chương26+27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Thiển bị Lục Tư Thành xem nhẹ hơn mười giây, sau đó mới phản ứng lại, nhanh chóng vỗ vỗ tay anh.

Lục Tư Thành lại đút tay vào túi quần, như thể vừa bắt tay người khác.

"Em vào phòng ngủ nghỉ ngơi đi."

Cố Thiển không đi, cô không ngốc, cô mà đi ngủ chính là ngủ chung với anh!

Lục Tư Thành khịt mũi, "Anh bận, không có thời gian lén lút ngủ với em, đừng lo lắng."

Cố Thiển liều mạng cắn môi, trừng mắt nhìn anh.

Sao cô có thể tin một người đàn ông mặt người dạ thú như vậy!

Lục Tư Thành không quấy rầy cô, ngồi trở lại sô pha, cầm lấy máy tính xách tay, đeo cặp kính lên, nhìn nó.

Cố Thiển kiên quyết không đi vào phòng ngủ, vì vậy cô ngồi trên ghế trong phòng ăn, nhìn chằm chằm vào Lục Tư Thành có phòng bị.

Lục Tư Thành thực sự bận rộn như lời anh nói, từ đầu đến cuối không nhìn cô.

Hai người ngồi yên đó đến tận đêm khuya, Cố Thiển không chịu được, ngủ gục trên bàn ăn.

Giống như đang nằm mơ nghe thấy tiếng thở dài: "Thật không biết nghe lời."

Khi Cố Thiển thức dậy vào ngày hôm sau, cô cảm thấy không thoải mái.

Nệm bên dưới rõ ràng mềm mại lạ thường, nhưng cô cảm thấy mệt mỏi vì bị đè lên không ngủ được cả đêm.

Cô dụi mắt nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh. Trong một giây tiếp theo, cô nhanh chóng đưa tay chạm vào quần áo trên người.

May mắn thay, vẫn còn đó.

Cô lăn quay ra khỏi giường, rón rén ra khỏi phòng ngủ.

Lục Tư Thành nằm trên sô pha không vào phòng. Trên ban công phòng khách mở cửa ra, gió buổi sáng có chút mát mẻ, Lục Tư Thành không có gì đắp, bên cạnh có một cái chăn rơi xuống đất.

Trái tim của Cố Thiển khẽ run lên.

Dù sao, anh cũng đã làm một chính nhân quân tử trong cả một đêm, và Cố Thiển cảm thấy rằng cô phải lương thiện một chút.

Sau vài lần suy nghĩ, Cố Thiển nhặt tấm chăn lên và muốn đắp nó cho Lục Tư Thành.

Lục Tư Thành đột nhiên mở mắt ra, mỉm cười nhìn cô.

Cố Thiển giật mình, nhanh chóng thu tay lại. Nhưng Lục Tư Thành nhanh hơn cô rất nhiều, vươn tay túm lấy cô, kéo lên người mình.

Cố Thiển chống tay lên ngực anh, mặt đỏ bừng, cố gắng đứng dậy. Tuy nhiên, Lục Tư Thành ôm eo cô, Cố Thiển ngay lập tức bị hạ gục, ngã thẳng vào anh.

Lục Tư Thành cười nhẹ.

...

“Anh còn không biết xấu hổ!” Cố Thiển nghiến răng nghiến lợi.

Lục Tư Thành lật người, trực tiếp giam giữ Cố Thiển giữa anh và ghế sofa.

"Còn sớm, ngủ tiếp một lát."

Bởi vì anh dậy sớm nên giọng nói của anh vẫn còn hơi khàn và bị nghẹt, nghe đặc biệt gợi cảm hơn.

Tai của Cố Thiển tê liệt, tim cô đập loạn xạ.

"Muốn ngủ thì tự mình ngủ đi, tôi không muốn ngủ!"

"Buổi sáng em tới đây, không phải là muốn cùng tôi ngủ sao?"

"Ai cùng ngủ với anh hả!"

"Vậy thì tại sao em muốn đắp chăn cho anh, không phải để thể hiện sự ân cần của em sao?"

Cố Thiển đã hối hận vì lòng tốt nhất thời của mình, lại bị kẻ biến thái này tính toán.

"Anh quan tâm tôi nhiều như vậy, tôi chỉ muốn cảm tạ anh mà thôi."

Khuôn mặt điển trai của Lục Tư Thành tiến lại gần, anh giữ được đôi môi của Cố Thiển.

Triền miên và vật lộn.

Cố Thiển cắn anh rồi véo anh một lần nữa. Lục Tư Thành không buông cô ra cho đến khi cô không còn thở nổi.

"Vui vẻ sao?"

Cố Thiển rất tức giận, vui vẻ cái đầu quỷ nhà anh!

Nhưng đôi mắt cô khẽ đảo, cô đột nhiên mỉm cười, và một tia ranh mãnh trong mắt cô hiện lên.

"Vui vẻ a, vui vẻ có phải hay không nh!"

Lục Tư Thành cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô liên tục cười.

Cố  Thiển nói một lần nữa, "Anh có thích điều này không?"

Vừa nói cô vừa khuỵu gối.
Lục Tư Thành phản ứng nhanh chóng, nửa người dưới lùi về phía sau, nhưng đầu gối của Cố Thiển vẫn bị đẩy lên đùi anh.

Mặt anh lạnh tanh.

Cố Thiển nheo mắt, đột nhiên đẩy Lục Tư Thành ra khỏi ghế sô pha.

Cố Thiển lấy lại tự do, cô lật người lại thì thấy Lục Tư Thành nằm trên mặt đất, nhấc chân muốn giẫm lên vị trí của anh.

Lục Tư Thành nhanh nhẹn hơn, lăn qua lăn lại, tránh được chân của Cố Thiển.

Cố Thiển nhìn bộ dạng xấu hổ của Lục Tư Thành, không khỏi bật cười.

"Sao vậy, còn dám khiêu khích tôi?"

Lục Tư Thành nhìn khóe mắt Cố Thiển với nụ cười có tính toán trên gương mặt, nhưng trong lòng rất vui, như thể vừa rồi không phải anh xém chút nữa đã đoạn tử tuyệt tôn.

Anh nhướng mày cười, "Em không sợ hạnh phúc cả đời này sẽ bị hủy hoại sao?"

Cố Thiển sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, "Tôi như vậy là trừ hại cho mọi người a, báo thù cho những người phụ nữ trên đời bị anh hãm hại!"

Lục Tư Thành cười cười, "Tôi chỉ có một người phụ nữ."

Cố Thiển trợn tròn mắt, làm sao anh lại không biết xấu hổ khi nói ra điều này.

Nếu như cái tên háo sắc phong lưu này này chỉ có một người phụ nữ thì cô sẽ mang họ của anh!

Nhìn thấy mặt mày của Cố Thiển, Lục Y Thành ung dung tự tại, trong lòng rất vui vẻ.

Người phụ nữ của anh, phải như vậy, mặt luôn nở nụ cười và trời sinh mang niềm kiêu hãnh. Khi tính toán, giống như cáo thường không lộ móng vuốt, khi lộ móng vuốt thì bất ngờ và khó đề phòng.

Lục Tư Thành cười nói: "Sao vậy, em vui vẻ sao?"

Cố Thiển đã bị choáng váng.

"Hạnh phúc là tốt rồi. Lúc còn trẻ không phải lúc nào cũng có thể kìm nén được tính khí của mình."

Lục Tư Thành từ trên mặt đất đứng dậy, đi tới bên người Cố Thiển, đưa tay sờ sờ tóc của cô, "Có anh ở đây, sau này nếu em muốn trút giận, thì trút giận, em có thể cùng ai trút đều được."

Lục Tư Thành vẻ mặt nghiêm túc, như có ý tứ gì đó, "Nếu bị bắt nạt thì đừng có chịu đựng. Tôi sẽ hỗ trợ cho em. Em không phải sợ cái gì cả."

Cố Thiển nhướng mày: "Nếu Cố Đình bắt nạt tôi thì sao!"

"Cô ta không dám chạm vào em. Nếu cô ta chạm vào em, tôi sẽ làm cho cuộc sống của Cố gia không được yên."

Cố Thiển khinh thường, không tin lời nói vô nghĩa của Lục Tư Thành.

Bàn tay của Lục Tư Thành trượt xuống mái tóc của Cố Thiển, nhéo nhéo mặt cô, Cố Thiển hất tay anh ra một cách tức giận.

Lục Tư Thành nói: "Anh đi tắm rửa, thay quần áo, một lát đưa em trở về sau."

"Không làm phiền Lục thiếu, anh mở cửa đi, tôi liền rời đi."

Lục Tư Thành nhướng mày, đột nhiên cúi người, Cố Thiển đang ngồi thẳng trên ghế sô pha, trong nháy mắt cô lập tức co người lại. Nhưng sau lưng là lưng ghế sô pha, cô không có chỗ nào trốn tránh, giống như một con mèo sợ hãi mà đề phòng, cảnh giác nhìn Lục Tư Thành.

Cố Thiển nhìn thấy cánh tay chống hai bên người của Lục Tư Thành, khuôn mặt tuấn tú của anh trầm xuống, giống như muốn khinh bạc cô.

Cô khẩn trương muốn đứng dậy.

Cái gì thế này, cái ghế sofa sao vậy!

Cô ngước nhìn Lục Tư Thành, chỉ cần tên biến thái này hôn cô lần nữa, cô sẽ dùng chân đá anh.

Lần này chắc chắn cô sẽ đánh!

Nhưng Lục Tư Thành chỉ nhẹ nhàng thở vào tai cô, giọng nói trầm thấp như âm trầm, trong trẻo và trầm ấm.

"Ngoan nhé."

Lục Tư Thành nói xong, xoay người đi vào phòng tắm.

Cố Thiển không muốn ở lại đây một giây nào, cô bước đến cửa phòng tắm, vỗ mạnh vào nó rồi giận dữ nói: "Nói cho tôi biết mật mã cửa! Tôi muốn đi về."

Không ngờ, cửa phòng tắm đột ngột bị mở ra.

Lục Tư Thành trực tiếp xuất hiện trước mặt cô mà không mặc gì. Anh vươn tay kéo Cố Thiển đi vào: "Sao vậy, muốn cùng nhau tắm ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro