Chương 6 : Còn nhiều thời gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Phi dưới sân khấu lẳng lặng nhìn chăm chú lên cô ở trên sân khấu, tỉ mỉ quan sát được lúc này nét mặt của cô biến hóa.Cô làm sao vậy? Trong lòng của hắn sinh ra một tia lo lắng. Lãnh Hi Trạch từ phía sau sân khấu đi tới, bước chân không nhanh không chậm, lại mỗi bước đều như vậy vang âm đanh thép, tràn ngập khí thế! Hết thảy phát sinh quá đột ngột, Sở Ca vội vàng không kịp chuẩn bị. Ánh mắt của mơ hồ, không dám nhìn hắn . Lãnh Hi Trạch đi đến bên cạnh Sở Ca , đem cúp đưa tới trên tay cô : " Chúc mừng cô! " Hắn nhìn thấy cô vậy mà không có một tia kinh ngạc! Người này hôm nay lại tới đây cũng không phải là trùng hợp! Sở Ca hiểu được. Không cần khẩn trương, thân phận của cô bây giờ là Mạc Ly, cũng không phải là Sở Ca, giả bộ như không biết hắn là được rồi! Sở Ca ở trong lòng khuyên bảo mình.- " Cảm ơn! " Cô dùng hết tất cả khí lực đem đáy lòng thấp thỏmkia  trấn áp lại, dùng một bộ công thức máy móc tươi cười đón lấy hắn, đồng thời vươn tay ra. Không có bất kỳ cái gì kinh ngạc, thậm chí ngay cả ánh mắtmột tia quen thuộc  đều không có tìm được, cô nhìn hắn, tựa như là đối đãi lần đầu tiên gặp mặt người. Nhưng chỉ nhìn thấy cô lần đầu, hắn liền chắc chắn đưa ra kết luận, cô chính là Sở Ca! Rất tốt, nhất định phải cùng tôi vạch giới hạn rõ ràng đến như thế có đúng không? Tôi xem em có thể chịu đựng tới khi nào! Lãnh Hi Trạch đưa tay dùng sức cầm tay của cô. Sở Ca trên mặt duy trì mỉm cười, muốn đưa tay rút ra, thế nhưng là khí lực của hắn quá lớn, thăm dò mấy lần, đều vô công mà trở lại.- " Lãnh tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta đều có thể đi xuống "Sở Ca mỉm cười hướng hắn nói.- " Ý của em là nói, lễ trao giải kết thúc sau, chúng ta lại nói chuyện riêng sao? " Lãnh Hi Trạch làm bộ hiểu sai  ý tứ của cô.- " Ngài cùng phụ nữ lần đầu tiên gặp mặt  đều nói như vậy sao? "Sở Ca phản kích.- " Không! " Lãnh Hi Trạchnhếch miệng lên một vòng ý vị thâm trường cười, " tôi chỉ đối với bà xã tôi như vậy thôi! " Có như vậy một giây, Sở Ca bởi vì câu nói này của hắn mà giật mình.Nụ cười trên mặt của hắn mang theo nửa trò đùa nửa chăm chú, không phân rõ lời hắn nói là thật là giả.Lãnh Hi Trạch , anh bây giờ xuất hiện ở đây, còn nói với tôi kỳ quái như thế, vì cái gì? Tôi không phải đã cho anh điều anh muốn là tự do sao? Đã như vậy, vì sao còn muốn đến nhiễu loạn cuộc sống yên tĩnh của tôi? Sở Ca không hiểu. Nhưng chỉ là một giây, ánh mắt của cô lại khôi phục thành lạ lẫm như vừa rồi.- " Không sao, Lãnh tiên sinh, tôi nghĩ ngài hiểu lầm rồi, tôi đã có bạn trai! " Sở Ca nói, hướng phía dưới sân khấu nhìn Diệp Phi một chút.- " Không sao , còn nhiều thời gian! "Lãnh Hi Trạch  nói xong câu này có phần làm cô khó hiểu, buông tay cô ra , hướng dưới sân khấu đi đến. Còn nhiều thời gian......Lãnh Hi Trạch,    lời này của anh là có ý gì?Lãnh Hi Trạch hướng dưới sân khấu đi tới, xương ngón tay nổi gân xanh cũng bắt đầu trắng bệch, Sở Ca, em như thế đi không lời từ biệt tôi có thể không truy cứu, nhưng là tôi tuyệt đối không cho phép em có người đàn ông khác ngoại trừ tôi ra ! Ngồi trở lại chỗ ngồi bên trên, Sở Ca thần sắc có chút hoảng hốt.- " Em làm sao vậy Mạc Ly? Nhìn dáng vẻ em thật giống như không quá cao hứng , làm sao vậy, đoạt giải còn ngược lại không cao hứng sao? " Diệp Phi gặp Sở Ca một mựcdáng vẻ tinh thần không yên có chút không tập trung , thế là quan tâm hỏi.- " Không có gì, có thể là nơi này quá bịt kín, cảm giác hô hấp có chút không thông ạ!" Sở Ca tìm một cái cớ. Diệp Phi nghĩ nghĩ, cảm thấy cô nói cũng đúng, thế là đau lòng nói: " Vậy bằng không chúng ta đi trước đi! "- " Còn chưa có kết thúc có thể đi sao? " Sở Ca cảm thấy hiện tại đi có chút không quá lễ phép.- " Đương nhiên! Chúng ta đi thôi! " Diệp Phi nói, đứng dậy, bản thân vươn tay ra về phía cô. Sở Ca nghĩ nghĩ, cũng không muốn tiếp tục ở lạichỗ này, cô lo lắng sau khi lễ trao giải kết thúc , lại sẽ đụng phải người kia. Hai năm này đến nay, cô một mực thử đem hắn từ trong trí nhớ xóa đi, đồng thời cô cảm thấy cô đã nhanh muốn thành công, ở thời điểm này, cô không muốn lại cùng hắn có bất kỳ liên lụy. Cuối cùng, cô vẫn là để tay lên trên bàn tay của anh. Nhìn thấy hai người thân mật rời đi hội trường, Lãnh Hi Trạch toàn thân tản ra  từng cơn rùng mình, luôn miệng nói ngoại trừ tôi, sẽ không  yêu những người đàn ông  khác , thì ra cũng chỉ có như thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro