Có rất nhiều ánh mắt đang nhìn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Tư Thành xem như không có chuyện gì liên quan tới mình , giọng nói nhàn nhạt: "Tất cả mọi mgươi đều ở đây?"

Cố Hải Phong vội vã mời rồi nhanh chóng ngồi vào chỗ.

Bữa tiệc này đặc biệt dành cho Lục Tư Thành nên ghế chính luôn trống.

Tuy nhiên, Lục Tư Thành đã kéo ghế ra và yêu cầu Cố Đình ngồi vào chỗ của mình một cách rất lịch sự, Cố Đình sửng sốt trong giây lát, và rút tay lần nữa.

Lục Tư Thành nhấn mạnh.

Anh cầm lấy bả vai Cố Đình ấn xuống, "Tất cả đều là người nhà của tôi, cứ tự nhiên."

Giọng nói của Lục Tư Thành nhẹ nhàng, nhưng lại có một áp lực khó cưỡng.

Cố Đình phải ngồi vào chỗ ghế chính, và Lục Tư Thành ngồi vào chỗ vốn dĩ thuộc về Cố Đình.

Cố Thiển bây giờ đang ngồi bên cạnh anh.

Cố Thiển không khỏi cau mày.

Có Tạ Thiếu Đông ở bên trái và Lục Tư Thành ở bên phải, nên cô có chút căng thẳng.

Bữa ăn bắt đầu.

“Lần này Tư Thành về nước sẽ ở lại trong nước. Ta nghe nói lần này con sẽ tiếp quản Lục thị?” Cố Hải Phong nhân cơ hội đó để dò hỏi tin tức.

Bây giờ Lục thị có một dự án, và Cố thị luôn muốn hợp tác với họ, nhưng cha của Lục Tư Thành một mực không buông tha. Lục Tư Thành có lẽ sẽ xử lý nó dễ dàng hơn rất nhiều khi anh trở về Trung Quốc.

Đó là lý do tại sao ông ấy rất nịnh hót.

"Bố tôi đã già, sức khỏe cũng yếu. Tôi sẽ quay lại giúp đỡ tạm thời trong vài ngày tới."

Biết rõ tâm tư của Cố Hải Phong, Lục Tư Thành cố ý nói vậy để không cho ông ấy có cơ hội mở miệng.

Cố Hải Phong nháy mắt với Cố Đình.

Ngay khi Cố Đình định mở miệng, Lục Tư Thành đã chuyển chủ đề: "Nửa tháng nữa, Lục thị sẽ tổ chức một cuộc triển lãm ở Thính phòng Đại học Lục Kinh. Sẽ có rất nhiều quan khách nước ngoài tham gia. Ai trong số các người cũng biết biết người của Khoa Thiết kế Đại học Lục Kinh? Hãy giới thiệu chút để tôi biết về nó. Tôi cần rất nhiều sự giúp đỡ. "

Cố Hải Phong vội nói: "Thiển Thiển đến từ trường Thiết kế của Đại học Lục Kinh. Nếu Lục Thành có cần sự giúp đỡ, có thể hỏi Thiển Thiển!"

Lục Tư Thành quay mặt lại, nhàn nhạt liếc nhìn Cố Thiển, "Ồ, phải không? Chỉ là không biết Cố tiểu thư có thời gian không!"

Cố Thiển thầm nghiến răng, người đàn ông này rất có dã tâm, có lẽ anh ta đang đào hố cô.

"Tôi đang làm báo cáo mở đầu của đồ án tốt nghiệp ..." Trước khi câu cuối cùng "không có thời gian" phát ra, Cố Hải Phong sắc mặt trầm xuống.

"Thiển Thiển, đây là một cơ hội tốt để thực hành xã hội. Nếu con học không đủ tốt, con có thể không nhận được chứng chỉ tốt nghiệp. Hãy nắm bắt cơ hội này để có được một kinh nghiệm tốt."

Cố Thiển nghiến răng, tâm tư nặng nề.

Việc không nhận được giấy chứng nhận tốt nghiệp khiến cô nhớ lại những chuyện cũ.

Vào năm thứ hai, cô bị nhốt ở nhà và bị đánh đập, dẫn đến bỏ lỡ một số kỳ thi. Bây giờ có mấy môn không có điểm nên phải đợi thi tuyển sinh xong mới lấy bằng.

May mắn các giáo viên trong khoa đã đối với cô không tệ, họ chỉ yêu cầu cô tạm dừng khóa học của mình và học lại thay vì cho cô nghỉ học. Để cô vẫn có tư cách lấy bằng tốt nghiệp.

"Tốt rồi, chuyện này đã định, lát nữa ta sẽ cho trợ lý liên hệ với Nhị tiểu thư."

Trong lời nói của Lục Tư Thành không có bao nhiêu gần gũi, chỉ là khoảng cách vừa phải.

Nó không chỉ thể hiện sự chuyên nghiệp trong kinh doanh của Lục thị, mà còn chặn đường của Cố Hải Phong trong việc tạo điều kiện cho anh ta thông qua Cố Thiển.

Thật là khôn khéo!

Cố Thiển đã có một bữa ăn buồn tẻ và vô vị.

Tạ Thiệu Đông vừa trả lời một cuộc gọi liền hét lên: "Để cô ấy chạy mất? Anh không để mắt đến cô ấy  sao? Làm sao vậy, anh còn không canh chừng được một người phụ nữ!"

Anh ta mắng mỏ rồi đứng dậy cầm điện thoại bỏ đi.

Cố Đình nhanh chóng nháy mắt với Cố Thiển và ra hiệu cho Cố Thiển đuổi theo.

Cố Thiển không nói nên lời.

Tạ Thiếu Đông rõ ràng là đi giải quyết những món nợ phong lưu của mình, cô đuổi theo làm gì!

Nhưng cô thực sự không muốn ngồi ở đây. Lục Tư Thành ở bên cạnh cô, tuy rằng từ đầu đến cuối không nhìn cô, nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt của anh đang ở trên người cô.

Quá nhiều áp lực, tốt hơn hết là nên nhanh chóng rời khỏi kẻ bất lương này.

Cố Thiển đặt đũa xuống, vừa định đứng dậy nói rời đi.

Nhưng mà, chân của cô đã bị người ta quấn lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro