục Giang Thần, và đưa tay sang véo vào eo cô, véo đến nỗi Lục Giang Thần nghiêng cả người giơ tay xin tha mạng.

Lộ Tùng Quang ngồi lặng yên trước mặt cô, cười mỉm , đôi mắt đen sáng cong như vầng trăng non, tạo cho người ta cảm giác như một luồng gió xuân hiền hòa.

"Thôi được rồi, hai chị em dâu đừng trêu chọc kẻ độc thân tôi nữa. Sau này tôi còn phải nhờ các bạn học cũ quan tâm nhiều!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro