Chương 30 : Vì anh mà bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái gì? Lại là anh ta!

Người phụ nữ kia chỉ là ngốc trệ một giây, ngay sau đó lại nghĩ hướng anh nhào tới: " Ngươi tên vương bát đản này, ngươi khẳng định cũng là bị con hồ ly tinh này cho mê hoặc, cho nên cố ý hại Đại Tề nhà chúng tôi! "

- " Tổng giám đốc, bảo vệ tới! " Uông Yến đi tới, nói với Lãnh Hi Trạch.

- " Mang bà ta ra ngoài! Thông bào tất cả bảo vệ, tăng cường chú ý, ngăn chặn người đàn bà này lại bước vào công ty nửa bước! " Lãnh Hi Trạch nói, quay người muốn đi.

- " Vâng, tổng giám đốc!" Bảo vệ cung kính gật đầu một cái, sau đó hai người tiến lên, chuẩn bị đem người đàn bà kia gần như điên cuồng ấn xuống đi.

- " Tao không đi! Tao muốn báo thù!" Người đàn bà kia ra sức giãy dụa lấy.

Nhìn thấy người đàn bàkia bị chế phục, hết thảy mọi người tất cả đều thở dài một hơi, đang chuẩn bị tản ra.

- " Tao chịu khổ sở, tụi mày cũng đừng nghĩ tốt hơn, cùng lắm thì tao cùng tụi mày cùng đến chỗ chết!" Người đàn bà kia bỗng nhiên tránh khỏi tay bảo vệ, hướng phía Lãnh Hi Trạch nhào tới.

Vừa chạy, vừa từ trong túi áo lấy ra một cái lọ thủy tinh, mở ra nắp bình, liền hướng Lãnh Hi Trạch đổ lên người.

Dù sao Vương Đại Tề đã bị giam đến trong lao ,bà ta cũng không thể nuôi sống một nhà già trẻ, còn không bằng tất cả mọi người đều chịu khổ! Trong lòng của bà ta hoàn toàn bị ý nghĩ như vậy chiếm lấy.

Đó là cái gì? Chẳng lẽ là axit sunphuric?

Sở Ca trong lòng nổi lên một loại dự cảm không tốt.

- " Cẩn thận! " Không kịp nghĩ nhiều, Sở Ca dùng sức chạy lên trước, ngăn ở phía trước Lãnh Hi Trạch.

Khoảnh khắc axit sunphuricvẩy vàotrên lưng Sở Ca .

- " A! " Đau đớn lập tức gắt gao vây quanh Sở Ca.

- " Sở Ca! " Lãnh Hi Trạch hô to một tiếng, đem thân thể cô xuống ôm chặt lấy.

Người đàn bà kia thấy Sở Ca không có phản ứng, trên lưng quần áo cũng bị bà ta giội axit sunphuric đốt rụi một mảng lớn, dọa đến xụi lơ trên mặt đất .

Đám người cũng bị một màn bất thình lình trước mắt dọa đến ngây dại.

- " Mau gọi xe cứu thương! " Ôm Sở Ca, thanh âm Lãnh Hi Trạch gần như gào thét. Lần đầu tiên, anh cảm nhận được tư vị hoảng hốt .

Sau khi được anh nhắc nhở, thư ký mới tranh thủ thời gian lấy điện thoại di động ra, bấm >

Vẻn vẹn chỉ là mấy giây , Sở Ca trên trán liền hiện ra giọt lớn giọt lớn mồ hôi, môi của cô cũng trắng bệch kinh người .

- " Lấy cho tôi một đầu khăn lông khôbằng tốc độ nhanh nhất mang tới! "Lãnh Hi Trạch vừa nói chuyện điện thoại xong ra lệnhthư ký , sau đó từ dưới đất ôm lấy Sở Ca, hướng gần nhất một gian văn phòng đi đến.

Đem hết thảy mọi người tất cả đều đuổi ra, anh đại lực đem cửa đóng lại.

Đem Sở Ca đặt vào một cái bàn làm việc bên trên nằm sấp, anh nhẹ nhàng cởi quần áo cho Sở Ca .

- " Tổng giám đốc! " Uông Yến đi tới, vừa hay nhìn thấy Lãnh Hi Trạch đã đem quần áo Sở Ca toàn bộ cởi bỏ, lập tức ngẩn người tại chỗ.- " Còn ngẩn người làm gì? Đóng cửa thật kỹ ! " Lãnh Hi Trạch lúc nói chuyện cũng không quay đầu.

- " Vâng! " Uông Yến cung kính đáp, sau đó đi đến bên cạnh anh , đem khăn mặt đưa cho anh, - " Tổng giám đốc, ngài muốn khăn mặt! "

Lãnh Hi Trạch im lặng nhận lấy, đem thân thểSở Ca , anh cầm khăn mặt, từng chút từng chút cẩn thận từng li từng tí vì cô lau sạch lấy vết thương.

Đơn giản xử lý tốt vết thương, anh lại cởi áo sơ mi của mình, nhẹ nhàng đắp lên người Sở Ca .

Làm tốt những này, xe cứu thương vừa vặn cũng đến.

Nhìn thấy Sở Ca bị nhân viên y tế cẩn thận nâng lên xe, anh cũng cùng theo lên xe cứu thương.

- " Mạc Ly cùng tổng giám đốc đến cùng quan hệ thế nào chứ? Thấy thế nào bộ dáng tổng giám đốc lo lắng cho cô ấy? Nhìn thấy xe cứu thương gào thét đi xa, một người hướng Lý Tiểu Nhiễm nghe ngóng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro