Chủ động gọi anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Thiển tỉnh dậy là vào sáng hôm sau.

Cô nhìn chằm chằm đống hỗn độn trên giường và quần áo vương vãi trên mặt đất, liền vùi đầu vào chăn bông.

Muốn trở lại bình thường như trước thì coi như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng tiếng nước từ tai cô nhắc nhở cô rằng có một người đàn ông trong phòng này đang tắm. Hơn nữa, đêm qua cô còn dây dưa không rõ với người đàn ông này.

Một lúc sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại và cửa được mở ra.

Một bóng người bước đến giường.

Cố Thiển hơi ngẩng đầu lên và nhìn thấy những đường cong cơ bắp tuyệt đẹp trên chiếc khăn tắm.

Cô không khỏi đỏ bừng hai má, không dám ngẩng lên lần nữa mà quay mặt đi mất tự nhiên nắm chặt chăn bông trên người.

Lục Tư Thành ngồi xuống, choàng tay qua người cô.

Cố Thiển không khỏi run rẩy.

Khi phản ứng kịp thì các vùng da bị sát vào nhau khiến cô rất khó chịu và không thể thích ứng được .

“Có chuyện gì vậy?” Lục Thiệu dùng ngón tay xoa xoa mặt sau của Cố Thiển.

Cố Thiển đẩy anh ra, một đôi mắt đẹp mang theo phẫn nộ mà trừng anh .

“Tối hôm qua không phải vẫn còn tốtsao?” Lục Thiệu nhướng mày, “Sao vậy, sau khi lên giường làm sao có thể quay mặt lại không nhận người? Không phải đều là do nam, nữ tình nguyện sao?

Cố Thiển nghe lời của Lục Tư Thành mà cắn chặt môi không nói được.

Làm thế nào để giải thích?

Cô cho rằng là hành động tối hôm qua là đối với Mộ Tiêu nên không cự tuyệt?

Muốn trách thì phải trách cô đầu óc không tỉnh táo, Mộ Tiêu đã đi mấy năm, cũng không có tin tức, còn tưởng rằng sẽ là hắn?

Cố Thiển muốn tự tát mình hai lần.

Lục Thiệu nhìn vẻ mặt hối hận của Cố Thiển, sắc mặt càng thêm ảm đạm.

Anh lấy áo choàng tắm cho cô: "Nước đã chuẩn bị xong, em đi tắm cho thoải mái."

Cố Thiển thản nhiên mặc vào, ra khỏi giường nhưng lại ngã trở lại giường. Chân cô mềm yếu, toàn thân đau nhức.

Lục Tư Thành đi tới đưa tay ôm cô, Cố Thiển cố vùng vẫy.

Lục Thiển cau mày, sắc bén nói: "Nếu như em lại động, tôi sẽ ném em ra ngoài với cơ thể trần trụi!"

Cố Thiển không dám cử động nữa, thành thật để anh ôm mình, đi vào phòng tắm, đặt cô vào bồn tắm. Cố Thiển ngập người và nhìn chằm chằm vào Lục Tư Thành phòng thủ.

Lục Thiệu đi ra ngoài, đóng cửa lại cho cô.

Cố Thiển ngồi cuộn tròn trong bồn tắm, đưa tay ra che mặt.

Tay ướt đẫm, không biết là nước mắt hay nước trong bồn tắm.

Từ sau khi Mộ Tiêu biến mất khỏi cuộc đời cô, cô không nên có hy vọng nữa.

Dù anh có quay lại thì cô cũng không thể ở bên anh nữa. Sau tất cả, cô cũng có một vị hôn phu.

Thư Vi luôn nói rằng Mộ Tiêu là một tên cặn bã.

Bây giờ cô đây không phải là một cô gái cặn bã sao?

Cô có bạn trai cũ trong lòng, và thực tế có một vị hôn phu thậm chí đã từng tình một đêm với một người đàn ông mà mình không hề quen biết.

Đúng là đồ cặn bã!

Một giờ sau, Cố Thiển đã tắm rửa sạch sẽ.

Lục Tư Thành đang dọn giường, một màu đỏ tươi trên khăn trải giường màu trắng đặc biệt dễ thấy ...

Cố Thiển không khỏi đỏ mặt, có chút xấu hổ.

Lục Thiệu nhướng mày kéo ga trải giường xuống.

Cố Thiển nghĩ rằng anh ấy sẽ vứt nó đi.

Không nghĩ đến, anh thật sự gấp cẩn thận, cười nhưng trong không cười: "Đây là bằng chứng, nhất định phải nâng niu."

Bằng chứng gì?

Lục Thiệu nói tiếp: "Chứng minh em đem tôi ăn sạch."

Cố Thiển xấu hổ xen lẫn tức giận.

Tại sao, anh đã là một người đàn ông trươnh thành, lại còn hướng cô đòi chịu trách nhiệm?

Người đàn ông này không có được bình thường!

Cố Thiển không đáp lại lời chế giễu của Lục Tư Thành mà đi lướt qua phòng và hỏi, "Quần áo của tôi đâu?"

Lục Thiệu nhướng mi: "Đêm qua chúng đều bị xé rách, em còn muốn chúng sao?"

Cố Thiển cắn môi dưới, nhìn chằm chằm Lục Tư Thành với ánh mắt căm hận.

"Đừng nhìn chằm chằm anh như vậy. Tối hôm qua là em chủ động đến gần tôi. Không phải là em chủ động mạnh mẽ lắm sao?."

Cố Thiển cúi đầu, đôi môi sắp bị cắn chảy máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro