Chương 32 : Nguyên nhân cứu anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sở Ca nhìn về phía nơi phát ra âm thanh .

Lãnh Hi Trạch đứng bên cửa sổ, cũng không có nhìn cô. Ánh mắt của anh không có chút  tiêu cự mà nào nhìn  phương xa một nơi nào đó.

- " Tổng giám đốc! " Sở Ca hiển nhiên đối với anh sẽ xuất hiện ở chỗ này cảm thấy tương đối giật mình.

Lãnh Hi Trạch cũng không có quay người, lưng như cũ thẳng tắp đứng ở nơi đó.

- " Tại sao thay tôi ngăn lại axit sunphuric ? " Ánh mắt anh vẫn dừng lại ở ngoài cửa sổ, thanh âm trầm thấp.

Vì cái gì thay anh ngăn lại? Vấn đề này liền ngay cả Sở Ca chính mình cũng không biết. Một khắc đó, cô không có cái gì suy nghĩ nhiều, liền nhào tới.

- " Bởi vì chuyện này là bởi vì tôi mà nên, tôi không muốn cái khác râu ria người bởi vì tôi mà bị thương ". Sở Ca không muốn để cho anh hiểu lầm cái gì, thế là nói như vậy.

Người râu ria? Sở Ca, đối với anh nói, anh đúng là dạng người này !

Không cam tâm cô trả lời như vậy, Lãnh Hi Trạch  nhanh mấy bước đi đến Sở Ca trước mặt, có như vậy một giây, anh thật muốn bóp lấy cổ của cô, chất vấn cô tại sao muốn giả bộ như một bộ dáng không biết anh.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn là nhịn được.

- " Tôi có phải hay không hẳn là vì em không nịnh nọt cảm thấy vui mừng đây! "Lãnh Hi Trạch  cắn chặt răng nói.

- " Tôi chỉ nói là ra ý nghĩ  chân thật của tôi ". Sở Ca cố nén đau nhức, giả trang một bộ dáng không có chuyện gì .

- " Tốt một cái nói ra ý nghĩ chân thật! "  Lãnh Hi Trạch nhìn cô, nắm tay chắt chẽ nắm lên! Kém một chút, anh liền vạch trần sự thật cô chính là Sở Ca , nhưng cảm giác được thời điểmhiện tại  không phải , anh nhất định phải nhìn thấy cô chính miệng thừa nhận!

- " Có thể hay không mượn điện thoạitổng giám đốc dùng một chút chứ? Bạn trai tôi còn không biết tôi xảy ra chuyện, tôi muốn gọi điện thoại cho anh ấy, để anh ấy đến bệnh viện chăm sóc tôi ". Sở Ca cố ý nói như vậy.

Lãnh Hi Trạchlại thế nào nghe không ra ý tứ trong lời nói của cô, cô không cần tận lực nhấn mạnh cô thật sự có bạn trai a!

Cô gái này, cô vậy mà luôn luôn hết lần này tới lần khác cố ý ở ngay trước mặt anh, nhắc đến tên đàn ông khác !

Lãnh Hi Trạch trong lòng dâng lên một cỗ đại hỏa không tên.

- " Xem ra là tổng giám đốc lo lắng tôi dùng điện thoại của ngài gọi , sau đó đánh cắp số điện thoại ngài sao? Không sao, một lát tôi mời y tá giúp tôi gọi một cái . Thời gian không còn sớm, tổng giám đốc ngài hẳn là còn có rất nhiều công việc phải xử lý, tôi liền không chậm trễ ngài, gặp lại! " Sở Ca khách khí hạ lệnh đuổi khách.

- " Em...... Lãnh Hi Trạch bị cô làm tức giận đến quá sức, trên đời này còn không có phụ nữ nào dám như thế với anh ! Lời nói vừa mới mở miệng, cửa liền bị người đẩy ra.

- " Mạc Ly, tớ tới rồi! Lý Tiểu Nhiễm đẩy cửa ra, đại đại liệt liệt đi đến, nhưng vừa đi vào đến không có mấy bước, liền phát hiện Lãnh Hi Trạch đứng bên cạnh giường bệnh Sở Ca . Càng chết là, lúc này trên mặt tổng giám đốc  còn mang theo rõ ràng tức giận!

Nguy rồi, là bởi vì cô không có gõ cửa liền đi vào sao? Lý Tiểu Nhiễm dọa đến chân đều mềm nhũn. Mặc dù bình thường cô rất sùng bái tổng tài đại nhân, nhưng là chỉ cần anh một phát giận,  liền dọa cô đến không phân rõ Đông Nam Tây Bắc.

- " Ách, tổng...... tổng giám đốc! " Lý Tiểu Nhiễm dọa đến lời nói cũng bắt đầu nói không lưu loát.

- "Vô cùng  cảm ơn tổng giám đốc hôm nay đã giúp đỡ, hiện tại Tiểu Nhiễm tới, tổng giám đốc ngài nhanh đi mau lên!"  Thấy Lý Tiểu Nhiễm tới, Sở Ca trong lòng âm thầm cao hứng, như vậy, anh cũng không có lý do để ở lại.

Lãnh Hi Trạch quay đầu nhìn Sở Ca một chút, đem lời nói tất cả đều nén trở về, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi phòng bệnh.

- "Tổng giám đốc giống như rất tức giận nha, là bởi vì tớ sao? " Nhìn xem cửa lần nữa bị đóng, Lý Tiểu Nhiễm có chút không xác định hướng Sở Ca hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro