Chương 41 : Giận dữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 - "  Diệp tiên sinh, xin hỏi các người lúc nào cử hành hôn lễ vậy? Có thể tiết lộ một chút không? " Các phóng viên từ lâu nhận ra anh, thế là đem ống kính nhao nhao nhắm ngay anh.............

-" Thật ngại quá, vị hôn thê của tôi hiện tại cần nghỉ ngơi thật tốt, còn xin các người đều ra ngoài đi! " Diệp Phi không khách khí chút nào hạ lệnh trục khách.

- " Diệp tiên sinh,  xin ngài có thể tiết lộ một chút! " Còn có phóng viên không cam lòng tiếp tục hỏi.

- " Chờ chúng tôi xác định thời điểm, sẽ thông báo cho mọi người, thật ngại quá, xin tất cả mọi người ra ngoài! " Diệp Phi nói, đem bọn họ đều đuổi ra khỏi phòng bệnh.

Căn phòng rốt cục lại yên tĩnh trở lại.

- " Thật ngại quá, anh vừa đi ra một chút, liền phát sinh chuyện như vậy ". Diệp Phi đem cháo bỏ lên trên bàn, xin lỗi nói.

-" Em không sao ", Sở Ca hướng anh cười cười, đối, " Em tại sao biết cô ta?"

- " Sau khi về nước, em tham gia qua một lần  tiệc rượu nhàm chán, cô ấy vừa vặn cũng ở đó, bất quá cũng không tính được quen biết, em đối với người phụ nữ kia kia không có cái gì ấn tượng tốt ". Hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Doãn Trân , Diệp Phi liền thẳng lắc đầu.

- " Anh đối với cô ta cũng không có ấn tượng gì tốt ". Sở Ca nghịch ngợm hướng nháy nháy mắt với anh.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

********

-" Thật ngại quá, vị hôn thê của tôi hiện tại cần nghỉ ngơi thật tốt,  xin các người đều ra ngoài đi! " Diệp Phi không khách khí chút nào hạ lệnh trục khách.

- " Diệp tiên sinh,  xin ngài có thể tiết lộ một chút! " Còn có phóng viên không cam lòng tiếp tục hỏi.

- " Chờ chúng tôi xác định thời điểm, sẽ thông báo cho mọi người, thật ngại quá,  xin tất cả mọi người ra ngoài! " Diệp Phi nói, đem bọn họ đều đuổi ra khỏi phòng bệnh.

Trên TV, Diệp Phi thẳng thắn nói, Sở Ca là vị hôn thê của anh ta!

Tức giận tắt TV, Lãnh hi Trạch ngồi ở trên ghế da.

- " Rất tốt a Sở Ca, em nhất định phải bức tôi có phải hay không! "

Ánh mắt của anh thanh lãnh, lộ ra một luồng hơi lạnh.

- " Tổng giám đốc, tiểu thư Doãn Trân đến"  Uông Yến đi tới, đối với anh nói.

- " Để cho cô ta đi vào! " Lãnh hi Trạch đứng lên, đi đến trên ghế sa lon ngồi xuống.

- " Lãnh tổng giám đốc, anh rốt cục chủ động liên hệ em! " Doãn Trân mà cười nhẹ nhàng đi tiến đến, trên mặt nhìn ra được trước khi tới nơi này tỉ mỉ trang điểm qua.

Lãnh Hi Trạch khiêu lên chân bắt chéo, cũng không nói lời nào.

- " Trong khoảng thời gian này không gặp ngài , em thật rất nhớ anh đó! Anh có nhớ tem hay không đây?"  Đang nói chuyện, Doãn Trân  đã đi tới bên cạnh Lãnh Hi Trạch  ngồi xuống, còn trêu chọc nhẹ nhàng  tai của anh bên cạnh thổi ngụm khí.

- " Nghe nói cô đi bệnh viện? " Lãnh Hi Trạch ngữ khí rất phẳng chậm, nghe không ra tâm tình của anh.

- " Mạc tiểu thư vì cứu ngài, không tiếc để cho mình bị thương nghiêm trọng như vậy, cho nên em liền thay mặt ngài đi xem một chút cô ấy, thuận tiện nhìn cô ấy có cần gì thêm ". Doãn Trân làm ra một bộ dáng vẻ mình thực vì người khác cân nhắc .

Lúc đầu Lãnh Hi Trạch ngay tại cưỡng chế lấy nội tâm lửa giận, nghe được cô ta nói đến đường hoàng như thế , tức giận càng không đánh một chỗ đến, anh đứng dậy, dùng tay dùng sức bóp lấy cổ Doãn Trân : " Là cô? " Anh lạnh lùng nhìn cô ta, " Cũng xứng?! "

Cô ta tính toán điều gì anh như thế nào lại không biết!

- " Tổng giám đốc, khụ khụ! Ngài...... Ngài là không phải hiểu lầm...... Em cái gì? " Bị Lãnh Hi Trạch bóp cổ, Doãn Trân cảm giác đều nhanh không thở nổi rồi, chỉ có thể đứt quãng nói.

- " Doãn Trân , đừng tưởng rằng cô tính toán điều gì tôi lại không biết! Cô nếu cho tôi là người đàn ông ngu dốt như vậy , vậy cô liền mười phần sai! " Lãnh Hi Trạch nói, tăng thêm lực đạo trong tay .

- " Em là thật...... Thật không biết...... Ngài đang...... Nói cái gì......" Doãn Trân lấy sức còn lại sau cùng vùng vẫy giãy chết.

Lãnh Hi Trạch đại lực đem Doãn Trân  vung ra trên ghế sa lon, bởi vì lực đạo quá lớn, cái ót Doãn Trân  hung hăng đụng phải ghế sô pha trên lưng.

- " Khụ khụ! " Yết hầu rốt cục giải phóng ra, Doãn Trân mới lấy từng ngụm từng ngụm thở.

- " Đây là tôi cảnh cáo cô một lần cuối, Doãn Trân! Tôi  nể tình mặt mũi cha cô mới một lần một lần dễ dàng tha thứ cho cô, đừng trách tôi không có nhắc nhở qua cô, lần sau gặp lại chuyện như vậy, tôi sẽ dùng phương thức đặc biệt của tôi để cô trải nghiệm cái gì gọi là'Muốn sống không được, muốn chết không xong' ! " Lãnh Hi Trạch nói xong, sửa sang cà vạt của mình, sau đó liền lại về tới phía sau bàn làm việc trên ghế da ngồi lên.

Thì ra những này anh đều biết! Nghe được Lãnh Hi Trạch, Doãn Trân mà sửng sốt một giây.

Quay đầu, nhìn thấy anh đã cúi đầu xuống, bắt đầu bận rộn. Tay cô ta chống đỡ ghế sô pha đứng lên: " Một ngày nào đó, em sẽ để cho anh hiểu được, em mới thật sự là người thích hợp với anh!"

Nói xong câu này, Doãn Trân liền lảo đảo chạy ra ngoài.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro