C11,12: Vô tình bắt gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bà chị này vẫn đanh đá như lúc mới đầu gặp, nét tính cách này của Tinh Nhi càng làm cho Hàn Văn Triệt trở nên thích thú.

"Cho tôi một chai red wine."

Hàn Văn Triệt gọi một chai rượu vang đỏ với giọng điệu dõng dạc. Tinh Nhi đang uống cũng phải quay mặt sang nhìn:

"Tới đây tại sao lại uống rượu vang đỏ?"

"Không phải chị đẹp đang buồn sao? Em gọi cho chị đó."

Nói rồi Hàn Văn Triệt rót rượu đưa cho Tinh Nhi và một ly cho mình.

"Nào, chúng ta cùng uống."

"Thôi khỏi…"

Tinh Nhi từ chối, uống hết chỗ rượu còn lại để tiền lên mặt bàn rồi đứng dậy. Thấy thế Hàn Văn Triệt cũng vội vàng chạy theo cũng không quên để tiền lại.

"Chị đẹp, để em đưa chị về."

Tinh Nhi đã say đến mức đi không được vững, cứ loạng choạng như sắp ngã, may là có Hàn Văn Triệt đỡ không thì đã ngã sấp mặt rồi. Tinh Nhi say khướt nằm trong lòng của Hàn Văn Triệt, chưa bao giờ hắn lại cảm thấy sung sướng thế này cả. Hàn Văn Triệt cứ vậy mà bế Tinh Nhi ra xe của mình rồi để chị ấy ngồi vào trong, thận trọng thắt dây an toàn. Nhìn cơ thể đẫy đà, khuôn mặt xinh đẹp này thật là không thể kiềm chế.

"Nếu giờ mà ăn chị ấy chắc chắn Nguyễn Mạnh Quỳnh sẽ giết chết mình. À không…không cần đến Nguyễn Mạnh Quỳnh, chị ấy cũng đủ để giết mình rồi."

Suy nghĩ xong Hàn Văn Triệt liền lắc đầu rồi sang ghế bên cạnh lái xe đưa Tinh Nhi trở về Nguyễn gia.

"Nguyễn Mạnh Quỳnh ra đón chị gái thân yêu của cậu đi này."

Nghe thấy giọng của Hàn Văn Triệt, anh từ trong nhà lập tức chạy ra. Thấy cửa xe mở, chị mình thì say khướt, quần áo cũng không được chỉn chu, anh vội vàng chạy đến túm lấy cổ áo Hàn Văn Triệt.


"Cậu đã làm gì chị tôi vậy hả?"

"Trời đất ơi. Chị cậu như vậy, ai dám động tới chứ?"

Vừa nói khỏi miệng, Tinh Nhi đã rời khỏi xe đứng dậy quăng giày lung tung, không những thế miệng còn lẩm bẩm:

"Cho bổn tiểu thư một chai rượu nữa, nhanh lên."

Phi Nhung từ trong nhà chạy ra đỡ lấy Tinh Nhi.

"Chị à, chúng ta vào trong thôi."

"A, em gái dấu yêu…em phải chịu nhiều thiệt thòi rồi. Tất cả là tại thằng Mạnh Quỳnh, tại…"

Cô nhìn anh rồi cố kéo Tinh Nhi vào trong nhà. Anh vẫn giữ lấy cổ áo Hàn Văn Triệt chưa buông.

"Bạn hiền, cậu buông tôi ra được chưa?"

"Hừ…cậu về đi, dù gì cũng cảm ơn vì đã đưa chị tôi về."

Nói rồi anh bước vào trong. Hàn Văn Triệt đứng ngây ra đó nhìn theo bóng anh bước vào nhà.

"Đáng lẽ ra phải mời mình vào nhà chứ? Đúng thật là giàu mà ki bo…"

Sáng hôm sau,

Đang loay hoay dọn dẹp trong văn phòng chủ tịch, bỗng dưng cô nhận được cuộc gọi từ Dương Tiểu Linh. Cô ngẩng lên nhìn thấy anh đang làm việc, liền nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài nghe điện thoại. Tưởng anh không để ý thế nhưng lúc cô ra ngoài anh lại nghi ngờ:

"Điện thoại của ai mà phải trốn tránh như vậy?"

Cô ra ngoài, tìm chỗ không có người để nghe điện thoại.

"Tiểu Linh, có chuyện gì thế?"

"Đến cửa hàng của mình đi. Phó tổng muốn gặp cậu."

"Sao? Chẳng phải mình đã từ chối lời đề nghị của anh ấy rồi sao?"

"Anh ấy có chuyện muốn nói với cậu. Vì cậu không nghe máy của anh ấy nên anh ấy mới nhờ mình đó, tới ngay nhé đừng để người ta chờ lâu."

Cô cúp máy, khẽ thở dài. Không biết là có chuyện gì nhưng cô vẫn phải tới đó để gặp Phó Thuần. Cô vào phòng anh, ấp úng không biết phải xin anh như thế nào.

"Chủ tịch, tôi…tôi…có thể rời đi vài tiếng được không?"

"Tùy cô."

"Tôi sẽ về sớm, sẽ không làm ảnh hưởng công việc đâu."

"…"

"Vậy…tôi xin phép."

Không thấy anh nói gì cô cứ thế mà rời khỏi. Anh nói là tùy nhưng trong tâm lại rất để ý. Mà thôi bỏ đi, việc gì anh phải quan tâm đến chuyện của Hạ Yên Nhiên chứ.

Cô bắt taxi đến cửa hàng thời trang Dương Linh. Mở cửa bước vào thì đã nhìn thấy Phó Thuần đang vẫy tay gọi cô tới. Vị học trưởng này có nét đẹp thanh thoát, một vẻ đẹp khiến người khác nhìn vào rất dễ chịu, rất có cảm tình.

"Phó tổng muốn gặp tôi sao? Chuyện lần trước không phải đã nói với anh rõ ràng rồi sao?"

"Anh biết em không muốn vào Phó Thị cho nên mới ra một đề nghị khác."

"Đề nghị khác?"

"Ừm…công ty anh muốn mua lại những thiết kế của em. Em thấy thế nào?"

Từ việc muốn cô trở thành nhà thiết kế riêng của Phó Thị giờ lại muốn mua thiết kế của cô. Không hiểu tại sao Phó Thuần này lại có thiện cảm với cô quá vậy. Cô quay sang thì thấy Tiểu Linh đang bận tiếp khách hàng, vốn muốn cầu cứu thoát khỏi mớ bòng bong này nhưng cũng không thể.

Thấy cô im lặng Phó Thuần liền lên tiếng hỏi:

"Sao vậy? Nếu em không cho Phó Thị cơ hội có được em thì chẳng lẽ lại không nỡ cho Phó Thị có được thiết kế của em sao?"

"Tại sao Phó tổng lại muốn mua lại thiết kế của tôi. Tôi chỉ là một người học qua thiết kế, chưa qua tầng lớp đào tạo nào cả."

"Anh nhìn được tài năng ở em. Trong kinh doanh nếu để vụt mất ngôi sao sáng thì sao có thể vụt lên được chứ?"

Làm việc ở Nguyễn thị vừa chịu khổ, tiền lương lại thấp. Nếu cô chịu đồng ý bán thiết kế cho Phó Thị chắc chắn sẽ được nhiều tiền hơn, đã thế còn khiến cô thực hiện được ước mơ là sản xuất ra những mẫu thời trang đẹp nhất. Cô cứ do dự, nửa muốn nửa lại không muốn. Trên đời này lại có người tốt thế hay sao? Cho cô hết cơ hội lần này đến lần khác nếu không có mục đích gì quả thật rất nghi ngờ.

Cô muốn có thời gian để suy nghĩ nên đã tạm chấp nhận lời đề nghị này của Phó Thuần. Sau khi tạm biệt Tiểu Linh rời khỏi cửa hàng, Phó Thuần chủ động muốn được đưa cô về.

"Để anh đưa em về nhé, dù gì ở đây cũng gần Nguyễn thị."

"Sao anh biết tôi đang làm việc ở Nguyễn thị?"

"Là cô bé Tiểu Linh nói cho anh biết." Phó Thuần vừa nói vừa chỉ tay vào Dương Tiểu Linh trong cửa hàng.

Cô vội từ chối:

"Thực sự không cần phiền đến anh như thế đâu. Tôi có thể tự bắt taxi về được mà."

Ở bên kia đường đối diện với cửa hàng của Tiểu Linh, Nhan Điềm cùng trợ lý riêng vừa gặp đối tác để trao đổi thì vô tình trợ lý riêng của cô ta nhìn thấy Yên Nhiên bên đường cùng một người đàn ông.

"Giám đốc, chị nhìn kìa, là thư ký Phạm."

Nhan Điềm liền quay ra, đúng thật là Phạm Phi Nhung nhưng người đàn ông kia là ai?

Đột nhiên có chiếc xe ô tô lao đến, trong lúc không để ý cô cứ thế ra xa vẫy taxi mà không để ý có xe đằng sau. Phó Thuần chạy ra nắm lấy tay của cô kéo vào. Chiếc xe ô tô vụt qua cùng với lời chửi bới của tài xế:

"Không có mắt nhìn đường à?"

Phó Thuần ôm chặt lấy cô trong lòng, khẽ gật đầu xin lỗi tài xế. Cảnh tượng gì đây? Phi Nhung đang nằm trong vòng tay của người đàn ông khác sao? Nhan Điềm đắc chí, lấy điện thoại phóng to hai người họ ra rồi nhấn chụp ảnh.

Sau đó, cô vội vàng đẩy Phó Thuần ra, có chút ngượng:

"Cảm ơn Phó tổng."

"Em vẫn không để ý đến xe cộ như thế sao? Sự lơ đãng như thế sẽ rất nguy hiểm đấy em biết không?"

Phi Nhung chỉ biết im lặng, đến lúc taxi dừng lại bên đường thì cô vội vàng tạm biệt Phó Thuần rồi rời đi. Phó Thuần nhìn theo chiếc taxi chở cô, nở một nụ cười đầy mãn nguyện. Đến người ngoài như Nhan Điềm còn thấy được sự khác thường của Phó Thuần dành cho Phi Nhung.

"Giám đốc Nhan, thư ký Phạm và người đàn ông kia có vẻ thân mật quá. Nhưng nhìn hai người họ cũng đẹp đôi đó chứ?" Trợ lý riêng của Nhan Điềm bỗng lên tiếng.

"Cô thấy họ đẹp đôi sao? Cô cũng nhận thấy sự mờ ám giữa hai người họ à?"

"Ơ…nhưng không phải thư ký Phạm là vợ chủ tịch sao? Chẳng lẽ cô ấy…"

Nhan Điềm bỗng dưng cười một cách đắc ý.

"Phải, phải. Phạm Phi Nhung... Rõ ràng là đang ngoại tình, là ngoại tình với người đàn ông khác."

____

C12: Trên người cô chỉ được phép có mùi của tôi

Tại biệt thự Nguyễn Gia,

Sau chuyện hôm qua, Tinh Nhi không thể chịu được mà tới chỗ ông nội để vạch trần mọi chuyện. Vừa bước vào cổng, Tinh Nhi đã thấy lạ vì có một chiếc xe ô tô khác đỗ ở trong sân. Chẳng lẽ nhà lại có khách sao?

"Ông nội, con có chuyện này muốn nói, là chuyện Mạnh Quỳnh và Phi Nhung."

What?

Cố Tinh Nhi mắt trợn tròn, há hốc miệng khi nhìn thấy vị "khách" của ông nội lại là Hàn Văn Triệt. Vẫn là màu tóc, kiểu thời trang không lẫn vào đâu được khiến Tinh Nhi khó chịu.

"Hi, lại gặp nhau rồi chị đep."

Tinh Nhi vờ như không quen biết Hàn Văn Triệt, chỉ liếc qua rồi đến chỗ của ông nội. Hàn Văn Triệt thấy mình bị ngó lơ liền bĩu môi:

"Gì đây? Lơ mình luôn sao?"

Tinh Nhi ngồi xuống bên cạnh ông nội, lay mạnh tay ông:

"Ông nội, ông nội, chuyện của Mạnh Quỳnh và Phi Nhung ông biết rồi chứ? Mạnh Quỳnh rất quá đáng với Phi Nhung, trước giờ hai đứa nó chỉ đang diễn kịch thôi."

Ông nội tỏ ra không ngạc nhiên cho lắm.

"Ông biết rồi. Có gì thì nói chuyện với Hàn thiếu gia đây, ông mệt rồi, ông phải lên phòng nghỉ ngơi."

"Ông nội…"

Hàn Văn Triệt đột nhiên đứng dậy, cho hai tay vào túi quần tươi cười:

"Vậy cháu xin phép đi trước, Nguyễn lão chủ tịch."

Cố lão chủ tịch gật đầu, cùng chiếc gậy ba toong bước lên lầu. Hàn Văn Triệt thì nháy mắt với Tinh Nhi rồi rời khỏi biệt thự Nguyễn Gia. Ông nội và Hàn Văn Triệt đi hai hướng khác nhau khiến Tinh Nhi không biết nên chạy theo ai. Cuối cùng, Tinh Nhi vẫn chạy ra ngoài biệt thự đuổi theo Hàn Văn Triệt.

"Này Hàn Văn Triệt, tại sao cậu lại gặp ông nội tôi?"

"Chị muốn biết sao?"

"Phải."

Hàn Văn Triệt nở một nụ cười đầy nham hiểm, tiến lại gần chỗ Tinh Nhi, hơi cúi đầu phả hơi nóng vào mặt Tinh Nhi:

"Phí moi tin mất một nụ hôn, chị có trả không?"

Cái gì?

Cái tên khốn này đang trêu ghẹo Cố đại tiểu thư đây sao? Cố Tinh Nhi gượng cười, thẳng thừng đá mạnh vào…chỗ hiểm của Hàn Văn Triệt. Hàn Văn Triệt đau điếng, ôm lấy chỗ đó nhảy lò cò ngay tại chỗ.

"Sao chị lại làm thế? Làm như vậy là diệt đường sống của con chúng ta đó, con chúng ta sẽ không được ra đời đâu."

"Con chúng ta?"

Tinh Nhi bước đến, mặt đằng đằng sát khí nhìn Hàn Văn Triệt:

"Ai muốn có con với cậu mà con chúng ta. Đồ không biết xấu hổ."

"Thế chị muốn biết tại sao ông nội chị lại muốn gặp em không?"

"Tại sao?"

"Chính là nhờ em gắn kết Mạnh Quỳnh và Phi Nhung đó."

"Tại sao ông nội lại nhờ một người ngoài như cậu chứ?"

"Em không biết…nhưng mà…chị có dám cược không?"

"Cược cái gì?"

Hàn Văn Triệt cố nhịn đau, đứng thẳng dậy, bất ngờ kéo tay Tinh Nhi, một tay giữ chặt lấy eo, một tay nựng cằm nhỏ. Gương mặt Hàn Văn Triệt đầy nguy hiểm, nhìn Tinh Nhi mà mỉm cười:

"Nếu em thành công khiến hai người họ yêu nhau, chị…phải đồng ý hẹn hò với em."

"Cái…cái gì?" Tinh Nhi bị tên này làm cho rối trí.

Không chờ cho phép, Hàn Văn Triệt cúi xuống cưỡng hôn Tinh Nhi ngay trong sân của biệt thự Cố Gia. Tên…tên khốn này lại dám cướp đi nụ hôn đầu của Cố đại tiểu thư.

"Hàn Văn Triệt... Cậu?"

"Em vừa nói đó thôi. Phí moi tin mất một nụ hôn, chị không trả thì em tự lấy."

Vừa buông môi, Hàn Văn Triệt nhận ngay cú bạt tai trời giáng của Tinh Nhi. Tất cả sự giận dữ trút hết vào cú bạt tai ấy.

"Tên khốn, tôi sẽ không bao giờ…cá cược với cậu đâu."

Nói rồi Tinh Nhi đùng đùng rời đi. Hàn Văn Triệt vẫn đứng hình mất 5 giây, cú bạt tai vừa rồi thực sự rất đau, rất thấm. Nhưng chịu đau một chút mà được hôn người đẹp thì quả thật không uổng…

Tập đoàn Nguyễn thị.

Cuộc họp hội đồng quản trị kết thúc, Nhan Điềm chủ động ngỏ ý muốn anh ở lại phòng họp một lát. Lúc này Phi Nhung cũng đang bên cạnh anh.

"Nguyễn tổng, em có chuyện này muốn nói với anh."

"Chuyện gì?"

Nhan Điềm liếc mắt nhìn về phía Phi Nhung. Biết ý, anh bảo cô ra ngoài trước.

"Có chuyện gì thì nói đi."

Nhan Điềm đưa cho anh bức ảnh vừa chụp được hồi sáng khi vô tình nhìn thấy cô ôm một người đàn ông lạ mặt. Nhìn thấy cảnh tượng này, anh hơi cau mày nhưng vẫn tỏ ra như không quan tâm.

"Cô cho tôi xem cái này để làm gì?"

"Em chỉ đang lo lắng cho anh mà thôi. Em sợ anh sẽ bị cô ta cắm sừng, nhìn xem…hai người đó thân thiết đến mức ôm nhau giữa đường cơ mà."

"Thì sao? Việc Phi Nhung gặp ai, ôm ai chẳng liên quan gì đến tôi cả. Với lại chuyện này cũng chẳng liên quan đến cô."

Nhan Điềm đứng dậy, sấn đến chỗ của anh, vô tư đưa bàn tay sờ soạng vai anh. Cô ta cúi thấp người, ghé sát tai anh nói nhỏ:

"Anh không quan tâm cô ta vì vẫn còn yêu em phải không?"

Anh thẳng tay hất cô ta ra rồi đứng dậy.

"Sau này đừng phí công làm mấy cái trò mèo đó nữa, Nhan Điềm. Biết điều thì làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi, không cần phải quan tâm hay để ý đến người khác đâu."

Rầm!

Cánh cửa phòng họp đóng lại. Nhan Điềm đứng chựng ở đó như người mất hồn, mặt ả ta xám ngoét, hai tay nắm chặt nổ cả gân tay. Cô ta đã cố gắng như vậy nhưng cũng không thể lấy lại được sự chú ý của anh. Bất giác, Nhan Điềm cười phá lên:

"Hahaha, Nguyễn Mạnh Quỳnh... Anh cuối cùng cũng chỉ có thể thuộc về tôi mà thôi. Nếu tôi không có được anh thì Phạm Phi Nhung đừng hòng có được anh."

Những tưởng anh sẽ không để ý chuyện vừa rồi nhưng khi vừa ra khỏi phòng họp, nhìn thấy cô đang đứng ngoài anh liền tiến đến, nắm tay cô kéo đi.

"A…anh đang làm tôi đau đấy."

Anh kéo cô vào cầu thang thoát hiểm, một nơi không có người. Cổ tay cô đỏ lên vì lực siết của anh.

"Tại sao lại kéo tôi vào đây?"

"Nói đi, cô vừa đi gặp ai về?"

"Anh hỏi điều đó làm gì."

Cô cứng đầu, nhất quyết không chịu nói. Anh liền lao đến hôn cô.

"Ư…ưm…ưm…"

Hừ…

Cả hai đều thở dốc.

"Nguyễn Mạnh Quỳnh, anh làm thế là có ý gì?"

"Tôi làm vậy là để khử mùi đàn ông khác trên người của cô."

"Cái gì?"

Sau khi hôn xong, anh buông cô ra, nói:

"Đừng nghĩ cô với tôi chỉ là hôn nhân ép buộc mà cô tự do qua lại với đàn ông khác. Cô…trên người cô chỉ được phép có mùi của tôi."

Nói rồi anh rời đi để lại cô một mình ở đây. Mạnh Quỳnh đang coi cô là cái gì? Món đồ chơi của riêng anh ta hay sao? Cô là con người nhưng tại sao lại biến cô thành món đồ chơi chỉ có trách nhiệm làm vui anh? Mọi nguyên nhân đều là vì thù hận. Phải! Là do thù hận, cho dù có làm tình thì cô cũng không có tư cách để anh yêu.

Tối hôm đó,

Khi trở về nhà, cả cô và anh đều bất ngờ vì có đến mười người hầu xếp thành hai hàng đứng nghiêm ngắn chào hai người họ.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người đã về."

"Cái gì đây? Quản gia Nam, thế này là sao?" Anh vô cùng ngạc nhiên gọi quản gia Nam.

Quản gia Nam từ bên trong chạy ra, khẽ cúi đầu đáp lại:

"Thiếu gia, đây là những người do Nguyễn tiểu thư sắp xếp. Cô ấy nói Nguyễn gia rộng rãi nhưng không có người hầu nên đã chuẩn bị đến mười người."

"Ở đây tôi là chủ hay chị ấy là chủ?"

"Thiếu gia bớt giận. Nguyễn tiểu thư còn nói nếu anh đuổi họ đi, thì mỗi lần như vậy số lượng người hầu sẽ tăng gấp đôi…"

Mạnh Quỳnh thở dài, bất lực trước người chị họ này. Anh không nói gì thêm nghĩa là ngầm đồng ý để mười người này ở lại. Từ nay trở đi, cô không cần phải làm việc nhà nữa rồi.

Lúc cô bước lên lầu đã bị một giọng nói lạnh lùng, đáng sợ khiến chân phải dừng bước.

"Cô hài lòng chưa Phạm Phi Nhung?"

"Nguyễn…Nguyễn Mạnh Quỳnh , anh nói thế là sao?"

"Lấy được niềm tin của ông nội tôi, được ba mẹ tôi quý mến ngay cả bây giờ cả chị họ của tôi cũng đứng về phía của cô. Cô quả thật là biết cách khiến người khác phải đồng cảm."

"Tôi chưa từng nghĩ chị Tinh Nhi sẽ làm vậy, chưa từng nghĩ sẽ có được niềm tin từ ông nội và ba mẹ anh. Tôi thật sự…không muốn như vậy."

"Cũng kệ thôi. Cho dù cô có khiến người khác hài lòng thế nào thì đối với tôi cô cũng chỉ là con gái của tù nhân, con gái của kẻ thù."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro