Rất thoải mái với hành vi vô liên sỉ này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Thiển sửng sốt, cô cũng không nghĩ tới, vươn tay muốn đẩy anh, nhưng Lục Tư Thành đã nắm lấy tay cô.

Cô cầm máy tính trong tay khác và không thể chống trả.

Cô lo lắng nói: "Lục thiếu gia vội vàng như vậy? Ở đây chuẩn bị dùng sức ép tôi rồi không cho vào nhà sao?"

Lục Tư Thành giật mình.

Chỉ là nhìn cổ bị trầy da muốn xem vết thương một chút thôi nhưng không nghĩ đến cô lại tức giận.

“Tôi sẽ không dùng sức đối với em.” Lục Tư Thành nghiêm nghị nói: “Cho dù tôi muốn cùng em làm cái gì, cũng phải đợi em cam tâm tình nguyện".

Cố Thiển nghiến răng và nhịn không được cười lạnh.

Sẽ không sử dụng sức mạnh? Nhưng sẽ tận dụng nó.

Anh nhất định phải biết tối hôm qua sau khi uống rượu cô không được thoải mái, nên anh đi theo cô suốt, đợi cô ra lệnh rồi mới bắt cô đi!

Rõ ràng là làm chuyện cầm thú, nhưng lại giả bộ làm một chính nhân quân tử.

Loại người này còn không biết xấu hổ, so trực tiếp với cầm thú thì càng vô sỉ, càng âm hiểu!

Còn nói cam tâm tình nguyện?

Cố Thiển hận không thể cầm cái máy tính đập chết anh!

Lục Tư Thành thấy Cố Thiển rất đề phòng mình nên không nói gì nữa. Quay lại và đi vào trước.

Dù sao, anh không hề sợ Cố Thiển chạy trốn.

Lục Tư Thành vào nhà, thay bộ quần áo bình thường đi ra, quả nhiên nhìn thấy Cố Thiển đứng ở cửa, bấm khóa mã bừa bãi, như đang tức giận.

Lục Tư Thành tự tay rót một ly rượu đỏ, ngồi trên sô pha, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô.

Cố Thiển quay lại, đôi mắt đẹp với mang theo tức giận không thể át chế được.

"Anh muốn làm gì?"

Lục Tư Thành nhấp một ngụm rượu đỏ, đặt xuống.

Anh dựa vào ghế sô pha, một tay chống lưng ghế sô pha, hai chân trùng xuống, tư thế lười biếng nhưng lại toát ra vẻ ưu nhã ung dung.

"Lại đây!"

Giọng nói của Lục Y Thành trầm thấp, có mùi rượu đỏ, và âm thanh cuối làm người ta khó hiểu.

Cố Thiển không di chuyển.

"Để anh đi qua ôm em?"

Cố Thiển nghiến răng và chậm rãi bước tới.

Lục Tư Thành đột nhiên đứng lên, anh  cao lớn, uy nghiêm. Cố Thiển lại bị hụt hẫng một lúc, rồi vội vàng quay lại trong sợ hãi. Nhưng sau đó, Lục Tư Thành đã trực tiếp nắm lấy cánh tay Cố Thiển, đột nhiên tiến vào trong lòng của anh.

Cố Thiển không thể đứng vững, trực tiếp ngã vào người Lục Tư Thành.

“Thật nghe lời!” Giọng nói của Lục Y Thành tràn đầy vui sướng.

Cố Thiển rất tức giận, cố gắng đứng dậy nhưng Lục Tư Thành đã đưa tay chạm vào vết thương trên cổ do bạn cùng phòng cào.

Cố Thiển cảm thấy một chút đau đớn nhịn không được nhếch miệng .

"Nếu biết rõ không thể trốn tránh, tại sao làm? Em đừng cử động, tôi có chuyện muốn nói với em."

Cố Thiển nín thở trong lòng.

Vừa định liều mạng đánh Lục Tư Thành, chuẩn bị cào rách mặt, nhưng lại nghe được một câu.

"Lần sau cô ta lại động vào em, em hãy chặt tay cô ta!"

Cố Thiển ngước mắt lên, nhìn thấy Lục Tư Thành vừa mới mở mắt cười, khuôn mặt lúc này rất nghiêm nghị, như thể cơn giận của anh đã bị kìm nén.

Anh đưa thuốc mỡ lên tay và nhẹ nhàng bôi lên người Cố Thiển, "Đừng lo, bố cô ta sẽ không làm gì tôi đâu."

Giống như có người đang bảo hộ mình, trong lòng Cố Thiển không khỏi rung động.

Nhưng cảm thấy rung động chưa đầy ba giây, Cố Thiển như bị một nhát dao đâm trong tim.

Bàn tay Lục Tư Thành đang bôi, bỗng từ từ trượt xuống, theo cổ áo Cố Thiển trượt xuống, rồi trực tiếp trượt vào ngực cô.

Cố Thiển đập tay và lạnh lùng nhướng mày.

Lục Tư Thành cười nhẹ, tựa như rất thoải mái trước hành vi vô liêm sỉ như vậy. Nhưng anh không tiếp tục dây dưa mà đứng dậy đi về phía cửa.

Cố Thiển đã rất ngạc nhiên, chính xác thì người đàn ông này đang làm gì?

Khi Cố Thiển đang rất ngạc nhiên, cô thấy Lục Tư Thành quay lại với một đôi dép trong tay.

"Thay đổi nó."

Cố Thiển bĩu môi, không cam lòng mà thay đôi dép đi trong nhà.

Nó vừa chân đến không ngờ.

Bàn chân của cô nhỏ, chỉ cỡ ba mươi tư, cô thường không mua được giày phù hợp.

Cố Thiển đổi giày, ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt Lục Y Thành đang nhìn chằm chằm vào chân mình.

“Thật nhỏ.” Lục Tư Thành khẽ nhướng mày.

Cố Thiển có cảm giác bị anh nhìn thấy hết cảm xúc, cô gắng sức xỏ chân vào giày.

Lục Tư Thành cong môi cười, càng làm cho vẻ mặt mập mờ.

Cố Thiển nắm chặt tay, cắn chặt môi, nhìn anh chằm chằm.

Lục Tư Thành nhìn Cố Thiển, chỉ cảm thấy buồn cười.

Cô càng nhu thuận trước mặt anh, anh càng tiến thêm một bước.
Cô chẳng nhẽ không biết rằng càng như vậy thì nó càng có thể khơi dậy ham muốn chinh phục của đàn ông sao?

Lục Tư Thành nén dục vọng đang trỗi dậy trong lòng rồi đưa một tập tài liệu trên bàn cho Cố Thiển.

Cố Thiển mở nó ra, nhìn vào nó, ngạc nhiên.

"Cái này là cái gì?"

"Sao vậy, không muốn sao?"

Tất nhiên là Cố Thiển muốn, cô muốn tham gia cuộc thi thiết kế dành cho người mới do chính quyền thành phố Lục Kinh tổ chức từ lâu, nhưng cô không biết chuyện gì đang xảy ra, mỗi lần nộp tài liệu đều bị trả lại.

Tuy nhiên, Lục Tư Thành lại có một bản đăng ký đầy đủ ở đây, và ngay cả lý lịch của cô cũng được viết rất chi tiết.

Một con tem đã được dán vào mặt sau, cho biết rằng nó đã được phê duyệt.

Cố Thiển nhìn Lục Tư Thành với vẻ thắc mắc.

"Anh đã giúp tôi lấy nó?"

Người đàn ông này biết cô ấy muốn đăng ký? Còn cái gì mà anh không biết!

Có lẽ nào Cố Đình đã nói với anh?

Nhưng làm sao Cố Đình biết được?

Cô mím môi, trầm giọng hỏi: "Anh muốn trao đổi cái gì?"

Lục Tư Thành sắc mặt lập tức thay đổi.

Cố Thiển đột nhiên cảm thấy rất nhiều áp lực.

Một lúc lâu sau, Lục Tư Thành nói: "Vì em cho rằng đây là một giao dịch, em sẵn sàng cho tôi bất cứ thứ gì tôi muốn?"

“Tôi sẽ không ngủ với anh!” Cố Thiển nghiến răng.

Lục Tư Thành nhướng mày: "Em nghĩ như thế nào anh muốn ngủ với em?"

Cố Thiển không nhịn được trợn mắt.

Không muốn ngủ?

Vậy anh muốn gì a?

Vấn đề là, anh có thể nhận được gì từ cô?

Cô nghèo và tay trắng, Cố thị đã bị Cố Hải Phong lấy đi, thay vào đó, cô giờ là một người ở nhờ của Cố gia, không có bất kỳ cái gì để trao đổi.

Cô có thể cho anh cái gì bây giờ?

Cái đàn ông muốn không gì khác hơn là sự giàu có.

Cô không có quyền thế, sản nghiệp và không thể giúp anh tăng tài sản. Chỉ còn một loại duy nhất, là bức tranh của anh không gì khác ngoài màu sắc.

Không gì khác hơn là cơ thể này có thể khơi dậy hứng thú của anh.

Đêm qua cô đã biểu hiện tốt đến mức anh sẽ không bao giờ quên được sao?

Cố Thiển nhanh chóng lắc đầu.

Thật là một mớ hỗn độn!

Có lẽ anh không nghĩ vậy.

Tuy nhiên, vào lúc này, Lục Tư Thành nói, "Vì em đã đề xuất nó, đây là một ý tưởng tốt."

Khuôn mặt của Cố Thiển thay đổi ngay lập tức.

“Sao vậy, chính anh nói , tôi không hề nói.” Lục Tư Thành vẻ mặt trầm xuống “Chính nhân quân tử”.

Cố Thiển nghiến răng: "Những gì tôi đã nói là, không, cùng, ngủ!"

"Nếu không đi ngủ cùng em, em sẽ phải trả tiền. Rốt cuộc, trên đời không có bữa trưa nào miễn phí."

Cố Thiển nhìn đôi lông mày xấu xa của Lục Tư Thành rồi lại đặt tập tài liệu trên tay xuống bàn.

"Tôi không có nói muốn cái này, là anh muốn cho tôi. Anh đừng lo lắng, tôi cũng không thèm."

Cố Thiển khịt mũi lạnh lùng, quay đi chỗ khác.

Lục Tư Thành mỉm cười, thấy Cố Thiển liếc nhìn liên tục vào tập tài liệu, anh nhướng mày.

“Yêu cầu của tôi rất đơn giản, em có thể làm được.” Giọng nói của Lục Tư Thành nhẹ nhàng quyến rũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro