HNBK - CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4Editor: Đản Đản

Nhìn tất cả lui ra, Dạ Hợp Hoan cũng chống đỡ hết nổi, hai mắt mơ hồ, mặt theo lực đạo úp xuống, co quắp trên long sàng.

Không chuyển ver, bạn đã làm và bạn không tôn trọng tác giả!

Trong bóng tối, Dạ Hợp Hoan dường như nhìn thấy mẹ, bà đang ôm cháu nhỏ gạt lệ, lão đệ Hà Nhạc ngồi bên cạnh khẽ nói nhỏ.

Chua xót khôn kể, đánh sau vào mê man trong đầu, linh hồn Hà Hoan dường như muốn thoát khỏi trói buộc của thân thể Dạ Hợp Hoan, muốn giống như trước, nhào vào lòng mẹ, lưu manh vô lại mà cười.

Bà tựa hồ có cảm giác ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ nhìn xung quanh, mẹ, linh hồn Hà Hoan giãy dụa, muốn mở miệng nói, con không có chuyện gì, sống rất thoải mái!

Mồ hôi làm tóc đen của hắn xõa tung trên long sàng, khuôn mặt mê man trắng bệch, môi tái nhợt, mím chặt, mất đi sắc thái thường ngày, mi mắt nhắm chặt, lông mi cong dài như cánh bướm, bất an mà run rẩy.

Vu Long Ngâm đứng cạnh long sàng, nhìn Chương ngự y bát mạch cho đế vương từng hỉ nộ vô thường.

Thời điểm vừa lui ra, liền cảm thấy hắn không đúng, thương nặng như vậy, sao có thể ngồi lên, nhưng vẫn coi như không có chuyện gì để thẩm vấn thích khách.

Vu Long Ngâm không hiểu vị hôn quân này, cố gắng chống đỡ để thẩm vấn Thôi Yên, là vì cớ gì?

Vu Long Ngâm lại càng không hiểu tâm tư của bản thân, mặc cho hôn quân này thương nặng mà chết, không phải là quốc vận của đất nước sao? Thậm chí còn là may mắn của cả đại lục Thiên Tường sao?

Chỉ là, khi nhìn thấy đôi mắt trong như thu thủy kia, nhìn thấy hắn mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mai, nhìn thấy đôi môi trắng xám mím chặt, vì sao y lại thay đổi ý định?

Xin chủ nhà trước khi mang đi!

Vu Long Ngâm có chút ảo não bản thân thất thường, nhìn thấy ngự y tháo băng gạc, lộ ra vết đao sâu, lại mơ hồ có chút vui mừng, vui mừng vì y đã tìm ngự y đúng lúc.

Bỗng nhiên vết thương trở nên mát rượi, phá vỡ ác mộng, vươn tay cũng không nắm được tình thân, khiến Dạ Hợp Hoan đột nhiên tỉnh lại.

Tầm mắt trở nên mông lung, xuất hiện râu mép của Chương thái y, cẩn thận xoa thuốc ở vết thương phía sau lưng hắn.

Bản dịch với mục đích PHI THƯƠNG MẠI!

Hóa ra, bản thân vẫn không thể thoát được trói buộc của thân thể này!

Dạ Hợp Hoan vô lực mà nhắm mắt lại, không muốn chú ý tới thân ảnh huyền sắc lãnh đạm đứng sau lưng thái y.

Chương thái y rón rén thay đế vương quấn băng gạc lên, thấp giọng nói: "Bệ hạ, vết thương của người vốn không nhẹ, tốt nhất nên dành chút thời gian điều dưỡng, chớ để lao lực, thần đã sử dụng bí thuốc chữ thương của nội cung, tất là sự bán công bội(*), không đến hai tháng, bệ hạ nhất định khôi phục như lúc ban đầu."

Sự bán công bội: làm ít công to.

"A, được, cảm ơn."

Câu này chẳng qua là thuận miệng nói ra, đó là thói quen của Hà Hoan mà thôi, đã sống một đời hơn ba mươi năm ở hiện đại, há có thể bởi vì thân thể khác nhau mà nói đổi lền đổi? Chung quy, vẫn là linh hồn chi phối thân thể.

Vì vậy, Hữu tướng đại nhân cao cao tại thượng của vương triều Đại Dạ —— Vu Long Ngâm, lần thứ hai xác định, hắn không phải là 'hắn'.

Vì thế, Chương thái y đứng đầu Thái y viện của vương triều Đại Dạ, lão lệ muốn tung hoành, râu bạc trắng run run, hoàng thượng, vết thương của người không chỉ ở sau lưng!

Thế nhưng, liệt tổ liệt tông, tha thứ cho thần bất trung bất nghĩa, nếu như hoàng thượng vì tổn thương ở đầu mới 'trung hậu' như vậy, vậy, vậy tuyệt đối đừng để hoàng thượng khôi phục! Cứ 'bệnh' đi! Bồ Tát phù hộ!

Dạ Hợp Hoan vựng vựng hồ hồ(*), tất nhiên không có dư lực chú ý tới tư tưởng quỷ dị của lão thái y.

Vựng vựng hồ hồ: choáng, ngất.

Hắn chỉ muốn lập tức ngất đi, muốn gặp lại mẹ lần cuối.

Thấy Hợp Hoan nhắm mắt lại, Vu Long Ngâm lặng lẽ ra khỏi tẩm cung, nhìn Chương thái y râu bạc trắng run rẩy rời đi.

Sau đó đứng chờ bốn người, thấp giọng dặn dò, "Hảo hảo hầu hạ hoàng thượng, người muốn hỏi gì, các ngươi đều phải thật lòng trả lời, không cần giấu giếm."

Tiểu Thúy, Tiểu Liễu, Tiểu Xuân, Tiểu Thu, bốn kẻ nội thị một mực cung kính đáp, "Vâng, Vu đại nhân."

Trong bốn nội thị này, Tiểu Liễu là người thông minh nhất, Tiểu Thúy lại là người có tâm tư đơn thuần nhất.

Nghe lệnh phân phó của Vu đại nhân, Tiểu Thúy lập tức không nhịn được mở miệng: "Đại nhân, nếu hoàng thượng hỏi, mà chúng nô tỳ không đáp được, vậy —— bị bệ hạ đánh chết, ngài làm sao có thể..."

Tiểu Liễu vội vã giật giật vạt áo của Tiểu Thúy, ngăn cản nàng ăn nói bậy bạ, nha đầu ngốc này, ngươi lỗ mãng như thế, không bị hoàng thượng đánh chết, thì sớm muộn cũng có ngày chết dưới tay Vu đại nhân!

Khuôn mặt Vu Long Ngâm không chút thay đổi, quay người đi lưu lại câu: "Làm tốt bổn phận, kết cục của Tiểu Hạ các ngươi không phải chưa từng thấy, sau này, hi vọng sẽ không xuất hiện chuyện như vậy..."

Hi vọng đúng như lời người kia nói, mười lăm tháng bảy âm lịch, chính là hôm qua, chính là ngày Đại Dạ quốc có điềm lành.

Ngẫm lại, Đế vương kia, chỉ thở ra, không thở vào, bất luận trung gian, đều chỉ trông chờ chuông báo tang vang lên mà thôi.

Thậm chí, cái vị thân ở đất phong xa xôi kia, cũng đã chuẩn bị, hồi kinh đoạt quyền.

Lại không ai nghĩ tới, Đế vương ấy lại xuất hiện một đôi mắt mang theo hiếu kỳ, lại trong trẻo như nước.

Vu Long Ngâm rời khỏi Yến Đức điện, chậm rãi ngâng đầu, trên đầu, là một mảnh trời mùa hạ xanh thẳm.

Toàn bộ hoàng cung của Đại Dạ quốc, bao phủ trong yên tĩnh, bóng cây to lớn, ve kêu rập rờn, hành lang sâu thẳm, chợt có nội thị như liễu phù phong(?).

Đại Dạ quốc, trải qua năm năm nắm quyền tùy hứng mà bạo ngược, có phải, ông trời cũng không nhẫn nhìn, triều thần nơm nớp lo sợ, bách tính khổ cực lầm than, quốc khí ngày càng suy nhược, quốc thế ngày càng đồi bại.

Mười lăm tháng bảy, mãnh quỷ chi lễ, tất nhiên bách quỷ hiện ra, qua tay Thôi Yên, lại đổi lấy một kẻ thống trị mới.

Như vậy, chúng ta có một lý do, cho nhau cơ hội, hay là cho quốc gia, hay là cho bách tính?!

Hay là, Hữu tướng cùng Tả tướng, Vu đại nhân cùng Liễu đại nhân, sau khi trải qua lễ mãnh quỷ này, bất kể là trên triều đình, hay trong bóng tối, hẳn đã có biến hóa long trời lở đất rồi đi?

Đầu tiên, biểu hiện ở lệnh tạm dừng hành hình Thôi thị lang không phải sao?

Nghĩ tới Tư Mã Sam vội vã chạy tới đại lao, chẳng còn dáng dấp chính trực như xưa, trên dung nhan luôn lãnh lẽo của Vu Long Ngâm bất chợt nở nụ cười.

Nụ cười chớp mắt ấy, nở ra trong ngày hè ở thâm cung, không ai nhìn thấy, nhưng cũng khiến bông hoa xinh đẹp nhất cũng tự thẹn không bì kịp phong tư tươi đẹp...

Dạ Hợp Hoan ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ, cứ ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh không biết bao nhiêu lần.

Cuối cùng chạng vạng ngày thứ hai cũng triệt để tình lại.

Chương thái y râu mép rối tung, xem ra vẫn nên đem bàn chải chải lại, ít nhất lần này tỉnh lại, Hợp Hoan cũng không đến nỗi ngất đi vì đau.

Bởi vì không đau, Dạ Hợp Hoan phát hiện một đại sự khác, bao lâu rồi hắn chưa ăn?

Lập tức, cái bụng trống rỗng, như nung như nấu mà nhớ tới mùi vị của nhà ăn dưới lầu công ty.

Bởi vì, trong thân thể là linh hồn vốn quen tự cung tự cấp, vì lẽ đó, mặc dù thân thể Dạ Hợp Hoan cao quý cũng không cần người hầu hạ.

Giãy dụa từ long sàng đứng lên, Dạ Hợp Hoan có chút nặng đầu.

Mấy nội thị túc trực ngoài điện, tất nhiên, không nghĩ tới đế vương thô bạo kia đã đung đưa đi tới phía sau họ.

Bốn nội thị mỗi người ngồi trước án, trông tay hoặc thêu hoặc đan lạc.

Thình lình một thanh âm khàn khàn vang lên: "Này, Tiểu... Tiểu Liễu. Ta, đói bụng."

Thật sự chẳng ra sao, nếu không phải tại nơi quỷ quái này, không phải tại thân phận này, thiên tài Hà tổng sao có thể đến mức lưu lạc mà phải 'xin ăn' cơ chứ?

"A!"

Giống như tứ bào thai, cả bốn nội thị đồng thời cả kinh nhảy dựng lên, Tiểu Thúy thậm chí đem vải bố trong tay ném ra xa.

"Phụt..."

Thanh âm bật cười của Hợp Hoan vang lên, cả bốn nội thị đồng thời quỳ xuống, không tự chủ mà run rẩy không ngớt.

"Hoàng thượng... Hoàng thượng..."

Tiểu Thu muốn cầu hoàng thượng tha mạng, nhưng hình ảnh khi Tiểu Hạ máu chảy đầm đìa mà chết cứ hiện lên trước mắt gã, khiến gã không nói lên lời.

Dạ Hợp Hoan bất đắc dĩ, ai, Dạ Hợp Hoan, ngươi đúng là mãnh quỷ!

Đặt mông ngồi xuống ghế gỗ bên cạnh Tiểu Thu, cách lão tử, cảm giác bị người đâm hóa ra vô dụng như vậy!

Nhặt vải bố thêu mà Tiểu Thúy ném lên, đánh giá vài lần, màu sắc rực rỡ, có hoa có cỏ, thêu không tệ, chính là không nhìn ra con vật màu đen này là gì.

Nhìn thấy bốn cái đầu đen kề sát trên đất, Dạ Hợp Hoan mới chậm rãi nói: "Làm sao? Quỳ xuống có thể nhìn thấy cơm à? Cô vương đói bụng, Tiểu Liễu."

Dạ Hợp Hoan không cho rằng con người không có sự phân chia về địa vị, vẫn tâng bốc là người người bình đẳng, thời đại hòa bình, nhưng cùng mạng người lại có giá bồi thường phân chia cấp bậc, huống chi thân phân tôn ti cực kỳ rổ ràng ở cổ đại?

Vì lẽ đó, hắn biết thân phận là một đế vương, trước mắt nhìn thấy người người quỳ lạy tôn kính, mặc dù không thích nhìn, cũng không nghĩ thay đổi.

Không phải hắn không muốn thay đổi, mà là hắn cho rằng không cần thiết, giai cấp phân biệt rõ ràng, há chỉ dựa mình hắn là nói đổi liền đổi sao?

Tam tọa đại sơn(*) của phụ nữ, giải phóng trăm năm cũng chưa chắc đã lật đổ triệt để, hắn chỉ là một cô hồn dã quỷ, cho dù có là hoàng thượng, cũng chỉ bằng mấy câu nói có thể khiến người người bình đẳng sao?! Nói đùa!

Tam tọa đại sơn: ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng chết theo con.

Ở những chuyện không có tiền đồ, Hà tổng có tư cách không lãng phí lời nói của mình.

Trong bốn nội thị, vẫn là Tiểu Liễu nhanh nhất, hoàng thượng đã nói hai lần, nàng cũng không muốn chết minh bạch.

Mau mau đứng dây, "Hoàng thượng, nô tỳ lập tức truyền lệnh."

Tiểu Liễu lui ra ngoài, chỉ còn lại ba nội thị vẫn quỳ trên đất.

Nhìn ba người quỳ trên đất, xác thực đều là hài tử, tuổi không quá mười ba, mười bốn. Dạ Hợp Hoan thở dài, "Đều đứng lên, các người, ăn cơm chưa?"

Đã là chạng vạng, quy củ làm việc và nghỉ ngơi trong cung cũng rất nghiêm ngặt.

Ba người dùng khóe mắt trao đổi lẫn nhau, xác định hoàng thượng thật sự ôn hòa mà nói chuyện với họ.

Tiểu Thúy đứng lên đầu tiên, theo lời Vu đại nhân, Vu đại nhân không hi vọng chuyện của Tiểu Hạ lặp lại lần nữa.

Tiểu Thúy và Tiểu Liễu là song bào thai, các nàng tiến cung cùng lúc, rất ít người có thể phân biệt, nhưng Dạ Hợp Hoan liếc mắt đã nhận ra các nàng không giống nhau, ánh mắt của Tiểu Thúy rất thành thật.

Có lẽ, nếu muốn biết chuyện gì có thể từ miệng nha đầu này ra.

Dạ Hợp Hoan đánh giá lại vải bố thêu trong tay, khóe môi nở nụ cười nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro