Tôi nhớ tôi đã rất kiềm chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Tư Thành coi chuyện đó là đương nhiên, anh không biết xấu hổ mà còn phi thường tốt ý tứ .

Cố Thiển lấy ví từ trong cặp ra: "Anh muốn bao nhiêu!"

“Không có đi kiểm tra, làm sao tôi biết được?” Lục Tư Thành nhìn vài tờ giấy mỏng trong ví cười nhẹ một tiếng, “Hay là, em đi cùng tôi?

Cố Thiển nắm chặt tay rồi gật đầu đồng ý sau một vài giây suy nghĩ.

Lục Tư Thành lái xe và đưa Cố Thiển  đến bệnh viện Lục Ninh. Thay vì đến khám tại khoa ngoại thương, thì lại họ đến khám tại khoa phụ sản.

Cố Thiển đang thắc mắc thì thấy Lục Tư Thành đẩy cửa văn phòng ra.

Có một người đàn ông ngồi bên trong, gác chân lên bàn, đang cắn hạt dưa, vẻ mặt thoải mái.

Đột nhiên có người đi vào, hắn vội vàng bỏ chân xuống, nhìn thấy Lục Tư Thành liền nghiêng người ra sau.

Nhưng anh lại nhìn thấy Cố Thiển vào phòng với Lục Tư Thành, lại một lần nữa đặt chân xuống, đứng dậy và nghiêng người đi về phía trước với nụ cười trên môi, "Ôi, người đẹp này ..."

Lục Tư Thành đẩy anh ta một cái, đẩy anh ta trở lại chỗ ngồi, cắt ngang bước đi của anh ta.

"Đây là con gái của Cố gia."

Người đàn ông chợt nhận ra: "Ồ, là chị dâu!"

“Tôi không phải!” Cố Thiển vội vàng xua tay.

“Tô Tư Minh, chị dâu của ngươi đang thẹn thùng.” Lục Tư Thành cười xấu xa.

"Em biết rồi. Chị dâu, ở đâu không thoải mái? Chị buồn nôn hay chóng mặt à? Chị đừng lo lắng, mang thai đều như thế này là chuyện bình thường."

Cố Thiển không thể nói, khuôn mặt đỏ bừng.

"Tôi không mang thai."

“Ồ!” Tô Tư Minh chợt hiểu ra, "Cái kia chính là muốn, không thể mang thai sao? Chị dâu, đừng lo lắng, có thể không phải vấn do chị, có thể là vấn đề ở nhị ca! Ôi chao...”

Lục Tư Thành cầm đĩa hạt dưa trên bàn lên, trực tiếp rắc vào mặt Tô Tư Minh. Tô Tư Minh vươn tay lấy hạt dưa trên cổ áo ra, trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất.

Lần đầu tiên, Cố Thiển cảm thấy những gì Lục Tư Thành đã làm hợp với những gì cô muốn.

Tô Tư Minh hỏi: "Vậy thì anh đến đây làm gì?"

Lục Tư Thành: "Ta đau mặt."

"Qua đây chút đi. Quá mạnh cũng không được. Đàn ông vẫn chú ý biện pháp. Nhìn là bị trầy da rồi! Chị dâu, chị thật hung dữ nha! Được rồi, em đi lấy một ít cồn i-ôt."

Tô Tư Minh mập mờ cười đi ra ngoài.

Khi Cố Thiển nghe xong, cảm thấy có điều gì đó không phù hợp trong lời nói này, như thể nó có ý nghĩa gì đó.

Lục Tư Thành nhướng mày nở nụ cười, "Có phải là quá ác liệt? Tôi nhớ tới, tối hôm qua tôi rất kiềm chế."

Cố Thiển giờ đã hiểu ngọn nguồn rằng có điều gì đó trong những lời này.

Kiềm chế?

Kiềm chế cái quỷ!

Hiện tại cô còn cảm thấy toàn thân đau nhức, anh còn mặt mũi nào mà nói kiềm chế?

Cố Thiển không muốn nói một lời với sắc phôi này, rồi quay người bỏ đi.

Cửa vừa định mở ra, đã nghe thấy giọng nói của Tạ Thiếu Đông từ bên ngoài: "Đứa nhỏ nhất định phải mang đi, nếu không làm hôm nay thì cũng phải làm ngay!"

Cố Thiển sửng sốt , không dám mở cửa lần nữa.

Cô lùi lại hai bước vừa vặn ngã vào vòng tay của Lục Tư Thành đang bước tới.

Thấy cánh cửa sắp sửa được mở ra, Lục Tư Thành nhanh chóng đem cô nhét vào sau cánh cửa, sau đó vươn tay mở cửa, chặn Tạ Thiếu Đông đang muốn xông vào.

Tạ Thiếu Đông nhìn thấy Lục Tư Thành, hơi kinh ngạc, giây tiếp theo liền muốn xông vào.

Anh cảm thấy rằng có ai đó trong phòng.

Lục Tư Thành chặn cửa rất chắc.

"Tạ Thiếu gia đến khoa sản làm gì?"

Người phụ nữ đứng sau Tạ Thiếu Đông đang khóc, "Thiếu Đông, làm ơn để tôi giữ đứa trẻ này."

“Đừng khóc, thật phiền chết!” Tạ Thiếu Đông rất không kiên nhẫn.

“Tạ Thiếu bận rộn a.” Lục Tư Thành ý tứ sâu xa.

"Lục thiếu gia đến khoa phụ sản làm làm gì vậy?” Tạ Thiếu Đông nhìn chằm chằm cánh cửa, tựa hồ muốn nhìn thấu cánh cửa này.

Lục Tư Thành nghiêm nghị nói: "Đi khám bệnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro