Chương 19: Quay về thôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Tiên Tử quay lại, sắc mặt cũng khá hơn nhiều. Cô hơi tiến đến chỗ Mộc Ngân đặt xuống một bát thuốc nước, dường như là hồi nãy đã đi chuẩn bị thứ này. 

Mộc Ngân từ sớm đã tỉnh, đôi mắt không chút hồn nhìn lên trần nhà. Hắn thậm chí không động một chút nào, cơ thể cũng không có chút phản ứng. Hắn hiện tại như một bức tượng sống vậy. Cho dù có chạm tới hắn, hay là làm bất cứ điều gì, hắn đều sẽ chỉ có duy nhất một biểu cảm như vậy.

Hoa Tiên Tử hiện tại không chỉ cảm thấy đau lòng, mà còn cảm giác hối hận. Cô nắm chặt bàn tay, không cho phép nước mắt chạy xuống. Là chính cô biến hắn thành dạng này, cô không có quyền được khóc. Bởi vì điều đó cũng không khác nào cô đang thương hại hắn cả.

Niệm Hy quay lại, vô cùng hài lòng vì thái độ này. Hắn nhẹ vỗ vai Hoa Tiên Tử, an ủi:

- Em phấn chấn lên chút, cậu ấy nhất định không trách em đâu. Ở lại đây cũng không ổn, chúng ta trước đưa cậu ấy về Vạn Hoa học viện. Hân Nam là y sư giỏi, cậu ấy có lẽ vẫn còn giúp được.

Hoa Tiên Tử miễn cưỡng gật đầu, cúi người đỡ Mộc Ngân ngồi dậy, cẩn thận đút thuốc cho hắn.

Mộc Ngân không chịu há miệng, thuốc thậm chí còn chẳng vào được chút nào. 

Hoa Tiên Tử làm liều, dứt khoát đem thuốc nước ngậm trong miệng, ép môi bắt hắn phải nuốt. 

Mộc Ngân không còn đường chối nữa, đành phải nuốt xuống toàn bộ. Kỳ thực hắn chỉ không muốn kẻ kia biết hắn đã nối lại lưỡi mà thôi. Niệm Hy cho rằng hắn vẫn là Tiểu Ngân, cứ để hắn nghĩ như vậy đi. Đối đầu với người này, hắn chưa đủ khả năng, chỉ có thể chờ cơ hội từng chút. Hắn không thể tổn thương cơ thể của Tiểu Ngân, cũng nhất định không để hắn ta chạm đến em gái hắn. 

Xong việc, Hoa Tiên Tử mới đứng dậy, để Niệm Hy cõng người đi, một đường về học viện.

Đường này Niệm Hy cố ý phô trương thanh thế, rõ ràng là để người liên quan đều biết. Thời hạn nhiệm vụ thực tập kết thúc, anh em Bạch Nguyệt đều đã trở lại rồi. Thấy người theo cách này về, họ lại không tìm tới?

Đúng ý Niệm Hy, quả nhiên bọn họ đều có mặt. 

Phòng y tế có lẽ chưa từng đông người như thế. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào người còn nằm ở kia, đôi mắt không hề có một chút hồn, cơ thể càng không động chút nào. Bạch Dương không nhìn được, chỉ vô thức ngồi xuống giường, hơi kéo tay người nằm đó, gọi:

- Tiểu Ngân ca ca, anh nói gì đi được không? Dương Dương rất nhớ anh, vì sao anh không gọi Dương Dương nữa?

Mộc Ngân không có chút phản ứng nào, những người xung quanh còn càng khó xử. 

Bạch Nguyệt biết ý, đành phải kéo tay em trai đứng dậy, an ủi:

- Tiểu Ngân còn chưa tỉnh lại, em đừng gọi anh ấy nữa. Hy ca ca cũng về rồi, chúng ta đi cùng anh ấy một chút được không? Yên tâm, khi nào anh ấy tỉnh, Hoa Tiên Tử sẽ báo cho chúng biết.

Bạch Dương vẫn còn nuối tiếc, cuối cùng vẫn phải buông tay đồng ý rời đi.

Hoa Tiên Tử nhẹ thở dài ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, hai tay bao lấy bàn tay lạnh toát của Mộc Ngân, đôi mắt đỏ chỉ toàn sự đau lòng. Cô từng rất thích Tiểu Ngân, cũng từng rất hận cậu ấy. Đến hiện tại, cô chỉ thấy cực kỳ hối hận. Thứ mà cô đã tẩm lên một dao đâm Tiểu Ngân khi đó là độc thần kinh với tác dụng lớn nhất. Người bình thường bị đâm trúng nhẹ thì phát điên, nặng thì trực tiếp đánh nát linh thức. Tiểu Ngân mạng lớn, có thể tỉnh lại cũng tốt. Chỉ là hắn thành dạng này, cô thậm chí đã chẳng còn muốn tiếp tục nữa.

Bên ngoài cửa có thêm một bóng chim ưng, Hoa Tiên Tử lập tức đứng dậy nhận thư. Thứ này là An Lãnh Quận Vương đặc biệt cho cô, chuyên dùng để trao đổi tin tức. Nhận được thư này, sắc mặt Hoa Tiên Tử lập tức tốt lên. Cô ngồi xuống bên cạnh Mộc Ngân, nắm tay hắn nói:

- Tiểu Ngân, em tìm được Hân Nam rồi. Chỉ cần anh ấy quay lại đây, anh sớm muộn cũng bình thường trở lại thôi. Tin tưởng em. Em không để anh có chuyện gì nữa đâu.

Mộc Ngân như cũ không chịu phản ứng, Hoa Tiên Tử lại có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô giúp người lau người, sau lại lập tức đi ngay. Hân Nam cũng sẽ cần chuẩn bị đồ. Cô giúp một tay, sau này quá trình điều trị cũng dễ dàng hơn.

 Lệ Dương bám theo từ sân học viện đến đây còn chưa dám đến gần. Người vừa đi hết, bé lập tức chạy vào bên trong, lao vào trong ngực ca ca khóc lên:

- Ca ca, anh sao lại thành ra thế này? Anh khó chịu chỗ nào? Nói cho em biết được không?

Mộc Ngân bấy giờ mới hơi gẩy tay, ra hiệu cho Tiểu Qi canh cửa. 

Tiểu Qi lập tức vâng lời ra ngoài, Mộc Ngân mới ôm lấy Lệ Dương, nhỏ tiếng thì thầm:

- Anh không sao. Đừng lo. Chuyện ở đây xem ra còn phức tạp hơn anh tưởng. Sau này không có chuyện gì đừng đến tìm anh, cũng đừng đến gần kẻ được gọi là Niệm Hy kia biết không?

Lệ Dương mạnh gật đầu, nghiêm chỉnh ngồi dậy dùng ký hiệu hỏi:

"Sao đột nhiên anh lại đến đây? Ba ba đâu?"

Mộc Ngân hơi đảo mắt ra cửa đề phòng, đáp:

"Anh bị lừa thôi. Có lẽ sư phụ còn chưa biết anh đến đây. Hắn ta chính là kẻ đã sai khiến anh ngày trước, là người xấu. Em hiểu không?"

Lệ Dương vô cùng biết điều gật đầu, lại tiếp tục làm mấy cái ký hiệu:

"Em nhớ anh lắm. Khi nào không có người, cho em đến đây với anh nhé."

Mộc Ngân mềm lòng, hơi nắm tay bé gật đầu.

Lệ Dương không hỏi nữa, vòng tay ôm lấy người, rúc vào trong lòng hắn rũ mắt. Bé đến đây cũng được gần một tháng rồi, thực đã nhớ nhà đến chịu không nổi. Ca ca lại đến đây thật tốt.

Hoa Tiên Tử quay lại, thấy bé con nằm trong lòng Mộc Ngân có vẻ thân thiết đột nhiên có phần khó chịu. Tiểu Ngân từ ngày trở về đến hiện tại còn chưa ôm cô lần nào, sao đối với đứa nhỏ này lại thân thiết như vậy?

Tiểu Qi chặn không nổi người, đành quay lại lay lay người Lệ Dương gọi bé dậy.

Lệ Dương dụi dụi mắt, nhìn thấy Hoa Tiên Tử liền cúi đầu đi ngay.

Hoa Tiên Tử lại chặn đầu, hỏi:

- Đứng lại. Em với anh ấy là thế nào?

Lệ Dương a một tiếng, mặt đỏ bừng ấp úng đáp:

- Ca ca... là... là... bạn đầu tiên của em. Ca ca rất tốt... từng làm... từng làm...

Hoa Tiên Tử nhìn bộ dáng xấu hổ này đột nhiên rất muốn phát tiết, lạnh nhạt hỏi:

- Anh ấy làm cái gì?

Lệ Dương giật thót, mặt càng lúc càng đỏ:

- Ca ca từng làm gà rán cho em. Gà rán của ca ca là ngon nhất.

Hoa Tiên Tử ngẩn ra, sau đó bật cười. Đứa nhỏ này thật lạ. Chỉ là gà rán có thể khiến bé kích động đến như vậy? Cô thừa nhận, gà rán mà Tiểu Ngân làm chưa có ai bì lại được, nhưng cũng không đến cái độ đó đi.

Hoa Tiên Tử hơi vò đầu bé con, nhẹ giọng hỏi:

- Em hình như rất thích anh ấy. Hai người làm thế nào gặp nhau được?

Lệ Dương hơi nhìn lại Mộc Ngân thành thực đáp:

- Ngày trước em không nói chuyện được, cũng không có vị giác. Là anh ấy giúp em nối lại lưỡi, giúp em biết đồ ăn rất ngon. Anh ấy còn mang Tiểu Qi về cho em nữa. 

Hoa Tiên Tử nhẹ gật đầu, hơi cúi mình xuống gần bé con hơn, nói:

- Chị hiểu rồi. Vậy nên khi đến đây, em nhớ ca ca lắm phải không? Sau này đừng ngại, khi nào rảnh cứ đến đây chơi với ca ca, anh ấy cũng sẽ vui lắm.

Lệ Dương đồng ý ngay, kích động đến mặt đỏ bừng:

- Cảm ơn chị. Hôm nay em có tiết, phải về trước ạ. Ngay mai em lại đến với ca ca. Tiểu Qi, chúng ta đi thôi.

Hoa Tiên Tử cười cười gật đầu ngồi lại xuống giường, vuốt lại tóc mái đã vướng cả tầm mắt của Mộc Ngân, đôi mắt vốn còn mang ý cười lại trầm xuống:

- Tiểu Ngân, anh có giận em không? Sao lại không chịu nói gì cả? Em rất nhớ anh. Anh nói gì đi được không?

Mộc Ngân hơi đảo mắt qua, sau đó liền nhắm mắt thiếp đi. 

Hoa Tiên Tử nhẹ thở dài, nằm hẳn lên ngực hắn chẳng nói được gì. Đều là cô gây ra, hiện tại hậu quả cô phải tự chịu. Chỉ là nhìn hắn thành dạng này, cô chỉ cảm thấy rất đau. Lẽ ra cô nên nghe lời Hân Nam. Hắn căn bản đã đủ đau lắm rồi. Cô cuối cùng lại chỉ càng làm tổn thương hắn. 

Mộc Ngân cuối cùng vẫn không đành lòng, bàn tay lạnh ngắt hơi chạm lên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về. Hắn không muốn nhìn em gái hắn lại thành dạng này. Hắn lại không thể nói cho cô biết mọi chuyện. Ma Đế có thế lực quá lớn. Hắn hiện tại còn chưa đủ cái khả năng bảo vệ cho những đứa em này. Hắn cũng sợ đến một ngày, chúng sẽ đem những đứa em kia của hắn ra lợi dụng, giống như cách mà Tiểu Ngân từng làm vậy.

Hoa Tiên Tử hơi ngẩn ra, hơi ngẩng đầu nhìn lên. Đôi mắt Mộc Ngân vẫn chẳng có chút hồn nào, chỉ có bàn tay hắn vẫn nhẹ vỗ lên lưng cô đều đều. Cô chỉ càng ôm chặt hắn, bật khóc:

- Anh, Miên Miên sai rồi. Anh nói gì đi được không? Chỉ một chút thôi cũng được. Miên Miên rất nhớ anh. Anh không cần Miên Miên nữa sao?

Phía sau, Niệm Hy từ khi nào đã quay lại, nhỏ tiếng nói:

- Cậu ấy không nói được đâu, em đừng cố nữa.

Hoa Tiên Tử không hiểu ý hắn, hơi nhìn lên nghi hoặc hỏi:

- Có ý gì?

Niệm Hy lắc đầu:

- Ngày trước anh có từng gặp cậu ấy ở Đường Gia Thôn. Chỉ là khi đó bọn anh có chút hiểu lầm, cậu ấy... mới tự rút lưỡi, có lẽ vì không muốn phải nói chuyện với anh.

Hoa Tiên Tử phát hoảng, đôi mắt đỏ hoe ngập nước:

- Không thể nào. 

Niệm Hy lần nữa lắc đầu, Hoa Tiên Tử lập tức gục mặt xuống ngực người khóc lên. 

Niệm Hy thở dài, biết chẳng thể ở lại thêm nữa đành phải rời đi.

Hoa Tiên Tử sau đó lại lập tức đổi sắc. Cô cảm nhận rất rõ nhịp tim của Mộc Ngân nhanh hơn rất nhiều, giống như sợ bị người kia phát hiện vậy. Cô ngồi thẳng dậy, ném ra một kết giới cách ly cả căn phòng, cau mày:

- Vì sao anh phải dấu chuyện kia?

Mộc Ngân không hề phản ứng,  có chăng cũng chỉ là bàn tay hơi run lên toát đầy mồ hôi lạnh. 

Hoa Tiên Tử nắm chặt lấy tay hắn, đôi mắt lộ rõ vẻ lo lắng:

- Anh, anh rốt cuộc đang lo sợ điều gì? 

Mộc Ngân thở gấp, đôi mắt dần lộ chút vẻ hoảng sợ, bàn tay càng không thể kiểm soát được run lên. Hắn hơi cựa mình, nép sâu vào một góc tường sợ sệt. 

Hoa Tiên Tử mím môi, vươn người ôm lấy Mộc Ngân chấn an:

- Đừng sợ, Miên Miên ở đây với anh. Đừng sợ.

Mộc Ngân lại không bình tĩnh nổi, lập tức đẩy người ra, sắc mặt đã trắng bệch, miệng cũng ô ô không thành tiếng.

Hoa Tiên Tử cau mày. Thực sự không có lưỡi. Khi đó cô đút thuốc cho hắn, cảm giác rất thật, không ngờ lại thực sự không có lưỡi? Hắn từ đầu đã không thể nói được, lại thêm một lượng lớn chất độc thần kinh bị đưa vào cơ thể. Hắn có thành dạng này, tất cả đều là vì cô.

Mộc Ngân chỉ nhân một khắc Hoa Tiên Tử ngẩn người lập tức chạy đi, ngực hắn vẫn còn đau buốt. Không biết tên kia có động tay động chân gì vào vết thương của hắn không nữa. Nếu như đã phải giả như thần kinh có vấn đề, vậy thì tốt nhất phải làm cho thật.

Niệm Hy kia quả nhiên là âm hồn. Mộc Ngân chỉ vừa chạy khỏi phòng y tế, hắn ta đã lập tức đuổi theo chặn lối. 

Mộc Ngân hoảng sợ muốn bỏ chạy, hắn ta lập tức tóm tay người bẻ ngược, đôi mắt lại tỏ vẻ lo lắng khuyên bảo:

- Tiểu Ngân, bình tĩnh lại. Cậu muốn đi đâu?

Mộc Ngân hơi nhìn về phía Hoa Tiên Tử đã đuổi đến, lập tức xoay người núp luôn phía sau Niệm Hy, không dám ló ra nữa.

Niệm Hy cũng lấy làm khó hiểu. Hắn kỳ thực không tin Mộc Ngân sẽ bị thứ kia ảnh hưởng. Chẳng qua, thái độ này rất thật, giống như cậu ta thực sự đã bị điên vậy.

Hoa Tiên Tử chạm không đến được, nhìn ngực áo Mộc Ngân đã thấm đầy máu mím chặt môi. Cô chần chờ một chút, sau đó đành lui lại vài bước cúi đầu:

- Anh giúp em đưa anh ấy về phòng y tế được không? Có lẽ vì anh ấy không quên chuyện kia, hiện tại mới sợ em đến vậy. 

Niệm Hy làm bộ thở dài, gật đầu:

- Được rồi, đừng buồn nữa. Anh đưa cậu ấy về phòng trước. Em sớm liên lạc với Hân Nam, cậu ấy nhất định có cách.

Hoa Tiên Tử gật đầu, nhìn người đi càng không đành lòng. Tiểu Ngân càng lúc càng yếu ớt, thực sự sẽ không có chuyện gì chứ?

Niệm Hy mang được người về phòng, mày lập tức cau chặt. Hắn đẩy Mộc Ngân nằm xuống giường, bóp chặt cằm ép người mở miệng. Không có lưỡi không sai, cổ họng cũng nhiều thêm một tầng đen xì, đó là dấu hiệu của trúng độc. Lẽ nào hắn quá đa nghi rồi? Cậu ta thực sự phát điên?

Mộc Ngân nheo mắt, mạnh tát xuống một bạt tay, gằn từng chữ cảnh cáo:

- Ngươi cố ý?

Mộc Ngân lắc đầu, đôi mắt lộ vẻ hoảng sợ. Hắn quơ loạn hai tay làm một ít ký hiệu, hình như rất muốn giải thích. Niệm Hy lại không muốn nhìn, đem hai tay hắn nắm chặt, quát:

- Nói, ngươi cố ý phải không?

Mộc Ngân không thoát được, nói cũng không nói được, chỉ có đôi mắt đã đỏ hoe như muốn khóc cùng với gương mặt sợ hãi tột độ.

Niệm Hy bấy giờ mới chịu buông tay, chán ghét nhổ nước bọt bỏ đi. Xem ra cậu ta thực sự đã thành đồ bỏ đi rồi. 

Mộc Ngân bấy giờ mới thu mình, ngồi yên ở một góc phòng run rẩy, gương mặt vùi sâu trong đầu gối lại lộ rõ vẻ đề phòng. Xem ra hắn vẫn còn phải đóng kịch khá lâu nữa. Niệm Hy không tin hắn bệnh, hắn sẽ buộc hắn ta phải tin. 

Ma Đế không phải từ khi sinh ra đã mang mệnh đế vương. Hắn ta nhất định sẽ có đề phòng đối với những kẻ thân tín. Một tên phản phúc, không có gì chắc chắn một ngày nào đó sẽ không bị phản phúc cả.

Mấy ngày tiếp đó, cả Hoa Tiên Tử và Niệm Hy đều không thể tiếp cận Mộc Ngân, Lệ Dương liền được thể đến đó chăm sóc người. Được gần ca ca, bé chẳng thích quá ấy chứ. Chẳng qua, bé con phải thật tỉnh táo, cực kỳ biết điều trong cách nói chuyện, thậm chí là dùng ngôn ngữ ký hiệu cũng phải cẩn trọng hơn. Ca ca từng nói chỗ này không an toàn, đề phòng sẽ không thừa.

Lệ Dương mỗi ngày đến đều sẽ gặp Hoa Tiên Tử hoặc Niệm Hy ở quanh đó. Bé không thích hai người này, chỉ chào một tiếng liền đi vào ngay. Cho dù ai có hỏi gì, bé cũng đều chỉ trả lời duy nhất một ý. Chính là ca ca sợ người lạ, mỗi lần gặp đều không chịu ăn cơm. Bé thực sự dỗ rất cực khổ, ca ca mới chịu ăn một chút.

Hoa Tiên Tử đau lòng, không dám đến gần nữa. Chỉ còn Niệm Hy ở đó thêm mấy ngày, thực sự giống như những gì Lệ Dương nói mới bớt đi nghi hoặc, mỗi ngày chỉ túc trực nửa buổi, thời gian còn lại liền tìm cách ra ngoài không rõ làm gì.

Lệ Dương còn có thêm một Tiểu Qi làm thám thính, thấy người đi lập tức ôm cổ ca ca, chẳng cần nể nang gì cả nhỏ tiếng nói:

- Ca ca, chỗ này sao lại toàn người xấu thế? Chẳng vui chút nào.

Mộc Ngân cười cười, đôi mắt trong vắt nhìn bé con đầy yêu chiều. Hắn hơi vò đầu bé, hai tay cho một cái ra hiệu:

"Em vẫn chưa làm quen được bạn mới à?"

Lê Dương hơi chu môi, đáp:

- Quen thì có quen, nhưng mà anh ấy chỉ thích chơi với chị xinh đẹp từng ở nhà chúng ta thôi. Chính là cái anh trai có đôi mắt mèo ấy.

Mộc Ngân hơi cúi đầu, cụng trán bé con một cái, nói đùa:

"Thích người ta rồi phải không?"

Lệ Dương lập tức lắc đầu, cười thật tươi đáp:

- Lệ Dương chỉ thích ca ca thôi.

Mộc Ngân bật cười. Bé con chẳng biết có hiểu thích mà hắn nói là cái gì không nữa. Cũng phải. Bé con từ nhỏ ít tiếp xúc với người ngoài, tâm hồn sẽ y như Tiểu Ngân vậy. Đơn thuần cũng tốt, sẽ bớt mệt mỏi hơn nhiều.

Bên ngoài, Tiểu Qi kêu to một tiếng, Lệ Dương lập tức biết ý quay đầu. Hoa Tiên Tử từ khi nào đã chạy vào rồi, gương mặt rõ ràng còn rất hào hứng:

- Anh, Hân Nam trở lại rồi. Anh cuối cùng cũng được cứu rồi.

Mộc Ngân còn đang vui vẻ lập tức sợ hãi thu mình, cơ thể lớn trực tiếp núp sau lưng Lệ Dương.

Hoa Tiên Tử nhận ra bản thân thất thố, miễn cưỡng lui lại, nụ cười trên môi cũng có vẻ gượng gạo hơn nhiều:

- Em xin lỗi, em không phải muốn làm phiền hai người đâu. Lệ Dương, em ra ngoài cùng chị được không? Y sư sẽ khám cho anh ấy một chút.

Lệ Dương biết ý vâng một tiếng, không quên quay lại chấn an: 

- Ca ca, anh đừng sợ, để y sư khám cho anh. Khám xong em lại quay lại chơi với anh nhé.

Mộc Ngân nuối tiếc gật gật đầu, để Lệ Dương đứng sang một bên cùng Hoa Tiên Tử.

Lý Hân Nam mấy năm qua chẳng có chút thay đổi nào, ngoài gương mặt có phần trưởng thành, phong cách ăn mặc còn không khác dù chỉ một chút. Hắn ngồi xuống bên cạnh Mộc Ngân, hết mức nhẹ nhàng dỗ dành:

- Không cần sợ. Tôi chỉ xem miệng cậu một chút thôi. Nghe lời tôi, há miệng ra.

Mộc Ngân hơi đảo mắt qua chỗ Lệ Dương, nhận được một cái gật đầu mới ngoan ngoãn há miệng ra.

Lý Hân Nam nhìn một chút, sắc mặt thoáng cái căng thẳng. Hắn hơi cau mày, lần nữa hỏi:

- Gần đây có cảm thấy đau đầu không?

Mộc Ngân thành thực gật đầu. Lý Hân Nam lại tiếp tục nói:

- Đưa tay cho tôi. Nếu cảm thấy đau thì kêu lên nhé.

Mộc Ngân ngoan ngoãn đưa tay, để Lý Hân Nam nắm lấy hơi bấm vào bắp tay hắn một chút. Mộc Ngân lập tức kêu lên, khóe mắt hình như cũng rưng rưng muốn khóc. 

Lý Hân Nam càng nghiêm trọng:

- Đau lắm sao?

Mộc Ngân nhẹ gật đầu, tay cũng rụt lại không để người chạm đến nữa.

Lý Hân Nam rũ mắt thở dài, nhẹ nhàng an ủi:

- Không sao đâu. Chỉ thiếu chút máu và suy nhược cơ thể thôi. Cậu nghỉ ngơi thêm mấy ngày sẽ không cần ở đây nữa.

Mộc Ngân rụt rè gật gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống ngủ một giấc.

Lý Hân Nam bấy giờ mới đứng dậy, ra hiệu cho Hoa Tiên Tử ra ngoài. Nhìn sắc mặt này của hắn, Hoa Tiên Tử thừa biết tình trạng đã xấu lắm. Cô hít một hơi định thần, nhỏ tiếng hỏi:

- Anh ấy còn khoảng bao nhiêu thời gian nữa?

Lý Hân Nam nhẹ lắc đầu:

- Sớm thì một tháng, muộn thì vài năm. Miên Miên, anh để nghe Hy nói qua chuyện của cậu ấy. Lần này em thực sự sai rồi.

Hoa Tiên Tử nắm chặt bàn tay, giọng đã hơi nghẹn lại:

- Em biết. Chỉ là đến thời điểm em hối hận, mọi thứ đều đã không cứu vãn được nữa rồi. Anh ấy thậm chí còn không nhận ra em. Đó có lẽ là vì muốn trừng phạt em vì đã khiến anh ấy thành ra như vậy.

Lý Hân Nam thở dài, ôm lấy cô trong lòng, nói:

- Em không một mình đâu. Hy quay lại rồi. Em vẫn còn có Hy. Cả anh em Bạch Nguyệt nữa. Chuyện của Ngân... Anh cảm thấy em tốt hơn nên tránh một thời gian. Khi nào cậu ấy ổn định trở lại hãy gặp mặt. Thần kinh của Ngân hiện tại rất yếu, tránh để cậu ấy kích động, may ra mới có thể giữ mạng.

Hoa Tiên Tử miễn cưỡng gật đầu, toàn cơ thể đã rũ xuống, gục hẳn trên vai Lý Hân Nam bật khóc:

- Em không muốn mất Tiểu Ngân thêm lần nào nữa đâu. Hân Nam, em xin anh. Anh mang Tiểu Ngân về cho em được không? Em biết, đều là em sai. Bắt em trả giá gì cũng được. Em chỉ cần anh ấy quay lại thôi.

Lý Hân Nam nhẹ vỗ lên tấm lưng nhỏ, giọng cũng tiết chế nhẹ hơn:

- Mạnh mẽ lên. Ngân làm tất cả đều vì em, vì gia đình của cậu ấy. Vậy nên đừng khóc, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.

Hoa Tiên Tử không dám nói thêm nữa, đành phải đồng ý. Cô hiện tại chỉ có thể tin tưởng Tiểu Ngân, tin vào người mà cô từng coi là chỗ dựa lớn nhất. Chỉ cần Tiểu Ngân có thể quay lại, cô nhất định không buông tay thêm một lần nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro