Chương 2: Khi nào kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường lái xe đến nhà Thẩm Chi Khiên, Ninh Thanh Thanh nhìn người phía trước nghiêm túc lái xe, một đường đều không nói chuyện.

"Thanh Thanh, không vui sao?" Bên cạnh truyền đến thanh âm nam nhân, hắn uống rượu xong, thanh âm so với ngày thường nhỏ hơn một chút.

"Không có." Ninh Thanh Thanh dứt lời, tiện tay mở radio.

Thẩm Chi Khiên ngày thường thích nghe kênh kinh tế tài chính, Ninh Thanh Thanh ở bên hắn, cũng quen trên đường nghe kinh tế tài chính. Giờ phút này vang lên tin tức——

"Người thừa kế tập đoàn Cố thị, Cố Hựu Sâm hôm nay đã về nước, có lẽ Cố thị sẽ chuyển trọng tâm kinh doanh vào trong nước......"

Ninh Thanh Thanh nghe thế, theo bản năng nhìn về nam nhân phía bên cạnh.

Quả nhiên khi Thẩm Chi Khiên nghe thấy cái tên Cố Hựu Sâm này, nhăn mày lại, nhiệt độ trong xe tựa hồ thấp đi hai độ.

Cô muốn đổi đài, lại bị Thẩm Chi Khiên đè tay lại, nam nhân lạnh căm nói: "Anh muốn nghe anh ta còn tin tức gì!"

Ninh Thanh Thanh không làm gì nữa, tiếp tục lái xe, trong đầu lại không tự chủ được mà hiện lên nam nhân mà cô gặp hôm nay ở Lan Duyệt hội sở.

Nói đến cũng kỳ quái, lúc cô ở cao trung có gặp qua Cố Hựu Sâm, sau này đối phương xuất ngoại thì cô không còn chú ý. Không nghĩ tới mấy năm không gặp, chỉ một liếc mắt anh ta đã nhận ra cô.

Khác với Thẩm Chi Khiên có ngũ quan sắc bén kiệt ngạo, có khi thì lười biếng, khi thì trương dương khí chất, mặt mày của Cố Hựu Sâm tinh xảo hơn, trên người có khí chất độc đáo, như làn tuyết trên đỉnh núi, trong trẻo sâu thẳm không nhiễm nửa phần bụi bặm.

Bởi vì một vài chuyện cũ hào môn phức tạp, hơn nữa Thẩm Chi Khiên xấp xỉ tuổi Cố Hựu Sâm, cho nên hai người từ nhỏ đã bị so sánh với nhau.

Dần dần, hai người như nước với lửa.

Đương nhiên đây là do Ninh Thanh Thanh đơn phương Thẩm Chi Khiên mà biết.

Đúng lúc này, di động của nam nhân bên cạnh reo. Ninh Thanh Thanh không biết vì cái gì, theo bản năng nhìn thoáng qua màn hình của Thẩm Chi Khiên.

Đó là giao diện WeChat của bạn tốt, trên đó có chân dung hình tròn màu, Ninh Thanh Thanh có chút khoảng cách, thấy không rõ tên WeChat.

Thẩm Chi Khiên bên cạnh nhìn thoáng qua, không có bất kỳ thao tác gì, trực tiếp ném điện thoại di động qua một bên, không có nửa cảm xúc dao động.

Hắn tựa hồ uống rượu xong thực sự có chút mỏi mệt, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Cứ như vậy một đường tới tiểu khu của Thẩm Chi Khiên, bên này tính tư mật rất tốt, từ bãi đỗ xe ngầm có thể đi thẳng tới chỗ ở.

Ninh Thanh Thanh đỗ xe xong, đưa áo cho Thẩm Chi Khiên: "Buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút."

Nhưng nam nhân không có động, hắn nắm lấy tay của Ninh Thanh Thanh: "Thanh Thanh, xảy ra chuyện gì?"

Hắn nỗ lực nhớ lại chuyện hôm nay, cũng không nghĩ tới có chuyện nào sẽ ảnh hưởng tâm tình của Ninh Thanh Thanh, vì thế hỏi: "Có phải thân thể không thoải mái không?"

Ninh Thanh Thanh vì thế thuận thế gật đầu: "Bà dì tới."

"Vậy đừng về nhà, cùng anh đi lên nghỉ ngơi." Thẩm Chi Khiên nói, xuống xe vòng tới chỗ ngồi của Ninh Thanh Thanh, cúi người cởi đai an toàn của cô, duỗi cánh tay ôm cô ra.

Ninh Thanh Thanh giơ tay muốn đẩy ra, nhưng bà dì tới thật sự không sức lực, chờ một trận khó chịu qua đi, người đã bị Thẩm Chi Khiên đặt ở trước thang máy.

Vốn dĩ cũng có chút chậm, hơn nữa cũng không phải chưa từng ở chung cư của Thẩm Chi Khiên, Ninh Thanh Thanh lười chống lại, cứ như vậy cùng anh đi lên.

Cô đến phòng cho khách bỏ áo xuống, tắm rửa xong đi ra, phát hiện Thẩm Chi Khiên ở phòng của cô.

Trong tay hắn cầm một chén đường đỏ trà gừng: "Thanh Thanh, bụng có đau không? Uống cái này trước."

Dưới ánh đèn, mặt mày nam nhân kiệt ngạo đều biến thành ôn nhu.

Ninh Thanh Thanh nhận chén, uống ba ngụm, muốn đi rửa chén lại bị nam nhân ngăn lại: "Một hồi anh rửa cho."

Hắn dứt lời, duỗi cánh tay rất tự nhiên từ phía sau ôm lấy eo Ninh Thanh Thanh, bàn tay ấm áp dừng ở bụng nhỏ của cô, cằm cũng gác ở hõm vai của cô: "Thanh Thanh nói với anh, hôm nay sao lại không vui?"

Chợt bị ấm áp bao vây, đáy lòng Ninh Thanh Thanh vang lên một tiếng thở dài. Có lẽ cô nên nói chuyện rõ ràng với anh một chút, về bọn họ, về tương lai.

Rốt cuộc ở bên nhau chín năm, Thẩm Chi Khiên đối với cô rất tốt, cũng chưa từng có hành vi khiến cô không yên tâm.

"Chi Khiên, em sắm 25 tuổi rồi." Ninh Thanh Thanh từ trong gương nhìn đôi mắt Thẩm Chi Khiên: "Đều nói đời người 25 là quan trọng, giống như 25 qua rồi thì tuổi trẻ cũng chẳng còn."

"Bởi vì chuyện này phát sầu, cho nên không vui?" Thẩm Chi Khiên cười nhỏ bên tai cô, hắn đổi một bàn tay làm ấm bụng Ninh Thanh Thanh: "Ở trong mắt anh, Thanh Thanh nhà chúng ta là xinh đẹp nhất, cho dù tương lai già rồi cũng xinh đẹp!"

Nghe hắn nói "già rồi", Ninh Thanh Thanh theo bản năng hỏi: "Vậy anh cảm thấy rất nhiều năm sau chúng ta sẽ làm gì?"

Nghe vậy, Thẩm Chi Khiên hoảng hốt một chút, ngay sau đó hôn sườn mặt của Ninh Thanh Thanh: "Đừng nói chuyện xa xôi, chúng ta đều còn trẻ."

"Ừm." Ninh Thanh Thanh đáp ứng, trên người còn rất ấm, vừa lúc đầu ngọn lửa đã dần bắt đầu tắt.

"Anh hôm nay uống rượu xong, đi ngủ sớm một chút đi, em ngày mai cũng dậy sớm." Cô nói, thoát ra từ trong lòng ngực Thẩm Chi Khiên.

"Được, Thanh Thanh ngủ ngon." Nam nhân nói xong, nhìn Ninh Thanh Thanh nằm xuống, lúc này mới tắt đèn, kéo cửa phòng ra.

Bên trong phòng, Ninh Thanh Thanh nhìn vào màn đêm, chậm rãi thở dài.

Đang lúc cô nhắm mắt, di động lại liên tục vang lên. Ý thức được đã quên tắt máy, Ninh Thanh Thanh đứng dậy cầm lấy di động, liền thấy nhóm lớp cao trung mấy năm trước đang gửi tin.

Khi cô vừa đi vào, liền thấy được một cái bao lì xì nhắc nhở. Có lẽ bởi vì quá muộn nên đầu óc không tỉnh táo, lúc phản ứng lại, Ninh Thanh Thanh đã click mở bao lì xì.

39.7 tệ.

Vận may bốc được bao lì xì lớn như vậy thật đúng là hiếm thấy, nhưng mà Ninh Thanh Thanh vừa thấy chân dung người phát bao lì xì, đồng tử chợt co lại.

Cái chân dung nếu cô không nhìn lầm, hai giờ trước ở trong WeChat của Thẩm Chi Khiên, cô đã nhìn qua.

Chân dung hồng nhạt, nick name là "trời nắng".

Ninh Thanh Thanh nhớ rõ hết các bạn học cao trung, mà vị này hiển nhiên là người xa lạ.

Bất quá không cần cô điều tra, đã có người hóa giải nghi hoặc về thân phận của đối phương ——

"A a a, cảm ơn nữ thần! Tớ còn là lần đầu tiên bắt được bao lì xì WeChat nhiều như vậy!"

"Nữ thần về nước phát triển, bạn học sẽ vui lắm a, vì nữ thần đón gió!"

"Lạc Tình mỹ nữ, ngày nào có thời gian a? Chúng ta nhất định đúng giờ tham gia, để thấy phong thái nữ thần!"

Phía dưới, vị "trời nắng" kia đang liên tục phát mấy chục cái bao lì xì: "Vừa mới về nước còn cần thích ứng thời gian, cho nên người đại diện buông thả cho tớ một chút."

"wow, vừa lúc cuối tuần là sinh nhật của Từ lão sư, chúng ta vào ngày hôm đó tụ họp đi? Chúc sinh nhật lão sư, lại chào mừng Lạc Tình trở về!" Lớp trưởng hưng phấn nói.

Phía dưới một màn phụ họa.

"trời nắng" cũng đáp: "Được chứ, thứ bảy đi, ngày đó tớ không có việc gì."

Thấy thế, lớp trưởng trực tiếp tag tất cả bạn học: "Các bạn học, thứ bảy buổi chiều 3 giờ họp lớp, đại minh tinh Tư Lạc Tình sẽ tham gia, mọi người có mặt đông đủ nha!"

Ninh Thanh Thanh biết, bạn học cao trung của cô cơ hồ đều từ cùng sơ trung lên, cho nên rất nhiều người là bạn học sơ trung cũ của Tư Lạc Tình. Xem ra có người có phương thức liên hệ với đối phương, kéo người tới nhóm này. Chẳng qua cô ta không vào nhóm sơ trung, tới nhóm bọn họ có mục đích gì?

Lúc Ninh Thanh Thanh định trực tiếp rời nhóm, có người đột nhiên tag cô.

Lư Nguyệt: "À, Thanh Thanh cũng lãnh bao lì xì à? Cho nên Thanh Thanh thứ bảy nhất định đến nha?"

Ninh Thanh Thanh hiện tại vô cùng hy vọng thời gian có thể lùi lại hai phút, trở lại trước đó một giây khi cô không cẩn thận vừa click mở bao lì xì.

Nhưng ván đã đóng thuyền, cô chỉ có thể đáp: "Có thể sẽ đi công tác, đến lúc đó, nhất định tranh thủ đến."

Lư Nguyệt nói: "Nhất định phải tranh thủ nha! Khi đại mỹ nữ Tư Lạc Tình chuyển trường, cậu còn không có tới trường học chúng ta, nhưng mỹ nữ tụ hội, chúng ta cũng không thể vắng họp, đúng không?"

Bạn học lại nói tiếp: "Đúng rồi, Lạc Tình trước kia có quan hệ rất tốt với Thẩm học trưởng, cậu hẳn là đã nghe Thẩm học trưởng nói qua."

Ninh Thanh Thanh trong lòng cười lạnh một tiếng, đáp lại: "Thật vậy sao? Tôi chưa từng nghe qua, tớ sẽ hỏi Chi Khiên lại."

Lúc này, có bạn học nói: "Lạc Tình, tớ nhớ rõ cậu trước kia có qua lại với Thẩm học trưởng phải không?"

Một câu nói xong, nhóm lớp tức khắc hoàn toàn yên tĩnh.

Bất quá rất mau, Tư Lạc Tình liền trả lời, thái độ không rõ: "Tớ cũng mấy năm không gặp Chi Khiên, nhất định càng soái."

Phía dưới một màn ồn ào.

Ninh Thanh Thanh trực tiếp ở trong nhóm gửi một tấm ảnh chụp cho Thẩm Chi Khiên.

Ảnh chụp, nam nhân mặc âu phục phẳng phiu, cà vạt được thắt đoan chính, nhưng mà tựa hồ chính quay đầu nhìn cái gì, màn ảnh chụp hình thời điểm, ở trợn trắng mắt.

"Chi Khiên được tung hô 359 độ không góc chết, đây là góc chết duy nhất."

Ninh Thanh Thanh gửi xong những lời này, trực tiếp rời khỏi WeChat.

Cách vách, Thẩm Chi Khiên không hề biết ảnh xấu của mình bị gửi vào nhóm lớp.

Hắn tắm rửa xong đi ra sấy tóc, di động vang lên, là số lạ.

Biết số di động riêng của hắn không nhiều lắm, hắn dứt khoát tắt máy. Nhưng điện thoại lần nữa vang lên.

Hắn nhíu mày nhận máy, đáy mắt đã có vài phần tức giận: "Ai vậy?"

Bên kia truyền đến giọng nữ ôn nhu, ra vẻ thân cận nhưng lại tự giữ thân phận mà rụt rè: "Khiên, em là Lạc Tình, em đã về."

Thẩm Chi Khiên nghe vậy, tiếp tục xoa tóc, đáy mắt như cũ tràn ngập không chút để ý: "À, Lạc Tình...... Là ai?"

Bên kia truyền một tiếng thở dài nhỏ, tiện đà nói: "Chi Khiên, em trong nhóm lớp thấy được ảnh chụp của anh, thật nhiều năm không thấy, anh so với trước kia càng đẹp trai."

Thẩm Chi Khiên nhàn nhạt nói: "Cô gọi điện thoại có việc gì sao?"

Tư Lạc Tình nói: "Em gửi lời mời kết bạn, anh chấp nhận nhé. Em về nước phát triển, khả năng về sau còn có rất nhiều chỗ cần hợp tác."

"Công việc?" Thẩm Chi Khiên nói: "Để trợ lý của tôi liên lạc với người đại diện của cô, không có gì nữa tôi cúp máy."

"Được." Tư Lạc Tình nói: "Hẹn gặp lại."

Thẩm Chi Khiên đã cúp máy.

Hắn nhớ tới mình chưa vào nhóm lớp của Ninh Thanh Thanh, vì thế gửi một tin nhắn: "Kéo tôi vào nhóm lớp."

Rất mau, liên tiếp tiếng tin nhắn vang lên, Thẩm Chi Khiên vào nhóm, liền thấy bức ảnh kia của mình bị làm thành meme ——

"Nam nhân 359 độ không góc chết, ngài đáng giá có được."

Thẩm Chi Khiên xoa trán, đứng dậy đi đến cửa cách vách.

Ninh Thanh Thanh đóng chặt cửa phòng, bên trong tựa hồ đã hoàn toàn không có động tĩnh.

Hắn đành phải trở lại phòng, lúc này mới phát hiện nhóm lớp bởi vì hắn gia nhập mà náo loạn.

"A a a, Thẩm học trưởng tới? Thẩm học trưởng chúng ta thứ bảy họp lớp, anh cũng đi nhé? Thanh Thanh cùng Lạc Tình đều đi!"

Thẩm Chi Khiên bởi vì mới vừa vào, cũng không biết Ninh Thanh Thanh căn bản không đáp ứng đi họp lớp, cho nên đành phải hỏi: "Thanh Thanh nói cô ấy sẽ tham gia?"

Lư Nguyệt vội vàng đáp: "Đúng, Thanh Thanh nói cậu ấy sẽ đi đúng giờ, cho nên học trưởng cũng tới nhé?"

Thẩm Chi Khiên đáp lại: "Được thôi, gửi thời gian địa điểm cho tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro