Chap 01:Nhớ lại ký ức!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hello các bạn!Truyện mới ra lò đây.
*Ở Mĩ*
5 năm trước.........(Khi cậu bé Phương Tuấn vừa tròn 13 tuổi)
MẹM:Con đii đii!Đừng lo cho ba mẹ!
Meo:Mẹ à!Con ko thể bỏ ba mẹ đc.
BaM:Nghe theo lời mẹ con đii Phương Tuấn!Đii đii con.
(Thế là Phương Tuấn bỏ đii về Việt Nam)
*Việt Nam*
Ông Minh:Con tên gì?Nhà ở đâu?
Meo:Con tên là Trịnh Trần Phương Tuấn!Ba mẹ con mất hết cả ròi!Nhà con ở Mĩ.
Ông Minh:Ta có thể nhận con lm con con nuôi!
Meo:Thật ko ạ!
Ông Minh:Thật!Con họ Trịnh ta cũng họ Trịnh.
Meo:Vâng ạ!
(Kể từ khi về lm con nuôi ông Phương Minh thì Phương Tuấn lun lun bị bà Ngọc Diễm và con gái của bà ta là Phương Nhi bắt nạt)
*Giải thích:Ông Minh và bà Diễm chỉ là ba mẹ nuôi của Phương Tuấn thoii!Còn ba mẹ ruột mất ròi*
Bà Diễm:Phương Tuấn!Mày đâu ròii cuống lấy nước cho tao ngăm chân.
Meo:Dạ!Thưa mẹ.
(Phương Tuấn bưng thau nước lên)
Bà Diễm:Cái thằng này!Mày mún tao chết hay sao mà mày lm bỏng chân tao.
Meo:Con thử ròi mà mẹ!
Nhi:Này thì thử ròi!(Tát vào mặt Meomeo)
Bà Diễm:Con ngoan lắm!Con gái cưng.
5 năm sau.......(Phương Tuấn đã đc tròn 18 tuổi và vẫn ko khắc gì vẫn bị hành hạ như xưa)
Meo:Con mời mẹ,mời em xuống ăn cơm!
Nhi:Mẹ nó ko có mời con kìa!
(Chị ơii!Lỗ tai chị bị điếc hay gì mà ko nghe Meomeo mời chị)
Bà Diễm:Sao mày ko mời con tao?
Meo:Con có mời em ấy mà!
Nhi:Tao ko có nghe!Phải ko mẹ?
Bà Diễm:Phải!
Meo:Hic....hic!(Meo bị đánh quá trời lun)
*Meo bước vào nhà bếp*
Bà tư:Con ko có sao chứ?
(Bà tư là người giúp việc)
Meo:Con ko sao!
Bà tư:Con bị đánh nhìu lắm đó!
Meo:Con ko sao đâu bà tư!
(Sau đó!Meo đii lên phòng và tình cờ đii ngang qua phòng của ông Minh và bà Diễm đang nói chuyện)
Ông Minh:Chủ tịch Nguyễn đã để ý thằng Phương Tuấn lm con dâu của ông ấy ròi!
Bà Diễm:Vậy thì ông vuii chứ sao!
Ông Minh:Nhưng mà tuii lo cho nó quá!Nghe nói giám đốc con của chủ tịch Nguyễn bị tật nguyền.
Bà Diễm:Ở bên đó nó sẽ sống tốt hơn!Ông à.
Ông Minh:Tuii lo cho nó quá!Chỉ còn có 4 tuần nữa là đám cưới ròi.
*Cạch*(Tiếng mở cửa)
Meo:Con đồng ý!Cuộc hôn nhân này.
Bà Diễm:Con nó đồng ý ròi!Ông đừng cản nó.
Ông Minh:Con có chắc ko?Con sẻ khổ lắm đó!
(Meo ko nói gì liền nghĩ:"Cậu ở đây cũng có sung sướng gì đâu")
Meo:Con vẫn đồng ý!
Ông Minh:Vậy thì tùy con!
Meo:Vâng ạ!
(Meo bước vào phòng thì đập vào mắt Meo là 1 bộ trang phục mà cậu sẽ mặc vào trong lễ cưới và 1 chiếc vòng cổ đáng giá hơn 1 tỷ đô la dành cho cậu)
Meo:Phương Tuấn à!Mày phải cố lên.
*Hết chap 01*
Mở đầu truyện mới có hay ko ạ!Cho tuii xin ý kiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro