Chương 37 : Của cô là đặc biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãnh Hi Trạch mấy bước tiến lên, đi đến bên giường của cô.

Anh muốn làm gì? Sở Ca đầu óc còn đến không kịp suy nghĩ, anh liền cúi người, môi rơi vào bên trên mặt cô.

Vừa mới xảy ra chuyện gì?! Sở Ca cảm giác đầu óc của mình nhất thời đình chỉ suy nghĩ.

- " Em nói đúng, hôn nhau đúng là rất nhiều quốc gia đều rất phổ biến. Mạc tiểu thư tại Italy sinh sống lâu như vậy, hẳn là không phong kiến như vậy chứ ? " Anh nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý cười.

Trời ạ, anh vậy mà lợi dụng cô! Sở Ca cả kinh trợn mắt hốc mồm.

- " Được rồi , thời gian không còn sớm, em sớm nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ không quấy rầy ". Lãnh Hi Trạch nói xong, ném gương mặt hiện còn đang hóa đá của Sở Ca, anh quay người đi ra phòng bệnh.

Chỉ là một khắc xoay người này , khóe miệng của anh một màn kia ý cười làm thế nào đều không che giấu được.

Cái tên Lãnh Hi Trạch này!

Nhìn thấy Lãnh Hi Trạchđi, Sở Ca ngoại trừ đem nước mắt để trong lòng nhỏ bên ngoài, cái gì cũng không thể làm.

Rõ ràng mình ăn phải cái lỗ vốn, vẫn còn không thể nói cái gì! Đây là thế đạo gì a!!

Đêm đã rất khuya.

Lãnh Hi Trạch đứng trước cửa sổ sát đất ,áo ngủ chất liệu tơ dưới ánh đèn chiết xạ ra một loại mê hoặc lòng người.

Lông mày của anh khóa chặt, hai mắt nhìn ngoài cửa sổ một phương hướng nào đó, anh vừa mới vậy mà trong bệnh viện hôn người phụ nữ kia!

Nhìn thấy người đàn ông kia kia hôn cô, anh lại có loại ý nghĩmuốn đùa ác , từ khi nào, mình cũng biến thành nhàm chán như vậy?

Ngửa đầu, anh đưa trong tay ly kia Vodka uống một hơi cạn sạch.

Có lẽ, anh chỉ là không cam tâm a! Anh tự nói với mình như vậy.

- " Mạc tiểu thư! " Sáng ngày thứ hai, Uông Yến gõ cửa đi vào phòng bệnh Sở Ca.

- " Thư kí Uông ? " Thấy Uông Yến tới, Sở Ca có vẻ hơi giật mình. Bây giờ không phải là giờ làm việc sao? Cô ấy tới làm cái gì?

- " Tổng giám đốc sáng hôm nay bề bộn nhiều việc, cho nên để cho tôi ghé thăm cô một chút cần gì ". Uông Yến từ đầu đến cuối mỉm cười.

- " Cái gì đều không cần! Tổng giám đốc anh ta đã mời hai hộ công rất tốt cho tôi, cô mau ngồi đi! " Sở Ca kêu để cô ấy ngồi xuống.

- " Vết thương hẳn là còn rất đau sao? " Uông Yến nhìn một chút lưng của cô, quan tâm hỏi.

- " Ân, là có chút, bất quá còn có thể chịu được ". Sở Ca nở nụ cười.

- " Tôi thật bội phục cô, bị thương thành dạng này cô còn có thể cười được. Đổi lại là tôi, tôi khẳng định chịu không được " . Uông Yến cùng với cô hàn huyên vài câu, liền phát giác mình thật thích cô.

- " Không có cách nào a, không thể nhịn lại có thể thế nào, còn không phải không cải biến được sự thật mà. Chỉ là...... " Sở Ca dừng một chút, " Lại nói , tôi thật sự là không có cách nào chịu một mực nằm sấp a, cánh tay của tôi đều tê dại chết! "

- " Phốc! " Uông Yến bị cô làm vui vẻ. Xem ra cô thật đúng là tác phong sống vui vẻ do trời sinh ban a! Đến bây giờ đều có thể nói giỡn.

- " Xin cô về chuyển lời với tổng giám đốc, tôi đã không sao, còn có cảm ơn anh ta vì tôi mời hai hộ công, hôm qua quá vội vàng, đều quên tự mình hướng anh ta nói lời cảm ơn ". Sở Ca cảm thấy về sau đoán chừng cũng không có gì cơ hội cùng anh đơn độc gặp mặt, cảm thấy vẫn là có cần phải chuyển đạt một chút lòng biết ơn của cô.

- " Nói thật, tôi cảm thấy cô ở trong mắt tổng giám đốc rất đặc biệt ". Uông Yến do dự một chút, vẫn là đem ý nghĩ của mình nói ra.

- " Cái gì...... Nào có, cô cảm giác sai đi! Tổng giám đốc đợi tôi giống như người bình thường a! " Sở Ca không biết mình là trong lòng hư cái gì, nói chuyện cũng bắt đầu đánh lưỡi.

- " Cô không biết, hôm qua cô đã hôn mê sau, tổng giám đốc bộ dáng nóng nảy kia, tôi cho tới bây giờ không gặp anh lúc nào dạng bối rốigiống ngày hôm qua ! " Hồi tưởng lại chuyện phát sinh ngày hôm qua, Uông Yến vẫn là lòng còn sợ hãi.

- " Có thể là cô nhìn lầm đi! " Lãnh Hi Trạch làm sao có thể là chân chính để ý cô ! Hai năm trước không có, hai năm sau càng sẽ không!

- " Sẽ không, hôm qua tổng giám đốc còn tự thân cho xử lý vết thương cho cô, anh ấy còn cởi áo sơ mi của anh cho cô mặc bên trên. Tôi ngay tại một bên nhìn thấy, cái kia lúc khẩn trương biểu lộ là không lừa được người ". Uông Yến hồi tưởng đến ngày hôm qua trải qua.

- "Cô nói cái gì? Lãnh Hi Trạch...... Ách, tôi nói là tổng giám đốc tự mình xử lý vết thương cho tôi? " Sở Ca cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro